• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao Em - Ninh Giai Kỳ (6 Viewers)

  • Không phải đã là bạn gái của anh rồi sao, xấu hổ gì chứ

Ninh Giai Kỳ quay đầu đi ngượng ngùng nói, "Chỉ là, đối diện với gương, nhưng gương trong phòng tắm có chút bất tiện, cho nên em nghĩ trở về phòng để bôi, nhưng..."

Nhưng không ngờ tới người này lại trở về sớm như vậy.

Ninh Giai Kỳ nghĩ vậy có chút oán giận nói, "Không phải anh đã nói sẽ về muộn sao?"


Cảnh Nhược Đông "Tiệc kết thúc sớm, họ muốn đi chơi, tôi đang bị thương cho nên mới trở về sớm."

"Oh....." Quả nhiên người tính không bằng trời tính.

"Lại đây, ngồi xuống." Cảnh Nhược Đông đi đến số pha ra hiệu cho Ninh Giai Kỳ ngồi xuống bên cạnh anh.

Ninh Giai Kỳ ngoan ngoãn ngồi xuống. Cảnh Nhược Đông "Cởi ra, quay lưng về phía

#EU

tôi."


Ninh Giai Kỳ ngơ ngác một chút "Sao vậy ạ?"

"Tôi giúp em bôi thuốc."

Vừa mới nói xong, Ninh Giai Kỳ liền đứng bật dậy khỏi sô pha, cô quay đầu lại, nói lắp bắp, "Không, không cần, thật sự, một mình em có thể làm được!"

"Như thế nào, cảm thấy tôi chiếm tiện nghi của em?" Cảnh Nhược Đông nâng mí mắt lên, nhìn vẻ Ninh Giai Kỳ không tin tưởng anh, trong mắt anh ẩn chứ sự trào phúng và tổn thương.

Ninh Giai Kỳ cảm thấy thật áy náy khi bị anh nhìn như vậy, vội vàng lắc đầu nói "Không phải..."

"Vậy vì cái gì?" Ninh Giai Kỳ nhẹ giọng nói "Em cảm thấy

ngại."

Cảnh Nhược Đông ra vẻ nghiêm túc "Bôi thuốc cho tôi sao em không thấy ngại."

Ninh Giai Kỳ chần chờ nghĩ, cũng đúng nhỉ....

Cô sững sờ đột nhiên bị Cảnh Nhược Đông kéo ngồi xuống, mông vừa đặt xuống nệm, liền bừng tỉnh, ối không đúng, cái này không giống nhau!

"Anh Nhược Đông--"

"Xin lỗi."

Ninh Giai Kỳ sửng sốt. "Nếu không phải vì tôi thì em sẽ không bị

thương, là con gái để lại vết sẹo thì sẽ rất tiếc."

Giọng nói Cảnh Nhược Đông rất thấp, lộ ra một Cỗ hiu quạnh tự trách.

Ninh Giai Kỳ nhấp nhấp môi, lại mở miệng không tự giác mang theo sự an ủi nói "Sẽ không để lại sẹo, nhưng mà....nhưng mà thật sự để lại sẹo em cũng không quan tâm, đây chẳng phải là chiến tích em đã chiến đấu sao."

Cảnh Nhược Đông khẽ cười một tiếng "Em muốn chiến tích chiến đấu cái gì."

Ninh Giai Kỳ "Dù sao cũng không có ảnh hưởng gì, sau lưng có vết sẹo người khác cũng không nhìn thấy được."

"Những lời này nói ngược lại chính là." Cảnh Nhược Đông vươn tay, đem cổ áo cô kéo từng chút xuống dưới "Chính là, tôi nhìn sẽ rất áy náy."

Nhẵn nhụi trắng noãn phía dưới cổ lộ ra một vết sẹo ba cm đập vào mắt Cảnh Nhược Đông, đến chói mắt.

Ninh Giai Kỳ nghe anh nói câu đó lỗ tai chợt nóng lên, anh sẽ rất áy náy.

Đây chẳng phải là, anh nhìn thấy được ý tứ sao.

Lúc dừng ngơ ngác, sau cổ đột nhiên lạnh lên. Ninh Giai Kỳ theo bản năng quay đầu lại,

Cảnh Nhược Đông vươn tay vỗ đầu cô một cái "Đừng nhúc nhích.".

Ninh Giai Kỳ ngồi nghiêm túc, bàn tay đặt ở trên đùi siết chặt mảnh áo.
1644727231408.png

Cảnh Nhược Đông sắc mặt vẫn không đổi, tầm mắt Cảnh Nhược Đông lướt qua dây áo màu hồng nhạt cơ hồ như không thấy gì tiếp tục bồi thuốc.

Có thể dùng quả cà chua hồng để hình dung sắc mặt Ninh Giai Kỳ lúc này, phần áo bên vai trái bị kéo xuống lộ ra bả vai trần trụi, chiếc nội y màu hồng nhạt mơ hồ tạo ra bầu không khí ái muội đến xấu hổ.

Cô mím chặt môi có thể cảm nhận được đầu ngón tay anh lướt trên da thịt cô, gây ra một trận run rẩy.


"Còn ở chỗ nào không?" Cảnh Nhược Đông dừng lại, hỏi.

Còn có hai vết sẹo ở vị trí thắt lưng và bụng, nếu muốn bối cần phải cởi cả áo ra. Bây giờ chỉ mới bối thế này Ninh Giai Kỳ đã chịu không nổi, huống chi là như vậy.

"Không có!" Ninh Giai Kỳ lập tức từ sô pha nhảy dựng lên nhưng chưa được một giây đã bị người phía sau kéo lại.

Cô theo quán tính mà ngã vào vòng ngực anh, Cảnh Nhược Đông đỡ lấy bả vai cô, đem cô từng chút đẩy nhẹ về phía trước "Cẩn thận một chút, đừng đem thuốc mỡ vừa mới bôi lên dính trên người tôi."


Ninh Giai Kỳ "....."

Lỗi của ai đây, còn không phải do anh kéo cô sao.

"Thật sự không còn?"

Giờ phút này tư thế của Cảnh Nhược Đông hoàn toàn đem cô ôm vào trong ngực, lời nói ra hơi nóng phải ở bên tai Ninh Giai Kỳ, cô ngẩn ra run rẩy như bị điện giật "Không có..."

"Nói dối." Ninh Giai Kỳ liền ngậm miệng.

Cảnh Nhược Đông mỉm cười nhàn nhạt, nắm lấy cổ tay cô "Ninh Giai Kỳ, em có biết lúc em nói dối sẽ vô cùng rõ ràng."

Ninh Giai Kỳ nhìn theo cánh tay anh thấy được chính mình gắt gao nắm chặt hai bàn tay lại, ngây người một lúc, vội buông ra.

"Còn có ở chỗ nào?" Lần này giọng nói của anh rất nghiêm túc.

Ninh Giai Kỳ nghiên đầu nhìn anh, tầm mắt dừng lại đôi mắt anh.

Gần quá, gần gũi khiến đầu óc cô phát mộng, gần đến nỗi cô không muốn lắng nghe trái tim rụt rè của mình, gần đến nỗi cô không muốn nghe theo những đề nghị vô lý có phần đạo lý của Trương Nhất Manh...

Có lẽ, cứ như vậy đừng suy tính gì nữa.

Cô kéo cổ tay anh, lại nắm chặt ngón tay anh, chỉ đến vết thương ở thắt lưng. Cảnh Nhược Đông thấp mắt nhìn, liền hiểu rõ, vươn tay lấy thuốc mỡ.

"Anh Nhược Đông." Ninh Giai Kỳ đột nhiên mở miệng.

Cảnh Nhược Đông tạm dừng, nhìn cô

"Hửm?"

"Năm ấy lúc em học cao trong năm nhất, anh cùng ông cãi nhau ở trong thư phòng." Ninh Giai Kỳ đột nhiên nói "Em sợ ông sẽ đánh anh, cho nên đã đứng ngoài cửa sổ trộm nhìn vào."

Cảnh Nhược Đông đình trệ.

Ninh Giai Kỳ rũ mắt, nhẹ giọng nói "Em nghe được anh nói mối quan hệ của em và anh là do ông hứa hẹn, anh không muốn để ông kiểm soát anh, càng không muốn để ông quyết định đến tương lai của anh, hôn nhân của anh, sự tồn tại của em....chính là miễn cưỡng.".

Cảnh Nhược Đông buông thuốc mỡ xuống, hơi nghiêng đầu, anh nhìn Ninh Giai Kỳ, phảng phất từ miệng cô hiện ra hình ảnh năm đó.

Ngày đó, trời đổ nhiều tuyết, anh cùng ông bởi vì chuyện gia nhập bộ đội đặc chủng mà khắc khẩu.
1644727249435.png

"Ninh Giai Kỳ, những gì ngày hôm đó tôi nói với ông nội đã vô tình làm tổn thương em." Cảnh Nhược Đông cau mày không biết phải giải thích như thế nào, bởi vì ký ức ngày đó đối với anh. không quá ấn tượng, anh chỉ nhớ rõ anh không cho phép ông kiểm soát tương lai của anh, về phần Ninh Giai Kỳ, có lẽ ngay từ đầu khi vừa nhìn thấy cô, anh cảm thấy lời hứa hẹn của ông nội thất hoang đường buồn cười, nhưng anh chưa bao giờ xem cô là sự miễn cưỡng.

"Tôi chỉ hy vọng ông nội không dùng bất kỳ thủ đoạn nào của ông để can thiệp vào chuyện của tôi, tôi không muốn để ông can thiệp vào, chính tôi có thể làm được, chuyện này không có liên quan đến nhau."


Đồng tử Ninh Giai Kỳ hơi co rụt lại "Anh

"Cho nên bởi vì em nghe được những lời kia liền cho rằng tôi không thích em?" Cảnh Nhược

Đông tự giễu mà nhếch miệng một cái "Xem ra từ nhỏ đến lớn, tôi đã khiến em bị tổn thương."


Ninh Giai Kỳ bỗng dưng cả kinh, cuối cùng chỉ có thể dựa theo bản năng, không quá tin tưởng gọi "Anh_"

"Hừm..." Cảnh Nhược Đông nhướng mày đột nhiên nói một câu "Lúc này nghe em gọi như vậy thật đúng là có chút tồi tệ."

Ninh Giai Kỳ"....

Cảnh Nhược Đông thẳng thắn, đưa tay áp lên má cô, ánh mắt thâm trầm "Nói nhiều như vậy, em có thể giao trái tim này trả lại cho anh được không."

Lượng tin tức tối nay quá lớn, Ninh Giai Kỳ chưa tiếp thu kịp "Trái tim nào?"

Cảnh Nhược Đông ánh mắt bốc lửa, nghiến răng nghiến lợi nói "Hạ, Đình, Kiêu."

Ninh Giai Kỳ kịp phản ứng "Anh ấy? Em và anh ấy không thể nào..."

"Phải không?" Cảnh Nhược Đông nói "Lúc trước không phải rất thích cậu ta sao?"

Ninh Giai Kỳ rất thành thực, sau khi nghe anh nói vậy, cô nói "Em là có ý nghĩ sẽ thích anh ấy

"Không cho có ý nghĩ"

Cảnh Nhược Đông y lạnh trong mắt toả ra, tay anh chậm rãi nắm chặt hàm dưới của cô, "Không được có ý nghĩ."

Ninh Giai Kỳ chớp chớp đôi mắt, chính là có ý nghĩ, nhưng còn chưa bắt đầu...nói cũng không cho người khác nói.

"Em nghe rõ chưa?". Ninh Giai Kỳ do dự, gật đầu.

Vốn dĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi, nói gì đến ý nghĩ.

Cảnh Nhược Đông nhẹ nhàng thở ra, anh không ngờ từ đầu đã tự đào hố chôn mình, nhưng cũng phải, năm ấy, tâm tư của anh đối với cô còn chưa rõ ràng, có khi đó còn nhỏ, anh cũng chỉ nghĩ sẽ chăm sóc cho cô mà thôi.

Năm đó Băng Tân Đồ có nói, anh thiên vị cô. Lúc đó anh cảm thấy kỳ lạ, thiên vị sao, chính là chiếu cố cô hơn một chút mà thôi.

Sau đó, anh không biết từ khi nào anh đối với cô tâm tư rõ ràng, có lẽ anh đã sớm có tâm tư, cho nên lúc anh vừa mới trở về thấy cô đi cùng Với người con trai khác, trong lòng anh dần tích tụ những việc không nói thành lời.

Ninh Giai Kỳ vội vàng cất di động "Không có

"Chậc chậc, nhìn biểu hiện nhỏ này này." Trần Tình Tình gọi hai cô bạn cùng phòng khác nhìn qua, "Nhất định là tin nhắn của chàng trai nào đó gửi cho cậu, các cậu nói đúng không."

"Đúng đúng đúng, như vậy a, có phải cậu có bạn trai rồi hay không."


"Đọc sách." Ninh Giai Kỳ đưa mắt liếc các cô ấy một cái "Nói nhỏ một chút, cẩn thận mọi người trách mắng cậu."

Dù sao cũng đang ở thư viện, mặc dù các bạn cùng phòng đang trêu ghẹo cô nhưng các cô ấy cũng chịu im lặng.

Tác giờ tối, Ninh Giai Kỳ thu dọn cặp sách, chuẩn bị rời đi.

Cô vừa mới bước chân đi, các cô bạn cùng phòng vô cùng sốt sắng mà đi theo.

Ninh Giai Kỳ lúc đầu không phát hiện, cô đi ra khỏi thư viện, liền thấy Cảnh Nhược Đông đứng dưới bậc thang chờ cô. Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút, chậm rãi đi xuống.


"Không phải anh nói ở cổng trường chờ em sao, sao lại ở đây."

Cảnh Nhược Đông vươn tay lấy túi xách của cô, "Nhàn rỗi, tuỳ tiện đến đây nhìn xem.".

Ninh Giai Kỳ đã gặp qua rất nhiều nam sinh

đến đón bạn gái. Trước đây cô có thấy cũng chỉ cho lướt qua, thậm chí có khi còn cảm thấy loại chuyện ngọt ngào này có chút không thể tưởng tượng được.

Cho đến ngày hôm nay nhìn thấy Cảnh Nhược Đông đứng ở đó, cô đột nhiên phát hiện, nguyên do các cặp đôi vui sướng là chân thực như vậy. Nguyên lại có một loại vui sướng khiến mỗi tế bào toàn thân đều có thể cảm nhận được.

"Xem sách xong rồi?" Cảnh Nhược Đông hỏi. Ninh Giai Kỳ lắc đầu "Rất nhiều danh từ chuyên nghiệp, rất khó nhớ."

Cảnh Nhược Đông cười một tiếng "Về nhà, anh sẽ giúp em ôn tập."

Ninh Giai Kỳ khẽ cười một tiếng "Anh làm thế nào để giúp em ôn tập."

Cảnh Nhược Đông sắc mặt ôn hoà, vươn tay nhéo chóp mũi cô "Kiểm tra từ đơn."

Ninh Giai Kỳ mặt khổ "A....."

Cảnh Nhược Đồng nói xong, ánh mắt đột nhiên nhìn phía sau cô "Mấy người kia, là bạn học của em sao?"

Ninh Giai Kỳ nghe vậy liền quay đầu lại, thấy ba cô bạn cùng phòng lén lút trốn ở một góc, thấy cô phát hiện, mấy cô bạn cười cười đi ra.

"Ay yo, vừa lúc bọn tớ muốn trở về phòng, không ngờ lại gặp được hai người..."

Trần Tình Tình đi theo nói "Chào anh đẹp trai, lại gặp nhau rồi."

Ninh Giai Kỳ "Các cậu ở đây làm gì?"

Trần Tình Tình "Trở về phòng đấy, cống ở đây, cậu cũng không thể không cho bọn tớ đi ra đấy chứ."

Ninh Giai Kỳ khoé miệng hơi giật, không biết làm thế nào.

"Anh đẹp trai, lần trước lúc anh đến phòng bọn em, em đặc biệt coi trọng anh đấy." Trần Tình Tình nheo mắt "Nói thật, hai người rốt cuộc là quan hệ gì."

Ninh Giai Kỳ họ nhẹ, kéo Cảnh Nhược Đông qua bên cạnh "Các cậu nói gì vậy, bọn tớ đi trước

"Bạn gái." Cảnh Nhược Đông khó đối được với người khác vẻ mặt ôn hoà, anh kéo tay Ninh Giai Kỳ, bình tĩnh và chân thành nói "Em ấy là bạn gái của tôi."

Sau khi về đến nhà, Cảnh Nhược Đông mở cửa Ninh Giai Kỳ theo anh đi vào. "Mau đi tắm rửa, đúng rồi, vết thương của em

Cảnh Nhược Đông còn chưa nói xong, vật áo đã bị người nào đó kéo.
1644840919720.png
1644840925135.png

Ninh Giai Kỳ trong tim đập thình thịch, có chút ngại ngùng mà cọ cọ chóp mũi "Vâng...tuỳ anh ạ."

"Tuy anh?" Cảnh Nhược Đồng bật cười, lọt vào tầm mắt anh là hai má đỏ hồng của Ninh Giai Kỳ, ánh mắt cô như không biết nhìn vào đầu nhìn chung quanh mà đánh giá, nhưng không chịu nhìn

vào anh.


Cảnh Nhược Đông đưa tay nâng cằm cô lên, bắt cô phải ngẩng đầu nhìn anh "Ninh Giai Kỳ, em nói chuyện này như thế nào là tuỳ tiện?" .

Ninh Giai Kỳ á khẩu không trả lời được, không được tự nhiên mà "a" một tiếng.

Cảnh Nhược Đông rất hưởng thụ bộ dáng ngây ngốc này của cô, để mặc anh trêu chọc, anh dùng ngón tay chậm rãi mơn trớn da mặt cô, dù biết là kìm lòng không được nhưng vẫn muốn nhìn dáng vẻ hoảng hốt của người trước mắt.Anh cúi người ở trên miệng cô mút một ngụm.

Không tiếng động, ôn nhu, lại hết sức triền miên.

Người trong ngực run rẩy.


Cảnh Nhược Đông buông ra một chút, gần gũi nhìn cô. Quả nhiên, anh thấy được vẻ mặt Ninh Giai Kỳ dễ dàng dần thay đổi.

Cảnh Nhược Đông trong lòng khẽ thở dài, cô thế nào lại ngoan ngoãn như vậy.

Ngày hôm sau, Ninh Giai Kỳ không đến thư viện sau giờ học mà trực tiếp trở về. Bởi vì Cảnh Nhược Đông nói ở thư viện nhiều người, mà ở nhà lại an tĩnh. Còn không bằng trở về nhà đọc

sách.

Ninh Giai Kỳ nghe lời anh, mang theo sách giáo khoa trở về.

Học kỳ này Ninh Giai Kỳ chọn môn học tự chọn, văn hoá Anh và Mỹ, môn học này đề cập đến chính trị, nội các,....Có nhiều từ đơn phức tạp, hơn nữa lúc trình bày phân tích giữa Anh và Mỹ rất dễ sử dụng sai từ. .

Trong phòng khách, Cảnh Nhược Đông ngồi trên ghế sô pha tuỳ ý lật sách đề tài quân sự, mà Ninh Giai Kỳ trực tiếp ngồi ở trên thảm, đặt sách VỞ lên bàn trà học từ đơn.

Một giờ sau.

Cảnh Nhược Đông đột nhiên buông sách xuống, nghiện người đến nhìn "Anh nhìn xem."

Ninh Giai Kỳ hoảng sợ quay đầu lại "Em còn chưa xong..."

"Lâu như vậy còn chưa xong." "Nhiều lắm, em sợ sẽ làm sai."

Cảnh Nhược Đông bật cười "Anh cũng không chấm điểm bài kiểm tra, em hoảng cái gì? Lát nữa không trả lời được phần quan trọng, sau đó xem kỹ lại vài phần."

Ninh Giai Kỳ "...Vâng." Cô thế nào lại cảm thấy Cảnh Nhược Đông

kiểm tra bài còn đáng sợ hơn là đi thi vậy.

Cảnh Nhược Đông lấy sách của cô, bắt đầu kiểm tra bài.

Anh ngẫu nhiên nói từ đơn tiếng Trung cô sẽ viết tiếng Anh, ngẫu nhiên đọc tiếng Anh cô sẽ dịch ý nghĩa của từ đó. Tư thế lúc này khiến Ninh Giai Kỳ nghĩ tới giáo viên sơ trung trong giờ viết chính tả, rất đáng sợ.

Sau khi Cảnh Nhược Đông nói một từ đơn. tương đối lạ, tay cầm bút của Ninh Giai Kỳ dừng lại, cả người lâm vào trầm tư.

Cảnh Nhược Đông từ sau cuốn sách nâng mắt liếc cô một cái "Nhớ không?"

Ninh Giai Kỳ chớp mắt "Hình như là....nhớ."

Cảnh Nhược Đông nhíu mày, chờ đợi cô nói đáp án.

Ninh Giai Kỳ do dự, viết một từ đơn lên tờ giấy nháp, có vẻ đúng nhưng cũng không đúng, lúc nãy cô học rất nhiều từ, đầu óc vừa nghĩ ra nhưng lại thấy mơ hồ.

Một hồi rối rắm, Ninh Giai Kỳ liền viết các từ đơn xuống giấy nháp, rũ mắt nói "Em hình như nhớ không rõ lắm."

Cảnh Nhược Đông Hồ" một tiếng liền đọc đáp án chính xác.

Ninh Giai Kỳ "A cái này...Em sẽ viết..."
1644840947460.png
1644840953273.png
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom