Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Lời mời của Phương Đồng
Nhìn thấy tên sát thủ bay ra hơn mười mét không cách nào đứng dậy được, Vương Lãnh cười lạnh một tiếng.
Hắn sớm đã phát hiện rằng có hai tên sát thủ trong rừng, một tên xuất hiện vào lúc này, ắt sẽ còn một tên khác. Tất nhiên hắn sẽ có sự phòng bị.
Mà cú đấm vừa rồi, hắn đã dùng hết một nửa công lực, cho dù tên sát thủ đó có ở giai đoạn giữa Minh Kình thì cũng chết chắc!
Nhìn thấy người bạn đồng hành của mình nằm trên mặt đất bất động, sắc mặt người đàn ông này vàng như nghệ, trong lòng hoảng sợ, lúc này mới thấy kinh hãi.
Không ngờ rằng hội Hắc Long phái tới hai tên sát thủ cấp trung Minh Kình, hơn nữa lại dùng thủ đoạn đánh lén, nhưng không thành công.
Vì vậy sau khi kinh hãi, gã ta vội vàng xoay người bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, vẻ mặt vô cùng kinh sợ.
Ngay cả đánh lén cũng không thể thành công, nếu một mình chiến đấu, gã ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Vương Lãnh!
Nhìn thấy tên đó xoay người bỏ chạy, Vương Lãnh lắc đầu, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Muốn trốn thoát trước mặt hắn, cũng coi thường tiên tôn là hắn quá rồi!
Vừa nhấc ngón tay lên, trong lòng hắn vừa dao động, một cỗ linh lực bắn ra, lập tức xâm nhập vào sau lưng tên đàn ông đó.
Chỉ thấy linh lực biến mất, gã ta lảo đảo nhào tới trước, bất động ngã xuống đất.
Lúc này, hai tên sát thủ do hội Hắc Long phái tới, Vương Lãnh đã giải quyết xong.
Tất nhiên, hắn cũng biết rằng hội Hắc Long sẽ không bao giờ chịu thua, chắc chắn sẽ liên tục phái những tên sát thủ khác đến.
Nhưng chỉ cần hắn tiếp tục tu luyện, không ngừng nâng cao thực lực thì những võ giả cổ này dù có đến bao nhiêu cũng không sợ.
Nhẹ một cước, Vương Lãnh đá văng một cái cây nhỏ, sau đó lên xe chạy về phía biệt thự của nhà họ Vương.
...
Cả đêm đều trong quá trình tu luyện, sáng sớm hôm sau, mặt trời đã lên cao Vương Lãnh mới chậm rãi mở mắt ra.
Hôm nay là cuối tuần nên hắn không cần đến lớp, đương nhiên dù không phải cuối tuần, nếu Vương Lãnh không muốn lên lớp thì cũng không cần phải đến đó.
Chỉ là đã mấy ngày không đến lớp rồi, cũng nên tranh thủ thời gian đến đó một chuyến, tránh trường hợp khiến lãnh đạo nhà trường không vui.
Vương Lãnh tắm rửa một chút, đang định tiếp tục tu luyện thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Hắn cầm lên xem liền thấy một số điện thoại lạ.
Nghĩ một hồi, Vương Lãnh bấm nút trả lời.
"Alo, có phải là cậu Vương Lãnh không?"
Mặc dù đối phương không tự giới thiệu về mình, nhưng nghe câu nói này, Vương Lãnh đã biết đối phương là ai.
Phương Đồng, hắn đã từng gặp ông ta trong khách sạn, là quán chủ của Quán Thần Quyền.
Có chút nghi ngờ đối phương tìm mình là có mục đích, nhưng Vương Lãnh cũng không nghĩ nhiều, khẽ nói: "Là tôi".
Phương Đồng lập tức vui mừng khi nghe thấy vậy: "Chào cậu, tôi là Phương Đồng, tôi có làm phiền cậu không?"
Vương Lãnh biết Phương Đồng không có chuyện gì sẽ không tìm đến cửa, bây giờ gọi điện thoại đến, ông ta chắc chắn là có chuyện tìm mình.
"Không sao, có chuyện gì vậy?"
"Là như thế này, cậu Vương, tôi ...", ngừng một chút, Phương Đồng lập tức nói: "Tôi có chút chuyện, muốn nhờ cậu giúp đỡ. Cậu... có thời gian không?"
Không đợi Vương Lãnh lên tiếng, Phương Đồng bèn nói thêm: "Sẽ có thù lao, chỉ cần cậu giúp tôi, tôi sẽ đưa cho cậu 20 triệu tệ!"
Phương Đồng không ngốc, chuyện ở khách sạn đủ để cho ông ta biết, nếu muốn Vương Lãnh đến giúp thì cần phải đưa ra lợi ích mới được.
Vương Lãnh khẽ nhíu mày, thầm suy nghĩ.
Hiện tại hắn đã có 20 triệu tệ, hiện tại cũng không cần tiếp tục tích góp tiền, mà thứ hắn cần bây giờ chính là một số lượng lớn dược liệu.
Chỉ bằng cách này, hắn mới có thể luyện chế Bồi Nguyên Đan và nâng cao sức mạnh của mình.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ về điều này, hắn lên tiếng nói.
"Tôi có thể giúp, nhưng không cần 20 triệu tệ, chỉ cần ông giúp tôi thu thập một số dược liệu".
Phương Đồng nghe vậy liền mừng rỡ: "Không giấu gì cậu, anh trai tôi là người kinh doanh dược liệu, chỉ cần dược liệu cậu cần có thể tìm thấy ở Lam Tinh, tôi đều có thể tìm đủ cho cậu".
Vương Lãnh nghe vậy cũng rất vui mừng, dược liệu cần luyện chế Bồi Nguyên Đan không khó tìm, lại còn được phân bố ở khắp Lam Tinh, chỉ cần một viên Bồi Nguyên Đan cũng cần đến hàng chục loại dược liệu, muốn thu nhập đầy đủ thực sự có chút khó khăn.
Nhưng nếu có người chuyên kinh doanh dược liệu tìm, thì ắt không thành vấn đề.
Vì vậy Vương Lãnh nói: "Được rồi, ông đang ở đâu?"
Nghe Vương Lãnh nói vậy, Phương Đồng đương nhiên hiểu được là Vương Lãnh đã đồng ý, vì vậy vội vàng nói: "Cậu đang ở trong biệt thự của nhà họ Vương sao? Tôi sẽ phái người đến đón cậu!"
Vương Lãnh gật đầu, vậy cũng được, đỡ phiền phức: "Được".
Cúp điện thoại không bao lâu, Vương Lãnh cảm nhận được có một chiếc xe đang tiến đến biệt thự của nhà họ Vương, hắn biết chiếc xe này không phải xe của nhà họ Vương, cũng không có vẻ gì là khách, tất nhiên là Phương Đồng sai người tới đón.
Bởi vì Vương Hải Sơn và Vương Chấn Uy không còn ở đó, mà Tô Hàm Vận cũng đã rời khỏi nhà họ Vương, biệt thự khổng lồ của nhà họ Vương này chỉ còn lại Vương Lãnh và Vương Chính Phong ở cùng nhau.
Nhưng Vương Chính Phong thường xuyên đến công ty nên cả biệt thự, trừ Vương Lãnh ra, chỉ có quản gia và người hầu.
Với thân phận của bọn họ đương nhiên không thể quản đến chuyện của Vương Lãnh, cho nên cũng không cần báo cáo, Vương Lãnh đi thẳng xuống lầu tiến đến chiếc xe sang trọng đó.
Dù không phải là người mê xe sang nhưng Vương Lãnh vẫn biết đến một số thương hiệu xe sang nổi tiếng.
Nên chỉ cần nhìn thoáng qua hắn liền nhận ra chiếc Rolls-Royce đậu trước biệt thự của nhà họ Vương.
Phương Đồng đã đặc biệt cử một chiếc Rolls-Royce đến đón hắn, điều này cho thấy ông ta rất coi trọng hắn, có vẻ như ... ông ta đang thực sự gặp rắc rối.
Sau khi tài xế kính cẩn hỏi thân phận của Vương Lãnh, anh ta mở cửa cho hắn lên xe, ngồi trên chiếc xe sang trọng, không lâu sau Vương Lãnh đã đến Quán Thần Quyền.
Hắn không ngờ rằng cách trang trí của Quán Thần Quyền này lại vô cùng xa hoa, trông không giống một phòng tập quyền anh chút nào mà giống một hội quán cao cấp. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Có thể mở một phòng tập quyền anh lớn như vậy ở khu đô thị Kim Lăng, vốn chiếm dụng rất nhiều đất đai, cho thấy Phương Đồng có rất nhiều tài sản.
Điều này là tất nhiên. Là một võ giả cổ hiếm hoi ở thành phố Kim Lăng, Phương Đồng còn mở võ quán nhận học viên. Đương nhiên sẽ được rất nhiều võ giả ào ạt đến, ngay cả những người giàu có và quyền lực cũng có mối liên hệ chặt chẽ với ông ta, lợi ích kiếm được hẳn là rất nhiều.
Vừa xuống xe, Vương Lãnh đã nhìn thấy Phương Đồng đang đợi ở cổng, lúc này tuy sắc mặt không tái nhợt như trước nhưng cánh tay bị gãy khiến người ta khi nhìn thấy cũng cảm thấy buồn thay.
Lúc trước, trận đấu ở khách sạn, Phương Đồng bị ảnh hưởng không nhỏ, tuy rằng không biểu hiện ra, nhưng trong ánh mắt của ông ta, Vương Lãnh vẫn có thể cảm giác được một tia tuyệt vọng.
Bị thương do kỹ năng không bằng người, đây là chuyện không thể tránh được, điều này cũng xem như may mắn rồi, nếu đêm đó không có Vương Lãnh, e rằng Phương Đồng đã mất mạng, huống chi là bị đứt một cánh tay.
Nhìn thấy Vương Lãnh, Phương Đồng vội vàng đi tới rất cung kính, sau đó lộ ra vẻ vô cùng nịnh nọt: "Cậu Vương, cậu rốt cuộc cũng tới rồi, đã dùng bữa sáng chưa?"
Vương Lãnh gật đầu, ở nhà cho dù thường ngủ tới trưa, người hầu vẫn sẽ làm bữa sáng cho hắn.
Phương Đồng rất vui mừng vì Vương Lãnh đến, ông ta vội vàng dẫn đường đưa Vương Lãnh vào trong Quán Thần Quyền.
Đại sảnh của Quán Thần Quyền giống như đại sảnh của một khách sạn, cực kỳ rộng và sáng ngời, trong số đó có mấy cô lễ tân xinh đẹp, bọn họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy quán chủ đưa một cậu thanh niên đi vào một cách kính cẩn như vậy.
Quán chủ là người thế nào chứ, người có thể khiến ông ta xem trọng như vậy thì ai nấy cũng là ông chủ lớn, bảy tám mươi tuổi, chưa từng coi trọng một người trẻ tuổi nào như vậy.
Nhưng bây giờ...
Những người phụ nữ ở quầy lễ tân đều kinh ngạc nhìn không rời mắt, có chút không thể chấp nhận được!
Hắn sớm đã phát hiện rằng có hai tên sát thủ trong rừng, một tên xuất hiện vào lúc này, ắt sẽ còn một tên khác. Tất nhiên hắn sẽ có sự phòng bị.
Mà cú đấm vừa rồi, hắn đã dùng hết một nửa công lực, cho dù tên sát thủ đó có ở giai đoạn giữa Minh Kình thì cũng chết chắc!
Nhìn thấy người bạn đồng hành của mình nằm trên mặt đất bất động, sắc mặt người đàn ông này vàng như nghệ, trong lòng hoảng sợ, lúc này mới thấy kinh hãi.
Không ngờ rằng hội Hắc Long phái tới hai tên sát thủ cấp trung Minh Kình, hơn nữa lại dùng thủ đoạn đánh lén, nhưng không thành công.
Vì vậy sau khi kinh hãi, gã ta vội vàng xoay người bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, vẻ mặt vô cùng kinh sợ.
Ngay cả đánh lén cũng không thể thành công, nếu một mình chiến đấu, gã ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Vương Lãnh!
Nhìn thấy tên đó xoay người bỏ chạy, Vương Lãnh lắc đầu, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Muốn trốn thoát trước mặt hắn, cũng coi thường tiên tôn là hắn quá rồi!
Vừa nhấc ngón tay lên, trong lòng hắn vừa dao động, một cỗ linh lực bắn ra, lập tức xâm nhập vào sau lưng tên đàn ông đó.
Chỉ thấy linh lực biến mất, gã ta lảo đảo nhào tới trước, bất động ngã xuống đất.
Lúc này, hai tên sát thủ do hội Hắc Long phái tới, Vương Lãnh đã giải quyết xong.
Tất nhiên, hắn cũng biết rằng hội Hắc Long sẽ không bao giờ chịu thua, chắc chắn sẽ liên tục phái những tên sát thủ khác đến.
Nhưng chỉ cần hắn tiếp tục tu luyện, không ngừng nâng cao thực lực thì những võ giả cổ này dù có đến bao nhiêu cũng không sợ.
Nhẹ một cước, Vương Lãnh đá văng một cái cây nhỏ, sau đó lên xe chạy về phía biệt thự của nhà họ Vương.
...
Cả đêm đều trong quá trình tu luyện, sáng sớm hôm sau, mặt trời đã lên cao Vương Lãnh mới chậm rãi mở mắt ra.
Hôm nay là cuối tuần nên hắn không cần đến lớp, đương nhiên dù không phải cuối tuần, nếu Vương Lãnh không muốn lên lớp thì cũng không cần phải đến đó.
Chỉ là đã mấy ngày không đến lớp rồi, cũng nên tranh thủ thời gian đến đó một chuyến, tránh trường hợp khiến lãnh đạo nhà trường không vui.
Vương Lãnh tắm rửa một chút, đang định tiếp tục tu luyện thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Hắn cầm lên xem liền thấy một số điện thoại lạ.
Nghĩ một hồi, Vương Lãnh bấm nút trả lời.
"Alo, có phải là cậu Vương Lãnh không?"
Mặc dù đối phương không tự giới thiệu về mình, nhưng nghe câu nói này, Vương Lãnh đã biết đối phương là ai.
Phương Đồng, hắn đã từng gặp ông ta trong khách sạn, là quán chủ của Quán Thần Quyền.
Có chút nghi ngờ đối phương tìm mình là có mục đích, nhưng Vương Lãnh cũng không nghĩ nhiều, khẽ nói: "Là tôi".
Phương Đồng lập tức vui mừng khi nghe thấy vậy: "Chào cậu, tôi là Phương Đồng, tôi có làm phiền cậu không?"
Vương Lãnh biết Phương Đồng không có chuyện gì sẽ không tìm đến cửa, bây giờ gọi điện thoại đến, ông ta chắc chắn là có chuyện tìm mình.
"Không sao, có chuyện gì vậy?"
"Là như thế này, cậu Vương, tôi ...", ngừng một chút, Phương Đồng lập tức nói: "Tôi có chút chuyện, muốn nhờ cậu giúp đỡ. Cậu... có thời gian không?"
Không đợi Vương Lãnh lên tiếng, Phương Đồng bèn nói thêm: "Sẽ có thù lao, chỉ cần cậu giúp tôi, tôi sẽ đưa cho cậu 20 triệu tệ!"
Phương Đồng không ngốc, chuyện ở khách sạn đủ để cho ông ta biết, nếu muốn Vương Lãnh đến giúp thì cần phải đưa ra lợi ích mới được.
Vương Lãnh khẽ nhíu mày, thầm suy nghĩ.
Hiện tại hắn đã có 20 triệu tệ, hiện tại cũng không cần tiếp tục tích góp tiền, mà thứ hắn cần bây giờ chính là một số lượng lớn dược liệu.
Chỉ bằng cách này, hắn mới có thể luyện chế Bồi Nguyên Đan và nâng cao sức mạnh của mình.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ về điều này, hắn lên tiếng nói.
"Tôi có thể giúp, nhưng không cần 20 triệu tệ, chỉ cần ông giúp tôi thu thập một số dược liệu".
Phương Đồng nghe vậy liền mừng rỡ: "Không giấu gì cậu, anh trai tôi là người kinh doanh dược liệu, chỉ cần dược liệu cậu cần có thể tìm thấy ở Lam Tinh, tôi đều có thể tìm đủ cho cậu".
Vương Lãnh nghe vậy cũng rất vui mừng, dược liệu cần luyện chế Bồi Nguyên Đan không khó tìm, lại còn được phân bố ở khắp Lam Tinh, chỉ cần một viên Bồi Nguyên Đan cũng cần đến hàng chục loại dược liệu, muốn thu nhập đầy đủ thực sự có chút khó khăn.
Nhưng nếu có người chuyên kinh doanh dược liệu tìm, thì ắt không thành vấn đề.
Vì vậy Vương Lãnh nói: "Được rồi, ông đang ở đâu?"
Nghe Vương Lãnh nói vậy, Phương Đồng đương nhiên hiểu được là Vương Lãnh đã đồng ý, vì vậy vội vàng nói: "Cậu đang ở trong biệt thự của nhà họ Vương sao? Tôi sẽ phái người đến đón cậu!"
Vương Lãnh gật đầu, vậy cũng được, đỡ phiền phức: "Được".
Cúp điện thoại không bao lâu, Vương Lãnh cảm nhận được có một chiếc xe đang tiến đến biệt thự của nhà họ Vương, hắn biết chiếc xe này không phải xe của nhà họ Vương, cũng không có vẻ gì là khách, tất nhiên là Phương Đồng sai người tới đón.
Bởi vì Vương Hải Sơn và Vương Chấn Uy không còn ở đó, mà Tô Hàm Vận cũng đã rời khỏi nhà họ Vương, biệt thự khổng lồ của nhà họ Vương này chỉ còn lại Vương Lãnh và Vương Chính Phong ở cùng nhau.
Nhưng Vương Chính Phong thường xuyên đến công ty nên cả biệt thự, trừ Vương Lãnh ra, chỉ có quản gia và người hầu.
Với thân phận của bọn họ đương nhiên không thể quản đến chuyện của Vương Lãnh, cho nên cũng không cần báo cáo, Vương Lãnh đi thẳng xuống lầu tiến đến chiếc xe sang trọng đó.
Dù không phải là người mê xe sang nhưng Vương Lãnh vẫn biết đến một số thương hiệu xe sang nổi tiếng.
Nên chỉ cần nhìn thoáng qua hắn liền nhận ra chiếc Rolls-Royce đậu trước biệt thự của nhà họ Vương.
Phương Đồng đã đặc biệt cử một chiếc Rolls-Royce đến đón hắn, điều này cho thấy ông ta rất coi trọng hắn, có vẻ như ... ông ta đang thực sự gặp rắc rối.
Sau khi tài xế kính cẩn hỏi thân phận của Vương Lãnh, anh ta mở cửa cho hắn lên xe, ngồi trên chiếc xe sang trọng, không lâu sau Vương Lãnh đã đến Quán Thần Quyền.
Hắn không ngờ rằng cách trang trí của Quán Thần Quyền này lại vô cùng xa hoa, trông không giống một phòng tập quyền anh chút nào mà giống một hội quán cao cấp. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Có thể mở một phòng tập quyền anh lớn như vậy ở khu đô thị Kim Lăng, vốn chiếm dụng rất nhiều đất đai, cho thấy Phương Đồng có rất nhiều tài sản.
Điều này là tất nhiên. Là một võ giả cổ hiếm hoi ở thành phố Kim Lăng, Phương Đồng còn mở võ quán nhận học viên. Đương nhiên sẽ được rất nhiều võ giả ào ạt đến, ngay cả những người giàu có và quyền lực cũng có mối liên hệ chặt chẽ với ông ta, lợi ích kiếm được hẳn là rất nhiều.
Vừa xuống xe, Vương Lãnh đã nhìn thấy Phương Đồng đang đợi ở cổng, lúc này tuy sắc mặt không tái nhợt như trước nhưng cánh tay bị gãy khiến người ta khi nhìn thấy cũng cảm thấy buồn thay.
Lúc trước, trận đấu ở khách sạn, Phương Đồng bị ảnh hưởng không nhỏ, tuy rằng không biểu hiện ra, nhưng trong ánh mắt của ông ta, Vương Lãnh vẫn có thể cảm giác được một tia tuyệt vọng.
Bị thương do kỹ năng không bằng người, đây là chuyện không thể tránh được, điều này cũng xem như may mắn rồi, nếu đêm đó không có Vương Lãnh, e rằng Phương Đồng đã mất mạng, huống chi là bị đứt một cánh tay.
Nhìn thấy Vương Lãnh, Phương Đồng vội vàng đi tới rất cung kính, sau đó lộ ra vẻ vô cùng nịnh nọt: "Cậu Vương, cậu rốt cuộc cũng tới rồi, đã dùng bữa sáng chưa?"
Vương Lãnh gật đầu, ở nhà cho dù thường ngủ tới trưa, người hầu vẫn sẽ làm bữa sáng cho hắn.
Phương Đồng rất vui mừng vì Vương Lãnh đến, ông ta vội vàng dẫn đường đưa Vương Lãnh vào trong Quán Thần Quyền.
Đại sảnh của Quán Thần Quyền giống như đại sảnh của một khách sạn, cực kỳ rộng và sáng ngời, trong số đó có mấy cô lễ tân xinh đẹp, bọn họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy quán chủ đưa một cậu thanh niên đi vào một cách kính cẩn như vậy.
Quán chủ là người thế nào chứ, người có thể khiến ông ta xem trọng như vậy thì ai nấy cũng là ông chủ lớn, bảy tám mươi tuổi, chưa từng coi trọng một người trẻ tuổi nào như vậy.
Nhưng bây giờ...
Những người phụ nữ ở quầy lễ tân đều kinh ngạc nhìn không rời mắt, có chút không thể chấp nhận được!