• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 110 TUYẾT NHI, CÔ LÊN ĐI

CHƯƠNG 110: TUYẾT NHI, CÔ LÊN ĐI

Nhân viên bảo vệ đẩy xe lăn của An Ly đến trước mặt Mộc Dương Hà.

An Ly kinh ngạc, thấy Mộc Dương Hà liền thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Dương Hà? Sao anh lại ở đây?”

Mặt Mộc Dương Hà hơi mất tự nhiên, anh xoa đầu mũi hắng giọng nói: “Việc kia, anh lấy chìa khóa của căn biệt thự này ở chỗ Lương Vỹ Lộc, mang cho em một ít tài liệu về thiết kế thời trang mùa mới trước kia của công ty, bởi vì là tài liệu bảo mật nên anh đích thân mang tới, đã đặt trong phòng làm việc rồi.”

An Ly cười thấu hiểu nói: “Ồ, hóa ra là vậy, sao anh không mang thẳng tới công ty?”

Mộc Dương Hà ho nhẹ một tiếng: “Đang trong thời gian làm việc, anh thường xuyên ra vào Florina sợ sẽ ảnh hưởng xấu đến em, hơn nữa anh chỉ cần mang tài liệu đến cho em là được, cũng chẳng có việc gì khác.”

Nghe Mộc Dương Hà suy nghĩ cho mình như thế, An Ly cười ngọt ngào, dịu dàng nói: “Dương Hà, anh thật tốt!”

Ánh mắt cảm kích của An Ly khiến Mộc Dương Hà nảy sinh cảm giác tội lỗi, cảm thấy tất cả việc mình làm đối với An Ly như một loại phản bội.

Anh không nhìn thẳng mắt An Ly, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi, bèn lúng túng cười nói: “Tài liệu đã mang tới, tôi đi trước nhé, em làm việc cả ngày cũng mệt rồi, vào trong nghỉ ngơi đi.”

“Anh không vào nhà ngồi một lát ư?” An Ly lưu luyến nhìn anh.

Mộc Dương Hà chần chừ một lúc, lắc đầu nói: “Thôi, công ty còn việc phải xử lý, anh về trước đây.”

Nói xong, anh quay người muốn rời đi.

“Dương Hà!”

An Ly bỗng gọi anh lại.

Mộc Dương Hà quay người lại hỏi: “Có chuyện gì?”

An Ly ngẫm nghĩ, dè dặt hỏi: “Anh gặp Tuyết Nhi chưa?”

Mộc Dương Hà trầm mặc, mày khẽ nhíu lại, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như thường, thản nhiên đáp: “Chưa.”

An Ly ồ một tiếng, khẽ gật đầu: “Vậy có lẽ cô ấy ở phòng làm việc, anh không gặp cô ấy cũng là chuyện bình thường.”

Trong lòng Mộc Dương Hà luôn hoang mang, hôm này là ngày phải đi làm, tại sao Phương Tuyết Nhi lại ở trong biệt thự?

Anh tránh gặp mặt cô mới chọn lúc đang làm việc để mang tài liệu tới biệt thự cho An Ly chứ không phải đem hẳn đến công ty. Chẳng ngờ là vẫn chạm mặt, hơn nữa còn là trong trường hợp này.

Câu nói tiếp theo của An Ly vừa hay giải đáp thắc mắc của anh. Cô nói: “Vì để cho Tuyết Nhi yên tâm vẽ bản thiết kế lần này, em bảo cô ấy không phải đến công ty nữa mà làm việc trong biệt thự luôn. Dương Hà, em tự mình quyết định như thế, anh sẽ không trách em chứ?”

Ánh mắt Mộc Dương Hà lóe lên tia sáng như có như không, thở dài một tiếng: “Em là phó bộ phận, cô ấy là người của bộ phận em, em sắp xếp như nào không cần xin ý kiến của anh, em tự xem xét rồi quyết định là được.” Anh nói xong liền sải bước rời đi.

Mấy ngày tiếp theo, Phương Tuyết Nhi luôn nhốt mình trong phòng làm việc, ngoài chăm sóc Nhạc Bảo Bối thì căn bản không ra ngoài, cả người ủ rũ.

An Ly cảm thấy kỳ quặc, muốn đi làm rõ nguyên nhân lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Thời gian cứ thế mà trôi qua rất nhanh, cuối cũng đến lúc cách buổi trình diễn thời trang mùa mới một tuần.

Buổi trình diễn thời trang mùa mới có thể nói là sự kiện quan trọng nhất hàng năm của công ty thời trang Florina của tập đoàn Thành Công, không chỉ được tất cả các tầng lớp từ trên xuống dưới của công ty coi trọng, cũng ảnh hưởng rất lớn tới xu hướng thời trang mới, vì vậy cũng được các giới truyền thông trong và ngoài nước quan tâm.

Trước buổi trình diễn thời trang một tuần, trên dưới cả công ty đều bận rộn.

Bản thiết kế do phó bộ phận thiết kế An Ly và nhà thiết kế chính Phương Tuyết Nhi hợp tác hoàn thành, bắt đầu tiến vào quá trình tạo thành phẩm.

Hai người họ làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, Phương Tuyết Nhi cũng không rảnh mà bận tâm đến cảm xúc của bản thân mình, thoạt nhìn không hề ủ rũ như lúc trước.

An Ly đang nhàn hạ trong phòng làm việc, muốn nhân cơ hội trò chuyện với Phương Tuyết Nhi một lát muốn biết tại sao gần đây tâm trạng của cô lại xấu đi.

Cô ta và Phương Tuyết Nhi vừa mới bận rộn trong phòng làm việc xong, cô ta đang uống trà nghỉ ngơi, Phương Tuyết Nhi lại bới lông tìm vết trên bộ váy vừa mới hoàn thành.

An Ly nhìn cô ngó đi ngó lại không khỏi bật cười: “Tuyết Nhi, cô cung Xử nữ à?”

Phương Tuyết Nhi ù ù cạc cạc ngẩng đầu, ngây ra một lát hỏi: “Không phải, sao thế?”

An Ly cười nói: “Bộ đồ này đã xong rồi, cô còn không tha cho nó, có vẻ cô đúng là người thuộc chủ nghĩa hoàn hảo, cho nên tôi đoán cô là cung Xử nữ luôn theo đuổi hoàn mỹ, lại có chút bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế giai đoạn đầu.”

Phương Tuyết Nhi cũng cười nói: “Đâu có, tôi chỉ quá chú trọng buổi trình diễn lần này thôi, muốn làm cho hoàn hảo, không muốn có bất kỳ khiếm khuyết nào.”

An Ly gật đầu, mỉm cười nói: “Cô nói đúng, hễ là làm việc, thì ai cũng đều cố gắng hết sức để đạt được hoàn hảo, nhưng thực tế thì thường không theo ý người, nên nhiều khi đừng nên quá khắt khe với bản thân, chỉ cần làm hết sức, những việc khác thuận theo tự nhiên đi.”

Phương Tuyết Nhi đặt kim băng trong tay đang chuẩn bị ghim lên trang phục, rót cốc trà rồi ngồi bên cạnh An Ly, rủ rỉ nói: “Không ngờ cô còn trẻ mà đã chiêm nghiệm cuộc sống thực tế sâu sắc như vậy.”

An Ly vô thức liếc nhìn hai chân không thể cử động của mình, cười bất đắc dĩ nói: “Hiểu biết và tuổi tác không liên quan gì với nhau, mà liên quan đến việc từng trải, nếu cô cũng từng trải qua việc tôi gặp phải thì nhất định cũng giống vậy thôi.”

Phương Tuyết Nhi trầm ngâm một hồi, không tiếp lời.

An Ly nói tiếp: “Tuyết Nhi, có phải thời gian vừa qua cô có chuyện gì không, tôi cảm thấy cô không được vui cho lắm.”

Mặt Phương Tuyết Nhi đờ đẫn, trong đầu lại hiện lên mọi chuyện xảy ra trong biệt thự với Mộc Dương Hà, không khỏi cau mày, nhắm mắt, hơi chột dạ khẽ nói: “Đâu có, tôi, tôi khá tốt mà.”

An Ly cứ nhìn cô, ánh mắt đó như xuyên thấu cô vậy.

Nghe thấy câu trả lời của Phương Tuyết Nhi, An Ly như nghĩ tới điều gì, cười nói: “Vậy có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi, nhìn thời gian gần đây cô hay ủ ê, đoán là tâm trạng cô không tốt, xem ra chắc là chỉ do công việc quá mệt mà thôi.”

Phương Tuyết Nhi vội vàng thuận nước dong thuyền: “Ừm, chắc là do làm việc mệt quá.”

An Ly gật đầu: “Cô không có tâm sự là được, tôi chỉ sợ cô có chuyện gì rồi ảnh hưởng đến buổi trình diễn thời trang, nếu như quá mệt mỏi thì đợi buổi trình diễn kết thúc, cô có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi.”

Phương Tuyết Nhi gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi, yên tâm đi, buổi trình diễn thời trang lần này, nhất định tôi dốc hết toàn lực!”

Chớp mắt đã đến buổi trình diễn thời trang.

Sân khấu là một khán đài chữ T rất lớn cùng với đầy đủ các trang thiết bị của giới truyền thông, tất cả mọi người đều tập trung trên khán đài chữ T chói mắt, muốn tận mắt xem phong cách thời trang mùa mới.

Là tổng giám đốc tập đoàn tổng công ty Thành Công, Mộc Dương Hà ngồi ở vị trí tốt nhất, vị trí này là góc độ thưởng thức thời trang đẹp nhất, lại không bị chen lấn.

Mà Lương Vỹ Lộc là tổng giám đốc công ty thiết kế thời trang Florina thì ngồi bên cạnh Mộc Dương Hà.

Trước khi chính thức mở màn buổi biểu diễn thời trang, An Ly và Phương Tuyết Nhi là nhà thiết kế chính, ở phía sau khán đài cùng người mẫu bàn bạc làm sao có thể trình diễn trang phục tốt nhất.

Một trợ lý của An Ly đột nhiên vô cùng lo lắng chạy tới, ấp a ấp úng nói với hai người: “Có một người mẫu đột nhiên bị bệnh phải nhập viện, không thể tới được.”

“Cái gì?” An Ly và Phương Tuyết Nhi kinh ngạc, đồng thanh hét lên.

“Vậy có dự bị không?” Phương Tuyết Nhi nhíu mày hỏi trợ lý.

Mặt trợ lý có vẻ khó xử: “Có thì có, nhưng người mẫu bị bệnh kia vốn đã được sắp xếp là người cuối cùng lên sân khấu, cô ấy biểu diễn bộ trang phục quan trọng nhất, người mẫu dự bị chưa từng diễn tập, không biết có thể trình diễn bộ trang phục tốt không nữa!”

Lúc này Phương Tuyết Nhi cũng lúng túng.

An Ly bên cạnh nghĩ ngẫm, ngẩng đầu nói với Phương Tuyết Nhi: “Không còn cách nào nữa rồi, Tuyết Nhi, cô lên đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom