Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127-128
Chương 127: Công bố sản phẩm
Diệp Bắc Minh để lại một hàng chữ, rồi theo Ngụy Yên Nhiên đến hội trường lễ công bố!
Ngụy Tử Khanh đã đến từ sớm, cô ta muốn xem Ngụy Yên Nhiên xấu mặt như thế nào.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Ngụy Tử Khanh rất bất ngờ: “Sao anh ta lại đến đây?”
Cô ta cau chặt mày.
Hôm qua ở hội trường phòng đấu giá Sotheby's, Diệp Bắc Minh bỏ ra một trăm tỷ giành được đỉnh thanh mộc, thực sự khiến cô ta chấn hãi.
Thư ký ở một bên ghé đến, thì thầm nói: “Cô chủ, vừa nãy nhận được tin mới nhất, tối qua phòng thí nghiệm của Ngụy Yên Nhiên đã thí nghiệm lại, cô ta thành công rồi”.
“Cái gì?”
Ngụy Tử Khanh sầm mặt: “Anh chắc chắn chứ?”
Thư ký gật đầu: “Theo như nội ứng nói thì là thật”.
“Có điều vẫn chưa rõ công hiệu cụ thể”.
“Nhưng tất cả chỉ số đều đạt đến mức hoàn hảo nhất!”
Ngụy Tử Khanh cau mày: “Số liệu thí nghiệm vừa mới ra, cô ta đã dám sử dụng?”
“Cô ta muốn chết đây mà!”
“Tôi đã sắp xếp người, chốc nữa chắc chắn cho cô ta mất mặt”.
Tách tách tách!
Với vô số ánh đèn vụt sáng, Ngụy Yên Nhiên dẫn theo Diệp Bắc Minh lên sân khấu.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Ngụy Yên Nhiên!
Còn Diệp Bắc Minh bị mọi người coi thành tùy tùng của Ngụy Yên Nhiên.
“Cô Ngụy, mọi người rất quan tâm sản phẩm mới được công bố hôm nay của cô!”
“Cô Ngụy, nghe nói cô đặt cược được ăn cả ngã về không, nếu lần này thất bại, thì sẽ rút khỏi đội quân nòng cốt của nhà họ Ngụy, có phải thật không?”
“Cô Ngụy, cô có lòng tin với sản phẩm của mình không?”
“Mẹ của cô là ngôi sao được kính trọng trong giới làm đẹp, sau khi năm năm trước qua đời, công ty càng ngày càng xuống dốc, sản phẩm mới được công bố cũng càng lúc càng xa vời người tiêu dùng, bên ngoài nói ‘hổ mẹ chó con’, cô nghĩ thế nào về câu này?”
“Cô Ngụy, tại sao cô không nói gì?”
Rất nhiều phóng viên vây lại như đàn ong.
Giơ micro đến trước Ngụy Yên Nhiên.
Rõ ràng đám phóng viên này không có ý tốt!
Đa số là do Ngụy Tử Khanh mời đến, cố ý gây chuyện.
Chỉ cần Ngụy Yên Nhiên đi xuống thì cô ta có thể lên sân khấu.
Ngụy Yên Nhiên hít sâu một hơi: “Các vị, hôm nay là lễ công bố sản phẩm mới, các vị đừng hỏi vấn đề cá nhân được không?”
“Đã như vậy, mời cô Ngụy giới thiệu sản phẩm hôm nay”, một phóng viên trong đó lên tiếng.
Ngụy Yên Nhiên cúi đầu, mở một túi tài liệu.
Nhìn số liệu bên trên một lượt!
Lập tức khó xử.
Tuy cô ta có số liệu toàn diện của thí nghiệm.
Nhưng vốn không biết hiệu quả của phương thuốc sau khi cải thiện.
Làm sao giới thiệu cho mọi người được?
Cô ta nhìn sang Diệp Bắc Minh bằng ánh mặt cầu cứu.
Diệp Bắc Minh hiểu ý của Ngụy Yên Nhiên, khẽ gật đầu.
Ngụy Yên Nhiên thở nhẹ nhõm: “Vậy cho tôi…”
“Mời trợ lý riêng của tôi lên giới thiệu với mọi người”.
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng..
Mình lại trở thành trợ lý riêng của Ngụy Yên Nhiên?
Tách tách tách!
Trong tích tắc, tất cả máy ảnh đều hướng về phía Diệp Bắc Minh.
Bấm máy liên tục!
Diệp Bắc Minh đi lên trước.
Ngụy Yên Nhiên nhường sân khấu cho anh.
Dưới con mắt của tất cả mọi người!
“Hôm nay, sản phẩm chúng tôi công bố là: Đan dưỡng nhan!”
“Đan dưỡng nhan? Tên hay quá!”
Đôi mắt của Ngụy Yên Nhiên cũng phải sáng lên.
Ngụy Tử Khanh có dự cảm không tốt.
“Đan dưỡng nhan?”
“Anh trợ lý, có thể giới thiệu chi tiết không?”
“Nghe cái tên cũng khá hay đấy”.
“Đan dưỡng nhan có công hiệu gì?”
Rất nhiều người nhao nhao nói.
Diệp Bắc Minh giới thiệu: “Công hiệu rất đơn giản, nói tóm lại, có thể cho giữ nước cho da phụ nữ”.
“Đạt đến trẻ hóa, thậm chí có hiệu quả giảm số tuổi”.
“Nói một cách đơn giản, nếu bạn ba mươi tuổi, sau khi sử dụng sản phẩm của chúng tôi, có thể về đến trạng thái hai mươi lăm tuổi”.
“Bạn hai mươi lăm tuổi, có thể hồi phục đến trạng thái mười tám tuổi!”
“Đây chỉ là công hiệu của một liệu trình, nếu sử dụng liên tục mấy liệu trình, thậm chí có thể khiến phụ nữ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi hồi phục đến trông như khoảng hai mươi tuổi”.
Diệp Bắc Minh nói hết một lời.
Cũng rất nỗ lực rồi!
Anh không hề nói đùa.
Công thức dan dược mà anh cải thiện cho Ngụy Yên Nhiên chính là đan dưỡng nhan.
Có điều công thức đan dược của bản thân Ngụy Yên Nhiên thiếu mấy vị thuốc so với đan dưỡng nhan.
Vậy nên Diệp Bắc Minh tiện tay thay đổi!
Một vị sư phụ nữ nào đó ở núi Côn Luân vẫn luôn sử dụng đan dưỡng nhan này, hiệu quả rất tốt.
Vị sư phụ đó ít nhất cũng phải một trăm tuổi rồi!
Nhưng chỉ trông như thiếu nữ mười tám tuổi, đúng là rất nghịch thiên.
Anh vừa dứt lời.
Cả hội trường tĩnh mịch!
Im lặng như tờ!
Kể cả Ngụy Yên Nhiên cũng phải trố mắt há hốc miệng!
Cô ta chỉ bảo Diệp Bắc Minh giới thiệu công hiệu, không bảo anh bốc phét!
Đúng thế!
Ngay cả Ngụy Yên Nhiên cũng cho rằng Diệp Bắc Minh đang bốc phét.
Nghĩ cũng biết, phản ứng của những người khác thế nào!
“Ha ha ha!”
“Trẻ hóa?”
“Năm mươi sáu mươi tuổi có thể trẻ hóa đến như hai mươi tuổi?”
“Đùa cái gì vậy, một công ty làm đẹp như các người đang đánh hạ vấn đề lão hóa của con người sao?”
“Cải lão hoàn đồng? Truyện cổ tích hả!”
“Tôi khinh, quả nhiên là ‘Hổ mẹ chó con’!”
“Cô ta làm sản phẩm làm đẹp đến mức ảo giác rồi phải không?”
“Cô Ngụy, các cô bán sản phẩm làm đẹp, hay là bán sản phẩm Magic?”, một phóng viên nữ cười nói có ý sâu xa.
“Ha ha ha!
Khiến cả hội trường cười lớn!
Cực kỳ châm biếm!
Chương 128: Xông vào đại sứ quán
Cả hội trường lễ công bố tràn ngập tiếng cười chế giễu.
Mỗi một tiếng cười đều như một con dao đâm sâu vào tim Ngụy Yên Nhiên!
Tút tút tút!
Chuông điện thoại của Diệp Bắc Minh vang lên.
Anh cầm lên xem, là một tin nhắn: Không muốn hắn chết, thì đến đại sứ quán Hùng Quốc!
Còn gửi một bức ảnh Hầu Tử.
Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng lên cơn lửa giận!
Anh quay đầu nhìn sang Ngụy Yên Nhiên: “Tôi còn có chút việc, tôi đi trước đây!”
“Hãy tin tôi, đan nhưỡng nhan không có vấn đề”.
Anh nói xong liền trực tiếp nhảy xuống sân khấu.
Chen đẩy đám phóng viên, xông ra khỏi hội trường!
Chỉ còn lại Ngụy Yên Nhiên ngẩn người đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.
Thư ký khẽ cười một tiếng: “Cô chủ, hình như chúng ta không cần ra tay nữa”.
“Ầy”.
Ngụy Tử Khanh đưa tay đỡ trán, thở dài một hơi: “Đúng thế, Ngụy Yên Nhiên đáng thương, sao lại tìm một người đàn ông như vậy?”
“Tất cả ngón đòn mà tôi chuẩn bị, xem ra bây giờ không cần sử dụng nữa rồi”.
…
Sau khi Diệp Bắc Minh ra khỏi cửa, gọi một chiếc taxi.
Chạy thẳng đến đại sứ quán Hùng Quốc!
Trước đại sứ quán, một đám binh sĩ canh gác nghiêm ngặt!
Một con ruồi cũng đừng mơ lọt vào.
Diệp Bắc Minh đi thẳng về phía cổng lớn đại sứ quán Hùng Quốc.
“Đứng lại, nơi này là đại sứ quán Hùng Quốc!”
Có người quát nói.
Diệp Bắc Minh phớt lờ, vẫn sải bước đi thẳng vào!
“Người Long Quốc đứng lại, còn đi thêm một bước, chúng tôi nổ súng đấy!”, các binh sĩ đồng loạt giơ súng chĩa thẳng vào Diệp Bắc Minh.
Soạt!
Ngay sau đó, Diệp Bắc Minh bước dài xông lên, như một cơn lốc!
Một luồng nội công đáng sợ cuồn cuộn cuốn ra bốn phương tám hướng.
Đám binh sĩ Hùng Quốc giống như lá rơi trong cơn bão, đều bị hất bay đi!
Một cánh cổng hàng rào sắt chặn phía trước!
Diệp Bắc Minh đưa tay ra tóm lấy lan can.
“Tinh tang” một tiếng vang lớn.
Binh sĩ Hùng Quốc nằm dưới đất kêu gào sợ đến vỡ gan, mẹ kiếp, có còn là người không?
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh nhấc cổng sắt hàng rào lên, ném mạnh ra.
…
Lúc này, Dư Thiên Long nhận dược tin.
Diệp Bắc Minh xông vào đại sứ quán của Hùng Quốc!
“Cái gì? Diệp Bắc Minh này muốn làm gì hả? Cậu ta điên rồi chắc?”
Dư Thiên Long sợ đến tê dại da đầu, trong lòng cực kỳ chấn hãi tức giận: “Cậu ta muốn khơi lên chiến tranh giữa Long Quốc và Hùng Quốc sao?”
“Đáng chết!”
“Đi, lập tức dẫn theo đội quân tinh nhuệ của Long Hồn đóng quân tại Trung Hải ngăn cản tên ngu xuẩn này cho tôi!”
Đội quân tinh nhuệ của Long Hồn tập trung với tốc độ nhanh nhất.
Xuất phát đến đại sứ quán Hùng Quốc!
Diệp Bắc Minh tiến thẳng một mạch, cả đoạn đường không có ai cản được.
Anh tiến vào một tòa nhà văn phòng, đứng trong đại sảnh, lớn tiếng quát: “Bảo người phụ trách của các người ra đây!”
“Giao Hầu Tử ra, nếu không, đừng trách hôm nay tôi rửa máu tại đây!”
Một tiếng thét tức giận: “Con heo da vàng ngu xuẩn nhà cậu, dám xông vào đại sứ quán Hùng Quốc chúng tôi, tôi đưa cậu đi gặp thượng đế, kiếp sau ăn năn hối hận đi!”
Một võ giả da trắng xông ra từ phía mặt bên của Diệp Bắc Minh.
Bóng người lao như điện giật, giết về phía Diệp Bắc Minh.
Phập!
Diệp Bắc Minh giơ một chân đạp chết người này.
Anh cũng chẳng thèm nhìn thêm một cái, tiếp tục tiến về phía trước!
“Các người bảo tôi đến đại sứ quán Hùng Quốc, tôi đến rồi đây!”
“Sao thế?”
“Không dám ra gặp tôi hả?”
“Hầu Tử bị tổn thương một cọng lông, thì tôi sẽ giết một người!”
“Hầu Tử gãy một cánh tay, hôm nay, Diệp Bắc Minh tôi sẽ giết toàn bộ đại sứ quán Hùng Quốc các người!”, Diệp Bắc Minh lớn tiếng quát, giống như một tử thần.
Sải bước lớn đi đến!
Cạch cạch cạch!
Một hàng binh sĩ Hùng Quốc xuất hiện tấn công Diệp Bắc Minh.
Đạn bay thẳng vào mặt như mưa rơi!
Vù!
Diệp Bắc Minh dậm chân né tránh, phát nội lực, hình thành một bức ‘tường khí’ vô hình.
Cản lại tất cả viên đạn!
Pằng!
Anh dậm chân, phát nội lực phản kích!
Đạn bay ngược trở lại theo lối cũ, khiến tất cả súng ống nổ tung.
“A…”
Tiếng kêu la thảm thiết, đám binh sĩ Hùng Quốc đều bị thương bởi mảnh vụn của vũ khí bắn phải, nằm dưới đất la hét.
Diệp Bắc Minh xông vào đại sứ quán Hùng Quốc còn chưa đầy ba phút!
Cả tầng một tòa nhà đại sứ quán Hùng Quốc lộn xộn hỗn loạn.
“Diệp Bắc Minh!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên.
Một đám đàn ông da trắng xuất hiện, có người mặc đồng phục quan chức Hùng Quốc, có người mặc vest đi giày da.
Còn có người mặc quân phục, trên vai đính mấy ngôi sao.
Vừa nhìn là biết thân phận không thấp.
Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên da trắng, ông ta mặc quân phục.
Trên vai có một ngôi sao!
Là một thiếu tướng Hùng Quốc!
Mũi khoằm!
Hốc mắt rất sâu!
Cao một mét chín mươi trở lên, để đầu đinh gọn gàng.
Diệp Bắc Minh vừa nhìn là nhận ra, người này có thực lực võ linh.
“Đến đại sứ quán Hùng Quốc giết người, tôi thấy cậu muốn chết mà!”, người đàn ông da trắng quát lớn một tiếng.
Ông ta bùng phát ra một luồng nội lực, bộ quân phục lập tức bung rách tung ra!
Rắc!
Một tiếng giòn tan vang lên.
Lộ ra cơ bắp rắn chắc như nham thạch.
Thịch!
Ông ta dậm chân, để lại một dấu chân sâu nửa tấc tại chỗ!
Hai tay như vuốt chim ưng, tóm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh.
Định giết anh bằng một đòn!
Một người Long Quốc xông vào đại sứ quán Hùng Quốc.
Ông ta không cần biết lý do, bất luận Diệp Bắc Minh có thận phận thế nào, ông ta cũng có thể giết anh!
Quan chức Long Quốc cũng sẽ không nói gì!
“Ông muốn chết phải không?”
Diệp Bắc Minh nheo đôi mắt, trực tiếp giơ tay!
Diệp Bắc Minh để lại một hàng chữ, rồi theo Ngụy Yên Nhiên đến hội trường lễ công bố!
Ngụy Tử Khanh đã đến từ sớm, cô ta muốn xem Ngụy Yên Nhiên xấu mặt như thế nào.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Ngụy Tử Khanh rất bất ngờ: “Sao anh ta lại đến đây?”
Cô ta cau chặt mày.
Hôm qua ở hội trường phòng đấu giá Sotheby's, Diệp Bắc Minh bỏ ra một trăm tỷ giành được đỉnh thanh mộc, thực sự khiến cô ta chấn hãi.
Thư ký ở một bên ghé đến, thì thầm nói: “Cô chủ, vừa nãy nhận được tin mới nhất, tối qua phòng thí nghiệm của Ngụy Yên Nhiên đã thí nghiệm lại, cô ta thành công rồi”.
“Cái gì?”
Ngụy Tử Khanh sầm mặt: “Anh chắc chắn chứ?”
Thư ký gật đầu: “Theo như nội ứng nói thì là thật”.
“Có điều vẫn chưa rõ công hiệu cụ thể”.
“Nhưng tất cả chỉ số đều đạt đến mức hoàn hảo nhất!”
Ngụy Tử Khanh cau mày: “Số liệu thí nghiệm vừa mới ra, cô ta đã dám sử dụng?”
“Cô ta muốn chết đây mà!”
“Tôi đã sắp xếp người, chốc nữa chắc chắn cho cô ta mất mặt”.
Tách tách tách!
Với vô số ánh đèn vụt sáng, Ngụy Yên Nhiên dẫn theo Diệp Bắc Minh lên sân khấu.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Ngụy Yên Nhiên!
Còn Diệp Bắc Minh bị mọi người coi thành tùy tùng của Ngụy Yên Nhiên.
“Cô Ngụy, mọi người rất quan tâm sản phẩm mới được công bố hôm nay của cô!”
“Cô Ngụy, nghe nói cô đặt cược được ăn cả ngã về không, nếu lần này thất bại, thì sẽ rút khỏi đội quân nòng cốt của nhà họ Ngụy, có phải thật không?”
“Cô Ngụy, cô có lòng tin với sản phẩm của mình không?”
“Mẹ của cô là ngôi sao được kính trọng trong giới làm đẹp, sau khi năm năm trước qua đời, công ty càng ngày càng xuống dốc, sản phẩm mới được công bố cũng càng lúc càng xa vời người tiêu dùng, bên ngoài nói ‘hổ mẹ chó con’, cô nghĩ thế nào về câu này?”
“Cô Ngụy, tại sao cô không nói gì?”
Rất nhiều phóng viên vây lại như đàn ong.
Giơ micro đến trước Ngụy Yên Nhiên.
Rõ ràng đám phóng viên này không có ý tốt!
Đa số là do Ngụy Tử Khanh mời đến, cố ý gây chuyện.
Chỉ cần Ngụy Yên Nhiên đi xuống thì cô ta có thể lên sân khấu.
Ngụy Yên Nhiên hít sâu một hơi: “Các vị, hôm nay là lễ công bố sản phẩm mới, các vị đừng hỏi vấn đề cá nhân được không?”
“Đã như vậy, mời cô Ngụy giới thiệu sản phẩm hôm nay”, một phóng viên trong đó lên tiếng.
Ngụy Yên Nhiên cúi đầu, mở một túi tài liệu.
Nhìn số liệu bên trên một lượt!
Lập tức khó xử.
Tuy cô ta có số liệu toàn diện của thí nghiệm.
Nhưng vốn không biết hiệu quả của phương thuốc sau khi cải thiện.
Làm sao giới thiệu cho mọi người được?
Cô ta nhìn sang Diệp Bắc Minh bằng ánh mặt cầu cứu.
Diệp Bắc Minh hiểu ý của Ngụy Yên Nhiên, khẽ gật đầu.
Ngụy Yên Nhiên thở nhẹ nhõm: “Vậy cho tôi…”
“Mời trợ lý riêng của tôi lên giới thiệu với mọi người”.
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng..
Mình lại trở thành trợ lý riêng của Ngụy Yên Nhiên?
Tách tách tách!
Trong tích tắc, tất cả máy ảnh đều hướng về phía Diệp Bắc Minh.
Bấm máy liên tục!
Diệp Bắc Minh đi lên trước.
Ngụy Yên Nhiên nhường sân khấu cho anh.
Dưới con mắt của tất cả mọi người!
“Hôm nay, sản phẩm chúng tôi công bố là: Đan dưỡng nhan!”
“Đan dưỡng nhan? Tên hay quá!”
Đôi mắt của Ngụy Yên Nhiên cũng phải sáng lên.
Ngụy Tử Khanh có dự cảm không tốt.
“Đan dưỡng nhan?”
“Anh trợ lý, có thể giới thiệu chi tiết không?”
“Nghe cái tên cũng khá hay đấy”.
“Đan dưỡng nhan có công hiệu gì?”
Rất nhiều người nhao nhao nói.
Diệp Bắc Minh giới thiệu: “Công hiệu rất đơn giản, nói tóm lại, có thể cho giữ nước cho da phụ nữ”.
“Đạt đến trẻ hóa, thậm chí có hiệu quả giảm số tuổi”.
“Nói một cách đơn giản, nếu bạn ba mươi tuổi, sau khi sử dụng sản phẩm của chúng tôi, có thể về đến trạng thái hai mươi lăm tuổi”.
“Bạn hai mươi lăm tuổi, có thể hồi phục đến trạng thái mười tám tuổi!”
“Đây chỉ là công hiệu của một liệu trình, nếu sử dụng liên tục mấy liệu trình, thậm chí có thể khiến phụ nữ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi hồi phục đến trông như khoảng hai mươi tuổi”.
Diệp Bắc Minh nói hết một lời.
Cũng rất nỗ lực rồi!
Anh không hề nói đùa.
Công thức dan dược mà anh cải thiện cho Ngụy Yên Nhiên chính là đan dưỡng nhan.
Có điều công thức đan dược của bản thân Ngụy Yên Nhiên thiếu mấy vị thuốc so với đan dưỡng nhan.
Vậy nên Diệp Bắc Minh tiện tay thay đổi!
Một vị sư phụ nữ nào đó ở núi Côn Luân vẫn luôn sử dụng đan dưỡng nhan này, hiệu quả rất tốt.
Vị sư phụ đó ít nhất cũng phải một trăm tuổi rồi!
Nhưng chỉ trông như thiếu nữ mười tám tuổi, đúng là rất nghịch thiên.
Anh vừa dứt lời.
Cả hội trường tĩnh mịch!
Im lặng như tờ!
Kể cả Ngụy Yên Nhiên cũng phải trố mắt há hốc miệng!
Cô ta chỉ bảo Diệp Bắc Minh giới thiệu công hiệu, không bảo anh bốc phét!
Đúng thế!
Ngay cả Ngụy Yên Nhiên cũng cho rằng Diệp Bắc Minh đang bốc phét.
Nghĩ cũng biết, phản ứng của những người khác thế nào!
“Ha ha ha!”
“Trẻ hóa?”
“Năm mươi sáu mươi tuổi có thể trẻ hóa đến như hai mươi tuổi?”
“Đùa cái gì vậy, một công ty làm đẹp như các người đang đánh hạ vấn đề lão hóa của con người sao?”
“Cải lão hoàn đồng? Truyện cổ tích hả!”
“Tôi khinh, quả nhiên là ‘Hổ mẹ chó con’!”
“Cô ta làm sản phẩm làm đẹp đến mức ảo giác rồi phải không?”
“Cô Ngụy, các cô bán sản phẩm làm đẹp, hay là bán sản phẩm Magic?”, một phóng viên nữ cười nói có ý sâu xa.
“Ha ha ha!
Khiến cả hội trường cười lớn!
Cực kỳ châm biếm!
Chương 128: Xông vào đại sứ quán
Cả hội trường lễ công bố tràn ngập tiếng cười chế giễu.
Mỗi một tiếng cười đều như một con dao đâm sâu vào tim Ngụy Yên Nhiên!
Tút tút tút!
Chuông điện thoại của Diệp Bắc Minh vang lên.
Anh cầm lên xem, là một tin nhắn: Không muốn hắn chết, thì đến đại sứ quán Hùng Quốc!
Còn gửi một bức ảnh Hầu Tử.
Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng lên cơn lửa giận!
Anh quay đầu nhìn sang Ngụy Yên Nhiên: “Tôi còn có chút việc, tôi đi trước đây!”
“Hãy tin tôi, đan nhưỡng nhan không có vấn đề”.
Anh nói xong liền trực tiếp nhảy xuống sân khấu.
Chen đẩy đám phóng viên, xông ra khỏi hội trường!
Chỉ còn lại Ngụy Yên Nhiên ngẩn người đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.
Thư ký khẽ cười một tiếng: “Cô chủ, hình như chúng ta không cần ra tay nữa”.
“Ầy”.
Ngụy Tử Khanh đưa tay đỡ trán, thở dài một hơi: “Đúng thế, Ngụy Yên Nhiên đáng thương, sao lại tìm một người đàn ông như vậy?”
“Tất cả ngón đòn mà tôi chuẩn bị, xem ra bây giờ không cần sử dụng nữa rồi”.
…
Sau khi Diệp Bắc Minh ra khỏi cửa, gọi một chiếc taxi.
Chạy thẳng đến đại sứ quán Hùng Quốc!
Trước đại sứ quán, một đám binh sĩ canh gác nghiêm ngặt!
Một con ruồi cũng đừng mơ lọt vào.
Diệp Bắc Minh đi thẳng về phía cổng lớn đại sứ quán Hùng Quốc.
“Đứng lại, nơi này là đại sứ quán Hùng Quốc!”
Có người quát nói.
Diệp Bắc Minh phớt lờ, vẫn sải bước đi thẳng vào!
“Người Long Quốc đứng lại, còn đi thêm một bước, chúng tôi nổ súng đấy!”, các binh sĩ đồng loạt giơ súng chĩa thẳng vào Diệp Bắc Minh.
Soạt!
Ngay sau đó, Diệp Bắc Minh bước dài xông lên, như một cơn lốc!
Một luồng nội công đáng sợ cuồn cuộn cuốn ra bốn phương tám hướng.
Đám binh sĩ Hùng Quốc giống như lá rơi trong cơn bão, đều bị hất bay đi!
Một cánh cổng hàng rào sắt chặn phía trước!
Diệp Bắc Minh đưa tay ra tóm lấy lan can.
“Tinh tang” một tiếng vang lớn.
Binh sĩ Hùng Quốc nằm dưới đất kêu gào sợ đến vỡ gan, mẹ kiếp, có còn là người không?
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh nhấc cổng sắt hàng rào lên, ném mạnh ra.
…
Lúc này, Dư Thiên Long nhận dược tin.
Diệp Bắc Minh xông vào đại sứ quán của Hùng Quốc!
“Cái gì? Diệp Bắc Minh này muốn làm gì hả? Cậu ta điên rồi chắc?”
Dư Thiên Long sợ đến tê dại da đầu, trong lòng cực kỳ chấn hãi tức giận: “Cậu ta muốn khơi lên chiến tranh giữa Long Quốc và Hùng Quốc sao?”
“Đáng chết!”
“Đi, lập tức dẫn theo đội quân tinh nhuệ của Long Hồn đóng quân tại Trung Hải ngăn cản tên ngu xuẩn này cho tôi!”
Đội quân tinh nhuệ của Long Hồn tập trung với tốc độ nhanh nhất.
Xuất phát đến đại sứ quán Hùng Quốc!
Diệp Bắc Minh tiến thẳng một mạch, cả đoạn đường không có ai cản được.
Anh tiến vào một tòa nhà văn phòng, đứng trong đại sảnh, lớn tiếng quát: “Bảo người phụ trách của các người ra đây!”
“Giao Hầu Tử ra, nếu không, đừng trách hôm nay tôi rửa máu tại đây!”
Một tiếng thét tức giận: “Con heo da vàng ngu xuẩn nhà cậu, dám xông vào đại sứ quán Hùng Quốc chúng tôi, tôi đưa cậu đi gặp thượng đế, kiếp sau ăn năn hối hận đi!”
Một võ giả da trắng xông ra từ phía mặt bên của Diệp Bắc Minh.
Bóng người lao như điện giật, giết về phía Diệp Bắc Minh.
Phập!
Diệp Bắc Minh giơ một chân đạp chết người này.
Anh cũng chẳng thèm nhìn thêm một cái, tiếp tục tiến về phía trước!
“Các người bảo tôi đến đại sứ quán Hùng Quốc, tôi đến rồi đây!”
“Sao thế?”
“Không dám ra gặp tôi hả?”
“Hầu Tử bị tổn thương một cọng lông, thì tôi sẽ giết một người!”
“Hầu Tử gãy một cánh tay, hôm nay, Diệp Bắc Minh tôi sẽ giết toàn bộ đại sứ quán Hùng Quốc các người!”, Diệp Bắc Minh lớn tiếng quát, giống như một tử thần.
Sải bước lớn đi đến!
Cạch cạch cạch!
Một hàng binh sĩ Hùng Quốc xuất hiện tấn công Diệp Bắc Minh.
Đạn bay thẳng vào mặt như mưa rơi!
Vù!
Diệp Bắc Minh dậm chân né tránh, phát nội lực, hình thành một bức ‘tường khí’ vô hình.
Cản lại tất cả viên đạn!
Pằng!
Anh dậm chân, phát nội lực phản kích!
Đạn bay ngược trở lại theo lối cũ, khiến tất cả súng ống nổ tung.
“A…”
Tiếng kêu la thảm thiết, đám binh sĩ Hùng Quốc đều bị thương bởi mảnh vụn của vũ khí bắn phải, nằm dưới đất la hét.
Diệp Bắc Minh xông vào đại sứ quán Hùng Quốc còn chưa đầy ba phút!
Cả tầng một tòa nhà đại sứ quán Hùng Quốc lộn xộn hỗn loạn.
“Diệp Bắc Minh!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên.
Một đám đàn ông da trắng xuất hiện, có người mặc đồng phục quan chức Hùng Quốc, có người mặc vest đi giày da.
Còn có người mặc quân phục, trên vai đính mấy ngôi sao.
Vừa nhìn là biết thân phận không thấp.
Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên da trắng, ông ta mặc quân phục.
Trên vai có một ngôi sao!
Là một thiếu tướng Hùng Quốc!
Mũi khoằm!
Hốc mắt rất sâu!
Cao một mét chín mươi trở lên, để đầu đinh gọn gàng.
Diệp Bắc Minh vừa nhìn là nhận ra, người này có thực lực võ linh.
“Đến đại sứ quán Hùng Quốc giết người, tôi thấy cậu muốn chết mà!”, người đàn ông da trắng quát lớn một tiếng.
Ông ta bùng phát ra một luồng nội lực, bộ quân phục lập tức bung rách tung ra!
Rắc!
Một tiếng giòn tan vang lên.
Lộ ra cơ bắp rắn chắc như nham thạch.
Thịch!
Ông ta dậm chân, để lại một dấu chân sâu nửa tấc tại chỗ!
Hai tay như vuốt chim ưng, tóm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh.
Định giết anh bằng một đòn!
Một người Long Quốc xông vào đại sứ quán Hùng Quốc.
Ông ta không cần biết lý do, bất luận Diệp Bắc Minh có thận phận thế nào, ông ta cũng có thể giết anh!
Quan chức Long Quốc cũng sẽ không nói gì!
“Ông muốn chết phải không?”
Diệp Bắc Minh nheo đôi mắt, trực tiếp giơ tay!