Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Chân tướng
Những người ở đó đều có thể nghe rõ âm thanh được ra phát trên điện thoại. Đây là giọng của Vương Chấn Uy.
Ai cũng vô cùng bàng hoàng, lòng cuộn trào như sóng triều.
Nghe vậy, Vương Hải Sơn đột nhiên cau mày, sắc mặt u ám.
Dù vậy, ông ta vẫn không nói lời nào, chỉ im lặng lắng nghe.
"Bố, con thấy chúng ta đừng đối phó hắn ta nữa. Một tên vô dụng như hắn ta không thể cạnh tranh được vị trí chủ nhà với con đâu".
"Hồ đồ".
Giọng nói này khiến ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển sang Vương Hải Sơn.
Bọn họ đều có thể nghe ra đây là giọng của Vương Hải Sơn.
Từ đoạn ghi âm này, bọn họ cũng đã đoán ra điều gì đó, những gì Vương Lãnh nói rất có thể là sự thật.
"Con cũng biết nhà họ Vương chúng ta rất coi trọng huyết thống, chỉ lập đích không lập thứ, lập trưởng không lập nhỏ, đừng nói là cạnh tranh, chỉ cần Vương Lãnh còn sống, ngay cả chuyện có được cân nhắc hay không con cũng không có cửa".
"Nếu không phải vì vậy, con nghĩ bố rảnh rỗi tới nỗi phải tìm cách hại chết hết anh họ con tới Vương Lãnh và Tô Hàm Vận sao?"
Đoạn ghi âm tiếp tục phát, mọi người hoàn toàn chấn động.
Họ hoàn toàn không thể chấp nhận được, một người từng làm việc chung, từng ngồi chung một chiếc bàn với mình như Vương Hải Sơn lại ác độc như vậy.
Tất cả đều được sáng tỏ nhờ đoạn ghi âm này, sự ra đi của chủ nhà tương lai, hay việc Vương Lãnh bị hãm hại, đều do lòng ham muốn quyền lực mà ra.
Mọi người nhìn Vương Hải Sơn, kinh hãi không nói nên lời, Vương Chính Phong trừng mắt với Vương Hải Sơn, dùng ngón tay run rẩy chỉ vào ông ta tức giận nói: "Vương Hải Sơn..."
Vương Hải Sơn chết trân mội hồi lâu, không nói lên lời vì quá sốc.
Vương Lãnh thì lại vô cùng thản nhiên, tận hưởng sự hoảng sợ của mọi người cùng sắc mặt của Vương Hải Sơn và Vương Chấn Uy.
Dù Vương Chấn Uy có một người bố độc ác, nhưng anh ta không phải người mưu mô, biết cách bình tĩnh khi gặp chuyện.
Lúc này vẻ mặt anh ta vô cùng hoảng hốt, đối mặt với ánh mắt ghê sợ của mọi người, anh ta chỉ muốn nhảy quách ra ngoài cửa sổ cho rồi.
Nhưng Vương Hải Sơn thì hoàn toàn ngược lại, tuy mọi chuyện nằm ngoài dự liệu và tất cả âm mưu đều bị vạch trần nhưng vẻ mặt của ông ta vẫn rất bình tĩnh, miệng cười khẩy.
Bởi vì ông ta đã chuẩn bị đầy đủ nên mới không hề hoảng sợ, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm.
Có lẽ, ông ta không cần sống chung với âm mưu này nữa, cứ để những kẻ biết âm mưu này nhưng không phục tùng ông ta xuống địa ngục hết là được!
Vương Lãnh đảo mắt sang Tô Hàm Vận, giống như những người khác, Tô Hàm Vận cũng vô cùng kinh ngạc.
Cô không ngờ Vương Lãnh, người đã cưỡng hiếp cô cũng là một nạn nhân.
Phải biết, nguyện vọng duy nhất của cô lúc này là nhìn thấy Vương Lãnh bị đưa ra công lý, nhưng bây giờ...
Trong lúc vẫn còn bàng hoàng, thấy Vương Lãnh nhìn tới, cô nhất thời không thể tiếp nhận. Cô không thể hết hận hắn ngay lập tức, nhưng cũng không còn căm giận như trước nữa.
Sau một hồi sửng sốt, Vương Chính Phong mới dần bình tĩnh lại, nghiến răng nói: "Hải Sơn, mọi chuyện có thật sự là như vậy không?"
Tuy rằng người mà ông ấy không mong muốn phạm sai lầm nhất là Vương Lãnh, nhưng ông ấy cũng không mong muốn sự thật thành ra thế này.
Người em trai duy nhất của ông ấy độc ác tới nỗi xuống tay cả với hai đứa cháu trai của chính mình chỉ vì...
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Vương Chính Phong, Vương Hải Sơn lạnh lùng cười: "Anh không cần buồn, em nhẫn tâm với anh như vậy, anh cũng không cần coi em là em trai nữa".
Vương Chính Phong tức giận quát lên: “Là vì anh đau lòng, anh không ngờ em lại độc ác như vậy, nói đi, đây có phải là sự thật không”.
Đoạn ghi âm đã chứng minh tất cả, nhưng Vương Chính Phong vẫn hy vọng nghe được sự thật từ chính miệng Vương Hải Sơn.
Ông ấy hy vọng Vương Hải Sơn sẽ phủ nhận.
“Mọi chuyện đúng như những gì anh đã nghe được”, Vương Hải Sơn phẩy tay, bình thản nói.
Nghe được những lời này, trái tim Vương Chính Phong chợt nhói đau, nhưng ngay lập tức, ông ấy càng tức giận hơn.
Vì thái độ của Vương Hải Sơn, ông ấy tức giận đến mức không muốn nói gì.
Quay đầu nói với vệ sĩ bên cạnh: "Đưa nó xuống, sau đó báo cho cảnh sát xử lý".
Vương Hải Sơn cười lạnh lẽo, vẻ mặt ngày càng nham hiểm: "Anh cả, anh biết em là người thế nào mà, Vương Hải Sơn này không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, không bao giờ chấp nhận thất bại, em sẽ dẹp hết tất cả chướng ngại vật trước mặt".
Vương Chính Phong dường như nghĩ ra điều gì đó, mặt biến sắc: "Mày..."
Không đợi Vương Chính Phong nói xong, Vương Hải Sơn lập tức cắt ngang, giọng nói lạnh lẽo như ma quỷ: "Nếu các người đã biết cả rồi, vậy... tôi sẽ cho các người một lựa chọn, đồng ý để con trai tôi làm người thừa kế, tôi sẽ tha cho các người con đường sống”.
Mọi người nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc, tự hỏi không biết có phải Vương Hải Sơn đã mất trí rồi không, tới nước này rồi mà vẫn nói như vậy được.
"Vương Hải Sơn, đồ súc sinh nhà mày, tới giờ mà mày vẫn nói nhảm được sao?"
"Nếu bố biết mày điên cuồng như vậy thì đã ấn đầu mày vào tường rồi..."
"Súc sinh, mày muốn làm cái gì nữa, còn không mau khoanh tay chịu trói mà nhận tội đi?"
Vương Hải Sơn mặc kệ sự tức giận của mọi người, bởi vì ông ta biết, chỉ một lát nữa thôi bọn họ sẽ phải thay đổi thái độ, mặt dày mà tới nịnh bợ ông ta.
Không nói nhiều, Vương Hải Sơn trực tiếp lấy điện thoại ra: "Tới lúc các người ra mặt rồi".
Vừa dứt lời, mọi người đều kinh hãi, trong vòng chưa đầy một phút, ngoài cổng đã vang lên những tiếng kêu rên, tiếp theo là những tiếng động lớn, cánh cổng nặng nề được mở ra, một đám võ sĩ xông vào.
Thấy đám người này, mọi người liền biến sắc, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Những người này trong tay đều cầm dao, có người còn cầm cả súng lục, bọn họ xông vào phòng họp và chĩa hung khí vào những người trong đó.
Những người này đều rất cường tráng, thân hình đã khiến người ta sợ hãi, trên tay còn cầm theo vũ khí. Vẻ mặt lạnh lẽo của bọn họ khiến các vị trưởng lão không dám lên tiếng, thậm chí là phát ra bất kì âm thanh nào.
Nhìn đám người im như thóc, Vương Hải Sơn lớn tiếng cười: "Giờ thì các vị muốn đối đầu với tôi hay là phục tùng tôi đây?"
Vương Chính Phong nghe vậy vô cùng giận dữ: "Hải Sơn! Trong mắt mày còn có người anh trai này không?"
Nhìn Vương Chính Phong, Vương Hải Sơn thản nhiên nói: "Lúc trước thì có, nhưng chờ lát nữa anh chết đi thì không còn nữa".
Nghe vậy, mọi người lại được một phen bàng hoàng, không ngờ Vương Hải Sơn còn định giết chết cả anh ruột của mình chỉ vì chức vị chủ nhà.
Xem ra một người khi đã mất đi lí thì có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình.
Việc này khiến bọn họ nhất thời không biết mình đã lựa chọn đầu hàng từ khi nào.
Vương Chính Phong nghe vậy vừa sợ vừa giận, không ngờ Vương Hải Sơn lại điên rồ tới vậy, mặt ông ấy đỏ bừng, tức giận tới nỗi không nói nên lời!
Vương Chấn Uy lúc đầu cũng hơi sợ hãi, nhưng lúc này, khi đã chắc chắn, nỗi sợ trên mặt anh ta dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Anh ta hét lên: "Các người còn chần chờ gì nữa?"
Theo mệnh lệnh của Vương Chấn Uy, đám võ sĩ đồng loạt xông về phía Vương Chính Phong, tình hình đột nhiên trở nên nguy cấp!
Ai cũng vô cùng bàng hoàng, lòng cuộn trào như sóng triều.
Nghe vậy, Vương Hải Sơn đột nhiên cau mày, sắc mặt u ám.
Dù vậy, ông ta vẫn không nói lời nào, chỉ im lặng lắng nghe.
"Bố, con thấy chúng ta đừng đối phó hắn ta nữa. Một tên vô dụng như hắn ta không thể cạnh tranh được vị trí chủ nhà với con đâu".
"Hồ đồ".
Giọng nói này khiến ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển sang Vương Hải Sơn.
Bọn họ đều có thể nghe ra đây là giọng của Vương Hải Sơn.
Từ đoạn ghi âm này, bọn họ cũng đã đoán ra điều gì đó, những gì Vương Lãnh nói rất có thể là sự thật.
"Con cũng biết nhà họ Vương chúng ta rất coi trọng huyết thống, chỉ lập đích không lập thứ, lập trưởng không lập nhỏ, đừng nói là cạnh tranh, chỉ cần Vương Lãnh còn sống, ngay cả chuyện có được cân nhắc hay không con cũng không có cửa".
"Nếu không phải vì vậy, con nghĩ bố rảnh rỗi tới nỗi phải tìm cách hại chết hết anh họ con tới Vương Lãnh và Tô Hàm Vận sao?"
Đoạn ghi âm tiếp tục phát, mọi người hoàn toàn chấn động.
Họ hoàn toàn không thể chấp nhận được, một người từng làm việc chung, từng ngồi chung một chiếc bàn với mình như Vương Hải Sơn lại ác độc như vậy.
Tất cả đều được sáng tỏ nhờ đoạn ghi âm này, sự ra đi của chủ nhà tương lai, hay việc Vương Lãnh bị hãm hại, đều do lòng ham muốn quyền lực mà ra.
Mọi người nhìn Vương Hải Sơn, kinh hãi không nói nên lời, Vương Chính Phong trừng mắt với Vương Hải Sơn, dùng ngón tay run rẩy chỉ vào ông ta tức giận nói: "Vương Hải Sơn..."
Vương Hải Sơn chết trân mội hồi lâu, không nói lên lời vì quá sốc.
Vương Lãnh thì lại vô cùng thản nhiên, tận hưởng sự hoảng sợ của mọi người cùng sắc mặt của Vương Hải Sơn và Vương Chấn Uy.
Dù Vương Chấn Uy có một người bố độc ác, nhưng anh ta không phải người mưu mô, biết cách bình tĩnh khi gặp chuyện.
Lúc này vẻ mặt anh ta vô cùng hoảng hốt, đối mặt với ánh mắt ghê sợ của mọi người, anh ta chỉ muốn nhảy quách ra ngoài cửa sổ cho rồi.
Nhưng Vương Hải Sơn thì hoàn toàn ngược lại, tuy mọi chuyện nằm ngoài dự liệu và tất cả âm mưu đều bị vạch trần nhưng vẻ mặt của ông ta vẫn rất bình tĩnh, miệng cười khẩy.
Bởi vì ông ta đã chuẩn bị đầy đủ nên mới không hề hoảng sợ, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm.
Có lẽ, ông ta không cần sống chung với âm mưu này nữa, cứ để những kẻ biết âm mưu này nhưng không phục tùng ông ta xuống địa ngục hết là được!
Vương Lãnh đảo mắt sang Tô Hàm Vận, giống như những người khác, Tô Hàm Vận cũng vô cùng kinh ngạc.
Cô không ngờ Vương Lãnh, người đã cưỡng hiếp cô cũng là một nạn nhân.
Phải biết, nguyện vọng duy nhất của cô lúc này là nhìn thấy Vương Lãnh bị đưa ra công lý, nhưng bây giờ...
Trong lúc vẫn còn bàng hoàng, thấy Vương Lãnh nhìn tới, cô nhất thời không thể tiếp nhận. Cô không thể hết hận hắn ngay lập tức, nhưng cũng không còn căm giận như trước nữa.
Sau một hồi sửng sốt, Vương Chính Phong mới dần bình tĩnh lại, nghiến răng nói: "Hải Sơn, mọi chuyện có thật sự là như vậy không?"
Tuy rằng người mà ông ấy không mong muốn phạm sai lầm nhất là Vương Lãnh, nhưng ông ấy cũng không mong muốn sự thật thành ra thế này.
Người em trai duy nhất của ông ấy độc ác tới nỗi xuống tay cả với hai đứa cháu trai của chính mình chỉ vì...
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Vương Chính Phong, Vương Hải Sơn lạnh lùng cười: "Anh không cần buồn, em nhẫn tâm với anh như vậy, anh cũng không cần coi em là em trai nữa".
Vương Chính Phong tức giận quát lên: “Là vì anh đau lòng, anh không ngờ em lại độc ác như vậy, nói đi, đây có phải là sự thật không”.
Đoạn ghi âm đã chứng minh tất cả, nhưng Vương Chính Phong vẫn hy vọng nghe được sự thật từ chính miệng Vương Hải Sơn.
Ông ấy hy vọng Vương Hải Sơn sẽ phủ nhận.
“Mọi chuyện đúng như những gì anh đã nghe được”, Vương Hải Sơn phẩy tay, bình thản nói.
Nghe được những lời này, trái tim Vương Chính Phong chợt nhói đau, nhưng ngay lập tức, ông ấy càng tức giận hơn.
Vì thái độ của Vương Hải Sơn, ông ấy tức giận đến mức không muốn nói gì.
Quay đầu nói với vệ sĩ bên cạnh: "Đưa nó xuống, sau đó báo cho cảnh sát xử lý".
Vương Hải Sơn cười lạnh lẽo, vẻ mặt ngày càng nham hiểm: "Anh cả, anh biết em là người thế nào mà, Vương Hải Sơn này không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, không bao giờ chấp nhận thất bại, em sẽ dẹp hết tất cả chướng ngại vật trước mặt".
Vương Chính Phong dường như nghĩ ra điều gì đó, mặt biến sắc: "Mày..."
Không đợi Vương Chính Phong nói xong, Vương Hải Sơn lập tức cắt ngang, giọng nói lạnh lẽo như ma quỷ: "Nếu các người đã biết cả rồi, vậy... tôi sẽ cho các người một lựa chọn, đồng ý để con trai tôi làm người thừa kế, tôi sẽ tha cho các người con đường sống”.
Mọi người nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc, tự hỏi không biết có phải Vương Hải Sơn đã mất trí rồi không, tới nước này rồi mà vẫn nói như vậy được.
"Vương Hải Sơn, đồ súc sinh nhà mày, tới giờ mà mày vẫn nói nhảm được sao?"
"Nếu bố biết mày điên cuồng như vậy thì đã ấn đầu mày vào tường rồi..."
"Súc sinh, mày muốn làm cái gì nữa, còn không mau khoanh tay chịu trói mà nhận tội đi?"
Vương Hải Sơn mặc kệ sự tức giận của mọi người, bởi vì ông ta biết, chỉ một lát nữa thôi bọn họ sẽ phải thay đổi thái độ, mặt dày mà tới nịnh bợ ông ta.
Không nói nhiều, Vương Hải Sơn trực tiếp lấy điện thoại ra: "Tới lúc các người ra mặt rồi".
Vừa dứt lời, mọi người đều kinh hãi, trong vòng chưa đầy một phút, ngoài cổng đã vang lên những tiếng kêu rên, tiếp theo là những tiếng động lớn, cánh cổng nặng nề được mở ra, một đám võ sĩ xông vào.
Thấy đám người này, mọi người liền biến sắc, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Những người này trong tay đều cầm dao, có người còn cầm cả súng lục, bọn họ xông vào phòng họp và chĩa hung khí vào những người trong đó.
Những người này đều rất cường tráng, thân hình đã khiến người ta sợ hãi, trên tay còn cầm theo vũ khí. Vẻ mặt lạnh lẽo của bọn họ khiến các vị trưởng lão không dám lên tiếng, thậm chí là phát ra bất kì âm thanh nào.
Nhìn đám người im như thóc, Vương Hải Sơn lớn tiếng cười: "Giờ thì các vị muốn đối đầu với tôi hay là phục tùng tôi đây?"
Vương Chính Phong nghe vậy vô cùng giận dữ: "Hải Sơn! Trong mắt mày còn có người anh trai này không?"
Nhìn Vương Chính Phong, Vương Hải Sơn thản nhiên nói: "Lúc trước thì có, nhưng chờ lát nữa anh chết đi thì không còn nữa".
Nghe vậy, mọi người lại được một phen bàng hoàng, không ngờ Vương Hải Sơn còn định giết chết cả anh ruột của mình chỉ vì chức vị chủ nhà.
Xem ra một người khi đã mất đi lí thì có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình.
Việc này khiến bọn họ nhất thời không biết mình đã lựa chọn đầu hàng từ khi nào.
Vương Chính Phong nghe vậy vừa sợ vừa giận, không ngờ Vương Hải Sơn lại điên rồ tới vậy, mặt ông ấy đỏ bừng, tức giận tới nỗi không nói nên lời!
Vương Chấn Uy lúc đầu cũng hơi sợ hãi, nhưng lúc này, khi đã chắc chắn, nỗi sợ trên mặt anh ta dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Anh ta hét lên: "Các người còn chần chờ gì nữa?"
Theo mệnh lệnh của Vương Chấn Uy, đám võ sĩ đồng loạt xông về phía Vương Chính Phong, tình hình đột nhiên trở nên nguy cấp!