• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao Em - Ninh Giai Kỳ (3 Viewers)

  • Chương 1

KHÔNG PHẢI NGƯỜI THÂN, LÀ KHÁCH ÔNG CHỦ MỜI ĐẾN​

Năm mười ba tuổi ấy, bố cô mất.

Mẹ của Ninh Giai Kỳ dẫn cô đến nhà họ Cảnh. Cô chưa tới đó bao giờ, nhưng nghe nói ở đó cô có một vị hôn phu.

Thuở ấy, Ninh Giai Kỳ còn nhỏ, cô không mấy hiểu ba chữ "vị hôn phu" này nghĩa là gì. Cô chỉ biết, đó là một người tuy chưa gặp mặt nhưng hẳn sẽ rất tốt với cô.

Thời gian tích tắc trôi, đến bốn giờ hai mươi phút chiều, một chiếc xe con dài màu đen đậu trước mặt anh lính gác cổng. Ninh Giai Kỳ ngồi ngay ngắn ở ghế sau. Nhận ra mình đã đến nơi, cô ngó mắt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.

Mọi thứ trước mắt cô đều hết sức xa lạ. Từ kiến trúc, đường xá, xe cộ, đến người phục vụ đã mở cửa xe cho cô... tất cả đều nằm ngoài phạm vi nhận thức của cô. Ninh Giai Kỳ siết chặt hai bàn tay, cô có thể cảm thấy hai lòng bàn tay của mình đang đổ mồ hôi.

Từ ghế phụ, một người đàn ông bước xuống, nói với Thẩm Giai Hàm : "Thẩm phu nhân, tới rồi."
Ninh Giai Kỳ quay đầu nhìn mẹ của mình, bà gật đầu với người đàn ông kia, rồi hạ giọng nói với Ninh Giai Kỳ: "Ngồi ngây ra đó làm gì, xuống xe."

Ninh Giai Kỳ mím môi hơi do dự, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm với vẻ không hài lòng của mẹ mình, cô chỉ đành ngoan ngoãn xuống xe.

Người đàn ông ngồi ở ghế phụ ban nãy dẫn hai mẹ con đi vào cửa lớn. Trông Ninh Giai Kỳ như đang ngoan ngoãn đi theo, nhưng hai mắt cô vẫn len lén đánh giá xung quanh.

Mọi thứ ở đây hệt như những hình ảnh chỉ xuất hiện trên truyền hình. Anh lính trẻ đứng gác bất động trước cổng hình như chỉ xem bọn họ như không khí. Bước qua cánh cổng lớn bằng sắt, một con đường rộng thênh thang hiện ra, hai bên đường là những cây đại thụ cô không biết tên, thân cây chạy dài tăm tắp, lá cây đan thành vòng, kết lại thành từng bóng râm.

Đi hết đường lớn, cô rẽ phải, khung cảnh xung quanh bỗng nhiên rộng ra, nơi này có một mảnh đất trống rất lớn. Trên mảnh đất đó còn có một tiểu đội xếp hàng ngay ngắn, bọn họ mặc đồng phục, đồng loạt thực hiện chung một động tác.

Ninh Giai Kỳ nhìn ngẩn người, người nào người nấy đều cao to và cường tráng. Lúc họ hô khẩu hiệu cũng làm cho trái tim cô run theo.

Ninh Giai Kỳ bất giác dừng chân, Thẩm Giai Hàm thấy cô đứng im ở đấy, vội chạy lại kéo cô đi: "Con nhìn gì vậy, mau tới đây."

Ninh Giai Kỳ quay đầu, thắc mắc hỏi: "Bọn họ, đang làm gì vậy ạ?"

Thẩm Giai Hàm đáp: "Tối hôm qua, lúc ở nhà mẹ đã bảo con thế nào, bảo con ngoan ngoãn đừng hỏi nhiều kia mà."

Ninh Giai Kỳ mím môi, cúi đầu xuống.

Nghe vậy, người đàn ông dẫn đường phía trước cười giải thích với cô: "Bọn họ đang tập huấn đấy, cảnh này thường thấy lắm. Trong học viện của chúng ta cũng có đào tạo tân binh, nhóm bọn họ mới nhập ngũ vào năm nay."

Nói rồi, ông lại tiếp tục đi về phía trước. Ninh Giai Kỳ hơi tò mò đối với cảnh này, cứ ngoái đầu lại nhìn suốt. Vì thế, thân hình nhỏ bé của cô tiếp tục bị bỏ lại một khoảng xa.

Bịch bịch bịch...

Đúng lúc này, cách đó không xa vọng lại tiếng bóng chạm đất. Khi Ninh Giai Kỳ dời mắt khỏi đội tập huấn, quả bóng không còn bật nữa mà lại lăn chầm chậm đến bên chân cô.

Quả bóng rổ này ở đâu ra thế?

Còn chưa kịp ngẩng đầu lên, nhưng Ninh Giai Kỳ đã nghe thấy một âm thanh lạnh lùng truyền đến.

"Nhóc con, mau đá bóng lại đây."

Giọng nói hơi trầm, tựa như tiếng suối sâu cuộn trào mãnh liệt trong rừng thẳm. Trên mặt nước, sóng gợn đến vô tận, nhưng khi chạm đến tai, lại có thể cảm nhận được sự thần bí và kiêu ngạo ẩn sâu bên trong.

Ninh Giai Kỳ từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía người đang nói, đứng cách đó không xa. Người nọ trông khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, chân đi đôi giày thể thao trắng xanh, người rất cao, mặt mày lạnh lùng nhưng lại sắc sảo, trông vô cùng nổi bật.

Lúc này, anh lẳng lặng nhìn cô, hàng mi đen dày rũ xuống. Rõ ràng anh chưa nói gì, nhưng lại khiến Ninh Giai Kỳ cảm thấy hệt như có một áp lực vô hình chèn ép cô.

Ninh Giai Kỳ siết chặt lòng bàn tay, cô hoảng hốt nhấc chân lên đá.

Nhưng không biết có phải do cô quá căng thẳng hay không, cú đá này sượt trúng bên hông quả bóng, nên nó chỉ lăn về phía trước một tí rồi dừng lại.

"..."

"Phì! Sức của bé con nhỏ thế." Một nam sinh mặc đồ thể thao màu đen chạy đến, anh chàng cúi xuống nhặt quả bóng rổ lên, rồi quay sang hỏi người đàn ông dẫn Ninh Giai Kỳ vào cổng: "Lão Cẩm, cô bé này được chú đưa vào à? Ai thế, người thân hả?"

Lão Cẩm đi tới cạnh Ninh Giai Kỳ, khách khí nói: "Không phải người thân, là khách ông chủ mời đến."

Lời vừa dứt, các chàng trai đang chơi bóng trên sân đều kinh ngạc nhìn Ninh Giai Kỳ, ngay cả người nói chuyện lạnh lùng ban nãy cùng nhìn sang.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom