Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Đảo ngược tình thế
Trong đám côn đồ đang áp sát lại gần, có hai tên đang cầm súng lục Hessen, vì vậy những vệ sĩ tập trung bên cạnh Vương Chính Phong đều sợ hãi không dám nhúc nhích.
Cho dù thực lực của bọn họ rất mạnh mẽ, có khả năng chiến đấu giỏi đến như thế nào, cũng không cách nào ngăn cản được súng lục, vì vậy bọn họ chỉ có thể cúi đầu không dám phản kháng.
Nhìn thấy nguy hiểm ập đến, Vương Chính Phong lộ vẻ bi thương, trong lòng cảm thấy vô cùng đau buồn.
Không ngờ Vương Hải Sơn tàn ác đến vậy, hiện tại ông ấy đang ở trong tình trạng nguy cấp, vốn không có khả năng xoay chuyển tình thế!
Nhưng vào lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Vương Hải Sơn à Vương Hải Sơn, ông thật sự cho rằng mình tính toán không chút thiếu xót nào sao?"
Vẻ mặt cười nham nhở, Vương Hải Sơn chờ nhìn Vương Chính Phong chết trong tay thuộc hạ của mình, nhưng không ngờ rằng từ bên cạnh lại vang lên âm thanh này.
Vương Hải Sơn quay đầu nhìn Vương Lãnh đang lên tiếng, thấy trên mặt hắn tràn đầy vẻ khinh thường, ông ta nhất thời tức giận.
Trên mặt lộ ra vẻ gớm ghiếc, Vương Hải Sơn lạnh lùng nói: "Tao thật muốn biết, còn thiếu sót cái gì?"
Nhìn thấy Vương Lãnh nhếch mép không nói, Vương Hải Sơn đột nhiên hiểu ra: "Mày đang muốn nói thiếu sót này chính là tên rác rưởi mày sao?"
Ngẩng đầu cười lớn tiếng, ông ta cực kỳ ngạo nghễ, hung ác nói: "Được rồi, vậy trước tiên giết tên rác rưởi mày trước, xem thử mày có bản lĩnh gì!"
Sau khi dứt lời, đám côn đồ đang áp sát về hướng Vương Chính Phong liền tách ra ba người lao tới Vương Lãnh.
Mọi người khi nhìn thấy đều vô cùng sửng sốt, không ngờ Vương Lãnh lại lên tiếng để tìm cái chết.
Tô Hàm Vận ở bên cạnh há hốc mồm vì kinh ngạc, mà Vương Chính Phong còn kinh ngạc hơn.
Mặc dù ông ấy cảm thấy cháu trai của mình đã trở nên khác trước, cho dù đã khác, nhưng làm sao một người bình thường như hắn có thể đối phó với ba gã như hổ báo đó được?
Những trưởng lão khác cũng nghĩa như vậy, thầm thở dài cho rằng Vương Lãnh đang tìm cái chết, bọn họ đã chuẩn bị xong tinh thần nhìn thấy cảnh tượng Vương Lãnh bị đánh bầm dập.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến ánh mắt của mọi người trợn lên hết cỡ, như thể thấy ma quỷ.
Chỉ thấy ba tên côn đồ đang lao về phía Vương Lãnh, bọn họ còn chưa ra tay, Vương Lãnh chỉ tùy tiện vung tay, ba tên đó dường như gặp phải một trận cuồng phong, bay ngược trở lại trong tích tắc!
Sau khi bị hạ gục, một vài người đó tiếp tục bay về phía sau cho đến khi cắm vào tường và đập thành một cái lỗ phóng đại hình người!
Tất cả mọi người đều bàng hoàng, hoàn toàn không nói nên lời.
Không chỉ các trưởng lão, mà ngay cả Vương Chính Phong, Tô Hàm Vận, thậm chí Vương Hải Sơn và những tên côn đồ khác đều khiếp sợ.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, cho dù là phim truyền hình... cũng không dám diễn thế này!
Đây có còn là con người không?
Chưa kể vừa rồi Vương Lãnh vốn không hề động đến ba người này, cho dù là có cũng không thể cùng lúc đá ba người ra ngoài rồi đập xuyên tường?
Không kìm được, đám côn đồ nuốt nước bột, trong lòng hoảng sợ.
Bọn họ đã nhận rất nhiều vụ làm ăn, gặp rất nhiều người có sức chiến đấu, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một điều kỳ lạ như vậy.
Dưới sự kinh hãi, một người trong số họ hét lên: "Dùng súng! Nhanh lên, dùng súng đối phó hắn ta!"
Lúc này, hai tên côn đồ cầm súng mới phản ứng lại, khi chúng cầm súng nhắm vào vị trí Vương Lãnh vừa đứng thì không có ai ở đó!
Mọi người càng kinh ngạc hơn, vừa rồi phía trước đột nhiên tối sầm lại, Vương Lãnh liền... biến mất!
"A! A!"
Trong phút chốc, trong phòng họp vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, mọi người quay đầu lại thì thấy Vương Lãnh đang đứng giữa đám côn đồ, hắn đang nghịch súng lục, dưới chân giẫm lên hai người, chính là hai người cầm súng vừa rồi.
Mọi người khi nhìn thấy còn kinh ngạc hơn, đây là tốc độ gì?
Đây chắc chắn không phải là con người! Tất cả mọi người đều kinh hãi đến mức sắc mặt trắng bệch ra, không biết nên nói cái gì, chỉ biết há hốc miệng, gần như mở to đến hết cỡ!
Trong này, người kinh hãi nhất chính là Vương Hải Sơn và Vương Chính Phong, bọn họ từng sống trong biệt thự nhà họ Vương cùng với Vương Lãnh, có thể xem là vô cùng quen thuộc.
Vì vậy, bọn họ rất không thể chấp nhận được, một công tử bột bình thường thậm chí là một tên phế vật lúc này lại khiếp sợ đến như vậy!
Mặt Vương Hải Sơn cắt không ra giọt máu, loạng choạng, không thể không lùi lại một bước.
Không chỉ có ông ta, mấy tên côn đồ đứng cạnh Vương Lãnh đều sợ tới mức tè ra quần, vội vàng chạy ra ngoài muốn tránh xa Vương Lãnh.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, không dám thở mạnh, cảnh tượng này thực sự rất kinh người.
Chỉ có Vương Hải Sơn phản ứng lại, ông ta biết nếu không giết tên quái dị này, thì kế hoạch mà mình dày công bày ra sẽ tan thành mây khói!
Cho nên, khi hoàn hồn lại, ông ta lập tức giận dữ hét lên: "Mau tiến lên, giết hắn cho tôi, nếu không tôi sẽ trừ tiền của các người!"
Nghe thấy Vương Hải Sơn gầm lên, đám côn đồ vẫn bất động, tiền quan trọng, nhưng bọn họ biết rằng mạng sống còn quan trọng hơn.
Nhìn thấy bọn họ không ra tay, Vương Hải Sơn sửng sốt, vội vàng quát: "Ai trong các người giết được hắn, tôi đưa một triệu tệ!"
Những tên côn đồ đó vẫn bất động.
"Tôi đưa năm triệu tệ!"
Bọn côn đồ nhìn nhau có vẻ muốn động thủ, nhưng vẫn sợ hãi không dám bước tới.
Vương Hải Sơn nhìn thấy vậy thì nghiến răng nghiến lợi, tuy là trưởng lão của nhà họ Vương và là em trai của gia chủ nhưng tài sản không nhiều, nhiều nhất cũng vài chục triệu tệ, còn không đến trăm triệu tệ.
Do vậy, việc rút ra năm triệu tệ đã là giới hạn của ông ta, nếu bỏ ra nhiều hơn chắc chắn sẽ cảm thấy xót xa vô cùng.
Nhìn thấy Vương Lãnh chế giễu, nhìn mình bằng ánh mắt lãnh đạm, Vương Hải Sơn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, trực tiếp lao thẳng tới Thiên Linh Cái.
Nghiến răng nghiến lợi, Vương Hải Sơn đành ngậm bồ hồn làm ngọt quát to: "Ai trong các người giết được hắn, tôi cho các người mười triệu tệ!"
Mặc dù mười triệu tệ đối với ông ta là rất nhiều, nhưng tính mạng quan trọng hơn tài sản, nên ông ta chỉ có thể miễn cưỡng đưa ra một khoản tiền lớn như vậy.
Nếu Vương Lãnh chết rồi, sau khi tiếp quản nhà họ Vương, khối tài sản hàng trăm triệu tệ há chẳng phải để ông ta tha hồ tiêu xài sao, cho nên việc mua bán này rất có lời.
Mặc dù thực lực của Vương Lãnh thi triển vô cùng kinh người, nhưng đám côn đồ này là những kẻ liều lĩnh, hiếu chiến.
Muốn bọn họ bán mạng cũng không sao, nhưng phải đem ra đủ tiền, mười triệu tệ cũng đủ kích thích sự quyết liệt của họ.
Vì vậy, sau khi nghe Vương Hải Sơn nói xong, đôi mắt của đám côn đồ kia đột nhiên sáng lên, bọn họ nhìn vào mắt Vương Lãnh như thể nhìn thấy tiền.
Theo bọn họ thấy, tuy rằng Vương Lãnh vô cùng kinh người, nhưng sức người cũng có hạn, chỉ cần mấy chục người họ vây lại thì ngay cả người có lợi hại đến đâu cũng bị đánh chết.
Nhìn thấy vẻ dữ tợn trong mắt đám côn đồ, Vương Chính Phong sửng sốt, vội vàng nói: "Chỉ cần các người dừng tay, tôi có thể cho các người 20 triệu hoặc 30 triệu tệ!"
Ông ấy quản lý tất cả tài sản của nhà họ Vương, vì vậy Vương Chính Phong sẽ không thấy xót chút nào.
Nhưng ông ấy đã nói như vậy rồi mà đám côn đồ vẫn dửng dưng như không.
Dù gì bọn họ và Vương Chính Phong không phải người cùng đường, lúc này Vương Chính Phong đồng ý đưa tiền nhưng sau đó lại nuốt lời, phản bội bọn họ thì sao?
Còn bọn họ giúp Vương Hải Sơn, cũng đồng thời nắm được chứng cứ phạm tội của ông ta khiến ông ta không cách nào lật lọng được, nếu Vương Hải Sơn muốn gọi cảnh sát đến xử lý thì người đầu tiên bị liên lụy là ông ta.
Vì vậy đám côn đồ mới không để tâm đến mà giống như sói dữ, từ từ vây quanh Vương Lãnh, con dao găm tẩm độc trên tay toát ra ánh sáng chết chóc đến đáng sợ!
Cho dù thực lực của bọn họ rất mạnh mẽ, có khả năng chiến đấu giỏi đến như thế nào, cũng không cách nào ngăn cản được súng lục, vì vậy bọn họ chỉ có thể cúi đầu không dám phản kháng.
Nhìn thấy nguy hiểm ập đến, Vương Chính Phong lộ vẻ bi thương, trong lòng cảm thấy vô cùng đau buồn.
Không ngờ Vương Hải Sơn tàn ác đến vậy, hiện tại ông ấy đang ở trong tình trạng nguy cấp, vốn không có khả năng xoay chuyển tình thế!
Nhưng vào lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Vương Hải Sơn à Vương Hải Sơn, ông thật sự cho rằng mình tính toán không chút thiếu xót nào sao?"
Vẻ mặt cười nham nhở, Vương Hải Sơn chờ nhìn Vương Chính Phong chết trong tay thuộc hạ của mình, nhưng không ngờ rằng từ bên cạnh lại vang lên âm thanh này.
Vương Hải Sơn quay đầu nhìn Vương Lãnh đang lên tiếng, thấy trên mặt hắn tràn đầy vẻ khinh thường, ông ta nhất thời tức giận.
Trên mặt lộ ra vẻ gớm ghiếc, Vương Hải Sơn lạnh lùng nói: "Tao thật muốn biết, còn thiếu sót cái gì?"
Nhìn thấy Vương Lãnh nhếch mép không nói, Vương Hải Sơn đột nhiên hiểu ra: "Mày đang muốn nói thiếu sót này chính là tên rác rưởi mày sao?"
Ngẩng đầu cười lớn tiếng, ông ta cực kỳ ngạo nghễ, hung ác nói: "Được rồi, vậy trước tiên giết tên rác rưởi mày trước, xem thử mày có bản lĩnh gì!"
Sau khi dứt lời, đám côn đồ đang áp sát về hướng Vương Chính Phong liền tách ra ba người lao tới Vương Lãnh.
Mọi người khi nhìn thấy đều vô cùng sửng sốt, không ngờ Vương Lãnh lại lên tiếng để tìm cái chết.
Tô Hàm Vận ở bên cạnh há hốc mồm vì kinh ngạc, mà Vương Chính Phong còn kinh ngạc hơn.
Mặc dù ông ấy cảm thấy cháu trai của mình đã trở nên khác trước, cho dù đã khác, nhưng làm sao một người bình thường như hắn có thể đối phó với ba gã như hổ báo đó được?
Những trưởng lão khác cũng nghĩa như vậy, thầm thở dài cho rằng Vương Lãnh đang tìm cái chết, bọn họ đã chuẩn bị xong tinh thần nhìn thấy cảnh tượng Vương Lãnh bị đánh bầm dập.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến ánh mắt của mọi người trợn lên hết cỡ, như thể thấy ma quỷ.
Chỉ thấy ba tên côn đồ đang lao về phía Vương Lãnh, bọn họ còn chưa ra tay, Vương Lãnh chỉ tùy tiện vung tay, ba tên đó dường như gặp phải một trận cuồng phong, bay ngược trở lại trong tích tắc!
Sau khi bị hạ gục, một vài người đó tiếp tục bay về phía sau cho đến khi cắm vào tường và đập thành một cái lỗ phóng đại hình người!
Tất cả mọi người đều bàng hoàng, hoàn toàn không nói nên lời.
Không chỉ các trưởng lão, mà ngay cả Vương Chính Phong, Tô Hàm Vận, thậm chí Vương Hải Sơn và những tên côn đồ khác đều khiếp sợ.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, cho dù là phim truyền hình... cũng không dám diễn thế này!
Đây có còn là con người không?
Chưa kể vừa rồi Vương Lãnh vốn không hề động đến ba người này, cho dù là có cũng không thể cùng lúc đá ba người ra ngoài rồi đập xuyên tường?
Không kìm được, đám côn đồ nuốt nước bột, trong lòng hoảng sợ.
Bọn họ đã nhận rất nhiều vụ làm ăn, gặp rất nhiều người có sức chiến đấu, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một điều kỳ lạ như vậy.
Dưới sự kinh hãi, một người trong số họ hét lên: "Dùng súng! Nhanh lên, dùng súng đối phó hắn ta!"
Lúc này, hai tên côn đồ cầm súng mới phản ứng lại, khi chúng cầm súng nhắm vào vị trí Vương Lãnh vừa đứng thì không có ai ở đó!
Mọi người càng kinh ngạc hơn, vừa rồi phía trước đột nhiên tối sầm lại, Vương Lãnh liền... biến mất!
"A! A!"
Trong phút chốc, trong phòng họp vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, mọi người quay đầu lại thì thấy Vương Lãnh đang đứng giữa đám côn đồ, hắn đang nghịch súng lục, dưới chân giẫm lên hai người, chính là hai người cầm súng vừa rồi.
Mọi người khi nhìn thấy còn kinh ngạc hơn, đây là tốc độ gì?
Đây chắc chắn không phải là con người! Tất cả mọi người đều kinh hãi đến mức sắc mặt trắng bệch ra, không biết nên nói cái gì, chỉ biết há hốc miệng, gần như mở to đến hết cỡ!
Trong này, người kinh hãi nhất chính là Vương Hải Sơn và Vương Chính Phong, bọn họ từng sống trong biệt thự nhà họ Vương cùng với Vương Lãnh, có thể xem là vô cùng quen thuộc.
Vì vậy, bọn họ rất không thể chấp nhận được, một công tử bột bình thường thậm chí là một tên phế vật lúc này lại khiếp sợ đến như vậy!
Mặt Vương Hải Sơn cắt không ra giọt máu, loạng choạng, không thể không lùi lại một bước.
Không chỉ có ông ta, mấy tên côn đồ đứng cạnh Vương Lãnh đều sợ tới mức tè ra quần, vội vàng chạy ra ngoài muốn tránh xa Vương Lãnh.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, không dám thở mạnh, cảnh tượng này thực sự rất kinh người.
Chỉ có Vương Hải Sơn phản ứng lại, ông ta biết nếu không giết tên quái dị này, thì kế hoạch mà mình dày công bày ra sẽ tan thành mây khói!
Cho nên, khi hoàn hồn lại, ông ta lập tức giận dữ hét lên: "Mau tiến lên, giết hắn cho tôi, nếu không tôi sẽ trừ tiền của các người!"
Nghe thấy Vương Hải Sơn gầm lên, đám côn đồ vẫn bất động, tiền quan trọng, nhưng bọn họ biết rằng mạng sống còn quan trọng hơn.
Nhìn thấy bọn họ không ra tay, Vương Hải Sơn sửng sốt, vội vàng quát: "Ai trong các người giết được hắn, tôi đưa một triệu tệ!"
Những tên côn đồ đó vẫn bất động.
"Tôi đưa năm triệu tệ!"
Bọn côn đồ nhìn nhau có vẻ muốn động thủ, nhưng vẫn sợ hãi không dám bước tới.
Vương Hải Sơn nhìn thấy vậy thì nghiến răng nghiến lợi, tuy là trưởng lão của nhà họ Vương và là em trai của gia chủ nhưng tài sản không nhiều, nhiều nhất cũng vài chục triệu tệ, còn không đến trăm triệu tệ.
Do vậy, việc rút ra năm triệu tệ đã là giới hạn của ông ta, nếu bỏ ra nhiều hơn chắc chắn sẽ cảm thấy xót xa vô cùng.
Nhìn thấy Vương Lãnh chế giễu, nhìn mình bằng ánh mắt lãnh đạm, Vương Hải Sơn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, trực tiếp lao thẳng tới Thiên Linh Cái.
Nghiến răng nghiến lợi, Vương Hải Sơn đành ngậm bồ hồn làm ngọt quát to: "Ai trong các người giết được hắn, tôi cho các người mười triệu tệ!"
Mặc dù mười triệu tệ đối với ông ta là rất nhiều, nhưng tính mạng quan trọng hơn tài sản, nên ông ta chỉ có thể miễn cưỡng đưa ra một khoản tiền lớn như vậy.
Nếu Vương Lãnh chết rồi, sau khi tiếp quản nhà họ Vương, khối tài sản hàng trăm triệu tệ há chẳng phải để ông ta tha hồ tiêu xài sao, cho nên việc mua bán này rất có lời.
Mặc dù thực lực của Vương Lãnh thi triển vô cùng kinh người, nhưng đám côn đồ này là những kẻ liều lĩnh, hiếu chiến.
Muốn bọn họ bán mạng cũng không sao, nhưng phải đem ra đủ tiền, mười triệu tệ cũng đủ kích thích sự quyết liệt của họ.
Vì vậy, sau khi nghe Vương Hải Sơn nói xong, đôi mắt của đám côn đồ kia đột nhiên sáng lên, bọn họ nhìn vào mắt Vương Lãnh như thể nhìn thấy tiền.
Theo bọn họ thấy, tuy rằng Vương Lãnh vô cùng kinh người, nhưng sức người cũng có hạn, chỉ cần mấy chục người họ vây lại thì ngay cả người có lợi hại đến đâu cũng bị đánh chết.
Nhìn thấy vẻ dữ tợn trong mắt đám côn đồ, Vương Chính Phong sửng sốt, vội vàng nói: "Chỉ cần các người dừng tay, tôi có thể cho các người 20 triệu hoặc 30 triệu tệ!"
Ông ấy quản lý tất cả tài sản của nhà họ Vương, vì vậy Vương Chính Phong sẽ không thấy xót chút nào.
Nhưng ông ấy đã nói như vậy rồi mà đám côn đồ vẫn dửng dưng như không.
Dù gì bọn họ và Vương Chính Phong không phải người cùng đường, lúc này Vương Chính Phong đồng ý đưa tiền nhưng sau đó lại nuốt lời, phản bội bọn họ thì sao?
Còn bọn họ giúp Vương Hải Sơn, cũng đồng thời nắm được chứng cứ phạm tội của ông ta khiến ông ta không cách nào lật lọng được, nếu Vương Hải Sơn muốn gọi cảnh sát đến xử lý thì người đầu tiên bị liên lụy là ông ta.
Vì vậy đám côn đồ mới không để tâm đến mà giống như sói dữ, từ từ vây quanh Vương Lãnh, con dao găm tẩm độc trên tay toát ra ánh sáng chết chóc đến đáng sợ!