Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-301
Chương 302: Trạm giám sát
Ngày thứ hai, khi mà mọi người ở thành phố Hữu Thiên còn đang chìm trong giấc ngủ. Ở cửa sau nhà họ Hoàng, một đội quân tinh anh được trang bị đầy đủ di chuyển trong im lặng!
Hoàng Mạnh tự mình dẫn dắt đội, hội tụ những binh lính tinh nhuệ nhất của nhà họ Ái Tân Giác La. Đương nhiên trong số đó không thể thiếu Diệp Phùng.
Núi Bạch Tuyết là một địa danh hùng vĩ hàng nghìn năm nay của ba tỉnh miền Đông Bắc, truyền thuyết về nó vô cùng thần bí và luôn được truyền tai nhau.
Sức mạnh của thiên nhiên thật kỳ diệu. Nó luôn mang lại những kho báu quý giá và những kiệt tác được con người thán phục!
"Thầy Diệp, có thể anh không biết, hơn ba năm trước đây, nhà họ Ái Tân Giác La từng phái một đội điều tra đến núi Bạch Tuyết này để tìm báu vật!"
"Đó là lần chúng tôi có duyên gặp được Thái Tuế!"
"Khi lần đầu tiên phát hiện Thái Tuế, nó trong như một miếng thịt lựu bình thường, sinh trưởng ở một đoạn trũng của núi Bạch Tuyết!"
"Khi đó chúng tôi không biết được đấy chính là thần dược trong truyền thuyết Thái Tuế, với sự tò mò của mình, chúng tôi đã tiến lên kiểm tra!"
"Khi mà bọn tôi đã gần tới đích thì cái giống như một đứa trẻ mới sinh với cái bướu thịt kia liền giống như một chiếc chân dài ngay lập tức chạy vèo một cái đi mất!"
"Bất ngờ xảy ra một tình huống như thế tất cả mọi người đều sợ ngây hết cả người!"
"Sau khi sững sờ một vài giây, đội trưởng đội tuần tra mới ý thức được là bọn tôi đã tìm được một báu vật! Dù sao thì cái loại này đã thành yêu quái, mặc kệ nó là cái gì tuyệt đối đều là kho báu may mắn gặp được!"
"Vì thế, cả đội điều tra liền theo hướng mà cái bướu thịt kia chạy đi đứng lên đuổi theo!"
"Trong quá trình truy đuổi nó, chúng tôi vừa hay gặp được nhóm người của nhà họ Chu, mà bọn họ cũng tình cờ thấy được thần dược Thái Tuế!"
"Nhưng mà ở một nơi như núi Bạch Tuyết thế này, với một cái cây thành tinh như Thái Tuế tất nhiên sẽ có ưu thế về vị trí địa lý. Dưới sự truy đuổi của cả hai nhóm người nhưng nó vẫn chạy mất!"
"Sau khi trở về gia đình, tôi đã kiểm tra thông tin và xác nhận rằng cái bướu thịt hôm đó mà bọn tôi nhìn thấy chính là thần dược trong truyền thuyết Thái Tuế.
Chính vì thế, nhà họ Chu cùng bọn tôi đều cùng nhau không thông báo mà bí mật bảo rất nhiều tài nguyên và nhân lực vào núi Bạch Tuyết để truy tìm tung tích của thần dược Thái Tuế!"
"Trong ba năm, chúng tôi cuối cùng đã tìm được quỹ đạo hoạt động cố định của Thái Tuế ở một nơi nhất định!"
"Nhưng chúng tôi cùng nhà họ Chu đều như hổ rình mồi, vì muốn chiếm được thứ mình muốn mà lại nghe được tin tức anh muốn đến núi Bạch Tuyết để tìm kiếm thảo dược. Ông già này thuận nước xuôi chèo muốn lợi dụng anh làm kinh sợ đến nhà họ Chu chỉ vì mục đích độc chiếm được Thái Tuế!"
Nói đến đây Hoàng Mạnh thở dài, xấu hổ nhìn về phía Diệp Phùng: "Mỗi khi nghĩ đến chuyện này ông già này đều cảm thấy xấu hổ!"
"Nếu không phải do lòng tham của ông già này, sớm biết đến thầy Diệp có ý định đến, chỉ sợ có được Thái Tuế chỉ dễ như trở bàn tay!"
Diệp Phùng nghe đến đấy đây đã biết được suy nghĩ chân thật nhất trong lòng của Hoàng Mạnh, lập tức tươi cười mở miệng nói: "Ông Hoàng không cần quá để ý!"
"Dù sao thần dược Thái Tuế có lực hấp dẫn rất lớn, cho dùng có là kẻ hèn họ Diệp tôi cũng khẳng định là không chịu được sức hút của nó!"
Hoàng Mạnh nghe được lời của Diệp Phùng như đang an ủi ông, nhất thời xấu hổ: "Thầy Diệp có lòng chính trực, lão già này không nhịn được cảm thấy mặc cảm!"
"Ba cây số nữa ở phía trước chính là trạm giám sát của nhà họ Hoàng bố trí ở núi Bạch Tuyết. Có hơn chục binh lính tinh nhuệ đóng quân ở đây để nghiên cứu quỹ đạo của Thái Tuế!"
"Dựa theo báo cáo phân tích trước đây, Thái Tuế cứ mỗi một tháng đều xuất hiện ở khu vực này. Hôm nay vừa hay là chu kỳ một tháng cho nên khả năng bắt được Thái Tuế bây giờ là cao nhất!"
Đoàn người không có dư thừa vô nghĩa, dựa theo chỉ thị của Hoàng Mạnh theo hướng của trạm giám sát chạy đến!
Vào lúc này, trên bầu trời của núi Bạch Tuyết, có những bông tuyết to bằng lông ngỗng, sắc bén của gió lạnh, thổi buốt vào mặt đau như lửa đốt. Ở dưới chân tuyết đã dày đến tận đầu gối, liếc mắt lại nhìn thấy như được bọc trong bạc, lộ ra vẻ trắng xóa một mảng!
"Tới rồi! Tôi thấy được căn nhà gỗ của trạm theo dõi rồi!"
Đúng lúc này, một người trong đội kích động chỉ về phía trước, trước mặt mơ hồ xuất hiện một căn nhà gỗ hai tầng.
Mọi người bỗng trở nên phấn chấn đứng lên, đi ở trong tuyết lâu như vậy, cho dù thế lực có tốt đến mấy cũng phải hao hụt rất nhiều mà căn nhà gỗ cùng lò sưởi và nước ấm, ngay lúc này chính là hy vọng to lớn nhất trong lòng mọi người!
Ngay lúc mọi người đang muốn vội vàng chạy tới nhà gỗ, ánh mắt của Diệp Phùng đột nhiên ngưng đọng, người cũng đứng lại, giọng nói ngưng trọng nói: "Đợi một chút!"
Mọi người dừng lại, Hoàng Mạnh nhìn ạnh với ánh mắt khó hiểu: "Thầy Diệp, có chuyện gì à?"
Diệp Phùng trầm mặc không nói, ánh mắt sắc bén giống như chim ưng, mũi khẽ nhúc nhích, mũi nhẹ nhàng nhúc nhích, một mùi nhàn nhạt đến mười phần là mùi máu tươi truyền vào trong mũi!
Ở trong tầm mắt nơi này toàn là tuyết trắng lấy đâu ra mùi máu tươi?
Nếu có thú dữ thì cũng phải nhìn thấy tung tích của nó!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Phùng nghiêm túc vài phần, anh nhìn về phía Hoàng Mạnh, mở miệng nói: "Chúng ta hiện tại đang cách trạm giám sát không đến năm trăm mét!"
"Ở nơi như núi Bạch Tuyết này người của nhà họ Ái Tân Giác La tự mình đóng quân, chẳng lẽ không có trinh sát sao?"
Hoàng Mạnh nhất thời bất ngờ! Diệp Phùng nói đúng, tuy rằng bọn
Ngày thứ hai, khi mà mọi người ở thành phố Hữu Thiên còn đang chìm trong giấc ngủ. Ở cửa sau nhà họ Hoàng, một đội quân tinh anh được trang bị đầy đủ di chuyển trong im lặng!
Hoàng Mạnh tự mình dẫn dắt đội, hội tụ những binh lính tinh nhuệ nhất của nhà họ Ái Tân Giác La. Đương nhiên trong số đó không thể thiếu Diệp Phùng.
Núi Bạch Tuyết là một địa danh hùng vĩ hàng nghìn năm nay của ba tỉnh miền Đông Bắc, truyền thuyết về nó vô cùng thần bí và luôn được truyền tai nhau.
Sức mạnh của thiên nhiên thật kỳ diệu. Nó luôn mang lại những kho báu quý giá và những kiệt tác được con người thán phục!
"Thầy Diệp, có thể anh không biết, hơn ba năm trước đây, nhà họ Ái Tân Giác La từng phái một đội điều tra đến núi Bạch Tuyết này để tìm báu vật!"
"Đó là lần chúng tôi có duyên gặp được Thái Tuế!"
"Khi lần đầu tiên phát hiện Thái Tuế, nó trong như một miếng thịt lựu bình thường, sinh trưởng ở một đoạn trũng của núi Bạch Tuyết!"
"Khi đó chúng tôi không biết được đấy chính là thần dược trong truyền thuyết Thái Tuế, với sự tò mò của mình, chúng tôi đã tiến lên kiểm tra!"
"Khi mà bọn tôi đã gần tới đích thì cái giống như một đứa trẻ mới sinh với cái bướu thịt kia liền giống như một chiếc chân dài ngay lập tức chạy vèo một cái đi mất!"
"Bất ngờ xảy ra một tình huống như thế tất cả mọi người đều sợ ngây hết cả người!"
"Sau khi sững sờ một vài giây, đội trưởng đội tuần tra mới ý thức được là bọn tôi đã tìm được một báu vật! Dù sao thì cái loại này đã thành yêu quái, mặc kệ nó là cái gì tuyệt đối đều là kho báu may mắn gặp được!"
"Vì thế, cả đội điều tra liền theo hướng mà cái bướu thịt kia chạy đi đứng lên đuổi theo!"
"Trong quá trình truy đuổi nó, chúng tôi vừa hay gặp được nhóm người của nhà họ Chu, mà bọn họ cũng tình cờ thấy được thần dược Thái Tuế!"
"Nhưng mà ở một nơi như núi Bạch Tuyết thế này, với một cái cây thành tinh như Thái Tuế tất nhiên sẽ có ưu thế về vị trí địa lý. Dưới sự truy đuổi của cả hai nhóm người nhưng nó vẫn chạy mất!"
"Sau khi trở về gia đình, tôi đã kiểm tra thông tin và xác nhận rằng cái bướu thịt hôm đó mà bọn tôi nhìn thấy chính là thần dược trong truyền thuyết Thái Tuế.
Chính vì thế, nhà họ Chu cùng bọn tôi đều cùng nhau không thông báo mà bí mật bảo rất nhiều tài nguyên và nhân lực vào núi Bạch Tuyết để truy tìm tung tích của thần dược Thái Tuế!"
"Trong ba năm, chúng tôi cuối cùng đã tìm được quỹ đạo hoạt động cố định của Thái Tuế ở một nơi nhất định!"
"Nhưng chúng tôi cùng nhà họ Chu đều như hổ rình mồi, vì muốn chiếm được thứ mình muốn mà lại nghe được tin tức anh muốn đến núi Bạch Tuyết để tìm kiếm thảo dược. Ông già này thuận nước xuôi chèo muốn lợi dụng anh làm kinh sợ đến nhà họ Chu chỉ vì mục đích độc chiếm được Thái Tuế!"
Nói đến đây Hoàng Mạnh thở dài, xấu hổ nhìn về phía Diệp Phùng: "Mỗi khi nghĩ đến chuyện này ông già này đều cảm thấy xấu hổ!"
"Nếu không phải do lòng tham của ông già này, sớm biết đến thầy Diệp có ý định đến, chỉ sợ có được Thái Tuế chỉ dễ như trở bàn tay!"
Diệp Phùng nghe đến đấy đây đã biết được suy nghĩ chân thật nhất trong lòng của Hoàng Mạnh, lập tức tươi cười mở miệng nói: "Ông Hoàng không cần quá để ý!"
"Dù sao thần dược Thái Tuế có lực hấp dẫn rất lớn, cho dùng có là kẻ hèn họ Diệp tôi cũng khẳng định là không chịu được sức hút của nó!"
Hoàng Mạnh nghe được lời của Diệp Phùng như đang an ủi ông, nhất thời xấu hổ: "Thầy Diệp có lòng chính trực, lão già này không nhịn được cảm thấy mặc cảm!"
"Ba cây số nữa ở phía trước chính là trạm giám sát của nhà họ Hoàng bố trí ở núi Bạch Tuyết. Có hơn chục binh lính tinh nhuệ đóng quân ở đây để nghiên cứu quỹ đạo của Thái Tuế!"
"Dựa theo báo cáo phân tích trước đây, Thái Tuế cứ mỗi một tháng đều xuất hiện ở khu vực này. Hôm nay vừa hay là chu kỳ một tháng cho nên khả năng bắt được Thái Tuế bây giờ là cao nhất!"
Đoàn người không có dư thừa vô nghĩa, dựa theo chỉ thị của Hoàng Mạnh theo hướng của trạm giám sát chạy đến!
Vào lúc này, trên bầu trời của núi Bạch Tuyết, có những bông tuyết to bằng lông ngỗng, sắc bén của gió lạnh, thổi buốt vào mặt đau như lửa đốt. Ở dưới chân tuyết đã dày đến tận đầu gối, liếc mắt lại nhìn thấy như được bọc trong bạc, lộ ra vẻ trắng xóa một mảng!
"Tới rồi! Tôi thấy được căn nhà gỗ của trạm theo dõi rồi!"
Đúng lúc này, một người trong đội kích động chỉ về phía trước, trước mặt mơ hồ xuất hiện một căn nhà gỗ hai tầng.
Mọi người bỗng trở nên phấn chấn đứng lên, đi ở trong tuyết lâu như vậy, cho dù thế lực có tốt đến mấy cũng phải hao hụt rất nhiều mà căn nhà gỗ cùng lò sưởi và nước ấm, ngay lúc này chính là hy vọng to lớn nhất trong lòng mọi người!
Ngay lúc mọi người đang muốn vội vàng chạy tới nhà gỗ, ánh mắt của Diệp Phùng đột nhiên ngưng đọng, người cũng đứng lại, giọng nói ngưng trọng nói: "Đợi một chút!"
Mọi người dừng lại, Hoàng Mạnh nhìn ạnh với ánh mắt khó hiểu: "Thầy Diệp, có chuyện gì à?"
Diệp Phùng trầm mặc không nói, ánh mắt sắc bén giống như chim ưng, mũi khẽ nhúc nhích, mũi nhẹ nhàng nhúc nhích, một mùi nhàn nhạt đến mười phần là mùi máu tươi truyền vào trong mũi!
Ở trong tầm mắt nơi này toàn là tuyết trắng lấy đâu ra mùi máu tươi?
Nếu có thú dữ thì cũng phải nhìn thấy tung tích của nó!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Phùng nghiêm túc vài phần, anh nhìn về phía Hoàng Mạnh, mở miệng nói: "Chúng ta hiện tại đang cách trạm giám sát không đến năm trăm mét!"
"Ở nơi như núi Bạch Tuyết này người của nhà họ Ái Tân Giác La tự mình đóng quân, chẳng lẽ không có trinh sát sao?"
Hoàng Mạnh nhất thời bất ngờ! Diệp Phùng nói đúng, tuy rằng bọn
Bình luận facebook