• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 146 LÝ VIÊN PHI TÌM ĐẾN

CHƯƠNG 146: LÝ VIÊN PHI TÌM ĐẾN

Đêm nay cô ta vốn đến tìm Mộc Dương Hà để bàn công việc, nhưng rất khuya Mộc Dương Hà vẫn chưa về.

Ông cụ Mộc cũng không ở nhà, quản gia thấy đã khuya lắm rồi, hơn nữa hai chân cô ta bị liệt không tiện hoạt động cho nên giữ cô ta ở chỗ này qua đêm.

Cô ta vốn muốn vào phòng tắm của Mộc Dương Hà tắm rửa rồi đến phòng khách ngủ. Không ngờ lúc này Mộc Dương Hà lại trở về, nhưng không hề báo trước đã xông vào phòng tắm.

Nhìn An Ly xinh đẹp quyến rũ trong bồn tắm, yết hầu Mộc Dương Hà rõ ràng chuyển động mấy cái.

Men rượu đã hoàn toàn xông lên, ý thức của anh càng lúc càng mờ nhạt.

Dần dần, gương mặt của An Ly ở trước mắt lại dần dần biến thành Phương Tuyết Nhi…

Tim An Ly đập thình thịch. Thực ra đây là lần đầu tiên cô ta trần truồng trước mặt đàn ông.

Mặc dù bây giờ vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi bồn tắm, nhưng gương mặt cô ta đã hoàn toàn đỏ đến tận mang tai rồi.

Đã đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng đêm nay cũng có thể hoàn toàn trao mình cho anh rồi…

Cô ta thì thầm gọi: “Dương Hà…”

Đang lúc ý loạn tình mê, cô ta lại nghe được một cái tên từ miệng anh, khiến cô ta tức đến nổ mắt.

Anh nhẹ nhàng gọi: “Tuyết Nhi…”

Tuyết Nhi! Phương Tuyết Nhi!

Dưới tình huống như vậy cái tên mà Mộc Dương Hà thốt ra lại không phải là An Ly, mà là Phương Tuyết Nhi!

Trong nháy mắt, không biết trong lòng là cảm xúc gì, khóe mắt An Ly đã hoàn toàn đỏ, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt…

Cô ta từ chối động tác của anh đối với cô ta, cao giọng lên tiếng nói: “Dương Hà, là em, em là An Ly, không phải Phương Tuyết Nhi.”

Mộc Dương Hà như bị lời nói của cô ta gọi một chút ý thức về, cố gắng lắc lắc đầu, thấy rõ người trước mắt là An Ly.

Trong bồn tắm chính là An Ly, vậy vì sao vừa rồi anh lại gọi tên Phương Tuyết Nhi!

Nhìn gương mặt đau khổ lại dứt khoát của An Ly, trong lòng Mộc Dương Hà vô cùng hối hận.

Đêm nay anh thật sự không nên uống nhiều như vậy! Nhất định là vì uống nhiều, anh mới có thể gọi bừa tên của Phương Tuyết Nhi!

Anh nhẹ nhàng nói một tiếng: “Xin lỗi.”

Sau đó ra khỏi phòng tắm, rời khỏi biệt thự.

Để lại gương mặt đau lòng và căm hận của An Ly.



Từ khi mua nhà, Phương Tuyết Nhi cảm thấy toàn thân tràn đầy nhiệt huyết.

Quý trước trang phục cô thiết kế khiến Louise có được thành công to lớn, quý này cô cũng có lòng tin tuyệt đối sẽ không thụt lùi.

Nhìn bản thảo thiết kế đã sắp hoàn thành được một nửa trên bàn, Phương Tuyết Nhi cảm thấy vô cùng thành công.

Hôm nay cô tan làm như ngày thường, chuẩn bị đến nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối, nhưng ở cửa công ty lại bị ai đó gọi lại.

“Phương Tuyết Nhi!”

Đợi đã! Giọng nói quen thuộc này là…

Phương Tuyết Nhi quay đầu lại, thấy được một gương mặt mà cả đời này cô cũng không muốn gặp lại.

Đó chính là mẹ kế của cô, Lý Viên Phi!

Người mẹ kế năm năm trước ép cô hẹn hò với một ông già còn nhiều tuổi hơn cả ba cô để kiếm tiền tài, trả nợ cho đứa con trai nghiện cờ bạc Phương Thiên Hào của bà ta!

Bà già này lại còn có mặt mũi đến tìm cô?

Phương Tuyết Nhi vốn định coi như không phát hiện, xoay người định đi.

Lý Viên Phi lại chạy như bay tới, mạnh mẽ kéo cánh tay cô, lớn tiếng nói: “Tuyết Nhi, mẹ tới thăm con, con chạy cái gì chứ?”

Bà ta có vẻ như không giống năm năm trước, mặt bà ta trở nên đau thương hơn một chút, không đẹp như trước kia ngày nào cũng đi thẩm mỹ viện để chăm sóc.

Hơn nữa quần áo mặc trên người thoạt nhìn cũng vô cùng rẻ tiền, vừa nhìn đã biết là hàng vỉa hè chỉ mấy chục đồng.

Thu Nguyệt Bạch nhớ rõ, trong ấn tượng của cô, Lý Viên Phi chưa từng bạc đãi mình. Cho dù là mùa hè hay mùa đông, cho dù là có tiền hay không có tiền thì vẫn luôn nghĩ cách mua quần áo hàng hiệu cho cô mặc.

Không ngờ năm năm trôi qua, bây giờ bà lại biến thành bộ dạng này.

Trong lòng Phương Tuyết Nhi không khỏi cảm thấy vô cùng nguôi giận, ngoài miệng lại không nhịn được mà hỏi: “Lý Viên Phi, bà làm gì vậy?”

Lý Viên Phi lại không cần mặt mũi gì cả, còn giả vờ thân thiết dính vào cô: “Ôi, mẹ nói này Tuyết Nhi, năm năm rồi mới gặp, ngay cả mẹ con cũng không nhận ra sao?”

Phương Tuyết Nhi khinh thường nhìn bà: “Đủ rồi đấy Lý Viên Phi, bà đừng giả vờ giả vịt với tôi nữa! Năm năm trước tôi bỏ chạy vì cái gì, trong lòng bà không rõ sao?”

Lý Viên Phi giả vờ vô tội: “Tuyết Nhi à, chuyện năm năm trước con thật sự không thể trách mẹ được… Trước đây em trai con nợ nhiều tiền như vậy, nếu mẹ không ép con đi hẹn hò, có khi em trai con đã bị chủ nợ giết rồi…”

Phương Tuyết Nhi gắt một tiếng, nói: “Hừ! Phương Thiên Hào có chết hay không liên quan gì tới tôi? Lý Viên Phi, tôi cho bà biết, cả đời này tôi cũng không thể nhận Phương Thiên Hào là em trai tôi!”

Nhiều năm trước, sau khi ba cô qua đời, Lý Viên Phi đã bỏ túi tất cả tài sản của nhà họ Phương.

Nhưng bà ta không biết cách kinh doanh công ty, sản nghiệp nhà họ Phương nhanh chóng phá sản. Có điều nhà họ Phương vẫn được coi là nhiều của cải, có thế nào cũng không rớt khỏi giới nhà giàu được.

Thế nhưng khi đó Lý Viên Phi lấy toàn bộ của cải của nhà họ Phương, nhưng cơm cũng không cho Phương Tuyết Nhi ăn no, hại Phương Tuyết Nhi sống như một cô bé Lọ Lem phiên bản hiện đại, luôn ăn bữa trước không có bữa sau.

Không chỉ như vậy, sau khi hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc, muốn học lên cấp ba, Lý Viên Phi nói với cô trong nhà không có tiền, không thể cho cô đi học nữa!

Không có tiền? Làm sao có thể!

Phương Tuyết Nhi nhớ rõ, chi phí chăm sóc hàng năm cho gương mặt xấu xí kia của Lý Viên Phi chính là một con số trên trời.

Bất kỳ một chiếc áo khoác da chồn nào cũng có thể trả được học phí cả năm của cô.

Còn về Phương Thiên Hào thì càng không cần phải nói, toàn được ăn ngon uống say, còn nhỏ tuổi mà đã biết rượu chè gái gú.

Càng về sau thậm chí còn dính vào cờ bạc, thời gian chưa đến một tháng đã thua sạch tài sản nhà họ Phương.

Phương Tuyết Nhi dựa vào chính mình, vừa học vừa làm, hoàn thành bài vở, còn đạt được thành tích cao.

Ai ngờ về đến nhà lại phát hiện căn nhà đã bị thế chấp.

Khi cô vất cả tìm được nhà mới của Lý Viên Phi lại bị bà ta khóa trong nhà, ép cô hẹn hò với ông già kia.

Lý Viên Phi nghe cô nói như vậy, lập tức không vui: “Mẹ nói này Tuyết Nhi, sao con có thể đối nhân xử thế như vậy chứ? Dù gì Thiên Hào cũng là con ruột của ba con, cũng là em ruột của con! Sao con có thể nói nó như vậy?”

Phương Tuyết Nhi lại xì một tiếng khinh miệt, trả lời: “Lý Viên Phi bà đủ rồi đấy! Tôi rất bận, không có thời gian ở đây đôi co với bà!” Thấy cô muốn đi, lúc này Lý Viên Phi mới luống cuống, không ngừng nói lia lịa: “Tuyết Nhi, con thương mẹ với! Sau khi con trốn đi từ năm năm trước, chủ nợ đến nhà đòi nợ, trong nhà có những gì có thể mang đi đều mang đi sạch! Em trai con cũng chạy đi trốn nợ, năm năm vẫn chưa về. Bây giờ mẹ cô đơn lắm, hơn nữa bây giờ con sống tốt như vậy, con giúp mẹ với!”

Thời gian trước, bà ta vô tình phát hiện một nhãn hiệu gần đây bán rất chạy – Louise, tất cả những mẫu cổ điển và mẫu chính đều ký tên Phương Tuyết Nhi! Cho nên bà ta dò la được địa chỉ của Louise ở thành phố H liền vội vàng chạy tới.

Bà già này lại có thể không biết xấu hổ tới mức này!

Cho rằng nói như vậy thì cô sẽ thương xót bà ta sao? Cô không đâu! Thấy bộ dạng này của bà ta, cô còn vui không hết ấy!

“Lý Viên Phi, từ khi ba tôi chết, ngay cả cơm bà cũng không cho tôi ăn no! Bắt đầu từ lúc đó tôi đã không có một chút dính líu gì với bà! Bà đừng đến tìm tôi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không giữ bà lại đâu!”

Lý Viên Phi thấy Phương Tuyết Nhi không mắc bẫy của mình, vì vậy lập tức đổi mưu kế, bà ta la lớn: “Tuyết Nhi! Con gái của mẹ! Sao con lại có thể đối xử với mẹ như vậy? Sao con lại có thể không cần mẹ chứ…”

Giọng của bà ta thành công thu hút rất nhiều người qua đường, từng người một xúm lại, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Phương Tuyết Nhi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom