• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đế Quốc Chiến Thần (4 Viewers)

  • Chương 97-98

Chương 97. Không mời mà tới


Mà trong mắt Hoắc Tử Kim cũng hiện lên chút gian xảo, mặc ai nấy cũng nhìn ra cô ta đang trêu chọc Tony Bond.


Nhưng mà Tony Bond lại không để ý.


Anh ta giương giọng nói: “Tiểu thư xinh đẹp này, muốn Tony tôi giặt quần áo lau giày cho cô, nói cho cô hay, không có cửa đâu.”


Bầu không khí vốn hơi áp lực, mà Tony Bond vừa nói ra khỏi miệng lập tức trở nên dễ chịu hơn.


Sau khi đám người Chu Hàn vào biệt thự lớn của Hoắc Khai Hà, đám người đều nhanh chóng thu xếp ổn thỏa.


“Huyền Vũ, Chu Tước ở lại bảo vệ mọi người.” Chu Hàn bắt đầu sắp xếp mọi người: “Tứ đại chiến thần còn lại đến trang viên của Hào Đoạt với tôi một chuyến, tôi muốn gặp anh ta.”


“Tuân lệnh.” Chu Hàn vừa dứt lời, sáu đại chiến thần lập tức lên tiếng trả lời.


“Chu nguyên soái, tôi cũng đi.” Đột nhiên, Hoắc Nghệ Tinh đứng ra nói một câu.


Chu Hàn nghe vậy lắc đầu nói: “Không cần, ông ở lại áp trận cũng được, chỉ sợ…”


Nhưng còn chưa đợi Chu Hàn nói xong, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động cơ ầm ầm.


Ngay sau đó, từng đoàn xe dừng lại, một đám người lũ lượt tới, ba tầng trong ba tầng ngoài vây cả nóc khu biệt thự của nhà họ Hoắc.


Tiếp theo dưới sự vây quanh của năm người, Hào Đoạt lập tức tiến vào biệt thự, đi đến trước mặt đám người Chu Hàn.


“Phần tử theo tôi như thế nào? Có đủ hào phóng không?” Hào Đoạt cười híp mắt hỏi Chu Hàn, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường.


Thanh Long hơi giật mí mắt, anh ta vốn tưởng Hào Đoạt này trốn ở trang viên không dám ra là sợ mấy người mình đây trả thù.


Nhưng không ngờ, vậy mà còn dám ngoi đầu lên.


“Hào Đoạt, anh thật quá đáng.” Tô Hàm cắn chặt răng, nói với Hào Đoạt.


Hào Đoạt lạnh lùng cười, trong ánh mắt không hề che dấu tham lam, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Hàm.


Chu Hàn tiến lên một bước ngăn cản tầm mắt của đối phương, môi mỏng khẽ mở: “Chịu ra ngoài rồi?”


Chu Hàn dứt lời, cơ thể của Hào Đoạt hơi ngẩn ra, nhưng gã nhanh chóng phản ứng lại.


“Ha ha ha. Anh cho rằng tôi sợ anh?” Hào Đoạt lên tiếng giải thích: “Tôi ở trang viên không phải trốn anh, mà là trốn một kẻ thù khác thôi.”


Chu Hàn nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, lúc này anh mới hiểu ra là mình xem thường Hào Đoạt.


“Nhưng sau khi biết các anh bước vào Cảng Thành.” Trên mặt Hào Đoạt hiện nụ cười thèm máu, gã chuyển đề tài: “Tôi bèn đổi ý, mạo hiểm bị kẻ thù đuổi giết, giết chết các người trước.”


Thấy Hào Đoạt kiêu ngạo cường thế như thế, Chu Hàn lại không coi ra gì.


Anh cũng không quay đầu lại mà hơi nghiêng đầu về phía Thanh Long ở sau lưng, Thanh Long lập tức hiểu ý.


Thân hình lập tức chợt lóe, xông về phía Hào Đoạt.


Hào Đoạt thấy thế lại không hề sợ, gã bình tĩnh đứng tại chỗ.


Mà năm người vây quanh anh ta lập tức lấy ra vũ khí nóng, nổ súng nhắm ngay về phía Thanh Long đang chạy tới.


“Cẩn thận.” Đám người Hoắc Khai Hà vừa thấy tư thái đó lập tức đổ mồ hôi thay Thanh Long.


Chỉ có mình Chu Hàn bình thản, hình như không hề lo lắng cho Thanh Long, chẳng qua là anh cũng không cần phải lo lắng.


Nếu như không thể né được viên đạn này, vậy thì Thanh Long không cần đi theo Chu Hàn nữa.


“Ngây thơ.” Thanh Long hừ lạnh một tiếng, trở tay, lập tức nắm từng viên nhỏ bắn về phía mình vào trong tay.


Tiếp theo, anh ta vung tay, tức khắc ném những viên nhỏ bay ra ngoài.


Mà Hào Đoạt vẫn không động đậy, hình như vốn không sợ hãi, cũng không thèm để ý.


Thấy những viên nhỏ đó lấy thế sét đánh bay về phía mấy người bên cạnh Hào Đoạt.


Nhưng ngay lúc này, một bóng người âm thầm xuất hiện.


Ngay sau đó, bóng người đó tiện tay vung một cái, lập tức vứt ra mấy cây ngân châm đánh rơi những viên nhỏ đó xuống mặt đất.


Mà sau khi những ngân châm đánh rơi viên nhỏ xuống, thế đi không giảm, nhắm thẳng Thanh Long.


Hai tròng mắt của Thanh Long sa sầm, trong lòng nhanh chóng vang chuông cảnh báo.


Anh ta cảm nhận rõ ràng một sự uy hiếp, người trước mặt khó đối phó.


Cùng lúc trong lòng Thanh Long xuất hiện suy nghĩ này, những ngân châm đó đã đến trước mặt anh ta.


Phút chốc một tiếng “đinh” vang lên, Thanh Long nhẹ nhàng lướt qua hất bay những ngân châm đó ra ngoài.


Chẳng qua, vì va chạm cực lớn mà mấy móng tay của anh ta tróc ra, máu chảy đầm đìa mà rơi xuống mặt đất.


“Vừa nãy nhìn thấy cậu tay không tiếp được uy lực của vũ khí nóng, còn tưởng đôi tay của cậu là một đôi nắm đấm sắt thép.” Bóng dáng kia lại từ từ nói ra một câu: “Lại không ngờ tới, ngay cả ngân châm của ta cũng không chặn được.”


Thanh Long nghe vậy sắc mặt trở nên xanh mét, rõ ràng là rất tức giận.


Nhưng vừa rồi quả thật là anh ta đã không chặn được ngân châm của người ta, là anh ta thua rồi.


“Thanh Long, lui xuống.” Đột nhiên, sau khi Chu Hàn lên tiếng, lại quay đầu về phía Huyền Vũ tỏ ý bảo: “Lên.”


Huyền Vũ lập tức gật đầu, anh ta không chút do dự, xông vào người ở phía đối diện của Thanh Long, tốc độ nhanh không gì sánh được.


Người kia nhanh chóng ném ra vài cái ám khí đoạt mạng, mà Huyền Vũ cũng ném ra vài cái ám khí như vậy.


“Có trò hay để xem rồi.” Bạch Hổ ở một bên cười híp mắt nói ra một câu.


Chỉ bởi vì Huyền Vũ là một cao thủ chơi ám khí.


Ám khí đối đầu với ám khí, nhất định là rất đáng để xem.


“Vì sao lại có trò hay để xem?” Hoắc Tử Kim ở một bên không hiểu nên hỏi một câu, rõ ràng cô ta cũng rất tò mò.


Bạch Hổ lại chỉ nhàn nhạt liếc cô ta một cái, căn bản không có trả lời.


Hoắc Tử Kim tức giận đến nỗi hơi hơi dậm chân, còn hừ lạnh một tiếng.


Tony Bond thấy vậy lên tiếng giải thích: “Huyền Vũ là cao thủ ám khí.”


Cùng với câu nói của Tony Bond vừa dứt, chân mày của Hào Đoạt đột nhiên nhíu lại.


Anh ta lập tức hướng về cái bóng dáng kia hét lên một câu: “Mau lùi về.”


Nhưng đã trễ rồi, ngay lúc Huyền Vũ xuất hiện đã yên lặng không một tiếng động ném ra một cái ám khí.


Mà cái ám khí kia bay thẳng đến chỗ người đó, tất cả mọi người ở hiện trường không có người nào phát hiện ra.


Cùng với tiếng “phốc” vang lên, ám khí đã xuyên qua yết hầu của người đó, chết ngay tại chỗ.


“Nguyên soái, cái tên này có cần giải quyết luôn không.” Huyền Vũ vẻ mặt nhẹ nhàng, vươn tay chỉ vào Hào Đoạt.


Chu Hàn đạm nhiên lắc đầu, lên tiếng nói: “Trước tiên không giết anh ta, giữ lại mang anh ta về để cho dân nhân Hòe Châu một công đạo.”


Nói rồi Chu Hàn xoay người đi đầu nói: “Sáu đại chiến thần nghe lệnh.”


“Vâng.” Sáu đại chiến thần lập tức cùng nhau lên tiếng trả lời, khí thế so với lúc Hào Đoạt dẫn người xuất hiện còn lớn hơn nhiều.


Mặc dù số người Hào Đoạt mang đến rất đông, nhưng khí thế lại hoàn toàn thua Chu Hàn.


“Xử lý.” Chu Hàn hét lên một tiếng.


“Tuân mệnh.” Sáu đại chiến thần trả lời, lập tức ra tay.


Tiếp theo, thủ hạ của Hào Đoạt liên tiếp ngã xuống, rất nhanh ngã xuống thành một mảng lớn.


Hào Đoạt chậm chạp phản ứng lại, chỉ là ngay khi gã phản ứng lại thì cả người đã bị khống chế.


Người khống chế gã không phải ai khác, chính là Hoắc Nghệ Tinh.


“Thằng nhóc, lão già này lại cho cậu một chất độc nữa, chất độc này gọi là độc đỏ mắt.” Trên mặt Hoắc Nghệ Tinh hiện lên một nụ cười quỷ dị, đồng thời đem một cái bột phấn màu đen chụp lên trên mặt Hào Đoạt.


Hào Đoạt kỳ quái kêu lên một tiếng, cả người lập tức hôn mê.


Mà lúc này những thủ hạ của gã vốn dĩ trong vô thức muốn dùng vũ khí nóng trong tay để đối phó với Chu Hàn, nhưng mà vướng mắc Hào Đoạt đang nằm trong tay Hoắc Nghệ Tinh, bọn họ cũng không dám hành động khinh suất.


“Không muốn chết thì đứng dựa qua bên này, hai tay ôm lấy đầu, quỳ xuống.” Thanh Long hướng về đám người hét lên một tiếng.


Anh ta vẫn còn duy trì thói quen và nhiệt huyết như lúc ban đầu ở trên chiến trường, trên người anh ta lộ ra một cái khí thế khiến cho người ta nhiệt huyết sôi sục.


Cái nhiệt huyết này khiến cho Hoắc Khai Hà cảm thấy ông ta trẻ lại mười tuổi.


“Vệ sĩ của Hoắc Thị đều lên cho tôi.” Hoắc Khai Hà nhịn không được hét lên một tiếng.


Đám người vệ sĩ của Hoắc Thị sau khi nhìn thấy Hào Đoạt xuất hiện, người nào người nấy đều bị dọa sợ không dám động đậy.


Chương 98. Hào Diệu Thiến


Giờ phút này, người của Chu Hàn đã hoàn toàn khống chế được hiện trường.


Người của Hào Đoạt lần lượt co rút lại ở một bên, không một ai dám ra mặt kêu hét ầm ĩ.


Nguyên nhân rất đơn giản, giờ phút này hiện trường đã bị nhóm Chu Hàn khống chế rồi.


Hơn nữa, Hào Đoạt lúc này cũng không biết là sống hay chết, đám người tinh nhuệ của Hào Thị càng không dám động đậy.


Nói cho cùng thì vào lúc này sẽ chẳng có ai ngu ngốc mà xông lên cả.


Xông lên chỉ có hai kết quả, một là làm bia đỡ đạn.


Một cái kết quả khác nữa là lại còn chọc giận Hoắc Nghệ Tinh, không cẩn thận hại chết Hào Đoạt.


Chỉ cần là người không ngốc nghếch thì đều sẽ biết nên làm thế nào.


“Nguyên soái, cục diện ổn định rồi.” Thanh Long hướng về Chu Hàn nói một câu, vô cùng cung kính.


Chu Hàn nghe vậy gật đầu nói: “Làm Hào Đoạt tỉnh lại cho tôi.”


Thanh Long cung kính đáp lại một tiếng, vừa định ra tay.


Nhưng mà anh ta còn chưa kịp véo Hào Đoạt thì sự cố đã xảy ra.


“Ầm.” Chỉ nghe một trận tiếng gầm rú của động cơ vang lên, tốc độ âm thanh đến gần rất nhanh, tiếng gầm rú cũng càng lúc càng lớn.


Thanh Long lập tức ý thức được cái này không đúng lắm, anh ta lập tức hét lên một tiếng: “Nguyên soái cẩn thận.”


Cùng với câu nói vừa dứt, Thanh Long lập tức nhào về phía Chu Hàn.


Trong nháy mắt Chu Hàn bị anh ta bổ nhào sang một bên, mà lúc này trong nháy mắt Chu Hàn cũng ý thức được chuyện xấu, anh nhanh chóng hạ lệnh cho năm chiến thần còn lại: “Bảo vệ người.”


“Tuân lệnh.” Năm đại chiến thần không chút do dự, ngay lập tức nhào về phía đám người Hoắc Khai Hà.


Thuộc hạ còn lại của Hoắc Thị cũng vội vàng hướng về bên trong đại đường chạy trốn, bởi vì một luồng khí nóng mãnh liệt đã ập tới rồi.


Cùng với một tiếng “ầm” vang lên, trong nháy mắt một luồng sương mù tản ra.


“Không ổn, trúng kế rồi.” Chu Hàn phản ứng lại trước tiên.


Trong lòng anh còn sợ hãi nhìn thấy Tô Hàm đã được Vân Nhi cứu đi, nhìn thấy người phụ nữ của mình không sao, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.


Trong sương mù, một trận âm thanh ma sát sột soạt vang lên, sau đó tiếng gầm rú kia lại lần nữa vang lên.


Chu Hàn không nói hai lời một mình xung trận lên trước, vội vã xông ra nhưng chỉ nhìn thấy một đám khói xe màu đen…


Sau khi sương mù tan đi thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Hào Đoạt nữa.


“Hào Đoạt bị người cứu đi rồi.” Tô Hàm kinh hô một tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn vào vị trí trước đó của Hào Đoạt.


Sắc mặt của sáu đại chiến thần đột nhiên thay đổi, ánh mắt của họ thường nhìn về phía bên ngoài đại đường, hình như đang tìm kiếm cái gì đó.


Bước chân của Chu Hàn có chút nặng nề, anh trở lại phòng khách, hướng về phía mọi người lắc lắc đầu.


Ý tứ rất rõ ràng, không thấy Hào Đoạt nữa.


“Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, ở lại bảo vệ sự an toàn của mọi người.” Chu Hàn đột nhiên lên tiếng căn dặn: “Bạch Hổ, Dạ Phong, Vân Nhi, đi một chuyến với tôi đến trang viên của Hào Đoạt.”


“Tuân mệnh.” Sáu đại chiến thần lập tức trả lời một tiếng.


Hoắc Khai Hà nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, ông ta mở mở miệng, cuối cùng lại là muốn nói lại thôi.


“Chu Hàn, chú ý an toàn.” Tô Hàm bước nhanh lên phía trước, nắm lấy tay Chu Hàn, trên mặt lộ ra một vẻ mặt thẹn thùng.


Chu Hàn gật gật đầu, khẽ vuốt ngọn tóc của cô, tỏ vẻ an ủi.


“Chu nguyên soái, tôi quen thuộc với địa giới của Cảng Thành, không bằng tôi cùng đi với ngài.” Ngay lúc Chu Hàn muốn mang theo ba đại chiến thần rời đi, Hoắc Khai Hà thình lình nói ra một câu.


Chu Hàn hơi hơi mỉm cười, lắc đầu nói: “Không được, vết thương trên chân của ông vẫn chưa khỏi, an tâm dưỡng thương trước đi.”


Nghe thấy Chu Hàn nói như vậy, Hoắc Khai Hà cũng lập tức không có tiếp tục kiên trì nữa.


Sau khi ông ta gật đầu thật mạnh xong thì hướng về thủ hạ của Hoắc Thị lên tiếng: “Chuẩn bị xe cho nguyên soái Chu.”


“Vâng.” Thuộc hạ của Hoắc Thị lập tức chuẩn bị xe cho Chu Hàn, Chu Hàn mang theo ba đại chiến thần nghênh ngang mà đi.


Nửa tiếng sau, một chiếc xe Jeep chống đạn dừng trước cửa trang viên của Hào Đoạt.


Chu Hàn mang theo ba đại chiến thần từ trên xe đi xuống, nghênh ngang tiến vào.


“Người nào đó?” Hai gã thủ vệ đứng ở cửa của trang viên, lập tức chặn bốn người Chu Hàn lại.


“Đừng có ngáng đường.” Bạch Hổ tiến lên phía trước một bước, hét lên một tiếng: “Cút ngay.”


Thủ vệ lập tức ý thức được người tới không có ý tốt, anh ta quay đầu hướng về phía người ở trong trang viên hét lớn: “Kẻ địch tập kích.”


Thủ vệ vừa dứt lời, theo đó là âm thanh “răng rắc” vang lên, Bạch Hổ giơ tay vặn gãy cổ của đối phương.


Một người thủ vệ khác nhìn thấy tình hình không ổn lập tức rút vũ khí nóng ra, muốn đối phó với Bạch Hổ.


Kết quả Bạch Hổ trở tay một cái tát giáng xuống, không khoan nhượng đem người thủ vệ còn lại đánh đến vỡ đầu.


Bạch Hổ nhấc chân đá một cái, một tiếng “rầm” một tiếng, tên thủ vệ kia ngay lập tức bị một chân đá bay đi.


“Không chịu nổi được một đòn nữa.” Bạch Hổ hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường.


Chu Hàn mang theo người nhanh chóng tiến vào, nhưng còn chưa bước được lên phía trước mấy bước, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một đám người.


Toàn bộ đám người này đều vác súng trên vai, đạn đã lên nòng, ước chừng khoảng năm mươi người.


Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên một trận huyên náo không thua kém, tám mươi người trong nháy mắt liền xuất hiện, hình như sớm đã âm thầm mai phục ở bên ngoài cửa rồi.


“Động thủ đi.” Chu Hàn hướng về phía ba đại chiến thần lên tiếng ra hiệu, bản thân một mình xung trận lên trước nhảy vào đám người.


Không chút hoa hòe lòe loẹt, Chu Hàn mỗi lần ra tay đều sẽ có vài người bỏ mạng.


Trong chốc lát, hơn năm mươi người ngã xuống thành đàn, ngay lúc Chu Hàn giải quyết những người ở trong trang viên, tám mươi người ở bên ngoài trang viên cũng đã bị ba đại chiến thần giải quyết xong.


Chu Hàn bước nhanh đi vào bên trong trang viên, Hào Đoạt hôm nay chạy không thoát rồi.


Phải biết rằng gã đã phá hoại hôn lễ của Chu Hàn.


Bất kể là đối với Chu Hàn hay Tô Hàm mà nói, đả kích này là tương đối lớn.


Cho nên Chu Hàn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Hào Đoạt.


Ba đại chiến thần lập tức theo sau Chu Hàn, chỉ có bốn người lại lộ ra khí thế như thiên quân vạn mã.


Trang viên chiếm diện tích rất lớn, mênh mông vô bờ, lúc này chỉ nhìn thấy từng bóng người tụ lại bên này, nhìn dáng vẻ đều là bọn tay chân của Hào Đoạt nuôi dưỡng.


“Vân Nhi, độc chết bọn chúng.” Chu Hàn lên tiếng phân phó một câu, trong mắt hiện lên một vẻ vô tình.


“Tuân lệnh.” Sau khi Vân Nhi trả lời một tiếng, ngay lập tức lấy ra một viên thuốc độc.


Vân Nhi là một cao thủ dùng độc.


Lần trước, khi ở phòng bao khách sạn kia, cô ta đưa con dao vào trong bụng của Tony Bond, suýt chút nữa đã lấy mạng của Tony Bond.


Viên thuốc độc kia rơi ra, một luồng khí độc lập tức trở thành hình cánh quạt khuếch tán ra ngoài, tốc độ cực kì nhanh.


Khí độc hình cánh quạt rất nhanh khuếch tán ra xung quanh, bọn tay chân kia ngốc nghếch lao vào, hoàn toàn không biết sống chết, nghiễm nhiên là một dáng vẻ không sợ gì cả.


Rất nhanh đám người ngã xuống thành mảng, không chết nhưng cũng sẽ rất nhanh thôi.


Gần ba phút sau, khói độc tan đi, đám tay chân kia đã ngã xuống hơn phân nửa.


Đến nỗi những người ở đằng xa cũng không dám xông đến nữa, bọn họ duy trì một khoảng cách rất xa với đám người Chu Hàn, ánh mắt gắt gao nhìn vào trên người bốn người Chu Hàn.


Trong ánh mắt của bọn họ tràn ngập sự cảnh giác, còn mang theo một sự sợ hãi.


“Lục soát.” Ánh mắt của Chu Hàn đảo quanh hiện trường, đột nhiên lên tiếng.


Hôm nay anh nhất định phải bắt được Hào Đoạt.


“Vâng.” Sau khi ba đại chiến thần trả lời một tiếng, thân ảnh nhảy động hướng về phía trang viên rồi tản ra.


Cùng với động tác của ba đại chiến thần, một bóng dáng xinh đẹp từ xa tiến tới gần, rất nhanh đi đến trước mặt Chu Hàn.


“Chu Nguyên soái, nghe danh đã lâu.” Người phụ nữ hé môi cười, chớp chớp đôi mắt vũ mị động lòng người, ca ngợi nói: “Quả nhiên người cũng như tên, khiến cho Diệu Diệu vô cùng bội phục.”


Nói rồi cô ta nhìn thấy Chu Hàn căn bản không thèm nhìn mình, lại không có chút nào ngoài ý muốn.


Người phụ nữ hơi hơi đứng thẳng người, giọng nói thanh thuần, làm bộ làm tịch, giọng nói sung sướng thoải mái: “Chu nguyên soái, xin mạo muội tự giới thiệu về mình một chút. Tôi họ Hào, Hào Đoạt là anh trai của tôi, tôi tên là Hào Diệu Thiến.”


Cô ta vươn tay nhiệt tình nói: “Ngài có thể gọi tôi là Diệu Diệu.”


Nhưng Chu Hàn vẫn như cũ không có quan tâm, ánh mắt vẫn đang thăm dò trong trang viên, anh đang tìm kiếm bóng dáng của Hào Đoạt.


“Nguyên soái Chu, đừng nhìn nữa.” Hào Diệu Thiến xấu hổ thu tay về.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom