Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Chương 16: Đan dược hộ mệnh
Sự khiếp sợ dần tiêu tan, Từ Lập Sam lập tức chạy đến chỗ Vương Lãnh, kích động nói: "Cảm ơn cậu đã cứu nhà họ Từ, thành thật... cảm ơn".
Người trước giờ luôn bình tĩnh như Từ Lập Sam lúc này kích động tới nỗi nói năng loạn xạ, tay chân múa may không ngừng.
Vương Lãnh lạnh lùng nói: "Không cần cảm ơn, nhưng tôi hy vọng các người có thể thực hiện lời hứa của mình. Tôi ra tay là vì số tiền mười triệu đó".
Từ Lập Sam vội vàng nói: "Cậu đã cứu chúng tôi, đừng nói 10 triệu, cho dù là 20 triệu tôi cũng đồng ý”.
VietWriter
Nói xong, ông ta lập tức quay đầu nói với người đàn ông trung niên bên cạnh: "Chuyển 20 triệu từ tài khoản của tôi ra".
Thấy người đàn ông trung niên vẫn đang ngơ ngác, Từ Lập Sam lớn tiếng quát: "Còn không mau đi đi?"
Người đàn ông trung niên bừng tỉnh, vội vàng xoay người rời đi, lúc này Từ Lập Sam mới quay đầu lại nhìn Vương Lãnh, trên mặt nở một nụ cười nịnh nọt.
Ông ta lấy lòng Vương Lãnh như vậy, không ngần ngại trả thêm 10 triệu, không chỉ vì Vương Lãnh đã cứu nhà họ Từ, mà còn vì sức mạnh của Vương Lãnh. Nhà họ Từ nhất định phải xây dựng mối quan hệ tốt với một cường giả như vậy, cho dù là bằng bất cứ giá nào.
Tuy hiện tại hung thủ do Lôi Khiếu Lăng phái tới đã được giải quyết nhưng không có nghĩa là nhà họ Từ có thể yên tâm nghỉ ngơi. Chưa biết chừng sau này Lôi Khiếu Lăng sẽ đích thân tới, vì vậy, lần sau nhà họ Từ vẫn phải nhờ đến Vương Lãnh.
Lúc này, sau khi kiểm soát được vết thương, máu không còn chảy nhiều nữa, Phương Đồng cũng chật vật lết được đến chỗ Vương Lãnh.
Sắc mặt ông ta tái nhợt, đáng lẽ phải về sớm để chữa trị vết thương, nhưng ông ta vẫn nhẫn nhịn chạy đến, chỉ vì sức mạnh đáng kinh ngạc của Vương Lãnh.
Ông ta đắc tội Vương Lãnh, còn huênh hoang nói là sẽ đối phó hắn, cho hắn nếm mùi sức mạnh của võ giả cổ.
Đọc nhanh ở VietWriter
Nhưng bây giờ người ta không chỉ là võ giả cổ, mà thực lực còn mạnh mẽ đến mức có thể nghiền nát ông ta. Đắc tội phải nhân vật như vậy, nếu không kịp thời sửa chữa thì... không chỉ riêng ông ta, mà cả cái quán Thần Quyền này cũng không thoát khỏi tội chết.
Bước tới cạnh Vương Lãnh, vẻ mặt Phương Đồng vô cùng khổ sở và hối hận: "Vừa rồi tôi đã mạo phạm đến cậu, mong cậu rộng lòng bỏ qua, không chấp nhặt kẻ hèn mọn như tôi”.
Nói xong, Phương Đồng khom mình, cúi người chín mươi độ.
Bởi vì cử động quá mạnh, trên vết thương mà ông ta dùng quần áo quấn lại từ từ chảy ra một vệt máu.
Quay đầu nhìn, thấy dáng vẻ khúm núm của Phương Đồng, Vương Lãnh có thể nhìn ra sự mất mát vô cùng lớn, không còn cái kiêu ngạo phách lối trước đó nữa.
Một chiêu của Điêu Nguyên Phi đã đánh gãy cánh tay của Phương Đồng cũng như chà đạp lên lòng tự tôn của ông ta, khiến ông ta hiểu được, đứng trước kẻ mạnh, ông ta chẳng là cái thá gì.
Vương Lãnh không nói gì, chỉ yên lặng quan sát, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Sau khi cúi người, Phương Đồng đứng lên, thấy vẻ mặt của Vương Lãnh, trong lòng không khỏi run sợ, trái tim khẽ thót lên.
Từ sự im lặng của Vương Lãnh, có lẽ ông ta cũng hiểu được là Vương Lãnh không muốn tha thứ cho ông ta.
Phương Đồng không dám nghĩ tới hậu quả khi đắc tôi một cường giả như vậy, lòng như con thuyền nhỏ trong cơn sóng lớn, không ngừng rung chuyển.
Nhưng Vương Lãnh lại không hề hay biết, hắn chỉ im lặng đã khiến Phương Đồng sợ tới nỗi mất kiểm soát.
Hắn chỉ cảm thấy buồn cười, bởi vì hắn biết Phương Đồng đến đây vì điều gì.
Vừa rồi Phương Đồng không hề ra tay đối phó hắn, cũng không làm gì khiến hắn khó chịu, nhưng hai bên cũng gọi là có chút ân oán.
Bây giờ Phương Đồng bị thương nặng, ông ta đã phải trả một cái giá đắt, một người sức lực kém như vậy chẳng đáng để Vương Lãnh để tâm đến, vì vậy hắn cũng không định tính toán gì thêm.
Chỉ là, ông ta không bỏ chạy luôn đi mà còn chạy tới cầu xin, lẽ nào sự tha thứ của hắn rẻ mạt tới nỗi có thể dễ dàng đạt được chỉ bằng một câu nói sao?
Vương Lãnh thờ ơ nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Con người tôi tuy không có thù ắt báo như Lôi Khiếu Lăng, nhưng nếu muốn xóa bỏ hết ân oán chỉ bằng một câu nói thì cũng quá là nực cười rồi đấy".
Nói xong liền liếc nhìn Phương Đồng một cái, chỉ với ánh mắt đó, hai chân Phương Đồng đã mềm nhũn, loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Phương Đồng nuốt một ngụm nước bọt trong hoảng sợ, nhưng chợt nghĩ tới điều gì đó, ông ta lại vội vàng nói: "Chỉ cần cậu chịu tha thứ cho tôi, tôi có thể giao cho cậu chìa khóa của chiếc hộp sắt bí ẩn đó".
Nghe đến đây, lòng Vương Lãnh khẽ rung động, chìa khóa chiếc hộp sắt bí ẩn sao?
Trước đó, Vương Lãnh đã cảm nhận được một tần sóng kỳ lạ trong chiếc hộp sắt bí ẩn đó, giống như... linh lực vậy.
Hay nói cách khác, thứ bên trong chiếc hộp đó ẩn chứa linh lực – căn nguyên của người tu tiên.
Đồ vật này có lẽ có thể dùng để luyện đan hoặc luyện khí. Vì vậy hắn rất muốn mở nó ra xem, nhưng chiếc hộp đó rất tinh xảo và chắc chắn. Với thực lực hiện giờ của hắn thì vẫn chưa thể mở ra được.
Vì vậy, khi thấy Phương Đồng nói vậy, Vương Lãnh đương nhiên rất vui, nhưng mặt vẫn không hề biến sắc, lạnh lùng nói: "Hộp sắt ở trong tay tôi, cho dù không cần chìa khóa tôi cũng có thể mở nó ra".
Phương Đồng nghe vậy càng hoảng sợ, ông ta dần hiểu được Vương Lãnh thật sự không có ý định dễ dàng tha thứ cho ông ta.
Xem ra muốn bảo toàn tính mạng thì không thể không đổ máu.
Phương Đồng cắn răng, khổ sở nói: "Nếu cậu chịu tha thứ cho tôi, ngoài chiếc chìa khóa hộp sắt, tôi có thể dâng hiến cả đan dược hộ mệnh của tôi cho cậu..."
Vương Lãnh nghe xong liền ngây người, đan dược hộ mệnh sao?
Trên thế giới này, cũng có đan dược sao?
Đương nhiên, sau khi kinh ngạc, Vương Lãnh liền cười khẩy.
Nhận lấy hộp gỗ, Vương Lãnh nhẹ nhàng mở ra xem, lòng nhất thời chấn động!
Bên trong có hai món đồ, gồm một chiếc chìa khóa hoen gỉ, có vẻ là chìa khóa của chiếc hộp sắt bí ẩn.
Và một viên thuốc sáp, có lẽ chính là viên đan dược hộ mệnh mà Phương Đồng nói.
Vương Lãnh không cần sờ hay ngửi cũng có thể biết được viên đan dược này là thật hay giả.
Từ linh lực không ngừng tràn ra trong viên thuốc, Vương Lãnh có thể cảm nhận được viên thuốc này chắc chắn rất có giá trị!
Sự khiếp sợ dần tiêu tan, Từ Lập Sam lập tức chạy đến chỗ Vương Lãnh, kích động nói: "Cảm ơn cậu đã cứu nhà họ Từ, thành thật... cảm ơn".
Người trước giờ luôn bình tĩnh như Từ Lập Sam lúc này kích động tới nỗi nói năng loạn xạ, tay chân múa may không ngừng.
Vương Lãnh lạnh lùng nói: "Không cần cảm ơn, nhưng tôi hy vọng các người có thể thực hiện lời hứa của mình. Tôi ra tay là vì số tiền mười triệu đó".
Từ Lập Sam vội vàng nói: "Cậu đã cứu chúng tôi, đừng nói 10 triệu, cho dù là 20 triệu tôi cũng đồng ý”.
VietWriter
Nói xong, ông ta lập tức quay đầu nói với người đàn ông trung niên bên cạnh: "Chuyển 20 triệu từ tài khoản của tôi ra".
Thấy người đàn ông trung niên vẫn đang ngơ ngác, Từ Lập Sam lớn tiếng quát: "Còn không mau đi đi?"
Người đàn ông trung niên bừng tỉnh, vội vàng xoay người rời đi, lúc này Từ Lập Sam mới quay đầu lại nhìn Vương Lãnh, trên mặt nở một nụ cười nịnh nọt.
Ông ta lấy lòng Vương Lãnh như vậy, không ngần ngại trả thêm 10 triệu, không chỉ vì Vương Lãnh đã cứu nhà họ Từ, mà còn vì sức mạnh của Vương Lãnh. Nhà họ Từ nhất định phải xây dựng mối quan hệ tốt với một cường giả như vậy, cho dù là bằng bất cứ giá nào.
Tuy hiện tại hung thủ do Lôi Khiếu Lăng phái tới đã được giải quyết nhưng không có nghĩa là nhà họ Từ có thể yên tâm nghỉ ngơi. Chưa biết chừng sau này Lôi Khiếu Lăng sẽ đích thân tới, vì vậy, lần sau nhà họ Từ vẫn phải nhờ đến Vương Lãnh.
Lúc này, sau khi kiểm soát được vết thương, máu không còn chảy nhiều nữa, Phương Đồng cũng chật vật lết được đến chỗ Vương Lãnh.
Sắc mặt ông ta tái nhợt, đáng lẽ phải về sớm để chữa trị vết thương, nhưng ông ta vẫn nhẫn nhịn chạy đến, chỉ vì sức mạnh đáng kinh ngạc của Vương Lãnh.
Ông ta đắc tội Vương Lãnh, còn huênh hoang nói là sẽ đối phó hắn, cho hắn nếm mùi sức mạnh của võ giả cổ.
Đọc nhanh ở VietWriter
Nhưng bây giờ người ta không chỉ là võ giả cổ, mà thực lực còn mạnh mẽ đến mức có thể nghiền nát ông ta. Đắc tội phải nhân vật như vậy, nếu không kịp thời sửa chữa thì... không chỉ riêng ông ta, mà cả cái quán Thần Quyền này cũng không thoát khỏi tội chết.
Bước tới cạnh Vương Lãnh, vẻ mặt Phương Đồng vô cùng khổ sở và hối hận: "Vừa rồi tôi đã mạo phạm đến cậu, mong cậu rộng lòng bỏ qua, không chấp nhặt kẻ hèn mọn như tôi”.
Nói xong, Phương Đồng khom mình, cúi người chín mươi độ.
Bởi vì cử động quá mạnh, trên vết thương mà ông ta dùng quần áo quấn lại từ từ chảy ra một vệt máu.
Quay đầu nhìn, thấy dáng vẻ khúm núm của Phương Đồng, Vương Lãnh có thể nhìn ra sự mất mát vô cùng lớn, không còn cái kiêu ngạo phách lối trước đó nữa.
Một chiêu của Điêu Nguyên Phi đã đánh gãy cánh tay của Phương Đồng cũng như chà đạp lên lòng tự tôn của ông ta, khiến ông ta hiểu được, đứng trước kẻ mạnh, ông ta chẳng là cái thá gì.
Vương Lãnh không nói gì, chỉ yên lặng quan sát, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Sau khi cúi người, Phương Đồng đứng lên, thấy vẻ mặt của Vương Lãnh, trong lòng không khỏi run sợ, trái tim khẽ thót lên.
Từ sự im lặng của Vương Lãnh, có lẽ ông ta cũng hiểu được là Vương Lãnh không muốn tha thứ cho ông ta.
Phương Đồng không dám nghĩ tới hậu quả khi đắc tôi một cường giả như vậy, lòng như con thuyền nhỏ trong cơn sóng lớn, không ngừng rung chuyển.
Nhưng Vương Lãnh lại không hề hay biết, hắn chỉ im lặng đã khiến Phương Đồng sợ tới nỗi mất kiểm soát.
Hắn chỉ cảm thấy buồn cười, bởi vì hắn biết Phương Đồng đến đây vì điều gì.
Vừa rồi Phương Đồng không hề ra tay đối phó hắn, cũng không làm gì khiến hắn khó chịu, nhưng hai bên cũng gọi là có chút ân oán.
Bây giờ Phương Đồng bị thương nặng, ông ta đã phải trả một cái giá đắt, một người sức lực kém như vậy chẳng đáng để Vương Lãnh để tâm đến, vì vậy hắn cũng không định tính toán gì thêm.
Chỉ là, ông ta không bỏ chạy luôn đi mà còn chạy tới cầu xin, lẽ nào sự tha thứ của hắn rẻ mạt tới nỗi có thể dễ dàng đạt được chỉ bằng một câu nói sao?
Vương Lãnh thờ ơ nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Con người tôi tuy không có thù ắt báo như Lôi Khiếu Lăng, nhưng nếu muốn xóa bỏ hết ân oán chỉ bằng một câu nói thì cũng quá là nực cười rồi đấy".
Nói xong liền liếc nhìn Phương Đồng một cái, chỉ với ánh mắt đó, hai chân Phương Đồng đã mềm nhũn, loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Phương Đồng nuốt một ngụm nước bọt trong hoảng sợ, nhưng chợt nghĩ tới điều gì đó, ông ta lại vội vàng nói: "Chỉ cần cậu chịu tha thứ cho tôi, tôi có thể giao cho cậu chìa khóa của chiếc hộp sắt bí ẩn đó".
Nghe đến đây, lòng Vương Lãnh khẽ rung động, chìa khóa chiếc hộp sắt bí ẩn sao?
Trước đó, Vương Lãnh đã cảm nhận được một tần sóng kỳ lạ trong chiếc hộp sắt bí ẩn đó, giống như... linh lực vậy.
Hay nói cách khác, thứ bên trong chiếc hộp đó ẩn chứa linh lực – căn nguyên của người tu tiên.
Đồ vật này có lẽ có thể dùng để luyện đan hoặc luyện khí. Vì vậy hắn rất muốn mở nó ra xem, nhưng chiếc hộp đó rất tinh xảo và chắc chắn. Với thực lực hiện giờ của hắn thì vẫn chưa thể mở ra được.
Vì vậy, khi thấy Phương Đồng nói vậy, Vương Lãnh đương nhiên rất vui, nhưng mặt vẫn không hề biến sắc, lạnh lùng nói: "Hộp sắt ở trong tay tôi, cho dù không cần chìa khóa tôi cũng có thể mở nó ra".
Phương Đồng nghe vậy càng hoảng sợ, ông ta dần hiểu được Vương Lãnh thật sự không có ý định dễ dàng tha thứ cho ông ta.
Xem ra muốn bảo toàn tính mạng thì không thể không đổ máu.
Phương Đồng cắn răng, khổ sở nói: "Nếu cậu chịu tha thứ cho tôi, ngoài chiếc chìa khóa hộp sắt, tôi có thể dâng hiến cả đan dược hộ mệnh của tôi cho cậu..."
Vương Lãnh nghe xong liền ngây người, đan dược hộ mệnh sao?
Trên thế giới này, cũng có đan dược sao?
Đương nhiên, sau khi kinh ngạc, Vương Lãnh liền cười khẩy.
Nhận lấy hộp gỗ, Vương Lãnh nhẹ nhàng mở ra xem, lòng nhất thời chấn động!
Bên trong có hai món đồ, gồm một chiếc chìa khóa hoen gỉ, có vẻ là chìa khóa của chiếc hộp sắt bí ẩn.
Và một viên thuốc sáp, có lẽ chính là viên đan dược hộ mệnh mà Phương Đồng nói.
Vương Lãnh không cần sờ hay ngửi cũng có thể biết được viên đan dược này là thật hay giả.
Từ linh lực không ngừng tràn ra trong viên thuốc, Vương Lãnh có thể cảm nhận được viên thuốc này chắc chắn rất có giá trị!