• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Dị Giới Thú Y (1 Viewer)

  • Chương 530

Sở Thiên đứng bên quảng trường trước Quang Minh Thánh Điện, nhìn chằm chằm vào bốn Thái Thản, nheo mắt cười


Có cần trở mặt với Đại Địa Phụ Thần hay không? Đây là vấn đề Sở Thiên hiện giờ đang suy nghĩ.


Hộ thuẫn ngoài đảo, Thiên Phạt Chi Nhãn của Khách Thu Sa, sự tấn công liên tiếp không kiêng dè của Kim Cương và Tề bách Lâm, những cơ quan được Sở Thiên bố trí gần nửa ngày vẫn vận hành bình thường, điều này chứng tỏ gì?


Có lẽ trong tam giới hiện nay người có thể xâm nhập vào Bố Lôi Trạch trong tình thế này, nhưng chí ít cũng phải là nhân vật cấp bậc Sáng Thế Cửu Thần! Như Thái Thản Cự Lực Thần…bọn họ vẫn không đủ tư cách! Có lẽ họ có thể liều xông vào, nhưng tuyệt đối không thể xâm nhập một cách im hơi lặng tiếng như vậy.


Đây cũng là nguyên nhân mà vừa rồi Sở Thiên vẫn luôn yêu cầu phong tỏa thêm ngoài đảo, sự thực chứng minh, Hỏa Diệm Phụ Thần có đồng bọn, hơn nữa rất có khả năng chính là bốn Thái Thản Cự Lực Thần này – họ đã sớm vào đây rồi!


“Nữ thần tại thượng!” Sở Thiên lăng không bay đến bờ biển, vẫy tay để người của mình đangnhìn hằm hè lui xuống, cười nói: “Bốn vị nói gì? Vừa rồi loạn quá, ta không nghe rõ.”


Các Thái Thản có chút gượng gạo, đưa mắt nhìn nhau, chọn một người đứng ra nói: “Long Thần miện hạ chúng ta khẩn cầu ngài nể mặt của chủ nhân, tha cho Trương Bá Luân miện hạ!”


Sở Thiên vừa lắng nghe, vừa phục người xuống, dùng Long Thần Quyền Trượng đập vào người Trương Bá Luân, hắn đãhôn mê bất tỉnh, cận kề với cái chết, ngay cả hai phân thân acln trên hai cánh tay hắn cũng không ngừng run rẩy kiệt quệ, đôi mắt nhắm lại, trông vô cùng tàn tạ


“Ồ, thả hắn, tại sao?” Sở Thiên hỏi


“Điều này…Sáng Thế Cửu Thần cùng một căn nguyên. Trương Bá Luân miện hạ là nghĩa đệ của chủ nhân, cũng là huynh muội của Ái Lệ Ti miện hạ, tính ra, hắn cũng là huynh đệ của miện hạ người.”


“Huynh đệ?” Sở Thiên đứng dậy, nghịch ngợm Long Thần Quyền Trượng, chậm rã nói rằng: “Bốn vị có thấy có huynh đệ nào đến nhà cướp người, đả thương người không? Hả? Ha ha, huynh đệ ư!”


Nói rồi, Sở Thiên chuyển đề tài, nói như thầm ám chỉ: “Bốn vị cũng giỏi lắm a, lại có thể đến Bố Lôi Trạch của ta dưới tầng tầng che phủ của hỏa pháo, hơn nữa lại đến thật đúng lúc, đúng là thú vị!”


Bốn Thái Thản sắc mặt ngượng ngùng, không biết nên trả lời thế nào.


Sở Thiên đi đi lại lại quanh Trương Bá Luân, trong lòng không ngừng tính toán, Đại Địa Phụ Thần là có ý gì? Thái Thản và Trương Bá Luân rõ ràng là cùng một bọn rồi, cũng tức là nói, Đặng Khẳng ủng hộ Trương Bá Luân đến cướp La Tân! Đặng Khẳng tại sao lại cần La Tân? Là có ý đồ tham lam với hỗn huyết của hắn, hay là còn nguyên nhân nào khác?


Còn cả lúc trước, Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ nối tiếp nhau đến Cấm Kỵ Hải, đến cũng thật kỳ quặc, rất khó nói sau lưng có bóng dáng của Đặng Khẳng hay không. Ba Sáng Thế Thần tộc này, hay là nói ba huynh đệ này đang muốn làm gì?


“ha ha!” Sở Thiên đột nhiên cười, hắn đã có quyết định, tạm thời không trở mặt với Đại Địa Phụ Thần, bởi vì nhìn từ trước đến nay, tín niệm mà Đại Địa Phụ Thần duy trì nhiêu nhất chính là bảo vệ tam giới, điều này hoan toàn phù hợp với lợi ích của Sở Thiên, vì vậy hắn lựa chọn cách quan sát thêm một thời gian nữa.


“Bốn vị, hiện nay Đặng Khẳng đại ca đã có thể rời khỏi Tiếp Nguyệt Tháp, phiền các ngươi mời hắn đến đây, để ta gặp hắn bàn bạc!” Nói rồi, Sở Thiên chỉ vào Trương Bá Luân đang nằm trên đất. Cười nói: “Các ngươi yên tâm, trước khi chưa hỏi ý kiến của Đặng Khẳng đại ca, hắn và phân thân của acln sẽ không có chuyện gì.”


Các Thái Thản do dự một lát, sau đó ôm quyền. “Vậy được, chúng ta sẽ đi mời chủ nhân!”


Mắt tiễn các Thái Thản rời đi, Sở Thiên vội vàng xoay người nói với Mỹ Nhân Ngư: “Biểu tỷ, ngươi phong ấn Trương Bá Luân trước, cẩn thận linh hồn của hắn!”


Mỹ Nhân Ngư làm theo lời, sau đó cau mày nói: “Đặng Khẳng muốn làm gì? Ngươi đã phong tỏa ngoài đảo, các Thái Thản thực chất không thể xâm nhập vào được, họ chắc chắn là cùng một bọn với Trương Bá Luân, sau khi vào đã dùng thổ nguyên tố để ẩn thân mình lại từ lâu!”


“Điều này ta cũng biết, có điều hiện tại vẫn chưa phải là lúc trở mặt với Đặng Khẳng a!” Sở Thiên nhún vai, căn dặn: “Ba Bác Tát, ngươi và Địch Áo đưa Trương Bá Luân vào phòng thí nghiệm, đợi lát nưuã Đặng Khẳng đến ta cố gắng kéo dài thời gian với hắn, trong thời gian ấy, bảo Địch Áo nhất định phải lấy được hai Sáng Thế Thần Hồn ra! Sau đó nghiên cứu được bao nhiêu thì nghiên cứu bấy nhiêu! Uhm, mời cả Lạp Hi Đức lão gia dùng thời gian thuận lưu với các ngươi!”


Mỹ Nhân Ngư trừng mắt nhìn Sở Thiên, Sở Thiên cười hăng hắc, “Liệt Hỏa Điểu cũng có thể lấy ra ba giọt nước, huống hồ là Hỏa Diệm Phụ Thần?”


“Ngươi đó!” Mỹ Nhân Ngư lắc đầu cười khổ, nàng vẫn không thể quen với cách làm không quang minh chính đại của Sở Thiên, nhưng cười khổ một lát rồi cũng không nói gì thêm.


Sở Thiên lệnh mở khung đỉnh Quang Minh Thánh Điện, sau đó mời yến tiệc ở trong thánh điện, đợi Đại Địa Phụ Thần giá lâm


Nửa ngày sau, Đặng Khẳng cuối cùng từ trên cao bay xuống, đáp đất trên quảng trường thánh điện.


Sở Thiên cười lớn đứng dậy nghênh đón, vừa gặp đã thân thiết ôm lấy hắn, “ha ha, Đặng Khẳng đại ca, đây là lần đầu tiên người đến Bố Lôi Trạch của ta nhỉ? Nào, tiểu đệ đưa người đi tham quan một chút, những hòn đảo nhỏ này tuy không xa hoa, nhưng cũng được xưng là Bố Lôi Trạch nghìn đảo hải phận xanh biếc trải dài vạn lý, cũng được xem như thánh địa của đại lục!”


Đặng Khẳng chỉ cười nhàn nhạt, khéo léo từ chối: “Long Thần miện hạ, sau này có thời gian sẽ thưởng ngắm Bố Lôi Trạch của ngươi, hôm nay Trương Bá Luân…”


“Chà! Đại ca, chuyện này thì ngươi không đúng rồi! Trương Bá Luân miệng thì xưng huynh gọi đệ, nhưng sau lưng lại ngầm ra tay đánh cướp đả thương người, không nể mặt của huynh đệ chút nào cả! Loại ngươi fnày không xứng làm huynh đệ!” Sở Thiên nắm lấy tay Đặng Khẳng, cười nói: “Đại ca cũng vậy, lần đầu tiên đến nhà huynh đệ, nhìn cũng không nhìn, chẳng lẽ cũng là nể mặt huynh đệ sao?” Sở Thiên còn chưa nói hết nửa câu sau đã ngầm thị ý: Ngươi không nể mặt thì cũng không phải là huynh đệ rồi. Mọi người vỗ tay giải tán, ta cứ giết Trương Bá Luân trước rồi nói!


Đặng Khẳng làm sao lại không hiểu lời này, không còn cách nào khác, đành mất nửa ngày đi tham quan phong cảnh của Bố Lôi Trạch dưới sự lôi kéo của Sở Thiên.


Như vậy, từ lúc Trương Bá Luân bị bắt, đã qua đi một ngày một đêm, nhưng Ba Bác Tát vẫn chưa truyền tin thành công tới, Sở Thiên trong lòng bất giác lẩm nhẩm, Địch Áo đã học hết tất cả y thuật của hắn, lại có thời gian thuận lưu của Lạp Hi Đức giúp sức, sao lâu như vậy vẫn chưa lấy được thần hồn?


Ám thiị người nhà đi thúc giục, Sở Thiên đưa Đại Địa Phụ Thần về thánh điện, hai bên ngồi xuống bàn rượu, Đặng Khẳng muốn mở lời, Sở Thiên đã nâng ly rượu lên, “Đại ca, tiểu đệ kính người một ly!”


Đặng Khẳng khẽ uống một hớp nhỏ, sau đó cau mày, đây là rượt sao? Thực chất là nước thối!


Sở Thiên khẽ tạ lỗi, than thở: “Đại ca có điều không biết, hai đầu bếp của nhà ta, một người bị Trương Bá Luân bắt đi rồi, một người thì bị đánh ngất, hiện tại còn chưa tỉnh, vì vậy cơm rượu có kém phần một chút!”


“Phải, Trương Bá Luân cũng thật quá đáng rồi. Nhưng dù gì hắn cũng là nghĩa tử của Sáng Thần, trận chiến ở Tây Hải một tháng sau còn cần hắn đối phó với Bố Lai Ân Đặc, Long Thần miện hạ, ta thay nghĩa đệ không biết chuyện của ta tạ tội với ngài!” Đặng Khẳng đứng dậy, giơ một vò “nước thối” lên uống sạch một hơi!


Ngồi xuống lại, Đặng Khẳng nói: “miện hạ, Trương Bá Luân….”


“a, Khách Thu Sa đến rồi! ha ha, mau đến rót rượu cho đại bá ngươi!” Trên bàn rượu chợt xuất hiện một đóa hoa tươi, chính là Khách Thu Sa biến ra, chú nhóc cười hì hì nhảy vào lòng của Đặng Khẳng.


“Đúng rồi, bế cả Mạt Khắc Nhĩ và Phan Đa Lạp ra đây, cả Đới An Na nữa, để chúng ra gặp đại bá nữa chứ!” Sở Thiên lại nói


Rất nhanh, mấy đứa trẻ đã bủa vây lấy Đặng Khẳng, không ngừng gọi “bá bá”, thực chất không để cho hắn có cơ hội nói.


Bùm! Trên đảo Bố Lôi Trạch chợt vang lên một tiếng sấm rền, Sở Thiên thần sắc biến đổi, nhanh chóng đứng dậy nói: “Đại ca, người cứ ngồi cùng đám trẻ! Ta ra ngoài xem thử!”


Nói xong, Sở Thiên không đợi Đặng Khẳng trả lời, vội vàng đi ra cửa, Đặng Khẳng chỉ biết cười khổ, với thực lực của hắn làm sao có thể không nghe ra, tiếng sấm rền đó là tự Sở Thiên cố ý cho nổ pháo!


Đi tới phòng thí nghiệm, Sở Thiên cau mày hỏi: “Địch Áo, thần hồn vẫn chưa lấy được ra sao?”


Trương Bá Luân đang nằm trên bàn phẫu thuật, đã bị lột sạch, giống như chú chuột bạch đáng thương trên địa cầu, Địch Áo chỉ vào người hắn, bất lực nói: “Lão sư, Hỏa Chi Hồn ta đã lấy ra rồi. Nhưng Linh Hồn Tổ Hồn mà người nói tìm mãi không thấy a!”


“không có Linh Hồn Tổ Hồn?”


Sở Thiên đích thân động thủ kiểm tra Trương Bá Luân, Địch Áo nói không sai, trong đầu hắn chỉ có tinh hạch tựa như mây lửa, đây chính là Hỏa Chi Hồn, nhưng lại không có Linh Hồn Tổ Hồn mạnh nhất trong Sáng Thế Lục Hồn mà truyền thuyết đã nói.


Sở Thiên không cam lòng kiểm tra lại một lượt, vẫn không có! Sau đó hắn gọi cả ba cường giả về linh hồn là Bác Đức, La Tây Nhã, và A Tư Nặc đến giúp, nhưng vẫn không thể tìm thấy cái gọi là Linh Hồn Tổ Hồn!


Bác Đức giận dữ đánh Trương Bá Luân một chưởng, “ Phất Lạp Địch Nặc, chúng ta tìm tiếp! Vừa rồi khi chiến đấu Trương Bá Luân rõ ràng đã dùng Linh Hồn Tổ Hồn! hiện tại tổ hồn chắc chắn vẫn còn nằm trên người hắn!”


Sở Thiên lắc đầu, “Ta đã lật giở từng tấc máu thịt của hắn rồi, đều không có! A Tư Nặc, ngươi phát hiện ra cái gì không?”


“Ta cũng không nhìn thấy cái gì! Có điều vừa rồi ta đã kiểm tra linh hồn của hắn, quả thực rất mạnh, Linh Hồn Tổ Hồn chắc chắn vẫn còn trên người hắn!”


Sở Thiên chỉ vào một trong hai phân thân của An Cát Lệ Na, “Địch Áo, gọi ả tỉnh dậy!”


Rất nhanh phân thân đã tỉnh lại, ả kinh sợ nhìn Sở Thiên, vội nói: “Đừng giết ta!”


“không muốn chết thì nói cho ta biết, Linh Hồn Tổ Hồn của Trương Bá Luân ở đâu?”


“Ta thật sự không biết a, bí mật ấy, Trương Bá Luân sao có thể nói cho ta biết được?”


“Con mẹ nó!” Sở Thiên đá ngất phân thân đó, “Các ngươi đi ra hết đi, nếu thật sự không được, thì lấy Hỏa Chi hồn cũng được rồi!”


Mọi người đi rồi, Sở Thiên nheo mắt lại, múa dao phẫu thuật trên người Trương Bá Luân, sau đó lại để cơ thể hắn khôi phục nguyên trạng, vỗ vào mặt hắn, cười nói: “Trương Bá Luân miện hạ, Linh Hồn Tổ Hồn của ngươi sớm muộn cũng là của ta!”


Trở lại Quang Minh Thánh Điện, Đặng Khẳng vẫn đang bị vòng vây của mấy đứa trẻ bám lấy, không biết làm gì, Sở Thiên ngồi đối diện với Đặng Khẳng, cười nói: “Đặng Khẳng đại ca, ta không nói nhiều lời nữa, Trương Bá Luân có thể trả cho ngươi, có điều, không thể trả lại tất cả cho người!”


Đặng Khẳng ngạc nhiên nói: “Ý của Long Thần miện hạ, lẽ nào chỉ trả ta một nửa người?”


Sở Thiên xua tay, “Sao lại trả một nửa người được? Trả người một nửa, ta để lại nửa kia để làm gì? Ha ha, ta nói là, cơ thể của Trương Bá Luân trả cho ngươi, nhưng hai phân thân của An Cát Lệ Na, thủ hạ của hắn ta phải giữ lại! Dù gì đó cũng là người của gia tộc Ma Căn, theo lý cũng nên trả lại cho chủ nhân của họ!”


“Điều này là nên làm!” Đặng Khẳng nói.


“Vậy được, Ba Bác Tát, đưa Trương Bá Luân lên đây!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom