Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121-122
Chương 121: Cậu cả kia là ai?
“Anh đánh người của Hùng Quốc thì sẽ bị bắt!”
Hầu Tử hô lớn.
Diệp Bắc Minh vỗ bả vai Hầu Tử, bảo anh ta yên tâm: “Yên tâm đi, mấy người Hùng Quốc không động nổi tôi đâu”.
Một luồng nội lực rót vào trong cơ thể Hầu Tử!
Khiến vết thương của anh ta chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
“Thật không?”, Hầu Tử ngây người.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tôi lừa anh bao giờ chưa, còn có thể động được sao?”
“Nấu mấy món ăn, chúng ta uống mấy ly, chờ người của Hùng Quốc đến!”
“Được! Được! Được!”
Hầu Tử kích động gật đầu.
Nhanh chóng nấu mấy món ăn mang qua, mở thêm một bình rượu trắng.
Hai người uống rượu và thảo luận chuyện quá khứ.
Hầu Tử càng nói càng hưng phấn!
Diệp Bắc Minh hỏi: “Đúng rồi, không phải anh thi đỗ đại học Trung Hải à, sao lại đi nướng thịt?”
Nụ cười Hầu Tử đọng lại.
Uống liền một hơi hớp rượu trắng!
Im lặng.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện không”.
“Không… không có”, ánh mắt Hầu Tử có chút né tránh.
Anh ta vì không muốn để Diệp Bắc Minh lo lắng, cưỡng ép nặn ra nụ cười: “Aiz ya, anh Diệp, đừng lo mà”.
“Sạp thịt nướng này của tôi khá ổn, muốn bày ra thì bầy”.
“Một ngày có thể kiếm được ba bốn trăm, cuộc sống tạm coi như làm ăn thuận lợi!”
“Mẹ nó! Bố anh làm việc vất vả nuôi anh đi học, mẹ anh làm trong nhà máy, một tháng kiếm được có hơn hai ngàn”, Diệp Bắc Minh không nhịn được chửi thề: “Mười mấy năm đi học anh học cái gì”.
“Sinh viên đại học Trung Hải ở đây nướng thịt? Có nhà không về?”
“Con mẹ nó anh gọi cái này là làm ăn thuận lợi?!!!”
Nếu như không phải anh em, sao có thể mắng như vậy?
“Anh Diệp…”
Hầu Tử mím môi, rất oan ức.
Nước mắt đảo vòng quanh trong hốc mắt.
Diệp Bắc Minh chìa tay, nắm bả vai Hầu Tử: “Có chuyện gì, nói, tôi làm chỗ dựa cho anh!”
“Anh Diệp!”
Hầu Tử hoàn toàn không kiềm chế nổi nữa.
Nói ra chuyện của mình.
Sau khi Hầu Tử lên đại học, thành tích xuất sắc vượt trội.
Năm thứ nhất thứ hai đại học đạt được học bổng, tiến vào hội sinh viên.
Lên năm ba đại học đã trở thành danh nhân trong trường học!
Khi đó còn yêu đương với hoa khôi của khoa, ba chữ Vương Khinh Hậu ở đại học Trung Hải cũng xem như rạng rỡ một thời.
Sau đó Hầu Tử mới biết, có một cậu cả nhà giàu theo đuổi bạn gái khi đó của anh ta!
Cậu cả đó vốn không cần mạnh, cứ thế theo đuổi!
Nhưng khi cậu cả nhà giàu đó biết được hoa khôi của khoa đồng ý Hầu Tử, làm bạn gái của anh ta thì lập tức nổi điên.
Buổi tối hôm đó hắn tìm người đánh Hầu Tử phải nhập viện.
Hầu Tử không dám nói cho gia đình, sợ bố mẹ lo lắng!
Nằm trong bệnh viện ba tháng, sau khi xuất viện, anh ta lại nhận được xử phạt của nhà trường, nói anh ta nghỉ học không lý do, muốn hủy bỏ thành tích học tập của anh ta.
Sắp lên năm tư đại học rồi, Hầu Tử nào chịu được dày vò như vậy.
Khó khăn lắm mới học bù lại chương trình,
Cậu cả đó lại đến tìm anh ta gây phiền phức, vu oan cho Hầu Tử thi cuối kỳ ăn gian.
Bạn gái của Hầu Tử cũng trong thời gian này đã nói cho Hầu Tử biết, cô ta và cậu cả kia đang chơi trò chủ tớ!
Cậu cả đó đích thân hạ lệnh muốn cô ta và Hầu Tử ở bên nhau!
Nếu không làm sao cô ta có thể để ý đến một tên nhà quê ở vùng đất nghèo xa xôi này?
Khoảnh khắc đó khiến nhận thức tình yêu của Hầu Tử sụp đổ!
Lòng như tro tàn.
Sau đó.
Hai người thường xuyên ở khắp nơi trong trường học làm nhục Hầu Tử ngay trước mặt mọi người, buộc anh ta phải quỳ xuống, dập đầu, bò bốn chi trên đất giống chó.
Hầu Tử nhẫn nhục chịu đựng chỉ là để lấy được bằng tốt nghiệp!
Nhưng ngày tốt nghiệp, nhà trường mới nói cho anh ta biết, thành tích của anh ta không hợp lệ, không có bằng tốt nghiệp.
Hơn nữa không cho anh ta cơ hội học lại!
Trực tiếp xóa bỏ học bạ của anh ta ở đại học Trung Hải.
Giờ phút này, bầu trời của Hầu Tử sụp đổ!
Anh ta cũng chỉ là một người bình thường, dựa vào thân phận sinh viên của một trường đại học nổi tiếng mới có tương lai.
Bây giờ cái gì cũng mất hết.
“Người phụ nữ đó… người phụ nữ đó! Cô ta lừa dối tình cảm của tôi, tôi thừa nhận, là tôi quá ngu xuẩn!”
“Bọn họ bảo tôi quỳ xuống, tôi cũng quỳ!”
“Bảo tôi dập đầu nhận sai, tôi cũng làm!”
“Bảo tôi không có tôn nghiêm học tiếng chó sủa, tôi cũng nhận!!!”
“Tôi chỉ là một người bình thường, Vương Khinh Hậu tôi là một người rất bình thường thôi mà, tôi muốn sống tốt hơn một chút, muốn bố mẹ mình thoải mái hơn!”
“Tại sao phải nhắm vào tôi?”
“Tại sao chứ?”
“Tôi làm gì sai?”
“Hu hu hu, anh Diệp, bọn họ… Hu hu hu, bắt nạt tôi!”
“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?”
Hầu Tử lớn tiếng gào thét, giống như mang bao nhiêu oán hận những năm nay phát tiết ra ngoài!
Diệp Bắc Minh nghe xong những gì Hầu Tử đã trải qua, anh kích động muốn giết người!
Anh em mình lại bị một ‘trò chơi chủ tớ’ hủy hoại?
“Cậu cả kia là ai?”
Chương 122:
Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi.
Hầu Tử lắc đầu: “Anh Diệp, đừng hỏi nữa, nói ra tôi cũng dễ chịu hơn nhiều rồi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nói!”
Hầu Tử cầu xin Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, thật sự là đừng hỏi nữa, nhà bọn họ quá đáng sợ, tôi đã tìm hiểu qua rồi”.
“Kiếp sau, kiếp sau nữa, hay kiếp sau nữa nữa của Vương Khinh Hầu tôi cũng không phải đối thủ của nhà bọn họ”.
“Con mẹ nó tôi cũng chỉ là một con chó! Gâu gâu gâu, ha ha ha ha…”
“Bốp!”
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, giáng một cái tát vào mặt Hầu Tử: “Hầu Tử!!! Anh phấn chấn lên một chút, đừng vứt bỏ tôn nghiêm!”
“Anh Diệp… Hu hu hu!”, Hầu Tử nằm trên bàn, khóc rống lên.
“Nhà họ Quân!”
“Hắn là người của nhà họ Quân!”
“Hắn tên Quân Vô Tà! Quân Vô Tà đó! Ha ha ha, anh Diệp, Quân Vô Tà, anh biết không? Cậu cả đứng đầu Trung Hải! Trường học đều sợ bọn họ”, Hầu Tử tự giễu cười to.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh đã hiểu vì sao Hẩu Tử lại như vậy.
Nhà họ Quân quả đúng là nhân vật khổng lồ đối với người như Hầu Tử.
“Nhà họ Quân? Ha ha”, Diệp Bắc Minh cười.
Anh vỗ vai Hầu Tử: “Đi, chúng ta đến nhà họ Quân!”
“Cái gì?”
Hầu Tử ngây người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, anh…”
“Tôi dẫn anh đi báo thù!”, Diệp Bắc Minh cười nói.
“Báo thù?”
Hầu Tử còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh uống say nói đùa.
Anh ta buồn bã bật cười: “Anh Diệp, tối muộn rồi, báo thù gì chứ? Về thôi”.
Diệp Bắc Minh kéo tay anh ta, chậm rãi đứng dậy: “Báo thù không để qua đêm!”
“Két!”
Đúng lúc này, tiếng phanh xa truyền tới.
Mấy chiếc xe SUV đỗ ven đường, một đám nam nữ da trắng bước từ trên xe xuống.
Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn sang, thu hết tu vi của bọn họ vào trong tầm mắt!
Một Đại Tông Sư, ba Tông Sư võ đạo, mười mấy võ giả cấp Thiên!
Bọn họ vừa xuống xe liền nhìn thấy đồng bọn của mình.
Tứ chi bị cắt đứt, đau đớn kêu rên nằm trên đất!
“Thomas, Peter! Là ai đánh hai người thành như vậy?”
Những người da trắng mặt biến sắc.
Ác!
Quá độc ác!
Tay chân đều bị đánh gãy, xương đâm chảy máu thịt, máu tươi chảy ròng!
“Con lợn da vàng kia, chính là hắn!”, Thomas bò dậy, chật vật nhìn Diệp Bắc Minh.
Tên Đại Tông Sư da trắng sắc mặt lạnh lẽo, dẫn người bao vây.
Cũng chẳng buồn hỏi, trực tiếp hạ lệnh: “Giết!”
Ầm!
Một Tông Sư võ đạo da trắng ra tay.
Toàn thân đều là cơ bắp, còn mạnh hơn cả một con trâu.
Một quyền đánh ra!
Một quyền mang theo cuồng phong, không chút hạ thủ lưu tình đánh về phía ngực Diệp Bắc Minh.
Nếu thực lực của Diệp Bắc Minh không bằng đối phương, một quyền này tất nhiên sẽ đánh chết anh!
“Tôi giữ lại một mạng cho đồng bọn các người, các người đến còn chưa hỏi tình hình mà đã giết người rồi sao?”, ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng.
Anh giơ tay nắm thành quyền!
Bốp!
Một tiếng vang cực lớn, tên Tông Sư võ đạo da trắng và Diệp Bắc Minh đối quyền với nhau.
Cánh tay máu thịt mơ hồ!
Lại nổ!
Võ giả da trắng khác mặt đầy khiếp sợ nhìn sang.
“Ôi trời đất ơi!”
“Sức mạnh quá khủng khiếp?”
“Mẹ nó!”
Tông Sư võ đạo da trắng kêu thảm thiết một tiếng: “Con lợn vàng đáng chết này!”
Đột nhiên, cánh tay còn lại của Tông Sư võ đạo da trắng chìa ra, đấm về phía đầu Diệp Bắc Minh.
Chưởng phong ác liệt, mang theo tiếng phá không!
Diệp Bắc Minh hời hợt giơ tay, nắm cổ tay hắn.
“Mày!!!”
Con ngươi Tông Sư da trắng co rút lại.
Một giây kế tiếp.
Tay Diệp Bắc Minh dùng sức lắc.
Một tiếng giòn dã rắc rắc, cánh tay Tông Sư da trắng bị gãy, xương chọc thủng bắp thịt lộ ra ngoài.
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết như lợn bị làm thịt truyền tới.
Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Bây giờ ai mới là lợn?”
“Thả Hughes ra!”
“Đáng chết!”
“Mày là ai? Bọn tao là người của Hùng Quốc đến Long Quốc tham gia đại hội quân võ, sao mày dám?”
Mấy người Hùng Quốc liên tục mở miệng gào thét, uy hiếp Diệp Bắc Minh.
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh chìa tay, đánh một quyền đánh vào ngực ‘Hughes’.
Bốp!
Hughes vốn không ngờ rằng Diệp Bắc Minh dám ra tay giết mình, hắn mặt đầy khiếp sợ bay ra ngoài!
Rơi trên mặt đất, chết!
“Mày…”
“Mày thật sự dám giết người Hùng Quốc bọn tao?”
Những võ giả Hùng Quốc kia sau khi nhìn thấy cảnh này liền có chút hoảng hốt.
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, từng bước từng bước đi về phía bọn họ: “Nơi này là Long Quốc, người Hùng Quốc thì sao?”
Sắc mặt Đại Tông Sư Hùng Quốc kia nghiêm trọng, ngưng tụ ra chân khí: “Thanh niên Long Quốc này, mày tự tìm cái chết rồi!”
“Chết cho tao!”
Diệp Bắc Minh đột nhiên nhảy lên, lập tức nhảy lên ba mươi mấy mét.
Đám võ giả Hùng Quốc đều sợ ngây người!
Cho dù là Tông Sư võ đạo cũng không nhảy được đến độ cao ba mươi mấy mét.
Bốp!
Trong ánh mắt chấn động của bọn họ, Diệp Bắc Minh rơi xuống.
Xuất hiện trên đỉnh đầu Đại Tông Sư Hùng Quốc, một cước đạp tới!
Đại Tông Sư Hùng Quốc giơ tay ngăn cản.
Tiếng rắc rắc vang lên một tiếng, hai cánh tay hắn nổ tung!
Phốc!
Hai chân chịu một luồng lực lớn, đầu gối cong lại, quỳ xuống đất.
Nền xi măng nổ tung!
Đại Tông Sư da trắng cảm giác mình giống như bị một ngọn núi đè!
Một giây kế tiếp.
Bùm!
Một cước của Diệp Bắc Minh rơi trên đầu hắn.
Hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng chảy máu rồi chết!
Một Đại Tông Sư Hùng Quốc cứ như vậy mà chết.
Những người Hùng Quốc khác nhìn thấy vậy, bị dọa sợ tè ra quần, xoay người bỏ chạy.
Ma quỷ!
Thanh niên Long Quốc này là ma quỷ!
Diệp Bắc Minh không hề đuổi theo, mà chậm rãi quay về bên cạnh Hầu Tử.
Hầu Tử mặt biến sắc, không ngừng hít hơi lạnh.
Kích động!
Chấn động!
Kinh ngạc!
Các loại cảm xúc xông lên đầu, duy chỉ không sợ hãi.
Đây là Diệp Bắc Minh, anh em của anh ta!
Anh ta có gì phải sợ?
“Anh Diệp, anh… quá lợi hại! Mẹ kiếp! Anh là võ giả sao?”, Hầu Tử rất kích động.
“Anh đánh người của Hùng Quốc thì sẽ bị bắt!”
Hầu Tử hô lớn.
Diệp Bắc Minh vỗ bả vai Hầu Tử, bảo anh ta yên tâm: “Yên tâm đi, mấy người Hùng Quốc không động nổi tôi đâu”.
Một luồng nội lực rót vào trong cơ thể Hầu Tử!
Khiến vết thương của anh ta chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
“Thật không?”, Hầu Tử ngây người.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tôi lừa anh bao giờ chưa, còn có thể động được sao?”
“Nấu mấy món ăn, chúng ta uống mấy ly, chờ người của Hùng Quốc đến!”
“Được! Được! Được!”
Hầu Tử kích động gật đầu.
Nhanh chóng nấu mấy món ăn mang qua, mở thêm một bình rượu trắng.
Hai người uống rượu và thảo luận chuyện quá khứ.
Hầu Tử càng nói càng hưng phấn!
Diệp Bắc Minh hỏi: “Đúng rồi, không phải anh thi đỗ đại học Trung Hải à, sao lại đi nướng thịt?”
Nụ cười Hầu Tử đọng lại.
Uống liền một hơi hớp rượu trắng!
Im lặng.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện không”.
“Không… không có”, ánh mắt Hầu Tử có chút né tránh.
Anh ta vì không muốn để Diệp Bắc Minh lo lắng, cưỡng ép nặn ra nụ cười: “Aiz ya, anh Diệp, đừng lo mà”.
“Sạp thịt nướng này của tôi khá ổn, muốn bày ra thì bầy”.
“Một ngày có thể kiếm được ba bốn trăm, cuộc sống tạm coi như làm ăn thuận lợi!”
“Mẹ nó! Bố anh làm việc vất vả nuôi anh đi học, mẹ anh làm trong nhà máy, một tháng kiếm được có hơn hai ngàn”, Diệp Bắc Minh không nhịn được chửi thề: “Mười mấy năm đi học anh học cái gì”.
“Sinh viên đại học Trung Hải ở đây nướng thịt? Có nhà không về?”
“Con mẹ nó anh gọi cái này là làm ăn thuận lợi?!!!”
Nếu như không phải anh em, sao có thể mắng như vậy?
“Anh Diệp…”
Hầu Tử mím môi, rất oan ức.
Nước mắt đảo vòng quanh trong hốc mắt.
Diệp Bắc Minh chìa tay, nắm bả vai Hầu Tử: “Có chuyện gì, nói, tôi làm chỗ dựa cho anh!”
“Anh Diệp!”
Hầu Tử hoàn toàn không kiềm chế nổi nữa.
Nói ra chuyện của mình.
Sau khi Hầu Tử lên đại học, thành tích xuất sắc vượt trội.
Năm thứ nhất thứ hai đại học đạt được học bổng, tiến vào hội sinh viên.
Lên năm ba đại học đã trở thành danh nhân trong trường học!
Khi đó còn yêu đương với hoa khôi của khoa, ba chữ Vương Khinh Hậu ở đại học Trung Hải cũng xem như rạng rỡ một thời.
Sau đó Hầu Tử mới biết, có một cậu cả nhà giàu theo đuổi bạn gái khi đó của anh ta!
Cậu cả đó vốn không cần mạnh, cứ thế theo đuổi!
Nhưng khi cậu cả nhà giàu đó biết được hoa khôi của khoa đồng ý Hầu Tử, làm bạn gái của anh ta thì lập tức nổi điên.
Buổi tối hôm đó hắn tìm người đánh Hầu Tử phải nhập viện.
Hầu Tử không dám nói cho gia đình, sợ bố mẹ lo lắng!
Nằm trong bệnh viện ba tháng, sau khi xuất viện, anh ta lại nhận được xử phạt của nhà trường, nói anh ta nghỉ học không lý do, muốn hủy bỏ thành tích học tập của anh ta.
Sắp lên năm tư đại học rồi, Hầu Tử nào chịu được dày vò như vậy.
Khó khăn lắm mới học bù lại chương trình,
Cậu cả đó lại đến tìm anh ta gây phiền phức, vu oan cho Hầu Tử thi cuối kỳ ăn gian.
Bạn gái của Hầu Tử cũng trong thời gian này đã nói cho Hầu Tử biết, cô ta và cậu cả kia đang chơi trò chủ tớ!
Cậu cả đó đích thân hạ lệnh muốn cô ta và Hầu Tử ở bên nhau!
Nếu không làm sao cô ta có thể để ý đến một tên nhà quê ở vùng đất nghèo xa xôi này?
Khoảnh khắc đó khiến nhận thức tình yêu của Hầu Tử sụp đổ!
Lòng như tro tàn.
Sau đó.
Hai người thường xuyên ở khắp nơi trong trường học làm nhục Hầu Tử ngay trước mặt mọi người, buộc anh ta phải quỳ xuống, dập đầu, bò bốn chi trên đất giống chó.
Hầu Tử nhẫn nhục chịu đựng chỉ là để lấy được bằng tốt nghiệp!
Nhưng ngày tốt nghiệp, nhà trường mới nói cho anh ta biết, thành tích của anh ta không hợp lệ, không có bằng tốt nghiệp.
Hơn nữa không cho anh ta cơ hội học lại!
Trực tiếp xóa bỏ học bạ của anh ta ở đại học Trung Hải.
Giờ phút này, bầu trời của Hầu Tử sụp đổ!
Anh ta cũng chỉ là một người bình thường, dựa vào thân phận sinh viên của một trường đại học nổi tiếng mới có tương lai.
Bây giờ cái gì cũng mất hết.
“Người phụ nữ đó… người phụ nữ đó! Cô ta lừa dối tình cảm của tôi, tôi thừa nhận, là tôi quá ngu xuẩn!”
“Bọn họ bảo tôi quỳ xuống, tôi cũng quỳ!”
“Bảo tôi dập đầu nhận sai, tôi cũng làm!”
“Bảo tôi không có tôn nghiêm học tiếng chó sủa, tôi cũng nhận!!!”
“Tôi chỉ là một người bình thường, Vương Khinh Hậu tôi là một người rất bình thường thôi mà, tôi muốn sống tốt hơn một chút, muốn bố mẹ mình thoải mái hơn!”
“Tại sao phải nhắm vào tôi?”
“Tại sao chứ?”
“Tôi làm gì sai?”
“Hu hu hu, anh Diệp, bọn họ… Hu hu hu, bắt nạt tôi!”
“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?”
Hầu Tử lớn tiếng gào thét, giống như mang bao nhiêu oán hận những năm nay phát tiết ra ngoài!
Diệp Bắc Minh nghe xong những gì Hầu Tử đã trải qua, anh kích động muốn giết người!
Anh em mình lại bị một ‘trò chơi chủ tớ’ hủy hoại?
“Cậu cả kia là ai?”
Chương 122:
Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi.
Hầu Tử lắc đầu: “Anh Diệp, đừng hỏi nữa, nói ra tôi cũng dễ chịu hơn nhiều rồi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nói!”
Hầu Tử cầu xin Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, thật sự là đừng hỏi nữa, nhà bọn họ quá đáng sợ, tôi đã tìm hiểu qua rồi”.
“Kiếp sau, kiếp sau nữa, hay kiếp sau nữa nữa của Vương Khinh Hầu tôi cũng không phải đối thủ của nhà bọn họ”.
“Con mẹ nó tôi cũng chỉ là một con chó! Gâu gâu gâu, ha ha ha ha…”
“Bốp!”
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, giáng một cái tát vào mặt Hầu Tử: “Hầu Tử!!! Anh phấn chấn lên một chút, đừng vứt bỏ tôn nghiêm!”
“Anh Diệp… Hu hu hu!”, Hầu Tử nằm trên bàn, khóc rống lên.
“Nhà họ Quân!”
“Hắn là người của nhà họ Quân!”
“Hắn tên Quân Vô Tà! Quân Vô Tà đó! Ha ha ha, anh Diệp, Quân Vô Tà, anh biết không? Cậu cả đứng đầu Trung Hải! Trường học đều sợ bọn họ”, Hầu Tử tự giễu cười to.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh đã hiểu vì sao Hẩu Tử lại như vậy.
Nhà họ Quân quả đúng là nhân vật khổng lồ đối với người như Hầu Tử.
“Nhà họ Quân? Ha ha”, Diệp Bắc Minh cười.
Anh vỗ vai Hầu Tử: “Đi, chúng ta đến nhà họ Quân!”
“Cái gì?”
Hầu Tử ngây người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, anh…”
“Tôi dẫn anh đi báo thù!”, Diệp Bắc Minh cười nói.
“Báo thù?”
Hầu Tử còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh uống say nói đùa.
Anh ta buồn bã bật cười: “Anh Diệp, tối muộn rồi, báo thù gì chứ? Về thôi”.
Diệp Bắc Minh kéo tay anh ta, chậm rãi đứng dậy: “Báo thù không để qua đêm!”
“Két!”
Đúng lúc này, tiếng phanh xa truyền tới.
Mấy chiếc xe SUV đỗ ven đường, một đám nam nữ da trắng bước từ trên xe xuống.
Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn sang, thu hết tu vi của bọn họ vào trong tầm mắt!
Một Đại Tông Sư, ba Tông Sư võ đạo, mười mấy võ giả cấp Thiên!
Bọn họ vừa xuống xe liền nhìn thấy đồng bọn của mình.
Tứ chi bị cắt đứt, đau đớn kêu rên nằm trên đất!
“Thomas, Peter! Là ai đánh hai người thành như vậy?”
Những người da trắng mặt biến sắc.
Ác!
Quá độc ác!
Tay chân đều bị đánh gãy, xương đâm chảy máu thịt, máu tươi chảy ròng!
“Con lợn da vàng kia, chính là hắn!”, Thomas bò dậy, chật vật nhìn Diệp Bắc Minh.
Tên Đại Tông Sư da trắng sắc mặt lạnh lẽo, dẫn người bao vây.
Cũng chẳng buồn hỏi, trực tiếp hạ lệnh: “Giết!”
Ầm!
Một Tông Sư võ đạo da trắng ra tay.
Toàn thân đều là cơ bắp, còn mạnh hơn cả một con trâu.
Một quyền đánh ra!
Một quyền mang theo cuồng phong, không chút hạ thủ lưu tình đánh về phía ngực Diệp Bắc Minh.
Nếu thực lực của Diệp Bắc Minh không bằng đối phương, một quyền này tất nhiên sẽ đánh chết anh!
“Tôi giữ lại một mạng cho đồng bọn các người, các người đến còn chưa hỏi tình hình mà đã giết người rồi sao?”, ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng.
Anh giơ tay nắm thành quyền!
Bốp!
Một tiếng vang cực lớn, tên Tông Sư võ đạo da trắng và Diệp Bắc Minh đối quyền với nhau.
Cánh tay máu thịt mơ hồ!
Lại nổ!
Võ giả da trắng khác mặt đầy khiếp sợ nhìn sang.
“Ôi trời đất ơi!”
“Sức mạnh quá khủng khiếp?”
“Mẹ nó!”
Tông Sư võ đạo da trắng kêu thảm thiết một tiếng: “Con lợn vàng đáng chết này!”
Đột nhiên, cánh tay còn lại của Tông Sư võ đạo da trắng chìa ra, đấm về phía đầu Diệp Bắc Minh.
Chưởng phong ác liệt, mang theo tiếng phá không!
Diệp Bắc Minh hời hợt giơ tay, nắm cổ tay hắn.
“Mày!!!”
Con ngươi Tông Sư da trắng co rút lại.
Một giây kế tiếp.
Tay Diệp Bắc Minh dùng sức lắc.
Một tiếng giòn dã rắc rắc, cánh tay Tông Sư da trắng bị gãy, xương chọc thủng bắp thịt lộ ra ngoài.
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết như lợn bị làm thịt truyền tới.
Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Bây giờ ai mới là lợn?”
“Thả Hughes ra!”
“Đáng chết!”
“Mày là ai? Bọn tao là người của Hùng Quốc đến Long Quốc tham gia đại hội quân võ, sao mày dám?”
Mấy người Hùng Quốc liên tục mở miệng gào thét, uy hiếp Diệp Bắc Minh.
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh chìa tay, đánh một quyền đánh vào ngực ‘Hughes’.
Bốp!
Hughes vốn không ngờ rằng Diệp Bắc Minh dám ra tay giết mình, hắn mặt đầy khiếp sợ bay ra ngoài!
Rơi trên mặt đất, chết!
“Mày…”
“Mày thật sự dám giết người Hùng Quốc bọn tao?”
Những võ giả Hùng Quốc kia sau khi nhìn thấy cảnh này liền có chút hoảng hốt.
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, từng bước từng bước đi về phía bọn họ: “Nơi này là Long Quốc, người Hùng Quốc thì sao?”
Sắc mặt Đại Tông Sư Hùng Quốc kia nghiêm trọng, ngưng tụ ra chân khí: “Thanh niên Long Quốc này, mày tự tìm cái chết rồi!”
“Chết cho tao!”
Diệp Bắc Minh đột nhiên nhảy lên, lập tức nhảy lên ba mươi mấy mét.
Đám võ giả Hùng Quốc đều sợ ngây người!
Cho dù là Tông Sư võ đạo cũng không nhảy được đến độ cao ba mươi mấy mét.
Bốp!
Trong ánh mắt chấn động của bọn họ, Diệp Bắc Minh rơi xuống.
Xuất hiện trên đỉnh đầu Đại Tông Sư Hùng Quốc, một cước đạp tới!
Đại Tông Sư Hùng Quốc giơ tay ngăn cản.
Tiếng rắc rắc vang lên một tiếng, hai cánh tay hắn nổ tung!
Phốc!
Hai chân chịu một luồng lực lớn, đầu gối cong lại, quỳ xuống đất.
Nền xi măng nổ tung!
Đại Tông Sư da trắng cảm giác mình giống như bị một ngọn núi đè!
Một giây kế tiếp.
Bùm!
Một cước của Diệp Bắc Minh rơi trên đầu hắn.
Hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng chảy máu rồi chết!
Một Đại Tông Sư Hùng Quốc cứ như vậy mà chết.
Những người Hùng Quốc khác nhìn thấy vậy, bị dọa sợ tè ra quần, xoay người bỏ chạy.
Ma quỷ!
Thanh niên Long Quốc này là ma quỷ!
Diệp Bắc Minh không hề đuổi theo, mà chậm rãi quay về bên cạnh Hầu Tử.
Hầu Tử mặt biến sắc, không ngừng hít hơi lạnh.
Kích động!
Chấn động!
Kinh ngạc!
Các loại cảm xúc xông lên đầu, duy chỉ không sợ hãi.
Đây là Diệp Bắc Minh, anh em của anh ta!
Anh ta có gì phải sợ?
“Anh Diệp, anh… quá lợi hại! Mẹ kiếp! Anh là võ giả sao?”, Hầu Tử rất kích động.
Bình luận facebook