-
Chương 2327: Tầng hai Nghĩa địa Hỗn Độn, mở ra!
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lao ra khỏi người anh, bao trùm căn nhà gỗ!
Một cỗ Đế Uy tràn ngập thiên địa!
"Binh khí Đại Đế? Nhưng thế thì sao chứ, anh ta có một mình, chẳng nhẽ còn ngăn được hơn trăm người chúng ta chắc?" Chung Hỏa ngẩn ra, sau đó cười lạnh.
Hơn một trăm bóng người cấp tốc lao lên, không hề dừng lại!
Diệp Bắc Minh hờ hững lắc đầu: "Tại sao ta phải ngăn các ngươi?"
"Giết sạch là được mà?"
Gào!
Một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp chín tầng mây!
Mọi người chỉ thấy một thanh thần kiếm cực kỳ cổ xưa xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, một con huyết long được ngưng tụ ra từ kiếm khí trong thần kiếm!
Huyết long lao thẳng vào đám người!
Xoẹt!
Hai lão giả cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng bốn đi đầu bị xé toạc ngay tại chỗ, hóa thành huyết vụ!
Huyết long vẫn không hề dừng lại mà tiếp tục lao lên, đâm chết thêm năm lão giả cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng!
Xong giờ mới bùng nổ!
"Này... hít!"
Chung Hỏa hít một hơi lạnh, da đầu tê rần: "Chuyện gì thế này, sao thực lực của tên này mạnh thế? Rõ ràng khí tức của anh ta mới ở cảnh giới Đại Đạo tầng bảy thôi mà!"
"Anh ta là thể chất Hỗn Độn, thực lực mạnh một tí là điều rất bình thường!"
"Chúng ta cùng lên đi, để anh ta không còn sức đánh trả!" Ninh Diệu Nhan hô lên.
"Giết!"
Tuy mọi người có cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng họ vẫn tiếp tục lao lên đánh!
Binh khí cầm trong tay, lực lượng phép tắc đều được tung ra hết, khí thế hung hãn, nghiền áp hết thảy!
Diệp Bắc Minh không sợ, chẳng những không né!
Trái lại anh còn cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đánh thẳng vào đám hơn một trăm người!
Lúc anh ở cảnh giới Đại Đạo tầng một, anh đã giết được tu võ giả ở cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng bảy rồi!
Nay.
Anh đã lên đến cảnh giới Đại Đạo tầng bảy, kể cả có phải đối mặt với Thiên Ma Đồng Lão cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng chín và đang có khả năng đột phá lên cảnh giới Đại Đế bất cứ lúc nào, anh cũng tự nhận mình vẫn có sức đánh với bà ta một trận!
"Bạo cho tôi!"
Một kiếm chém ra, những tu võ giả từ Tế Đạo Chi Thượng tầng năm trở xuống đều yếu như dưa vậy!
"Tiếp tục bạo!"
"Bạo! Bạo! Bạo!"
Dưới kiếm khí của Diệp Bắc Minh, mấy chục người nổ tung!
Hóa thành huyết vụ bay đầy trời!
Chỉ với một ý niệm, Diệp Bắc Minh cho đám huyết vụ đó tụ về cơ thể anh, khiến anh trông như vừa bò ra từ nước máu vậy!
Dữ tợn khủng bố!
"A... đừng..." Ninh Diệu Nhan sợ tái mặt.
Bởi vì Diệp Bắc Minh đã nhắm vào cô ta nên anh trực tiếp đáp xuống trước mặt cô ta!
Huyết khí khủng bố xộc tới làm cô ta suýt nôn!
"Diệp công tử... tha mạng... tôi không muốn chết... tôi có thể làm nữ nhân của ngài!"
Ninh Diệu Nhan điên cuồng xin tha, thậm chí còn không tiếc xé rách áo mình, để lộ ra cơ thể trắng ngần!
Diệp Bắc Minh đưa tay ra bóp!
"Bụp!"
Cơ thể Ninh Diệu Nhan nổ tung ngay tại chỗ!
Cái thủ đoạn tay không giết người khủng bố này, khiến cho những người khác sợ đến nỗi hít ngụm khí lạnh, hoảng sợ lùi lại!
"Mẹ kiếp! Tin tức sai rồi, sao thực lực của thể chất Hỗn Độn có thể mạnh như vậy cơ chứ!"
"Tiêu rồi, chúng ta tiêu rồi..."
"Hu hu hu... sớm biết thì tôi chỉ gia nhập vào Thần Mộc Tông xong thôi, tôi nhắm vào thể chất Hỗn Độn làm cái gì cơ chứ!"
"Cha ơi, mẹ ơi, cứu con!"
Một số nam nữ trẻ sợ hãi hét to, quỳ xuống đất xin tha mạng!
Diệp Bắc Minh không có tí thương xót nào, một kiếm là hóa thành huyết vụ!
Kẻ đi giết người, sớm muộn gì cũng bị giết!
"Ngươi muốn đi đâu? Không phải ngươi muốn máu Hỗn Độn của ta à? Qua lấy đi, ta cho!" Chung Hỏa vừa mới chạy được mấy nghìn mét, thì nghe thấy giọng nói Tử Thần vang lên sau lưng!
Quay đầu lại coi!
Diệp Bắc Minh cách anh ta chưa đến trăm mét!
Da đầu tê dại!
"Diệp công tử, tất cả đều là hiểu..."
Một chữ 'lầm' còn chưa kịp thốt ra, tiếng rồng ngâm vang lên, huyết long nghiền áp tới!
Bụp!
Huyết vụ bùng lên, nhoáng cái đã nhập vào cơ thể Diệp Bắc Minh!
"Chạy rồi à?"
Anh chuyển tầm mắt sang một hướng nào đó!
Thúc địa thành thốn, đuổi theo luôn!
Hàn Đằng mặt mày ngưng trọng, ngay khi thấy Diệp Bắc Minh chém ra một kiếm đã giết chết mấy lão giả cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng, Hàn Đằng biết ngay là không ổn rồi, anh ta lập tức dẫn người bỏ chạy!
Vừa mới chạy được mấy nghìn mét, liền nghe thấy tiếng hét thảm vang lên đằng sau!
Bầu trời cuồn cuộn huyết khí, Hàn Đằng tức giận quát: "Sao lại thế này? Sức chiến đấu của thể chất Hỗn Độn này khủng khiếp thế!"
"Hơn một trăm tu võ giả cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng ra tay mà không làm gì được anh ta, chẳng lẽ phải đích thân cấp Đại Đế ra tay, mới giết được anh ta sao?"
"Công tử, cậu ta tới rồi!"
Một lão giả giọng run run nói.
Hàn Đằng quay đầu lại nhìn!
Con ngươi hung hăng co rút!
Chỉ thấy, một mảnh huyết vụ có đường kính lên đến trăm mét đang cuồn cuộn mà tới, Diệp Bắc Minh đi đầu, sau lưng anh là huyết vụ ngưng tụ từ máu tươi!
Trông như có người vẽ một ngôi sao băng đẫm máu qua bầu trời vậy!
"Chết tiệt! Chẳng lẽ đám người đó đã bỏ chạy hết rồi à?" Hàn Đằng tức giận nói.
Lão giả cụt một tay đứng bên cạnh thấp giọng bảo: "Chưa chắc, có khi họ đều chết hết rồi!"
"Cái gì?"
Hàn Đằng nuốt ngụm nước miếng: "Hạ lão, các ông chặn anh ta lại trước đi!"
Lão giả cụt một tay nhíu mày, xong vẫn gật đầu, ông ta cùng mấy chục lão giả khác dừng lại: "Nhóc con, nếu cậu còn tiến thêm một bước, bọn ta sẽ giết không tha!"
Gào!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời, một con huyết long nghiền áp tới!
Bảy tám lão giả cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng hóa thành huyết vụ ngay tại chỗ!
Những người còn lại thì bị thương ở các mức độ khác nhau, Diệp Bắc Minh tựa như ma quỷ, đá một nhát chết một người, dẫm nát đầu những người này!
Huyết vụ ngưng tụ, sau đó nhập vào làn huyết vụ sau lưng Diệp Bắc Minh!
"Ngươi..."
Hạ lão kinh hồn táng đảm, toàn thân run rẩy!
Hàn Đằng vừa mới chạy được khoảng mười nghìn mét, đằng sau đã vang lên một tiếng gào tê tâm phế liệt: "Công tử, mau chạy đi..."
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, thiên địa rung động, một luồng khí lãng khủng khiếp tuôn ra!
Hàn Đằng không kìm được quay đầu lại nhìn, sâu trong mắt anh ta phản chiếu hình một đám mây hình nấm cao mấy trăm nghìn mét!
"Hạ lão tự bạo rồi?"
Hàn Đằng tê cả da đầu, đôi mắt giăng đầy tơ máu: "Tên đó lại có thể ép Hạ lão tự bạo, đồng quy vu tận với hắn!"
"Cmn, đây là quái vật gì vậy! Mẹ kiếp!"
Cũng vào lúc này.
Một bóng dáng đi ra từ trong đám mây hình nấm.
Ánh mắt lạnh lùng, khóa chặt theo hướng Hàn Đằng đang chạy!
"Anh ta chưa chết..."
Hàn Đằng sợ đến nỗi chân cũng mềm rồi: "Má ơi ai đó có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không hả? Tế Đạo Chi Thượng tầng tám tự bạo mà cũng không giết được anh ta!"
Vèo!
Anh ta quay người, điên cuồng chạy trối chết!
Sau vài hơi thở, một cỗ khí tức tử vong phủ đến, Hàn Đằng dựng tóc gáy, căn bản không dám quay đầu lại!
Cười khổ một tiếng: "Tiêu rồi..."
Cơ thể đau đớn, sau đó ầm ầm nổ tung!
Hoàn toàn mất đi ý thức!
Huyết vụ đầy trời, nhập vào đám huyết vụ sau lưng Diệp Bắc Minh!
"Hơn một trăm tu võ giả cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng, tuy thực lực không mạnh cho lắm, nhưng mình lại có thể thăng cấp một lần nữa rồi!" Diệp Bắc Minh tự nói, sau đó anh nhìn về phía căn nhà gỗ, đang định trở về.
Đột nhiên.
Nghĩa địa Hỗn Độn rung lên, bên trong vang lên một giọng nói: "Mộ chủ, để Nghĩa địa Hỗn Độn hút số huyết khí này đi!"
"Có lẽ, có thể mở ra tầng thứ hai!"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ: "Tàng Kiếm tiền bối? Ông chắc chứ?"
Bia mộ của Tàng Kiếm lão nhân lóe lên: "Tuy lão phu chưa từng mở tầng hai, nhưng đám huyết khí của những tu võ giả này!"
"Chính là đồ đại bổ đối với Nghĩa địa Hỗn Độn!"
"Cậu có thể thử xem!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu, chỉ với một ý niệm, nghĩa địa Hỗn Độn mở ra một khe hở!
Vù vù vù!
Cuồng phong nổi lên dữ dội trong nghĩa địa Hỗn Độn, đám huyết khí kia tựa như có mắt, nhoáng cái đã chui vào Nghĩa địa Hỗn Độn, bay tới tầng khí Hỗn Độn ở tầng hai.
Vào khoảnh khắc huyết khí cuồn cuộn khắp trời!
Ầm!
Một tiếng sấm rền vang.
Tầng hai Nghĩa địa Hỗn Độn được mở ra!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lao ra khỏi người anh, bao trùm căn nhà gỗ!
Một cỗ Đế Uy tràn ngập thiên địa!
"Binh khí Đại Đế? Nhưng thế thì sao chứ, anh ta có một mình, chẳng nhẽ còn ngăn được hơn trăm người chúng ta chắc?" Chung Hỏa ngẩn ra, sau đó cười lạnh.
Hơn một trăm bóng người cấp tốc lao lên, không hề dừng lại!
Diệp Bắc Minh hờ hững lắc đầu: "Tại sao ta phải ngăn các ngươi?"
"Giết sạch là được mà?"
Gào!
Một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp chín tầng mây!
Mọi người chỉ thấy một thanh thần kiếm cực kỳ cổ xưa xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, một con huyết long được ngưng tụ ra từ kiếm khí trong thần kiếm!
Huyết long lao thẳng vào đám người!
Xoẹt!
Hai lão giả cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng bốn đi đầu bị xé toạc ngay tại chỗ, hóa thành huyết vụ!
Huyết long vẫn không hề dừng lại mà tiếp tục lao lên, đâm chết thêm năm lão giả cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng!
Xong giờ mới bùng nổ!
"Này... hít!"
Chung Hỏa hít một hơi lạnh, da đầu tê rần: "Chuyện gì thế này, sao thực lực của tên này mạnh thế? Rõ ràng khí tức của anh ta mới ở cảnh giới Đại Đạo tầng bảy thôi mà!"
"Anh ta là thể chất Hỗn Độn, thực lực mạnh một tí là điều rất bình thường!"
"Chúng ta cùng lên đi, để anh ta không còn sức đánh trả!" Ninh Diệu Nhan hô lên.
"Giết!"
Tuy mọi người có cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng họ vẫn tiếp tục lao lên đánh!
Binh khí cầm trong tay, lực lượng phép tắc đều được tung ra hết, khí thế hung hãn, nghiền áp hết thảy!
Diệp Bắc Minh không sợ, chẳng những không né!
Trái lại anh còn cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đánh thẳng vào đám hơn một trăm người!
Lúc anh ở cảnh giới Đại Đạo tầng một, anh đã giết được tu võ giả ở cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng bảy rồi!
Nay.
Anh đã lên đến cảnh giới Đại Đạo tầng bảy, kể cả có phải đối mặt với Thiên Ma Đồng Lão cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng chín và đang có khả năng đột phá lên cảnh giới Đại Đế bất cứ lúc nào, anh cũng tự nhận mình vẫn có sức đánh với bà ta một trận!
"Bạo cho tôi!"
Một kiếm chém ra, những tu võ giả từ Tế Đạo Chi Thượng tầng năm trở xuống đều yếu như dưa vậy!
"Tiếp tục bạo!"
"Bạo! Bạo! Bạo!"
Dưới kiếm khí của Diệp Bắc Minh, mấy chục người nổ tung!
Hóa thành huyết vụ bay đầy trời!
Chỉ với một ý niệm, Diệp Bắc Minh cho đám huyết vụ đó tụ về cơ thể anh, khiến anh trông như vừa bò ra từ nước máu vậy!
Dữ tợn khủng bố!
"A... đừng..." Ninh Diệu Nhan sợ tái mặt.
Bởi vì Diệp Bắc Minh đã nhắm vào cô ta nên anh trực tiếp đáp xuống trước mặt cô ta!
Huyết khí khủng bố xộc tới làm cô ta suýt nôn!
"Diệp công tử... tha mạng... tôi không muốn chết... tôi có thể làm nữ nhân của ngài!"
Ninh Diệu Nhan điên cuồng xin tha, thậm chí còn không tiếc xé rách áo mình, để lộ ra cơ thể trắng ngần!
Diệp Bắc Minh đưa tay ra bóp!
"Bụp!"
Cơ thể Ninh Diệu Nhan nổ tung ngay tại chỗ!
Cái thủ đoạn tay không giết người khủng bố này, khiến cho những người khác sợ đến nỗi hít ngụm khí lạnh, hoảng sợ lùi lại!
"Mẹ kiếp! Tin tức sai rồi, sao thực lực của thể chất Hỗn Độn có thể mạnh như vậy cơ chứ!"
"Tiêu rồi, chúng ta tiêu rồi..."
"Hu hu hu... sớm biết thì tôi chỉ gia nhập vào Thần Mộc Tông xong thôi, tôi nhắm vào thể chất Hỗn Độn làm cái gì cơ chứ!"
"Cha ơi, mẹ ơi, cứu con!"
Một số nam nữ trẻ sợ hãi hét to, quỳ xuống đất xin tha mạng!
Diệp Bắc Minh không có tí thương xót nào, một kiếm là hóa thành huyết vụ!
Kẻ đi giết người, sớm muộn gì cũng bị giết!
"Ngươi muốn đi đâu? Không phải ngươi muốn máu Hỗn Độn của ta à? Qua lấy đi, ta cho!" Chung Hỏa vừa mới chạy được mấy nghìn mét, thì nghe thấy giọng nói Tử Thần vang lên sau lưng!
Quay đầu lại coi!
Diệp Bắc Minh cách anh ta chưa đến trăm mét!
Da đầu tê dại!
"Diệp công tử, tất cả đều là hiểu..."
Một chữ 'lầm' còn chưa kịp thốt ra, tiếng rồng ngâm vang lên, huyết long nghiền áp tới!
Bụp!
Huyết vụ bùng lên, nhoáng cái đã nhập vào cơ thể Diệp Bắc Minh!
"Chạy rồi à?"
Anh chuyển tầm mắt sang một hướng nào đó!
Thúc địa thành thốn, đuổi theo luôn!
Hàn Đằng mặt mày ngưng trọng, ngay khi thấy Diệp Bắc Minh chém ra một kiếm đã giết chết mấy lão giả cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng, Hàn Đằng biết ngay là không ổn rồi, anh ta lập tức dẫn người bỏ chạy!
Vừa mới chạy được mấy nghìn mét, liền nghe thấy tiếng hét thảm vang lên đằng sau!
Bầu trời cuồn cuộn huyết khí, Hàn Đằng tức giận quát: "Sao lại thế này? Sức chiến đấu của thể chất Hỗn Độn này khủng khiếp thế!"
"Hơn một trăm tu võ giả cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng ra tay mà không làm gì được anh ta, chẳng lẽ phải đích thân cấp Đại Đế ra tay, mới giết được anh ta sao?"
"Công tử, cậu ta tới rồi!"
Một lão giả giọng run run nói.
Hàn Đằng quay đầu lại nhìn!
Con ngươi hung hăng co rút!
Chỉ thấy, một mảnh huyết vụ có đường kính lên đến trăm mét đang cuồn cuộn mà tới, Diệp Bắc Minh đi đầu, sau lưng anh là huyết vụ ngưng tụ từ máu tươi!
Trông như có người vẽ một ngôi sao băng đẫm máu qua bầu trời vậy!
"Chết tiệt! Chẳng lẽ đám người đó đã bỏ chạy hết rồi à?" Hàn Đằng tức giận nói.
Lão giả cụt một tay đứng bên cạnh thấp giọng bảo: "Chưa chắc, có khi họ đều chết hết rồi!"
"Cái gì?"
Hàn Đằng nuốt ngụm nước miếng: "Hạ lão, các ông chặn anh ta lại trước đi!"
Lão giả cụt một tay nhíu mày, xong vẫn gật đầu, ông ta cùng mấy chục lão giả khác dừng lại: "Nhóc con, nếu cậu còn tiến thêm một bước, bọn ta sẽ giết không tha!"
Gào!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời, một con huyết long nghiền áp tới!
Bảy tám lão giả cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng hóa thành huyết vụ ngay tại chỗ!
Những người còn lại thì bị thương ở các mức độ khác nhau, Diệp Bắc Minh tựa như ma quỷ, đá một nhát chết một người, dẫm nát đầu những người này!
Huyết vụ ngưng tụ, sau đó nhập vào làn huyết vụ sau lưng Diệp Bắc Minh!
"Ngươi..."
Hạ lão kinh hồn táng đảm, toàn thân run rẩy!
Hàn Đằng vừa mới chạy được khoảng mười nghìn mét, đằng sau đã vang lên một tiếng gào tê tâm phế liệt: "Công tử, mau chạy đi..."
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, thiên địa rung động, một luồng khí lãng khủng khiếp tuôn ra!
Hàn Đằng không kìm được quay đầu lại nhìn, sâu trong mắt anh ta phản chiếu hình một đám mây hình nấm cao mấy trăm nghìn mét!
"Hạ lão tự bạo rồi?"
Hàn Đằng tê cả da đầu, đôi mắt giăng đầy tơ máu: "Tên đó lại có thể ép Hạ lão tự bạo, đồng quy vu tận với hắn!"
"Cmn, đây là quái vật gì vậy! Mẹ kiếp!"
Cũng vào lúc này.
Một bóng dáng đi ra từ trong đám mây hình nấm.
Ánh mắt lạnh lùng, khóa chặt theo hướng Hàn Đằng đang chạy!
"Anh ta chưa chết..."
Hàn Đằng sợ đến nỗi chân cũng mềm rồi: "Má ơi ai đó có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không hả? Tế Đạo Chi Thượng tầng tám tự bạo mà cũng không giết được anh ta!"
Vèo!
Anh ta quay người, điên cuồng chạy trối chết!
Sau vài hơi thở, một cỗ khí tức tử vong phủ đến, Hàn Đằng dựng tóc gáy, căn bản không dám quay đầu lại!
Cười khổ một tiếng: "Tiêu rồi..."
Cơ thể đau đớn, sau đó ầm ầm nổ tung!
Hoàn toàn mất đi ý thức!
Huyết vụ đầy trời, nhập vào đám huyết vụ sau lưng Diệp Bắc Minh!
"Hơn một trăm tu võ giả cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng, tuy thực lực không mạnh cho lắm, nhưng mình lại có thể thăng cấp một lần nữa rồi!" Diệp Bắc Minh tự nói, sau đó anh nhìn về phía căn nhà gỗ, đang định trở về.
Đột nhiên.
Nghĩa địa Hỗn Độn rung lên, bên trong vang lên một giọng nói: "Mộ chủ, để Nghĩa địa Hỗn Độn hút số huyết khí này đi!"
"Có lẽ, có thể mở ra tầng thứ hai!"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ: "Tàng Kiếm tiền bối? Ông chắc chứ?"
Bia mộ của Tàng Kiếm lão nhân lóe lên: "Tuy lão phu chưa từng mở tầng hai, nhưng đám huyết khí của những tu võ giả này!"
"Chính là đồ đại bổ đối với Nghĩa địa Hỗn Độn!"
"Cậu có thể thử xem!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu, chỉ với một ý niệm, nghĩa địa Hỗn Độn mở ra một khe hở!
Vù vù vù!
Cuồng phong nổi lên dữ dội trong nghĩa địa Hỗn Độn, đám huyết khí kia tựa như có mắt, nhoáng cái đã chui vào Nghĩa địa Hỗn Độn, bay tới tầng khí Hỗn Độn ở tầng hai.
Vào khoảnh khắc huyết khí cuồn cuộn khắp trời!
Ầm!
Một tiếng sấm rền vang.
Tầng hai Nghĩa địa Hỗn Độn được mở ra!