• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đế Quốc Chiến Thần (2 Viewers)

  • Chương 249-250

Chương 249: TINH THẦN SA SÚT.





Chu Hàn cau mày nhìn.





Chỉ thấy người đàn ông mặt thẹo đi lại, việc này khiến trong lòng Chu Hàn không khỏi bất an.





Anh nghĩ thầm, lẽ nào động tác của tên mặt thẹo đó lại nhanh như vậy?





Trước khi người đàn ông mặt thẹo rời đi, Chu Hàn với gã ta trao đổi số điện thoại với nhau để tiện liên lạc.





Nhưng hôm nay chỉ có vài phút đã nhận được điện thoại của đối phương, việc này làm Chu Hàn cảm thấy có chút mất cảnh giác.





“Chu nguyên soái, tôi đã chuyển thư đến tay Đường Minh Minh rồi.” Người đàn ông mặt thẹo ở đầu bên kia trầm giọng nói: “Tên này cứ đi loanh quanh ở trong bệnh viện, có vẻ anh ta biết chuyện gì đó.”





Câu cuối là người đàn ông mặt thẹo cố ý giải thích cho Chu Hàn biết.





Lúc này Chu Hàn cũng không có để ý.





Suy cho cùng, có một số việc không cần phải bận tâm, trong lòng hiểu rõ là được rồi.





“Thư đã đưa đến rồi khoan hẵng vội rời đi, hỏi anh ta có muốn đến đây cứu người không.” Chu Hàn trầm mặt một lát sau đó lên tiếng nhắc nhở.





“Đã rõ”, người đàn ông mặt thẹo ở đầu bên kia trả lời một câu sau đó cúp điện thoại.





Làm việc rất dứt khoát, không chút dây dưa.





Ngay cả Chu Hàn cũng bị sự quyết đoán của người đần ông mặt thẹo làm cho hoảng sợ.





Bởi vì ngoại trừ Tô Hàm thì người đàn ông mặt thẹo này chính là kẻ thứ hai dám cúp ngang điện thoại của Chu Hàn.





Nhưng mà điện thoại của Chu Hàn mới cúp không bao lâu lại đổ chuông lần nữa.





Vừa nhận điện thoại thì vẫn là của người đàn ông mặt thẹo gọi lại.





“Chu nguyên soái, anh ta muốn nói chuyện với ngài.” Người đàn ông mặt thẹo ở đầu bên kia nhẹ nhàng nói.





Mà “anh ta” trong miệng người đàn ông mặt thẹo nói đến đương nhiên là đang ám chỉ Đường Minh Minh.





Đối với điểm này Chu Hàn rất rõ ràng.





“Không thành vấn đề.” Chu Hàn trực tiếp đồng ý.





Rất nhanh điện thoại đã đổi thành giọng của Đường Minh Minh.





“Chu nguyên soái, anh bắt ba tôi có lợi ích gì?” Đường Minh Minh ở đầu bên kia điện thoại hét lên: “Cái lão già đó, tôi đã sớm mong ông ta chết!”





“Cho dù anh bắt được tôi thì sao? Cũng có liên quan gì đến tôi?”





“Đợi chút nữa tôi sẽ kêu con chó của anh đưa cho anh một lá thư, anh xem rồi nhất định sẽ rất vui vẻ.”





Đường Minh Minh ở đầu bên kia điện thoại nói một hơi không cho Chu Hàn có cơ hội mở miệng liền trực tiếp ngắt máy.





Mà vẻ mặt Chu Hàn trong chốc lát đã trầm xuống.





Chưa đến 10 phút, cửa phòng bệnh được đẩy ra, người đàn ông mặt thẹo bước nhanh vào trong.





“Chu nguyên soái, đây là thư hồi âm của tên kia đưa cho ngài.” Người đàn ông mặt thẹo cung kính đưa cho Chu Hàn một lá thư.





Chu Hàn cầm lấy lá thư trong chốc lát liền rất tức giận.





“Lại dám ra tay với Bạch Hoàn Tài!” Chu Hàn tức giận mắng.





Trên giấy viết rất rõ ràng, Bạch Hoàn Tài trúng độc hôn mê, rất có thể sẽ mất mạng.





Tên Đường Minh Minh này thực sự quá độc ác.





Anh ta không những hạ độc Tiểu Trân mà còn hạ độc Bạch Hoàn Tài đang nằm viện.





Chỉ với những hành vi xấu xa này đã khiến Chu Hàn tức giận!





“Tiết Minh Dương!” Chu Hàn trầm giọng nói.





“Nguyên soái, có gì căn dặn?” Tiết Minh Dương nghe vậy lập tức cung kính đi lên.





Chu Hàn quay đầu nhìn cậu rồi nói: “Chuẩn bị đi, lát nữa cùng tôi đi cứu người.”





Nói xong, Chu Hàn nhìn về phía Thanh Long.





Anh nói: “Thanh Long, điều tra cho tôi tung tích của Bạch Hoàn Tài.”





Thanh Long cung kính gật đầu nói: “Tuân lệnh!”





Sau đó anh ta liền bắt đầu tìm kiếm.





Không đến ba phút đã tìm ra tung tích của Bạch Hoàn Tài.





“Ở bệnh viện Hảo Lợi Dân.” Thanh Long vội vàng nói với Chu Hàn.





Chu Hàn gật đầu nhìn về phía Tiết Minh Dương, môi khẽ mở, nói: “Đi theo tôi!”





Tiết Minh Dương lập tức đuổi theo phía sau.





Đường Trường Não và Tiểu Trân thấy thế vẻ mặt lập tức rất lo lắng.





Nhưng Chu Hàn cũng không quay đầu lại đã nói một câu: “Thanh Long, bảo vệ Đường gia chủ và Tiểu Trân cho tốt!”





Nửa giờ sau, bệnh viện Hảo Lợi Dân.





Chu Hàn và Tiết Minh Dương nhanh chóng lên lầu ba, bước nhanh vào phòng bệnh số 307.





Vào lúc này, trong phòng bệnh.





Bạch Hoàn Tài nằm ở trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, không có người chăm sóc.





Thấy cảnh tượng như vậy, Chu Hàn không khỏi cảm thấy đau lòng.





Bạch Hoàn Tài sa sút đến mức này đều là do anh gây nên.





Lúc trước, Chu Hàn đồng ý với Bạch Hoàn Tài ủng hộ anh ta ngồi vào chiếc ghế chủ nhà họ Bạch.





Sau đó bởi vì có quá nhiều việc nên trì hoãn, hơn nữa thời cơ chưa đến nên Bạch Hoàn Tài đến nay vẫn chưa đạt được mong ước của mình.





Bất quá ngày này sẽ không còn xa nữa, chỉ trong một hai ngày tới Chu Hàn sẽ sớm hành động.





Suy cho cùng, anh muốn thu thập ba công thức bí mật của viên thuốc Sinh Ý, sau đó để Bạch Nhật Tẫn chế tạo thuốc, từ đó khiến Thanh Long trở về thời kì đỉnh cao.





Tất nhiên, bây giờ khi có được công thức bí mật của thuốc Sinh Ý, Chu Hàn sẽ giúp Bạch Hoàn Tài trở thành người đứng đầu nhà họ Bạch.





“Cứu người đi, nắm chắt thời gian.” Chu Hàn nhìn về phía Tiết Minh Dương lên tiếng nhắc nhở rồi rời khỏi phòng bệnh.





“Vâng!” lúc Chu Hàn đóng cửa phòng, Tiết Minh Dương cung kính đáp lại.





Chu Hàn ở ngoài phòng bệnh im lặng chờ đợi, 20 phút sau, cửa phòng bệnh cuối cùng cũng mở ra.





“Chu nguyên soái, nếu đoán không lầm, Bạch Hoàn Tài trúng phải chính là thuốc độc của nhà họ Mộc.” Tiết Minh Dương từ phòng bệnh đi ra giải thích với Chu Hàn.





Chu Hàn nghe vậy sắc mặt khẽ thay đổi nhưng rất nhanh cũng bình thường trở lại.





Suy cho cùng, anh đã sớm biết Bạch Hoàn Tài và người của nhà họ Mộc đã cấu kết với nhau.





Bây giờ Bạch Hoàn Tài trúng độc của Đường Minh Minh, không khác gì việc Đường Minh Minh sử dụng thuốc độc của nhà họ Mộc.





“Có giống với thuốc độc mà Tiểu Trân trúng phải?” Chu Hàn thình lình hỏi.





Tiết Minh Dương sắc mặt hơi thay đổi, cậu lắc đầu: ‘Không phải.”





Chu Hàn nghe vậy, trong phút chốc không khỏi cảm thấy nghi ngờ.





Nhưng mag anh cũng không có truy hỏi đến cùng.





Nói cho cùng, có một số việc chỉ cần tốn một chút thời gian là có thể tra ra manh mối.





Vả lại, trong lòng Chu Hàn rất rõ ràng, cho dù Tiết Minh Dương có hỏi nhiều, anh cũng không chắc sẽ trả lời.





Trùng hợp lúc này, Chu Hàn thông qua cửa phòng bệnh thấy Bạch Hoàn Tài nằm trên giường bệnh đã tỉnh lại.





Anh lập tức bước nhanh vào, đi đến bên cạnh giường bệnh.





“Chu nguyên soái, ngài đến rồi à?” Bạch Hoàn Tài nói không ra hơi, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua có chút tiều tụy.





Chu Hàn nghe vậy gật đầu, nói một câu: “Dưỡng bệnh cho tốt, đợi đến ngày xuất viện cũng chính là ngày mà anh trở thành người đứng đầu nhà họ Bạch.”





Chu Hàn trực tiếp vẽ cho Bạch Hoàn Tài một chiếc bánh lớn, an ủi đối phương.





Mà Bạch Hoàn Tài nghe được những lời này, tức khắc trong mắt anh ta lóe lên một tia sáng.





“Chu nguyen soái, là thật sao?” Bạch Hoàn Tài có chút khó tin hỏi.





Chu Hàn nghiêm túc gật đầu nói: “thật”





Giờ phút này, Bạch Hoàn Tài rất kích động.





Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân lộn xộn.





Không đợi đám người Chu Hàn kịp phản ứng, một đám người đã tiến vào.





“Chu Hàn?” người cầm đầu quát một tiếng: “sao anh lại ở đây? Ai cho anh đi vào?”





Chu Hàn nghe vậy quay đầu nhìn, chỉ thấy Bạch Như Ngọc.





Mà phía sau cô ta dẫn theo không ít người.


Chương 250: CÂM MIỆNG, CÚT.





Ánh mắt Chu Hàn không ngừng nhìn về phía sau đám người Bạch Như Ngọc đánh giá, thấy đám người này trông có vẻ như ở trong đội y tế.





“Tại sao tôi không thể đến đây?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi một câu, trên người đầy sát khí.





Tiết Minh Dương đứng ở một bên cũng không chịu được, mặt cậu không vui hùa theo nói: “Bệnh viện này cũng không phải nhà họ Bạch mấy người mở.”





Bạch Như Ngọc nghe vậy cười lạnh nói: “Trùng hợp quá, bệnh viện này chính là sở hữu của nhà họ Bạch, chỉ có con cháu nhà họ Bạch mới có thể vào.”





Cô ả rất kiêu ngạo, dừng một chút lại nói tiếp: “Người ngoài, nếu không được sự cho phép của nhà họ Bạch thì không thể vào.”





Đối với sự ngang ngược của Bạch Như Ngọc, Chu Hàn rất khó chịu, hai mắt anh hơi nheo lại.





“Nhìn cái gì mà nhìn?” Bạch Như Ngọc thấy vậy tức giận mắng một câu: “Mau thu lại cái ánh mắt đó của anh đi! Không thì tôi móc mắt anh ra đó.”





Lúc này đây, khí thế của Bạch Như Ngọc càng tăng lên, giống như một con thiên nga trắng đầy kiêu ngạo.





Đối với thái độ của Bạch Như Ngọc, Chu Hàn hoàn toàn không để vào mắt.





Anh lạnh lùng nói một câu: “Cô móc thử xem? Cứ thử qua đây, họ Chu tôi sẽ tiếp cô!”





Bạch Như Ngọc thấy khí thế của Chu Hàn so với mình có hơn chứ không kém, tức khắc cảm thấy da mặt như bị thiêu đốt, có hơi không nhịn được.





Ngoại trừ cô ả, các thành viên của đội y tế cũng nhìn chằm chằm Chu Hàn với vẻ mặt khinh thường.





Trong ánh mắt bọn họ tràn ngập sự coi thường.





Trông giống như Chu Hàn chính là một con bọ.





“Nếu không phải hôm nay có chuyện quan trọng phải làm, tôi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh!” Bạch Như Ngọc chậm rãi nói: “Còn không cút nhanh đi, đừng có ở đây làm chướng mắt.”





“Kẻ nên cút đi hẳn là mấy người?” Chu Hàn trực tiếp đáp trả, anh lên tiếng nói: “Mấy người sớm không đến muộn không đến, giờ này đến làm gì?”


“Nếu như thật lòng muốn cứu, hẳn là trước tiên cứu anh ta mới đúng.”





“Sao lại lại kéo dài đến lúc này, cố tình đợi chúng tôi cứu được anh ta rồi mới xuất hiện?”





“Anh ta” trong miệng Chu Hàn là ám chỉ Bạch Hoàn Tài.





Mà trong lòng anh giờ phút này cũng nghi ngờ, Bạch Như Ngọc có vẻ không mong đợi lắm khi thấy Bạch Hoàn Tài.





Vả lại Bạch Hoàn Tài đối với Bạch Như Ngọc cũng không có chút giá trị lợi dụng nào.





Vì gì mà Bạch Như Ngọc lại xuất hiện ở bệnh viện, còn dẫn theo cả đội y tế trông có vẻ rất chuyên nghiệp đến cứu Bạch Hoàn Tài.





Việc này khiến Chu Hàn có nghĩ cả trăm lần cũng không nghĩ ra.





“Gì cơ?” Lúc này, cả người Bạch Như Ngọc tức giận đến phát run.





Cô ta chỉ thẳng vào mũi Chu Hàn, nói từng câu từng chữ: “Mấy người đã cứu anh ta?”





Trong lúc nói, cô ta ra hiệu cho một vài nhân viên y tế bên cạnh yêu cầu họ lên kiểm tra.





Vài nhân viên y tế lập tức cầm thiết bị lên kiểm tra, rất nhanh đã có kết quả.





“Bạch tiểu thư, độc đã được giải hết rồi.” Người đi đầu đám nhân viên kiểm tra xong, vẻ mặt bình tĩnh nói với Bạch Như Ngọc.





“Khốn kiếp!” Bạch Như Ngọc nghe vậy chớp mắt liền nổi giận.





Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Chu Hàn, mở miệng nói từng câu từng chữ: “Dựa vào cái gì mà anh lại dám cứa anh ta?”





“Chúng tôi chỉ cần tách chất độc ra khỏi cơ thể tiểu Bạch, từ từ xét nghiệm là đã tìm ra thuốc giải rồi!”





“Anh giải độc cho anh ta một cách nhẹ nhàng như vậy, như thế chúng tôi làm sao có thể tiếp tục nghiên cứu thuốc độc của nhà họ Mộc?”





Thấy Bạch Như Ngọc phút chốc lâm vào trạng thái mất khống chế, Chu Hàn khẽ nhăn mày.





Anh không thể nào tưởng tượng được bản thân cứu Bạch Hoàn Tài lại biến thành tội nhân.





Giống như, Bạch Hoàn Tài không nên được cứu.





Bạch Như Ngọc vì lợi ích cá nhân mà lấy độc trên người Bạch Hoàn Tài làm thí nghiệm.





Ý đồ rất đáng bị lên án.





“Bạch tiểu thư, cô nói lời này không sợ bị sét đánh sao?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi.





Bạch Như Ngọc bị lời nói của Chu Hàn chọc cho tức giận bật cười, cô ta hung tợn trợn mắt nghiến răng nói: “Tôi bị sét đánh?”





“Anh mới bị sét đánh đó, họ Chu kia, anh sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”





“Vhuyện của nhà họ Bạch chúng tôi, anh nhúng tay vào làm gì? Hôm nay tôi muốn anh phải chết!”





Bạch Như Ngọc thẹn quá hóa giận la to, móc điện thoại ra làm bộ như muốn gọi điện thoại.





Đối với tư thế này của Bạch Như Ngọc, Chu Hàn không sợ chút nào.





Lúc chờ điện thoại được kết nối, Bạch Như Ngọc còn tuyên bố: “Họ Chu, hôm nay anh đừng mong có thể sống mà rời khỏi bệnh viện Hảo Lợi Dân!”





“Trừ khi là người của tôi giết chết anh rồi ném ra ngoài!”





“Còn có cậu!” Bạch Như Ngọc chanh chua trừng mắt nhìn Tiết Minh Dương, khuôn mặt xấu xí của cô ta ngay lập tức lộ ra.





“Tôi nói cho cậu biết, thằng nhóc con nhà cậu cùng với tên họ Chu đều sẽ gặp họa, còn nghĩ rằng bản thân là kẻ bắt nạt!” Bạch Như Ngọc điên cuồng hét lên.





Kết quả lời vừa nói xong thì đầu bên kia đã được kết nối.





Hai mắt Chu Hàn hơi nhíu lại, thấy Bạch Như Ngọc thay đổi thái độ đang muốn mở miệng nói chuyện với người ở đầu bên kia.





Chu Hàn không nói hai lời đã bước đến, anh đột nhiên vươn tay, nhanh như chớp, nhanh đến nỗi làm người ta hoa mắt.





Không đợi Bạch Như Ngọc kịp thời phản ứng, Chu Hàn đã đoạt lấy điện thoại của cô ta.





“Tôi là Chu Hàn, có bao nhiêu người kêu đến hết đi, có nhiêu năng lực kêu toàn bộ đến đi, tôi đợi mấy người ở bệnh viện Hảo Lợi Dân.” Chu Hàn nói xong một hơi liền đem điện thoại của Bạch Như Ngọc quăng xuống đất.





Anh không chút do dự trực tiếp nhấc chân dẫm nát.





Theo đó tiếng “răng rắc” vang lên, di động của Bạch Như Ngọc trong phút chốc liền vỡ nát.





Cảnh này khiến Bạch Như Ngọc tức giận đến mức nổi trận lôi đình.





Nếu không phải cô ta mang đến là đội ngũ y tế chữa bệnh, cô ta hận không thể kêu những người này đi đối phó với Chu Hàn.





“Chu Hàn, anh thật quá đáng.” Bạch Như Ngọc lạnh giọng, giọng cũng nhỏ đi rất nhiều.





Chu Hàn nhìn ra được đây chính là sự yên tĩnh trước khi cơn bão đến.





Anh lạnh lùng nhìn Bạch Như Ngọc một cách chăm chú, thấy vóc dáng hoàn mỹ của cô ta không ngừng run rẩy, đôi mắt nhất thời hơi nhíu lại.





“Anh biết vừa rồi tôi gọi điện thoại cho ai không?” Bạch Như Ngọc kiêu ngạo nói: “là ông Tần, gọi là Tứ Phương Chế Tài, anh dám nói chuyện với ông Tần như vậy, chỉ có anh chịu thiệt.”





“Chỉ sợ ngay cả tôi cũng sẽ bị anh liên lụy mà chịu thiệt, Chu Hàn, anh là đồ khốn chính cống!”





Thấy Bạch Như Ngọc tức giận như thế, trong lòng Chu Hàn không hề dao động, thậm chí còn muốn cười.





“Nói xong rồi?” sau khi Bạch Như Ngọc ổn định trở lại, Chu Hàn lạnh giọng hỏi.





“Nói xong thì sao? Chưa nói xong thì sao?” Bạch Như Ngọc tỏ ra mạnh mẻ, khí thế hỏi.





“Nói xong thì cút! Chưa nói xong thì ngậm miệng lại rồi cút!” Chu Hàn không chút nể mặt, trực tiếp nói.





Cuối cùng hai bên cũng như nước với lửa.





“Được, họ Chu kia, anh có khí phách!” Bạch Như Ngọc quái dị cười: “Tôi xem xem lát nữa anh sẽ có kết cục như thế nào!”





“chỉ cần ông Tần đến…”





Không đợi Bạch Như Ngọc nói xong, Chu Hàn tiến lên không chút do dự tát xuống một cái.





“Bốp” một âm thanh vang lên, Chu Hàn lớn tiếng mắng: “Nghe không hiểu tiếng người sao?”





“Tôi bảo cô ngậm miệng lại, cút!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom