Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 109. COI NHƯ CHUYỆN HÔM NAY CHƯA TỪNG XẢY RA.
CHƯƠNG 109. COI NHƯ CHUYỆN HÔM NAY CHƯA TỪNG XẢY RA.
Chỉ trong nháy mắt Phương Tuyết Nhi đã không mảnh vải che thân nằm trước mặt Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi kinh hãi thét lên, dùng tay để bảo vệ bản thân nhưng không được, cánh tay cô đã bị Mộc Dương Hà túm lấy, ấn chặt trên đỉnh đầu.
Cô bị ép dùng tư thế vô liêm sỉ nhất phô bày hết mức bản thân ra trước mặt Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi giãy dụa không có hiệu quả, khóc hét lên: “Mộc Dương Hà anh là tên khốn nạn, mau bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!”
Mộc Dương Hà hừ lạnh một tiếng: “Nếu như đã là tên khốn nạn thì làm sao tôi dễ dàng bỏ qua cho cô được?”
Anh không nói nhiều nữa, kéo khóa quần xuống, ép Phương Tuyết Nhi tách chân ra hai bên, rướn người, thứ nóng rực đã sớm ngẩng đầu cuối cùng cũng vào được nơi mình muốn.
Phương Tuyết Nhi còn chưa phản ứng kịp, trong nháy mắt bên dưới đã căng đầy.
Cô trợn trừng mắt không dám tin, cổ họng nghẹn cứng, nước măt dường như cũng đông cứng lại vào giờ phút này.
Mộc Dương Hà không để ý đến cô, anh chỉ biết thỏa mãn bản thân tiến về phía trước, không ngừng đưa đẩy dưới người Phương Tuyết Nhi, cứ như thể cô là một món đồ để anh trút bỏ dục vọng chứ không phải là một người phụ nữ thực sự đáng để người ta yêu thương.
Mộc Dương Hà không chút thương tiếc chà đạp khiến nửa người dưới Phương Tuyết Nhi khó chịu. Cô khôi phục lại khả năng hành động, bắt đầu dốc hết sức giãy dụa phản kháng.
Nhưng giãy dụa như thế lại chẳng hề khiến Mộc Dương Hà cao lớn trên người cô suy suyển. Anh mặc kệ cánh tay cô đang liên tục đấm vào người mình, thậm chí còn không tránh, chỉ càng tiếp tục động tác một cách mạnh bạo hơn.
Sau một hồi, Mộc Dương Hà vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, ngọn lửa dục vọng trong anh lại càng cháy rực. Anh bế Phương Tuyết Nhi ra khỏi giường, đặt cô lên bàn của phòng làm việc.
Phương Tuyết Nhi nhân cơ hội này cắn anh thật đau, Mộc Dương Hà cau mày khàn giọng hét lên, tay anh không hề buông lỏng, cứ thế đè Phương Tuyết Nhi xuống mặt bàn, tiếp tục dốc sức đưa đẩy trên người cô.
Phương Tuyết Nhi không thể chạy thoát, căm hận nói: “Mộc Dương Hà, anh đối xử với tôi như thế này, tôi tuyệt đối không tha thứ cho anh!”
Khác với chiếc giường mềm mại, mặt bàn cứng không có tác dụng làm dịu khiến phần lưng của Phương Tuyết Nhi ma sát với bàn, làm cô đau đớn khôn cùng, nước mắt của cô không kiềm được mà ào ào tuôn rơi.
Cô bướng bỉnh đẩy Mộc Dương Hà ra, cho dù không có tác dụng gì nhưng vẫn thể hiện mình không muốn khuất phục.
Phương Tuyết Nhi cảm tưởng thời gian trôi rất lâu, người đàn ông phía trên cô mới dừng lại.
Mộc Dương Hà vẫn chưa kết thúc, anh không buông tay ra, mà chỉ ngừng lại, trên trán anh rịn mồ hôi.
Phương Tuyết Nhi nhân lúc anh thoáng thả lỏng, muốn lật người xuống bàn, song không ngờ Mộc Dương Hà đã nhìn thấu cô, túm chặt cô lại.
Cô giơ tay lên cào vào người anh, Mộc Dương Hà không đề phòng nên bả vai đã xuất hiện bốn vết cào rướm máu.
Anh đau, vô thức thả lỏng Phương Tuyết Nhi ra. Cô được dịp đột ngột vùng lên, cả người nặng nề ngã sụp xuống dưới bàn.
Cô cau mày, đau đớn kêu lên, không quan tâm đến chỗ đau trên người mình, liều mạng bò dậy, lảo đảo ra đến ngoài cửa, muốn thoát khỏi phạm vi khống chế của Mộc Dương Hà.
Vừa ra đến cửa, bàn tay cô lại bị Mộc Dương Hà túm lại từ đằng sau, rồi tay còn lại cũng bị giữ chặt. Anh dùng một tay cầm lấy hai tay của Phương Tuyết Nhi, sau đó giữ rịt trên đỉnh đầu cô, đè cô lên tường, bắt cô áp sát vào tường, một tay anh đỡ thứ của mình, tiến vào trong cô từ phía sau.
Phương Tuyết Nhi rên lên đầy đau đớn, cô cắn chặt răng không cho mình nói lên thành tiếng, hàng lông mày cau chặt.
Mộc Dương Hà vừa hoạt động thân dưới, vừa nặng nề thở dốc: “Đừng kìm nén, muốn kêu thì cứ kêu, giả vờ giả vịt làm cái gì!”
Phương Tuyết Nhi kiên quyết cắn chặt răng không thốt một câu nói, ánh mắt cô hiện lên sự thù hận và sụp đổ.
Mộc Dương Hà thả lỏng hai tay Phương Tuyết Nhi, vòng tay ra bóp mặt cô, ép cô phải mở miệng, hung hãn nói: “Tôi muốn cô phải kêu lên!”
Phương Tuyết Nhi bị anh bóp miệng, như thể đang cố ý chọc giận Mộc Dương Hà, cô cố nén những cơn sóng nhiệt đang trào lên trong cơ thể, tiếp tục nói: “Mộc Dương Hà, anh tưởng mình giỏi lắm sao? Đúng, tôi lăng nhăng đấy, tôi thích dụ dỗ đàn ông đấy, tôi ngủ với nhiều đàn ông lắm rồi, với trình độ này của anh căn bản là tôi không có cảm giác gì, còn muốn tôi kêu sao, anh đánh giá cao bản thân mình quá đấy!”
Phương Tuyết Nhi thành công kích động Mộc Dương Hà, cô chạm đến giới hạn lòng tự trọng của một gã đàn ông. Sau đó cô lập tức nếm được hậu quả do những gì mình nói.
Mộc Dương Hà lại kéo Phương Tuyết Nhi về cái bàn mà cô khó khăn lắm mới thoát ra được, anh ấn nửa người cô lên mặt bàn, bắt đầu một lượt mới.
Nhưng lần này sức lực của anh khiến Phương Tuyết Nhi không thể nào chịu đựng nổi, nếu như nói tất cả những gì Mộc Dương Hà làm trước đó chỉ coi cô như công cụ để thỏa mãn dục vọng thì bây giờ hành động của anh như muốn phá hủy cô.
Phương Tuyết Nhi không kìm nén được nữa, cô thét lên một tiếng “aaa”.
Âm thanh này càng kích thích Mộc Dương Hà, dường như anh đã chinh phục được mục tiêu của mình, động tác của anh không ngừng nghỉ, giờ phút này đôi môi mỏng hiện lên một nụ cười đểu cáng xấu xa.
Càng như vậy lại càng có nhiều những âm tiết bật ra từ cổ họng Phương Tuyết Nhi, mỗi một tiếng đều kích thích Mộc Dương Hà mạnh mẽ chiếm hữu lấy cô, dường như tiếng rên rỉ của cô chính là tín hiệu cổ vũ cho anh,
Từ trên giường đến bàn, lại từ giá sách đến tường, sau đó lại quay về bàn, quấn quýt lấy nhau không rời và cuối cùng lại trở về giường.
Cả căn phòng nơi nào cũng có dấu vết ân ái của bọn họ và cả nước mắt của Phương Tuyết Nhi hòa cùng mồ hôi của Mộc Dương Hà.
Mãi cho đến chạng vạng, Mộc Dương Hà mới hoàn toàn thỏa mãn, buông Phương Tuyết Nhi ra.
Anh vừa cài cúc áo, vừa nhìn Phương Tuyết Nhi nằm bất động trên giường với vẻ mặt phức tạp.
Chiếc áo sơ mi ướt đẫm giờ đã khô, song nước mắt trên mặt cô vẫn còn đó.
Nhìn cô cuộn tròn trên giường, trong thoáng chốc, Mộc Dương Hà cảm thấy đau nhói cùng thương tiếc.
Câu nói của Phương Tuyết Nhi lại văng vẳng bên tai anh:
- Tôi lăng nhăng đấy!
- Tôi thích dụ dỗ đàn ông đấy!
- Tôi ngủ với nhiều đàn ông lắm đấy!
Mỗi một câu nói như một mũi kim đâm vào tim Mộc Dương Hà.
Ánh mắt anh rời khỏi thân thể của Phương Tuyết Nhi, anh quay lưng đi, đau khổ nhắm mắt lại, thở dài một tiếng: “Chuyện ngày hôm nay coi như chưa từng xảy ra, dù sao sau này cũng sẽ không xảy ra nữa!”
Phương Tuyết Nhi đang đối mặt với bóng lưng Mộc Dương Hà, gương mặt cô vẫn còn đỏ hồng vì sự kịch liệt vừa rồi. Khóe mắt vẫn vương nước mắt, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm chặt sau khi nghe thấy giọng Mộc Dương Hà lại mở ra.
Phương Tuyết Nhi cố mở lời chế giễu: “Yên tâm, tôi sẽ không để tâm đâu, anh chẳng qua chỉ là một trong số những người đàn ông của tôi, chỉ thế mà thôi.”
Miệng cô nói những câu ngạo mạn nhưng biểu cảm trên gương mặt lại đau xót vô cùng.
Mộc Dương Hà im lặng một lúc lâu không để ý đến cô, đẩy cửa sải bước ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Mộc Dương Hà, sự cao ngạo giả tạo của Phương Tuyết Nhi cuối cùng cũng sụp đổ, cô vùi mặt thật sâu vào trong chăn, khóc òa lên. Có điều tiếng khóc này đã bị lớp chăn dày che giấu, chỉ còn những tiếng nghẹn ngào đứt quãng.
Mộc Dương Hà, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy!
Mộc Dương Hà cúi đầu bước ra khỏi phòng Phương Tuyết Nhi, đi đến cổng biệt thự, vừa mở cửa chuẩn bị rời đi thì chạm mặt An Ly mới tan làm về.
Chỉ trong nháy mắt Phương Tuyết Nhi đã không mảnh vải che thân nằm trước mặt Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi kinh hãi thét lên, dùng tay để bảo vệ bản thân nhưng không được, cánh tay cô đã bị Mộc Dương Hà túm lấy, ấn chặt trên đỉnh đầu.
Cô bị ép dùng tư thế vô liêm sỉ nhất phô bày hết mức bản thân ra trước mặt Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi giãy dụa không có hiệu quả, khóc hét lên: “Mộc Dương Hà anh là tên khốn nạn, mau bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!”
Mộc Dương Hà hừ lạnh một tiếng: “Nếu như đã là tên khốn nạn thì làm sao tôi dễ dàng bỏ qua cho cô được?”
Anh không nói nhiều nữa, kéo khóa quần xuống, ép Phương Tuyết Nhi tách chân ra hai bên, rướn người, thứ nóng rực đã sớm ngẩng đầu cuối cùng cũng vào được nơi mình muốn.
Phương Tuyết Nhi còn chưa phản ứng kịp, trong nháy mắt bên dưới đã căng đầy.
Cô trợn trừng mắt không dám tin, cổ họng nghẹn cứng, nước măt dường như cũng đông cứng lại vào giờ phút này.
Mộc Dương Hà không để ý đến cô, anh chỉ biết thỏa mãn bản thân tiến về phía trước, không ngừng đưa đẩy dưới người Phương Tuyết Nhi, cứ như thể cô là một món đồ để anh trút bỏ dục vọng chứ không phải là một người phụ nữ thực sự đáng để người ta yêu thương.
Mộc Dương Hà không chút thương tiếc chà đạp khiến nửa người dưới Phương Tuyết Nhi khó chịu. Cô khôi phục lại khả năng hành động, bắt đầu dốc hết sức giãy dụa phản kháng.
Nhưng giãy dụa như thế lại chẳng hề khiến Mộc Dương Hà cao lớn trên người cô suy suyển. Anh mặc kệ cánh tay cô đang liên tục đấm vào người mình, thậm chí còn không tránh, chỉ càng tiếp tục động tác một cách mạnh bạo hơn.
Sau một hồi, Mộc Dương Hà vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, ngọn lửa dục vọng trong anh lại càng cháy rực. Anh bế Phương Tuyết Nhi ra khỏi giường, đặt cô lên bàn của phòng làm việc.
Phương Tuyết Nhi nhân cơ hội này cắn anh thật đau, Mộc Dương Hà cau mày khàn giọng hét lên, tay anh không hề buông lỏng, cứ thế đè Phương Tuyết Nhi xuống mặt bàn, tiếp tục dốc sức đưa đẩy trên người cô.
Phương Tuyết Nhi không thể chạy thoát, căm hận nói: “Mộc Dương Hà, anh đối xử với tôi như thế này, tôi tuyệt đối không tha thứ cho anh!”
Khác với chiếc giường mềm mại, mặt bàn cứng không có tác dụng làm dịu khiến phần lưng của Phương Tuyết Nhi ma sát với bàn, làm cô đau đớn khôn cùng, nước mắt của cô không kiềm được mà ào ào tuôn rơi.
Cô bướng bỉnh đẩy Mộc Dương Hà ra, cho dù không có tác dụng gì nhưng vẫn thể hiện mình không muốn khuất phục.
Phương Tuyết Nhi cảm tưởng thời gian trôi rất lâu, người đàn ông phía trên cô mới dừng lại.
Mộc Dương Hà vẫn chưa kết thúc, anh không buông tay ra, mà chỉ ngừng lại, trên trán anh rịn mồ hôi.
Phương Tuyết Nhi nhân lúc anh thoáng thả lỏng, muốn lật người xuống bàn, song không ngờ Mộc Dương Hà đã nhìn thấu cô, túm chặt cô lại.
Cô giơ tay lên cào vào người anh, Mộc Dương Hà không đề phòng nên bả vai đã xuất hiện bốn vết cào rướm máu.
Anh đau, vô thức thả lỏng Phương Tuyết Nhi ra. Cô được dịp đột ngột vùng lên, cả người nặng nề ngã sụp xuống dưới bàn.
Cô cau mày, đau đớn kêu lên, không quan tâm đến chỗ đau trên người mình, liều mạng bò dậy, lảo đảo ra đến ngoài cửa, muốn thoát khỏi phạm vi khống chế của Mộc Dương Hà.
Vừa ra đến cửa, bàn tay cô lại bị Mộc Dương Hà túm lại từ đằng sau, rồi tay còn lại cũng bị giữ chặt. Anh dùng một tay cầm lấy hai tay của Phương Tuyết Nhi, sau đó giữ rịt trên đỉnh đầu cô, đè cô lên tường, bắt cô áp sát vào tường, một tay anh đỡ thứ của mình, tiến vào trong cô từ phía sau.
Phương Tuyết Nhi rên lên đầy đau đớn, cô cắn chặt răng không cho mình nói lên thành tiếng, hàng lông mày cau chặt.
Mộc Dương Hà vừa hoạt động thân dưới, vừa nặng nề thở dốc: “Đừng kìm nén, muốn kêu thì cứ kêu, giả vờ giả vịt làm cái gì!”
Phương Tuyết Nhi kiên quyết cắn chặt răng không thốt một câu nói, ánh mắt cô hiện lên sự thù hận và sụp đổ.
Mộc Dương Hà thả lỏng hai tay Phương Tuyết Nhi, vòng tay ra bóp mặt cô, ép cô phải mở miệng, hung hãn nói: “Tôi muốn cô phải kêu lên!”
Phương Tuyết Nhi bị anh bóp miệng, như thể đang cố ý chọc giận Mộc Dương Hà, cô cố nén những cơn sóng nhiệt đang trào lên trong cơ thể, tiếp tục nói: “Mộc Dương Hà, anh tưởng mình giỏi lắm sao? Đúng, tôi lăng nhăng đấy, tôi thích dụ dỗ đàn ông đấy, tôi ngủ với nhiều đàn ông lắm rồi, với trình độ này của anh căn bản là tôi không có cảm giác gì, còn muốn tôi kêu sao, anh đánh giá cao bản thân mình quá đấy!”
Phương Tuyết Nhi thành công kích động Mộc Dương Hà, cô chạm đến giới hạn lòng tự trọng của một gã đàn ông. Sau đó cô lập tức nếm được hậu quả do những gì mình nói.
Mộc Dương Hà lại kéo Phương Tuyết Nhi về cái bàn mà cô khó khăn lắm mới thoát ra được, anh ấn nửa người cô lên mặt bàn, bắt đầu một lượt mới.
Nhưng lần này sức lực của anh khiến Phương Tuyết Nhi không thể nào chịu đựng nổi, nếu như nói tất cả những gì Mộc Dương Hà làm trước đó chỉ coi cô như công cụ để thỏa mãn dục vọng thì bây giờ hành động của anh như muốn phá hủy cô.
Phương Tuyết Nhi không kìm nén được nữa, cô thét lên một tiếng “aaa”.
Âm thanh này càng kích thích Mộc Dương Hà, dường như anh đã chinh phục được mục tiêu của mình, động tác của anh không ngừng nghỉ, giờ phút này đôi môi mỏng hiện lên một nụ cười đểu cáng xấu xa.
Càng như vậy lại càng có nhiều những âm tiết bật ra từ cổ họng Phương Tuyết Nhi, mỗi một tiếng đều kích thích Mộc Dương Hà mạnh mẽ chiếm hữu lấy cô, dường như tiếng rên rỉ của cô chính là tín hiệu cổ vũ cho anh,
Từ trên giường đến bàn, lại từ giá sách đến tường, sau đó lại quay về bàn, quấn quýt lấy nhau không rời và cuối cùng lại trở về giường.
Cả căn phòng nơi nào cũng có dấu vết ân ái của bọn họ và cả nước mắt của Phương Tuyết Nhi hòa cùng mồ hôi của Mộc Dương Hà.
Mãi cho đến chạng vạng, Mộc Dương Hà mới hoàn toàn thỏa mãn, buông Phương Tuyết Nhi ra.
Anh vừa cài cúc áo, vừa nhìn Phương Tuyết Nhi nằm bất động trên giường với vẻ mặt phức tạp.
Chiếc áo sơ mi ướt đẫm giờ đã khô, song nước mắt trên mặt cô vẫn còn đó.
Nhìn cô cuộn tròn trên giường, trong thoáng chốc, Mộc Dương Hà cảm thấy đau nhói cùng thương tiếc.
Câu nói của Phương Tuyết Nhi lại văng vẳng bên tai anh:
- Tôi lăng nhăng đấy!
- Tôi thích dụ dỗ đàn ông đấy!
- Tôi ngủ với nhiều đàn ông lắm đấy!
Mỗi một câu nói như một mũi kim đâm vào tim Mộc Dương Hà.
Ánh mắt anh rời khỏi thân thể của Phương Tuyết Nhi, anh quay lưng đi, đau khổ nhắm mắt lại, thở dài một tiếng: “Chuyện ngày hôm nay coi như chưa từng xảy ra, dù sao sau này cũng sẽ không xảy ra nữa!”
Phương Tuyết Nhi đang đối mặt với bóng lưng Mộc Dương Hà, gương mặt cô vẫn còn đỏ hồng vì sự kịch liệt vừa rồi. Khóe mắt vẫn vương nước mắt, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm chặt sau khi nghe thấy giọng Mộc Dương Hà lại mở ra.
Phương Tuyết Nhi cố mở lời chế giễu: “Yên tâm, tôi sẽ không để tâm đâu, anh chẳng qua chỉ là một trong số những người đàn ông của tôi, chỉ thế mà thôi.”
Miệng cô nói những câu ngạo mạn nhưng biểu cảm trên gương mặt lại đau xót vô cùng.
Mộc Dương Hà im lặng một lúc lâu không để ý đến cô, đẩy cửa sải bước ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Mộc Dương Hà, sự cao ngạo giả tạo của Phương Tuyết Nhi cuối cùng cũng sụp đổ, cô vùi mặt thật sâu vào trong chăn, khóc òa lên. Có điều tiếng khóc này đã bị lớp chăn dày che giấu, chỉ còn những tiếng nghẹn ngào đứt quãng.
Mộc Dương Hà, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy!
Mộc Dương Hà cúi đầu bước ra khỏi phòng Phương Tuyết Nhi, đi đến cổng biệt thự, vừa mở cửa chuẩn bị rời đi thì chạm mặt An Ly mới tan làm về.