• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (6 Viewers)

  • Chương 2386: Bản cô nương cứ nhúng tay vào đấy, thì sao?

Xác suất 30%!

Rất khủng bố đó!

Trừ phi vạn bất đắc dĩ, không thì Diệp Bắc Minh không thể đánh cược được!

Chạy!

"Ha ha ha ha! Chạy đi! Cứ chạy đi! Tiểu súc sinh, ngươi tưởng ngươi thoát được à?"

Diệp Bắc Minh tăng tốc!

"Chạy mau! Khà khà khà... hãy tận hưởng những giây phút cuối cùng của đời mình đi, sợ hãi đi! Run rẩy đi!"

"Bị một vị cảnh giới Đại Đế truy sát, ngươi cũng đủ tự hào rồi!"

Hứa Già Thiên cười to.

Diệp Bắc Minh không tiếc đốt cháy tinh huyết, thúc đẩy Hoàng Tự Quyết, lúc này mới miễn cưỡng giữ tốc độ ngang với Hứa Già Thiên: "Lão già, nếu ông đuổi kịp được thì ông đã làm từ lâu rồi!"

Hứa Già Thiên cười nhẹ: "Đúng vậy! Ngươi có Hoàng Tự Quyết!"

"Đốt cháy máu Hỗn Độn, tốc độ đúng là có thể sánh ngang với cảnh giới Đại Đế, nhưng máu của ngươi sớm muộn cũng cạn thôi!"

"Thôi thì đừng lãng phí nữa, đó là máu Hỗn Độn đấy!"

Trái tim Diệp Bắc Minh lạnh lẽo!

Cổ Yên Tuyết hộc ra một búng máu: "Diệp công tử... hay là, anh thả tôi xuống đi..."

"Ông ta... không dám giết tôi..."

Hứa Già Thiên bật cười: "Không dám giết cô ư? Cổ Yên Tuyết, sao cô lại có suy nghĩ đó vậy?"

"Cha cô đã dặn rồi, nếu cô giúp Diệp Bắc Minh phản kháng, thì giết không tha!"

"Không thể nào..." Con ngươi Cổ Yên Tuyết co lại.

Trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng tột độ!

Cơ thể không kìm được run rẩy!

Cả người mất hết sức, mắt thấy cô ta định nhảy xuống khỏi lưng Diệp Bắc Minh!

"Cổ cô nương!"

Diệp Bắc Minh cả kinh.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tốc độ chậm lại đôi chút!

Vù!

Hứa Già Thiên quả không hổ là cảnh giới Đại Đế, dù mới ở cảnh giới Nhất Chuyển Đại Đế, tốc độ đã áp sát trong nháy mắt, cây gậy đen trong tay dùng sức đập tới!

Phanh! Diệp Bắc Minh và Cổ Yên Tuyết bị đánh bay ngay tại chỗ!

Hộc mười mấy ngụm máu trên không trung!

"Cẩn thận, đằng sau có người!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát to!

Diệp Bắc Minh bị trúng một đòn, khí huyết trong người hỗn loạn, dù đã phản ứng lại, cấp tốc quay người.

Vẫn chậm nửa nhịp!

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt, tay cầm bảo kiếm đỏ như máu, chém thẳng về phía đầu Diệp Bắc Minh!

"Phế vật! Chết đi cho ta!"

Hứa Tùy Phong đỏ hồng mắt, chém một nhát cực kỳ ác độc về phía đầu Diệp Bắc Minh!

"Cút!"

Diệp Bắc Minh quát một tiếng, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay chém ra!

Khi hai thanh kiếm sắp tiếp xúc, một bóng người bất ngờ xuất hiện trước mặt, cây gậy đen đỡ đường kiếm!

Keng! Một tiếng giòn vang vang lên, chặn lại kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Giây tiếp theo.

Phụt!

Máu tươi bắn ra!

Bảo kiếm trong tay Hứa Tùy Phong chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!

Anh cấp tốc né!

Dù vậy, thanh bảo kiếm đỏ như máu vẫn cắm sâu vào vai Diệp Bắc Minh, răng rắc! Một tiếng giòn vang vang lên, lưỡi kiếm kẹt trong kẽ xương Hỗn Độn, cơn đau thấu tim ập đến!

"Ưm..."

Diệp Bắc Minh rên lên.

Đấm một quyền vào Hứa Tùy Phong!

"Định làm tổn thương cháu trai ta ư?"

Hứa Già Thiên cười lạnh, ông ta đưa tay bắt lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, rồi bẻ!

Răng rắc!

Cánh tay gãy!

Sau đó ông ta lại hung hăng đá vào đan điền anh, Diệp Bắc Minh lăn tròn, kéo ra một rãnh sâu dài mấy trăm mét trên mặt đất mới dừng lại!

"Diệp công tử..."

Cổ Yên Tuyết liên tục hộc máu, cô ta ôm Diệp Bắc Minh vào lòng: "Đừng... anh đừng chết!"

Diệp Bắc Minh tức cười: "Tôi đâu có dễ chết thế..."

Người anh máu me đầm đìa!

Thê thảm cực!

Đúng là trông hơi dọa người!

"Ha ha ha ha ha! Ông cố, ông nhìn vẻ thê thảm của tiểu súc sinh này đi này!" Hứa Tùy Phong cười to, tâm trạng rất là vui sướng.

Hứa Già Thiên đứng khoanh tay trước ngực: "Sao nào? Đạo tâm võ đạo đã hồi phục chút nào chưa?"

Lần trước.

Hứa Tùy Phong trông thấy Diệp Bắc Minh độ lôi kiếp cửu sắc!

Đạo tâm võ đạo suýt thì sụp đổ!

Buổi tối nằm mơ, toàn mơ thấy Diệp Bắc Minh bước vào cảnh giới Đại Đế!

Anh ta sợ hãi, hoảng loạn, hối hận...

Cho nên.

Anh ta đã theo Hứa Già Thiên vào núi Âm Ma, chính là để đích thân đâm chết Diệp Bắc Minh!

"Ông cố, cháu ổn hơn nhiều rồi! Tên nhóc này cũng chỉ có vậy thôi à?"

Hứa Tùy Phong nhếch môi cười khẩy: "Nếu nhát kiếm vừa nãy mà chém vào đầu hắn, thể chất Hỗn Độn cũng sẽ chết thôi!"

Hứa Già Thiên gật đầu: "Thể chất Hỗn Độn, chẳng có gì đáng sợ cả!"

"Chí ít, ta và Cổ huynh từng giết vài người như thế rồi!"

Cổ Yên Tuyết run rẩy, nước mắt tuôn như mưa: "Xin lỗi, đều tại tôi... nếu không vì tôi, anh sẽ không tới đây... đều tại tôi!"

"Đừng nói vậy!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Mọi thứ đã được định sẵn rồi!"

Cổ Yên Tuyết ngẩn người.

Mọi thứ đã được định sẵn là ý gì? Lẽ nào Diệp công tử cũng thích mình sao?

Không thì, sao anh có thể nói ra những lời như vậy!

Cổ Yên Tuyết hít sâu một hơi: "Được! Cổ Yên Tuyết tôi nguyện cùng Diệp công tử, sống chết có nhau!"

Diệp Bắc Minh biết.

Cổ Yên Tuyết lại hiểu nhầm rồi!

Ý anh là, tương lai của anh, mọi việc đã chú định rằng, anh tuyệt đối sẽ không chết ở đây!

Cổ Yên Tuyết cứ tưởng, đây là lời tỏ tình cơ!

Thôi vậy!

Anh chẳng còn sức mà giải thích đâu!

"Ông cố ơi! Ông xem kìa, đôi cẩu nam nữ này cảm động quá nhỉ!" Ánh mắt Hứa Tùy Phong tham lam nhìn Cổ Yên Tuyết: "Ông cố, hay là! Trước khi giết đôi cẩu nam nữ này, để cháu sảng khoái trước đã?"

Bốp!

Hứa Già Thiên tát cái bốp!

Đánh cho Hứa Tùy Phong sững người!

"Thằng khốn! Dù gì Cổ Yên Tuyết cũng là con gái của điện chủ, có thể giết, nhưng không được làm nhục!"

Khuôn mặt già của Hứa Gìa Thiên sa sầm.

"Vâng..."

Khuôn mặt Hứa Tùy Phong hiện lên vẻ nhục nhã!

Thế là gã trút hết mọi oán hận lên người Diệp Bắc Minh: "Phế vật! Đều tại ngươi, ngươi thật đáng chết!"

"Nổ tung cho ta!"

Năm ngón tay siết chặt!

Thanh bảo kiếm đỏ như máu đang cắm trên vai Diệp Bắc Minh, lập tức bùng nổ sức mạnh!

Máu thịt trên bả vai Diệp Bắc Minh bắn tung tóe, lộ ra xương cốt màu vàng bên trong!

"Xương vàng? Sao có thể chứ!"

"Ngươi...!!!"

Nét mặt Hứa Già Thiên hiện lên vẻ chấn động sâu sắc: "Đệt! Ngươi không phải thể chất Hỗn Độn bình thường, ngươi là Hỗn Độn Đế Thể!"

Thất thố một cách triệt để!

Hỗn Độn Đế Thể!

Trong một trăm thể chất Hỗn Độn, mới có thể xuất hiện một Hỗn Độn Đế Thể!

Xác suất là 1/100!

Thế mà cái xác suất này cũng bị anh gặp phải! Đệt! Khốn kiếp! Khốn kiếp!

"Ngươi... nhóc con giỏi lắm! Không ngờ ngươi lại là Hỗn Độn Đế Thể! Thế thì không thể để ngươi sống được nữa! Các ngươi đi chết hết đi!" Hứa Già Thiên phát điên luôn, cây gậy đen trong tay nghiền áp về phía hai người.

"Tiểu Tháp!"

"Thần Vương tiền bối, nhờ hai người đấy!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng.

Anh dồn chút sức lực cuối cùng, chuẩn bị huy động đạo đài Luân Hồi!

Ngay lúc Diệp Bắc Minh chuẩn bị liều chết đánh một trận!

Hư không phía trước xuất hiện một vết nứt, một bóng dáng già nua bước ra từ bên trong!

Người đó vung tay một cái!

Cây gậy đen phát ra một tiếng 'keng' giòn giã, sau đó bị hất bay ra ngoài, Hứa Già Thiên vội vàng tóm lấy: "Ai đấy?"

"Đảo Đông Cực, Trịnh Huyết Thiên!"

Lão giả đứng thẳng người, chắp tay sau lưng, đối mặt với Hứa Già Thiên, quay lưng về phía Diệp Bắc Minh!

"Đại trưởng lão đảo Đông Cực, Trịnh Huyết Thiên? Cảnh giới Nhị Chuyển Đại Đế!" Hứa Già Thiên lùi lại vài bước, vẻ mặt như ăn phải con ruồi chết: "Đây là việc của Côn Luân Điện, tại sao đảo Đông Cực lại nhúng tay vào?"

"Bản cô nương cứ nhúng tay vào đấy, thì sao?"

Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Ngay sau đó, một bóng hình xinh đẹp cực kỳ thân quen xuất hiện trong tầm mắt!

Chính là Dao Trì!

Cô ấy giống như nữ đế, cao cao tại thượng, liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái!

Đôi mày không khỏi nhíu lại, ánh mắt nhìn sang Cổ Yên Tuyết đang ở trong lòng Diệp Bắc Minh: "Ngươi đúng là lúc nào cũng có nữ nhân bên cạnh nhỉ!"

"Mạng cũng sắp mất rồi, vẫn còn nữ nhân bên cạnh cơ!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom