• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (11 Viewers)

  • Chương 2371: Luân Hồi xuất hiện!

Ong!

Thái Cổ Thần Vương vừa dứt lời, cơ thể Diệp Bắc Minh khẽ run lên!

Khoảng không trên đỉnh đầu anh, xuất hiện một khe nứt không gian, một thân ảnh cực kỳ oai hùng bước ra!

Hàng ngàn tu võ giả ở hiện trường, cả đám ngây người kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của Thái Cổ Thần Vương!

"Luân Hồi, ngươi còn không mau dừng tay!"

Thái Cổ Thần Vương thấp giọng quát: "Cứ phải để bổn thần vương ra tay phải không?"

"Luân Hồi?"

"Ai lại tên là Luân Hồi vậy?"

"Tôi nghe nói, thế gian vốn không có luân hồi, sau này có một người tên là 'Luân Hồi' xuất hiện, chính hắn đã tạo ra luân hồi!"

Một lão giả lên tiếng, nét mặt nghiêm túc: "Thời gian, không gian, hư không, luân hồi... những khái niệm chúng ta biết hiện nay, đều do một vị đại nhân vật tuyệt thế sáng tạo ra!"

Mọi người rùng mình!

"Ha ha ha ha..."

Tiếng cười duyên vang lên.

Tế đàn màu đen trước mặt mọi người, xuất hiện một làn sóng dao động, một thiếu nữ dáng người yểu điệu bước ra!

Cô ta đi chân trần, thân ảnh hư ảo!

Gần như trong suốt!

Nhưng hàng nghìn tu võ giả lại ngây ngốc nhìn cô ta!

Chưa bao giờ họ gặp một nữ nhân như này!

"Đế Tôn, ông lo cho cậu ta à? Bổn tọa cứ tưởng, ông sẽ trốn trong nghĩa địa Hỗn Độn suốt đời, không bao giờ ra ngoài cơ!" Thiếu nữ cười nhẹ.

Thanh âm trong trẻo, tựa như tiếng trời!

Thái Cổ Thần Vương nhíu mày: "Năng lượng ở nghĩa địa Hỗn Độn đang cực kỳ suy yếu!"

"Nếu không phải tên nhóc này mạng lớn, nghĩa địa Hỗn Độn đã bị hủy diệt theo từ lâu rồi! Những lão già trú trong đó cũng sẽ chết theo!"

Cúi đầu.

Nhìn Diệp Bắc Minh một cái!

"Cô đã làm gì cậu ta?"

Hàng ngàn tu võ giả đang có mặt tại hiện trường, đầu ong ong!

Nghĩa địa Hỗn Độn? Luân Hồi?

Còn cả... Đế Tôn?

Đó chẳng phải những nhân vật thời Thượng Cổ à? Sau khi Đế Tôn bị giết, thời Thượng Cổ cũng diệt vong!

Nghe nói thời Thượng Cổ, vạn đế cùng tồn tại, việc tiến vào cảnh giới Đại Đế dễ hơn bây giờ nhiều!

Thế mà Đế Tôn vẫn còn sống?

Người đó chính là lão giả vừa bước ra từ nghĩa địa Hỗn Độn đây á?

Thiếu nữ thản nhiên nói: "Cũng chẳng làm gì, bổn tọa chỉ cho hắn chứng kiến cảnh thời Thượng Cổ diệt vong từ góc nhìn của ông thôi!"

"Cậu ta còn tưởng mình chính là Đế Tôn cơ!"

Thái Cổ Thần Vương trầm giọng bảo: "Đừng động vào cậu ta!"

Thiếu nữ nhíu mày: "Ông đang uy hiếp tôi?"

Ánh mắt Thái Cổ Thần Vương lạnh lẽo: "Hiện tại, cậu ta là mộ chủ đời cuối cùng của nghĩa địa Hỗn Độn, và cũng là tia hy vọng cuối cùng!"

"Nếu cậu ta chết, tất cả chúng ta cũng sẽ chết theo, thế giới này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa!"

"Ông nghiêm túc đấy à?"

Thiếu nữ hơi bất ngờ, nét mặt hờ hững không chút dao động, cuối cùng đã thay đổi đôi chút.

Cô ta nhíu mày!

Thái Cổ Thần Vương gật đầu: "Tôi không đùa!"

"Năng lượng của nghĩa địa Hỗn Độn không chịu được luân hồi một lần nữa đâu!"

Ánh mắt thiếu nữ lạnh băng, cô ta nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt phức tạp!

Ngón tay khẽ điểm một cái!

Ong!

Sự hỗn loạn, tơ máu trong mắt Diệp Bắc Minh biến mất, thay vào đó là sự chấn kinh sâu sắc: "Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiền bối!"

"Hình như tôi nghe thấy ông bảo, ông là Đế Tôn thời Thượng Cổ? Không phải ông được gọi là Thái Cổ Thần Vương à?"

"Chồng tỉnh rồi..." Sở Sở kích động.

Lạc Khuynh Thành tiến lên che miệng cô ta, rồi quay sang lắc đầu với các cô gái khác nữa: "Đừng nói gì làm phiền họ, chúng ta chỉ cần quan sát là được!"

Sở Sở gật đầu.

Thái Cổ Thần Vương lắc đầu: "Chuyện này, ta sẽ giải thích với cậu sau!"

"Luân Hồi, rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Diệp Bắc Minh cả kinh: "Cô chính là người tạo ra phép tắc Luân Hồi? Không ngờ cô lại là một... nữ nhân?"

Thiếu nữ kiêu ngạo nói: "Nhân loại ngu xuẩn, bổn tọa chí cao vô thượng, không phân biệt giới tính!"

"Trong nhân loại, chỉ có thiếu nữ là thuần khiết nhất và không bị vấy bẩn! Ngươi thì biết gì?"

Tuy Luân Hồi bảo mình không có phân biệt giới tính!

Nhưng Diệp Bắc Minh nhìn một cái là biết.

Cử chỉ và thần thái của tên này!

Hoàn toàn nhập tâm vào trạng thái của một thiếu nữ.

"Làm thế nào để tiến vào tầng năm phép tắc Luân Hồi?"

"Bí mật cuối cùng của phép tắc Luân Hồi là gì?"

"Nếu phép tắc Luân Hồi của tôi mà tu luyện được đến tầng năm, có phải tôi có thể tự do du hành từ quá khứ đến tương lai không?"

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi.

Thiếu nữ vẫn kiêu kỳ: "Ngươi chỉ là một trong số những người mà ta chọn mà thôi!"

"Dựa vào đâu mà ngươi nghĩ, ta sẽ trả lời ngần ấy câu hỏi của ngươi?"

Diệp Bắc Minh nhíu mày!

Trầm ngâm mấy giây, anh hỏi lại!

"Thế mục đích cô chọn tôi là gì?"

Thiếu nữ nhíu mày lắc đầu: "Ai bảo ta chọn trúng ngươi? Ngươi thật ngây thơ!"

"Chư thiên vạn giới, bổn tọa có ít nhất hơn một nghìn ứng cử viên, ngươi chỉ là một trong số đó thôi!"

"Dựa vào đâu mà ngươi nghĩ, cuối cùng bổn tọa sẽ chọn trúng ngươi chứ?"

Diệp Bắc Minh lại trầm mặc!

"Vậy tại sao cô lại tiến vào lĩnh vực Luân Hồi của tôi, lại còn định giết tôi?"

Thiếu nữ lộ ra biểu cảm mèo hoang săn mồi, cô ta còn vươn tay ra rồi liếm móng vuốt của mình: "Nuốt chửng những người tu luyện phép tắc Luân Hồi, thực lực của ta sẽ tăng lên, tiếp tục duy trì bất tử bất diệt!"

"Cố lên, đừng trở thành người nắm giữ phép tắc Luân Hồi có thực lực yếu nhất nha!"

"Không thì, ta sẽ ăn luôn ngươi đấy!"

Thiếu nữ phát ra tiếng cười như tiếng chuông bạc!

Lọt vào tai Diệp Bắc Minh, lại khiến anh không rét mà run!

Anh có thể khẳng định, Luân Hồi không nói đùa.

Thái Cổ Thần Vương nói: "Mộ chủ, đừng nghe cô ta mê hoặc tâm trí!"

"Kẻ này là một yêu nữ, cô ta thích nhất là lợi dụng các loại hoàn cảnh, bóp méo nhận thức của cậu!"

"Kể cả kết cục của thời Thái Cổ mà cậu thấy ban nãy, cũng không phải như cậu nghĩ đâu!"

Diệp Bắc Minh choàng hiểu ra!

Giây tiếp theo.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Nói đi, Luân Hồi, đột nhiên cô hiện thân, rốt cuộc là có chuyện gì cần tôi?"

Hiện trường!

Bỗng chốc lặng như tờ!

Mấy ngàn cặp mắt ở hiện trường đều kinh hãi nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Tên này điên chắc luôn!

Cậu ta lại dám ăn nói như thế với một tồn tại khủng bố đã tạo ra phép tắc 'luân hồi' hả?

Hơn nữa còn dùng đến hai từ 'cần tôi'!

Thực sự không dám tưởng!

Khuôn mặt kiêu căng của thiếu nữ hơi sa sầm: "Diệp Bắc Minh, dựa vào đâu mà ngươi nghĩ bổn tọa có việc cần ngươi?"

Diệp Bắc Minh cười: "Tất nhiên, cô cũng có thể bảo tôi là, cô bỏ ra ngần ấy công sức cho tôi nhìn thấy hình ảnh thời Thượng Cổ!"

"Xong đánh thức một người tu luyện phép tắc Luân Hồi như tôi, chỉ cho vui, hoặc để thỏa mãn chút lòng hư vinh của cô nhỉ?"

Chết lặng!

Cả cái quảng trường Luân Hồi lặng như tờ!

Đôi mắt trong trẻo của thiếu nữ nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!

Thái Cổ Thần Vương cũng thoáng kinh ngạc, lén giơ ngón cái với Diệp Bắc Minh!

Tên nhóc này, đầu óc nhảy số nhanh thật!

"Ngươi thông minh hơn ta nghĩ đấy!"

Thiếu nữ bỗng bật cười, nụ cười trong sáng không nhiễm bụi trần khiến hàng ngàn tu võ giả trên quảng trường Luân Hồi nhìn không rời mắt!

Lời nói ra làm người ta giật mình: "Ta cần ngươi giúp ta, tiêu diệt tất cả những kẻ đang tu luyện phép tắc Luân Hồi!"

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tại sao? Không phải vừa nãy cô bảo, số người tu luyện phép tắc Luân Hồi càng nhiều!"

"Thực lực của cô càng mạnh à, nếu đã vậy, tại sao cô muốn giết họ?"

Thiếu nữ lắc đầu: "Bởi vì những người đó mất kiểm soát hết rồi!"

"Còn một bộ phận, phép tắc Luân Hồi của họ đã tu luyện đến tầng bảy, tầng tám, thậm chí là tầng chín!"

"Họ đã phát hiện ra sự tồn tại của ta, muốn thay thế vị trí của ta!"

Nói tới đây, thiếu nữ bổ sung thêm một câu: "Luân Hồi sinh ra từ luân hồi, nhưng không dừng lại vì Luân Hồi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom