Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: Đêm khuya tìm đến cái chết
Nhìn Tô Hàm Vận rời đi, Vương Lãnh ngẩng đầu lên thì thấy Vương Chính Phong đi tới.
Vừa nãy, ông ấy đang thu dọn tàn cục, trấn an mọi người, bây giờ những việc nên làm cũng đã làm xong rồi mới lập tức đi tới chỗ Vương Lãnh.
"Lãnh Nhi, cháu..."
Vương Lãnh thản nhiên mỉm cười: "Bác cả muốn hỏi về thực lực của cháu à?"
Vương Chính Phong khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói: "Bác quả thực muốn hỏi, nhưng bác biết, việc này chắc chắn là bí mật đối với cháu, vậy bác không hỏi nữa, chỉ cần cháu biết mình làm gì là được".
Nhìn người đàn ông trung niên coi hắn như con trai ruột, Vương Lãnh gật đầu: "Cháu biết, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của bác cả".
Vương Chính Phong có thể cảm nhận được, Vương Lãnh bây giờ đã không còn là tên ăn chơi đàn đúm trước đây nữa, việc này khiến ông ấy vô cùng vui mừng.
Hít sâu một hơi, Vương Chính Phong vỗ vai Vương Lãnh rồi quay người đi ra bên ngoài.
Nhìn bóng lưng chớp mắt như già đi rất nhiều của Vương Chính Phong, Vương Lãnh bất đắc dĩ lắc đầu.
Biết được nguyên nhân cái chết của con trai, còn cả dã tâm điên cuồng muốn đối phó với chính mình của em trai, con dâu và cháu trai đều là những người bị hại, việc này đối với Vương Chính Phong mà nói, đều là những đả kích rất lớn.
Cho dù thân là gia chủ, cho dù nội tâm có mạnh mẽ thế nào, gặp phải những chuyện này cũng không tránh khỏi cực kỳ đau buồn mà suy sụp tinh thần.
Cũng may... tất cả đã kết thúc rồi.
Khẽ nhếch miệng, Vương Lãnh không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục quay đầu lại nhìn qua cửa sổ xuống bên dưới lầu.
Nhìn thấy vệ sĩ áp tải Vương Hải Sơn và Vương Chấn Ngạo, lông mày Vương Lãnh nhíu chặt lại.
Ở tiên giới, cái nơi cá lớn nuốt cá bé đó, nếu như không hoàn toàn giải quyết kẻ địch thì sẽ đem lại hậu họa khôn lường.
Cho nên, Vương Lãnh căn bản không có ý định tha mạng cho Vương Hải Sơn và Vương Chấn Ngạo, bắt buộc phải bóp chết mối họa ngay từ khi mới bắt đầu.
Hai người Vương Hải Sơn trăm phương ngàn kế muốn giết hắn như vậy, đã tự chuốc lấy cái chết rồi.
Cho nên ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, Vương Lãnh nhấc bàn tay lên, hai cây ngân châm sắc nhọn từ trong lòng bàn tay hắn như đạn bắn mạnh ra ngoài.
Vèo một tiếng, trực tiếp xuyên vào trong sọ của Vương Hải Sơn và Vương Chấn Ngạo, máu bắn ra như một đóa huyết hoa.
Hai người bỗng nhiên ngã xuống, đám vệ sĩ bên cạnh kinh hãi hô lên, chớp mắt loạn cào cào.
Không lâu sau, có người chạy đến chỗ Vương Chính Phong, nói vào tai ông ấy gì đó.
Vương Lãnh bình thản nhìn, hắn biết, người đó chắc chắn báo cáo việc Vương Chấn Ngạo và Vương Hải Sơn cùng chết một cách đột ngột.
Vương Lãnh cũng biết, Vương Chính Phong không cần nghĩ cũng có thể đoán ra, tất cả việc này đều do hắn làm, cho nên hắn mới đợi, để xem bác cả sẽ làm thế nào.
Cho dù bác cả có mắng hắn, hung dữ với hắn, hắn cũng thản nhiên chấp nhận.
Nhưng sau khi biết được tin tức này, Vương Chính Phong chỉ sững sờ, gương mặt hiện lên vẻ bi thương nồng đậm, sau đó mới kiềm chế xuống, xua tay nói: "Sau khi an táng xong, tất cả những người nhìn thấy đều không được lan truyền ra ngoài!"
Cấp dưới nghe vậy, cúi người vâng lời rồi quay người rời đi.
Hít sâu một hơi, Vương Chính Phong quay người rời đi, không nói gì với Vương Lãnh.
Nhìn thấy ông ấy rời đi, Vương Lãnh âm thầm cảm thán, nguy cơ đầu tiên sau khi sống lại đã an toàn trôi qua, vậy tiếp theo chính là phải nỗ lực mạnh lên, để bù đắp lại những tiếc nuối khác.
...
Đêm đã khuya, Vương Lãnh ngồi trên giường trong phòng, đang nhắm mắt tu luyện.
Mặc dù đã nhập định nhưng hắn cũng không đặt hết toàn bộ tinh thần vào trong tu luyện, bởi vì hắn dự đoán được, đêm nay có lẽ sẽ có chuyện xảy ra.
Đột nhiên có tiếng động truyền đến bên tai, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng Vương Lãnh vẫn có thể nghe thấy cực kỳ rõ ràng, đó là tiếng cửa phòng khẽ mở.
Bên cạnh phòng của hắn là phòng của Tô Hàm Vận.
Rõ ràng âm thanh này truyền đến từ bên phòng của Tô Hàm Vận.
Lúc này đã là nửa đêm, phòng nào cũng có nhà vệ sinh bên trong, cho dù Tô Hàm Vận dậy đi vệ sinh thì căn bản cũng không cần phải ra khỏi phòng.
Cho nên Vương Lãnh bỗng mở mắt ra, hắn biết, chuyện đã từng xảy ra sẽ xảy ra vào đêm nay!
Hiện giờ hắn trùng sinh quay về, đương nhiên không thể để cho chuyện bi thương đó xảy ra thêm lần nữa.
Vậy nên Vương Lãnh lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi phòng, đuổi theo bóng hình xinh đẹp kia.
Tô Hàm Vận đã rẽ qua cầu thang, Vương Lãnh sợ kinh động đến cô nên chỉ đành liếc nhìn một cái, nhưng hắn rõ ràng nhìn thấy Tô Hàm Vận mặc một chiếc váy liền tinh tế.
Đêm khuya không mặc đồ ngủ, không mặc quần áo ở nhà, mà lại mặc chiếc váy như vậy, rõ ràng cho thấy Tô Hàm Vận cả đêm không ngủ.
Đến ban công tầng bốn, Tô Hàm Vận đứng ở rìa ban công, nhìn xuống bên dưới tối đen như mực.
Mặc dù đây là tầng bốn, không phải quá cao, nhưng cũng hơn mười mét, nếu nhảy từ trên này xuống thì tỷ lệ tử vong là rất lớn.
Do vậy, Tô Hàm Vận mới chọn đến đây để nhảy lầu tự tử.
Ngước mắt nhìn ngọn núi phía xa, ánh mắt Tô Hàm Vận lộ vẻ ảm đạm.
Cô vốn cho rằng, kẻ đầu sỏ gây chuyện đã phải trả giá rồi thì bản thân cô sẽ nhẹ nhõm hơn, có thể vui vẻ mà sống giống như trước đây.
Nhưng vẫn cả đêm mất ngủ như trước, trong lòng cô vẫn không ngừng có âm thanh vang lên.
Âm thanh này cho cô biết, cô đã không còn sạch sẽ nữa, là một người phụ nữ đã bị vấy bẩn.
Cũng chính âm thanh này khiến cô cuối cùng đã quyết tâm, kết liễu số mệnh bi thảm của chính mình ở đây.
Lúc này nhìn xuống bên dưới tối đen, cô không hề có bất cứ hối hận nào, chỉ có mong chờ.
Mong chờ sau khi bản thân nhảy xuống có thể chết đi mà không đau đớn, đón chờ kiếp sau tốt đẹp hơn...
Nghĩ rồi nghĩ, Tô Hàm Vận mắt đã đẫm lệ, cô đi về phía trước một bước, kiễng chân lên chuẩn bị nhảy xuống thì một giọng nói đột nhiên truyền tới: "Có dũng khí nhảy lầu, mà sao lại không có dũng khí đối mặt chứ?"
Nghe thấy giọng nói này, sự cuồng loạn đêm hôm đó cùng với cả sự đau khổ mấy đêm nay đều lần lượt chiếm đầy tâm trí cô.
Tô Hàm Vận đau khổ, cô quay đầu lại thì thấy Vương Lãnh vẻ mặt bình thản, trong lòng cảm thấy cực kỳ thống khổ.
Mặc dù cô biết Vương Lãnh cũng là người bị hại, cưỡng hiếp cô không phải là ý muốn của hắn.
Nhưng sự thô bạo của Vương Lãnh cùng với cả tiếng cười gằn của hắn trong đêm hôm đó đều rõ ràng hiện lên trước mắt, cho dù Vương Lãnh bây giờ khiến cô cảm thấy không giống với người đêm đó, nhưng nhìn thấy gương mặt này vẫn khiến trong lòng cô dấy lên chút sợ hãi và cả sự bi thương sâu sắc.
Quay đầu lại, Tô Hàm Vận không để ý đến hắn, cũng không trả lời, cứ nhìn chằm chằm xuống bên dưới, đôi mắt từ từ nhắm lại.
Thấy Tô Hàm Vận vẫn tiếp tục ý định nhảy xuống, Vương Lãnh hơi chau mày, nói tiếp: "Tôi có thể bảo bác cả xóa bỏ hôn ước, trả lại cho chị tự do, rời khỏi nơi này".
Vương Lãnh tin rằng, chỉ cần Tô Hàm Vận không còn là con dâu của nhà họ Vương nữa, rời khỏi nơi này thì có lẽ cô sẽ đỡ hơn.
Nhưng vào đúng lúc hắn nói xong, đang đợi Tô Hàm Vận trả lời, thì Tô Hàm Vận không những không nói gì mà còn kiễng chân lên, nhảy xuống bên dưới.
Vương Lãnh chấn động, linh lực toàn thân nháy mắt bạo phát, bỗng nhiên xuất hiện đằng sau Tô Hàm Vận, giơ tay ra phía trước tóm chặt lấy!
Nhưng tay hắn trống không, hắn không tóm được bất cứ thứ gì, Tô Hàm Vận nhanh chóng rơi xuống phía dưới trước mắt hắn.
Nuối tiếc trong quá khứ khiến Vương Phong cho dù đã tu tiên 500 năm, trong lòng vẫn còn đau khổ, hiện giờ bị kịch lại tái diễn, trái tim hắn bỗng nhiên run rẩy!
Vừa nãy, ông ấy đang thu dọn tàn cục, trấn an mọi người, bây giờ những việc nên làm cũng đã làm xong rồi mới lập tức đi tới chỗ Vương Lãnh.
"Lãnh Nhi, cháu..."
Vương Lãnh thản nhiên mỉm cười: "Bác cả muốn hỏi về thực lực của cháu à?"
Vương Chính Phong khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói: "Bác quả thực muốn hỏi, nhưng bác biết, việc này chắc chắn là bí mật đối với cháu, vậy bác không hỏi nữa, chỉ cần cháu biết mình làm gì là được".
Nhìn người đàn ông trung niên coi hắn như con trai ruột, Vương Lãnh gật đầu: "Cháu biết, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của bác cả".
Vương Chính Phong có thể cảm nhận được, Vương Lãnh bây giờ đã không còn là tên ăn chơi đàn đúm trước đây nữa, việc này khiến ông ấy vô cùng vui mừng.
Hít sâu một hơi, Vương Chính Phong vỗ vai Vương Lãnh rồi quay người đi ra bên ngoài.
Nhìn bóng lưng chớp mắt như già đi rất nhiều của Vương Chính Phong, Vương Lãnh bất đắc dĩ lắc đầu.
Biết được nguyên nhân cái chết của con trai, còn cả dã tâm điên cuồng muốn đối phó với chính mình của em trai, con dâu và cháu trai đều là những người bị hại, việc này đối với Vương Chính Phong mà nói, đều là những đả kích rất lớn.
Cho dù thân là gia chủ, cho dù nội tâm có mạnh mẽ thế nào, gặp phải những chuyện này cũng không tránh khỏi cực kỳ đau buồn mà suy sụp tinh thần.
Cũng may... tất cả đã kết thúc rồi.
Khẽ nhếch miệng, Vương Lãnh không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục quay đầu lại nhìn qua cửa sổ xuống bên dưới lầu.
Nhìn thấy vệ sĩ áp tải Vương Hải Sơn và Vương Chấn Ngạo, lông mày Vương Lãnh nhíu chặt lại.
Ở tiên giới, cái nơi cá lớn nuốt cá bé đó, nếu như không hoàn toàn giải quyết kẻ địch thì sẽ đem lại hậu họa khôn lường.
Cho nên, Vương Lãnh căn bản không có ý định tha mạng cho Vương Hải Sơn và Vương Chấn Ngạo, bắt buộc phải bóp chết mối họa ngay từ khi mới bắt đầu.
Hai người Vương Hải Sơn trăm phương ngàn kế muốn giết hắn như vậy, đã tự chuốc lấy cái chết rồi.
Cho nên ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, Vương Lãnh nhấc bàn tay lên, hai cây ngân châm sắc nhọn từ trong lòng bàn tay hắn như đạn bắn mạnh ra ngoài.
Vèo một tiếng, trực tiếp xuyên vào trong sọ của Vương Hải Sơn và Vương Chấn Ngạo, máu bắn ra như một đóa huyết hoa.
Hai người bỗng nhiên ngã xuống, đám vệ sĩ bên cạnh kinh hãi hô lên, chớp mắt loạn cào cào.
Không lâu sau, có người chạy đến chỗ Vương Chính Phong, nói vào tai ông ấy gì đó.
Vương Lãnh bình thản nhìn, hắn biết, người đó chắc chắn báo cáo việc Vương Chấn Ngạo và Vương Hải Sơn cùng chết một cách đột ngột.
Vương Lãnh cũng biết, Vương Chính Phong không cần nghĩ cũng có thể đoán ra, tất cả việc này đều do hắn làm, cho nên hắn mới đợi, để xem bác cả sẽ làm thế nào.
Cho dù bác cả có mắng hắn, hung dữ với hắn, hắn cũng thản nhiên chấp nhận.
Nhưng sau khi biết được tin tức này, Vương Chính Phong chỉ sững sờ, gương mặt hiện lên vẻ bi thương nồng đậm, sau đó mới kiềm chế xuống, xua tay nói: "Sau khi an táng xong, tất cả những người nhìn thấy đều không được lan truyền ra ngoài!"
Cấp dưới nghe vậy, cúi người vâng lời rồi quay người rời đi.
Hít sâu một hơi, Vương Chính Phong quay người rời đi, không nói gì với Vương Lãnh.
Nhìn thấy ông ấy rời đi, Vương Lãnh âm thầm cảm thán, nguy cơ đầu tiên sau khi sống lại đã an toàn trôi qua, vậy tiếp theo chính là phải nỗ lực mạnh lên, để bù đắp lại những tiếc nuối khác.
...
Đêm đã khuya, Vương Lãnh ngồi trên giường trong phòng, đang nhắm mắt tu luyện.
Mặc dù đã nhập định nhưng hắn cũng không đặt hết toàn bộ tinh thần vào trong tu luyện, bởi vì hắn dự đoán được, đêm nay có lẽ sẽ có chuyện xảy ra.
Đột nhiên có tiếng động truyền đến bên tai, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng Vương Lãnh vẫn có thể nghe thấy cực kỳ rõ ràng, đó là tiếng cửa phòng khẽ mở.
Bên cạnh phòng của hắn là phòng của Tô Hàm Vận.
Rõ ràng âm thanh này truyền đến từ bên phòng của Tô Hàm Vận.
Lúc này đã là nửa đêm, phòng nào cũng có nhà vệ sinh bên trong, cho dù Tô Hàm Vận dậy đi vệ sinh thì căn bản cũng không cần phải ra khỏi phòng.
Cho nên Vương Lãnh bỗng mở mắt ra, hắn biết, chuyện đã từng xảy ra sẽ xảy ra vào đêm nay!
Hiện giờ hắn trùng sinh quay về, đương nhiên không thể để cho chuyện bi thương đó xảy ra thêm lần nữa.
Vậy nên Vương Lãnh lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi phòng, đuổi theo bóng hình xinh đẹp kia.
Tô Hàm Vận đã rẽ qua cầu thang, Vương Lãnh sợ kinh động đến cô nên chỉ đành liếc nhìn một cái, nhưng hắn rõ ràng nhìn thấy Tô Hàm Vận mặc một chiếc váy liền tinh tế.
Đêm khuya không mặc đồ ngủ, không mặc quần áo ở nhà, mà lại mặc chiếc váy như vậy, rõ ràng cho thấy Tô Hàm Vận cả đêm không ngủ.
Đến ban công tầng bốn, Tô Hàm Vận đứng ở rìa ban công, nhìn xuống bên dưới tối đen như mực.
Mặc dù đây là tầng bốn, không phải quá cao, nhưng cũng hơn mười mét, nếu nhảy từ trên này xuống thì tỷ lệ tử vong là rất lớn.
Do vậy, Tô Hàm Vận mới chọn đến đây để nhảy lầu tự tử.
Ngước mắt nhìn ngọn núi phía xa, ánh mắt Tô Hàm Vận lộ vẻ ảm đạm.
Cô vốn cho rằng, kẻ đầu sỏ gây chuyện đã phải trả giá rồi thì bản thân cô sẽ nhẹ nhõm hơn, có thể vui vẻ mà sống giống như trước đây.
Nhưng vẫn cả đêm mất ngủ như trước, trong lòng cô vẫn không ngừng có âm thanh vang lên.
Âm thanh này cho cô biết, cô đã không còn sạch sẽ nữa, là một người phụ nữ đã bị vấy bẩn.
Cũng chính âm thanh này khiến cô cuối cùng đã quyết tâm, kết liễu số mệnh bi thảm của chính mình ở đây.
Lúc này nhìn xuống bên dưới tối đen, cô không hề có bất cứ hối hận nào, chỉ có mong chờ.
Mong chờ sau khi bản thân nhảy xuống có thể chết đi mà không đau đớn, đón chờ kiếp sau tốt đẹp hơn...
Nghĩ rồi nghĩ, Tô Hàm Vận mắt đã đẫm lệ, cô đi về phía trước một bước, kiễng chân lên chuẩn bị nhảy xuống thì một giọng nói đột nhiên truyền tới: "Có dũng khí nhảy lầu, mà sao lại không có dũng khí đối mặt chứ?"
Nghe thấy giọng nói này, sự cuồng loạn đêm hôm đó cùng với cả sự đau khổ mấy đêm nay đều lần lượt chiếm đầy tâm trí cô.
Tô Hàm Vận đau khổ, cô quay đầu lại thì thấy Vương Lãnh vẻ mặt bình thản, trong lòng cảm thấy cực kỳ thống khổ.
Mặc dù cô biết Vương Lãnh cũng là người bị hại, cưỡng hiếp cô không phải là ý muốn của hắn.
Nhưng sự thô bạo của Vương Lãnh cùng với cả tiếng cười gằn của hắn trong đêm hôm đó đều rõ ràng hiện lên trước mắt, cho dù Vương Lãnh bây giờ khiến cô cảm thấy không giống với người đêm đó, nhưng nhìn thấy gương mặt này vẫn khiến trong lòng cô dấy lên chút sợ hãi và cả sự bi thương sâu sắc.
Quay đầu lại, Tô Hàm Vận không để ý đến hắn, cũng không trả lời, cứ nhìn chằm chằm xuống bên dưới, đôi mắt từ từ nhắm lại.
Thấy Tô Hàm Vận vẫn tiếp tục ý định nhảy xuống, Vương Lãnh hơi chau mày, nói tiếp: "Tôi có thể bảo bác cả xóa bỏ hôn ước, trả lại cho chị tự do, rời khỏi nơi này".
Vương Lãnh tin rằng, chỉ cần Tô Hàm Vận không còn là con dâu của nhà họ Vương nữa, rời khỏi nơi này thì có lẽ cô sẽ đỡ hơn.
Nhưng vào đúng lúc hắn nói xong, đang đợi Tô Hàm Vận trả lời, thì Tô Hàm Vận không những không nói gì mà còn kiễng chân lên, nhảy xuống bên dưới.
Vương Lãnh chấn động, linh lực toàn thân nháy mắt bạo phát, bỗng nhiên xuất hiện đằng sau Tô Hàm Vận, giơ tay ra phía trước tóm chặt lấy!
Nhưng tay hắn trống không, hắn không tóm được bất cứ thứ gì, Tô Hàm Vận nhanh chóng rơi xuống phía dưới trước mắt hắn.
Nuối tiếc trong quá khứ khiến Vương Phong cho dù đã tu tiên 500 năm, trong lòng vẫn còn đau khổ, hiện giờ bị kịch lại tái diễn, trái tim hắn bỗng nhiên run rẩy!