• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 147 LỪA LẤY TIỀN

CHƯƠNG 147: LỪA LẤY TIỀN

“Cô xem cô gái kia, ngay cả mẹ mình cũng không cần!”

“Đúng vậy, cô xem mẹ cô ta thật đáng thương biết bao, ăn mặc nhàu nhĩ như vậy!”

“Đúng vậy đúng vậy, anh xem bản thân cô ta đi, từ đầu đến chân toàn là hàng hiệu! Ài, thời buổi này nuôi con gái như vậy còn không bằng nuôi một con chó!”

Phương Tuyết Nhi không bị dính bẫy! Cho dù hôm nay Lý Viên Phi ở đây ồn ào cỡ nào, cô cũng tuyệt đối không mềm lòng!

Mọi người nhao nhao lộ ra vẻ khinh thường, càng chỉ trích cô nhiều hơn.

Lúc này giữa đám người có một người đi tới, mọi người nhất thời bị khí thế của người này làm cho chấn động không nói nên lời.

“Tuyết Nhi?” Tống Đường Huy đi tới, thấy người bị đám người vây quanh quả nhiên là Phương Tuyết Nhi.

Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với Tống Đường Huy. Cô lập tức chỉ chỉ cánh tay bị Lý Viên Phi kéo, nói: “Đường Huy, anh đến thật đúng lúc! Mau giúp em kéo bà cô này ra cho em!”

Tống Đường Huy nhìn thoáng qua Lý Viên Phi, không biết bà từ đâu nhô ra, liền hỏi: “Tuyết Nhi, bà ta là ai?”

Phương Tuyết Nhi lập tức trả lời: “Em không quen bà ta! Anh mau giúp em kéo bà ta ra, tay của em sắp bị bà ta bóp sưng lên rồi!”

Lý Viên Phi khôn lanh cỡ nào, bà ta liếc mắt liền nhìn ra ánh mắt Tống Đường Huy nhìn Phương Tuyết Nhi không bình thường, có là một ánh mắt trần trụi mà đàn ông nhìn người phụ nữ mình yêu.

Bà ta lập tức nói với Tống Đường Huy: “Cậu này, cậu đừng nghe Tuyết Nhi, nó đang gây chuyện với tôi đấy. Tôi là mẹ của Tuyết Nhi!”

Tống Đường Huy không thể tin, nói: “Bà là mẹ cô ấy?”

Lý Viên Phi gật đầu.

Tống Đường Huy ngây người tại chỗ. Quen biết Phương Tuyết Nhi lâu như vậy, chưa bao giờ anh biết cô từ đâu tới, ngoài Nhạc Bảo Bối ra còn có người nhà hay không, cô đã sống như thế nào.

Bây giờ người phụ nữ trung niên này bỗng nhiên mọc ra, tự xưng là mẹ cô.

Tống Đường Huy đột nhiên cảm giác được có phải là ông trời đang giúp anh hay không.

Giúp anh hiểu quá khứ của Phương Tuyết Nhi, giúp anh đi vào tim Phương Tuyết Nhi.

Phương Tuyết Nhi sốt sắng: “Đường Huy, anh đừng nghe bà ta! Bà ta thật sự không phải mẹ em! Bà ta là mẹ kế của em!”

Nóng vội quá, Phương Tuyết Nhi nói hết ra.

Tống Đường Huy hơi ngẩn người, lập tức liền đoán ra trong chuyện này nhất định có nguyên nhân không đơn giản.

Nhưng trước mắt vẫn nên để hai người này không tiếp tục đứng ở đây nữa.

“Thế này đi bác gái, bác hãy buông Tuyết Nhi ra trước đã, tôi sắp xếp cho bác một nơi ở, bác ở trước đã, được không?”

Lý Viên Phi cảm thấy được, vì vậy bà ta thả tay Phương Tuyết Nhi ra.

Phương Tuyết Nhi tức giận: “Đường Huy, anh đừng sắp xếp chỗ ở cho bà ta! Em không đồng ý!”

Tống Đường Huy kéo cô qua một bên, nhỏ giọng giải thích bên tai cô: “Tuyết Nhi, nếu bà ta đã là mẹ kế của em vậy hãy để anh sắp xếp một chỗ ở cho bà ta! Nếu không em nhìn bộ dạng của bà ta xem, chắc chắn cũng sẽ không đồng ý thả em ra.”

Phương Tuyết Nhi bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, chỉ có thể giữ bà ta một đêm thôi! Sáng sớm hôm sau anh liền đuổi bà ta đi! Em không muốn gặp lại bà ta nữa!”

Tống Đường Huy gật đầu, dẫn theo Lý Viên Phi lái xe rời đi, đám người vây xem cũng từ từ tản ra.

Phương Tuyết Nhi tự đón xe về nhà, cô không muốn để Lý Viên Phi phát hiện ra địa chỉ nhà cô, nếu không bà này nhất định sẽ bám theo cô như hồn ma không tiên tan!

Tống Đường Huy sắp xếp cho Lý Viên Phi ở một khách sạn năm sao.

Lý Viên Phi cười đến mức miệng sắp toạc ra tận mang tai, từ khi Phương Thiên Hào nghiện cờ bạc lấy sạch tài sản, bà ta chưa từng ở khách sạn tốt như vậy.

Bà ta nhìn ra được Tống Đường Huy là người có tiền, bà ta đo được giá tiền của bộ đồ tây Amarni kia, còn cả chiếc đồng hồ Ý được làm bởi bậc thầy thủ công đeo trên tay anh nữa.

Bà ta khẽ đánh giá một câu: “Không ngờ, đồ hèn hạ này lại vớ được một tên nhà giàu như vậy!”

“Bác gái, bác nói gì cơ?”

Giọng Tống Đường Huy vang lên sau lưng, dọa Lý Viên Phi giật mình suýt chết. Bà ta vội vã xua tay nói: “Không có gì, không có gì.”

Tống Đường Huy không phản đối, gật đầu trao thẻ mở phòng vào tay bà ta: “Căn phòng này đã đặt xong rồi, bác muốn ở bao lâu cũng được. Thế nhưng bác gái à, có vẻ như Tuyết Nhi thật sự không quá muốn gặp bác, trong thời gian này tốt nhất là bác không nên quấy rầy cô ấy.”

Lý Viên Phi liên tục gật đầu, bà ta dò xét, nói: “Ài, cậu à, cậu tốt như vậy, nếu là chồng của Tuyết Nhi thì tốt rồi! Nếu vậy thì Tuyết Nhi cũng sẽ không bướng bỉnh như vậy nữa!”

Quả nhiên Tống Đường Huy cảm thấy hứng thú, anh hỏi ngược lại: “Bác gái, sao bác lại nói vậy? Giữa bác và Tuyết Nhi có hiểu lầm gì sao?”

Lý Viên Phi gật đầu, nói: “Ài! Cậu không biết đấy thôi! Ba của Tuyết Nhi qua đời sớm, tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi nó lớn đến như vậy! Nhưng năm năm trước Tuyết Nhi gây chuyện với tôi, lén chạy ra khỏi nhà, không ngờ nó đi liền năm năm không về nhà! Tôi tìm nó đã lâu, rốt cuộc hôm nay mới tìm thấy nó!”

Thì ra là vậy! Vừa hay năm nay Nhạc Bảo Bối bốn tuổi!

Nói không chừng năm năm trước Phương Tuyết Nhi đã ở chung với người đàn ông nào đó cô yêu, không cẩn thận mang thai mới có thể len lén rời nhà sinh ra Nhạc Bảo Bối.

Nếu như vậy thì người đàn ông kia hiện đang ở đâu?

Lý Viên Phi tiếp tục nói: “Không ngờ bây giờ Tuyết Nhi còn gây gổ với tôi, lại không thừa nhận tôi là mẹ nó… Tuy nó không phải là con đẻ của tôi, nhưng nhiều năm như vậy, quả thật là tôi đã nuôi nó lớn khôn mà!”

Bà ta nói đến đây, mặt không biến sắc, tim không nhảy loạn, quả thực bà ta đã cho Phương Tuyết Nhi ăn vài bữa cơm, bà ta cảm thấy nói như vậy không thể xem như đang nói láo.

Hiển nhiên là Tống Đường Huy tin lời bà ta, nói: “Thì ra là vậy, bác gái, bên phía Tuyết Nhi cháu sẽ khuyên nhủ cô ấy.”

Lý Viên Phi tiếp tục hỏi: “Cậu à, tôi thấy có phải là cậu thích Tuyết Nhi nhà chúng tôi không? Hai người ở cùng nhau sao?”

Tống Đường Huy đáp lại: “Bác gái, đúng là cháu thích Tuyết Nhi, nói cháu yêu cô ấy thì thân thiết hơn. Nhưng chúng cháu không ở cùng nhau, bởi vì Tuyết Nhi không thích cháu.”

Ái chà, xem ra người đàn ông này là một kẻ si tình. Nói không chừng còn có thể mượn danh nghĩa Phương Tuyết Nhi kiếm chút đỉnh từ anh!

Nghĩ như vậy, Lý Viên Phi khẽ hát rồi bước vào thang máy.

Khách sạn năm sao đúng là thoải mái, giường vừa lớn lại vừa êm.

Lý Viên Phi nằm trên đó, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc: “A lô, Thiên Hào à!”

Bên kia điện thoại, giọng Phương Thiên Hào rất hớn hở, cậu ta lập tức hỏi: “Sao rồi, mẹ, mẹ đòi được tiền của ả hèn hạ đó chưa?”

Lý Viên Phi trả lời: “Vẫn chưa! Con đừng có gấp chứ con trai, hôm nay mẹ có một phát hiện lớn hơn! Con biết không, ả hèn hạ Phương Tuyết Nhi kia lại bám được nhà giàu! Bộ đồ của người đàn ông kia cộng lại cũng có giá trị ít nhất là mấy tỷ, còn chưa nói đến cái xe mà cậu ta lái…”

Lý Viên Phi hớn hở lải nhải, Phương Thiên Hào ở bên kia điện thoại cũng giống như bà ta, kích động vô cùng.

Hôm nay Lý Viên Phi đã nói dối Phương Tuyết Nhi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom