Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-349
Chương 349: Anh cả, cuối cùng cũng gặp được anh rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành phố Hạng Vương, nằm ở bên bờ sông Duy Thủy, được đặt tên theo bá vương Tây Sở!
Bá Vương tuy bại dưới tay Ô Giang, nhưng nhà họ Hạng lại được lưu truyền lại về sau!
Ở trên vùng đất rộng lớn này, có rất nhiều thi tộc lâu đời, bắt nguồn từ xa, lưu truyền nhiều đời, bọn họ sống ẩn mình với thế gian, từ từ xâm nhập, tích lũy hàng nghìn đời, hình thành một đội quân với lực lượng khủng bố không thể xem thường!
Trong mắt người bình thường, bọn họ cũng chỉ là dòng tộc giàu có, nhưng trong mắt người khác, bọn họ lại là lực lượng vô cùng khủng bố trên đại lục!
Sự tích lũy từ nghìn năm trước, bọn họ âm thầm nắm giữ được vô số quyền lợi to lớn, những lực lượng tích lũy được, đủ để lật đổ từng triều đại!
Bất kể là năm sau có những nhà giàu có phú quý đi nữa, đợi nghìn năm nữa trước mặt gia tộc, chẳng qua cũng chỉ là con kiến, mà nhà họ Hạng, chính là tồn tại như vậy!
Thành phố Hạng Vương là một thành phố, nhưng lại cũng có thể gọi là sân sau của nhà họ Hạng!
Những tích lũy vô số, nhà họ Hạng đã cải tạo thành một vùng đất kiên cố, đây, bạn có thể không biết chủ của thành phố này là ai, nhưng tuyệt đối không thể
không biết người nhà họ Hạng!
Lúc này, một người đàn ông, dạo bước chậm rãi trên mảnh đất già cỗi này, bước đến cổng một phiên chợ dập dìu náo nhiệt, dừng bước chân lại!
Đây là khu vực tập trung nhiều dân cư nghèo nhất của thành phố Hạng Vương Thành, cũng là chợ xảy ra nhiều dịch vụ mua bán nhất, Thành phố Hạng Vương kinh tế có thể xếp hạng top toàn quốc, nhưng những nơi có người, đương nhiên vẫn có khoảng cách về sự giàu nghèo, mà ở đây, chính là nơi phản chiếu chân thực nhất về tầng lớp dưới của xã hội ở Thành phố Hạng Vương!
"Diệp Phùng, người anh của anh có đây không?”
Bên cạnh người đàn ông, là một người phụ nữ đẹp như minh tinh, nhẹ nhẹ hỏi.
Diệp Phùng nhìn tấm bảng trên đỉnh đầu, thần kinh có chút phức tạp nói: "Dựa vào thân phận địa vị của anh ấy, đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây.."
Hà Tố Nghi lạ lẫm không nói gì, cô nhìn ra được, tâm trạng phức tạp của Diệp Phùng lúc đó, cô bế Thi Nguyệt lên, cười nói với cô bé: “Thi Nguyệt à, đợi lát nữa gặp bác rồi, nhất định phải ngoan ngoãn lễ phép nghe chưa!"
Thi Nguyệt ngoan ngoãn gật gật đầu: “Mẹ yên tâm, Thi Nguyệt nhất định sẽ ngoan mà!"
Cả nhà ba người đi vào trong chợ, vô số người ăn mặc sơ sài đột nhiên đi đến vây quanh, mồm miệng nhanh nhảu nói: “Ông chủ à, có cần công nhân không? Tôi cái gì cũng biết làm hết!"
"Ông chủ à! Tuyển tôi đi, tôi sức khỏe rất tốt, khuân vác hay thay sửa ống nước gì tôi cũng đều rất thành thạo!"
“Ông chủ! Thuê tôi đi! Thuê tôi."
Trong ánh mắt của mỗi người, đều lộ ra ánh mắt vẻ khát vọng, bọn họ không có một nghề nào thành thạo nhất định, chỉ dựa vào sức lực của mình kiếm tiền, chỉ cần một cái gật đầu của Diệp Phùng, có thể là miếng cơm vài ngày của cả gia đình họ rồi.
Cuộc sống của lớp người dưới đáy xã hội, làm gì có nhiều ước mơ như thế, ăn no mặc ấm, chính là hạnh phúc lớn nhất của họ rồi!
Diệp Phùng lắc lắc đầu, đám người phút chốc hiện ra ánh mắt thất vọng rồi rời đi, chợ ở đây rất to, đi đến cục, một cuộc cãi vã ồn ào, đột nhiên thu hút sự chú ý của Diệp Phùng!
"Mẹ kiếp! Buông tay tao ra! Nếu còn không buông tay! Tao đánh chết mày!"
Một chiếc áo sơ mi rách rưới, một người thanh niên đầu tóc xù xì mặt mũi bẩn thỉu sống chết nắm lấy chiếc ngọc bội trong tay, còn một bên kia, năm sáu người đàn ông vạm vỡ đánh đấm cậu ta, không hề khách khí mà đánh mắng cậu ta!
"Lấy lại đây cho tao!"
Một người đàn ông vạm vỡ vai trần, khỏe mạnh đạp thẳng một phát vào bụng cậu thanh niên kia, khiến cậu ta bắn ra xa, ngọc bội rơi xuống, người đàn ông vạm vỡ nhặt lên từ dưới đất, để trong tay chơi đùa: “Cái thứ đồ chơi này chắc là ngọc hả? Sao nhìn lại không giống lắm nhỉ..”
Người thanh niên đột nhiên như phát điên lên lao tới, miệng không ngừng hét: “Đó là đồ của tôi! Trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi!”
"Cút ra một bên cho tao!”
Những người khác bỗng nhiên ra tay, tiếp tục đá cậu ngã nhào, nhìn bộ dạng thảm hại nhếch nhác của cậu ta, tất cả mọi người đều cười nhạo chế giễu, cười lớn!
“Đại ca, thằng nhãi ranh này cũng chẳng giống người có tiền, trên người lại mang theo đồ vật có giá trị như thế này sao?"
Người đàn ông vạm vỡ vai trần lắc lắc đầu: “Cũng không chắc, nhưng mà nhìn dáng vẻ liều mạng kia của cậu ta, đồ vật này chắc không phải là ngọc đâu, dự tính cũng có thể đáng chút tiền!"
"Quản nó làm gì, tao tìm một tiệm nào đó hỏi xem, tiện thể bán lấy chút tiền, có thể đủ tiền trả một chầu rượu cho anh em ta!”
“Đi!”
Người đàn ông vạm vỡ vừa quay đầu, một dáng người đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào mình.
Anh ta hơi hơi cau mày lại, cất tiếng nói ồm ồm nói: “Anh có chuyện gì?"
Diệp Phùng đưa tay ra, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh như băng: “Đưa đồ lại cho tôi!”
Người đàn ông vạm vỡ thăm dò đôi chút, nhìn dáng vóc gầy trông thấy của anh, không nhịn được cười nói: “ Mày là cái thá gì, cũng dám đến cướp đồ của tao ư?"
“Đó không phải là đồ của anh!”
“Hừ! Đến tay của tao, thì đó chính là đồ của tao!"
“Tao nói cho mày biết, cái chợ này, là do tao quản, nếu không muốn bị đánh, thì lập tức cút đi cho tao!"
"Con người anh sao có thể như thế chứ!”
Hà Tố Nghi không chịu được nữa, tiến tới phía trước nói lí: “Chúng tôi rõ ràng nhìn thấy anh cướp đồ từ tay anh kia, sao có thể nói là đồ của anh được?”
Người đàn ông vạm vỡ ánh mắt bỗng sáng rực lên, nhìn một lượt từ trên xuống dưới thân hình đẹp đẽ yêu kiều của Hà Tố Nghi như muốn xâm chiếm lấy cô, cười nói: “Ái chà! Không ngờ ở nơi như thế này, còn có thể nhìn thấy một cô gái xinh đẹp duyên dáng như thế này đó!"
“Cô cũng muốn có thứ này à? Được thôi, chỉ cần em đồng ý làm người phụ nữ của ta, miếng ngọc bội này, ta sẽ tặng cho cô em!”
Hà Tố Nghi đột nhiên mặt đỏ lên, mặt tức giận đùng đùng nhìn anh ta: “Anh...anh thật bỉ ổi!"
"Hihi.tiểu mỹ nhân à, những chuyện bỉ ổi hơn, còn ở phía sau kìa!"
Nói rồi, đưa đôi tay vừa to vừa đen ra hướng về phía mặt của Hà Tố Nghi định sờ mặt cô.
Diệp Phùng ánh mắt đột nhiên sắc lạnh, nổi chận lôi đình đạp anh ta một cái, người đàn ông vạm vỡ giống như pháo đạn bắn ra xa, bay xa hơn năm mét!
"Đại ca!"
“Đại ca, anh không sao chứ!"
Những người khác nhanh chóng vội vã chạy đến đỡ người đàn ông vạm vỡ vai trần đứng dậy, người đàn ông vạm vỡ một tay hất hết bọn đàn em ra, khuôn mặt hung dữ nhìn Diệp Phùng: “Thằng nhãi kia, mày dám đánh tao à?"
"Mày không biết tao là ai ư?"
Diệp Phùng khóe miệng nở một nụ cười như đùa cợt: “Một con chó phế vật chỉ biết sủa?"
"Mẹ kiếp!"
Người đàn ông vạm vỡ tức giận đùng đùng: “Cái khu chợ này, đều là địa bàn của tao đấy!"
"Dám chọc tức ông đây, có tin tao khiến mày không lết xác ra khỏi đây được không!"
Diệp Phùng lắc lắc đầu: “Không tin!"
"Hôm nay đúng là gặp phải một tên không sợ chết! Ở khu chợ này, chưa từng có ai dám to mồm như thế này với ông đây hết!”
Nói rồi, người đàn ông vạm vỡ rút ra một chiếc rìu từ eo, trên mặt hiện vẻ mặt tức giận hằm hằm, hướng về phía đầu của Diệp Phùng chém một nhát!
Những người xung quanh đều có chút không chịu được nhắm tịt mắt lại, bọn họ biết máu côn đồ trong người đàn ông vạm vỡ kia, thậm chí đã nghĩ tới, tiếp theo Diệp Phùng sẽ máu chảy lênh láng khắp nơi.
Ngay lúc chiếc rìu đang trên không trung sắp chém vào đầu của Diệp Phùng, phía sau, đột nhiên có một bóng người, ánh mắt lạnh lùng, dơ tay lên, dùng khẩu súng lạnh như băng, dí vào đầu người đàn ông vạm vỡ!
Thời gian đột nhiên như dừng lại, tất cả những người khác chuẩn bị ra tay, liền dừng bước chân lại, người đàn ông dơ cao chiếc rìu, cũng ngưng lại trên không trung, trên trán, những giọt mồ hôi từng hạt từng hạt rơi xuống.
Dưới ánh mắt nhìn của bao nhiêu người, người đàn ông vạm vỡ chậm chậm nuốt nước bọt, vẫn cứng đầu cứng cổ, vẫn to mồm nói: “Mẹ kiếp, lấy đồ chơi giả ra dọa ông đây à!”
"Ông đây có sóng to gió lớn nào mà chưa trải qua, có bản lĩnh thì bóp cò giết chết tao đi!"
Thiết Chinh Nhạc cười lạnh một tiếng, đột nhiên di chuyển khẩu súng, hướng về phía chân phải của người đàn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành phố Hạng Vương, nằm ở bên bờ sông Duy Thủy, được đặt tên theo bá vương Tây Sở!
Bá Vương tuy bại dưới tay Ô Giang, nhưng nhà họ Hạng lại được lưu truyền lại về sau!
Ở trên vùng đất rộng lớn này, có rất nhiều thi tộc lâu đời, bắt nguồn từ xa, lưu truyền nhiều đời, bọn họ sống ẩn mình với thế gian, từ từ xâm nhập, tích lũy hàng nghìn đời, hình thành một đội quân với lực lượng khủng bố không thể xem thường!
Trong mắt người bình thường, bọn họ cũng chỉ là dòng tộc giàu có, nhưng trong mắt người khác, bọn họ lại là lực lượng vô cùng khủng bố trên đại lục!
Sự tích lũy từ nghìn năm trước, bọn họ âm thầm nắm giữ được vô số quyền lợi to lớn, những lực lượng tích lũy được, đủ để lật đổ từng triều đại!
Bất kể là năm sau có những nhà giàu có phú quý đi nữa, đợi nghìn năm nữa trước mặt gia tộc, chẳng qua cũng chỉ là con kiến, mà nhà họ Hạng, chính là tồn tại như vậy!
Thành phố Hạng Vương là một thành phố, nhưng lại cũng có thể gọi là sân sau của nhà họ Hạng!
Những tích lũy vô số, nhà họ Hạng đã cải tạo thành một vùng đất kiên cố, đây, bạn có thể không biết chủ của thành phố này là ai, nhưng tuyệt đối không thể
không biết người nhà họ Hạng!
Lúc này, một người đàn ông, dạo bước chậm rãi trên mảnh đất già cỗi này, bước đến cổng một phiên chợ dập dìu náo nhiệt, dừng bước chân lại!
Đây là khu vực tập trung nhiều dân cư nghèo nhất của thành phố Hạng Vương Thành, cũng là chợ xảy ra nhiều dịch vụ mua bán nhất, Thành phố Hạng Vương kinh tế có thể xếp hạng top toàn quốc, nhưng những nơi có người, đương nhiên vẫn có khoảng cách về sự giàu nghèo, mà ở đây, chính là nơi phản chiếu chân thực nhất về tầng lớp dưới của xã hội ở Thành phố Hạng Vương!
"Diệp Phùng, người anh của anh có đây không?”
Bên cạnh người đàn ông, là một người phụ nữ đẹp như minh tinh, nhẹ nhẹ hỏi.
Diệp Phùng nhìn tấm bảng trên đỉnh đầu, thần kinh có chút phức tạp nói: "Dựa vào thân phận địa vị của anh ấy, đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây.."
Hà Tố Nghi lạ lẫm không nói gì, cô nhìn ra được, tâm trạng phức tạp của Diệp Phùng lúc đó, cô bế Thi Nguyệt lên, cười nói với cô bé: “Thi Nguyệt à, đợi lát nữa gặp bác rồi, nhất định phải ngoan ngoãn lễ phép nghe chưa!"
Thi Nguyệt ngoan ngoãn gật gật đầu: “Mẹ yên tâm, Thi Nguyệt nhất định sẽ ngoan mà!"
Cả nhà ba người đi vào trong chợ, vô số người ăn mặc sơ sài đột nhiên đi đến vây quanh, mồm miệng nhanh nhảu nói: “Ông chủ à, có cần công nhân không? Tôi cái gì cũng biết làm hết!"
"Ông chủ à! Tuyển tôi đi, tôi sức khỏe rất tốt, khuân vác hay thay sửa ống nước gì tôi cũng đều rất thành thạo!"
“Ông chủ! Thuê tôi đi! Thuê tôi."
Trong ánh mắt của mỗi người, đều lộ ra ánh mắt vẻ khát vọng, bọn họ không có một nghề nào thành thạo nhất định, chỉ dựa vào sức lực của mình kiếm tiền, chỉ cần một cái gật đầu của Diệp Phùng, có thể là miếng cơm vài ngày của cả gia đình họ rồi.
Cuộc sống của lớp người dưới đáy xã hội, làm gì có nhiều ước mơ như thế, ăn no mặc ấm, chính là hạnh phúc lớn nhất của họ rồi!
Diệp Phùng lắc lắc đầu, đám người phút chốc hiện ra ánh mắt thất vọng rồi rời đi, chợ ở đây rất to, đi đến cục, một cuộc cãi vã ồn ào, đột nhiên thu hút sự chú ý của Diệp Phùng!
"Mẹ kiếp! Buông tay tao ra! Nếu còn không buông tay! Tao đánh chết mày!"
Một chiếc áo sơ mi rách rưới, một người thanh niên đầu tóc xù xì mặt mũi bẩn thỉu sống chết nắm lấy chiếc ngọc bội trong tay, còn một bên kia, năm sáu người đàn ông vạm vỡ đánh đấm cậu ta, không hề khách khí mà đánh mắng cậu ta!
"Lấy lại đây cho tao!"
Một người đàn ông vạm vỡ vai trần, khỏe mạnh đạp thẳng một phát vào bụng cậu thanh niên kia, khiến cậu ta bắn ra xa, ngọc bội rơi xuống, người đàn ông vạm vỡ nhặt lên từ dưới đất, để trong tay chơi đùa: “Cái thứ đồ chơi này chắc là ngọc hả? Sao nhìn lại không giống lắm nhỉ..”
Người thanh niên đột nhiên như phát điên lên lao tới, miệng không ngừng hét: “Đó là đồ của tôi! Trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi!”
"Cút ra một bên cho tao!”
Những người khác bỗng nhiên ra tay, tiếp tục đá cậu ngã nhào, nhìn bộ dạng thảm hại nhếch nhác của cậu ta, tất cả mọi người đều cười nhạo chế giễu, cười lớn!
“Đại ca, thằng nhãi ranh này cũng chẳng giống người có tiền, trên người lại mang theo đồ vật có giá trị như thế này sao?"
Người đàn ông vạm vỡ vai trần lắc lắc đầu: “Cũng không chắc, nhưng mà nhìn dáng vẻ liều mạng kia của cậu ta, đồ vật này chắc không phải là ngọc đâu, dự tính cũng có thể đáng chút tiền!"
"Quản nó làm gì, tao tìm một tiệm nào đó hỏi xem, tiện thể bán lấy chút tiền, có thể đủ tiền trả một chầu rượu cho anh em ta!”
“Đi!”
Người đàn ông vạm vỡ vừa quay đầu, một dáng người đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào mình.
Anh ta hơi hơi cau mày lại, cất tiếng nói ồm ồm nói: “Anh có chuyện gì?"
Diệp Phùng đưa tay ra, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh như băng: “Đưa đồ lại cho tôi!”
Người đàn ông vạm vỡ thăm dò đôi chút, nhìn dáng vóc gầy trông thấy của anh, không nhịn được cười nói: “ Mày là cái thá gì, cũng dám đến cướp đồ của tao ư?"
“Đó không phải là đồ của anh!”
“Hừ! Đến tay của tao, thì đó chính là đồ của tao!"
“Tao nói cho mày biết, cái chợ này, là do tao quản, nếu không muốn bị đánh, thì lập tức cút đi cho tao!"
"Con người anh sao có thể như thế chứ!”
Hà Tố Nghi không chịu được nữa, tiến tới phía trước nói lí: “Chúng tôi rõ ràng nhìn thấy anh cướp đồ từ tay anh kia, sao có thể nói là đồ của anh được?”
Người đàn ông vạm vỡ ánh mắt bỗng sáng rực lên, nhìn một lượt từ trên xuống dưới thân hình đẹp đẽ yêu kiều của Hà Tố Nghi như muốn xâm chiếm lấy cô, cười nói: “Ái chà! Không ngờ ở nơi như thế này, còn có thể nhìn thấy một cô gái xinh đẹp duyên dáng như thế này đó!"
“Cô cũng muốn có thứ này à? Được thôi, chỉ cần em đồng ý làm người phụ nữ của ta, miếng ngọc bội này, ta sẽ tặng cho cô em!”
Hà Tố Nghi đột nhiên mặt đỏ lên, mặt tức giận đùng đùng nhìn anh ta: “Anh...anh thật bỉ ổi!"
"Hihi.tiểu mỹ nhân à, những chuyện bỉ ổi hơn, còn ở phía sau kìa!"
Nói rồi, đưa đôi tay vừa to vừa đen ra hướng về phía mặt của Hà Tố Nghi định sờ mặt cô.
Diệp Phùng ánh mắt đột nhiên sắc lạnh, nổi chận lôi đình đạp anh ta một cái, người đàn ông vạm vỡ giống như pháo đạn bắn ra xa, bay xa hơn năm mét!
"Đại ca!"
“Đại ca, anh không sao chứ!"
Những người khác nhanh chóng vội vã chạy đến đỡ người đàn ông vạm vỡ vai trần đứng dậy, người đàn ông vạm vỡ một tay hất hết bọn đàn em ra, khuôn mặt hung dữ nhìn Diệp Phùng: “Thằng nhãi kia, mày dám đánh tao à?"
"Mày không biết tao là ai ư?"
Diệp Phùng khóe miệng nở một nụ cười như đùa cợt: “Một con chó phế vật chỉ biết sủa?"
"Mẹ kiếp!"
Người đàn ông vạm vỡ tức giận đùng đùng: “Cái khu chợ này, đều là địa bàn của tao đấy!"
"Dám chọc tức ông đây, có tin tao khiến mày không lết xác ra khỏi đây được không!"
Diệp Phùng lắc lắc đầu: “Không tin!"
"Hôm nay đúng là gặp phải một tên không sợ chết! Ở khu chợ này, chưa từng có ai dám to mồm như thế này với ông đây hết!”
Nói rồi, người đàn ông vạm vỡ rút ra một chiếc rìu từ eo, trên mặt hiện vẻ mặt tức giận hằm hằm, hướng về phía đầu của Diệp Phùng chém một nhát!
Những người xung quanh đều có chút không chịu được nhắm tịt mắt lại, bọn họ biết máu côn đồ trong người đàn ông vạm vỡ kia, thậm chí đã nghĩ tới, tiếp theo Diệp Phùng sẽ máu chảy lênh láng khắp nơi.
Ngay lúc chiếc rìu đang trên không trung sắp chém vào đầu của Diệp Phùng, phía sau, đột nhiên có một bóng người, ánh mắt lạnh lùng, dơ tay lên, dùng khẩu súng lạnh như băng, dí vào đầu người đàn ông vạm vỡ!
Thời gian đột nhiên như dừng lại, tất cả những người khác chuẩn bị ra tay, liền dừng bước chân lại, người đàn ông dơ cao chiếc rìu, cũng ngưng lại trên không trung, trên trán, những giọt mồ hôi từng hạt từng hạt rơi xuống.
Dưới ánh mắt nhìn của bao nhiêu người, người đàn ông vạm vỡ chậm chậm nuốt nước bọt, vẫn cứng đầu cứng cổ, vẫn to mồm nói: “Mẹ kiếp, lấy đồ chơi giả ra dọa ông đây à!”
"Ông đây có sóng to gió lớn nào mà chưa trải qua, có bản lĩnh thì bóp cò giết chết tao đi!"
Thiết Chinh Nhạc cười lạnh một tiếng, đột nhiên di chuyển khẩu súng, hướng về phía chân phải của người đàn
Bình luận facebook