• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đế Quốc Chiến Thần (5 Viewers)

  • Chương 133-134

Chương 133. Sắp xếp hố lửa


Cùng lúc đó, Chu Hàn đưa Dạ Phong và Vân Nhi tìm tung tích của hai người Hoắc Tử Kim ở khắp nơi.


“Hoành Thành còn có chỗ nào chưa lục soát không?” Chu Hàn hỏi Dạ Phong.


Người phía sau lắc đầu nói: “Nguyên soái, nơi có thể lục soát chủ yếu đã lục soát rồi, không hề để sót chỗ nào.”


Chu Hàn nghe vậy gật đầu, nhưng anh tin chắc hai người Hoắc Tử Kim ở Hoành Thành.


Có thể nghĩ ra nguyên nhân đám người Dạ Phong không tìm được, chắc chắn là Như Liệt đoàn đó giấu hai người Hoắc Tử Kim quá kỹ.


Cùng lúc Chu Hàn dẫn người tìm kiếm tung tích của Hoắc Tử Kim, cửa văn phòng của Tô Hàm bị gõ lần thứ hai.


“Vào đi.” Tô Hàm xoa huyệt thái dương.


Cô vừa dứt lời, một bóng người bên ngoài đẩy cửa đi vào.


Tô Hàm ngẩng đầu nhìn, đứng trước mặt là một cô gái trên dưới hai mươi tuổi, không trang điểm, nhưng mà trong sáng làm người ta vừa ý.


Vừa nhìn, chính là học sinh vừa mới tốt nghiệp đại học.


Cô gái như vậy chắc chắn là một tờ giấy trắng, chưa từng trải qua sự mài giũa của xã hội, đối nhân xử thế cũng khá có nguyên tắc.


Bây giờ trong tay Tô Hàm chỉ thiếu trợ thủ như vậy, cô đã âm thầm quyết định để cô gái trước mặt làm thư ký của mình.


“Chào cô, xin hỏi cô là tổng giám đốc Tô sao?” Cô gái giải thích với Tô Hàm: “Tôi tới xin việc, nghe nói công ty các cô đang tuyển người.”


Nói xong cô ấy nhẹ nhàng đặt sơ yếu lý lịch của mình ở trước mặt Tô Hàm.


Tô Hàm hơi cong khóe miệng, mặc dù gần đây xảy ra rất nhiều rắc rối, đặc biệt là Thanh Doanh Doanh muốn hại cô, kết quả vác đá nện chân mình. Tự hại mình thảm hại như vậy, đến nỗi nhảy lầu tự sát.


Về chuyện này Tô Hàm rất đau lòng. Cho dù trong lòng cô biết rõ chuyện này không liên quan tới mình, là Thanh Doanh Doanh tự tìm đường chết.


Nhưng không biết vì sao chuyện này xảy ra trong lòng cô luôn có chút áy náy, cảm thấy mình có lỗi với Thanh Doanh Doanh.


Dù sao làm bạn thân nhiều năm như vậy, tình cảm cũng rất sâu sắc.


“Tổng giám đốc Tô?” Đang lúc Tô Hàm rơi vào suy nghĩ, cô gái bên cạnh đột nhiên vươn bàn tay quơ quơ trước mặt cô.


Tô Hàm khó khăn lấy lại tinh thần, trên mặt hiện vẻ áy náy: “Ngại quá, vừa rồi nghĩ đến vài chuyện có hơi say sưa.”


Dứt lời, cô lập tức mở sơ yếu lý lịch của đối phương, cẩn thận nhìn.


“Không tồi, sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng.” Tô Hàm cười gật đầu: “Nhưng cô không có kinh nghiệm làm việc, điều này…”


Nói được một nửa, Tô Hàm hơi do dự.


Cô gái thấy thế vội vàng lên tiếng nói: “Tôi có thể bắt đầu làm từ dọn dẹp.”


“Tổng giám đốc Tô, xin cô hãy nhận tôi đi.”


“Từ lúc tốt nghiệp đến giờ tôi chạy gãy chân, nhưng công ty của người ta vốn không để tôi vào mắt.”


“Bởi vì chuyên ngành của tôi không hợp, cộng thêm nhà nghèo, không có bối cảnh quan hệ gì, cho nên vô cùng khó tìm việc làm.”


Cô gái kể khổ, nói hết chỗ khó của bản thân.


Nghe đối phương nói hết, Tô Hàm gật đầu nói: “Một khi đã vậy, cô làm thư ký cho tôi đi.”


Dứt lời, Tô Hàm lại lật sơ yếu lý lịch của đối phương, cuối cùng ánh mắt dừng trên tên của cô ta.


“Thanh Tú Tú?” Tô Hàm ngẩn người.


Điều này khiến cô nhớ tới Thanh Doanh Doanh, giữa hai người này sẽ không có quan hệ gì chứ?


Hơn nữa, Thanh Doanh Doanh vừa mới chết, Thanh Tú Tú này đã chạy tới xin việc.


“Cô chờ tôi một chút.” Tô Hàm nhẹ nhàng để lại một câu nói, trên mặt còn treo nụ cười chuyên nghiệp, làm người ta hoàn toàn không nhìn thấu suy nghĩ của cô.


“Được.” Thanh Tú Tú trả lời một tiếng, đứng tại chỗ không động đậy.


Tô Hàm nhanh chóng rời khỏi văn phòng, tìm Tiết Minh Dương.


“Tra Thanh Tú Tú này xem.” Khi nói chuyện, Tô Hàm đưa sơ yếu lý lịch của Thanh Tú Tú cho Tiết Minh Dương.


Tiết Minh Dương nghe vậy gật đầu, nhanh chóng điều tra ra kết quả.


Cậu hơi nghi ngờ mà nhìn Tô Hàm, lên tiếng nói: “Tổng giám đốc Tô, tất cả thông tin của người này đều trống không, chỉ có học tịch đại học, tất cả đều bình thường.”


Nghe Tiết Minh Dương nói xong, Tô Hàm khẽ thở phào.


Nói cách khác, Thanh Tú Tú chỉ là sinh viên bình thường thôi.


Là mình đa nghi rồi.


Tô Hàm thở dài, gật đầu nói: “Cảm ơn.”


Dứt lời, cô lấy sơ yếu lý lịch chuẩn bị rời đi.


“Tổng giám đốc Tô, có phải có vấn đề gì không?” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói nghi ngờ của Tiết Minh Dương: “Thanh Tú Tú này, sao cái tên hơi giống với Thanh Doanh Doanh vậy?”


Tô Hàm cười khổ một tiếng, quay đầu lại nói: “Có lẽ là trùng hợp thôi.”


Dứt lời cô trở lại văn phòng của mình, còn xử lý xong thủ tục nhậm chức cho Thanh Tú Tú.


Từ hôm nay trở đi, Thanh Tú Tú chính là thư ký của Tô Hàm.


Trưa ngày hôm sau, khi Thanh Tú Tú đang giúp Tô Hàm xử lý tài liệu và hợp đồng, đột nhiên lên tiếng nói: “Tổng giám đốc Tô, cô có thể giúp tôi một chuyện không?”


Tô Hàm nghe vậy trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, nhưng cô vẫn gật đầu nói: “Giúp chuyện gì? Cô nói nghe xem.”


Thanh Tú Tú nói ngay lập tức: “Người nhà tôi bệnh nặng, cần tiền chữa trị gấp, tôi muốn…”


Lời được một nửa, Thanh Tú Tú dừng lại, hình như có một lý do khó nói.


“Cần bao nhiêu tiền?” Tô Hàm nghe ra ý trong lời nói của đối phương, lập tức thẳng thắn lên tiếng hỏi.


“Một… Một trăm nghìn.” Thanh Tú Tú hơi băn khoăn bất an, khuôn mặt dần đỏ ửng.


Cô ta xấu hổ.


“Không thành vấn đề, đợi lát nữa bảo kế toán đưa cho cô, xem như trả lương trước thời hạn.” Tô Hàm mím môi cười.


Thật ra cô không sợ Thanh Tú Tú này giở trò, dù sao sinh viên mới vừa vào xã hội như vậy, có thể tính toán cái gì?


Vả lại với Tô Hàm mà nói, trăm nghìn không đáng bao nhiêu.


Lần trước Hoắc Khai Hà lén đưa một bao lì xì cho Tô Hàm, bảo là báo đáp Chu Hàn, nhưng mà Chu Hàn coi thường chút tiền ấy nên đành đưa cho Tô Hàm.


Tô Hàm khó xử mà nhận lấy, kết quả mở bao lì xì ra xem, bên trong là một tấm thẻ ngân hàng.


Mà bao lì xì còn có một tờ giấy viết mật mã của thẻ ngân hàng.


Sau đó Tô Hàm tranh thủ đi tra xem, phát hiện “chút tiền ấy” trong miệng Hoắc Khai Hà là năm mươi triệu.


“Cảm ơn tổng giám đốc Tô, cô thật sự chính là ân nhân cứu mạng của tôi.” Thanh Tú Tú vô cùng biết ơn Tô Hàm, ra vẻ còn muốn quỳ xuống trước cô.


Nhưng mà lại bị Tô Hàm ngăn lại, cô trêu ghẹo nói: “Tuy nói dưới đùi đàn ông có vàng, nhưng làm sao phụ nữ không có?”


“Cô phải làm một người có khí phách có tôn nghiêm, một người phụ nữ đáng quý.”


“Làm cho tốt, tranh thủ sau này trở thành phụ tá đắc lực của tôi, có thể bài ưu giải nạn vì tôi thì rất tốt.”


Tô Hàm liên tục cho táo ngọt, Thanh Tú Tú rất cảm kích.


Bên kia, Hoành Thành.


“Nguyên soái, chúng ta tìm hai ngày một đêm, vẫn không có tin tức.” Vân Nhi nói với Chu Hàn.


Lúc này trên mặt cô ấy lộ vẻ cau có, xem chừng đã mất kiên nhẫn.


“Ngẫm lại xem ở Hoành Thành còn có nơi nào chưa tìm kiếm? Ví dụ như nơi hẻo lánh, nơi mà ánh mặt trời không thể chiếu tới.” Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở Dạ Phong và Vân Nhi


Hai người lại lắc đầu: “Không có, chỗ nào cần tìm thì đều đi tìm rồi.”


Cùng lúc đó, khi đám người Chu Hàn khổ sở tìm kiếm tung tích của Hoắc Tử Kim, ở Như Liệt đoàn.


“Nghe nói Chu Hàn tự ra tay tìm kiếm tung tích của Hoắc Tử Kim và gã người nước ngoài đó ở khắp nơi?” Trong mắt Tổ Cẩm Dương lóe sáng, lên tiếng hỏi người của Như Liệt đoàn.


“Thủ lĩnh, lần trước chúng tôi phái hai người giả mạo Hoắc Tử Kim và gã người nước ngoài, kết quả bị nhìn thấu rồi bị giết.”


“Người của chúng tôi cũng không kịp phá vây cứu hai người ra.”


“Chu Hàn này quá mạnh, khó đối phó lắm.”


Một thành viên của Như Liệt đoàn báo cáo cho Tổ Cẩm Dương, khuôn mặt của anh ta đầy bất đắc dĩ.


“Có gì khó đối phó? Nếu anh ta muốn tìm được hai người Hoắc Tử Kim, vậy thì để anh ta tìm ra.” Tổ Cẩm Dương nhíu hai mắt, nhanh chóng quyết định.


“Cứ dễ dàng để anh ta tìm ra như vậy sao? Chẳng lẽ không báo thù sao?” Người của Như Liệt đoàn hơi khó hiểu hỏi một câu.


Tổ Cẩm Dương liếc đối phương, cười nhắc nhở: “Có phải cậu ngu không?”


“Sao không sắp xếp một hố lửa để anh ta nhảy vào?”


“Không phải anh ta muốn cứu người hả? Vậy để anh ta cứu, cho anh ta nhảy vào hố lửa mà cứu, thiêu chết tất cả bọn họ.”


Tổ Cẩm Dương càng nói càng tức, suýt nữa lật tung cái bàn.


Tổ Cẩm Dương nói hết, người của Như Liệt Đoàn lập tức hiểu.


“Được rồi, tất cả dựa theo sự dặn dò của thủ lĩnh.” Người nọ vô cùng vui vẻ trả lời.


Chương 134: Tên thần kinh


Lúc anh ta rời khỏi phòng của Tổ Cẩm Dương, trên mặt lại hiện lên vẻ khinh thường sâu sắc.


“Ha ha, tên pháo hôi tầm thường, bày ra dáng vẻ cái gì?” Anh ta vung tay lên lên, sau đó là một âm thanh xé gió vang lên, trên tường lập tức xuất hiện một cái lỗ thủng giống như mạng nhện.


Cách thức phát triển từ trước đến nay của Như Liệt đoàn đều là để cho pháo hôi làm lão đại, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể để cho người tinh nhuệ vĩnh viễn trường tồn.


Bởi vì người chết nhanh nhất đều là những người đứng đầu. Cho nên lão đại thật sự của Như Liệt đoàn là những người xen lẫn trong đám nhân viên bình thường, là lão đại lặng lẽ không lên tiếng.


Bọn họ làm thế để ngụy trang cho bản thân mình, bảo vệ chính mình.


Cùng lúc Như Liệt đoàn đang sắp xếp một cái hố lửa cho Chu Hàn thì Tô Hàm lại nhận được lời mời của Thanh Tú Tú


“Tổng giám đốc Tô, tối hôm nay có thời gian không? Tôi muốn mời cô đi ăn bữa cơm để báo đáp cô.” Vẻ mặt Thanh Tú Tú tràn đầy sự chân thành tha thiết.


Thấy đối phương biết đền ơn đáp nghĩa như vậy, Tô Hàm lập tức đồng ý: “Được, vậy thì cùng nhau ăn bữa cơm, nhưng mà cô mời cơm, tôi trả tiền.”


Thanh Tú Tú nghe thấy vậy khuôn mặt lập tức đỏ lên, cô ta muốn lên tiếng giải thích cái gì đó, nhưng Tô Hàm lại giơ tay ngăn lại: “Không cần tranh cãi. Cô mới ra ngoài xã hội, không có tiền. Tôi tính tiền, hiểu chưa?”


Nhìn thấy thái độ của Tô Hàm quyết liệt như vậy, Thanh Tú Tú đành chỉ có thể lập tức gật đầu đồng ý.


Suy cho cùng, chỉ cần có thể đưa Tô Hàm đến nhà hàng đã được chỉ định là được, những cái khác đều không có liên quan đến cô ta.


Còn về tính tiền… Đương nhiên là có người tính tiền, đêm nay là buổi biểu diễn riêng của đám người Từ thiếu gia.


Trong lòng Thanh Tú Tú âm thầm tính toán, trên mặt bất động thanh sắc bày ra một vẻ mặt ngây thơ.


Chạng vạng tối, lúc sáu giờ, nhà hàng quốc tế Cảng Thành.


Sau khi Tô Hàm và Thanh Tú Tú từ trên siêu xe bước xuống, hai người sóng vai đi vào.


“Thức ăn ở đây đều rất ngon, chắc là sẽ có món hợp khẩu vị của cô.” Tô Hàm và Thanh Tú Tú cười nói đi vào đại sảnh, tìm một vị trí tương đối khuất rồi ngồi xuống.


“Tổng giám đốc Tô, tôi chỉ mới tới nơi này có một lần, hơn nữa lần trước còn là phú nhị đại của lớp đãi khách.” Thanh Tú Tú bất động thanh sắc sợ hãi nói, mặt của cô ta không đỏ, tim không đập.


Nhà hàng này do cô ta tìm, chuyện tối hôm nay lại là do Từ thiếu gia sắp xếp.


Rất nhanh, hai người đã gọi món xong, lẳng lặng chờ đợi món ăn được đưa lên bàn.


Mà ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên một tiếng thắng xe vang lên.


Ngay sau đó, Từ thiếu gia và ông chủ Lâm cùng nhau bước vào.


“Tối nay tôi và ông chủ Lâm muốn ăn cơm ở đây, những người không liên quan đến mau chóng rời khỏi đây.” Từ thiếu gia vừa bước vào liền gân cổ lên tiếng hét to, giống như sợ người ta không nghe thấy những lời anh ta nói vậy.


“Dẹp ngay dẹp ngay, những người không liên quan thì nhanh chóng rời đi đi.” Đám chân chó của Từ thiếu gia cũng la hét theo, bộ dạng chẳng coi ai ra gì của bọn họ khiến cho Tô Hàm cau cau mày.


“Sao lại là anh ta?” Trong miệng Tô Hàm lẩm bẩm một câu, sắc mặt mang theo một tia phản cảm.


Rất rõ ràng, cô đặc biệt ghét cái tên Từ thiếu gia này.


Đối với Tô Hàm, Từ thiếu gia quả thật giống như giòi bọ khiến cho con người ta cảm thấy ghê tởm.


Thanh Tú Tú ở một bên nhìn thấy vậy theo bản năng nắm chặt góc áo, cô ta giả vờ không biết nhìn về phía Tô Hàm nói một câu: “Tổng giám đốc Tô, những người này thật là hung dữ, bọn họ hình như là đến đây đuổi người đó.”


Dừng một lát, Thanh Tú Tú lại hỏi một câu: “Bọn họ là những tên bị bệnh thần kinh sao?”


Tô Hàm nghe vậy thì hơi hơi sửng sốt, cô quay đầu nhìn Thanh Tú Tú, cười nói: “Bọn họ chính là như vậy, cái gì mà tên thần kinh chứ?”


Cô trào phúng một tiếng: “Tên thần kinh còn kém xa.”


Trong ấn tượng của Tô Hàm đối với Từ thiếu gia xấu đến bùng nổ. Chỉ là không nghĩ đến đi đến nơi nào cũng đều gặp phải cái tên ghê tởm này.


Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nhìn về phía Thanh Tú Tú.


Người đằng sau nhìn thấy Tô Hàm nhìn chằm chằm vào mình, mí mắt theo bản năng khẽ chớp, giống như rơi vào trong trạng thái cực kỳ hoảng sợ.


“Ăn cơm đi, đừng có quan tâm đến bọn họ.” Tô Hàm cho Thanh Tú Tú một viên thuốc trấn an: “Chúng ta ăn cơm của chúng ta, bọn họ không làm gì được chúng ta.”


Dứt lời lại bảo Thanh Tú Tú ăn cơm.


Nếu như đổi lại là những lúc bình thường, Tô Hàm sẽ không gây chuyện thị phi, hơn nữa cô sẽ là người đầu tiên chạy mất không ở lại cái nơi nước đục này, để tránh tự rước lấy họa vào thân.


Nhưng hôm nay lại không như vậy. Thứ nhất, cô thật sự nhìn không quen cái loại hành vi này của Từ thiếu gia, cô cần phải ở lại.


Còn thứ hai, ở lại là để cho Thanh Tú Tú xem, dạy cô ta không thể cúi đầu trước cái ác. Đặc biệt là cái loại thiếu gia xấu xa ức hiếp đàn ông bắt nạt phụ nữ như Từ thiếu gia này.


Xã hội hiểm ác, Thanh Tú Tú vừa mới bước ra ngoài xã hội, Tô Hàm đương nhiên muốn chăm sóc cô ta nhiều hơn, càng phải làm một tấm gương tốt.


Bởi vì, trước mặt cái loại thiếu gia xấu xa như Từ thiếu gia, thỏa hiệp chỉ có thể đổi lấy thêm sự vũ nhục càn rỡ và tổn thương mà thôi.


“Chúng ta thật sự…không đi sao?” Giọng nói của Thanh Tú Tú hơi run rẩy, giờ phút này, cô ta rất sợ hãi.


Nhưng Tô Hàm lại cảm thấy Thanh Tú Tú đang đặc biệt chột dạ. Nhưng mà cô cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho là đối phương là một người non trẻ, không quen đối phó loại trường hợp như thế này.


“Không đi.” Vẻ mặt Tô Hàm kiên định, cười cười với Thanh Tú Tú, tỏ vẻ an ủi: “Tối hôm nay chúng ta ở nơi này ăn cơm.”


Dứt lời, Tô Hàm còn chủ động gắp thức ăn cho Thanh Tú Tú, điều này khiến cho Thanh Tú Tú có chút được ưu ái mà sợ hãi.


Chỉ là Thanh Tú Tú không dám động đũa, cô ta nhìn thấy Từ thiếu gia mang theo người rất nhanh liền bước đi qua.


Hơn nữa, ánh mắt của hai người đã vô thanh vô thức tiến hành trao đổi trong không trung.


“Đại mỹ nhân Tô, thật trùng hợp quá.” Từ thiếu gia đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tô Hàm, cười híp mắt lên tiếng nói: “Không ngờ đến tối nay chúng ta lại gặp mặt rồi.”


Nói rồi anh ta còn làm bộ vươn tay muốn sờ mó Tô Hàm.


Tô Hàm thấy vậy vội vàng tránh đi, hơn nữa còn cầm lấy ly rượu trước mặt hất thẳng lên mặt đối phương.


Cùng với tiếng “phốc” vang lên, Từ thiếu gia lập tức bị ướt như chuột lột.


“Cặn bã biến thái.” Tô Hàm không kìm được lửa giận đang bốc lên trong lòng, cô lên tiếng mắng to: “Hung thủ giết người.”


Mặc dù Tô Hàm hận Thanh Doanh Doanh tối qua muốn đào hố hại mình, nhưng cô càng hận Từ thiếu gia xúi giục Thanh Doanh Doanh.


Cũng giống vậy, cũng hận Từ thiếu gia hại chết Thanh Doanh Doanh.


Trong lòng Tô Hàm rất rõ ràng, Thanh Doanh Doanh nhảy lầu tự sát nhất định là do một tay Từ thiếu gia tạo thành.


“Cô…” Từ công tử chẳng hiểu ra làm sao lại bị hất rượu, lại chẳng hiểu làm sao lại bị quy chụp.


Điều này khiến cho anh ta giận quá hóa điên, thế nên vốn dĩ muốn ở trước mặt Tô Hàm bảo trì hình tượng thân sĩ, cũng đã hoàn toàn đánh mất đi cái ý niệm đó rồi.


Người ta đã có thái độ như vậy đối với anh ta rồi, còn giả vờ thân sĩ cái gì?


Từ thiếu gia từ trước đến giờ đều không phải là cái dạng người mặt nóng dán mông lạnh.


Anh ta nổi giận hét lên một tiếng, “phanh” đứng lên một cái làm bộ muốn động thủ với Tô Hàm.


Nhưng anh ta còn chưa kịp đụng đến Tô Hàm, hai thân ảnh giống như điện lóe đến, trong nháy mắt đánh Từ thiếu gia bay ra ngoài.


“Lại là hai người các anh?” Từ thiếu gia giãy dụa bò dậy từ trên mặt đất. Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Chu Tước và Huyền Vũ, cả người tức giận đến mức giống như run rẩy, run đến nỗi không chịu được.


“Kêu tất cả mọi người ra tay.” Từ thiếu gia chỉ vào Chu Tước và Huyền Vũ, trong mắt tràn đầy oán khí. Anh ta tức giận đến nỗi ngứa răng: “Đánh chết bọn họ, đánh chết bọn họ.”


Nhìn thấy Từ thiếu gia ngạnh cổ tức giận giống như một con vịt đực, Tô Hàm nhíu chặt mày. Rõ ràng là cô không chịu nổi cái trạng thái cuồng loạn này của đối phương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom