• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đế sư xuất sơn (117 Viewers)

  • Chap-44

Chương 44: Sát khí giữa đêm




*Chương có nội dung hình ảnh
Lúc đi ra hội trường, sắc trời đã tối. Hà Sâm cảm kích nhìn Diệp Phùng: “Diệp Phùng à, hôm nay may mà có con, không thì mặt mũi của ba đã bị mất hết rồi!”



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Diệp Phùng cười nói: “Ba nói gì vậy? Chúng ta là người một nhà mà."



“Đúng đúng đúng, người một nhà, người một nhà!" Hà Sâm vui mừng, sau đó bế Thi Nguyệt lên, cưng chiều nói: “Tối nay Thi Nguyệt muốn ăn gì? Ông ngoại mua cho cháu!”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đôi mắt Thi Nguyệt sáng lên: “Ông ngoại, Thi Nguyệt muốn ăn gà rán!”



“Được, tối nay chúng ta ăn gà rán!"



Thấy hai ông cháu hòa thuận vui vẻ, Hà Tố Nghi vuốt tóc bên tái dương, bất đắc dĩ cười: “Ba, buổi tối ăn đồ chiên rán không tốt cho dạ dày đâu, ba cưng Thi Nguyệt như thế sẽ làm hư con bé mất.”



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Ai ngờ Hà Sâm lại trừng Hà Tố Nghi: "Cháu gái của ba, ba không chiều thì ai chiều? Hơn nữa ba đã chừng này tuổi rồi, cho dù cưng chiều thì còn được mấy năm?"



Hà Tố Nghi còn muốn nói nữa, Diệp Phùng lại kéo cô, cười khẽ lắc đầu: “Được rồi, ba vui là được. Để anh đi lái xe.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một lát sau, một chiếc BMW 7-series chạy tới, cả nhà lên xe, chạy đến cửa hàng gà rán quen thuộc. Trên đường đi, tiếng cười liên tục vang lên, Diệp Phùng cũng vẫn nở nụ cười hiền hòa, cảm giác hạnh phúc bình dị này thật tốt.



Đột nhiên, tiếng phanh gấp vang lên, một chiếc xe vận tải chặn ngang trước mặt BMW. Diệp Phùng nhanh tay vặn vô lăng, cả chiếc xe chuyển sang ngang, dưới tài cầm lái cao siêu của anh, thân xe vất vả lắm mới giữ thăng bằng, không gây ra tai nạn lật xe.



"Chuyện... Chuyện gì vậy?" Hà Tố Nghi ngồi trên ghế lái phụ kinh hãi nhìn đằng trước.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Diệp Phùng không trả lời cô mà cầm vô lăng, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm chiếc xe tải lớn đột nhiên xuất hiện ở đằng trước. Không đúng, lượng xe trên con đường này vô cùng nhỏ, hơn nữa đường rất rộng, nếu lái xe bình thường thì xe tải sẽ không bao giờ tông trúng xe của họ! Trừ phi... Có kẻ cố ý! Nghĩ đến đây, đôi mắt Diệp Phùng lóe lên, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Ngồi thật vững, giữ chặt tay vịn!"



Nói xong, anh đột nhiên vòng qua một bên, nhưng ngay khi anh chuẩn bị lùi về sau thì lại có mấy tiếng phanh xe dồn dập vang lên. Diệp Phùng nhìn từ gương chiếu hậu, mấy chiếc minibus cũ mèm ngang dọc chặn trên đường cái, hoàn toàn lấp kín đường lui của mình.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đi!” Diệp Phùng không kịp nghĩ nhiều, lái xe chạy qua ven đường, sau đó đá văng cửa ghế lái phu, kéo Hà Tố Nghi nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc: “Tố Nghi, mau về nhà tìm Thiên Lang, kêu cậu ta lập tức tới đây cứu chúng ta!"



Lúc này chiếc xe đỗ ở ven đường, chỗ ghế lái phụ đối diện với một ngõ hẻm nhỏ, nói cách khác Hà Tố Nghi chính là người dễ thoát thân nhất trong tình huống này.





Lúc này, cửa xe đẳng sau đã mở, mấy bóng người nối đuôi nhau xuống xe, xuyên qua ánh trăng sáng ngời có thể thấy rõ trong tay một người đều cầm một khẩu súng!



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Em. Em." Thấy cảnh này, sắc mặt Hà Tố Nghi trắng bệch, không nói nên lời.



"Tố Nghi!" Diệp Phùng nắm tay cô, ánh mắt nôn nóng: “Nơi này cách nhà chúng ta không xa! Em chính là hy vọng của mọi người! Chúng ta có thể sống sót thoát thân hay không đều dựa vào em!”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói xong, không chờ Hà Tố Nghi có bất cứ phản ứng gì, anh đã đẩy cô xuống xe: “Đi mau!”



Tiếng hét của anh khiến Hà Tố Nghi run rẩy, nhất thời hoàn hồn. Cô cắn môi nhìn Diệp Phùng, thừa dịp bóng tối u ám, đối phương còn chưa kịp phát hiện mà bối rối rời đi.



Lúc này, đám người kia đã xông tới. Hà Sâm ôm Thi Nguyệt ngồi ở đằng sau khẩn trương: “Diệp... Diệp Phùng... Đã xảy ra chuyện gì vậy?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Ánh mắt Diệp Phùng sắc bén như chim ưng, từ cửa kính xe nhìn chằm chằm bên ngoài, giọng nói cũng trở nên nặng nề: “Ba, ôm chặt Thi Nguyệt, một khi có cơ hội lập tức bỏ trốn! Nhớ kỹ, đừng quan tâm tới con!”



Nói xong, anh cầm cửa xe đột nhiên dùng sức ném về phía đám người kia. Hành động bất thình lình này khiến đám người kia ngây ra, thấy cửa xe bay tới, cả đám đều né tránh theo phản xạ. Cũng là chính lúc này, Diệp Phùng hét lên: "Chạy!"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Diệp Phùng kéo Hà Sâm, nhanh chóng nhảy ra ngoài. Thừa dịp bóng đêm mờ mịt, Diệp Phùng thấy rõ cách mình chưa đầy mười mét là một khu rừng hoang, chỉ cần trốn vào trong rừng, dựa vào cây cối che lấp thì tỷ lệ trốn thoát sẽ tăng lên rất nhiều.



"Chết tiệt! Chúng nó muốn chạy!" Mấy gã đàn ông trên mặt có hình xăm bọ cạp gầm lên, lập tức giơ súng: “Cậu Chu ra lệnh, giết chết không cần sống!”



"Nổ súng!"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Sau đó tiếng súng dày đặc vang lên sau lưng. Đôi mắt Diệp Phùng sắc bén như tia chớp, bước chân cực nhanh, túm quần áo bên hông Hà Sâm, đột nhiên dùng sức ném ông ta vào rừng hoang. Lúc này anh cũng đã bất chấp hình tượng, lăn mấy vòng trên mặt đất trốn thoát viên đạn một cách sit sao, đồng thời thuận lợi nấp vào.



Tiếng súng đã dừng lại. Hà Sâm ôm Thi Nguyệt nấp sau một thân cây to khỏe, thân thể run lẩy bẩy nhìn Diệp Phùng cũng đang nấp sau thân cây ở cách đó không xa, môi trắng bệch: “Diệp... Diệp Phùng, ai.. ai muốn giết chúng ta vậy?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đôi mắt Diệp Phùng tràn đầy lạnh lẽo. Vừa rồi anh rõ ràng nghe thấy cái tên cậu Chu! Anh suy nghĩ một chút, dám cầm




1269815951.jpg



1271278052.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom