• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Dị Giới Thú Y (7 Viewers)

  • Chương 594

Sắc mặt không đổi, Sở Thiên làm ra vẻ kinh ngạc, cười nói: “Sử Ðế Phân trở về rồi sao,


Sư nương, người đã gặp hắn ở đâu?"


“Ở gần mộ của Thần Thú!” Mai Lâm nói.


Mộ của thần thú Ở Tây Hải chỉ có một, đó chính là mộ của Ba Nhï và Địch Á Lạc.


_“Ha ha, xem ra các ngươi rất nhớ lão đầu bếp đó nhỉ!” Mai Lâm bỏ cây kéo trong tay


xuống, mang thức uống ra cho Sở Thiện, cười nói: “Ái Lệ Ti vừa nghe Sử Ðế Phân đã trở


về, liền mang theo Phan Đa Lạp đi ngayl”


Thì ra Tiểu Bạch đã phát hiện ra hành tung của Sáng Thần! Sở Thiên cười: “Sư nương,


người có thể kể rõ cho ta nghe hoàn cảnh đã gặp Sử Ðế Phân không?”


“Có gì không được chứ, ngươi đúng là khách khí quá rồi đó!” Mấy ngày trước ta và Sư


phụ ngươi đi dạo Ở ngọn núi phía bắc, đột nhiên Sử Ðế Phân chạy từ hướng ngôi mộ tới,


chúng ta vốn định chặn hắn lại, nhưng lão đầu bếp đó vội vội vàng vàng. nói những lời mà


chúng ta nghe không hiểu gì hết, rồi bỏ chạy!”


Nói xong, Mai Lâm áy náy cười nói, “Hắn chạy nhanh lắm, chúng ta đuổi không kịp, ta


định thông_báo sớm cho các ngươi biết, nhưng mấy ngày nay An Ðông Ni đang bận nghiên


cứu thuật tế tự, nên ta quên mất chuyện này.”


“Anh Cách Lạp Mỗ có biết tin này không?”


“Biết, chúng ta nói cho hắn rồi, không ngờ bộ dạng của hắn cũng giống như Ái Lệ Ti,


vừa nghe xong đã đi mất!” Nói đến đây, An Ðông Ni nói xen vào: “Phất Lạp Ðịch Nặc, có


phải ngươi lại làm gì có lỗi với nữ thần rồi không? Nếu không tại Sao người lại...”


“Sư phụ à, là do bảo bối Phan Ða Lạp của người đó, nó đòi Tiểu Bạch mang đi chơi!”


Sở Thiên làm ra vẻ như nhớ ra điều gì, cười nói: “Sư nương, có chút việc ta muốn làm


phiến đến người!”


“Khách sáo gì chứ, nói đi!”


“Vợ ta cũng Sắp Sinh con rồi, người liệu có thời gian giúp ta đỡ đẻ không?”


Mai Lâm vui mừng, vội hỏi: “Khi nào sinh? Chắc chắn ta sẽ đi!”


“Cũng trong mấy ngày này thôi, Sư nương đợi một lát,,ta bảo A Mạt Kỳ đến đón người Ị”


Nói xong Sở Thiên lây thông tin thạch ra, dặn dò: “Đến chỗ sư phụ và sư nương một chuyến,


ngươi mang theo cả Kiệt Khắc Tốn đến nữa, bảo hắn giúp sư nương chăm sóc hoa cỏ ”


Chỉ trong nháy mắt, A Mạt Kỳ mang theo ba tên Hùng Miêu đến, Sau đó mang An Đông


Ni và Mai Lâm quay về Bố Lôi Trạch.


Trong phòng chỉ còn lại Sở Thiên và Kiệt Khắc Tốn, nụ cười của Sở Thiên đã biến mất.


Kiệt Khắc Tốn ngáp một cái, không kiên nhẫn nói: “Phất Lạp Ðịch Nặc, có phải đã xảy


ra chuyện gì nghiêm trọng rồi không? Nếu không ngươi cũng sẽ không mang An Đông Ni và


Mai Lâm đến Bố Lôi Trạch để bảo vệ an toàn cho họ!”


Sở Thiên gật đầu, "Sáng Thần đã trở vễl"


“Tư Ðặc Ân lão đại tại thượng!” ba tên Hùng Miêu cùng sửng Sốt, trong tương lại mà


bọn họ được biết đến, không hề có đoạn Sáng Thần trở về.


Sáng Thần - sức mạnh lớn nhất của tam giới, sự trở về của ngài có nghĩa là tất cả mọi


việc đều không thể dự đoán được nữa.


Sở Thiên nói tiếp: “Tiểu Bạch đã đi tìm Sáng Thần, Anh Cách Lạp Mỗ đi tìm Tiểu Bạch,


bây giờ ta muốn các ngươi dùng thiên phạt chi nhãn để tìm bọn họ!”


“Chẳng phải ngươi có thông tin thạch của Anh Cách Lạp Mỗ Sao?”


“Ta đã thử rồi, Anh Cách Lạp Mỗ đã khóa thông tin thạch, có lẽ do sợ bị lộ ma pháp dao


động!”


“Mẹ ơi, ngươi đợi chút, ta sẽ tìm bọn họ ngay! Chà, không được, nếu quả thật là Sáng


Thần, Ái Lệ Ti_lại Ở bên cạnh Sáng Thần, thiên phạt chi nhãn của ta cũng vô dụng!” Kiệt


Khắc Tốn bât đăc dĩ nói.


“Dùng hết sức đi!” Sở Thiên trầm giọng nói.


Chỉ thấy ba tên Hùng Miêu đứng vây thành một vòng, Ở giữa, sáu móng vuốt chụm vào


nhau, sáu chân sau cũng chụm vào nhau, nhìn vào, thì đó là một đống thịt khó mà phân biệt.


Trong miệng họ lẩm bẩm điều gì đó, một lát sau, Ở giữa ba tên Hùng Miêu nổi lên một bóng


nước, nhưng bóng nước đó không trong suốt, mà tỏa ra nhiều màu Sắc, nhìn kỹ, những màu


sắc mà nó phản chiếu ra lại chính là cảnh sắc Ở bờ Tây Hải.


Cành Sắc không ngừng thay đổi, tất cả mọi chủng tộc, và những sự việc Ở bờ Tây Hải đều


hiện ra trong quả câu, thậm chí_cả những Mỹ Hài Yêu_đã ẩn mình cẩn thận cũng bị phát hiện


ra, nhưng, không thấy Sáng Thân, cũng không thấy Tiểu Bạch.


“Lại một lần nữa!” Một tên Hùng Miêu hô lớn, theo Sau đó, quả cầu nước lớn hơn gấp


đôi, màu sắc cũng sáng hơn, còn cảnh sắc bên trong lại càng phong phú hơn, vong linh, linh


hồn, những chủng tộc mà mắt thường không nhìn thấy cũng xuất hiện.


Đột nhiên, một tiếng 'bùm' vang lên, quả cầu vỡ ra, biến thành những làn nước nhỏ, ba


tên_Hùng Miêu dường như vừa tắm xong vậy, những giọt mô hôi lớn từ trên người giọt


xuống


“Tìm thấy không?" SỞ Thiến vội vàng hỏi.


“Không thấy bóng dáng của Sáng Thần và Ái Lệ Ti, Anh Cách Lạp Mỗ cũng không...


Ha ha!” ba tên Hùng Miêu đột nhiên cười, ngẩng đầu lên, đắc ý nói: “Nhưng thiên phạt chi


nhãn của ta cũng có hiệu quà, ta đã thây một lân phiến của Anh Cách Lạp Mỗ dưới đáy Tây


Hải!”


“Đáy biển Tây Hải...” Sở Thiên chau mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vùng đất chuộc tội!


Chúng ta đi!”


“Đợi một lát, Vùng đất chuộc tội không thể sử dụng thần lưc, ngươi mang theo


người một chút!”


Sở Thiên đã bay lến, “Ðến Tây Hải, xin viện binh của Tây Hải vương!”


“Ngươi huy động quân đội làm gì? chúng ta sẽ không vào nổi Vùng đất chuộc tội đâu ”


“Đến lúc đó rồi hẵng tính! Đừng dài dòng nữa, mau đi thôi!”


Khi Sở Thiên đến đáy biển Tây Hải, Tây Hải vương đã nhận được tin tức từ thông tin


thạch truyền tới, đã chuẩn bị một vạn thần tộc, toàn bộ đều là những tinh anh của Tây Hải


thủy tộc, đây cũng là những người trấn giữ hải tộc.


Sở Thiên_và Tây Hải vương nói mấy cáu với nhau, sau đó Kiệt Khắc Tốn dẫn đường, tìm


được lân phiến của Anh Cách Lạp Mỗ.


Mảnh lân phiến này chỉ còn có một nửa, dường như đã bị ai đó bẻ gãy mất một nửa, hơn


nữa còn bị vứt vào một góc, Sau khi quan sát tỉ mỉ, Sở Thiên xác định, đây là mảnh lân phiến


Ở hai bến cánh của Anh Cách Lạp Mỗ, “Ha ha, Anh Cách Lạp Mô quả là lanh lợil”


Sở Thiến cười, nếu không phải Anh Cách Lạp Mỗ đã trải qua một trận chiến kịch liệt, thì


mảnh lân phiến bị rơi xuống không thế là mảnh lân phiến_ nơi trọng yếu trên cơ thể hắn, cũng


có nghĩa là, mảnh lân phiến này là do chính hăn cô tinh đế lại.


Tại sao hắn lại muốn để lại một mảnh lân phiến? Nhìn góc của mảnh lân phiến bị bẻ gãy


cũng có thế biết, Anh Cách Lạp Mỗ đang chỉ dẫn phương hướng.


Ðể Kiệt Khắc Tốn dùng thiến phạt chỉ nhãn quan sát kỹ tình hình Sở Thiên mang theo


quân đội đi theo hướng Anh Cách Lạp Mỗ chỉ dẫn, khoảng hơn một ngàn dặm, hắn lại phát


hiện thêm một mảnh lân phiến nữa, cũng chỉ một hướng giống như trước.


_ Cứ đi đi đừng dừng như vậy, lúc Sờ Thiên phát hiện ra mảnh lân phiến thứ tư, hắn đã đi


đến một dãy núi dưới đáy biển, đây đã là biên giới của Tây Hải, phía trước đã không còn


đường nữa.


Kiệt Khắc Tốn tìm kiếm xung quanh, bĩu môi nói: “Không có phát hiện gi cả!”


“Không thể không có gì được!” Sở Thiên nheo mắt, đột nhiên giơ tay, hét lớn: “Toái


thời!”


Không phát ra âm thanh gì, dãy núi trước mặt cũng biến mất, Kiệt Khắc Tốn kinh ngạc


nói: “Tại Sao ở đây lại có thể Truyền tống pháp trận, tại Sao thiên phạt chi nhãn lại không


nhìn thấy?"


Sở Thiên nhìn chằm chằm vào pháp trận đang hiện ra, pháp trận này có chút kỳ lạ, nó


đem lại cho Sở Thiến một cảm giác rất quen thuộc, về cơ bản nó giống như Lục ngự tỏa hồn


trận, nhưng nó lại do chín khỏa tinh mang tạo thành, dường như, nó là lục ngự tỏa hồn trận,


nhưng ờ dạng mạnh hơn!


Lẽ nào là do Sáng Thần lưu lại? Cũng chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao thiên


phạt chi nhãn của Kiệt Khắc Tôn lại không nhìn thấy.


Long thần bí pháp, thời không giáp bao trùm cơ thể, Sở Thiên nhìn một tên Hùng Miêu,


cười nói: “Các ngươi không sợ chết, đi vào bên trong xem thử đi!” Nói xong hắn vứt tên


Hùng Miêu vào bên trong pháp trận, Sau đó nói với hai tên Hùng Miêu còn lại: “Hắn đã nhìn


thấy gì rồi?"


Hai tên Hùng Miếu há hốc mồm miệng, “Mẹ ơi, giết người, trời ơi, giết rất nhiều người!”


Nói xong, hai tên Hùng Miếu rút thăm, một con Ở lại, một con nói: “Ði thôi, vào bên trong


rồi ngươi sẽ biết!”


_ Sở Thiến bước vào pháp, một mùi tanh xộc vào mũi, hắn vội nín thở, nhưng lại phát hiện


thần lực đã biến mất, lại thấy cảnh vật Ở xung quanh, nơi đây không ngờ lại là Vùng đât


chuộc tội!


Tại sao lại chỉ có thể dưa vào Vạn thú ấn và Sáng thế thần hạp khi vào Vùng đất chuộc


tội lại có thế truyền tiếp pháp trận, Sở Thiên không kịp suy xét kỹ càng, bởi vi cảnh vật trước


măt hắn quả thật quá Sức tưởng tượng!


Máu, chân tay bị cụt, ánh đao không ngừng lóe Sáng.


Mỹ Hải yêu luôn được tôn xưng là hung tàn, lúc này lại chạy khắp nơi tìm chỗ trốn, chỉ


còn lại sô ít những Mỹ Hài yêu tinh nhuệ đang kiên trì chống đỡ, chúng liều mạng xông vào


quân địch, Sau đó ngã xuống


Đối thủ của bọn Mỹ Hải yếu chỉ có một người.


Sát Kiếp Giả Mặc Phỉ Ðặc!


Tóc trắng, bạch giáp, đều đã nhuốm màu đỏ, trên bầu trời của Vùng đất chuộc tội tuyết


đang trôi bồng bềnh, trong khí trời giá lạnh, tuyết trắng máu đỏ, Mặc Phỉ Ðặc nhắm hai mắt,


vẫn như trước đây không Sử dụng vũ khí, chỉ dựa vào một cánh tay để đối đầu với kẻ địch.


Ở Vùng đất chuộc tội cầm cố thẩn lực này, tất cả lĩnh vục, tất cả mật pháp đếu huyễn


hoặc, sự sinh tử chỉ dựa vào một cách nguyên thủy nhất - sát ý!


Từ trong vương cung của Mỹ hải yêu Ở núi chuộc tội, một con đường được nhuốm bằng


máu và thịt, Mặc Phỉ Đặc cứ một bước_lại chém giết, bọn mỹ hải yêu bên cạnh cứ từng con


một ngã xuống, hắn đi về phía truyền tiếp pháp trận mà Sở Thiên đang đứng.


Hắn một tay giết kẻ địch, một tay còn lại đang ôm một đứa bé gái khoảng mười hai mười


ba tuôi, đó lại là con gái của Sở Thiên - Phan Ða Lạp.


Sở Thiên khẽ cắn môi, quát lớn: “Kiệt Khắc Tốn, gọi hải tộc quân đội đến đây ” Nói


xong, hắn kéo theo hai tên Hùng Miêu đã cùng vào đây với hắn tiến về phía Mặc Phỉ Ðặc.


Cuối cùng hai người củng đã mặt đối mặt, Mặc Phỉ Đặc giơ tay, trả Phan Đa Lạp vào


trong lòng Sở Thiên, “Xin lỗi, ta chỉ cứu được một ngườil”


Nói xong, Mặc Phi Đặc quay người, giết tiếp bọn Mỹ hải yêu, hai tay giơ lên, chân


không ngừng bước, chỉ trong nháy mặt đã giết đến hàng trăm tên, hơn một vạn Mỹ Hải yêu


không còn sót lại một tên nào!


Sở Thiên giao con gái lại cho một tên Hùng Miêu, “Ngươi mang nó ra ngoài, về Bố Lôi


Trạch báo cho A Mạt Kỳ, không cần quan tâm đến trận quyết chiến ba ngày Sau nữa, bằng


mọi cách phải mở vạn nhân thông đạo, đưa cả Bố Lôi Trạch đến đây cho ta!”


Hoa tuyết tung bay, huyết băng bắn ra bốn phía, Sở Thiên đuổi theo Mặc Phỉ Ðặc mà


không gặp phải trờ ngại gì, bởi vi nơi Sát Kiếp Giả đi qua đã không còn Mỹ hải yêu!


Dường như biết Sở Thiên muốn hỏi điều gì, Mặc Phỉ Đặc đáp: “Ái Lệ Ti và Anh Cách


Lạp Mỗ ở trong Vương cung Hải Yêu, Tử Thần cũng ở đó!”


“Đa tạ ngươi!” Sở Thiên chạy lên phía trước Mặc Phỉ Đặc, sau lưng, hơn một vạn hải tộc


quân đội cũng theo Sát, “Lại có thể kề vai chiến đấu rồi, người huynh đệ, mười ba năm nay


ngươi làm gì vậy?”


“Ðã mười ba năm rồi sao?” Mặc Phỉ Ðặc mở lớn Sát kiếp huyết đồng (mắt) ra, Sau đó


hắn thở hắt một tiếng, nhảy cao lên, chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể, hắn giết tất cả cự thú trước


mặt. Sau khi tiếp đất, hắn cúi đầu nói: “Quả nhiên đã mười ba năm rồi, hừ! Quả nhiên ta đã


truy sát Sáng Thần Suốt mười ba năm rồi.... ”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom