• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 107. ĐỒ TẮM GỢI CẢM

CHƯƠNG 107. ĐỒ TẮM GỢI CẢM

Sáng sớm ngày hôm sau, An Ly sắp xếp vệ sĩ lái xe đến đón hai mẹ con Phương Tuyết Nhi.

Hôm nay là cuối tuần, nhà trẻ được nghỉ, Nhạc Bảo Bối biết sẽ dọn đến biệt thự ở một thời gian, hưng phấn nhảy nhót xung quanh Phương Tuyết Nhi.

Cuối cùng đã đến nơi, người hầu ra đón giúp đỡ Phương Tuyết Nhi mang hành lý vào trong nhà, Phương Tuyết Nhi liền dắt Nhạc Bảo Bối vào trong.

Vừa xuống xe cậu bé liền chẳng còn hào hứng như vừa rồi, cả người ỉu xìu.

Phương Tuyết Nhi không hiểu, hỏi cậu bé: “Con yêu, con làm sao thế? Sao lại ỉu xìu thế?”

Nhạc Bảo Bối bĩu môi, lí nhí nói: “Mẹ bảo đưa con đến ở biệt thự, con còn tưởng đến nhà chú Mộc, nhưng mà không phải.”

Cậu bé vẫn luôn nhớ mong chú Mộc khiến Phương Tuyết Nhi trợn mắt.

Cái tên này thật đúng là âm hồn bất tán, tuy không ở bên cạnh anh nhưng vẫn khiến Nhạc Bảo Bối nhớ mãi không thôi.

Phương Tuyết Nhi không biến nên phản ứng lại như thế nào, chỉ đành dỗ dành: “Nhạc Bảo Bối ngoan, tuy rằng không phải là biệt thự của chú Mộc nhưng bên trong có rất nhiều thứ hay ho, còn có rất nhiều đồ ăn ngon nữa!”

Nghe đến đồ ăn ngon, tính ham ăn của cậu nhóc bị đánh thức cuối cùng cũng cười tươi.

Hai mẹ con cùng nhau bước vào trong nhà.

An Ly đang ngồi uống trà trong phòng khách, bên cạnh có một người giúp việc tầm tuổi trung niên đang đứng hầu.

An Ly nhìn thấy hai mẹ con họ bước vào liền gật đầu chao hỏi, đến khi hai người lại gần, An Ly mới nói với cậu bé: “Nhạc Bảo Bối còn nhớ cô không?”

Cậu nhóc gật đầu, chớp chớp đôi mắt to: “Nhớ ạ, cô chính là người ăn cơm với chú Mộc ngày hôm đó.”

Trong thoáng chốc biểu cảm trên mặt Phương Tuyết Nhi cứng đờ.

An Ly tỏ vẻ như không có gì, xoa đầu Nhạc Bảo Bối: “Đúng, Nhạc Bảo Bối thật thông minh, sau này cháu có thể gọi cô là cô An.”

Nhạc Bảo Bối gật đầu, ngọt ngào gọi: “Cô An.”

An Ly cười đáp: “Nhạc Bảo Bối ngoan quá, cô An đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho cháu, còn cả đồ chơi nữa, để cô giúp việc đưa cháu đi nhé, có được không?”

“Vâng!” Nhạc Bảo Bối vui vẻ gật đầu.

An Ly ra hiệu cho giúp việc đang đứng chờ, chính là người lúc nãy hai mẹ con nhìn thấy lúc vào.

Cô giúp việc hiểu ý, vừa dỗ dành vừa đưa Nhạc Bảo Bối đi khỏi đây.

Phương Tuyết Nhi nhìn theo bóng dáng người giúp việc và con trai, cảm thấy hơi bất an, hỏi An Ly: “Cô thuê riêng giúp việc cho Nhạc Bảo Bối sao?”

An Ly nhấp một ngụm trà, gật nhẹ: “Đúng thế, tất cả người giúp việc trong nhà này đều là do Mộc Dương Hà sắp xếp để chăm sóc cho tôi, chuyên môn giúp đỡ những người tàn tật, nhưng nói đến việc chăm sóc con trẻ thì lại không có kinh nghiệm gì, tôi không yên tâm để họ chăm sóc Nhạc Bảo Bối, thế nên đã thuê hẳn một người giúp việc chuyên môn chăm trẻ đến, tôi yên tâm cũng để cô yên tâm .”

Nghe được An Ly quan tâm thế, Phương Tuyết Nhi có chút ngại ngùng: “Cô khách sáo quá rồi, cám ơn cô.”

An Ly cười tươi tắn: “Muốn cảm ơn tôi thì dốc sức làm việc đi!”

Phương Tuyết Nhi nghe vậy cũng mỉm cười: “Ừm!”

Không cần phải lo lắng chăm sóc cho Nhạc Bảo Bối, Phương Tuyết Nhi càng có thêm nhiều thời gian để thiết kế, tiến độ công việc cũng nhanh hơn nhiều.

An Ly dứt khoát cho cô làm việc tại nhà, không cần lãng phí thời gian đến công ty.

Phương Tuyết Nhi cũng vui vẻ khi được như vậy, tiết kiệm được thời gian mỗi ngày đến công ty chỉ để nhìn gương mặt tọc mạch của đồng nghiệp.

Chỉ có một điều duy nhất khiến cô cảm thấy không được thoải mái đó chính là thi thoảng Mộc Dương Hà sẽ đưa An Ly về nhà, hoặc hẹn An Ly ra ngoài ăn tối.

Tuy rằng lần nào anh cũng chờ ở trong xe, không vào nhà, Phương Tuyết Nhi lại vẫn có thể nhìn thấy anh qua cửa sổ phòng làm việc.

Cho dù đã tự nói với bản thân mình vô số lần, đừng để ý nữa, nhưng lần nào nhìn thấy hai bọn họ thân mật, trong lòng cô đều không kìm được khó chịu.

Ngày hôm đó, Mộc Dương Hà đưa An Ly về nhà rồi đi luôn.

Nhìn thấy An Ly vào nhà, Phương Tuyết Nhi chào hỏi: “Về rồi à.” Giọng điệu cô có chút phiền muộn.

An Ly thấy vậy hỏi: “Cô làm sao thế? Sao sắc mặt kém thế? Không sao chứ?”

Phương Tuyết Nhi cười đáp: “Tôi có sao đâu, tôi nhìn thấy sếp Mộc đưa cô về mà không vào chắc là vì có tôi ở đây chứ gì?”

An Ly ngẩn ra, sau đó cười ngại ngùng: “Không phải vậy đâu, anh ấy còn có việc bận thế nên mới không vào, cô nghĩ nhiều thôi.”

Câu này rõ ràng là đang an ủi, Phương Tuyết Nhi có thể nghe ra. Cô cũng giả vờ không để ý đáp: “Ồ, hóa ra là như vậy, tôi nghĩ nhiều quá rồi.”

Trong lòng Phương Tuyết Nhi âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ thiết kế, như thế mới có thể không cần gặp Mộc Dương Hà nữa.

Sau một khoảng thời gian cố gắng không ngủ không nghỉ, các mẫu thiết kế đã hoàn thành hơn phân nửa.

Phương Tuyết Nhi hài lòng lật xem thành quả của mình, an ủi bản thân, cứ theo tốc độ này chắc chắn sẽ hoàn thành trước thời hạn.

Cô thở phào một hơi, bao nhiêu ngày làm việc căng thẳng như vậy, hôm nay phải để mình nhàn nhã một lúc.

Thấy giờ đang là thời gian làm việc, An Ly cũng ở công ty, Nhạc Bảo Bối lại được người giúp việc đưa đi học.

Sau khi Phương Tuyết Nhi hỏi ý kiến An Ly liền cho tất cả người giúp việc và vệ sĩ trong nhà nghỉ ngơi một ngày, một mình ở nhà càng thoải mái hơn.

Cô tắt máy tính, khép bản thiết kế lại, nghĩ xem mình nên làm gì?

Đúng rồi! Chơi thể thao!

Bình thường suốt ngày ngồi trước bàn làm việc, cả người đều không thoải mái, giờ là lúc để rèn luyện sức khỏe.

Cô vừa tìm được một video tập yoga trên mạng, tập theo vài động tác, sau đó lại đến phòng thể thao cô chưa bao giờ bước chân vào.

Đẩy cửa ra, Phương Tuyết Nhi kinh ngạc đến mức miệng há hốc.

Đây đâu phải là phòng tập thể thao của nhà bình thường, quả thực là một phòng thể thao chuyên nghiệp mà!

Bên trong có đầy đủ từ máy chạy bộ, máy tập xe đạp, ghế tập cơ bụng.

Phương Tuyết Nhi như thể tìm được bảo bối, kích động muốn hét lên, nhưng lại sợ những người khác trong biệt thự nghe thấy, đành bịt chặt miệng lại.

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô lẩm bẩm: “Hôm nay trong biệt thự không có ai, chỉ có một mình mình!”

Cô vui vẻ cười lên, hoan hô bước lên máy chạy bộ.

Tập được khoảng hơn một tiếng, cả người Phương Tuyết Nhi ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc.

Cô uống một hớp nước to, tự khinh bỉ bản thân: “Lâu không vận động, thể lực đúng là chẳng ra làm sao.”

Vận động xong, Phương Tuyết Nhi tắm rửa, đang lau đầu thì bất ngờ liếc thấy một hồ bơi nhỏ ở dưới nhà.

Mắt cô sáng lên, tự nhủ: “Uầy, sao trước đây mình không phát hiện ra ở đây có một cái hồ bơi nhỉ?” Cô lại tự vỗ vào đầu mình: “Mình bận đến ngốc rồi, từ khi đến ở đây đều vùi đầu vào công việc, đã đi xem kĩ căn biệt thự này đâu, đương nhiên là không biết ở đây có hồ bơi rồi.”

Cô cắn môi, cười gian xảo, lục ra một bộ đồ bơi từ trong vali.

Bộ đồ này không phải cô mua để mặc mà là thiết kế theo yêu cầu của khách hàng. Đây là bộ mẫu, vì kiểu dáng rất nóng bỏng cho nên Phương Tuyết Nhi chưa mặc bao giờ.

Lần này cô mang theo vì cân nhắc đến việc lúc thiết kế sẽ cần đến nó để tham khảo.

Nhưng hôm nay cả căn biệt thự chỉ có một mình không còn ai khác, cho dù mặc cũng sẽ không ai nhìn thấy, càng đừng nói đến chuyện cô không mang theo bộ nào khác.

Phương Tuyết Nhi băn khoăn vài giây, sau đó mặc luôn bộ này.

Sau khi mặc vào, tự ngắm mình trong gương, mặt cô thoắt cái đã đỏ hồng. Bộ đồ bơi màu trắng thuần, đai đeo vòng qua cần cổ, kéo dọc từ bả vai đến trước ngực, vừa đủ che được hai điểm, kiểu dáng tương tự với váy khoét chữ V, nhưng phần khoét sâu này kéo xuống tận dưới bụng, điểm cuối cùng dính liền với quần lót ở dưới, toàn bộ phần lưng đều lộ ra, cực kì khiêu gợi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom