Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-384
Chương 384: Nên đến lúc tính sổ rồi
Đào Thiên Linh thấy ánh mắt của Trương Thành Quân dừng ở trên người mình, cô ấy có chút ngượng ngùng giải thích: "Tôi... Khi tôi còn bé vô tình ăn hết một cái cây Sâm Con, lúc ấy thiếu chút nữa đã chết, sau đó là ông nội đã cứu tôi sống lại, sau đó nói cho tôi rằng máu của tôi từ nay về sau có thể giải trăm độc, hơn nữa lấy máu trong tim là hiệu quả tốt nhất"
Trương Thành Quân chợt hiểu ra, không trách, nhân sâm sống mười năm đã có thể tu luyện được, trăm năm thì thành linh, ngàn năm sau thì sẽ giống như hình người, cho nên gọi là Sâm Con!
Đây có thể là bảo bối quý giá hơn cả Thiên Sơn Tuyết Liên, công hiệu chủ yếu nhất của Sâm Con chính là kéo dài tuổi thọ, hóa giải trăm độc.
Đào Thiên Linh khi còn tấm bé đã ăn nhầm Sâm Con, cổ năng lượng khổng lồ này đủ để làm nổ tung thân thể non nớt của cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy vẫn còn sống, đủ để chứng minh, lúc ấy Đào Xá Quang cũng phải chữa trị rất khổ cực, dùng vô số dược liệu quý giá để trung hòa năng lượng bàng bạc của Sâm Con.
Sự thật chứng minh, Đào Xá Quang cũng thành công, không chút khoa trương khi nói, lúc này Đào Thiên Linh chính là một kho thuốc di động, mỗi một giọt máu trong cơ thể cô ấy chính là một lượng thuốc giải độc quý giá nhất trên thế giới này!
Biết nguyên nhân hậu quả, trong lòng Trương Thành Quân có muôn vàn cảm khái, nếu như đoán không sai thì Đào Thiên Linh mới vừa rồi cứu mình đã sử dụng giọt máu quý giá nhất ở trong tim.
Máu trong tim vừa mất, đối với thân thể Đào Thiên Linh sẽ ảnh hưởng cực lớn, nhưng mà cô ấy vẫn lựa chọn cho đi vì người khác, phần ân tình này, Trương Thành Quân mình nên cảm ơn như thế nào mới được đây?
"Cô Thiên Linh!"
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Trương Thành Quân nghiêm túc, hướng về phía cô ấy, khom người xuống chào: "Trương Thành Quân cảm ơn ân cứu mạng, từ nay về sau, chỉ cần cô có chỗ cần giúp đỡ thì Trương Thành Quân nhất định sẽ không bao giờ chối từ!"
Đào Thiên Linh yếu ớt cười một tiếng, cô ấy vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên đầu óc choáng váng, người mềm nhũn rồi rơi vào trong một vòng ôm ấm áp, giương mắt nhìn một cái, Trương Thành Quân ôm mình, mặt đầy lo lắng: "Cô Thiên Linh, cô không có sao chứ?"
Đào Thiên Linh khẽ lắc đầu một cái, lúc này, một âm thanh vặn vẹo vang lên: "ĐM! Thằng nhóc xấu xa kia, dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây, CMN tại sao mày không đi chết đi!"
Sắc mặt của Trương Thành Quân trong nháy mắt trầm xuống!
Anh ta nhẹ nhàng đở Đào Thiên Linh dậy, thận trọng giao cho Diệp Phùng, nhàn nhạt nói: "Giúp tôi chăm sóc cô Thiên Linh một chút!"
Ngay sau đó, anh ta thẳng đi về phía Trương Trạch Thành, bốn mắt nhìn nhau, tiếng nói của Trương Thành Quân lạnh lẻo tựa như băng: "Quỳ xuống, nói xin lỗi"
Mặt Trương Trung Thành đầy vẻ coi thường phách lối: "Trương Thành Quân, có phải mày điên rồi hay không! Dám bắt tạo quỳ xuống nói xin lỗi, mày có biết tao là..."
Lời còn chưa nói hết, Trương Thành Quân đã lấy thế sét đánh bóp cổ của anh ta một cái, tiếng nói lạnh lẽo vang lên: "Ở tình huống tôi có thể sẽ chết bất cứ lúc nào thì cậu mới có một chút giá trị thay thế, sau khi tôi khỏi rồi, cậu cảm thấy cậu còn có một chút giá trị hữu ích hay sao?"
Một câu nói đã khiến sắc mặt của mọi người thay đổi xoành xoạch!
Vẻ liều lĩnh trên mặt Trương Trung Thành, trong nháy mắt đã biến mất!
Sắc mặt Trương Trung Thành run lên, đáy mắt thoáng qua vẻ hốt hoảng: "Mày... mày có ý gì?"
Khóe miệng của Trương Thành Quân cong lên một nụ cười khó hiểu, nhìn anh ta: "Nếu cậu không biết là có ý gì vậy thì không bằng quay đầu lại hỏi, xem bọn họ có biết đây là ý gì hay không?"
Nói xong, anh ta thả Trương Trung Thành lên trên mặt đất, Trương Trung Thành bất chấp đau đớn, vội vàng đứng lên, quay đầu nhìn lại, ánh mắt của người trong thế gia Trọng Thiên giờ phút này nhìn về phía mình đều tràn đầy kỳ lạ, thậm chí những người trong tộc bình thường luôn cung kính với mình, ánh mắt của bọn họ cũng bắt đầu trở nên tránh né!
"Trương Hùng... Không, chú Ba, bệnh trên tay cháu hình như lại tái phát, chủ mau dẫn cháu đi chữa trị đi!"
Trương Trạch Thành muốn mượn một lý do để thoát đi, ai ngờ, Trương Hùng Tâm căn bản không nhìn anh ta một cái mà đi thẳng tới bên người Trương Thành Quận, dùng giọng điệu cung kính nói nói: "Cậu cả, có thể để cho tôi kiểm tra thân thể của ngài bây giờ được không?"
Trương Thành Quân hào phóng đưa cổ tay ra, Trương Hùng Tâm vội vàng dùng ba ngón tay, lắng nghe chừng hơn ba phút, tất cả người trong tộc đều nín thở tập trung, con người cũng không dám nhìn ông ta một cái.
Hồi lâu sau này, ông ta mới buông ra, lại có vẻ không chắc chắn lấy ra một cây ngân châm, áy náy cười một tiếng: "Cậu cả, tôi muốn..."
Trương Thành Quân nhẹ giọng cười một tiếng: "Thi châm kiểm tra thân thể ư? À à, không thành vấn đề"
Vì lý do an toàn, Trương Hùng Tâm đậm vào chín đạo huyệt vị trên người Trương Thành Quân, khi thấy trên ngân châm không có chút phản ứng nào đích thì ông ta đột nhiên dâng trào nước mắt, thốt lên: "Ông trời ạ! Cuối cùng ông cũng trả lại cậu cả của thế gia Trọng Thiên chúng con lại cho chúng con rồi!"
Vừa nói, không để ý đến cấp bậc già trẻ mà hướng về phía Trương Thành Quân, cúi người hành lễ: "Trương Hùng Tâm của thế gia Trọng Thiên, chúc mừng cậu cả hết bệnh, lại dẫn dắt thế gia Trọng Thiên chúng ta trăm năm huy hoàng!"
Tất cả người trong tốt đều cung kính khom người, cùng hét lên: "Chúc mừng cậu Cả hết bệnh, dẫn dắt thế gia Trọng Thiên chúng ta trăm năm huy hoàng!"
Không có ai bác bỏ, Trương Thành Quân bất luận là tính cách hay là y thuật đều là một người con trai trưởng kiệt xuất nhất của thế gia Trọng Thiên trăm năm qua, chỉ tiếc, trước đó trăm độc quấn lấy cơ thể, anh ta không có cách nào thừa kế cơ nghiệp truyền thừa của thế gia Trọng Thiên, nhưng mà, khi anh ta có một thể chất khỏe mạnh thì anh ta chính là người thừa kế xứng đáng nhất của thế gia Trọng Thiên!
Điểm này, không có bất kỳ một người nào của thế gia Trọng Thiên dị nghị!
Mà giờ khắc này, Trương Trạch Thành sững sờ ở tại chỗ, sau mọt hồi lâu, anh ta giống như nhận rõ được tình hình thực tế, cả người giật mình một cái, trên mặt treo nụ cười đầy nịnh nọt, nói: " Anh, thật là quá tốt, có anh lãnh đạo thế gia Trọng Thiên chúng ta, vậy thì thật sự không thể tốt hơn nữa, anh yên tâm, sau này em trai nhất định lấy anh làm kim chỉ nam, tuyệt đối không hai lời!"
Trương Thành Quân cười, cười rất rạng rõ, anh ta nhìn Trương Trạch Thành, tiếng nói mặc dù dịu dàng, nhưng lời nói ra lại giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang ở bên tai Trương Trạch Thành: "Cho tôi ăn Bách Vị Hương mười năm, cậu đúng là em trai tốt của tôi mà!"
Cái gì?!
Người của thế gia Trọng Thiên đột nhiên đưa mắt về phía Trương Trung Thành, mặt đầy kinh ngạc, Bách Vị Hương, đây là kỳ độc nổi tiếng!
Không màu sắc không mùi vị, không có một hình thù trạng thái nhất định, một khi ăn vào, sẽ từ từ ăn mòn ngũ tạng lục phủ trong cơ thể, ngắn thì nửa năm, lâu thì bốn năm năm, mỗi một bộ phận sẽ bị ăn mòn sạch sẻ, hơn nữa sẽ mang hiện tượng suy kiệt suy kiệt, cho dù sử dụng máy móc tối tân nhất cũng không kiểm tra ra được.
Nếu như Trương Thành Quân nói là nói thật, vậy Trương Trạch Thành sẽ phạm vào tội lớn mà bất kỳ một gia tộc nào cũng không thể dễ dàng tha thứ được, cùng một tộc, tàn sát lẫn nhau, nếu như là vì đoạt vị tranh quyền thì lại là nặng thêm một bậc!
"Không... Không! Em không có, anh đừng có vu oan cho em!"
Trương Trung Thành dĩ nhiên không thể thừa nhận, anh ta đã nhìn ra, mình đã hết hy vọng, nhưng dẫu sao thân phận dòng chính vẫn còn đó, anh ta vẫn có thể sống trong cảnh giàu có, nhưng nếu như chuyện hạ độc ám hại Trương Thành Quân bị lộ thì đời này của mình sẽ coi như xong!
"Chứng cứ ư?"
Trương Thành Quân nhẹ giọng cười một tiếng: "Em trai tốt của tôi, cậu biết tôi vì chuyện sức khỏe mà không thể ngồi cùng bàn ăn với những người khác cho nên mới mua chuộc đầu bếp trong gia tộc, âm thầm bỏ Bách Vị Hương trong thức ăn của tôi, đáng tiếc, tất cả những thứ này mặc dù làm rất bí mật, thậm chí ngay cả đầu bếp mà cậu mua chuộc cũng giữ miệng kín như bưng nhưng mà cậu là bỏ quên một chuyện, bên trong phòng bếp cò có đồng mưu của cậu, chẳng lẽ tôi lại không có tại mắt sao?"
Đào Thiên Linh thấy ánh mắt của Trương Thành Quân dừng ở trên người mình, cô ấy có chút ngượng ngùng giải thích: "Tôi... Khi tôi còn bé vô tình ăn hết một cái cây Sâm Con, lúc ấy thiếu chút nữa đã chết, sau đó là ông nội đã cứu tôi sống lại, sau đó nói cho tôi rằng máu của tôi từ nay về sau có thể giải trăm độc, hơn nữa lấy máu trong tim là hiệu quả tốt nhất"
Trương Thành Quân chợt hiểu ra, không trách, nhân sâm sống mười năm đã có thể tu luyện được, trăm năm thì thành linh, ngàn năm sau thì sẽ giống như hình người, cho nên gọi là Sâm Con!
Đây có thể là bảo bối quý giá hơn cả Thiên Sơn Tuyết Liên, công hiệu chủ yếu nhất của Sâm Con chính là kéo dài tuổi thọ, hóa giải trăm độc.
Đào Thiên Linh khi còn tấm bé đã ăn nhầm Sâm Con, cổ năng lượng khổng lồ này đủ để làm nổ tung thân thể non nớt của cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy vẫn còn sống, đủ để chứng minh, lúc ấy Đào Xá Quang cũng phải chữa trị rất khổ cực, dùng vô số dược liệu quý giá để trung hòa năng lượng bàng bạc của Sâm Con.
Sự thật chứng minh, Đào Xá Quang cũng thành công, không chút khoa trương khi nói, lúc này Đào Thiên Linh chính là một kho thuốc di động, mỗi một giọt máu trong cơ thể cô ấy chính là một lượng thuốc giải độc quý giá nhất trên thế giới này!
Biết nguyên nhân hậu quả, trong lòng Trương Thành Quân có muôn vàn cảm khái, nếu như đoán không sai thì Đào Thiên Linh mới vừa rồi cứu mình đã sử dụng giọt máu quý giá nhất ở trong tim.
Máu trong tim vừa mất, đối với thân thể Đào Thiên Linh sẽ ảnh hưởng cực lớn, nhưng mà cô ấy vẫn lựa chọn cho đi vì người khác, phần ân tình này, Trương Thành Quân mình nên cảm ơn như thế nào mới được đây?
"Cô Thiên Linh!"
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Trương Thành Quân nghiêm túc, hướng về phía cô ấy, khom người xuống chào: "Trương Thành Quân cảm ơn ân cứu mạng, từ nay về sau, chỉ cần cô có chỗ cần giúp đỡ thì Trương Thành Quân nhất định sẽ không bao giờ chối từ!"
Đào Thiên Linh yếu ớt cười một tiếng, cô ấy vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên đầu óc choáng váng, người mềm nhũn rồi rơi vào trong một vòng ôm ấm áp, giương mắt nhìn một cái, Trương Thành Quân ôm mình, mặt đầy lo lắng: "Cô Thiên Linh, cô không có sao chứ?"
Đào Thiên Linh khẽ lắc đầu một cái, lúc này, một âm thanh vặn vẹo vang lên: "ĐM! Thằng nhóc xấu xa kia, dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây, CMN tại sao mày không đi chết đi!"
Sắc mặt của Trương Thành Quân trong nháy mắt trầm xuống!
Anh ta nhẹ nhàng đở Đào Thiên Linh dậy, thận trọng giao cho Diệp Phùng, nhàn nhạt nói: "Giúp tôi chăm sóc cô Thiên Linh một chút!"
Ngay sau đó, anh ta thẳng đi về phía Trương Trạch Thành, bốn mắt nhìn nhau, tiếng nói của Trương Thành Quân lạnh lẻo tựa như băng: "Quỳ xuống, nói xin lỗi"
Mặt Trương Trung Thành đầy vẻ coi thường phách lối: "Trương Thành Quân, có phải mày điên rồi hay không! Dám bắt tạo quỳ xuống nói xin lỗi, mày có biết tao là..."
Lời còn chưa nói hết, Trương Thành Quân đã lấy thế sét đánh bóp cổ của anh ta một cái, tiếng nói lạnh lẽo vang lên: "Ở tình huống tôi có thể sẽ chết bất cứ lúc nào thì cậu mới có một chút giá trị thay thế, sau khi tôi khỏi rồi, cậu cảm thấy cậu còn có một chút giá trị hữu ích hay sao?"
Một câu nói đã khiến sắc mặt của mọi người thay đổi xoành xoạch!
Vẻ liều lĩnh trên mặt Trương Trung Thành, trong nháy mắt đã biến mất!
Sắc mặt Trương Trung Thành run lên, đáy mắt thoáng qua vẻ hốt hoảng: "Mày... mày có ý gì?"
Khóe miệng của Trương Thành Quân cong lên một nụ cười khó hiểu, nhìn anh ta: "Nếu cậu không biết là có ý gì vậy thì không bằng quay đầu lại hỏi, xem bọn họ có biết đây là ý gì hay không?"
Nói xong, anh ta thả Trương Trung Thành lên trên mặt đất, Trương Trung Thành bất chấp đau đớn, vội vàng đứng lên, quay đầu nhìn lại, ánh mắt của người trong thế gia Trọng Thiên giờ phút này nhìn về phía mình đều tràn đầy kỳ lạ, thậm chí những người trong tộc bình thường luôn cung kính với mình, ánh mắt của bọn họ cũng bắt đầu trở nên tránh né!
"Trương Hùng... Không, chú Ba, bệnh trên tay cháu hình như lại tái phát, chủ mau dẫn cháu đi chữa trị đi!"
Trương Trạch Thành muốn mượn một lý do để thoát đi, ai ngờ, Trương Hùng Tâm căn bản không nhìn anh ta một cái mà đi thẳng tới bên người Trương Thành Quận, dùng giọng điệu cung kính nói nói: "Cậu cả, có thể để cho tôi kiểm tra thân thể của ngài bây giờ được không?"
Trương Thành Quân hào phóng đưa cổ tay ra, Trương Hùng Tâm vội vàng dùng ba ngón tay, lắng nghe chừng hơn ba phút, tất cả người trong tộc đều nín thở tập trung, con người cũng không dám nhìn ông ta một cái.
Hồi lâu sau này, ông ta mới buông ra, lại có vẻ không chắc chắn lấy ra một cây ngân châm, áy náy cười một tiếng: "Cậu cả, tôi muốn..."
Trương Thành Quân nhẹ giọng cười một tiếng: "Thi châm kiểm tra thân thể ư? À à, không thành vấn đề"
Vì lý do an toàn, Trương Hùng Tâm đậm vào chín đạo huyệt vị trên người Trương Thành Quân, khi thấy trên ngân châm không có chút phản ứng nào đích thì ông ta đột nhiên dâng trào nước mắt, thốt lên: "Ông trời ạ! Cuối cùng ông cũng trả lại cậu cả của thế gia Trọng Thiên chúng con lại cho chúng con rồi!"
Vừa nói, không để ý đến cấp bậc già trẻ mà hướng về phía Trương Thành Quân, cúi người hành lễ: "Trương Hùng Tâm của thế gia Trọng Thiên, chúc mừng cậu cả hết bệnh, lại dẫn dắt thế gia Trọng Thiên chúng ta trăm năm huy hoàng!"
Tất cả người trong tốt đều cung kính khom người, cùng hét lên: "Chúc mừng cậu Cả hết bệnh, dẫn dắt thế gia Trọng Thiên chúng ta trăm năm huy hoàng!"
Không có ai bác bỏ, Trương Thành Quân bất luận là tính cách hay là y thuật đều là một người con trai trưởng kiệt xuất nhất của thế gia Trọng Thiên trăm năm qua, chỉ tiếc, trước đó trăm độc quấn lấy cơ thể, anh ta không có cách nào thừa kế cơ nghiệp truyền thừa của thế gia Trọng Thiên, nhưng mà, khi anh ta có một thể chất khỏe mạnh thì anh ta chính là người thừa kế xứng đáng nhất của thế gia Trọng Thiên!
Điểm này, không có bất kỳ một người nào của thế gia Trọng Thiên dị nghị!
Mà giờ khắc này, Trương Trạch Thành sững sờ ở tại chỗ, sau mọt hồi lâu, anh ta giống như nhận rõ được tình hình thực tế, cả người giật mình một cái, trên mặt treo nụ cười đầy nịnh nọt, nói: " Anh, thật là quá tốt, có anh lãnh đạo thế gia Trọng Thiên chúng ta, vậy thì thật sự không thể tốt hơn nữa, anh yên tâm, sau này em trai nhất định lấy anh làm kim chỉ nam, tuyệt đối không hai lời!"
Trương Thành Quân cười, cười rất rạng rõ, anh ta nhìn Trương Trạch Thành, tiếng nói mặc dù dịu dàng, nhưng lời nói ra lại giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang ở bên tai Trương Trạch Thành: "Cho tôi ăn Bách Vị Hương mười năm, cậu đúng là em trai tốt của tôi mà!"
Cái gì?!
Người của thế gia Trọng Thiên đột nhiên đưa mắt về phía Trương Trung Thành, mặt đầy kinh ngạc, Bách Vị Hương, đây là kỳ độc nổi tiếng!
Không màu sắc không mùi vị, không có một hình thù trạng thái nhất định, một khi ăn vào, sẽ từ từ ăn mòn ngũ tạng lục phủ trong cơ thể, ngắn thì nửa năm, lâu thì bốn năm năm, mỗi một bộ phận sẽ bị ăn mòn sạch sẻ, hơn nữa sẽ mang hiện tượng suy kiệt suy kiệt, cho dù sử dụng máy móc tối tân nhất cũng không kiểm tra ra được.
Nếu như Trương Thành Quân nói là nói thật, vậy Trương Trạch Thành sẽ phạm vào tội lớn mà bất kỳ một gia tộc nào cũng không thể dễ dàng tha thứ được, cùng một tộc, tàn sát lẫn nhau, nếu như là vì đoạt vị tranh quyền thì lại là nặng thêm một bậc!
"Không... Không! Em không có, anh đừng có vu oan cho em!"
Trương Trung Thành dĩ nhiên không thể thừa nhận, anh ta đã nhìn ra, mình đã hết hy vọng, nhưng dẫu sao thân phận dòng chính vẫn còn đó, anh ta vẫn có thể sống trong cảnh giàu có, nhưng nếu như chuyện hạ độc ám hại Trương Thành Quân bị lộ thì đời này của mình sẽ coi như xong!
"Chứng cứ ư?"
Trương Thành Quân nhẹ giọng cười một tiếng: "Em trai tốt của tôi, cậu biết tôi vì chuyện sức khỏe mà không thể ngồi cùng bàn ăn với những người khác cho nên mới mua chuộc đầu bếp trong gia tộc, âm thầm bỏ Bách Vị Hương trong thức ăn của tôi, đáng tiếc, tất cả những thứ này mặc dù làm rất bí mật, thậm chí ngay cả đầu bếp mà cậu mua chuộc cũng giữ miệng kín như bưng nhưng mà cậu là bỏ quên một chuyện, bên trong phòng bếp cò có đồng mưu của cậu, chẳng lẽ tôi lại không có tại mắt sao?"
Bình luận facebook