Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 145 NỤ HÔN QUEN THUỘC
CHƯƠNG 145: NỤ HÔN QUEN THUỘC
Phương Tuyết Nhi sửng sốt, cô bán hàng tỏ vẻ kinh ngạc, cảm thấy vô cùng lúng túng.
Cô vội bước tới, kéo Nhạc Bảo Bối nói: “Con thật là, nói bậy gì thế?”
Nhạc Bảo Bối buông tay cô ra, đi tới cửa một căn phòng khác, mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm, nói: “Căn phòng này có thể làm phòng làm việc, chú Mộc có thể đọc sách và làm việc ở đây.”
Thật là người nhỏ mà tinh quái, nói xong cứ như không có chuyện gì.
Lúc đầu cô còn muốn đi nơi khác xem, có điều thấy Nhạc Bảo Bối thích chỗ này như vậy, Phương Tuyết Nhi có chút dao động.
Căn nhà này nằm trong một khu giàu có, xung quanh rất tiện lợi, cách không xa còn có một trường tiểu học và trung học, sau này Nhạc Bảo Bối đi học đều rất thuận tiện.
Mà tiền thưởng của cô vừa hay đủ trả tiền mua nhà này.
Suy nghĩ vài lần, cô quyết định mua căn nhà này!
Có lẽ cô gái bán hàng rất ít khi gặp khách hàng nào phóng khoáng như cô, cười đến híp mắt lại.
Sảng khoái quẹt thẻ trả hết tiền nhà, bây giờ trong túi Phương Tuyết Nhi lại không có tiền. Có điều bây giờ cô và Nhạc Bảo Bối hài lòng hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ.
Nắm bàn tay nhỏ bé của Nhạc Bảo Bối, hai người khẽ hát về đến nhà.
Trong những ngày tiếp theo, đêm nào hai mẹ con hầu như cũng ngồi trước máy tính, tìm kiếm các phong cách trang trí nhà cửa.
Quyết định sau cùng, phòng của Nhạc Bảo Bối được trang trí theo phong cách hải quân, phòng của Phương Tuyết Nhi trang trí theo phong cách công chúa, thực ra Phương Tuyết Nhi vẫn luôn có một trái tim thiếu nữ, bất đắc dĩ mới bị che giấu bởi tính cách hung dữ thôi.
Còn về phòng khách phải tiếp khách mà, cho nên trang trí theo phong cách nghệ thuật là được rồi.
Cuối tuần giao nhà xong, Phương Tuyết Nhi lập tức liên lạc với công ty lắp đặt thiết bị, trả hết một lần toàn bộ chi phí lắp đặt, công ty lắp đặt thiết bị vỗ ngực bảo đảm với cô, hai tháng sau có thể vào ở.
Làm xong mọi thứ, Phương Tuyết Nhi cảm thấy đây là thời điểm nói chuyện này với Tống Đường Huy.
Cô hẹn Tống Đường Huy ra ngoài, cùng đi ăn tối ở một nhà hàng Tây.
Nhạc Bảo Bối quấn khăn ăn quanh cổ, miệng nhét đầy đồ ăn, bàn tay nhỏ bé vẫn đang không ngừng cầm đồ ăn.
Phương Tuyết Nhi cười nhìn cậu bé đáng yêu, ngẩng đầu nói với Tống Đường Huy: “Đường Huy, hôm nay hẹn anh ra ngoài là có chuyện muốn nói với anh một chút. Thời gian trước không phải em đã có tiền thưởng của quý này sao? Em đã dùng tiền thưởng mua nhà rồi. Hai tháng nữa em và Nhạc Bảo Bối đã có nhà của mình rồi!”
Tống Đường Huy đang cắt thịt bò liền ngừng tay, nụ cười dịu dàng trên mặt cũng cứng ngắc trong nháy mắt, anh nói: “Vậy sao? Chúc mừng em Tuyết Nhi, em và Nhạc Bảo Bối cũng có nhà của mình rồi.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng anh lại có chút khó chịu.
Anh vẫn cảm thấy thật ra Phương Tuyết Nhi có thể hoàn toàn không phải vất vả như vậy, anh có thể cho cô mọi thứ tốt, nhà, xe, tiền bạc, anh đều không để ý. Anh chỉ muốn trái tim của cô.
Nhạc Bảo Bối nhai đồ ăn trong miệng vẫn không quên nói với Tống Đường Huy: “Chú Tống, đến lúc đó chào mừng chú đến nhà mẹ con cháu chơi!”
Tống Đường Huy cười khổ gật đầu.
Về đến nhà, Phương Tuyết Nhi nói tạm biệt với Tống Đường Huy, nắm tay Nhạc Bảo Bối ở ghế sau lên tầng.
Đèn cảm ứng ở tầng một đã bị hỏng, trong hành lang hơi tối. Phương Tuyết Nhi nắm tay Nhạc Bảo Bối bước nhanh xuyên qua hành lang.
Ai ngờ ở một khúc quanh lại bị ai đó kéo vạt áo lại!
“Á!” Phương Tuyết Nhi thét to một tiếng, đang định ôm Nhạc Bảo Bối chạy lại bị người nọ kéo tới góc nhà.
Mùi rượu nồng nặc hôn lên môi cô, mùi đàn ông quen thuộc lập tức tràn quanh người cô.
Nụ hôn này có chút quen thuộc…
Đây là… Mộc Dương Hà?
“Tên xấu xa! Thả mẹ tôi ra! Ông thả mẹ tôi ra!”
Nhạc Bảo Bối nắm bàn tay nhỏ bé thành nắm đấm, dùng “lực uống sữa” đấm từng đấm vào chân “phần tử xấu” đang bắt nạt mẹ.
Phương Tuyết Nhi dùng sức mạnh toàn thân đẩy “tên côn đồ” trước mắt ra, lấy điện thoại di động bấm đèn pin, soi sáng người trước mặt.
Nhạc Bảo Bối nhìn thấy rõ người nọ thì ngơ ngác gọi một tiếng: “Chú Mộc?”
Mộc Dương Hà xoa cái chân bị Nhạc Bảo Bối đánh có chút đau, nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Ừ.”
Nhạc Bảo Bối níu chặt lấy Mộc Dương Hà, vẻ hoảng sợ trên mặt cũng biến thành biểu cảm vui vẻ. Cậu bé bắt đầu ra vẻ nũng nịu: “Hừ! Lần nào chú Mộc cũng chỉ biết hôn mẹ thôi! Chẳng bao giờ hôn Nhạc Bảo Bối!”
Phương Tuyết Nhi ngây người ra, chẳng lẽ mỗi lần Mộc Dương Hà hôn cô đều bị Nhạc Bảo Bối nhìn thấy?
Cô vội vã kéo Nhạc Bảo Bối đang dính vào người Mộc Dương Hà ra, nghiêm túc nói: “Nhạc Bảo Bối, chúng ta đi! Không cần để ý đến tên xấu xa này!”
Nhạc Bảo Bối lại không thích, một tay cậu bé bị Phương Tuyết Nhi kéo, vươn cái tay còn lại ra túm được ống quần Mộc Dương Hà, giả vờ khóc lóc nói: “Chú Mộc, chú Mộc, Nhạc Bảo Bối muốn chơi với chú Mộc cơ! Nhạc Bảo Bối không muốn về nhà với mẹ…”
Thẳng nhóc xấu xa ăn cây táo rào cây sung này!
Phương Tuyết Nhi có chút tức giận, dùng lực giật cánh tay còn lại của Nhạc Bảo Bối về, lớn tiếng nói: “Phương Thanh Nhu, con có nghe lời mẹ nữa không vậy? Con còn như vậy mẹ liền quẳng con ở đây, không mang con về nhà nữa!”
Lúc này Nhạc Bảo Bối mới mềm nhũn ra, cậu bé buồn khổ rút cánh tay nhỏ bé về, đáng thương nhìn Phương Tuyết Nhi.
Mộc Dương Hà không nói gì cả, ngơ ngác nhìn bóng lưng hai mẹ con.
Đêm nay anh chỉ là uống say ở quán bar, bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy cô.
Tuy lý trí nói anh không thể đến tìm cô, nhưng say rồi khiến anh đánh mất lý trí.
Thái độ của cô đối với anh lạnh lùng như vậy là bởi vì bây giờ cô đã ở bên Tống Đường Huy sao?
Men say ngà ngà về tới nhà, Mộc Dương Hà cảm thấy đầu đau như sắp vỡ tung ra.
Vào phòng, Mộc Dương Hà đi thẳng đến phòng tắm, muốn tắm nước nóng để tỉnh rượu.
Ai ngờ vừa mở cửa phòng tắm liền nhìn thấy một cảnh tượng xuân sắc.
An Ly đang khỏa thân, nằm ngửa trong bồn tắm, tuy cơ thể đã bị bọt sữa tắm trên mặt nước che hết, nhưng bờ vai trắng như tuyết vẫn lộ ra ngoài.
Trong phòng tắm tràn ngập mùi thơm, An Ly phát hiện Mộc Dương Hà vào, vẻ mặt hoang mang, chân tay luống cuống.
Mộc Dương Hà lại không hề có ý định rời đi, chỉ ngây ngẩn nhìn cô ta trong bồn tắm…
An Ly cũng phát hiện anh có gì đó không thích hợp, có vẻ như anh đã uống say.
Điều này đối với cô ta chưa chắc đã không phải là một cơ hội tốt.
Hạ quyết tâm, cô ta vươn đôi cánh tay trắng trẻo từ trong bồn tắm ra, nâng lớp bọt trên mặt nước lên, nhẹ nhàng thổi một cái, bong bóng bay tứ tung ra.
Nếu như nói động tác này đã khiến cho Mộc Dương Hà nhộn nhạo tinh thần thì động tác tiếp theo của cô ta đã hoàn toàn gợi lên ham muốn trong người Mộc Dương Hà.
Chỉ thấy cô ta lấy tay nhấc một chân trắng như tuyết của mình lên bồn tắm, đưa bàn tay xinh đẹp khẽ vuốt một cái trên đùi.
Cả động tác có cảm giác quyến rũ không nói nên lời.
Phương Tuyết Nhi sửng sốt, cô bán hàng tỏ vẻ kinh ngạc, cảm thấy vô cùng lúng túng.
Cô vội bước tới, kéo Nhạc Bảo Bối nói: “Con thật là, nói bậy gì thế?”
Nhạc Bảo Bối buông tay cô ra, đi tới cửa một căn phòng khác, mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm, nói: “Căn phòng này có thể làm phòng làm việc, chú Mộc có thể đọc sách và làm việc ở đây.”
Thật là người nhỏ mà tinh quái, nói xong cứ như không có chuyện gì.
Lúc đầu cô còn muốn đi nơi khác xem, có điều thấy Nhạc Bảo Bối thích chỗ này như vậy, Phương Tuyết Nhi có chút dao động.
Căn nhà này nằm trong một khu giàu có, xung quanh rất tiện lợi, cách không xa còn có một trường tiểu học và trung học, sau này Nhạc Bảo Bối đi học đều rất thuận tiện.
Mà tiền thưởng của cô vừa hay đủ trả tiền mua nhà này.
Suy nghĩ vài lần, cô quyết định mua căn nhà này!
Có lẽ cô gái bán hàng rất ít khi gặp khách hàng nào phóng khoáng như cô, cười đến híp mắt lại.
Sảng khoái quẹt thẻ trả hết tiền nhà, bây giờ trong túi Phương Tuyết Nhi lại không có tiền. Có điều bây giờ cô và Nhạc Bảo Bối hài lòng hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ.
Nắm bàn tay nhỏ bé của Nhạc Bảo Bối, hai người khẽ hát về đến nhà.
Trong những ngày tiếp theo, đêm nào hai mẹ con hầu như cũng ngồi trước máy tính, tìm kiếm các phong cách trang trí nhà cửa.
Quyết định sau cùng, phòng của Nhạc Bảo Bối được trang trí theo phong cách hải quân, phòng của Phương Tuyết Nhi trang trí theo phong cách công chúa, thực ra Phương Tuyết Nhi vẫn luôn có một trái tim thiếu nữ, bất đắc dĩ mới bị che giấu bởi tính cách hung dữ thôi.
Còn về phòng khách phải tiếp khách mà, cho nên trang trí theo phong cách nghệ thuật là được rồi.
Cuối tuần giao nhà xong, Phương Tuyết Nhi lập tức liên lạc với công ty lắp đặt thiết bị, trả hết một lần toàn bộ chi phí lắp đặt, công ty lắp đặt thiết bị vỗ ngực bảo đảm với cô, hai tháng sau có thể vào ở.
Làm xong mọi thứ, Phương Tuyết Nhi cảm thấy đây là thời điểm nói chuyện này với Tống Đường Huy.
Cô hẹn Tống Đường Huy ra ngoài, cùng đi ăn tối ở một nhà hàng Tây.
Nhạc Bảo Bối quấn khăn ăn quanh cổ, miệng nhét đầy đồ ăn, bàn tay nhỏ bé vẫn đang không ngừng cầm đồ ăn.
Phương Tuyết Nhi cười nhìn cậu bé đáng yêu, ngẩng đầu nói với Tống Đường Huy: “Đường Huy, hôm nay hẹn anh ra ngoài là có chuyện muốn nói với anh một chút. Thời gian trước không phải em đã có tiền thưởng của quý này sao? Em đã dùng tiền thưởng mua nhà rồi. Hai tháng nữa em và Nhạc Bảo Bối đã có nhà của mình rồi!”
Tống Đường Huy đang cắt thịt bò liền ngừng tay, nụ cười dịu dàng trên mặt cũng cứng ngắc trong nháy mắt, anh nói: “Vậy sao? Chúc mừng em Tuyết Nhi, em và Nhạc Bảo Bối cũng có nhà của mình rồi.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng anh lại có chút khó chịu.
Anh vẫn cảm thấy thật ra Phương Tuyết Nhi có thể hoàn toàn không phải vất vả như vậy, anh có thể cho cô mọi thứ tốt, nhà, xe, tiền bạc, anh đều không để ý. Anh chỉ muốn trái tim của cô.
Nhạc Bảo Bối nhai đồ ăn trong miệng vẫn không quên nói với Tống Đường Huy: “Chú Tống, đến lúc đó chào mừng chú đến nhà mẹ con cháu chơi!”
Tống Đường Huy cười khổ gật đầu.
Về đến nhà, Phương Tuyết Nhi nói tạm biệt với Tống Đường Huy, nắm tay Nhạc Bảo Bối ở ghế sau lên tầng.
Đèn cảm ứng ở tầng một đã bị hỏng, trong hành lang hơi tối. Phương Tuyết Nhi nắm tay Nhạc Bảo Bối bước nhanh xuyên qua hành lang.
Ai ngờ ở một khúc quanh lại bị ai đó kéo vạt áo lại!
“Á!” Phương Tuyết Nhi thét to một tiếng, đang định ôm Nhạc Bảo Bối chạy lại bị người nọ kéo tới góc nhà.
Mùi rượu nồng nặc hôn lên môi cô, mùi đàn ông quen thuộc lập tức tràn quanh người cô.
Nụ hôn này có chút quen thuộc…
Đây là… Mộc Dương Hà?
“Tên xấu xa! Thả mẹ tôi ra! Ông thả mẹ tôi ra!”
Nhạc Bảo Bối nắm bàn tay nhỏ bé thành nắm đấm, dùng “lực uống sữa” đấm từng đấm vào chân “phần tử xấu” đang bắt nạt mẹ.
Phương Tuyết Nhi dùng sức mạnh toàn thân đẩy “tên côn đồ” trước mắt ra, lấy điện thoại di động bấm đèn pin, soi sáng người trước mặt.
Nhạc Bảo Bối nhìn thấy rõ người nọ thì ngơ ngác gọi một tiếng: “Chú Mộc?”
Mộc Dương Hà xoa cái chân bị Nhạc Bảo Bối đánh có chút đau, nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Ừ.”
Nhạc Bảo Bối níu chặt lấy Mộc Dương Hà, vẻ hoảng sợ trên mặt cũng biến thành biểu cảm vui vẻ. Cậu bé bắt đầu ra vẻ nũng nịu: “Hừ! Lần nào chú Mộc cũng chỉ biết hôn mẹ thôi! Chẳng bao giờ hôn Nhạc Bảo Bối!”
Phương Tuyết Nhi ngây người ra, chẳng lẽ mỗi lần Mộc Dương Hà hôn cô đều bị Nhạc Bảo Bối nhìn thấy?
Cô vội vã kéo Nhạc Bảo Bối đang dính vào người Mộc Dương Hà ra, nghiêm túc nói: “Nhạc Bảo Bối, chúng ta đi! Không cần để ý đến tên xấu xa này!”
Nhạc Bảo Bối lại không thích, một tay cậu bé bị Phương Tuyết Nhi kéo, vươn cái tay còn lại ra túm được ống quần Mộc Dương Hà, giả vờ khóc lóc nói: “Chú Mộc, chú Mộc, Nhạc Bảo Bối muốn chơi với chú Mộc cơ! Nhạc Bảo Bối không muốn về nhà với mẹ…”
Thẳng nhóc xấu xa ăn cây táo rào cây sung này!
Phương Tuyết Nhi có chút tức giận, dùng lực giật cánh tay còn lại của Nhạc Bảo Bối về, lớn tiếng nói: “Phương Thanh Nhu, con có nghe lời mẹ nữa không vậy? Con còn như vậy mẹ liền quẳng con ở đây, không mang con về nhà nữa!”
Lúc này Nhạc Bảo Bối mới mềm nhũn ra, cậu bé buồn khổ rút cánh tay nhỏ bé về, đáng thương nhìn Phương Tuyết Nhi.
Mộc Dương Hà không nói gì cả, ngơ ngác nhìn bóng lưng hai mẹ con.
Đêm nay anh chỉ là uống say ở quán bar, bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy cô.
Tuy lý trí nói anh không thể đến tìm cô, nhưng say rồi khiến anh đánh mất lý trí.
Thái độ của cô đối với anh lạnh lùng như vậy là bởi vì bây giờ cô đã ở bên Tống Đường Huy sao?
Men say ngà ngà về tới nhà, Mộc Dương Hà cảm thấy đầu đau như sắp vỡ tung ra.
Vào phòng, Mộc Dương Hà đi thẳng đến phòng tắm, muốn tắm nước nóng để tỉnh rượu.
Ai ngờ vừa mở cửa phòng tắm liền nhìn thấy một cảnh tượng xuân sắc.
An Ly đang khỏa thân, nằm ngửa trong bồn tắm, tuy cơ thể đã bị bọt sữa tắm trên mặt nước che hết, nhưng bờ vai trắng như tuyết vẫn lộ ra ngoài.
Trong phòng tắm tràn ngập mùi thơm, An Ly phát hiện Mộc Dương Hà vào, vẻ mặt hoang mang, chân tay luống cuống.
Mộc Dương Hà lại không hề có ý định rời đi, chỉ ngây ngẩn nhìn cô ta trong bồn tắm…
An Ly cũng phát hiện anh có gì đó không thích hợp, có vẻ như anh đã uống say.
Điều này đối với cô ta chưa chắc đã không phải là một cơ hội tốt.
Hạ quyết tâm, cô ta vươn đôi cánh tay trắng trẻo từ trong bồn tắm ra, nâng lớp bọt trên mặt nước lên, nhẹ nhàng thổi một cái, bong bóng bay tứ tung ra.
Nếu như nói động tác này đã khiến cho Mộc Dương Hà nhộn nhạo tinh thần thì động tác tiếp theo của cô ta đã hoàn toàn gợi lên ham muốn trong người Mộc Dương Hà.
Chỉ thấy cô ta lấy tay nhấc một chân trắng như tuyết của mình lên bồn tắm, đưa bàn tay xinh đẹp khẽ vuốt một cái trên đùi.
Cả động tác có cảm giác quyến rũ không nói nên lời.