-
Chương 2399: Tộc Âm Quỷ, Chúc Cửu Âm!
"Cái gì?"
Diệp Bắc Minh sững người đứng yên tại chỗ.
Nét mặt anh dao động bất định, hơi thở cũng trở nên gấp gáp: "Tiểu Tháp, ông không đùa chứ?"
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất nghiêm túc: "Thực ra, ngay từ lúc bước vào vị diện thứ chín, bổn tháp đã có cảm giác quen thuộc rồi!"
"Nhưng lại không nói rõ được quen thuộc chỗ nào!"
"Dù sao thì nếu chủ nhân đời đầu của bổn tháp là Võ tổ! Thì không thể có chuyện bổn tháp từng tới vị diện thứ chín được!"
"Thế thì càng không thể có cảm giác quen thuộc được!"
"Nhưng... bổn tháp thật sự cảm thấy rất quen thuộc!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Ông bắt đầu nghi ngờ từ lúc đó à?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật ra một chữ: "Đúng!"
Diệp Bắc Minh nói: "Tại sao không nói với tôi?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Bởi vì lúc đó, bổn tháp cũng không chắc chắn!"
"Mãi đến ban nãy, lúc gặp lại Hắc Vưu, trong đầu bổn tháp mới hiện ra thêm một số hình ảnh nữa!"
"Hình ảnh gì?"
"Cậu tự xem đi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ động một ý niệm, một người một tháp, thần hồn cộng hưởng!
Giây tiếp theo.
Trong đầu Diệp Bắc Minh xuất hiện một loạt hình ảnh, từ góc nhìn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Trước mặt là bóng lưng của nam tử!
Anh bước một bước, dòng Hoàng Tuyền mà cảnh giới Đại Đế cũng không vượt được, thế mà lại bị nam tử trước mặt băng qua chỉ với một bước chân!
Hình ảnh lại thay đổi.
Trước đài đầu thai!
Tính cả Hắc Vưu, còn có chín sinh vật cực xấu, thân cao vạn trượng đang quỳ trên mặt đất!
Run lẩy bẩy!
Nam tử chắp tay sau lưng, đứng ở lối vào đài đầu thai, nhìn xuống thông đạo luân hồi phía dưới!
Chỉ có hai mảnh ký ức nhỏ!
Diệp Bắc Minh lại như vừa trông thấy ma vậy, anh toát mồ hôi lạnh: "Trời ơi..."
"Tiểu Tháp, những cảnh tượng này đều từ góc nhìn của ông à?"
"Tôi không chắc..." Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghĩ một chút rồi trả lời: "Nhưng đây đúng là ký ức nằm sâu trong thần niệm của bổn tháp, chắc đó là những hình ảnh bổn tháp từng tận mắt trông thấy!"
"Hoặc, những hình ảnh đó là do người khác bỏ vào đầu tôi!"
Diệp Bắc Minh im lặng hoàn toàn.
Mọi thứ đều quá quỷ dị!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn có một lai lịch khác ư?
"Chẳng lẽ người đó là mình thật sao? Mình vẫn chưa ra khỏi luân hồi?"
Nét mặt Diệp Bắc Minh là lạ: "Chẳng lẽ mình ở tương lai đã biết hết mọi chuyện!"
"Cho nên, anh ta bảo mình vào Âm Giới, tìm ra lửa Địa Ngục để tế luyện tháp Càn Khôn Trấn Ngục và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?"
Một đoàn sương mù bao phủ trước mắt Diệp Bắc Minh!
Bây giờ anh trăm mối khó giải!
"Gâu gâu!"
Đột nhiên, chó địa ngục cất tiếng sủa!
"Tiểu Hỏa, sao vậy?"
"Chủ nhân, tôi ngửi thấy mùi của Hạ cô nương!"
"Đuổi theo!"
Diệp Bắc Minh quát một tiếng, chó địa ngục lao ra, chạy thẳng về phía Tu La Trường!
Cùng lúc đó, ở khu vực rìa Tu La Trường!
Một bóng đen đang chạy thục mạng, đằng sau thì có mười mấy bóng đen có cùng khí tức đang truy đuổi sát sao!
Một bóng đen trong số đó chợt dừng lại, trông dáng vẻ thì là một người đàn ông trung niên!
Ông ta giương cung bắn ra một mũi tên!
Vút!
Hắc ảnh cắt qua không gian, bắn thẳng vào chân của bóng đen đang chạy trốn!
"A..."
Một tiếng kêu thảm vang lên!
Bóng đen đang chạy trốn rơi thẳng từ trên không xuống mặt đất, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt!
"Con tiện nhân này, ngươi hại bọn ta phải đuổi theo lâu như vậy!"
"Sao ngươi không chạy nữa? Cmn ngươi chạy tiếp đi!"
Nam tử trung niên bắn tên bước lên, rút ra một cây trường tiên, quất mạnh xuống!
Bốp!
Trường tiên xé toạc không khí!
Trong đôi mắt của nữ nhân áo đen phản chiếu hình ảnh cây roi đang quất xuống, cô ta cực kỳ kinh hãi!
Ngay lúc cô ta nhắm mắt lại, chuẩn bị chờ chết!
Một cơn gió thổi qua mặt, tiếp theo lại vang lên giọng nói phẫn nộ của đám nam tử trung niên: "Ngươi là kẻ nào?"
"Hửm? Ngươi là người ngoài Âm Giới, ngươi thật to gan!"
"Người sống ở Dương Gian, thế mà dám xen vào việc ở Âm Giới bọn ta!"
Nữ nhân áo đen mở mắt ra!
Chỉ thấy.
Trước mặt là một người đàn ông tràn đầy dương khí!
Anh phớt lờ câu hỏi của nhóm đàn ông trung niên, mà lại quay đầu nhìn thẳng vào mặt mình, chẳng lẽ trên mặt mình dính gì à?"
Ngay lúc người phụ nữ áo đen đang suy nghĩ lung tung!
Giọng Diệp Bắc Minh vang lên: "Tiểu Hỏa, mày chắc chắn trên người cô ta có hơi của Nhược Tuyết?"
"Chủ nhân! Tôi chắc chắn!"
Chó địa ngục trả lời khẳng định.
"Người Dương Gian kia, ngươi dám phớt lờ lời bọn ta nói ư? Ngươi muốn chết à?"
Người đàn ông trung niên hùng hổ đấm một quyền vào lưng Diệp Bắc Minh!
"A... cẩn thận!"
Nữ nhân áo đen hét lên.
Diệp Bắc Minh còn chẳng thèm quay đầu lại.
Thậm chí, người phụ nữ áo đen còn chưa coi rõ Diệp Bắc Minh ra tay như nào, chỉ nghe thấy một tiếng 'bùm' vang lên!
Người đàn ông trung niên lao lên, nổ tung ngay tại chỗ, hóa thành một đống huyết vụ!
"Trang trưởng lão!"
Đổng tử của những người còn lại co lại, cả đám hoảng sợ lùi lại, rồi vụt cái đã chạy hết!
Diệp Bắc Minh không đuổi theo, anh nhìn chằm chằm vào nữ tử áo đen!
Vung tay lên.
Lòng bàn tay liền xuất hiện bức ảnh của Hạ Nhược Tuyết!
"Cô đã từng gặp người phụ nữ trong bức ảnh này chưa? Có lẽ cô ấy không phải người mà chỉ là trạng thái thần hồn!"
"Woa... xinh quá!"
Người phụ nữ áo đen nhìn mà ngẩn người, ánh mắt thoáng qua nét nghi hoặc: "Chưa... tôi chưa từng gặp cô ấy!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tiểu Hỏa?"
Chó địa ngục hơi ấm ức: "Chủ nhân, mũi tôi không thể nào sai được!"
Diệp Bắc Minh không nhìn tiểu Hỏa nữa, anh lại quay sang nhìn người phụ nữ áo đen: "Cô nương, cô có thể cho chú chó địa ngục này, kiểm tra những vật cô đang mang theo không?"
"Trên người cô, có hơi của người bạn này của tôi!"
"Nó là chó địa ngục hả, sao anh thu phục được nó vậy?" Người phụ nữ áo đen hơi sợ.
Nhưng.
Vừa nghĩ đến việc lúc nãy Diệp Bắc Minh đã ra tay cứu cô ta, cô ta bèn gật đầu!
"Được thôi, anh làm đi!"
Chó địa ngục đi tới, một mùi máu tươi nồng đậm phả vào mặt!
Người phụ nữ áo đen cố nén sợ, mặc cho chó địa ngục kiểm tra mình một lượt, cuối cùng nó nhìn chằm chằm vào vị trí trước ngực cô ta!
"Ở đây?"
Diệp Bắc Minh nhìn vào ngực nữ tử áo đen.
"Cô nương..."
Anh đang định nói.
Mười mấy kẻ lúc nãy đã quay lại!
Có mấy chục mười người tới, trong đó có mười mấy tên là những kẻ vừa bỏ chạy lúc nãy!
Một nam tử chỉ vào mặt Diệp Bắc Minh: "Chính là tên nhóc đến từ Dương Gian này đây, cậu ta đã giết Trang trưởng lão!"
Tên cầm đầu là một thanh niên, sắc mặt hắn đang rất xấu!
Trên người còn tỏa ra một cỗ âm lãnh tà mị!
Vừa nhìn thấy người này, nữ tử áo đen sợ đến nỗi trốn sau lưng Diệp Bắc Minh, run rẩy!
"Người Dương Gian, ta cho ngươi một cơ hội!"
"Thứ nhất, giao người phụ nữ sau lưng ngươi ra đây!"
"Thứ hai, giao ra một nửa sinh hồn của ngươi!"
"Không thì..."
Người thanh niên còn chưa nói hết câu!
Gào!
Một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp đất trời!
"Thất công tử!"
Đám người kinh hãi tột độ, cả đám kinh hoàng nhìn người thanh niên mặt mày âm lãnh!
Trên mặt đất chỉ còn lại một vết kiếm sâu, Thất công tử hoàn toàn biến mất!
"Ngươi... ngươi đã giết Thất công tử của tộc Âm Quỷ ta ư?" Mấy chục bóng người nín thở, trên mặt tràn ngập kinh hãi, đó là Thất công tử đấy!
Cứ thế chết rồi hả?
"Tộc Âm Quỷ cái quái gì, cút!"
Diệp Bắc Minh quát.
Cả đám lập tức bỏ chạy tán loạn!
"Ực..."
Sau lưng truyền tới tiếng nuốt nước bọt của thiếu nữ áo đen: "Công tử, hay là thứ chó địa ngục ngửi thấy là cái này?"
Diệp Bắc Minh quay đầu lại nhìn.
Thiếu nữ áo đen lấy ra một mảnh vảy màu đen to cỡ lòng bàn tay, phía trên quỷ khí lượn lờ, làm người ta cảm thấy cực kỳ âm lãnh!
"Gâu gâu gâu!"
Chó địa ngục dựng lông, điên cuồng gầm gừ: "Chủ nhân, chính là cái này.. phía trên có hơi của Hạ cô nương!"
Nét mặt thiếu nữ áo đen là lạ: "Công tử, đây là vảy của Chúc Cửu Âm!"
"Chúc Cửu Âm thích ăn sống các loại sinh hồn, nếu trên này có hơi của bạn anh, e là..."
Diệp Bắc Minh sững người đứng yên tại chỗ.
Nét mặt anh dao động bất định, hơi thở cũng trở nên gấp gáp: "Tiểu Tháp, ông không đùa chứ?"
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất nghiêm túc: "Thực ra, ngay từ lúc bước vào vị diện thứ chín, bổn tháp đã có cảm giác quen thuộc rồi!"
"Nhưng lại không nói rõ được quen thuộc chỗ nào!"
"Dù sao thì nếu chủ nhân đời đầu của bổn tháp là Võ tổ! Thì không thể có chuyện bổn tháp từng tới vị diện thứ chín được!"
"Thế thì càng không thể có cảm giác quen thuộc được!"
"Nhưng... bổn tháp thật sự cảm thấy rất quen thuộc!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Ông bắt đầu nghi ngờ từ lúc đó à?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật ra một chữ: "Đúng!"
Diệp Bắc Minh nói: "Tại sao không nói với tôi?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Bởi vì lúc đó, bổn tháp cũng không chắc chắn!"
"Mãi đến ban nãy, lúc gặp lại Hắc Vưu, trong đầu bổn tháp mới hiện ra thêm một số hình ảnh nữa!"
"Hình ảnh gì?"
"Cậu tự xem đi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ động một ý niệm, một người một tháp, thần hồn cộng hưởng!
Giây tiếp theo.
Trong đầu Diệp Bắc Minh xuất hiện một loạt hình ảnh, từ góc nhìn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Trước mặt là bóng lưng của nam tử!
Anh bước một bước, dòng Hoàng Tuyền mà cảnh giới Đại Đế cũng không vượt được, thế mà lại bị nam tử trước mặt băng qua chỉ với một bước chân!
Hình ảnh lại thay đổi.
Trước đài đầu thai!
Tính cả Hắc Vưu, còn có chín sinh vật cực xấu, thân cao vạn trượng đang quỳ trên mặt đất!
Run lẩy bẩy!
Nam tử chắp tay sau lưng, đứng ở lối vào đài đầu thai, nhìn xuống thông đạo luân hồi phía dưới!
Chỉ có hai mảnh ký ức nhỏ!
Diệp Bắc Minh lại như vừa trông thấy ma vậy, anh toát mồ hôi lạnh: "Trời ơi..."
"Tiểu Tháp, những cảnh tượng này đều từ góc nhìn của ông à?"
"Tôi không chắc..." Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghĩ một chút rồi trả lời: "Nhưng đây đúng là ký ức nằm sâu trong thần niệm của bổn tháp, chắc đó là những hình ảnh bổn tháp từng tận mắt trông thấy!"
"Hoặc, những hình ảnh đó là do người khác bỏ vào đầu tôi!"
Diệp Bắc Minh im lặng hoàn toàn.
Mọi thứ đều quá quỷ dị!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn có một lai lịch khác ư?
"Chẳng lẽ người đó là mình thật sao? Mình vẫn chưa ra khỏi luân hồi?"
Nét mặt Diệp Bắc Minh là lạ: "Chẳng lẽ mình ở tương lai đã biết hết mọi chuyện!"
"Cho nên, anh ta bảo mình vào Âm Giới, tìm ra lửa Địa Ngục để tế luyện tháp Càn Khôn Trấn Ngục và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?"
Một đoàn sương mù bao phủ trước mắt Diệp Bắc Minh!
Bây giờ anh trăm mối khó giải!
"Gâu gâu!"
Đột nhiên, chó địa ngục cất tiếng sủa!
"Tiểu Hỏa, sao vậy?"
"Chủ nhân, tôi ngửi thấy mùi của Hạ cô nương!"
"Đuổi theo!"
Diệp Bắc Minh quát một tiếng, chó địa ngục lao ra, chạy thẳng về phía Tu La Trường!
Cùng lúc đó, ở khu vực rìa Tu La Trường!
Một bóng đen đang chạy thục mạng, đằng sau thì có mười mấy bóng đen có cùng khí tức đang truy đuổi sát sao!
Một bóng đen trong số đó chợt dừng lại, trông dáng vẻ thì là một người đàn ông trung niên!
Ông ta giương cung bắn ra một mũi tên!
Vút!
Hắc ảnh cắt qua không gian, bắn thẳng vào chân của bóng đen đang chạy trốn!
"A..."
Một tiếng kêu thảm vang lên!
Bóng đen đang chạy trốn rơi thẳng từ trên không xuống mặt đất, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt!
"Con tiện nhân này, ngươi hại bọn ta phải đuổi theo lâu như vậy!"
"Sao ngươi không chạy nữa? Cmn ngươi chạy tiếp đi!"
Nam tử trung niên bắn tên bước lên, rút ra một cây trường tiên, quất mạnh xuống!
Bốp!
Trường tiên xé toạc không khí!
Trong đôi mắt của nữ nhân áo đen phản chiếu hình ảnh cây roi đang quất xuống, cô ta cực kỳ kinh hãi!
Ngay lúc cô ta nhắm mắt lại, chuẩn bị chờ chết!
Một cơn gió thổi qua mặt, tiếp theo lại vang lên giọng nói phẫn nộ của đám nam tử trung niên: "Ngươi là kẻ nào?"
"Hửm? Ngươi là người ngoài Âm Giới, ngươi thật to gan!"
"Người sống ở Dương Gian, thế mà dám xen vào việc ở Âm Giới bọn ta!"
Nữ nhân áo đen mở mắt ra!
Chỉ thấy.
Trước mặt là một người đàn ông tràn đầy dương khí!
Anh phớt lờ câu hỏi của nhóm đàn ông trung niên, mà lại quay đầu nhìn thẳng vào mặt mình, chẳng lẽ trên mặt mình dính gì à?"
Ngay lúc người phụ nữ áo đen đang suy nghĩ lung tung!
Giọng Diệp Bắc Minh vang lên: "Tiểu Hỏa, mày chắc chắn trên người cô ta có hơi của Nhược Tuyết?"
"Chủ nhân! Tôi chắc chắn!"
Chó địa ngục trả lời khẳng định.
"Người Dương Gian kia, ngươi dám phớt lờ lời bọn ta nói ư? Ngươi muốn chết à?"
Người đàn ông trung niên hùng hổ đấm một quyền vào lưng Diệp Bắc Minh!
"A... cẩn thận!"
Nữ nhân áo đen hét lên.
Diệp Bắc Minh còn chẳng thèm quay đầu lại.
Thậm chí, người phụ nữ áo đen còn chưa coi rõ Diệp Bắc Minh ra tay như nào, chỉ nghe thấy một tiếng 'bùm' vang lên!
Người đàn ông trung niên lao lên, nổ tung ngay tại chỗ, hóa thành một đống huyết vụ!
"Trang trưởng lão!"
Đổng tử của những người còn lại co lại, cả đám hoảng sợ lùi lại, rồi vụt cái đã chạy hết!
Diệp Bắc Minh không đuổi theo, anh nhìn chằm chằm vào nữ tử áo đen!
Vung tay lên.
Lòng bàn tay liền xuất hiện bức ảnh của Hạ Nhược Tuyết!
"Cô đã từng gặp người phụ nữ trong bức ảnh này chưa? Có lẽ cô ấy không phải người mà chỉ là trạng thái thần hồn!"
"Woa... xinh quá!"
Người phụ nữ áo đen nhìn mà ngẩn người, ánh mắt thoáng qua nét nghi hoặc: "Chưa... tôi chưa từng gặp cô ấy!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tiểu Hỏa?"
Chó địa ngục hơi ấm ức: "Chủ nhân, mũi tôi không thể nào sai được!"
Diệp Bắc Minh không nhìn tiểu Hỏa nữa, anh lại quay sang nhìn người phụ nữ áo đen: "Cô nương, cô có thể cho chú chó địa ngục này, kiểm tra những vật cô đang mang theo không?"
"Trên người cô, có hơi của người bạn này của tôi!"
"Nó là chó địa ngục hả, sao anh thu phục được nó vậy?" Người phụ nữ áo đen hơi sợ.
Nhưng.
Vừa nghĩ đến việc lúc nãy Diệp Bắc Minh đã ra tay cứu cô ta, cô ta bèn gật đầu!
"Được thôi, anh làm đi!"
Chó địa ngục đi tới, một mùi máu tươi nồng đậm phả vào mặt!
Người phụ nữ áo đen cố nén sợ, mặc cho chó địa ngục kiểm tra mình một lượt, cuối cùng nó nhìn chằm chằm vào vị trí trước ngực cô ta!
"Ở đây?"
Diệp Bắc Minh nhìn vào ngực nữ tử áo đen.
"Cô nương..."
Anh đang định nói.
Mười mấy kẻ lúc nãy đã quay lại!
Có mấy chục mười người tới, trong đó có mười mấy tên là những kẻ vừa bỏ chạy lúc nãy!
Một nam tử chỉ vào mặt Diệp Bắc Minh: "Chính là tên nhóc đến từ Dương Gian này đây, cậu ta đã giết Trang trưởng lão!"
Tên cầm đầu là một thanh niên, sắc mặt hắn đang rất xấu!
Trên người còn tỏa ra một cỗ âm lãnh tà mị!
Vừa nhìn thấy người này, nữ tử áo đen sợ đến nỗi trốn sau lưng Diệp Bắc Minh, run rẩy!
"Người Dương Gian, ta cho ngươi một cơ hội!"
"Thứ nhất, giao người phụ nữ sau lưng ngươi ra đây!"
"Thứ hai, giao ra một nửa sinh hồn của ngươi!"
"Không thì..."
Người thanh niên còn chưa nói hết câu!
Gào!
Một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp đất trời!
"Thất công tử!"
Đám người kinh hãi tột độ, cả đám kinh hoàng nhìn người thanh niên mặt mày âm lãnh!
Trên mặt đất chỉ còn lại một vết kiếm sâu, Thất công tử hoàn toàn biến mất!
"Ngươi... ngươi đã giết Thất công tử của tộc Âm Quỷ ta ư?" Mấy chục bóng người nín thở, trên mặt tràn ngập kinh hãi, đó là Thất công tử đấy!
Cứ thế chết rồi hả?
"Tộc Âm Quỷ cái quái gì, cút!"
Diệp Bắc Minh quát.
Cả đám lập tức bỏ chạy tán loạn!
"Ực..."
Sau lưng truyền tới tiếng nuốt nước bọt của thiếu nữ áo đen: "Công tử, hay là thứ chó địa ngục ngửi thấy là cái này?"
Diệp Bắc Minh quay đầu lại nhìn.
Thiếu nữ áo đen lấy ra một mảnh vảy màu đen to cỡ lòng bàn tay, phía trên quỷ khí lượn lờ, làm người ta cảm thấy cực kỳ âm lãnh!
"Gâu gâu gâu!"
Chó địa ngục dựng lông, điên cuồng gầm gừ: "Chủ nhân, chính là cái này.. phía trên có hơi của Hạ cô nương!"
Nét mặt thiếu nữ áo đen là lạ: "Công tử, đây là vảy của Chúc Cửu Âm!"
"Chúc Cửu Âm thích ăn sống các loại sinh hồn, nếu trên này có hơi của bạn anh, e là..."
Bình luận facebook