Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 541
Đi trên đường, Sở Thiên cảm thấy thương cho biểu tỷ của mình, bản thân đã bị bệnh nặng, phần lớn nhân tộc thất hải đều đã bị nhiễm bệnh, nhưng cô ta bây giờ không những không chăm sóc bản thân, mà còn phải lo lắng cho sự an toàn của Biển Cấm.
Tại sao như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, cứ nhìn hai người mà Mỹ Nhân Ngư bảo Sở Thiên chữa bệnh trước là biết. Nói về thân phận, Mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ, bọn chúng đều không bằng La Đức Mạn, nhưng được quyền chữa trị trước, có lẽ nguyên nhân là vì một người là công chúa của bắc hải băng dương, một người là vương tử của vô tận chi hải.
Làm quân vương quả thật không dễ, làm nữ vương lại càng không dễ! Sở Thiên lại thở dài, người hầu cũng đã đưa Sở Thiên đến thiên điện Phương tiêm tháp.
Trong số thí thần thất hải chỉ có Tô Sách Na và Mai Lệ Nhĩ ở đó, Sa Lỗ cũng không ở đó.
Sở Thiên vừa thấy Mai Lệ Nhĩ, không khỏi sửng sốt, bởi vì bên ngoài Mai Lệ Nhĩ không có gì bất thường, tinh thần chỉ hơi uể oải, không có dáng dấp mang bệnh như La Đức Mạn.
“bái kiến Long Thần miện hạ!” Mai Lệ Nhĩ thi lễ.
Tô Sách Na và Sở Thiên đã quen biết nhau, bà ta đem tới cho Sở Thiên một cái ghế, cười nói: “Để ta báo với cô gia ngươi và A Mạt Kỳ miện hạ đến rồi. Tiểu bảo bối Khách Thu Sa không đến sao? Quả thật ta rất nhớ tiểu tử này.”
“Ha ha, tiểu tử đó và Mạt Khắc Nhĩ đang ham chơi.” Sở Thiên cười cười, nhưng không ngồi xuống, nhìn Mai Lệ Nhĩ nói: “ngươi bệnh rồi à? Sao không nghỉ đi, còn ở đây làm việc nữa?”
“Thưa Long Thần miện hạ, trước đây cơ thể ta quả thật không thoải mái, nhưng sau khi dùng thần lực chữa trị, đã hồi phục rất nhiều. Giờ thì không có gì đáng ngại nữa.”
Sở Thiên kinh ngạc hỏi: “Thần lực của ngươi có thể khống chế được những sự thay đổi của cơ thể ư?”
Thần lực của Mai Lệ Nhĩ là gì? Nguyên tố bổn mạng của cô ấy thuộc thủy hệ - hàn băng, cũng không có gì đặc biệt trong hàng ngàn vạn thần tộc.
“Đúng vậy, miện hạ, không chỉ có ta, mà phần lớn các hải thú trong bắc hải băng dương đều như vậy, sau khi vận chuyển thần lực xong, cơ thể cũng đều được hồi phục!”
Sở Thiên cười, lời của Mai Lệ Nhĩ đã khiến hắn có thể đưa ra một kết luận mới, phần lớn hải tộc của bắc hải băng dương đều thuộc tính băng, cũng có nghĩa là bệnh lần này có thể dùng nhiệt độ thấp để chữa trị.
Nhưng xem sắc thái tinh thần của Mai Lệ Nhĩ, nhiệt độ thấp chỉ có thể khống chế, nhưng không thể chữa được bệnh hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên gật đầu bảo Mai Lệ Nhĩ: “ngươi hãy biến về bản thể trước để ta xem thử.”
Mai Lệ Nhĩ hơi do dự nói: “Hay là miện hạ tới thăm Sa Lỗ trước, bệnh hắn còn nặng hơn ta nữa”
“Ừ, cũng được, Tô Sách Na đại tỷ, làm phiền tỷ dãn đường vậy” Sở Thiên theo Tô Sách Na đi vào phòng ngủ phía trong, khi đi qua hành lang, Sở Thiên nói nhỏ: “Đại tỷ, Mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ không thể là…”
“ha ha, Long Thần miện hạ, ngươi giống bọn phượng hoàng từ khi nào vậy hả, thích hỏi những điều này?” Tô Sách Na cười ha hả, không để ý Mai Lệ Nhĩ đang ở ngoài, nói: “Khi nào có uống rượu mừng, ngươi cũng nên đến tham gia một ly”
Lại còn có thời gian để chọc ghẹo, xe ra Tô Sách Na vẫn rất thoải mái, bây giờ người ở Biển Cấm có một niềm tin mù quáng vào Sở Thiên, có kỹ thuật tế tự thời thượng cổ, thì sẽ không có người chết được.
Gian phòng ngủ ở bên trong rất rông, nhưng vật dụng đều đã được chuyển đi, vì Sa Lỗ đã biến thành bản thể, là một con cá mập răng hổ dài hơn bảy mét, lúc này đang nằm mê man
Kiểm tra các chứng bệnh của loài cá, bước thứ nhất phải xem bên ngoài, nếu ở bên ngoài không có biểu hiện gì, thì bước thứ hai cần phải kiểm tra là mang cá.
Trường hợp của Sa Lỗ cũng là như vậy, bên ngoài ngoại trừ tinh thần uể oải thì không còn biểu hiện nào khác, vì vậy Sở Thiên phải mở mang cá ra xem.
Tí tách!
Mang cá vừa mở ra, thì có một dòng dịch lỏng chảy ra, nặng nề chảy xuống nền gạch.
Sở Thiên tiếp tục kiểm tra, ngồi xổm xuống lấy một mẫu dịch lỏng dưới đất lên quan sát, màu vàng nhạt, bên trong còn có lẫn bùn và tạp chất “Tô Sách Na đại tỷ, những tộc nhân khác cũng có biểu hiện thế này sao?”
“Chỉ một số thôi, trước đây Mai Lệ Nhĩ cũng từng bị như thế này, nhưng có một số tộc nhân khác có biểu hiện không giống Sa Lỗ.” Tô Sách Na đáp.
Chẳng lẽ chứng bệnh không chỉ có vậy? Sở Thiên chay mày, xem lại mang cá của Sa Lỗ lần nữa, bên trong chỉ có một vài vết chấm nhỏ mau vàng nến, nhìn kỹ chỗ gốc mang thêm một lần nữa, có một vài chấm đã ăn mòn vào thịt, tạo nên những lỗ nhỏ.
Mang cá bị toét! Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu Sở Thiên.
“Ôi, nữ thần!” Sở Thiên đã có kết luận cụ thể, trước hết là nước biển bị nhạt, sau đó lại nóng lên, sau đó lại thêm bệnh của Mai Lệ Nhĩ và các băng dương ngư giảm bớt, Sở Thiên đã có thể khẳng định, đây là bệnh hủ bại huyết tính
Loại bệnh này rất dễ phát sih trong môi trường nhiệt độ nước thấp, thậm chí Sở Thiên có thể tưởng tượng được, vì Mỹ Nhân Ngư muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh này, nên đã làm nước biển nóng lên để loại bỏ bệnh này. Nhưng do thân nhiệt của hải tộc băng dương rất thấp, lại có băng hệ thần bảo vệ, bệnh này đã bị nhiệt độ thấp khắc chế.
“Hà hà” Sở Thiên xoa cằm, đây là do không làm đúng lời dặn của bác sĩ, chữa khỏi bệnh này thì lại làm xảy ra bệnh khác. Không ngờ, Sở Thiên chặc lưỡi làm Tô Sách Na giật mình, vội vàng hỏi: “miện hạ, Sa Lỗ còn có thể chữa khỏi chứ?”
“Ha ha, đại tỷ cứ yên tâm, có ta ở đây thì không có ai chết đâu…” Sở Thiên cười, lại nói thêm, “Nhưng cũng hơi phiền, có lẽ phải tốn không ít tiền đâu.”
“tiền ư?” Tô Sách Na sửng sốt, nhưng sau đó liền nở nụ cười, “Biển Cấm vương cung đã có mấy vạn năm tuổi, vàng bạc châu báu vô số kể, miện hạ cần bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.”
Sở Thiên sáng mắt, nói ra cũng lạ, đại thiếu gia Sở Thiên có sinh mạng bất tử, tiền bạc đếm không xuể, nhưng tính hám tiền của hắn vẫn không giảm, hơn nữa càng ngày càng tăng lên.
“Cũng không vội, hãy đem những tộc nhân mang bệnh khác đến chỗ ta trước, để ta khám thử! À, phải biết được có bao nhiêu người mặc bệnh mới biết được cần bao nhiêu tiền.”
Sau đó, Sở Thiên nhờ có thời gian thuận lưu mà khám được cho khá nhiều hải tộc, phần lớn có bệnh giống Sa Lỗ, nhưng cũng có một số có bệnh khác, nhưng cũng là những chứng bệnh phát sinh do sự thay đổi của nước biển, rất dễ chữa.
Sau đó Sở Thiên khám cho Mỹ Nhân Ngư, cũng là bệnh đó, nhưng La Đức Mạn thì do nước biển thay đổi, đã ảnh hưởng đển bệnh bạch nhãn trước đây, may mà phát hiện sớm, nếu không lão rùa này không chỉ chảy máu mũi, mà còn chảy cả máu mắt nữa.
Sau khi kết nối được thông tin thạch, Sở Thiên dặn dò Ba Bác Tát ở Bố Lôi Trạch vài câu, dặn hắn chuẩn bị dụng cụ chữa bệnh, sau đó Mỹ Nhân Ngư đã đãi tiệc Sở Thiên tại Phương tiêm tháp. Truyện "Dị Giới Thú Y "
Không có người ngoài, khách mời chỉ có La Đức Mạn và Tô Sách Na, Mỹ Nhân Ngư đột nhiên trầm giọng nói: “Phất Lạp Địch Nặc, chữa bệnh cho thần tộc còn phải lấy tiền sao, không phải ngươi đang nhân cơ hội lừa lấy tiền của Biển Cấm đấy chứ?”
“hà hà, biểu tỷ nói gì vậy, đợi đến lúc những dụng cụ chữa bệnh được chuyển tới, tỷ sẽ hiểu vì sao ta phải lấy nhiều tiền như vậy.”
Căn tin học viện tế tự Phất Lạp Địch Nặc,
Phanh! Bộp! Rầm!
Học sinh đá bàn, ném vỡ đĩa, vứt dao, từng tốp vây quanh cửa, một người dẫn đầu nói: “Lý Duy Khắc, đại diện cho tất cả học sinh ở học viện tế tự Phất Lạp Địch Nặc, xin kháng nghị.”
“đúng, chúng tôi kháng nghị!” một nữ học sinh đứng cạnh Lý Duy Khắc lớn giọng “Chất lượng thức ăn ở căn tin giảm sút chúng tôi có thể chịu đựng được, nhưng tại sao cơm lại không có muối? Chẳng lẽ các ngươi lại tham ô muối ăn của căn tin sau lưng viện trưởng Phất Lạp Địch Nặc?”
“chúng tôi không ăn nữa.”
Đầu bếp trưởng của căn tin sửa lại mũ, liếc hai học sinh đứng đầu, nói: “Lý Duy Khắc, Tư Kiệt Mẽ, gia đình các ngươi đã đính hôn cho các ngươi rồi phải không? Đúng rồi, phó viện trưởng Ba Bác Tát và giáo vụ trưởng đang xem xét một quy định mới, sẽ đuổi học tất cả những học sinh dính líu vào chuyện yêu đương đấy, hừ”
Hắn khẽ nheo mắt, rõ ràng đang có ý uy hiếp, cặp vợ chồng trẻ nọ nhìn nhau, không ai dám nói gì nữa
…………..
Một làng chài nhỏ ở Đông Hải.
“cứu mạng, con chuột to quá!” bà chủ nhà đang đứng trước bếp, sửng sốt kêu lên: “Ông à, mau lại xem, con chuột này đang ăn vụng muối”
“Còn đứng đó làm gì, mau đuổi nó đi.” Ông chủ mang theo một cây chổi đi từ trong phòng ra, thấy con chuột đang chõ miệng vào hộp muối, chân lại đang kẹp một đồng tiền, kêu hai tiếng chít chít, ném tiền lại rồi chạy vào hang.
Tình trạng này xảy ra trên đại lục vào lúc nào vậy, sau này các sử gia đã ghi lại như sau: theo lịch Huyễn Thú năm 728, lịch sáng thế năm thứ 4, đại lục thiếu uối trầm trọng, muối quý như vàng.
……………………
Biển Cấm vương cung, những người trong hải tộc đang nhìn chòng chọc vào những con chuột lạ, mồm miệng há hốc, mỗi con chuột đều ngậm một bình muối, thân mang một vòng da, sắp quân theo nghi thức của quân đội Khải Tát.
Chính là thượng tướng quân Bố Lôi Trạch, đội đặc chủng hơn mười vạn con chuột biến hình dưới trướng Ni Mễ Tư.
“Long, long thần, ngươi mua hết muối trên đại lục sao?” La Đức Mạn lắp bắp hỏi
Mỹ Nhân Ngư chau màu, “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi cần muối làm gì vậy? Để chữa bệnh ư? Thất hải của ta còn thiếu muối ư?”
“không không” Sở Thiên xoay xoay Long Thần Quyền Trượng, cười nói: “Muối biển và muối ăn không giống nhau, nếu dùng lộn xộn, sẽ làm chết người đó.”
Mấy con chuột đẩy một cái nồi nạm vàng đến trước mặt Sở Thiên, Sở Thiên gõ gõ vào nồi rồi nói: “Mời biểu tỷ vào tắm, sau đó dùng cách chuyển hóa thần lực, hấp thụ muối này vào cơ thể, sau đó lại thải ra.”
Những việc diễn ra sau đó thì không cần nói nữa, Mỹ Nhân Ngư thử trước, quả nhiên khỏe mạnh trở lại, những người khác trong thần tộc cũng đi tắm.
Lúc này Sở Thiên mới có thời gian để giải quyết mục đích hắn đế Biển Cấm, trong Phương tiêm tháp, hắn đặt tiêu bản của hải tộc đó lên trước mặt Mỹ Nhân Ngư, để nàng xem xét.
“A, hơi giống giống Khố Khoa Kỳ!” Mỹ Nhân Ngư kinh ngạc nói.
La Đức Mạn cũng la hoảng, hắn nói: “Đó là Mỹ hải yêu, ôi trời, cô gia, người tìm nó ở đâu ra vậy? Bọn chúng, bọn chúng đã tuyệt chủng từ lâu rồi.”
“La Đức Mạn thừa tướng, ngươi nói đây chính là Mỹ hải tộc, đánh bại hải tộc chỉ sau một trận đánh ư?” Mỹ Nhân Ngư không nhận ra, xem ra chủng tộc này đã cổ quá rồi.
Tại sao như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, cứ nhìn hai người mà Mỹ Nhân Ngư bảo Sở Thiên chữa bệnh trước là biết. Nói về thân phận, Mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ, bọn chúng đều không bằng La Đức Mạn, nhưng được quyền chữa trị trước, có lẽ nguyên nhân là vì một người là công chúa của bắc hải băng dương, một người là vương tử của vô tận chi hải.
Làm quân vương quả thật không dễ, làm nữ vương lại càng không dễ! Sở Thiên lại thở dài, người hầu cũng đã đưa Sở Thiên đến thiên điện Phương tiêm tháp.
Trong số thí thần thất hải chỉ có Tô Sách Na và Mai Lệ Nhĩ ở đó, Sa Lỗ cũng không ở đó.
Sở Thiên vừa thấy Mai Lệ Nhĩ, không khỏi sửng sốt, bởi vì bên ngoài Mai Lệ Nhĩ không có gì bất thường, tinh thần chỉ hơi uể oải, không có dáng dấp mang bệnh như La Đức Mạn.
“bái kiến Long Thần miện hạ!” Mai Lệ Nhĩ thi lễ.
Tô Sách Na và Sở Thiên đã quen biết nhau, bà ta đem tới cho Sở Thiên một cái ghế, cười nói: “Để ta báo với cô gia ngươi và A Mạt Kỳ miện hạ đến rồi. Tiểu bảo bối Khách Thu Sa không đến sao? Quả thật ta rất nhớ tiểu tử này.”
“Ha ha, tiểu tử đó và Mạt Khắc Nhĩ đang ham chơi.” Sở Thiên cười cười, nhưng không ngồi xuống, nhìn Mai Lệ Nhĩ nói: “ngươi bệnh rồi à? Sao không nghỉ đi, còn ở đây làm việc nữa?”
“Thưa Long Thần miện hạ, trước đây cơ thể ta quả thật không thoải mái, nhưng sau khi dùng thần lực chữa trị, đã hồi phục rất nhiều. Giờ thì không có gì đáng ngại nữa.”
Sở Thiên kinh ngạc hỏi: “Thần lực của ngươi có thể khống chế được những sự thay đổi của cơ thể ư?”
Thần lực của Mai Lệ Nhĩ là gì? Nguyên tố bổn mạng của cô ấy thuộc thủy hệ - hàn băng, cũng không có gì đặc biệt trong hàng ngàn vạn thần tộc.
“Đúng vậy, miện hạ, không chỉ có ta, mà phần lớn các hải thú trong bắc hải băng dương đều như vậy, sau khi vận chuyển thần lực xong, cơ thể cũng đều được hồi phục!”
Sở Thiên cười, lời của Mai Lệ Nhĩ đã khiến hắn có thể đưa ra một kết luận mới, phần lớn hải tộc của bắc hải băng dương đều thuộc tính băng, cũng có nghĩa là bệnh lần này có thể dùng nhiệt độ thấp để chữa trị.
Nhưng xem sắc thái tinh thần của Mai Lệ Nhĩ, nhiệt độ thấp chỉ có thể khống chế, nhưng không thể chữa được bệnh hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên gật đầu bảo Mai Lệ Nhĩ: “ngươi hãy biến về bản thể trước để ta xem thử.”
Mai Lệ Nhĩ hơi do dự nói: “Hay là miện hạ tới thăm Sa Lỗ trước, bệnh hắn còn nặng hơn ta nữa”
“Ừ, cũng được, Tô Sách Na đại tỷ, làm phiền tỷ dãn đường vậy” Sở Thiên theo Tô Sách Na đi vào phòng ngủ phía trong, khi đi qua hành lang, Sở Thiên nói nhỏ: “Đại tỷ, Mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ không thể là…”
“ha ha, Long Thần miện hạ, ngươi giống bọn phượng hoàng từ khi nào vậy hả, thích hỏi những điều này?” Tô Sách Na cười ha hả, không để ý Mai Lệ Nhĩ đang ở ngoài, nói: “Khi nào có uống rượu mừng, ngươi cũng nên đến tham gia một ly”
Lại còn có thời gian để chọc ghẹo, xe ra Tô Sách Na vẫn rất thoải mái, bây giờ người ở Biển Cấm có một niềm tin mù quáng vào Sở Thiên, có kỹ thuật tế tự thời thượng cổ, thì sẽ không có người chết được.
Gian phòng ngủ ở bên trong rất rông, nhưng vật dụng đều đã được chuyển đi, vì Sa Lỗ đã biến thành bản thể, là một con cá mập răng hổ dài hơn bảy mét, lúc này đang nằm mê man
Kiểm tra các chứng bệnh của loài cá, bước thứ nhất phải xem bên ngoài, nếu ở bên ngoài không có biểu hiện gì, thì bước thứ hai cần phải kiểm tra là mang cá.
Trường hợp của Sa Lỗ cũng là như vậy, bên ngoài ngoại trừ tinh thần uể oải thì không còn biểu hiện nào khác, vì vậy Sở Thiên phải mở mang cá ra xem.
Tí tách!
Mang cá vừa mở ra, thì có một dòng dịch lỏng chảy ra, nặng nề chảy xuống nền gạch.
Sở Thiên tiếp tục kiểm tra, ngồi xổm xuống lấy một mẫu dịch lỏng dưới đất lên quan sát, màu vàng nhạt, bên trong còn có lẫn bùn và tạp chất “Tô Sách Na đại tỷ, những tộc nhân khác cũng có biểu hiện thế này sao?”
“Chỉ một số thôi, trước đây Mai Lệ Nhĩ cũng từng bị như thế này, nhưng có một số tộc nhân khác có biểu hiện không giống Sa Lỗ.” Tô Sách Na đáp.
Chẳng lẽ chứng bệnh không chỉ có vậy? Sở Thiên chay mày, xem lại mang cá của Sa Lỗ lần nữa, bên trong chỉ có một vài vết chấm nhỏ mau vàng nến, nhìn kỹ chỗ gốc mang thêm một lần nữa, có một vài chấm đã ăn mòn vào thịt, tạo nên những lỗ nhỏ.
Mang cá bị toét! Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu Sở Thiên.
“Ôi, nữ thần!” Sở Thiên đã có kết luận cụ thể, trước hết là nước biển bị nhạt, sau đó lại nóng lên, sau đó lại thêm bệnh của Mai Lệ Nhĩ và các băng dương ngư giảm bớt, Sở Thiên đã có thể khẳng định, đây là bệnh hủ bại huyết tính
Loại bệnh này rất dễ phát sih trong môi trường nhiệt độ nước thấp, thậm chí Sở Thiên có thể tưởng tượng được, vì Mỹ Nhân Ngư muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh này, nên đã làm nước biển nóng lên để loại bỏ bệnh này. Nhưng do thân nhiệt của hải tộc băng dương rất thấp, lại có băng hệ thần bảo vệ, bệnh này đã bị nhiệt độ thấp khắc chế.
“Hà hà” Sở Thiên xoa cằm, đây là do không làm đúng lời dặn của bác sĩ, chữa khỏi bệnh này thì lại làm xảy ra bệnh khác. Không ngờ, Sở Thiên chặc lưỡi làm Tô Sách Na giật mình, vội vàng hỏi: “miện hạ, Sa Lỗ còn có thể chữa khỏi chứ?”
“Ha ha, đại tỷ cứ yên tâm, có ta ở đây thì không có ai chết đâu…” Sở Thiên cười, lại nói thêm, “Nhưng cũng hơi phiền, có lẽ phải tốn không ít tiền đâu.”
“tiền ư?” Tô Sách Na sửng sốt, nhưng sau đó liền nở nụ cười, “Biển Cấm vương cung đã có mấy vạn năm tuổi, vàng bạc châu báu vô số kể, miện hạ cần bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.”
Sở Thiên sáng mắt, nói ra cũng lạ, đại thiếu gia Sở Thiên có sinh mạng bất tử, tiền bạc đếm không xuể, nhưng tính hám tiền của hắn vẫn không giảm, hơn nữa càng ngày càng tăng lên.
“Cũng không vội, hãy đem những tộc nhân mang bệnh khác đến chỗ ta trước, để ta khám thử! À, phải biết được có bao nhiêu người mặc bệnh mới biết được cần bao nhiêu tiền.”
Sau đó, Sở Thiên nhờ có thời gian thuận lưu mà khám được cho khá nhiều hải tộc, phần lớn có bệnh giống Sa Lỗ, nhưng cũng có một số có bệnh khác, nhưng cũng là những chứng bệnh phát sinh do sự thay đổi của nước biển, rất dễ chữa.
Sau đó Sở Thiên khám cho Mỹ Nhân Ngư, cũng là bệnh đó, nhưng La Đức Mạn thì do nước biển thay đổi, đã ảnh hưởng đển bệnh bạch nhãn trước đây, may mà phát hiện sớm, nếu không lão rùa này không chỉ chảy máu mũi, mà còn chảy cả máu mắt nữa.
Sau khi kết nối được thông tin thạch, Sở Thiên dặn dò Ba Bác Tát ở Bố Lôi Trạch vài câu, dặn hắn chuẩn bị dụng cụ chữa bệnh, sau đó Mỹ Nhân Ngư đã đãi tiệc Sở Thiên tại Phương tiêm tháp. Truyện "Dị Giới Thú Y "
Không có người ngoài, khách mời chỉ có La Đức Mạn và Tô Sách Na, Mỹ Nhân Ngư đột nhiên trầm giọng nói: “Phất Lạp Địch Nặc, chữa bệnh cho thần tộc còn phải lấy tiền sao, không phải ngươi đang nhân cơ hội lừa lấy tiền của Biển Cấm đấy chứ?”
“hà hà, biểu tỷ nói gì vậy, đợi đến lúc những dụng cụ chữa bệnh được chuyển tới, tỷ sẽ hiểu vì sao ta phải lấy nhiều tiền như vậy.”
Căn tin học viện tế tự Phất Lạp Địch Nặc,
Phanh! Bộp! Rầm!
Học sinh đá bàn, ném vỡ đĩa, vứt dao, từng tốp vây quanh cửa, một người dẫn đầu nói: “Lý Duy Khắc, đại diện cho tất cả học sinh ở học viện tế tự Phất Lạp Địch Nặc, xin kháng nghị.”
“đúng, chúng tôi kháng nghị!” một nữ học sinh đứng cạnh Lý Duy Khắc lớn giọng “Chất lượng thức ăn ở căn tin giảm sút chúng tôi có thể chịu đựng được, nhưng tại sao cơm lại không có muối? Chẳng lẽ các ngươi lại tham ô muối ăn của căn tin sau lưng viện trưởng Phất Lạp Địch Nặc?”
“chúng tôi không ăn nữa.”
Đầu bếp trưởng của căn tin sửa lại mũ, liếc hai học sinh đứng đầu, nói: “Lý Duy Khắc, Tư Kiệt Mẽ, gia đình các ngươi đã đính hôn cho các ngươi rồi phải không? Đúng rồi, phó viện trưởng Ba Bác Tát và giáo vụ trưởng đang xem xét một quy định mới, sẽ đuổi học tất cả những học sinh dính líu vào chuyện yêu đương đấy, hừ”
Hắn khẽ nheo mắt, rõ ràng đang có ý uy hiếp, cặp vợ chồng trẻ nọ nhìn nhau, không ai dám nói gì nữa
…………..
Một làng chài nhỏ ở Đông Hải.
“cứu mạng, con chuột to quá!” bà chủ nhà đang đứng trước bếp, sửng sốt kêu lên: “Ông à, mau lại xem, con chuột này đang ăn vụng muối”
“Còn đứng đó làm gì, mau đuổi nó đi.” Ông chủ mang theo một cây chổi đi từ trong phòng ra, thấy con chuột đang chõ miệng vào hộp muối, chân lại đang kẹp một đồng tiền, kêu hai tiếng chít chít, ném tiền lại rồi chạy vào hang.
Tình trạng này xảy ra trên đại lục vào lúc nào vậy, sau này các sử gia đã ghi lại như sau: theo lịch Huyễn Thú năm 728, lịch sáng thế năm thứ 4, đại lục thiếu uối trầm trọng, muối quý như vàng.
……………………
Biển Cấm vương cung, những người trong hải tộc đang nhìn chòng chọc vào những con chuột lạ, mồm miệng há hốc, mỗi con chuột đều ngậm một bình muối, thân mang một vòng da, sắp quân theo nghi thức của quân đội Khải Tát.
Chính là thượng tướng quân Bố Lôi Trạch, đội đặc chủng hơn mười vạn con chuột biến hình dưới trướng Ni Mễ Tư.
“Long, long thần, ngươi mua hết muối trên đại lục sao?” La Đức Mạn lắp bắp hỏi
Mỹ Nhân Ngư chau màu, “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi cần muối làm gì vậy? Để chữa bệnh ư? Thất hải của ta còn thiếu muối ư?”
“không không” Sở Thiên xoay xoay Long Thần Quyền Trượng, cười nói: “Muối biển và muối ăn không giống nhau, nếu dùng lộn xộn, sẽ làm chết người đó.”
Mấy con chuột đẩy một cái nồi nạm vàng đến trước mặt Sở Thiên, Sở Thiên gõ gõ vào nồi rồi nói: “Mời biểu tỷ vào tắm, sau đó dùng cách chuyển hóa thần lực, hấp thụ muối này vào cơ thể, sau đó lại thải ra.”
Những việc diễn ra sau đó thì không cần nói nữa, Mỹ Nhân Ngư thử trước, quả nhiên khỏe mạnh trở lại, những người khác trong thần tộc cũng đi tắm.
Lúc này Sở Thiên mới có thời gian để giải quyết mục đích hắn đế Biển Cấm, trong Phương tiêm tháp, hắn đặt tiêu bản của hải tộc đó lên trước mặt Mỹ Nhân Ngư, để nàng xem xét.
“A, hơi giống giống Khố Khoa Kỳ!” Mỹ Nhân Ngư kinh ngạc nói.
La Đức Mạn cũng la hoảng, hắn nói: “Đó là Mỹ hải yêu, ôi trời, cô gia, người tìm nó ở đâu ra vậy? Bọn chúng, bọn chúng đã tuyệt chủng từ lâu rồi.”
“La Đức Mạn thừa tướng, ngươi nói đây chính là Mỹ hải tộc, đánh bại hải tộc chỉ sau một trận đánh ư?” Mỹ Nhân Ngư không nhận ra, xem ra chủng tộc này đã cổ quá rồi.
Bình luận facebook