Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Sự tự tin của Tiên Tôn!
Xử lý xong hiện trường, Vương Lãnh nheo mắt nhìn về phía ngoài rừng cây, ánh sáng trong con ngươi vô cùng thu hút.
Hắn vốn dĩ định dựa vào thực lực để ép Vương Hải Sơn, bắt ông ta nói ra âm mưu hãm hại hắn và anh họ, nhưng lúc này, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý.
Nếu chỉ dựa vào bức ép mà Vương Hải Sơn đột nhiên thay đổi lời khai trước mặt bác cả, vậy chẳng phải hắn hết đường chối cãi rồi sao, hơn nữa còn lãng phí mất thời gian ba ngày, khả năng sẽ không có cơ hội lật mình nữa?
Do vậy hắn phải nắm được đằng chuôi, để cho dù Vương Hải Sơn có khua môi múa mép, ngụy biện thế nào thì cũng không thể thoát được chứng cứ.
Nghĩ như vậy, Vương Lãnh khẽ di chuyển, giống như một con báo cấp tốc lao ra khỏi rừng cây.
Không lâu sau, hắn đã đến khu chung cư Liên Hoa, bên trong ngoại trừ không ít tòa nhà ở cao tầng ra thì còn có mấy căn biệt thự nữa.
Lúc này đã là bốn giờ sáng rồi, là lúc mọi người ngủ say nhất, cho nên Vương Lãnh dễ dàng đột nhập vào trong khu chung cư.
Đi theo ký hiệu, hắn tới trước căn biệt thự số 3, nhìn căn biệt thự xa hoa đang sáng đèn, Vương Lãnh cười khẩy một tiếng.
Trước đây, Vương Hải Sơn rất hiếm khi đêm muộn rồi còn chưa về biệt thự nhà họ Vương, bây giờ có một kẻ địch lớn như hắn đang ở phía trước nên ông ta đành phải thức trắng đêm bày binh bố trận.
Không cần đoán Vương Lãnh cũng biết, lúc này trong căn biệt thự này nhất định có người đang điều khiển âm mưu.
Có lẽ, bọn họ chỉ đợi tên sát thủ vừa nãy, chờ đợi tin thắng trận của hắn ta gửi về.
Lướt qua khu vực có máy quay, Vương Lãnh nhảy lên tầng hai căn biệt thự, lẩn vào bên trong qua đường ban công rộng mở ra ngoài trời.
Trong một căn phòng, sắc mặt Vương Hải Sơn cực kỳ sốt ruột, không ngừng đi đi lại lại.
Bên cạnh là một nam thanh niên đang ngồi co quắp, không ngừng hút thuốc, sắc mặt có chút chán nản.
Trong một góc khác là một người thanh niên đeo kính im lặng không nói, chỉ cúi đầu giống như đang suy nghĩ gì đó.
"Đã qua hai tiếng đồng hồ rồi, Rắn Đuôi Chuông sao vẫn chưa liên hệ với chúng ta?", nam thanh niên hút thuốc lên tiếng trách móc hỏi.
Nếu như Vương Lãnh nhìn thấy thì chắc chắn biết người này là ai, hắn ta chính là con trai của Vương Hải Sơn, người thừa kế thứ hai vị trí gia chủ của nhà họ Vương, Vương Chấn Ngạo.
Nghe vậy, Vương Hải Sơn đột nhiên dừng bước, nhíu mày nói: "Hai người nói xem, liệu có phải hắn đã..."
Mặc dù không nói hết câu, nhưng Vương Hải Sơn muốn nói gì, hai người còn lại đều hiểu rõ.
Thanh niên đeo kính lắc đầu: "Không thể nào, Rắn Đuôi Chuông là sát thủ có tỷ lệ thành công cao nhất trong tổ chức của bọn họ, có hắn ra trận thì tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì. Hai người nghĩ mà xem, Vương Lãnh chẳng qua chỉ là một tên vô dụng, trước mặt sát thủ mạnh mẽ, hắn ngoài chờ chết ra thì còn có thể làm gì được nữa?"
Bên ngoài căn phòng, trên một thanh xà ngang, Vương Lãnh đang thản nhiên ngồi ở đó, nghe vậy hắn chỉ cười nhạt.
Người đời đều nói hắn là đồ bỏ đi, nhưng có ai biết, hắn của hiện tại chính là Tiên Tôn trở về! Đọc nhanh tại Vietwriter
Mặc dù không cho rằng tên sát thủ kia lừa mình, nhưng tận tai nghe thấy những lời nói của đám người Vương Hải Sơn, Vương Lãnh chính thức xác nhận lại, sát thủ quả thực là do Vương Hải Sơn phái tới, lão già này quả thực muốn giết chết hắn.
Thong thả rút điện thoại ra, Vương Lãnh mở phần mềm ghi âm lên, bắt đầu ghi âm lại.
Đối với hắn mà nói, bức ép là hạ sách, giờ có lựa chọn thì đương nhiên phải chắc chắn một chút.
"Cho dù Vương Lãnh không chết thì đã sao, hắn chỉ là một tên phế vật!", Vương Chấn Ngạo thay đổi vẻ chán nản, ngồi thẳng người lên nói: "Bố, con thấy đừng đối phó với hắn nữa, hắn chỉ là một tên rác rưởi thôi, chắc chắn không tranh được vị trí gia chủ với con đâu".
"Hồ đồ!", Vương Hải Sơn tức giận quát lên: "Con không phải không biết nhà họ Vương chúng ta, vị trí gia chủ coi trọng huyết thống, và cả việc chọn dòng chính không chọn dòng thứ, chọn từ cao xuống thấp. Đừng nói đến tranh chấp, chỉ cần Vương Lãnh vẫn còn, gia chủ và các trưởng lão đều sẽ không cân nhắc đến con!"
Lời nói của Vương Chấn Ngạo khiến Vương Hải Sơn càng nghĩ càng tức, không kiềm chế được lại lần nữa trách mắng: "Nếu không phải như vậy, con cho rằng bố nhàn rỗi không có việc gì làm nên đã hại chết anh họ con, sau đó lại mưu hại Vương Lãnh và Tô Hàm Vận sao?"
Vương Chấn Ngạo nghe vậy, lập tức bĩu môi không dám nói nhiều nữa.
Bố hắn ta vì để hắn ta lên được vị trí gia chủ mà đã làm mọi chuyện, hắn ta hoàn toàn hiểu rõ.
Nghe thấy câu nói này, Vương Lãnh ở bên ngoài lập tức chau mày.
Mặc dù năm đó sau khi ra tù, Vương Lãnh biết tất cả là do Vương Hải Sơn bày trò, đều là do Vương Hải Sơn hại hắn đánh mất thanh xuân, cuộc đời thay đổi, nhưng hắn không có cơ hội đối chất với Vương Hải Sơn.
Bây giờ tận tai nghe thấy ông ta nói như vậy, hắn vô thức nhớ lại quãng thời gian đã từng trôi qua một cách vô ích, cõi lòng bình thản của Vương Lãnh đột nhiên xuất hiện một tia dậy sóng, nhưng trong khoảnh khắc đã biến mất.
Thanh niên đeo kính hít sâu một hơi, rồi mới lên tiếng nói: "Muốn để cậu chủ có được vị trí gia chủ, quả thực chỉ có cách khiến Vương Lãnh chết đi, lần này không thành công thì chúng ta cũng không cần nản lòng, một lần không thành thì vẫn còn lần thứ hai, tôi không tin Vương Lãnh có thể thoát chết hết lần này đến lần khác!"
Đã trôi qua hai tiếng đồng hồ rồi, mọi người đã ngầm thừa nhận Rắn Đuôi Chuông ám sát thất bại.
Trầm mặc một lát, thanh niên đeo kính tiếp tục nói: "Bây giờ là ngày thứ hai, chúng ta bắt buộc phải giết chết hắn trước khi hắn tự chứng minh sự trong sạch của bản thân trước mặt Vương Chính Phong!"
Vương Chấn Ngạo ngờ vực nói: "Anh thấy hắn có thể chứng minh sự trong sạch của bản thân sao? Ban đầu người do chúng ta phái ra, hành động cực kỳ gọn gàng, không thể để lại bất cứ chứng cứ gì".
Vương Lãnh bên ngoài nghe vậy, đôi mắt từ từ nheo lại, ẩn chứa trong đó sự nghiêm túc.
Sự thật quả nhiên như vậy, ở kiếp trước, hắn bị còng xích rồi tống vào tù, cũng chính là vì không tìm được hung thủ, từ đó âm mưu của Vương Hải Sơn đã đạt được mục đích.
Nhưng bây giờ, hắn có năng lực vạch trần tất cả, vậy thì... hắn phải vạch trần bộ mặt thật của đám người này trước mặt mọi người, để bọn họ không những không thể có được thứ mình muốn, mà ngay cả những thứ vốn thuộc về bọn họ cũng đều bị tước đoạt đi!
"Bất luận hắn có thể chứng minh được sự trong sạch hay không, chúng ta cũng bắt buộc phải giết chết hắn, hơn nữa cũng phải chuẩn bị trước cả trường hợp thất bại".
Nghe thanh niên đeo kính nói, Vương Hải Sơn quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn ta: "Ý cậu là..."
"Không sai!", thanh niên đeo kính gật đầu: "Không chỉ phái người tiếp tục truy sát Vương Lãnh, mà còn..."
Dừng lại một chút, dù hắn ta chưa nói ra những lời tiếp theo, nhưng Vương Hải Sơn và Vương Chấn Ngạo rõ ràng hiểu là gì, vẻ mặt bọn họ hiện lên vẻ chăm chú.
Môi run run một lát, Vương Chấn Ngạo tựa như nghĩ đến việc gì đó, sắc mặt tỏ ra hơi hoảng loạn.
Còn Vương Hải Sơn lại cắn răng, vẻ mặt tàn nhẫn nói: "Vậy chỉ đành làm thế thôi, dù sao cũng đã bất nhân, vậy tiếp theo bất nghĩa đi!"
Nghe thấy những người trong phòng dường như sắp ra khỏi cửa, Vương Lãnh lóe lên rồi biến mất khỏi biệt thự.
Một lát sau, hắn đã xuất hiện bên ngoài khu chung cư.
Nhìn điện thoại, sắc mặt hắn toát lên sự lạnh lẽo.
"Vương Hải Sơn, Vương Chấn Ngạo, các người chắc chắn phải chết!"
Vương Lãnh có thể hiểu ra từ trong những lời nói cuối cùng của bọn họ rằng bọn họ nhất định đã nung nấu âm mưu lớn gì đó, có lẽ cực kỳ có khả năng là nhắm vào cả nhà họ Vương.
Nhưng hiện tại Tiên Tôn hắn đã trùng sinh, Vương Hải Sơn cứ thỏa sức thể hiện âm mưu, một mình hắn cũng có thể dễ dàng hóa giải.
Đây chính là sự tự tin của Tiên Tôn!
Hắn vốn dĩ định dựa vào thực lực để ép Vương Hải Sơn, bắt ông ta nói ra âm mưu hãm hại hắn và anh họ, nhưng lúc này, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý.
Nếu chỉ dựa vào bức ép mà Vương Hải Sơn đột nhiên thay đổi lời khai trước mặt bác cả, vậy chẳng phải hắn hết đường chối cãi rồi sao, hơn nữa còn lãng phí mất thời gian ba ngày, khả năng sẽ không có cơ hội lật mình nữa?
Do vậy hắn phải nắm được đằng chuôi, để cho dù Vương Hải Sơn có khua môi múa mép, ngụy biện thế nào thì cũng không thể thoát được chứng cứ.
Nghĩ như vậy, Vương Lãnh khẽ di chuyển, giống như một con báo cấp tốc lao ra khỏi rừng cây.
Không lâu sau, hắn đã đến khu chung cư Liên Hoa, bên trong ngoại trừ không ít tòa nhà ở cao tầng ra thì còn có mấy căn biệt thự nữa.
Lúc này đã là bốn giờ sáng rồi, là lúc mọi người ngủ say nhất, cho nên Vương Lãnh dễ dàng đột nhập vào trong khu chung cư.
Đi theo ký hiệu, hắn tới trước căn biệt thự số 3, nhìn căn biệt thự xa hoa đang sáng đèn, Vương Lãnh cười khẩy một tiếng.
Trước đây, Vương Hải Sơn rất hiếm khi đêm muộn rồi còn chưa về biệt thự nhà họ Vương, bây giờ có một kẻ địch lớn như hắn đang ở phía trước nên ông ta đành phải thức trắng đêm bày binh bố trận.
Không cần đoán Vương Lãnh cũng biết, lúc này trong căn biệt thự này nhất định có người đang điều khiển âm mưu.
Có lẽ, bọn họ chỉ đợi tên sát thủ vừa nãy, chờ đợi tin thắng trận của hắn ta gửi về.
Lướt qua khu vực có máy quay, Vương Lãnh nhảy lên tầng hai căn biệt thự, lẩn vào bên trong qua đường ban công rộng mở ra ngoài trời.
Trong một căn phòng, sắc mặt Vương Hải Sơn cực kỳ sốt ruột, không ngừng đi đi lại lại.
Bên cạnh là một nam thanh niên đang ngồi co quắp, không ngừng hút thuốc, sắc mặt có chút chán nản.
Trong một góc khác là một người thanh niên đeo kính im lặng không nói, chỉ cúi đầu giống như đang suy nghĩ gì đó.
"Đã qua hai tiếng đồng hồ rồi, Rắn Đuôi Chuông sao vẫn chưa liên hệ với chúng ta?", nam thanh niên hút thuốc lên tiếng trách móc hỏi.
Nếu như Vương Lãnh nhìn thấy thì chắc chắn biết người này là ai, hắn ta chính là con trai của Vương Hải Sơn, người thừa kế thứ hai vị trí gia chủ của nhà họ Vương, Vương Chấn Ngạo.
Nghe vậy, Vương Hải Sơn đột nhiên dừng bước, nhíu mày nói: "Hai người nói xem, liệu có phải hắn đã..."
Mặc dù không nói hết câu, nhưng Vương Hải Sơn muốn nói gì, hai người còn lại đều hiểu rõ.
Thanh niên đeo kính lắc đầu: "Không thể nào, Rắn Đuôi Chuông là sát thủ có tỷ lệ thành công cao nhất trong tổ chức của bọn họ, có hắn ra trận thì tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì. Hai người nghĩ mà xem, Vương Lãnh chẳng qua chỉ là một tên vô dụng, trước mặt sát thủ mạnh mẽ, hắn ngoài chờ chết ra thì còn có thể làm gì được nữa?"
Bên ngoài căn phòng, trên một thanh xà ngang, Vương Lãnh đang thản nhiên ngồi ở đó, nghe vậy hắn chỉ cười nhạt.
Người đời đều nói hắn là đồ bỏ đi, nhưng có ai biết, hắn của hiện tại chính là Tiên Tôn trở về! Đọc nhanh tại Vietwriter
Mặc dù không cho rằng tên sát thủ kia lừa mình, nhưng tận tai nghe thấy những lời nói của đám người Vương Hải Sơn, Vương Lãnh chính thức xác nhận lại, sát thủ quả thực là do Vương Hải Sơn phái tới, lão già này quả thực muốn giết chết hắn.
Thong thả rút điện thoại ra, Vương Lãnh mở phần mềm ghi âm lên, bắt đầu ghi âm lại.
Đối với hắn mà nói, bức ép là hạ sách, giờ có lựa chọn thì đương nhiên phải chắc chắn một chút.
"Cho dù Vương Lãnh không chết thì đã sao, hắn chỉ là một tên phế vật!", Vương Chấn Ngạo thay đổi vẻ chán nản, ngồi thẳng người lên nói: "Bố, con thấy đừng đối phó với hắn nữa, hắn chỉ là một tên rác rưởi thôi, chắc chắn không tranh được vị trí gia chủ với con đâu".
"Hồ đồ!", Vương Hải Sơn tức giận quát lên: "Con không phải không biết nhà họ Vương chúng ta, vị trí gia chủ coi trọng huyết thống, và cả việc chọn dòng chính không chọn dòng thứ, chọn từ cao xuống thấp. Đừng nói đến tranh chấp, chỉ cần Vương Lãnh vẫn còn, gia chủ và các trưởng lão đều sẽ không cân nhắc đến con!"
Lời nói của Vương Chấn Ngạo khiến Vương Hải Sơn càng nghĩ càng tức, không kiềm chế được lại lần nữa trách mắng: "Nếu không phải như vậy, con cho rằng bố nhàn rỗi không có việc gì làm nên đã hại chết anh họ con, sau đó lại mưu hại Vương Lãnh và Tô Hàm Vận sao?"
Vương Chấn Ngạo nghe vậy, lập tức bĩu môi không dám nói nhiều nữa.
Bố hắn ta vì để hắn ta lên được vị trí gia chủ mà đã làm mọi chuyện, hắn ta hoàn toàn hiểu rõ.
Nghe thấy câu nói này, Vương Lãnh ở bên ngoài lập tức chau mày.
Mặc dù năm đó sau khi ra tù, Vương Lãnh biết tất cả là do Vương Hải Sơn bày trò, đều là do Vương Hải Sơn hại hắn đánh mất thanh xuân, cuộc đời thay đổi, nhưng hắn không có cơ hội đối chất với Vương Hải Sơn.
Bây giờ tận tai nghe thấy ông ta nói như vậy, hắn vô thức nhớ lại quãng thời gian đã từng trôi qua một cách vô ích, cõi lòng bình thản của Vương Lãnh đột nhiên xuất hiện một tia dậy sóng, nhưng trong khoảnh khắc đã biến mất.
Thanh niên đeo kính hít sâu một hơi, rồi mới lên tiếng nói: "Muốn để cậu chủ có được vị trí gia chủ, quả thực chỉ có cách khiến Vương Lãnh chết đi, lần này không thành công thì chúng ta cũng không cần nản lòng, một lần không thành thì vẫn còn lần thứ hai, tôi không tin Vương Lãnh có thể thoát chết hết lần này đến lần khác!"
Đã trôi qua hai tiếng đồng hồ rồi, mọi người đã ngầm thừa nhận Rắn Đuôi Chuông ám sát thất bại.
Trầm mặc một lát, thanh niên đeo kính tiếp tục nói: "Bây giờ là ngày thứ hai, chúng ta bắt buộc phải giết chết hắn trước khi hắn tự chứng minh sự trong sạch của bản thân trước mặt Vương Chính Phong!"
Vương Chấn Ngạo ngờ vực nói: "Anh thấy hắn có thể chứng minh sự trong sạch của bản thân sao? Ban đầu người do chúng ta phái ra, hành động cực kỳ gọn gàng, không thể để lại bất cứ chứng cứ gì".
Vương Lãnh bên ngoài nghe vậy, đôi mắt từ từ nheo lại, ẩn chứa trong đó sự nghiêm túc.
Sự thật quả nhiên như vậy, ở kiếp trước, hắn bị còng xích rồi tống vào tù, cũng chính là vì không tìm được hung thủ, từ đó âm mưu của Vương Hải Sơn đã đạt được mục đích.
Nhưng bây giờ, hắn có năng lực vạch trần tất cả, vậy thì... hắn phải vạch trần bộ mặt thật của đám người này trước mặt mọi người, để bọn họ không những không thể có được thứ mình muốn, mà ngay cả những thứ vốn thuộc về bọn họ cũng đều bị tước đoạt đi!
"Bất luận hắn có thể chứng minh được sự trong sạch hay không, chúng ta cũng bắt buộc phải giết chết hắn, hơn nữa cũng phải chuẩn bị trước cả trường hợp thất bại".
Nghe thanh niên đeo kính nói, Vương Hải Sơn quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn ta: "Ý cậu là..."
"Không sai!", thanh niên đeo kính gật đầu: "Không chỉ phái người tiếp tục truy sát Vương Lãnh, mà còn..."
Dừng lại một chút, dù hắn ta chưa nói ra những lời tiếp theo, nhưng Vương Hải Sơn và Vương Chấn Ngạo rõ ràng hiểu là gì, vẻ mặt bọn họ hiện lên vẻ chăm chú.
Môi run run một lát, Vương Chấn Ngạo tựa như nghĩ đến việc gì đó, sắc mặt tỏ ra hơi hoảng loạn.
Còn Vương Hải Sơn lại cắn răng, vẻ mặt tàn nhẫn nói: "Vậy chỉ đành làm thế thôi, dù sao cũng đã bất nhân, vậy tiếp theo bất nghĩa đi!"
Nghe thấy những người trong phòng dường như sắp ra khỏi cửa, Vương Lãnh lóe lên rồi biến mất khỏi biệt thự.
Một lát sau, hắn đã xuất hiện bên ngoài khu chung cư.
Nhìn điện thoại, sắc mặt hắn toát lên sự lạnh lẽo.
"Vương Hải Sơn, Vương Chấn Ngạo, các người chắc chắn phải chết!"
Vương Lãnh có thể hiểu ra từ trong những lời nói cuối cùng của bọn họ rằng bọn họ nhất định đã nung nấu âm mưu lớn gì đó, có lẽ cực kỳ có khả năng là nhắm vào cả nhà họ Vương.
Nhưng hiện tại Tiên Tôn hắn đã trùng sinh, Vương Hải Sơn cứ thỏa sức thể hiện âm mưu, một mình hắn cũng có thể dễ dàng hóa giải.
Đây chính là sự tự tin của Tiên Tôn!