• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (9 Viewers)

  • Chương 2369: Vạn Đế Chi Tôn, Đế Tôn!

"Cái gì?"

"Chuyện gì thế này?"

"Tên nhóc này, chưa chết!"

Tề Thương Lan, người đàn ông trước bia đá, và lão giả một mắt gần như đồng thời quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía quảng trường Luân Hồi: "Tên nhóc này đã dùng thủ đoạn gì mà có thể lừa được phép tắc Thiên Đạo vậy?"

"Là khu vực Hỗn Độn đó!"

Lão giả một mắt chỉ còn một con mắt!

Nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén!

Ba cặp mắt, thông qua quảng trường Luân Hồi, nhìn chằm chằm vào khe nứt không gian vừa xuất hiện!

"Chồng!"

Nghê Hoàng run rẩy chạy lên, nhào vào lòng Diệp Bắc Minh!

Đám Đông Phương Xá Nguyệt, Sở Sở, Sở Vị Ương cũng chạy tới ôm Diệp Bắc Minh thật chặt!

Khoảnh khắc vừa rồi, họ thực sự nghĩ rằng Diệp Bắc Minh đã chết!

Lạc Khuynh Thành mắt đỏ hoe, vẫn còn tơ máu, tim đập thình thịch đi tới: "Tiểu sư đệ, em.... sao em làm được vậy? Không ngờ em lại lừa được thiên kiếp!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bay tới.

Hóa thành ngọn thác chỉ nhỏ một thước, lơ lửng trước mặt Diệp Bắc Minh!

"Nhóc con khá lắm, bổn tháp cũng bị cậu lừa!"

"Chủ nhân!"

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không ngừng kêu ong ong, kích động!

Cổ Yên Tuyết cảm thấy hơi lạc lõng, cô ta đứng từ xa, mỉm cười với Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Phép tắc Luân Hồi, là lĩnh vực của tôi, thiên kiếp có là gì?"

"Không giết chết tôi được!"

Chỗ này đông người, Diệp Bắc Minh không thể nói ra sự thật!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: "Nhóc con, cậu thăng cấp rồi?"

"Cậu để máu và phần lớn thần hồn của mình ở nghĩa địa Hỗn Độn chứ gì!"

Diệp Bắc Minh mỉm cười truyền âm: "Chỉ có tiểu Tháp hiểu tôi!"

Trước khi ra tay, phần lớn thần hồn của Diệp Bắc Minh đã tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn rồi!

Đồng thời.

Một phần máu Hỗn Độn cũng cất vào nghĩa địa Hỗn Độn!

Tu võ giả từ cảnh giới Đại Năng trở lên, còn một giọt máu là có thể trùng sinh, cái giá phải trả là cảnh giới bị rớt xuống thôi!

Huống hồ anh còn là thể chất Hỗn Độn?

Chỉ cần thần hồn không bị diệt, thì chẳng việc gì phải sợ!

Thần hồn của Diệp Bắc Minh, chỉ có một phần nhỏ là ở trong cơ thể, phần nhiều đã được anh chuyển vào nghĩa địa Hỗn Độn, dù có là thiên kiếp thì cũng bị nghĩa địa Hỗn Độn lừa thôi!

Thiên kiếp kết thúc!

Thần hồn của Diệp Bắc Minh xuất hiện, mang theo một giọt máu!

Vận dụng phép tắc Luân Hồi!

Thời gian đảo ngược!

Nói cách khác, cơ thể bị thiên lôi cửu sắc hủy diệt của anh cũng có thể khôi phục như cũ!

Cảnh giới cũng không bị rớt!

"Đa tạ Thần Vương tiền bối!"

Diệp Bắc Minh nói.

"Hừ!"

Thái Cổ Thần Vương hừ lạnh một tiếng: "May chỗ này là quảng trường Luân Hồi, không thì với việc cậu chỉ còn một giọt máu!"

"Chắc chắn sẽ bị rớt mấy cảnh giới lớn! Quá nguy hiểm, lần sau đừng chơi như vậy nữa!"

"Đa tạ tiền bối nhắc nhở!"

Diệp Bắc Minh cảm ơn từ tận đáy lòng.

Tất cả đều nhờ Thái Cổ Thần Vương nhắc nhở về tác dụng của nghĩa địa Luân Hồi!

Không thì anh thật sự không nghĩ tới điểm này!

Mấy ngàn tu võ giả đang có mặt trên quảng trường Luân Hồi cảm giác như có một trận động đất cấp 20 vừa diễn ra trong lòng, cả đám run lẩy bẩy!

Cmn, đây là thiên kiếp cửu sắc cấp Đại Đế đấy!

Tên nhóc này, lợi dụng phép tắc Luân Hồi, thế mà sống sót rồi?

Giờ phút này.

Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Bắc Minh chỉ còn là nỗi kinh hồn vô tận!

Khi ánh mắt Diệp Bắc Minh nhìn sang, mọi người đều cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh!

"Đại nhân... tôi sai rồi... tôi sai thật rồi, hu hu hu... tôi biết lỗi rồi!"

"Ban nãy tôi không nên châm chọc ngài, càng không nên ra tay với ngài!"

Khi ánh mắt Diệp Bắc Minh liếc sang!

Từ Hạo Phong cảm thấy tinh thần suy sụp!

Gã quỳ xuống!

Điên cuồng dập đầu!

Đầu đập xuống nền quảng trường Luân Hồi, máu chảy ra!

Đường đường là một vị cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng chín, tương lai có cơ hội tiến vào cảnh giới Đại Đế, thế mà lại bị Diệp Bắc Minh dọa cho tiểu tiện, có thể thấy áp lực trong lòng lớn cỡ nào!

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Người này, đạo tâm võ đạo phế rồi!

Đời này không còn hy vọng nữa!

"Tôi không có hứng thú với mạng của các người! Tôi chỉ muốn biết, quảng trường Luân Hồi này là sao?"

Từ Hạo Phong vội vàng nói: "Đại nhân, tôi cũng không biết!"

"Tôi chỉ biết, sau khi chúng tôi tiến vào Đế Phần, thì phát hiện xung quanh có rất nhiều bia đá, nội dung khắc trên đó toàn là công pháp cảnh giới Đại Đế thời Thượng Cổ!"

"Tiếc là, những công pháp đó tôi hoàn toàn không học được, thế là tôi liền đi tiếp về phía trước!"

"Sau này cơ duyên xảo hợp, tôi đã vào quảng trường Luân Hồi này!"

"Ở đây, cứ mỗi một khoảng thời gian, tế đàn ở trung tâm kia sẽ xuất hiện một số đan dược, hình như là cung cấp cho chúng tôi nâng cao cảnh giới!"

"Đồng thời, chúng tôi cũng phát hiện ra rằng, những người chết trên quảng trường Luân Hồi đều sẽ sống lại vào lần tới, khi quảng trường Luân Hồi 'khởi động lại'!"

"Khởi động lại?"

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Từ Hạo Phong vội vàng giải thích: "Đúng vậy! Chỗ này rất kỳ lạ, trừ khi là chết do độ kiếp thất bại."

"Không thì dù người đó bị giết chết bằng bất kỳ cách nào thì cũng sẽ sống lại!"

"Bao nhiêu năm nay, chỉ có đại nhân là trường hợp ngoại lệ, ngài không chết dưới thiên kiếp, hơn nữa..."

"Những người bị ngài giết cũng không sống lại được!"

Mấy ngàn con mắt đều nhìn Diệp Bắc Minh chăm chú!

Lẽ nào kẻ này, là biến cố của quảng trường Luân Hồi!

"Có cách nào rời khỏi đây không?" Diệp Bắc Minh nhìn mọi người đang có mặt tại đây.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu!

"Tiến vào đây, tựa như đi vào một vòng luân hồi khổng lồ!"

"Đã mấy tỷ năm rồi, chúng tôi cũng chưa ra được!"

"Có lẽ phải đạt đến cảnh giới Đại Đế, mới có thể rời khỏi đây..."

Mấy ngàn tu võ giả đang có mặt tại hiện trường đều cúi đầu!

Diệp Bắc Minh nhíu mày, chẳng lẽ mình phải bị kẹt chết ở đây sao?

Quan sát xung quanh!

Cả cái quảng trường Luân Hồi, chỉ có một tế đàn màu đen ở khu vực trung tâm!

Anh cất bước, leo lên tế đàn!

Quan sát kỹ một lượt, ngoài những phù văn chi chít, thì không có điểm đặc biệt nào!

"Thần Vương tiền bối, ngài có ý tưởng gì không?" Diệp Bắc Minh truyền âm.

Thái Cổ Thần Vương nói: "Cậu có biết nguồn gốc của Đế Phần không?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Xin lắng tai nghe tiền bối chỉ giáo!"

Thái Cổ Thần Vương nói: "Thời Thái Cổ, tiến vào cảnh giới Đại Đế vẫn còn là việc rất dễ dàng, chứ không khó khăn như thời nay!"

Diệp Bắc Minh thầm suy nghĩ: "Trăm Đế cùng tồn tại?"

"Sai! Nó là vạn đế cùng tồn tại!" Thái Cổ Thần Vương lắc đầu.

"Hít!"

Diệp Bắc Minh hít một ngụm khí lạnh, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, anh vẫn không khỏi kinh ngạc: "Hàng vạn người cấp Đại Đế ư? Thế thì rẻ mạt quá!"

Khóe miệng giật giật!

Thái Cổ Thần Vương nói: "Thời Thái Cổ, phép tắc Thiên Địa nó khác, tiến vào cảnh giới Đại Đế rất đơn giản!"

"Toàn bộ thời đại Thái Cổ, cực kỳ huy hoàng, cho đến khi xuất hiện một người!"

"Người đó đã chấm dứt thời đại Thái Cổ!"

"Ai vậy?"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, người nào mà có bản lĩnh lớn thế, có thể chấm dứt thời đại Thái Cổ?

Thái Cổ Thần Vương bật ra một câu: "Vạn Đế Chi Tôn, Đế tôn!"

Con ngươi của Diệp Bắc Minh co lại: "Đế tôn? Cái tên này, cái khẩu khí này, huênh hoang quá!"

Thái Cổ Thần Vương lắc đầu: "Nếu ngươi biết sự tích của hắn, ngươi sẽ không cảm thấy hắn huênh hoang nữa!"

"Đế Tôn ngang trời xuất thế, dùng sức mình mình, giết gần hết đại đế thời Thái Cổ, một mình tập hợp toàn bộ sức mạnh tín ngưỡng của thời Thái Cổ!"

Diệp Bắc Minh nhạy bén bắt được bốn chữ: Sức mạnh tín ngưỡng!

"Tiền bối, sức mạnh tín ngưỡng là cái gì?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom