-
Chương 2331: Thời gian, hư không, luân hồi!
"Lực lượng Hư Không là gì?"
Diệp Bắc Minh cả kinh.
Giọng Thái Cổ Thần Vương có hơi ngưng trọng: "Đó là một loại lực lượng phép tắc siêu phàm, thời gian, hư không, luân hồi, ba loại phép tắc này là nền tảng cấu thành thế giới!"
"Theo bản Thần vương biết, rõ ràng người kia đã qua đời rồi!"
"Chẳng lẽ hắn vẫn chưa chết? Không thì sao lực lượng hư không này lại xuất hiện ở đây!"
Diệp Bắc Minh truy hỏi: "Tiền bối, ông đừng đánh đố nữa."
"Người kia là ai? Lực lượng Hư Không là cái gì?"
Thái Cổ Thần Vương trầm ngâm vài giây, giọng nói ngưng trọng: "Hư Không!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tôi biết, Thần Vương tiền bối, ông từng bảo, nó là lực lượng Hư Không!"
"Không!"
Thái Cổ Thần Vương lắc đầu: "Tên của người đó, là Hư Không!"
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Nhất thời, trong đầu anh lóe lên rất nhiều thứ!
'Không ngờ lại có người lấy Hư Không làm tên?'
'Nhóc à, liệu có khả năng này không, không phải hắn lấy Hư không làm tên! Mà là trước người này, căn bản chưa có khái niệm Hư Không, về sau vì có hắn, nên mới có Hư Không?"
Giọng Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ: "Lẽ nào giống với 'Luân Hồi'?"
Anh nhớ ra rồi!
Phép tắc Luân Hồi của anh, lúc anh luyện đến tầng bốn, trong đầu anh xuất hiện một giọng nói!
Người đó tự xưng là 'Luân Hồi'!
Lẽ nào cũng giống với 'Hư Không'?
"Mộ chủ, xem ra ngươi mở ra tầng hai nghĩa địa Hỗn Độn, nên bản Thần Vương bị ngươi đánh thức!"
"Chuyện này không phải trùng hợp, mà là sắp xếp của vận mệnh!"
"Mộ chủ, những gì ta nói sau đây, có liên quan đến ngươi, đến ta, liên quan đến từng đời mộ chủ của nghĩa địa Hỗn Độn, thậm chí liên quan đến cả toàn dân trong thiên hạ! Liên quan đến sinh tử của chúng ta, và liệu thế giới có bị diệt vong hay không!" Giọng Thái Cổ Thần Vương vô cùng ngưng trọng.
Mí mắt Diệp Bắc Minh giật giật: "Thần Vương tiền bối, có khoa trương đến mức đấy không?"
"Nó còn nghiêm trọng hơn cơ!"
Thái Cổ Thần Vương lắc đầu: "Hư Không, cắn nuốt vạn vật!"
"Từ xưa đến nay, sự diệt vong của mỗi thời đại, đều có liên quan đến Hư Không!"
"Nay lực lượng Hư Không lại xuất hiện lại, Hư Không trở lại rồi!"
"Mộ chủ, thời gian của ngươi không còn nhiều nữa đâu, mau chóng nâng cao cảnh giới, không thì ngày Hư Không giáng lâm, ngươi sẽ không có sức phản kháng đâu!"
Nghe xong lời này.
Mí mắt Diệp Bắc Minh giật dữ dội!
Sao kể ra giống ngày tận thế vậy, khoa trương quá!
"Thần Vương tiền bối, không phải tôi không tin ông, mà là những chuyện này quá khó tin, không thể tưởng tượng nổi!"
Thái Cổ Thần Vương biết.
Diệp Bắc Minh chưa từng chứng kiến sự khủng bố của Hư Không, nên dù ông ta có kể thế nào, đối phương cũng sẽ không tin!
"Bản Thần Vương biết, chỉ nói miệng thì ngươi sẽ không tin!"
"Chỉ cần ngươi ép được lực lượng Hư Không trong cơ thể thiếu niên này ra, tự khắc sẽ hiểu hết những điều này!"
"Được, tôi phải làm như thế nào?"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Thái Cổ Thần Vương nói: "Hư Không cắn nuốt mọi thứ! Hỗn Độn sinh ra vạn vật!"
"Mà cái này tương phản rõ ràng, cậu thử vận dụng lực lượng Hỗn Độn của cậu xem!"
Hai người nói xong, tiến hành ngay lập tức!
"Tiểu sư đệ, em không sao chứ?"
Lạc Khuynh Thành chạy tới, lo lắng nhìn bàn tay của Diệp Bắc Minh!
Bàn tay đang hồng hào, vì tiếp xúc với lực lượng Hư Không đã trở nên khô quắt.
Giống tay của một ông lão tám mươi tuổi vậy!
Giây tiếp theo.
Khí huyết Hỗn Độn dâng lên cuồn cuộn, bàn tay của Diệp Bắc Minh lại hồi phục như ban đầu!
"Đây là?"
Lạc Khuynh Thành không biết chuyện về lực lượng Hư Không!
Để cô khỏi lo, Diệp Bắc Minh cố tình nói: "Đại sư tỷ, em biết rồi! Có cách cứu Vô Tà rồi!"
Lạc Khuynh Thành kích động: "Tiểu sư đệ, em nhìn ra gì rồi?"
Diệp Bắc Minh giải thích: "Đại sư tỷ, chị xem, vừa rồi sức mạnh trong cơ thể Vô Tà ảnh hưởng đến em!"
"Mà em lại có thể hồi phục lại ngay, chứng tỏ máu Hỗn Độn của em có thể cứu Vô Tà!"
"Nếu dùng máu của em, trục xuất cỗ lực lượng trong người Vô Tà ra, có khi có hiệu quả!"
"Chị tin em!"
Lạc Khuynh Thành gật đầu.
Tin tưởng Diệp Bắc Minh vô điều kiện, cô ấy chủ động lùi lại, nhường chỗ!
Diệp Bắc Minh không hề chần chừ, đi thẳng tới trước mặt Lạc Vô Tà!
Con ngươi trầm xuống, anh lấy ra ba mươi cây ngân châm, sau đó châm vào người Lạc Vô Tà!
Ổn định hơi thở!
Tiếp đó.
Anh cắt qua lòng bàn tay, máu Hỗn Độn chảy ra, dưới sự điều khiển của Diệp Bắc Minh, máu Hỗn Độn hóa thành từng sợi, chui vào người Lạc Vô Tà!
Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh cảm nhận được một cỗ lực lượng cắn nuốt cực mạnh!
Nó tham lam lao đến chỗ máu Hỗn Độn!
"A!"
Lạc Vô Tà đang hôn mê rên lên.
Cậu ta chợt mở mắt ra, không có đồng tử, tròng mắt đen xì: "Hỗn Độn? Đồ đại bổ a! Chỉ cần ta cắn nuốt ngươi xong, là ta có thể khôi phục một ít sức mạnh!"
Như một thây ma, lao đến!
"Vô Tà, em làm gì vậy? Tiểu sư đệ đang cứu em!"
Lạc Khuynh Thành biến sắc.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đại sư tỷ, hiện giờ em ấy không phải Vô Tà, em ấy đang bị thứ trong người khống chế rồi!"
Nắm chặt năm ngón tay, một con huyết long lao ra, vây khốn Lạc Vô Tà!
"Gào!"
Miệng Lạc Vô Tà phát ra một tiếng gào trầm thấp!
Không ngờ lại tóm lấy huyết long, xé tan ngay tại chỗ, sau đó một ngụm nuốt chửng!
Khí tức trên người lại tăng lên mấy phần!
"Đừng dùng lực lượng khác, chỉ có thể chống lại bằng lực lượng Hỗn Độn thôi, không thì sẽ bị hắn cắn nuốt hết!" Thái Cổ Thần Vương nhắc nhở.
"Tiểu Tháp!"
Diệp Bắc Minh hô.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bay ra, một cỗ năng lượng Hỗn Độn nghiền ép xuống!
Lạc Vô Tà hét thảm một tiếng, quỳ bụp xuống!
Khí Hỗn Độn đổ xuống như thác nước, vây nó lại!
"Nhóc con, tranh thủ lúc này đi!"
Diệp Bắc Minh vung tay lên, khí Hỗn Độn vô tận truyền vào cơ thể Lạc Vô Tà, hòng ép lực lượng Hư Không ra ngoài!
"A... đau quá! Đau quá... chị, cứu em... mau cứu em với!"
"Anh rể, anh ấy muốn giết em! Hu hu hu..."
Lạc Vô Tà phát ra tiếng!
Lạc Khuynh Thành biến sắc: "Vô Tà! Tiểu sư đệ, em ấy sao vậy?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đại sư tỷ, em đang cứu em ấy!"
Lạc Vô Tà nước mắt đầy mặt, lắc đầu lia lịa: "Hu hu hu... chị! Không phải đâu... anh rể muốn giết em..."
"Chị mau cứu em đi, em không muốn chết! Hu hu, em đau quá..."
Thấy em trai mặt mày nhắn nhó!
Biểu cảm cực kỳ đau đớn!
Lạc Khuynh Thành lại nhận ra: "Không đúng! Vô Tà không phải người yếu đuối!"
"Ngươi không phải em ấy, ngươi là thứ gì? Mau cút ra khỏi người Vô Tà!"
Cô ấy vừa dứt lời.
Biểu cảm đau đớn trên mặt Lạc Vô Tà lập tức biến mất sạch!
Thay vào đó là vẻ cực kỳ lạnh nhạt!
"Ha ha! Thế mà không lừa được các ngươi!"
Ánh mắt Lạc Vô Tà trầm xuống, hắn nhìn Diệp Bắc Minh: "Không ngờ ta lại gặp được thể chất Hỗn Độn, xem ra vận may của ta không tệ!"
"Tiếc là cỗ cơ thể này quá yếu, không thì há lại bị ngươi áp chế?"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "Cho ngươi một cơ hội, ra khỏi cơ thể Vô Tà!"
"Nếu không, ta nhất định sẽ khiến ngươi thần hồn tan biến!"
"Thần hồn tan biến ư? Ta không có thần hồn, thì sao bị diệt được?" Lạc Vô Tà bật cười, hắn còn không thèm coi sức mạnh của khí Hỗn Độn ra gì!
Cưỡng chế đứng dậy!
Răng rắc! Một tiếng giòn vang vang lên!
Hai chân của Lạc Vô Tà nổ tung!
Trông thấy xương trắng!
Lạc Khuynh Thành che miệng: "A! Vô Tà!"
Trông Lạc Vô Tà không hề thấy đau đớn gì: "Ơ? Sao chân hắn gãy rồi kìa?"
"Nhóc con, ngươi tàn nhẫn với người của mình thật đấy!"
"Yên tâm, ta sẽ tiếp tục quậy, có giỏi thì ngươi cứ tiếp tục dùng khí Hỗn Độn trấn áp ta đi, để xem có phá hủy hoàn toàn cơ thể này không? Ha ha ha ha..."
Lạc Vô Tà vùng vẫy như điên!
Diệp Bắc Minh cả kinh.
Giọng Thái Cổ Thần Vương có hơi ngưng trọng: "Đó là một loại lực lượng phép tắc siêu phàm, thời gian, hư không, luân hồi, ba loại phép tắc này là nền tảng cấu thành thế giới!"
"Theo bản Thần vương biết, rõ ràng người kia đã qua đời rồi!"
"Chẳng lẽ hắn vẫn chưa chết? Không thì sao lực lượng hư không này lại xuất hiện ở đây!"
Diệp Bắc Minh truy hỏi: "Tiền bối, ông đừng đánh đố nữa."
"Người kia là ai? Lực lượng Hư Không là cái gì?"
Thái Cổ Thần Vương trầm ngâm vài giây, giọng nói ngưng trọng: "Hư Không!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tôi biết, Thần Vương tiền bối, ông từng bảo, nó là lực lượng Hư Không!"
"Không!"
Thái Cổ Thần Vương lắc đầu: "Tên của người đó, là Hư Không!"
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Nhất thời, trong đầu anh lóe lên rất nhiều thứ!
'Không ngờ lại có người lấy Hư Không làm tên?'
'Nhóc à, liệu có khả năng này không, không phải hắn lấy Hư không làm tên! Mà là trước người này, căn bản chưa có khái niệm Hư Không, về sau vì có hắn, nên mới có Hư Không?"
Giọng Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ: "Lẽ nào giống với 'Luân Hồi'?"
Anh nhớ ra rồi!
Phép tắc Luân Hồi của anh, lúc anh luyện đến tầng bốn, trong đầu anh xuất hiện một giọng nói!
Người đó tự xưng là 'Luân Hồi'!
Lẽ nào cũng giống với 'Hư Không'?
"Mộ chủ, xem ra ngươi mở ra tầng hai nghĩa địa Hỗn Độn, nên bản Thần Vương bị ngươi đánh thức!"
"Chuyện này không phải trùng hợp, mà là sắp xếp của vận mệnh!"
"Mộ chủ, những gì ta nói sau đây, có liên quan đến ngươi, đến ta, liên quan đến từng đời mộ chủ của nghĩa địa Hỗn Độn, thậm chí liên quan đến cả toàn dân trong thiên hạ! Liên quan đến sinh tử của chúng ta, và liệu thế giới có bị diệt vong hay không!" Giọng Thái Cổ Thần Vương vô cùng ngưng trọng.
Mí mắt Diệp Bắc Minh giật giật: "Thần Vương tiền bối, có khoa trương đến mức đấy không?"
"Nó còn nghiêm trọng hơn cơ!"
Thái Cổ Thần Vương lắc đầu: "Hư Không, cắn nuốt vạn vật!"
"Từ xưa đến nay, sự diệt vong của mỗi thời đại, đều có liên quan đến Hư Không!"
"Nay lực lượng Hư Không lại xuất hiện lại, Hư Không trở lại rồi!"
"Mộ chủ, thời gian của ngươi không còn nhiều nữa đâu, mau chóng nâng cao cảnh giới, không thì ngày Hư Không giáng lâm, ngươi sẽ không có sức phản kháng đâu!"
Nghe xong lời này.
Mí mắt Diệp Bắc Minh giật dữ dội!
Sao kể ra giống ngày tận thế vậy, khoa trương quá!
"Thần Vương tiền bối, không phải tôi không tin ông, mà là những chuyện này quá khó tin, không thể tưởng tượng nổi!"
Thái Cổ Thần Vương biết.
Diệp Bắc Minh chưa từng chứng kiến sự khủng bố của Hư Không, nên dù ông ta có kể thế nào, đối phương cũng sẽ không tin!
"Bản Thần Vương biết, chỉ nói miệng thì ngươi sẽ không tin!"
"Chỉ cần ngươi ép được lực lượng Hư Không trong cơ thể thiếu niên này ra, tự khắc sẽ hiểu hết những điều này!"
"Được, tôi phải làm như thế nào?"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Thái Cổ Thần Vương nói: "Hư Không cắn nuốt mọi thứ! Hỗn Độn sinh ra vạn vật!"
"Mà cái này tương phản rõ ràng, cậu thử vận dụng lực lượng Hỗn Độn của cậu xem!"
Hai người nói xong, tiến hành ngay lập tức!
"Tiểu sư đệ, em không sao chứ?"
Lạc Khuynh Thành chạy tới, lo lắng nhìn bàn tay của Diệp Bắc Minh!
Bàn tay đang hồng hào, vì tiếp xúc với lực lượng Hư Không đã trở nên khô quắt.
Giống tay của một ông lão tám mươi tuổi vậy!
Giây tiếp theo.
Khí huyết Hỗn Độn dâng lên cuồn cuộn, bàn tay của Diệp Bắc Minh lại hồi phục như ban đầu!
"Đây là?"
Lạc Khuynh Thành không biết chuyện về lực lượng Hư Không!
Để cô khỏi lo, Diệp Bắc Minh cố tình nói: "Đại sư tỷ, em biết rồi! Có cách cứu Vô Tà rồi!"
Lạc Khuynh Thành kích động: "Tiểu sư đệ, em nhìn ra gì rồi?"
Diệp Bắc Minh giải thích: "Đại sư tỷ, chị xem, vừa rồi sức mạnh trong cơ thể Vô Tà ảnh hưởng đến em!"
"Mà em lại có thể hồi phục lại ngay, chứng tỏ máu Hỗn Độn của em có thể cứu Vô Tà!"
"Nếu dùng máu của em, trục xuất cỗ lực lượng trong người Vô Tà ra, có khi có hiệu quả!"
"Chị tin em!"
Lạc Khuynh Thành gật đầu.
Tin tưởng Diệp Bắc Minh vô điều kiện, cô ấy chủ động lùi lại, nhường chỗ!
Diệp Bắc Minh không hề chần chừ, đi thẳng tới trước mặt Lạc Vô Tà!
Con ngươi trầm xuống, anh lấy ra ba mươi cây ngân châm, sau đó châm vào người Lạc Vô Tà!
Ổn định hơi thở!
Tiếp đó.
Anh cắt qua lòng bàn tay, máu Hỗn Độn chảy ra, dưới sự điều khiển của Diệp Bắc Minh, máu Hỗn Độn hóa thành từng sợi, chui vào người Lạc Vô Tà!
Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh cảm nhận được một cỗ lực lượng cắn nuốt cực mạnh!
Nó tham lam lao đến chỗ máu Hỗn Độn!
"A!"
Lạc Vô Tà đang hôn mê rên lên.
Cậu ta chợt mở mắt ra, không có đồng tử, tròng mắt đen xì: "Hỗn Độn? Đồ đại bổ a! Chỉ cần ta cắn nuốt ngươi xong, là ta có thể khôi phục một ít sức mạnh!"
Như một thây ma, lao đến!
"Vô Tà, em làm gì vậy? Tiểu sư đệ đang cứu em!"
Lạc Khuynh Thành biến sắc.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đại sư tỷ, hiện giờ em ấy không phải Vô Tà, em ấy đang bị thứ trong người khống chế rồi!"
Nắm chặt năm ngón tay, một con huyết long lao ra, vây khốn Lạc Vô Tà!
"Gào!"
Miệng Lạc Vô Tà phát ra một tiếng gào trầm thấp!
Không ngờ lại tóm lấy huyết long, xé tan ngay tại chỗ, sau đó một ngụm nuốt chửng!
Khí tức trên người lại tăng lên mấy phần!
"Đừng dùng lực lượng khác, chỉ có thể chống lại bằng lực lượng Hỗn Độn thôi, không thì sẽ bị hắn cắn nuốt hết!" Thái Cổ Thần Vương nhắc nhở.
"Tiểu Tháp!"
Diệp Bắc Minh hô.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bay ra, một cỗ năng lượng Hỗn Độn nghiền ép xuống!
Lạc Vô Tà hét thảm một tiếng, quỳ bụp xuống!
Khí Hỗn Độn đổ xuống như thác nước, vây nó lại!
"Nhóc con, tranh thủ lúc này đi!"
Diệp Bắc Minh vung tay lên, khí Hỗn Độn vô tận truyền vào cơ thể Lạc Vô Tà, hòng ép lực lượng Hư Không ra ngoài!
"A... đau quá! Đau quá... chị, cứu em... mau cứu em với!"
"Anh rể, anh ấy muốn giết em! Hu hu hu..."
Lạc Vô Tà phát ra tiếng!
Lạc Khuynh Thành biến sắc: "Vô Tà! Tiểu sư đệ, em ấy sao vậy?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đại sư tỷ, em đang cứu em ấy!"
Lạc Vô Tà nước mắt đầy mặt, lắc đầu lia lịa: "Hu hu hu... chị! Không phải đâu... anh rể muốn giết em..."
"Chị mau cứu em đi, em không muốn chết! Hu hu, em đau quá..."
Thấy em trai mặt mày nhắn nhó!
Biểu cảm cực kỳ đau đớn!
Lạc Khuynh Thành lại nhận ra: "Không đúng! Vô Tà không phải người yếu đuối!"
"Ngươi không phải em ấy, ngươi là thứ gì? Mau cút ra khỏi người Vô Tà!"
Cô ấy vừa dứt lời.
Biểu cảm đau đớn trên mặt Lạc Vô Tà lập tức biến mất sạch!
Thay vào đó là vẻ cực kỳ lạnh nhạt!
"Ha ha! Thế mà không lừa được các ngươi!"
Ánh mắt Lạc Vô Tà trầm xuống, hắn nhìn Diệp Bắc Minh: "Không ngờ ta lại gặp được thể chất Hỗn Độn, xem ra vận may của ta không tệ!"
"Tiếc là cỗ cơ thể này quá yếu, không thì há lại bị ngươi áp chế?"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "Cho ngươi một cơ hội, ra khỏi cơ thể Vô Tà!"
"Nếu không, ta nhất định sẽ khiến ngươi thần hồn tan biến!"
"Thần hồn tan biến ư? Ta không có thần hồn, thì sao bị diệt được?" Lạc Vô Tà bật cười, hắn còn không thèm coi sức mạnh của khí Hỗn Độn ra gì!
Cưỡng chế đứng dậy!
Răng rắc! Một tiếng giòn vang vang lên!
Hai chân của Lạc Vô Tà nổ tung!
Trông thấy xương trắng!
Lạc Khuynh Thành che miệng: "A! Vô Tà!"
Trông Lạc Vô Tà không hề thấy đau đớn gì: "Ơ? Sao chân hắn gãy rồi kìa?"
"Nhóc con, ngươi tàn nhẫn với người của mình thật đấy!"
"Yên tâm, ta sẽ tiếp tục quậy, có giỏi thì ngươi cứ tiếp tục dùng khí Hỗn Độn trấn áp ta đi, để xem có phá hủy hoàn toàn cơ thể này không? Ha ha ha ha..."
Lạc Vô Tà vùng vẫy như điên!
Bình luận facebook