Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 108 TÔI MUỐN ‘LÀM’ EM
CHƯƠNG 108: TÔI MUỐN ‘LÀM’ EM
Đây là lần đầu tiên trong đời Phương Tuyết Nhi mặc đồ lộ liễu như thế, do dự trong chốc lát, cô thở dài một hơi, đi về phía bể bơi.
Thời tiết hôm nay không tồi, Phương Tuyết Nhi bơi rất vui vẻ.
Nhớ ngày xưa lúc còn đang đi học, cô còn là thành viên của đội tuyển trường nữa!
Sau đó vì công việc bận rộn, lại phải chăm Nhạc Bảo Bối, đã rất lâu cô không thong thả bơi lội thế này rồi.
Không biết có phải là lâu quá không bơi nên thể lực yếu không. Một lúc lâu sau, Phương Tuyết Nhi cảm thấy bắp chân phải bị chuột rút.
Cô cau mày, muốn bơi về bờ, kết quả trân trái cũng bắt đầu chuột rút.
Chân cô co rút không thể khống chế, căn bản không thể khua được nước, vùng vẫy hồi lâu vẫn cứ đứng yên một chỗ, cả người càng lúc càng chìm xuống.
Phương Tuyết Nhi hoảng hốt, nước dần dần lên đến mũi, cả người trồi lên lặn xuống, hai chân co rút càng lúc càng đau. Sau một hồi vùng vẫy kịch liệt, bị chuột rút và sặc nước, cô dần dần kiệt sức, ý thức bắt đầu mơ hồ, không tự chủ được từ từ chìm xuống đáy hồ.
Trong phút chốc, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Mình chết chắc rồi.
Nhưng khi cơ thể sắp chìm xuống đáy hồ, cả người đột nhiên được một cánh tay mạnh mẽ kéo lên khỏi mặt nước.
Qua làn sóng nước, Phương Tuyết Nhi loáng thoáng nhìn thấy gương mặt của Mộc Dương Hà, gương mặt khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Cuối cùng cô cũng được kéo ra khỏi nước, đặt bên bờ, ánh mắt cô vô hồn không có tiêu cự, miệng vẫn đầy nước, không hề động đậy.
Mộc Dương Hà mặc áo sơ mi trắng, cả người ướt đẫm, trên mặt anh tràn đầy lo lắng, vội cấp cứu cho cô, vừa ép tim ngoài lồng ngực vừa hà hơi thổi ngạt.
Sau vài phút được cứu, rốt cuộc Phương Tuyết Nhi cũng có phản ứng, cô nôn ra rất nhiều nước, sau đó bắt đầu ho sặc sụa.
Mộc Dương Hà vội vàng đỡ cô ngồi dậy để cô tựa vào lòng mình. Thấy cô đã tỉnh, anh đau lòng mắng: “Em điên rồi sao? Không biết bơi thì đừng có bơi.”
Qua một lúc lâu sau, Phương Tuyết Nhi mới lấy lại sức, vì sặc nước quá nhiều mà mặt cô đỏ hồng, hai mắt đẫm nước nhìn Mộc Dương Hà, giải thích: “Không phải, tôi biết bơi.” Vừa nói xong lại ho dữ dội hơi.
Mộc Dương Hà muốn vỗ lưng cô xoa dịu, nhưng lại chú ý đến đồ tắm của cô, vừa đưa tay lên đã rụt tay lại, đồng thời rút cánh tay đang ôm Phương Tuyết Nhi ra, đứng bật dậy.
Phương Tuyết Nhi đột nhiên mất đi chỗ dựa, ngã nhào trên đất. Cô rất mất sức mới ngồi dậy được, cau mày bất mãn nói: “Anh làm gì vậy hả!”
Mộc Dương Hà nhìn người con gái trước mặt, thật sự là gợi cảm vô cùng, bộ áo tắm này gần như chỉ vừa vặn che đi những chỗ quan trọng nhất, những nơi khác đều được phô bày, hơn nữa vừa nãy còn bị ngấm nước, vải trắng liền biến thành trong suốt, có thể loáng thoáng nhìn thấy hai đóa anh đào trên bộ ngực cao vút của cô.
Tất cả đều kích thích cảm quan của Mộc Dương Hà, anh chỉ cảm thấy hơi nóng trong người dâng lên bừng bừng, cảm xúc chộn rộn không thể đè xuống được.
Dù không nỡ dời mắt, Mộc Dương Hà vẫn dựa vào khả năng kiềm chế bản thân mạnh mẽ để quay người đi, không nhìn người con gái đang thu hút anh như một thỏi nam châm nữa.
Anh ho khẽ một tiếng, cố gắng đè nén dục vọng của bản thân, trầm giọng nói: “Nếu như cô muốn đi chết thì tôi đề nghị tìm một chỗ nào đó sâu hơn một chút.”
“Tôi đâu có muốn đi tìm chết!” Phương Tuyết Nhi vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, căn bản là không để ý đến cảm nhận của Mộc Dương Hà, lại lao đến trước mặt anh: “Này, Mộc Dương Hà, có phải anh chỉ mong tôi đi chết đi đúng không? Nếu đã như thế sao vừa nãy còn cứu tôi làm gì?”
Chết tiệt!
Nhìn thấy Phương Tuyết Nhi đứng trước mặt mình, Mộc Dương Hà rủa thầm, cô gái đáng chết này căn bản không biết hiện tại mình gợi cảm đến mức nào.
Hô hấp của Mộc Dương Hà không khống chế được mà bắt đầu trở nên dồn dập, anh ép mình phải nhìn đi chỗ khác, muốn nói gì đó để phá vỡ tình huống khó xử này.
Anh hắng giọng: “Cô nói cô biết bơi, sao còn bị đuối nước.”
Phương Tuyết Nhi hùng hồn cãi lại: “Bởi vì lâu quá rồi tôi chưa bơi, nên bị chuột rút, mà sao anh đột nhiên xuất hiện ở đây?”
Mộc Dương Hà liếc nhìn cô: “Cái này không cần cô quan tâm, mà ngược lại cô ấy, ăn mặc như thế này vì sợ không dụ dỗ được đàn ông à?”
Phương Tuyết Nhi vô thức cúi xuống nhìn bản thân, đột nhiên nhận ra được điều gì đó, vội vàng ôm lấy hai vai, che giấu những bộ phận đang lộ ra, mặt mũi cô đỏ bừng, quát lên với Mộc Dương Hà: “Tôi ăn mặc thế nào không cần anh lo!”
Nói rồi cô muốn trốn về phòng, nhưng vừa nãy bị chuột rút nên chân mất hết sức, mềm nhũn, lại ngã vào trong hồ, cô sợ đến mức hét toáng lên.
Mộc Dương Hà cũng giật mình, lập tức đưa tay kéo cô lên, không ngờ đã muộn, cả hai cùng rơi xuống hồ.
Vừa thoát khỏi cái chết, Phương Tuyết Nhi lúc này đã không còn sức lực, không thể tự cứu được.
Mộc Dương Hà nhanh chóng bơi đến bên cạnh cô, ôm lấy eo cô và nhanh chóng bơi đến bên bờ, đẩy cô lên trước rồi anh tự mình leo lên.
Lần này Phương Tuyết Nhi được cứu sớm, không sặc nước quá nhiều, nhưng vẫn ho sặc sụa.
Mộc Dương Hà vẫn luôn bình tĩnh không nhịn nổi nữa mắng: “Cô là heo à? Đi đường cũng không nên thân!”
Phương Tuyết Nhi vừa sặc vừa nói: “Chẳng phải do anh còn gì, tại anh mắng tôi không ra gì như thế!”
Mộc Dương Hà lau nước trên mặt, tức giận nói: “Không phải là tôi mắng cô mà chính cô ăn mặc thành dạng phụ nữ như thế! Cô mặc thế này có khác gì không mặc!”
Vừa dứt lời, Phương Tuyết Nhi đã tức giận quay ra nhìn chằm chằm vào anh ta, tức đến mức không thốt nổi một câu.
Vừa nãy rơi xuống nước khiến Mộc Dương Hà tạm thời thoát khỏi dục vọng, khôi phục lại lý trí mang ác cảm với Phương Tuyết Nhi.
Anh nhìn thấy vẻ mặt bị tổn thương của Phương Tuyết Nhi, thậm chí còn cảm thấy khoan khoái vì phục thù, thế nên tiếp tục nói: “Cô không sợ người khác nhìn thấy? Ồ, không đúng, cô còn mong người đàn ông khác nhìn thấy ấy, quả đúng là phóng đãng hết mức.”
Phương Tuyết Nhi lập tức cho Mộc Dương Hà một cái tát.
Cái tát này, Phương Tuyết Nhi dùng hết sức để đánh, nhưng lúc này cô đã kiệt sức nên đối với Mộc Dương Hà thì nó chẳng có chút lực sát thương nào, song lại thành công chọc vào cơn giận của anh.
Ánh mắt anh lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm vào Phương Tuyết Nhi. Cô bị anh nhìn đến mức chột dạ, lại ấm ức tức tối nhìn ngược lại anh.
Mộc Dương Hà đột nhiên đưa tay bóp cằm cô, ép cô ngẩng cao lên hết cỡ, gằn từng câu từng chữ: “Cô nghĩ mình là cái thá gì mà dám động vào Mộc Dương Hà tôi như thế, chẳng qua chỉ là một con đàn bà đê tiện, đừng có mà láo toét!”
Phương Tuyết Nhi bị anh bóp cằm đau điếng, dốc hết sức phản kháng, nước mắt tuôn ào ào, nhưng vì chút lòng tự trọng của bản thân nên không cam lòng cãi lại: “Tôi cứ láo thế đấy, anh làm gì được tôi nào!”
Ngọn lửa giận dữ trong mắt Mộc Dương Hà bốc cao, anh cười lạnh ác độc: “Tốt, rất tốt, để tôi cho cô biết thế nào là lễ độ.”
Anh thả tay bóp cằm Phương Tuyết Nhi, bước lên trước bế thốc cô lên, khiêng lên vai đi vào trong nhà.
Phương Tuyết Nhi yếu đuối đập anh, hét lên: “Anh thả tôi ra, anh muốn làm gì?”
Mộc Dương Hà thô bạo quăng cô xuống giường, vì dùng sức hơi quá mà Phương Tuyết Nhi ngã xuống, cả người đau đớn.
Không đợi cô kịp phản ứng, Mộc Dương Hà liền đè lên, khóa chặt lấy cô, lạnh lẽo nói: “Tôi muốn làm gì? Hừ, tôi muốn làm với cô!”
Nói rồi anh ta giật phăng áo bơi trên người Phương Tuyết Nhi ra.
Đây là lần đầu tiên trong đời Phương Tuyết Nhi mặc đồ lộ liễu như thế, do dự trong chốc lát, cô thở dài một hơi, đi về phía bể bơi.
Thời tiết hôm nay không tồi, Phương Tuyết Nhi bơi rất vui vẻ.
Nhớ ngày xưa lúc còn đang đi học, cô còn là thành viên của đội tuyển trường nữa!
Sau đó vì công việc bận rộn, lại phải chăm Nhạc Bảo Bối, đã rất lâu cô không thong thả bơi lội thế này rồi.
Không biết có phải là lâu quá không bơi nên thể lực yếu không. Một lúc lâu sau, Phương Tuyết Nhi cảm thấy bắp chân phải bị chuột rút.
Cô cau mày, muốn bơi về bờ, kết quả trân trái cũng bắt đầu chuột rút.
Chân cô co rút không thể khống chế, căn bản không thể khua được nước, vùng vẫy hồi lâu vẫn cứ đứng yên một chỗ, cả người càng lúc càng chìm xuống.
Phương Tuyết Nhi hoảng hốt, nước dần dần lên đến mũi, cả người trồi lên lặn xuống, hai chân co rút càng lúc càng đau. Sau một hồi vùng vẫy kịch liệt, bị chuột rút và sặc nước, cô dần dần kiệt sức, ý thức bắt đầu mơ hồ, không tự chủ được từ từ chìm xuống đáy hồ.
Trong phút chốc, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Mình chết chắc rồi.
Nhưng khi cơ thể sắp chìm xuống đáy hồ, cả người đột nhiên được một cánh tay mạnh mẽ kéo lên khỏi mặt nước.
Qua làn sóng nước, Phương Tuyết Nhi loáng thoáng nhìn thấy gương mặt của Mộc Dương Hà, gương mặt khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Cuối cùng cô cũng được kéo ra khỏi nước, đặt bên bờ, ánh mắt cô vô hồn không có tiêu cự, miệng vẫn đầy nước, không hề động đậy.
Mộc Dương Hà mặc áo sơ mi trắng, cả người ướt đẫm, trên mặt anh tràn đầy lo lắng, vội cấp cứu cho cô, vừa ép tim ngoài lồng ngực vừa hà hơi thổi ngạt.
Sau vài phút được cứu, rốt cuộc Phương Tuyết Nhi cũng có phản ứng, cô nôn ra rất nhiều nước, sau đó bắt đầu ho sặc sụa.
Mộc Dương Hà vội vàng đỡ cô ngồi dậy để cô tựa vào lòng mình. Thấy cô đã tỉnh, anh đau lòng mắng: “Em điên rồi sao? Không biết bơi thì đừng có bơi.”
Qua một lúc lâu sau, Phương Tuyết Nhi mới lấy lại sức, vì sặc nước quá nhiều mà mặt cô đỏ hồng, hai mắt đẫm nước nhìn Mộc Dương Hà, giải thích: “Không phải, tôi biết bơi.” Vừa nói xong lại ho dữ dội hơi.
Mộc Dương Hà muốn vỗ lưng cô xoa dịu, nhưng lại chú ý đến đồ tắm của cô, vừa đưa tay lên đã rụt tay lại, đồng thời rút cánh tay đang ôm Phương Tuyết Nhi ra, đứng bật dậy.
Phương Tuyết Nhi đột nhiên mất đi chỗ dựa, ngã nhào trên đất. Cô rất mất sức mới ngồi dậy được, cau mày bất mãn nói: “Anh làm gì vậy hả!”
Mộc Dương Hà nhìn người con gái trước mặt, thật sự là gợi cảm vô cùng, bộ áo tắm này gần như chỉ vừa vặn che đi những chỗ quan trọng nhất, những nơi khác đều được phô bày, hơn nữa vừa nãy còn bị ngấm nước, vải trắng liền biến thành trong suốt, có thể loáng thoáng nhìn thấy hai đóa anh đào trên bộ ngực cao vút của cô.
Tất cả đều kích thích cảm quan của Mộc Dương Hà, anh chỉ cảm thấy hơi nóng trong người dâng lên bừng bừng, cảm xúc chộn rộn không thể đè xuống được.
Dù không nỡ dời mắt, Mộc Dương Hà vẫn dựa vào khả năng kiềm chế bản thân mạnh mẽ để quay người đi, không nhìn người con gái đang thu hút anh như một thỏi nam châm nữa.
Anh ho khẽ một tiếng, cố gắng đè nén dục vọng của bản thân, trầm giọng nói: “Nếu như cô muốn đi chết thì tôi đề nghị tìm một chỗ nào đó sâu hơn một chút.”
“Tôi đâu có muốn đi tìm chết!” Phương Tuyết Nhi vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, căn bản là không để ý đến cảm nhận của Mộc Dương Hà, lại lao đến trước mặt anh: “Này, Mộc Dương Hà, có phải anh chỉ mong tôi đi chết đi đúng không? Nếu đã như thế sao vừa nãy còn cứu tôi làm gì?”
Chết tiệt!
Nhìn thấy Phương Tuyết Nhi đứng trước mặt mình, Mộc Dương Hà rủa thầm, cô gái đáng chết này căn bản không biết hiện tại mình gợi cảm đến mức nào.
Hô hấp của Mộc Dương Hà không khống chế được mà bắt đầu trở nên dồn dập, anh ép mình phải nhìn đi chỗ khác, muốn nói gì đó để phá vỡ tình huống khó xử này.
Anh hắng giọng: “Cô nói cô biết bơi, sao còn bị đuối nước.”
Phương Tuyết Nhi hùng hồn cãi lại: “Bởi vì lâu quá rồi tôi chưa bơi, nên bị chuột rút, mà sao anh đột nhiên xuất hiện ở đây?”
Mộc Dương Hà liếc nhìn cô: “Cái này không cần cô quan tâm, mà ngược lại cô ấy, ăn mặc như thế này vì sợ không dụ dỗ được đàn ông à?”
Phương Tuyết Nhi vô thức cúi xuống nhìn bản thân, đột nhiên nhận ra được điều gì đó, vội vàng ôm lấy hai vai, che giấu những bộ phận đang lộ ra, mặt mũi cô đỏ bừng, quát lên với Mộc Dương Hà: “Tôi ăn mặc thế nào không cần anh lo!”
Nói rồi cô muốn trốn về phòng, nhưng vừa nãy bị chuột rút nên chân mất hết sức, mềm nhũn, lại ngã vào trong hồ, cô sợ đến mức hét toáng lên.
Mộc Dương Hà cũng giật mình, lập tức đưa tay kéo cô lên, không ngờ đã muộn, cả hai cùng rơi xuống hồ.
Vừa thoát khỏi cái chết, Phương Tuyết Nhi lúc này đã không còn sức lực, không thể tự cứu được.
Mộc Dương Hà nhanh chóng bơi đến bên cạnh cô, ôm lấy eo cô và nhanh chóng bơi đến bên bờ, đẩy cô lên trước rồi anh tự mình leo lên.
Lần này Phương Tuyết Nhi được cứu sớm, không sặc nước quá nhiều, nhưng vẫn ho sặc sụa.
Mộc Dương Hà vẫn luôn bình tĩnh không nhịn nổi nữa mắng: “Cô là heo à? Đi đường cũng không nên thân!”
Phương Tuyết Nhi vừa sặc vừa nói: “Chẳng phải do anh còn gì, tại anh mắng tôi không ra gì như thế!”
Mộc Dương Hà lau nước trên mặt, tức giận nói: “Không phải là tôi mắng cô mà chính cô ăn mặc thành dạng phụ nữ như thế! Cô mặc thế này có khác gì không mặc!”
Vừa dứt lời, Phương Tuyết Nhi đã tức giận quay ra nhìn chằm chằm vào anh ta, tức đến mức không thốt nổi một câu.
Vừa nãy rơi xuống nước khiến Mộc Dương Hà tạm thời thoát khỏi dục vọng, khôi phục lại lý trí mang ác cảm với Phương Tuyết Nhi.
Anh nhìn thấy vẻ mặt bị tổn thương của Phương Tuyết Nhi, thậm chí còn cảm thấy khoan khoái vì phục thù, thế nên tiếp tục nói: “Cô không sợ người khác nhìn thấy? Ồ, không đúng, cô còn mong người đàn ông khác nhìn thấy ấy, quả đúng là phóng đãng hết mức.”
Phương Tuyết Nhi lập tức cho Mộc Dương Hà một cái tát.
Cái tát này, Phương Tuyết Nhi dùng hết sức để đánh, nhưng lúc này cô đã kiệt sức nên đối với Mộc Dương Hà thì nó chẳng có chút lực sát thương nào, song lại thành công chọc vào cơn giận của anh.
Ánh mắt anh lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm vào Phương Tuyết Nhi. Cô bị anh nhìn đến mức chột dạ, lại ấm ức tức tối nhìn ngược lại anh.
Mộc Dương Hà đột nhiên đưa tay bóp cằm cô, ép cô ngẩng cao lên hết cỡ, gằn từng câu từng chữ: “Cô nghĩ mình là cái thá gì mà dám động vào Mộc Dương Hà tôi như thế, chẳng qua chỉ là một con đàn bà đê tiện, đừng có mà láo toét!”
Phương Tuyết Nhi bị anh bóp cằm đau điếng, dốc hết sức phản kháng, nước mắt tuôn ào ào, nhưng vì chút lòng tự trọng của bản thân nên không cam lòng cãi lại: “Tôi cứ láo thế đấy, anh làm gì được tôi nào!”
Ngọn lửa giận dữ trong mắt Mộc Dương Hà bốc cao, anh cười lạnh ác độc: “Tốt, rất tốt, để tôi cho cô biết thế nào là lễ độ.”
Anh thả tay bóp cằm Phương Tuyết Nhi, bước lên trước bế thốc cô lên, khiêng lên vai đi vào trong nhà.
Phương Tuyết Nhi yếu đuối đập anh, hét lên: “Anh thả tôi ra, anh muốn làm gì?”
Mộc Dương Hà thô bạo quăng cô xuống giường, vì dùng sức hơi quá mà Phương Tuyết Nhi ngã xuống, cả người đau đớn.
Không đợi cô kịp phản ứng, Mộc Dương Hà liền đè lên, khóa chặt lấy cô, lạnh lẽo nói: “Tôi muốn làm gì? Hừ, tôi muốn làm với cô!”
Nói rồi anh ta giật phăng áo bơi trên người Phương Tuyết Nhi ra.