• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đế Quốc Chiến Thần (3 Viewers)

  • Chương 293-294

Chương 293. Mối thù 10 năm


“Đứng im đó.” Lãnh Vô Tình nhàn nhạt thốt ra một câu: “Hôm nay, để tôi coi ai dám đụng tới em gái tôi – Lãnh Tuyết Nhi?”


Anh ta vừa dứt, cả đám tử đệ Lãnh thị vô thức dừng chân lại.


Cảnh này trông rất giống với đám Lãnh thị tinh nhuệ ở Lãnh cung lúc trước.


Chu Hàn nhận ra, uy lực của Lãnh Vô Tình đối với đệ tử Lãnh thị không thể nói là không lớn, mà thậm chí là hoàn toàn áp chế được.


“Tạo phản hả?” Lãnh Đại Pháo lúc này trông có vẻ tức muốn điên rồi.


Ông ta nhanh chân bước về phía Lãnh Vô Tình, trông có vẻ như muốn đích thân đối mặt với Lãnh Vô Tình.


Mà Lãnh Vô Tình thì đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chu Hàn, nhàn nhạt lên tiếng nói: “Anh trai, hai chúng ta làm một buổi giao dịch, được không?”


Thấy bộ dạng này của Lãnh Vô Tình, Chu Hàn lập tức cảm giác có chút choáng váng.


“Giao dịch gì?” Nhưng Chu Hàn vẫn hỏi một câu, trông có vẻ rất hứng thú với “giao dịch” của Lãnh Vô Tình.


Còn Lãnh Vô Tình thấy Chu Hàn hỏi như vậy liền biết rất rõ đối phương có hứng thú rồi.


Nếu như có hứng thú, vậy thì dễ nói chuyện rồi.


“Nói thật thì Tuyết thành bị phong tỏa rồi, người của tôi cũng bất lực.” Lãnh Vô Tình bày ra dáng vẻ chơi đùa với đời: “Ba vợ của cậu bị bắt lại rồi, nhưng không phải do người của Lãnh thị.”


“Nếu như cậu muốn biết ai bắt thì giải quyết Lãnh Đại Pháo giúp rôi.” Lãnh Vô Tình không hề nể mặt ai lúc thốt ra câu cuối cùng.


Anh ta vừa dứt lời, Lãnh Đại Pháo đã đi đến trước mặt.


Mà người của Lãnh Vô Tình căn bản không dám ngăn cản Lãnh Đại Pháo, dù sao thì Lãnh Đại Pháo cũng là gia chủ của Lãnh thị.


Chu Hàn nghe vậy cảm thấy hơi choáng váng nhẹ, anh không ngờ tâm cơ của Lãnh Vô Tình lại nặng như vậy, dám mang mình ra làm vũ khí.


Cho dù là vậy, Chu Hàn không hề từ chối, ngược lại còn gật đầu, chấp nhận cuộc giao dịch.


Dù sao thì Lãnh Đại Pháo cũng là kẻ thù của Chu Hàn.


Lãnh Vô Tình thấy vậy nên biết điều núp sau lưng Chu Hàn, anh ta không hề sợ hãi Lãnh Đại Pháo, mà chỉ là muốn lợi dụng Chu Hàn.


“Cút ra cho ông, chuyện của chúng ta lát nữa tính.” Lãnh Đại Pháo thấy Chu Hàn ra mặt, ngay lập tức quát lên.


Chu Hàn chỉ cười lanh một tiếng: “Thôi, đợi chút là hết vui rồi, bây giờ tính luôn đi.”


Nói rồi anh ngưng lại một lúc, rồi nói với Thanh Long: “Thanh Long, động tay đi.”


Điều khiến mọi người bất ngờ là, ngay lúc Chu Hàn vừa ra lệnh, Lãnh Vô Tình lại mở miệng nói: “Chu nguyên soái, ý tôi là muốn cậu động tay chứ không phải thuộc hạ của cậu.”


Anh ta nhìn chằm chằm lưng của Chu Hàn, từng câu từng chữ nói: “Cậu hiểu rõ chưa?”


Chu Hàn hơi bất ngờ không biết tại sao, anh có cảm giác như mình đang bị lợi dụng vậy.


Tên Lãnh Vô Tình này thật không đơn giản.


Tuy trong lòng Chu Hàn nghĩ vậy, nhưng không hề sợ hãi.


Anh lập tức quay đầu, quay người tát vào mặt Lãnh Vô Tình.


“Tôi có chút không thích bị người khác ra lệnh.” Chu Hàn vẫy vẫy bàn tay có chút tê của mình, cười lạnh.


Lần trước Lãnh Vô Tình nói rất rõ, anh ta và Chu Hàn không còn nợ gì nhau.


Nếu như đã không còn nợ, vậy thì Chu Hàn đương nhiên cũng không có lí do gì phải chiều anh ta cả.


Mà bây giờ Lãnh Vô Tình còn muốn mượn tay mình giết người, giết Lãnh Đại Pháo.


Còn ra lệnh cho mình, đương nhiên Chu Hàn không nhịn được.


Đối với một số người không thể chiều được, đặc biệt là kiểu người như Lãnh Vô Tình.


Cái tát này Lãnh Vô Tình căn bản không hề đoán trước nên không tránh được, anh ta không kịp phản ứng.


Nhưng thuộc hạ của Lãnh Vô Tình thấy đại ca mình bị đánh thì ai cũng muốn xông đến phía của Chu Hàn, muốn liều mạng với anh.


Đến cả Lãnh Đại Pháo cũng vô cùng tức giận, ông ta hung hăng đánh vào lưng của Chu Hàn, gào lên: “Con trai tôi chỉ có tôi mới đánh được.”


Cùng lúc Lãnh Đại Pháo đánh lên người Chu Hàn, Thanh Long ngay lập tức xông đến chịu đòn thay Chu Hàn.


Thanh Long vốn tưởng bản thân mình có thể chịu được, nhưng không ngờ một chưởng này của Lãnh Đại Pháo như mang theo sức lực bài sơn đào hải, đánh bay cả anh ta.


Ngay lúc Thanh Long bị đánh bay đi, Chu Hàn rõ ràng nhhìn thấy trên mặt Lãnh Vô Tình hiện lên một ý cười đắc ý.


Anh ngay lập tức hoảng hốt, nhận ra mình đã trúng kế.


Tên Lãnh Vô Tình này quá gian xảo, ban nãy rõ ràng là cố tình làm vậy để chọc tức Chu Hàn.


Lãnh Vô Tình lợi dụng khuyết điểm của con người, lợi dụng việc hổ dữ không ăn thịt con, chiếu tướng Chu Hàn.


Chu Hàn vừa đánh Lãnh Vô Tình, cho dù Lãnh Vô Tình có láo xược, khiêu khích Lãnh Đại Pháo như thế nào thì tình yêu con của Lãnh Đại Pháo vẫn còn nhiều.


Hoàn toàn quên đi sự ngỗ nghịch của con trai, chỉ muốn bảo vệ con trai, không để Lãnh Vô Tình bị Chu Hàn ăn hiếp.


Quá tàn nhẫn, quá độc.


Lúc Chu Hàn phát hiện Thanh Long bị đánh bay đi thì thấy Vân Nhi nhanh chân bước lên, dìu Thanh Long đứng dậy.


Chu Hàn nhanh chóng quay người lại đối phó Lãnh Đại Pháo, hai người ngay lập tức đánh nhau.


Ngay lúc hai người đang đấu nhau, Lãnh Vô Tình lại lấy dao ra đâm vào Chu Hàn.


Chu Hàn ngay lập tức cảm thấy hiểm nguy cận kề, anh vô thức nghiêng người né tránh.


Cái né này thành công tránh được đòn chí mạng của Lãnh Vô Tình.


Nhưng dao của Lãnh Vô Tình không dừng lại, mà lần nữa đâm về trước.


Nhưng lần này lại đâm về phía của Lãnh Đại Pháo.


Lúc này toàn bộ sự chú ý của Lãnh Đại Pháo đều tập trung trên người Chu Hàn, sao mà có phòng bị gì với con trai mình chứ?


Không đợi ông ta phản ứng lại, dao của Lãnh Vô Tình đã đâm thẳng vào tim của Lãnh Đại Pháo.


Lãnh Đại Pháo không hề phòng bị gì, bị Lãnh Vô Tình đâm một nhát vào tim.


Lúc này, sinh cơ toàn thân Lãnh Đại Pháo lập tức tan biến.


Mà Lãnh Đại Pháo không hề nghĩ đến rằng con trai mình lại nỡ ra tay giết mình như vậy.


Đây là điều mà ông ta chưa từng nghĩ đến, nhưng bây giờ đã trở thành sự thật.


Lãnh Đại Pháo chết đi trong sự tuyệt vọng, đôi mắt ông ta mở to, chết không nhắm mắt.


“Ba.” Cơ hồ là cùng lúc đó, Lãnh Tuyết Nhi hét lên một tiếng rồi chạy đến hướng này.


Tốc độ cô ấy rất nhanh, nhưng thuộc hạ của Lãnh Vô Tình lại vô thức muốn ngăn cản Lãnh Tuyết Nhi lại, nhưng Lãnh Vô Tình lại lạnh lùng nói: “Không cần phải cản em ấy.”


Đám thuộc hạ thấy Lãnh Vô Tình nói vậy, ai nấy đều sắc mặt thay đổi, lập tức mở đường.


Lãnh Tuyết Nhi lập tức xông đến ôm chặt xác của Lãnh Đại Pháo, ngay lập tức khóc to.


Mà ngay lúc này, Lãnh Vô Tình đột nhiên xé mặt nạ giả ra.


Anh ta để lộ gương mặt vốn có của mình, bây giờ mọi người mới nhìn rõ, đây không phải là Lãnh Vô Tình thật.


Lãnh Vô Tình này là hàng giả mạo.


“Ha ha, mối thù của Lãnh thị tôi đã trả rồi.”


“Mười năm trước Lãnh Đại Pháo giết chết ba tôi, mười năm sau tôi đích thân giết chết Lãnh Đại Pháo.”


“Ba à, con đã trả thù cho ba rồi.”


“Lãnh Vô Tình” ngước mặt lên trời nói: “Mọi thứ đều đáng.”


Nói rồi anh ta lấy điện thoại từ trong túi ra rồi gọi một dãy số.


Sau khi đầu dây bên kia bắt máy, “Lãnh Vô Tình” đưa điện thoại cho Lãnh Tuyết Nhi, nói: “Điện thoại của anh trai em.”


Chương 294. Giải cứu thành công


Lúc này Lãnh Tuyết Nhi căn bản không dám nhận điện thoại ở trong tay “Lãnh Vô Tình”.


Cô nhìn chằm chằm Lãnh Vô Tình cả nửa ngày cũng không dám nói một câu.


Cô vốn tưởng rằng người này là anh Vô Tình của cô, nhưng không hề nghĩ đến, vậy mà đối phương lại là giả mạo, hơn nữa căn bản lại còn rất khó để phân biệt.


“Anh làm gì với anh trai tôi rồi? Anh bắt đầu mạo danh anh trai tôi từ khi nào?” Lãnh Tuyết Nhi khóc không thành tiếng hỏi.


“Mười năm trước, tôi đã bị đánh tráo đến Lãnh gia rồi.” Sắc mặt “Lãnh Vô Tình” bình tĩnh nói, trên mặt không có chút biểu cảm nào.


Mười năm trước.


Lời nói của “Lãnh Vô Tình” vừa mới thốt ra, đám thuộc hạ vốn muốn làm phản cũng không dám rục rịch gì nữa.


Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng, cái tên “Lãnh Vô Tình” này là mới giả mạo gần đây thôi.


Nhưng không hề nghĩ đến, mười năm trước đã bị đánh tráo rồi.


Điều này nõi rõ, anh ta đã đeo cái mặt nạ da người ngày tận mười năm.


Trong mười năm qua, cái tên Lãnh Vô Tình giả này vẫn luôn bắt chước dáng vẻ của Lãnh Vô Tình thật.


Cũng khó trách sao Lãnh Đại Pháo không nhận ra, khó trách Lãnh Tuyết Nhi cũng không nhận ra, thảo nào tất cả mọi người ở Lãnh thị cũng không nhận ra.


Ngay lúc tất cả mọi người đều bị cảnh này làm cho kinh sợ, “Lãnh Vô Tình” lại đột nhiên mở loa ngoài.


Ngay sau đó, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói vô cùng thê thảm: “Cứu tôi. Mau cứu tôi với…”


Lãnh Tuyết Nhi không thể tin được người đang kêu gào cứu mạng ở đầu bên kia điện thoại chính là anh ruột Lãnh Vô Tình của mình, nhưng lúc này ngoài việc chọn tin tưởng ra, cô đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.


“Anh là Quý Tứ Kỵ? Hậu nhân của Quý thị?” Đột nhiên, Lãnh Tuyết Nhi thình lình hỏi một câu.


Mười năm trước, lúc mà cô mới mười ba tuổi, Lãnh Đại Pháo đã đưa cô và Lãnh Vô Tình đến Tuyết Thành.


Vào thời điểm đó, Quý thị ở Tuyết Thành cũng đã mất danh ngay trong một đêm.


Sau đó, Quý thị đổi họ thành Lãnh.


Lãnh Đại Pháo đã giết toàn Quý thị. Lúc đó ông ta vốn tưởng rằng đã diệt cỏ tận gốc rồi, nhưng lại không hề nghĩ đến Quý Tứ Kỵ vậy mà thoát khỏi cái chết.


Chỉ có điều Lãnh Đại Pháo lúc này đã mất đi sức sống, căn bản không thể nào phân tích được tất cả mọi chuyện xảy ra vào năm đó.


Còn với Lãnh Tuyết Nhi, càng không biết phải đi phân tích điều gì nữa, mặc dù cô đã hai mươi ba tuổi rồi.


Nhưng lại không khác gì một đứa trẻ con không hiểu chuyện.


Dù sao, thấy cái dáng vẻ này của Lãnh Tuyết Nhi, Chu Hàn đã không còn lời gì để nói nữa rồi.


Vì vậy, lúc này Chu Hàn hoàn toàn không muốn để ý đến Lãnh Tuyết Nhi.


Chỉ có điều, trong lòng Chu Hàn vẫn còn một chút thương hại Lãnh Tuyết Nhi.


Lúc này Quý Tứ Kỵ lại không vội vàng bỏ trốn sau khi giết chết Lãnh Đại Pháo.


Thay vào đó, anh ta còn không kiêng nể gì mà ở lại, với dáng vẻ vô cùng tự tin.


Chu Hàn sẽ không can thiệp vào chuyện tranh chấp giữa Lãnh thị và Quý thị.


Mà theo tình hình trước mắt, Lãnh Đại Pháo đã chết, Lãnh Tuyết Nhi căn bản không thể làm chủ Lãnh thị được.


Lãnh Vô Tình cũng nằm ở trong tay Quý Tứ Kỵ, nếu như Chu Hàn đoán không sai, e rằng Lãnh thị không lâu nữa sẽ biến thành Quý thị rồi.


Quý Tứ Kỵ tốn thời gian mười năm để đoạt lại Lãnh thị.


Chu Hàn so sánh, còn cảm thấy cái tên Quý Tứ Kỵ cũng không tồi, ít nhất cũng xem là có năng lực.


“Chúng ta đi.” Chu Hàn lập tức quay về hướng đám người Tô Hàm nói, dù sao lúc này anh cũng đang nóng lòng đi cứu Hoàng Minh, Chu Tước và Huyền Vũ.


Ba người này trước đó còn bị thương không nhẹ, nếu như không nhanh chóng đưa đi Cảng Thành cho Tiết Minh Dương tiến hành chưa trị thì chỉ e rằng bất cứ lúc nào cũng đi về chầu ông bà được mất.


Rất nhanh, một nhóm người đã rời khỏi hiện trường.


Mà người của Lãnh thị căn bản không dám ngăn cản. Bởi vì bọn họ bây giờ còn không phân biệt rõ ràng được bên nào là chiến tuyến của mình, làm gì còn tâm tư đi cản đám người Chu Hàn kia?


“Bạch Hổ, Dạ Phong, Vân Nhi, các ngươi hộ tống mọi người ra khỏi Tuyết Thành trước.” Chu Hàn lập tức hạ lệnh, phân phó ba người đó.


Ba người không dám có chút chậm trễ nào, lập tức đáp một tiếng đầy cung kính, sau đó làm theo.


Mà Tô Hàm và Hách Lôi đang tính mở miệng nói gì đó, Chu Hàn lại quay về phía hai người họ nói: “Vợ à, em cứ yên tâm đi, giờ anh sẽ đi Giang thị cứu ba.”


Câu nói này của Chu Hàn không khác gì cho Tô Hàm một viên thuốc trấn an.


Có được câu nói này của Chu Hàn, Tô Hàm lúc này cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể rời đi cùng với đám Bạch Hổ.


Có điều, Hách Lôi lúc này lại một mặt lo lắng, không nhịn được mà mở miệng nói: “Con rể à, con nhất định phải chú ý an toàn, cố gắng cứu lão Tô về cho mẹ.”


Chu Hàn không nói thêm gì nhiều, thậm chí còn hơi quay đầu về phía Bạch Hổ ám thị bảo họ nhanh chóng đưa người đi.


Về phần mình, anh lại lên xe nhanh chóng rời đi.


Cùng lúc đó, trong bệnh viện ở Tuyết Thành.


“Cha, cha thả Tô Khánh Đông đi, con không muốn bị cuốn vào cái chuyện tranh đấu không ngừng này nữa, con cũng không cần Lãnh Tuyết Nhi nữa.”


Lúc này Giang Đại Hải nằm trên giường bệnh vô cùng thảm hại đang nói với một người trung niên hói đầu.


Người trung niên hói đầu tỏ vẻ hết hồn sau khi nghe lời thỉnh cầu của con trai.


“Đại Hải, con nghĩ cái gì đó? Đây không phải là phong cách làm việc của con mà.” Người đàn ông hói đầu rất bất ngờ hỏi.


Ở trong ấn tượng của ông, con trai của mình là người mà trước giờ không hề từ bi nhẹ tay.


Sự thật cũng là như vậy, Giang Đại Hải sống bao nhiêu năm thế này rồi, nhưng trước giờ đều không hề làm được một chuyện tốt nào.


Anh ta vô cùng tàn nhân, nhưng phàm là người có thù với anh ta, đều bị anh ta giết chết.


“Cha, con không muốn giống như trước kia nữa, đột nhiên lương tâm con tỉnh giấc, muốn rửa hết tội lỗi.” Giang Đại Hải cả mặt phiền muộn thở dài một hơi.


“Vậy được thôi, nếu như con trai con đã không muốn tính toán nữa thì người làm cha như cha đây cũng không thể quá nhỏ mọn được.” Người đàn ông hói đầu cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.


Rất nhanh, liền hạ lệnh cho người thả Tô Khánh Đông ra.


“Cha, hay là đưa Tô Khánh Đông đến sân bay đi, chúng ta không thể để người của Lãnh thị bắt được ông ta.”


Giang Đại Hải ngập ngừng, lại nói tiếp: “Làm người tốt thì làm cho trót, đưa Phật đưa đến Tây thiên.”


Người đàn ông hói đầu nghe được câu này sắc mặt càng trở nên ngạc nhiên hơn, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn làm như vậy, hạ lệnh cho thuộc hạ đưa Tô Khánh Đông đến sân bay.


Sau khi làm hết chuyện này, người đàn ông hói đầu liền bảo Giang Đại Hải không cần nghĩ nhiều nữa, dưỡng thương cho tốt đi.


Giang Đại Hải đương nhiên là gật đầu đáp ứng, thể hiện sẽ sớm xuất viện, giúp người đàn ông hói đầu quản lý Giang thị.


Người đàn ông hói đầu nhẹ nhõm gật gật đầu, sau đó liền đứng dậy rời đi.


Chỉ có điều, lúc rời đi, ông vô tình quay lại liếc nhìn Giang Đại Hải một cái, cảm thấy người con trai này của mình hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng mà cụ thể có chỗ nào không đúng thì ông lại không nói ra lời được.


Sau khi người đàn ông hói đầu rời đi, “Giang Đại Hải” nằm ở trên giường bệnh đột nhiên xuống giường, anh ta lôi Giang Đại Hải ở dưới gầm giường ra.


Lúc này, Giang Đại Hải bị trói chặt lại, cả người cứ vặn vẹo điên cuồng như con giòi vậy.


“Tỉnh dậy nhanh thế?” Vô Kiểm ngụy trang thành Giang Đại Hải lạnh lùng nói một câu, lại nhấc chân đạp gãy cổ của Giang Đại Hải.


Sau khi diệt được hậu họa, Vô Kiểm cởi bỏ lớp ngụy trang, lập tức biến mất vào bóng tối rồi nhanh chóng rời đi.


Anh lấy tốc độc nhanh nhất để chạy đến sân bay, đồng thời gọi cho Chu Hàn một cuộc điện thoại: “Nguyên soái, nhạc mẫu đại nhân của ngài đã được đưa đến sân bày rồi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Tuyết Thành, phải nhanh lên.”


Nói hết câu, Vô Kiểm tắt điện thoại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom