Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 586: Bà cháu gặp nhau
Ở hòng khách nhà họ Đỗ, mặc dù đã là đêm khuya nhưng tất cả đèn đuốc vẫn sáng trưng, Hà Tố Nghi nhìn Khổng Hàm Tuấn đi tới đi lui, trong đôi mắt hiện lên ý cười, vị này đường đường là Diễn Thánh Công của nhà họ Khổng, núi Thái Sơn có sụp đổ thì vẻ mặt cũng không thay đổi, lúc này cũng bắt đầu có chút nôn nóng bất an...
Không biết đợi bao nhiêu lâu, đột nhiên bên ngoài phòng khách truyền đến một trận ồn ào, Khổng Hàm Tuấn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhấc chân lên theo bản năng tò mò đi ra ngoài, ở trước cửa đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, dẫn đầu đám người là một quý bà, trên người mặc quần áo rất đẹp sang trọng, mặc dù tóc đã bạc, thái dương cũng tràn đầy nếp nhăn, nhưng lờ mờ vẫn có thể thấy được nét xinh đẹp lúc bà còn trẻ.
Giây phút thấy được bà Khổng Hàm Tuấn có chút sửng sốt, trong con người tràn đầy vẻ không thể tin nổi, hai tay run rẩy nhè nhẹ, há to miệng, rất lâu trong cổ họng mới phát ra một cái tên âm thanh mang theo rung động: "Chi Tú?"
Quý bà kia nhẹ gật đầu, lập tức nước mắt rơi như mưa: "Hàm Tuấn!"
Hai ông bà cũng sắp bảy mươi tuổi rồi, trải qua bốn mươi năm xa cách, cuối cùng lại có thể ôm chặt nhau lần nữa, ngàn vạn câu nói giờ phút này một cầu cũng nổi không nên lời, ôm thật chặt đối phương, cảm nhận được nhịp tim và nhiệt độ cơ thể đối phương, xa cánh nhau bốn mươi năm tất cả cảm xúc trong giây phút này đều dâng trào
Nước mắt của Hà Tố Nghi cũng tràn khỏe mắt, thế nhưng khóe miệng của cô lại nở ra một nụ cười, nói thế nào đi chăng nữa ông ngoại bà ngoại rốt cục cũng đã gặp được nhau, vượt qua bốn mươi năm đợi chờ, rốt cục vẫn là có một cái kết cục viên mãn
Không biết hai người ôm nhau bao lâu, sau đó dần dần tách ra, Khổng Hàm Tuấn run rẩy vuốt lên tóc trắng bên thái dương của Đỗ Chi Tủ, trong mắt ngập tràn nước mắt: "Chị Tú, bà già rồi..."
Đỗ Chi Tú nhịn không được cười ra tiếng, mặc dù đỏ cả vành mắt nhưng trong con người vẫn mang theo một chút tơ vương: "Bốn mươi năm, sao có thể không già chứ?
Ông xem ông đi, ông cũng biến thành một ông già rồi!" "Vậy bà có ghét bỏ tôi không?" Đỗ Chi Tủ lắc đầu: "Không phải tôi cũng biến thành một bà già rồi hay sao, bà già với ông già vừa vặn đẹp đôi!"
Khổng Hàm Tuấn lại ôm thật chặt Đỗ Chi Tú vào trong lồng ngực mình một lần nữa: "Chi Tủ, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Năm đó đều là lỗi của tôi! Nếu không phải vì tôi, bà cũng sẽ không phải chịu đau khổ nhiều như vậy, đều là lỗi của tôi!"
Đỗ Chị Tú hít thật sâu, sau đó thở ra một hơi thật dài: "Được rồi bốn mươi năm, cũng đã hơn nửa đời người còn có cái gì không thể tha thứ đây!" "Năm đó tôi bị người nhà đưa về nhà họ Đỗ, cũng không lâu lắm liền tỉnh lại, lúc đó tôi đã tha thứ cho ông rồi, nhưng ba và anh trai của tôi lại giam cầm tôi ở trên đảo, không cho tôi đi tìm ông, một lần đợi chờ này chính là bốn mươi năm, nhưng may mắn ông trời có mắt, rốt cục vẫn để tôi đợi được đến ngày gặp được ông!" "Chi Tủ, bà đến đây! Bà nhìn xem tôi dẫn ai đến!"
Khổng Hàm Tuấn kích động nắm tay Đỗ Chi Tủ đi đến trước mặt Hà Tố Nghi, ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy Hà Tố Nghi, Đỗ Chi Tú trực tiếp ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn chằm chằm cô. "Nghi, gọi bà ngoại đi!"
Hà Tố Nghi nhu thuận chào hỏi: "Tố Nghi chào bà ngoại a!" "Cháu... Cháu là con gái của Tình Nhi?"
Đỗ Chi Tủ kích động đến nói cũng có chút không lưu loát.
Khổng Hàm Tuấn trấn an nhìn bà nói: "Con gái của chúng ta không còn nữa, nhưng mà ông trời có mắt đưa con gái của Tình Nhi đến bên người chúng ta, Chi Tú bà mau nhìn xem, nó và Tình Nhi rất là giống nhau...
Đỗ Chi Tú run rẩy vươn hai tay ra động tác cực chậm, giống như trước mắt này là trăng dưới nước hoa trong gương, bà sợ sau một phút bức tranh này sẽ vỡ vụn ra, Hà Tổ Nghi cầm lấy hai tay của bà, đặt lên trên mặt của mình, nhu hòa nói: "Bà ngoại cháu là thật, cháu đến thăm bà đây!"
Nước mắt cũng không ngừng rơi, tay Đỗ Chị Tú từ trên mặt cô trượt xuống, bà nhẹ nhàng vuốt ve mỗi một tấc da trên mặt của Hà Tổ Nghi, trong ánh mắt vừa có tình yêu của bà ngoại đối với cháu gái của mình, lại có một chút tình cảm hoài niệm đối với con gái, Hà Tổ Nghi nhu thuận nói: "Bà ngoại, lúc mẹ cháu sinh cháu, vì khó sinh mà qua đời, nhưng mà, tháng ngày sau này bà và ông ngoại hãy cứ để cho Tổ Nghi hiếu thuận hai người, có được hay không?"
Đỗ Chi Tú gật đầu thật mạnh một cái, ôm Hà Tố Nghi vào trong lồng ngực: "Cháu của tôi..."
Hà Tổ Nghi cũng không phản kháng, liền tùy ý bà ôm như thế, cũng không biết ôm bao lâu, Đỗ Chi Tủ khôi phục lại một chút cảm xúc, đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn xem một đám người mắt lớn trừng mắt nhỏ đang đứng ở cổng, hét lớn một tiếng: "Một đám oắt con! Còn thất thần ở đó làm gì!" "Còn không nắm bắt thời gian nhanh chóng chuẩn bị một phòng đồ ăn! Còn nữa cháu gái bà đây trở về, gọi tất cả người trong tộc đến đây, tối nay cùng vui vẻ chúc mừng!"
Người trong dòng họ Đỗ nghe được mệnh lệnh của Đỗ Chi Tú, lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại, bà cụ đã lên tiếng ai cũng nhấc chân lên chạy, không chạy không được vị tổ tông này không chỉ có bối cảnh thân phận lớn, thủ đoạn của bà ở nhà họ Đỗ luôn luôn lấy phương pháp cường ngạnh làm chủ, toàn bộ nhà họ Đỗ lấy Đỗ Chi Tú làm trụ cột tinh thần của bọn họ! "Đứa bé ngoan, mau tới đây, để bà ngoại nhìn cháu thật kĩ nào!"
Chỉ trong một thoáng bà liền thay đổi vẻ mặt, khiến Đỗ Chi Tú giống như có hai nhân cách, Hà Tố Nghi cũng không dám tin tưởng, âm thanh ra mệnh lệnh hùng hồn vừa rồi, lại từ trong miệng bà cụ nhân hậu trước mắt này phát ra.
Đỗ Chi Tú nhìn Hà Tố Nghi từ trên xuống dưới, xem đi xem lại, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng tươi: "Giống, rất giống, cháu gái ngoan của bà ngoại, nhanh nói cho bà ngoại biết mấy năm này cháu sống thế nào, có phải chịu khổ gì hay không?"
Hà Tổ Nghi không sợ phiền đơn giản kể lại một lượt những chuyện mà mình đã trải qua, đương nhiên, trong đó có rất nhiều chỗ nguy hiểm đều bị cô tự động bỏ qua cho dù là như thế sau khi nghe cô kể xong, Đỗ Chi Tủ nhưởng mày đột nhiên nhìn về phía Khổng Hàm Tuấn: "Ông giỏi lầm Khổng Hàm Tuấn!" "Cháu gái của tôi ở bên ngoài chịu nhiều cực khổ như vậy, uổng cho ông là cái gì mà chủ nhân nhà họ Khổng, nhiều năm như vậy ông vẫn luôn làm ăn kiểu đấy ư!
Không biết đợi bao nhiêu lâu, đột nhiên bên ngoài phòng khách truyền đến một trận ồn ào, Khổng Hàm Tuấn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhấc chân lên theo bản năng tò mò đi ra ngoài, ở trước cửa đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, dẫn đầu đám người là một quý bà, trên người mặc quần áo rất đẹp sang trọng, mặc dù tóc đã bạc, thái dương cũng tràn đầy nếp nhăn, nhưng lờ mờ vẫn có thể thấy được nét xinh đẹp lúc bà còn trẻ.
Giây phút thấy được bà Khổng Hàm Tuấn có chút sửng sốt, trong con người tràn đầy vẻ không thể tin nổi, hai tay run rẩy nhè nhẹ, há to miệng, rất lâu trong cổ họng mới phát ra một cái tên âm thanh mang theo rung động: "Chi Tú?"
Quý bà kia nhẹ gật đầu, lập tức nước mắt rơi như mưa: "Hàm Tuấn!"
Hai ông bà cũng sắp bảy mươi tuổi rồi, trải qua bốn mươi năm xa cách, cuối cùng lại có thể ôm chặt nhau lần nữa, ngàn vạn câu nói giờ phút này một cầu cũng nổi không nên lời, ôm thật chặt đối phương, cảm nhận được nhịp tim và nhiệt độ cơ thể đối phương, xa cánh nhau bốn mươi năm tất cả cảm xúc trong giây phút này đều dâng trào
Nước mắt của Hà Tố Nghi cũng tràn khỏe mắt, thế nhưng khóe miệng của cô lại nở ra một nụ cười, nói thế nào đi chăng nữa ông ngoại bà ngoại rốt cục cũng đã gặp được nhau, vượt qua bốn mươi năm đợi chờ, rốt cục vẫn là có một cái kết cục viên mãn
Không biết hai người ôm nhau bao lâu, sau đó dần dần tách ra, Khổng Hàm Tuấn run rẩy vuốt lên tóc trắng bên thái dương của Đỗ Chi Tủ, trong mắt ngập tràn nước mắt: "Chị Tú, bà già rồi..."
Đỗ Chi Tú nhịn không được cười ra tiếng, mặc dù đỏ cả vành mắt nhưng trong con người vẫn mang theo một chút tơ vương: "Bốn mươi năm, sao có thể không già chứ?
Ông xem ông đi, ông cũng biến thành một ông già rồi!" "Vậy bà có ghét bỏ tôi không?" Đỗ Chi Tủ lắc đầu: "Không phải tôi cũng biến thành một bà già rồi hay sao, bà già với ông già vừa vặn đẹp đôi!"
Khổng Hàm Tuấn lại ôm thật chặt Đỗ Chi Tú vào trong lồng ngực mình một lần nữa: "Chi Tủ, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Năm đó đều là lỗi của tôi! Nếu không phải vì tôi, bà cũng sẽ không phải chịu đau khổ nhiều như vậy, đều là lỗi của tôi!"
Đỗ Chị Tú hít thật sâu, sau đó thở ra một hơi thật dài: "Được rồi bốn mươi năm, cũng đã hơn nửa đời người còn có cái gì không thể tha thứ đây!" "Năm đó tôi bị người nhà đưa về nhà họ Đỗ, cũng không lâu lắm liền tỉnh lại, lúc đó tôi đã tha thứ cho ông rồi, nhưng ba và anh trai của tôi lại giam cầm tôi ở trên đảo, không cho tôi đi tìm ông, một lần đợi chờ này chính là bốn mươi năm, nhưng may mắn ông trời có mắt, rốt cục vẫn để tôi đợi được đến ngày gặp được ông!" "Chi Tủ, bà đến đây! Bà nhìn xem tôi dẫn ai đến!"
Khổng Hàm Tuấn kích động nắm tay Đỗ Chi Tủ đi đến trước mặt Hà Tố Nghi, ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy Hà Tố Nghi, Đỗ Chi Tú trực tiếp ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn chằm chằm cô. "Nghi, gọi bà ngoại đi!"
Hà Tố Nghi nhu thuận chào hỏi: "Tố Nghi chào bà ngoại a!" "Cháu... Cháu là con gái của Tình Nhi?"
Đỗ Chi Tủ kích động đến nói cũng có chút không lưu loát.
Khổng Hàm Tuấn trấn an nhìn bà nói: "Con gái của chúng ta không còn nữa, nhưng mà ông trời có mắt đưa con gái của Tình Nhi đến bên người chúng ta, Chi Tú bà mau nhìn xem, nó và Tình Nhi rất là giống nhau...
Đỗ Chi Tú run rẩy vươn hai tay ra động tác cực chậm, giống như trước mắt này là trăng dưới nước hoa trong gương, bà sợ sau một phút bức tranh này sẽ vỡ vụn ra, Hà Tổ Nghi cầm lấy hai tay của bà, đặt lên trên mặt của mình, nhu hòa nói: "Bà ngoại cháu là thật, cháu đến thăm bà đây!"
Nước mắt cũng không ngừng rơi, tay Đỗ Chị Tú từ trên mặt cô trượt xuống, bà nhẹ nhàng vuốt ve mỗi một tấc da trên mặt của Hà Tổ Nghi, trong ánh mắt vừa có tình yêu của bà ngoại đối với cháu gái của mình, lại có một chút tình cảm hoài niệm đối với con gái, Hà Tổ Nghi nhu thuận nói: "Bà ngoại, lúc mẹ cháu sinh cháu, vì khó sinh mà qua đời, nhưng mà, tháng ngày sau này bà và ông ngoại hãy cứ để cho Tổ Nghi hiếu thuận hai người, có được hay không?"
Đỗ Chi Tú gật đầu thật mạnh một cái, ôm Hà Tố Nghi vào trong lồng ngực: "Cháu của tôi..."
Hà Tổ Nghi cũng không phản kháng, liền tùy ý bà ôm như thế, cũng không biết ôm bao lâu, Đỗ Chi Tủ khôi phục lại một chút cảm xúc, đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn xem một đám người mắt lớn trừng mắt nhỏ đang đứng ở cổng, hét lớn một tiếng: "Một đám oắt con! Còn thất thần ở đó làm gì!" "Còn không nắm bắt thời gian nhanh chóng chuẩn bị một phòng đồ ăn! Còn nữa cháu gái bà đây trở về, gọi tất cả người trong tộc đến đây, tối nay cùng vui vẻ chúc mừng!"
Người trong dòng họ Đỗ nghe được mệnh lệnh của Đỗ Chi Tú, lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại, bà cụ đã lên tiếng ai cũng nhấc chân lên chạy, không chạy không được vị tổ tông này không chỉ có bối cảnh thân phận lớn, thủ đoạn của bà ở nhà họ Đỗ luôn luôn lấy phương pháp cường ngạnh làm chủ, toàn bộ nhà họ Đỗ lấy Đỗ Chi Tú làm trụ cột tinh thần của bọn họ! "Đứa bé ngoan, mau tới đây, để bà ngoại nhìn cháu thật kĩ nào!"
Chỉ trong một thoáng bà liền thay đổi vẻ mặt, khiến Đỗ Chi Tú giống như có hai nhân cách, Hà Tố Nghi cũng không dám tin tưởng, âm thanh ra mệnh lệnh hùng hồn vừa rồi, lại từ trong miệng bà cụ nhân hậu trước mắt này phát ra.
Đỗ Chi Tú nhìn Hà Tố Nghi từ trên xuống dưới, xem đi xem lại, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng tươi: "Giống, rất giống, cháu gái ngoan của bà ngoại, nhanh nói cho bà ngoại biết mấy năm này cháu sống thế nào, có phải chịu khổ gì hay không?"
Hà Tổ Nghi không sợ phiền đơn giản kể lại một lượt những chuyện mà mình đã trải qua, đương nhiên, trong đó có rất nhiều chỗ nguy hiểm đều bị cô tự động bỏ qua cho dù là như thế sau khi nghe cô kể xong, Đỗ Chi Tủ nhưởng mày đột nhiên nhìn về phía Khổng Hàm Tuấn: "Ông giỏi lầm Khổng Hàm Tuấn!" "Cháu gái của tôi ở bên ngoài chịu nhiều cực khổ như vậy, uổng cho ông là cái gì mà chủ nhân nhà họ Khổng, nhiều năm như vậy ông vẫn luôn làm ăn kiểu đấy ư!
Bình luận facebook