Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136
--- ----
() Trời ơi hint :o hint kìa :o anh í muốn nói là chị í là điểm yếu duy nhất của anh í kìaaaaaaaaaaaaa *xin lỗi vô duyên quá =)) tại Lâm mỗ có chút phấn khích =))
--- ----
Còn Kim Kiền thì bị một ánh mắt này doạ cho một trận kinh hồn bạt vía.
Lại nhìn ta làm gì? Sao lại nhìn ta!!!!!!!! Ta gần đây đâu có làm ra cơ sự gì khiến người đời oán trách, kẻ gian nắm chuôi đâuuuuuu!
Từ đã! Nhược điểm của Tiểu Miêu đại nhân, chứ có phải nhược điểm của ta đâuuuu! Liên quan gìiiii?
Tiểu Miêu đại nhân ngài làm ơn đừng có ngó đông ngó tây, hại chết dây thần kinh thuộc hạ chứ.
"Ngày hôm trước, Hắc Yêu Hồ Trí Hoá cứ nằng nặc đòi Chân Trường Đình là trọng tài phân định thắng bại, tại hạ đã thấy có bất thường. Bây giờ nghĩ lại, quả nhiên là bọn chúng đã có âm mưu!", Nhan Tra Tán thở dài, tổng kết.
Nói tóm lại, Hồ Ly Tinh một mực đề cử Chân Trường Đình, chính là muốn xếp vào một người tưởng như rất đáng được tín nhiệm cho phe ta, lại lúc nào cũng có thể đưa ra ý kiến chuyên gia, âm thầm ảnh hưởng đến chiến lược đội nhà. Từ đó, Kỳ Lân Môn liền giành được lợi thế.
Uầy! Quả nhiên, đối phương chiến lược tỉ mỉ, hao tâm tổn sức, trăm phương ngàn kế, tính toán bài bản cho mọi đường đi nước bước!
Kim Kiền không khỏi một phen cảm khái. Xong xuôi khen ngợi âm thầm đối phương, nàng mới hoàn hồn chợt tỉnh và phát hiện, bầu không khí trong phòng vẫn duy trì ở áp suất thấp.
Nhan Tra Tán trầm mặt, ngưng mày. Triển Chiêu mày kiếm nhíu chặt. Lại có đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường nheo lại thành một đường ma mị. Tưởng Bình vuốt vuốt hàm râu cá trê, lặng lẽ một hồi rồi mới hỏi một câu, "Vậy chứ Nhan đại nhân! Chân Trường Đình này... đã có cách gì đối phó hay chưa?".
Cái này còn phải nói sao? Mắt nhỏ Kim Kiền trợn trừng lên, trong lòng căm giận thầm tự nói. Đến mức này thì đương nhiên trói gô cổ hắn lại, nhốt trong mật thất, cho dùng lão hổ đăng (*), tưới nước trộn bột ớt vào mũi miệng hắn, để xem hắn có gan mà không dám khai không!
--- ----
(*)một dụng cụ hành hình cổ đại
--- ----
Có điều, dường như chẳng ai trong phòng chung suy nghĩ với Kim Kiền.
Triển Chiêu lắc đầu: "Chúng ta không bằng không cớ cụ thể , nếu như tuỳ tiện công bố thân phận hắn, kiểu gì hắn cũng sẽ thề thốt nguỵ biện gỡ tội!".
Kim Kiền âm thầm thắc mắc không hiểu vào cái lúc này rồi mà còn bàn đến chứng cớ thì có tích sự gì? Mắt nàng ngước nhìn động vật họ mèo, đuôi mày giật giật khó hiểu.
Bạch Ngọc Đường ngồi ghếch hai chân, "Vạn nhất có mật thám khác ngoài Chân Trường Đình, nếu làm gì hắn, tất sẽ đánh rắn động cỏ!".
Gì? Còn có khả năng có mật thám khác á? Đùa à? Thế quá bằng lại làm thêm một bài trắc nghiệm khác sao? Kim Kiền liếc động vật họ chuột kia, nén mình nuốt nuốt cho trôi nước bọt.
"Không sai! Người này tạm thời không thể động đến!". Nhan Tra Tán nghiêm sắc mặt.
Thế rốt cuộc các vị hao tổn một đêm đàm luận này để làm gìiiiii?! Kim Kiền trừng mắt nhìn con mọt sách thư sinh kia, thở dài không thôi.
"Nhan đại nhân!", Tưởng Bình đột nhiên đứng dậy, hướng Nhan Tra Tán trịnh trọng ôm quyền nói: "Tưởng mỗ có một kế! Không biết có nên nói hay không!".
Không nên nói!
Bình thường với những câu hỏi kiểu này, tám phần mười là những kế sách làm
hại người nhưng mình cũng chẳng có nhiều lợi trong đó.
Kim Kiền cúi đầu, nghiến răng.
"Tưởng tứ gia! Mời nói!", đáng tiếc là Nhan Tra Tán tốt tính trước giờ hay nghe can gián thì nay hiện không có đồng quan điểm với Kim Kiền.
Tưởng Bình cung kính gật đầu, một đôi mắt đậu thẳng tắp nhìn vào Bát phủ tuần án, Nhan đại nhân, nhấn mạnh từng tiếng: "Nhan đại nhân, mục đích chuyến đi lần này của chúng ta là tiêu diệt Kỳ Lân Môn. Bây giờ lại bị kiềm kẹp, xung quanh là trùng trùng cạm bẫy của Hắc Yêu Hồ. Lại còn rơi vào liên hoàn bẫy của con cáo đó, không có lối thoát. Đây không phải là chuyện nhỏ. Vốn dĩ kết quả này cũng đi ngược hẳn mục đích ban đầu. Chi bằng hiện nay, chúng ta từ bỏ lôi chiến, đánh đòn phủ đầu, cho cao thủ giang hồ tập hợp đánh trận quyết định, một mẻ bắt gọn bọn chúng.
Nói xong, Tưởng Bình hít một hơi, vái dài một cái, lên tiếng tiếp tục: "Vậy, đánh tiếp hay dừng, kính thỉnh đại nhân quyết định!".
Nhan Tra Tán mắt phượng dài hẹp, sắc mặt ngưng trọng, trầm hẳn đi. Lúc đang định mở miệng nói, Triển Chiêu ở bên cạnh đột nhiên bật người đứng dậy. Lam ảnh thẳng tắp như tùng, con ngươi đen láy còn lẫm lẫm hàn quang, tiếng nói trong suốt lạnh lùng vang lên, "Bùi Thiếu trang chủ, đây là ý gì?".
Ể? Cái gì? Bùi thiếu trang chủ á? Ở đâu cơ? Mắt Kim Kiền nhìn ngó tứ phía, đầu óc mơ hồ.
Bạch Ngọc Đường đứng lên, một thân tuyết y nhuốm màu ánh trăng vương vất trên vạt áo, sắc mặt một màu băng giá lạnh lẽo: "Bạch mỗ chưa từng biết đến Bùi thiếu trang chủ của Thiên hạ đệ nhất trang lại là một kẻ thích nghe lén đấy!".
"Khụ! Quả nhiên thật khó qua mặt Triển hộ vệ và Ngũ đệ!". Ngoài cửa truyền tới tiếng ho nhẹ, một người đẩy nhẹ cửa bước vào. Đôi mắt hình trăng khuyết, dung mạo tuấn nhã, chính là Bùi Mộ Văn.
"Bùi mỗ đang định sang bẩm báo tin tức với Nhan đại nhân, vừa đúng lúc mọi người lại đang bàn chuyện hệ trọng. Tự nhận thấy không nên quấy rầy nên tại hạ đã ở ngoài tạm lánh, không tiện làm phiền. Vạn mong chư vị không trách phạt!".
Bùi Mộ Văn trên mặt xán lạn ý cười, hướng mọi người ôm quyền thi lễ. Chỉ có điều, đôi con ngươi lại loé lên một ánh nhìn quỷ dị.
Không ổn! Biểu cảm khác thường của Bùi Mộ Văn, không nhẽ là hắn cùng Chân Trường Đình thông đồng, có liên quan đến Hắc Yêu Hồ.
Kim Kiền đỉnh đầu giật giật, mắt nhỏ híp lại, đảo qua một miêu một thử, sắc mặt đang căng thẳng. Giác quan thứ sau như mách bảo, thôi thúc Kim Kiền đứng bật lên giống một cái máy. Hai tay đã nắm sẵn hai gói thuốc đề phòng nguy hiểm.
Bùi Mộ Văn ngó qua phản ứng của mọi người như sắp lâm đại địch, ý cười dần tắt ngấm. Thay vào đó là nét diễn cảm sắc bén, liếc mắt nhìn Tưởng Bình, rồi trấn định nhìn thẳng Nhan Tra Tán, từ tốn nói: "Bùi mỗ cũng rất tò mò, Nhan đại nhân sẽ định liệu ra sao đối với tính toán của Tưởng tứ gia?".
Nói đến những từ cuối, đôi mắt trăng khuyết kia sáng quắc lên, loé lên ánh lạnh, khí thế bức người.
Biểu cảm dữ dội này phủ lên cả sương phòng một mảnh tĩnh mịch, im lặng đến đáng sợ.
Nhan Tra Tán trầm xuống, lặng lẽ nhìn lại Bùi Mộ Văn hồi lâu. Trong khi Tưởng Bình vẫn lặng thinh cúi đầu, khiến cho không ai dò được tâm tư.
Mắt hoa đào nhíu lại, mày kiếm dựng đứng, một Miêu một Thử lắc người đánh sượt một cái đã tới đứng chắn trước mặt Nhan đại nhân.
Kim Kiền tay nắm túi thuốc, nhanh chóng tới đứng sau lưng Triển Chiêu, không khỏi lo sợ. Trong lòng nàng lại rối bời, không hiểu nguyên do gì mà cái phương án khả thi của con chuột nước kia lại khiến cho nội bộ lục đục, giương cung bạt kiếm, quyết tâm bùng nổ như thế!
"Haizz"... Một tiếng thở dài từ sau lưng Triển Chiêu. Tuy tiếng này có nhỏ nhưng trong căn phòng vắng vẻ dị thường thế này lại trở nên đặc biệt rõ ràng. Vạt áo khẽ động, Nhan Tra Tán đứng lên, đi tới bên cạnh Nam hiệp.
"Nhan đại nhân!", Triển Chiêu vẫn chau mày, những muốn ngăn khâm sai trẻ tuổi Nhan đại nhân không bước tới. Tuy nhiên, một cái giơ tay ngăn Triển Chiêu lại, Nhan khâm sai lướt qua, đứng đối diện với Bùi Mộ Văn, thái độ vẫn giữ một nét ôn hoà. Ánh trăng trong trẻo len lỏi rót qua khe cửa sổ, rọi vào gương mặt thư sinh gầy gò, làm hiện nét thanh nhã.
Nhan Tra Tán mở miệng lên tiếng, chậm rãi nói:
"Nhan mỗ thân mang trọng trách Hoàng Thượng giao phó, nhận chức Bát phủ tuần án thế thiến tuần thú khâm sai, lẽ đương nhiên lấy đại cục làm trọng, chú tâm mục đích tiêu diệt Kỳ Lân Môn. Vì vậy, đối với việc lần này, tính toán của Tưởng tứ gia, đích thực là thượng sách."
"Đại nhân!", Triển Chiêu vội tiến lên, nhưng một lần nữa vẫn bị Nhan Tra Tán ngăn lại.
"Tuy vậy, nếu Nhan mỗ một mực làm thế, chẳng há khiến cho Thiên Hạ đệ nhất trang xé bỏ lời thề uống máu lập minh thư, ắt dẫn tới thất tín với giang hồ, thất tín với thiên hạ. Danh dự mà trăm năm nay Bùi gia dày công bảo vệ sẽ sớm bị huỷ hoại trong một ngày!".
Mắt phượng rực sáng, đốt cháy tâm can. Giọng nói đột nhiên cao vút.
"Nếu như Thiên hạ Đệ Nhất trang thanh danh bị huỷ hoại, chính là khiến cho giang hồ mất đi minh chủ, chẳng khác gì rắn mất đi đầu. Nếu để xảy ra cơ sự ấy, Nhan Tra Tán chỉ e không đủ mạng đặng gánh vác trách nhiệm, vì đã đắc tội thiên hạ, đắc tội giang hồ bằng hữu, chịu ngàn đời phỉ nhổ, hậu nhân chê trách. Bản thân lương tâm này cả đời cũng không yên ổn nếu chỉ biết vụ lợi danh tiếng bản thân mà quên đi lợi ích người khác. Hạng tiểu nhân như vậy, so ra với Tương Dương Vương mưu đồ phản nghịch có gì khác biệt?".
Ngừng một lát, Nhan Tra Tán hạ thấp giọng hơn một chút, nhưng biện luận vẫn hùng hồn: "Kỳ Lân Môn môn chủ hôm nay, trên lôi đài đã nói tới đạo lý Thắng làm vua, thua làm giặc tất nhiên không phải không có chỗ đúng. Nhưng nhìn nhận lại tự cổ chí kim, phàm những phường bội tín, đứng trên xương máu người khác để hưởng thụ vinh hoa, có mấy kẻ có thể dài lâu? Huống hồ Nhan mỗ cũng không phải người ôm chí thiên hạ. Sở cầu duy nhất của tại hạ, đơn giản chỉ mong muốn quốc thái dân an, bách tính nhàn cư lập nghiệp, vì vậy nên luôn tự mình tâm niệm đặt chữ tín làm trọng."
Ống tay áo Nhan Tra Tán phất lên một thước, hướng Tưởng Bình, Bùi Mộ Văn, nghiêm mặt nói: "Vì vậy, tính toán lần này của Tưởng tứ gia, Nhan mỗ mạn phép không tán thành!".
Trong một giây lát, bóng dáng thư sinh khiêm nhường, thanh cao không vướng bụi trần vội nhường chỗ cho nét nghiêm nghị quyết đoán. Đôi mắt ngời ngời chính trực trên khuôn mặt thanh tuấn, tựa như ánh sáng chiếu khắp sương phòng.
--- ----
Từ đó Nhan Nhan bừng nắng hạ
Mặt dời chân lý chiếu qua tim
--- ---
Triển Chiêu, Bạch ngọc Đường bốn mắt dán chặt vào bóng lưng Nhan Tra Tán, đầy vẻ kính trọng. Tưởng Bình, Bùi Mộ Văn vẻ mặt chấn động, cùng nhìn nhau rồi song song quỳ trên một chân, ôm quyền cung kính:
"Tưởng Bình sau này xin nghe lời đại nhân chi mệnh!".
"Sau này Bùi gia trang, xin đại nhân mặc sức sai bảo, dù đầu rơi máu chảy cũng nhất quyết không từ!".
Nội dung của vở kịch đến đây, Kim Kiền đại khái đã hiểu rõ.
Xem chừng, có cảm giác như đêm này là đề kiểm tra liên hoàn.
Đầu tiên, Nhan thư sinh ra đề thi truy tìm mật thám, sau đó đến lượt Tưởng Bình cùng Bùi Mộ Văn ra đề trắc nghiệm nhân phẩm.
Xem một miêu một thử mới hồi nãy còn căng thẳng vạn phần, có lẽ gian phòng này sớm bị Bùi gia trang cho một đám chân tay đến bao vây. Nếu như Nhan Tra Tán là hạng tư lợi thích lập công, lựa chọn kế sách của Tưởng Bình mà hi sinh danh dự của Bùi gia trang, khéo đã bị nghiền thành cặn bã dưới gót giày của hơn ba ngàn cao thủ tại Thiên Hạ Đệ Nhất trang này.
Con chuột nước kia đào cái hố quá lớn rồi. Đồ ăn ở không tử tế!
Kim Kiền vẫn mải tức giận bất bình trong khi mấy kẻ vừa giờ nanh giơ vuốt ra với nhau hồi nãy đã kịp ngồi xuống vui vui vẻ vẻ, trà trà nước nước.
"Nhan đại nhân, mới vừa rồi đã mạo phạm, xin đại nhân thứ lỗi!". Bùi Mộ Văn lúc này nói chuyện giọng điệu đã cung kính hơn mấy phần.
"Không sao! Không sao!", Nhan Tra Tán cười nhạt. "Giang hồ và quan phủ vốn là trước này không chung đường, nước sông không phạm nước giếng! Hai vị mang trong lòng hiềm nghi âu cũng là điều dễ hiểu!". Dừng lại một chút, Nhan thư sinh đề giọng nói tiếp, "chỉ là... Sau này, Tưởng tứ gia và Bùi thiếu trang chủ có gì cứ nói thẳng, không nhất thiết khổ tâm thăm dò nữa!".
Tưởng Bình và Bùi Mộ Văn lập tức ôm quyền, cung kính gật đầu.
Kim Kiền liếc một cái đã về bên cạnh ngồi vững chãi bên cạnh một miêu một thử. Đầu rủ xuống, lén thở phào một cái, tự mình lầm bẩm:
A di đà phật! Nhan thư sinh thật không hổ danh là trạng nguyên của thiên tử, phát huy bản lĩnh trường thi triệt để, đáp án hoàn mỹ, thành công thuần phục một con chuột nước, cùng một Bùi thiếu gia. Vạn hạnh vạn hạnh!
"Nhan đại nhân, Bùi gia trang vừa phái thám tử báo lại, một trăm ba mươi sáu vị giang hồ bị hạ độc kia độc tính đã được giải!". Bùi Mộ Văn, đã bị thuần phục bởi sát thủ hạng nhất chốn trường thi Nhan Tra Tán thuần phục, nên hiện giờ thành thực báo cáo. Chỉ có điều, bản thân có chút không mấy tin tưởng với kết quả do chính mình thu thập được. "Không ngờ, Hắc yêu Hồ Trí Hoá lại giữ chữ tín.!"
Tưởng Bình vuốt râu híp mắt: "Kẻ này nham hiểm giả dối, hắn có âm mưu gì nữa cũng chẳng đoán được. Kính xin Bùi thiếu trang chủ cho mời các danh y khắp nơi, lần thứ hai chẩn trị, đề phòng vạn nhất!". Nói đến đây, đôi mắt đậu chẳng biết vô tình hay cố ý mà liếc qua Kim Kiền ngay đó, lại tiếp: "Chỉ là dưới trướng Kỳ Lân Môn hình như có một cao thủ dụng độc. Dù gì cũng không thể xem nhẹ! Đại phu tầm thường khác sợ là không thể ứng phó!"
Nhìn ta làm gì? Ta cũng không thể ứng phó đâu!
Kim Kiền lại cúi đầu lảng tránh.
"Thỉnh Bùi thiếu trang chủ, trước tiên tìm kiếm hai vị tiền bối trên giang hồ..."
Triển Chiêu đột ngột lên tiếng, "Y Tiên Quỷ kiến sầu và Quỷ Thần Độc Thánh!".
"Cái gì?", Bùi Mộ Văn mở to mắt, cả kinh hỏi: "Hai vị ấy vẫn còn trên dương thế hay sao?".
"Hai vị ấy vẫn sống khoẻ!", Bạch Ngọc Đường liếc mắt, "Bảo ngươi tìm thì cứ tìm! Sao nói lắm thế!".
Bùi Mộ Văn nghẹn giọng, "Không biết tìm hai vị tiền bối này, nguyên do là..."
"Kim giáo uý và hai vị tiền bối này có chút quan hệ, bây giờ chỉ có thể hi vọng hai vị ấy nể mặt Kim giáo uý mà đồng ý trợ giúp chút sức lực cho chúng ta!".
Nhan Tra Tán cười tủm tỉm, "Đến lúc đó, không thể quên (tiền) công của Kim giáo uý..."
"Thuộc hạ xin tận lực!", Kim Kiền gật đầu như bổ củi.
Rất tốt! Xem ra cấp lãnh đạo đã đem chuyện đạn dược mất hiệu lực của ta giữ kín trong lòng. Bây giờ lại còn tạo điều kiện đãi ngộ cho ta đi gặp hai vị sư phụ đặng mà tranh thủ học tập nâng cao trình độ học vấn, góp sức bảo vệ nước nhà a.
Kim Kiền không khỏi không cảm thấy nhẹ nhõm.
"Thì ra là vậy!", Bùi Mộ Văn gật gù, "Bùi mỗ xin tận lực tìm kiếm!".
"Vậy còn chuyện trước đây Tưởng mỗ nhờ Bùi thiếu gia tìm hiểu, không biết mọi chuyện đã được chu toàn hay chưa?".
Nghe vậy, Bùi Mộ Văn dần trầm sắc mặt. "Bùi mỗ dĩ nhiên đã điều tra rõ. Người của Kỳ Lân Môn hiện tá túc ở trang viện bên ngoài Bùi gia trang, chỉ là... Canh phòng nghiêm ngặt, kín cạnh chặt chẽ. Ngay cả trong Kỳ Lân Môn có bao nhiêu cao thủ, đến từ môn phái nào, chỉ e là cũng khó dò ra."
Lời vừa nói ra khiến mọi người chết sững trong chốc lát.