• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đế Quốc Chiến Thần (3 Viewers)

  • Chương 241-242

Chương 241: KHÔNG CÓ ĐƯỢC NÓ THÌ PHÁ HỦY NÓ.





Tác giả: Nhất Cân Vãn Chiếu.





“Vừa rồi đang bận, không biết có điện thoại gọi đến.” Tiểu Trân tùy tiện nói dối.





Đường Minh Minh nghe xong liền cau mày.





Anh ta nghe ra Tiểu Trân đối với mình có chút miễn cưỡng.





Trong lòng thầm đoán có thể do lần trước bản thân đối với Tiểu Trân có hơi quá đáng, có lẽ Tiểu Trân vẫn còn ghét mình.





Đường Minh Minh mở miệng, lời hẹn gặp mặt Tiểu Trân vừa nói đến bên miệng chỉ đành nuốt xuống.





Anh ta im lặng một lát, sau đó nghĩ, Tiểu Trân là do A Cửu dẫn đến.





Có thể mượn danh A Cửu để đi tìm Tiểu Trân.





Trước đó, Đường Minh Minh đã điều tra kỹ càng Tiểu Trân, kiểm tra rất rõ ràng, hung hăng sờ soạng một phen.





Hạ quyết tâm xong, Đường Minh Minh nói: “Dạo gần đây A Cửu đang tìm em, anh ta nói muốn gặp em.”





Dứt lời, Đường Minh Minh hít sâu một hơi.





Nói xong đã cảm thấy không ổn, sau đó anh ta liền chuyển đề tài: “Anh ta không liên lạc được với em nên kêu anh hẹn em.”





Tiểu Trân có chút do dự, A Cửu đã bỏ rơi mình, tại sao lại muốn tìm mình.





Chẳng lẽ A Cửu đã xảy ra chuyện gì?





Cho dù A Cửu đã bỏ rơi Tiểu Trân, nhưng cô gái tốt bụng này vẫn lo cho anh ta.





Chỉ là có một điều khiến Tiểu Trân đặc biệt khó hiểu chính là tại sao A Cửu lại để Đường Minh Minh liên lạc với mình?





Mặc kệ gì đi nữa, bây giờ trong lòng của Tiểu Trân đang rất hoảng loạn.





Cho dù cô ấy ghét A Cửu, nhưng nói như thế nào đi chăng nữa thì A Cửu cũng là cháu trai của ông nội.





Cũng chính vì như vậy, Tiểu Trân sẽ không khoanh tay trơ mắt đứng nhìn A Cửu xảy ra chuyện.





Cuối cùng, Tiểu Trân mím môi hạ quyết tâm, rồi sau đó nói: “A Cửu hẹn tôi gặp mặt ở đâu?”





Nghe thấy lời Tiểu Trân nói ra, Đường Minh Minh mừng rỡ như điên.





Mà Tiểu Trân cũng tìm ra cho bản thân một lý do phù hợp để tự an ủi chính mình.





Có lẽ A Cửu bởi vì có việc nên mới không tiện liên lạc với mình đi.





Đường Minh Minh nghe được lời đòng ý của Tiểu Trân, trong lòng rất vui mừng.





Anh ta nhướng mày, trầm giọng nói: “Gặp nhau ở phố cổ phía Tây thành phố.”





Giờ phút này, Đường Minh Minh cố ý làm ra dáng vẻ thận trọng.





Tiểu Trân vừa nghe thấy là ở phố cổ phía Tây trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ.





Tại sao A Cửu lại hẹn ở phố cổ…





Phải biết rằng phố cổ bên đó có chút thiên, rất không an toàn.





Chỉ là, càng bởi vì phố cổ bên đó hẻo lánh, Tiểu Trân càng khẳng định A Cửu xảy ra chuyện, cho nên càng thận trọng hơn trong mọi mặt.





Tiểu Trân nghiêm túc nói: “Được, gặp lại ở phố cổ phía Tây.”





Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Trân thu dọn một chút rồi vội vàng ra khỏi cửa.





Trước khi ra ngoài, cô gửi một tin nhắn cho Chu Hàn, tỏ rỏ bản thân muốn đi đến phố cổ phía Tây.





Lúc này, Chu Hàn đang ở bệnh viện đợi Tiết Minh Dương đến.





Sau khi nhận được tin nhắn của Tiểu Trân trong lòng đầy sự nghi ngờ.





Tiểu Trân muốn đi phố cổ phía Tây, Bạch Hoàn Tài nhất định sẽ báo cho chính mình đầu tiên.





Nhưng tại sao lại không nhận được tin nhắn của Bạch Hoàn Tài mà lại nhận được của Tiểu Trân.





Việc này ám chỉ rằng Bạch Hoàn Tài có khả năng đã xảy ra chuyện.





“Mọi chuyện đều phải cẩn thận.” Chu Hàn trả lời tin nhắn, trước tiên liên lạc với Đệ nhất Hội Trưởng, kêu ông ta thông báo cho các anh em Võ Minh đi bảo vệ Tiểu Trân.





Sau đó, Chu Hàn lại gọi điện thoại cho Bạch Hoàn Tài.





Kết quả là đầu bên kia không ai nghe máy, Chu Hàn đột nhiên có một dự cảm xấu.





“Bác sĩ Lê, đi điều tra xem bệnh nhân nhập viện có ai tên Bạch Hoàn Tài không.” Chu Hàn nhìn bác sĩ Lê nói.





Bác sĩ Lê nghe vậy lập tức gật đầu làm theo.





Phố cổ phía Tây bên kia.





Tiểu Trân tới quán ăn nhỏ đã hẹn trước, nhanh chóng bước vào, thấy Đường Minh Minh đang ngồi một mình ở vị trí gần cửa.





Tiểu Trân có chút sốt ruột, vội tiến lên hỏi: “Đường Minh Minh, tại sao chỉ có một mình anh? A Cửu đâu?”





Đường Minh Minh nghe thấy những lời này liền cười nhẹ, vẻ mặt tươi cười nói: “Em khoan nóng vội, trước tiên hãy nói chuyện của chúng ta.”





Đường Minh Minh thâm tình nói: “Tiểu Trân, anh thực sự rất yêu em, em đồng ý ở bên cạnh anh đi!”





Tiểu Trân nghe vậy chân mày nhíu lại, cố kiềm nén sự kinh tởm, cảm thấy cần phải nói rõ ràng với Đường Minh Minh.





Hít một hơi thật sâu, lúc này cô ấy mới lên tiếng: “Đường Minh Minh, thực ra tôi không thích anh dù chỉ là một chút, vậy nên càng không thể nào làm bạn gái của anh.”





Sau khi nói xong, cô ấy trực tiếp đứng lên, lạnh nhạt nói: “Nếu không có chuyện gì khác vậy tôi xin phép đi trước.”





Cô ấy đã sớm biết Đường Minh Minh lừa mình, A Cửu vốn chẳng có chuyện gì.





Tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ là lời nói dối của Đường Minh Minh.





Đường Minh Minh thấy vậy, lập tức nói: “Vậy trước không nói chuyện của chúng ta.”





Tiện thể chuyển đề tài: “Đúng rồi, thực ra là A Cửu tìm em, anh dắt em đi tìm anh ta.”





Tiểu Trân nghe vậy nghi ngờ hỏi: “Anh chắc chắn sẽ không gạt tôi?”





Đường Minh Minh nghe vậy buồn cười nói: “Anh không cần phải lừa em, anh thề!”





Thấy Đường Minh Minh khẳng định như vậy, Tiểu Trân chỉ đành gật đầu nói: “Vậy được rồi.”





Tiếp đó hai người một trước một sau bước ra khỏi quán ăn nhỏ.





Tiểu Trân theo sau Đường Minh Minh vào một con hẻm nhỏ rất yên lặng, cô ấy càng nhìn càng cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, luôn cảm giác có điều tồi tệ sẽ xảy ra.





Vào sâu khoảng 10 mét, Đường Minh Minh vẫn không dừng lại, con hẻm này sâu không thấy điểm đến.





Trong lòng Tiểu Trân càng thêm lo lắng, cô vội vàng dừng bước, chất vấn: “Làm gì có A Cửu ở đây.”





“Cái tên A Cửu đó có lẽ vẫn còn ở Thái Bình Dương.”





Tiểu Trân mặt lạnh xuống: “Anh thế mà lại gạt tôi?”





Dứt lời, cô liền nói với bộ dạng rất tuyệt tình: “Tôi phải đi về, chúng ta về sau cũng không cần gặp mặt nữa.”





Vừa nói xong, Tiểu Trân liền xoay người rời đi.





Đường Minh Minh nghe Tiểu Trân quyết liệt như thế, “đùng” một phát cơn tức giận của anh lập tức nổi lên.





Anh ta nắm chặt tay: “Vậy mà dám từ chối tôi? Cô gái, em đừng có mà không biết điều như vậy.”





“Có biết bao nhiêu phụ nữ muốn ở cùng với Đường Minh tôi anh đây không, em đừng quá tự phụ!”





Thấy Đường Minh Minh thẹn quá hóa giận, Tiểu Trân càng thêm cảm thấy ghê tởm.





Cô ấy lạnh lùng nói: “Tôi không thèm.”





Ném cho anh ta một câu, cô ấy liền vội vàng rời khỏi.





Đường Minh Minh tức giận đấm lên bức tường, máu tươi lập tức chảy ra.





Đôi mắt anh ta hơi nhíu lại, trong ánh mắt lóe lên một sự ác độc.





Đường Minh Minh cúi đầu trầm tư một lát, cuối cùng nhanh chóng đuổi theo bắt lấy Tiểu Trân, nghiến răng gằn từng chữ: “Anh không có được, người khác cũng đừng mơ có được.”





“Hoàn cảnh thường thì anh đều sẽ phá hủy.” anh ta cười dữ tợn với vẻ mặt đáng sợ.





Nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Minh Minh, Tiểu Trân đã nhận ra có điều không ổn.





Chỉ sợ kẻ này rất có thể sẽ làm ra chuyện xằng bậy.





“Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có làm bậy!” Tiểu Trân vội lên tiếng nhắc nhở, đồng thời chạy về phía trước.





Trên mặt Đường Minh Minh mang theo nụ cười tàn nhẫn bước nhanh đuổi theo, tay giơ lên, một nắm bột màu tím ngay lập tức bay về phía Tiểu Trân.





Tiểu Trân không kịp tránh đi, ngay lập tức hít vào!





Chương 242: Bác sĩ Lê bất mãn





Đôi mắt cô ta hơi hơi co rụt lại, cả người bắt đầu lảo đảo nhìn như sắp ngã xuống. Sắc mặt tái nhợt, môi phát tím, rõ ràng là trúng độc không nhẹ.





Đường Minh Minh nhìn thấy tiểu Trân đã trúng độc, đoán chừng không sống được bao lâu.





Nháy mắt anh ta cảm thấy buồn tẻ nhàm chán, nhưng trước khi tiểu Trân chết, anh ta phải làm gì đó.





Một ý nghĩ xấu xa nảy ra trong đầu anh ta, Đường Minh Minh một tay ôm tiểu Trân lên, lúc này cả người tiểu Trân vô lực, vốn không có cách nào lùi về phía sau, thậm chí ngay cả việc giãy giụa cũng rất khó khăn.





Mặt cô ta đầy tuyệt vọng, thật sự muốn chết đi cho rồi.





Lúc này, tiểu Trân như cá nằm trên thớt, mặc cho Đường Minh Minh xử lý.





Ngay lúc Đường Minh Minh sắp thành công, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn.





Lập tức, một đám đệ tử Võ Minh chạy vào.





Đường Minh Minh bị doạ sợ, còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị nhóm người xông lên đánh đấm đến khi anh ta phải kêu lên vì đau đớn.





Trong thời gian chưa tới mười giây, Đường Minh Minh cả người bị đánh đến nằm trên đất, bộ dáng không thể nhúc nhích, trông vô cùng thê thảm.





Đám đệ tử Võ Minh thấy Đường Minh Minh bị đánh đến không thể động đậy, lập tức buông tha cho anh ta.





“Trúng độc quá nặng!” một người trông đám đệ tử Võ Minh đỡ lấy tiểu Trân, đồng thời tự thử dò xét hơi thở đối phương.





Sau khi dò xét phát hiện hơi thở cô ta mong manh, quả thật trúng độc không nhẹ.





“Việc này không thể xem thường được, phải mau chóng báo cho hội trưởng!” một người trong đám đệ tử Võ Minh nhắc nhở.





Rất nhanh, bọn họ đã đến chỗ hội trưởng để báo cáo sự việc.





Mà hội trưởng sau khi nhận được tin đã nhanh chóng liên lạc cho Chu Hàn.





Lúc này, Chu Hàn đang ở trong bệnh viện chờ Tiết Minh Dương.





Bác sĩ Lê mặt đầy kích động, ông ta không ngừng đánh giá Tiết Minh Dương.





“Tuổi trẻ tài cao, đúng là tuổi trẻ tài cao nha!” Bác sĩ Lê khen ngợi, biểu cảm trên khuôn mặt ông ta vô cùng chân thành tha thiết.





Tiết Minh Dương có chút nghi hoặc nhìn bác sĩ Lê, tuy rằng cũng không quen biết đối phương, nhưng vẫn lễ phép gật gật đầu nói: “Tiền bối quá khen.”





Bác sĩ Lê cười ha ha: “Cậu trai trẻ, cậu rất có tương lai!”





“Chu nguyên soái đã nói với tôi, cậu có thể bắt chước làm ra Liệt Hỏa Đan của Bạch thị!”





Nghe bác sĩ Lê nói xong, Tiết Minh Dương chỉ có thể lắc lắc đầu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào.





Thấy việc này có chút khó xử, Chu Hàn định lên tiếng giải vây.





Ngay là lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.





Mở điện thoại lên, là hội trưởng gọi đến.





“Chu nguyên soái, việc ngài giao phó đã hoàn thành.” Sau khi nhấc máy Chu Hàn nghe được giọng nói cung kính của hội trưởng được truyền đến từ đầu dây bên kia.





“Người đã cứu được, chỉ là có chút rắc rối.” hội trưởng ở đầu dây bên kia do dự một lát, sau đó thay đổi đề tài, tính mang mọi chuyện nói ra, sợ chậm trễ sẽ làm cho tiểu Trân nguy hiểm đến tính mạng.





“Có chuyện gì rắc rối?” Vừa nghe xong lời hội trưởng nói,d ây thần kinh của Chu Hàn lập tức căng thẳng, anh lo lắng tiểu Trân xảy ra chuyện gì.





“Đường Minh Minh bỏ thuốc độc vào người cô ấy, hiện tại tình hình rất nguy cấp.” Hội trưởng ở đầu dây bên kia thở dài một tiếng, nói ra sự thật.





Chu Hàn nghe vậy lập tức im lặng, nhưng chỉ im lặng trong chốc lát, anh lập tức đưa ra quyết định: “Nhanh, mau chóng đem tiểu Trân tới bệnh viện!”





Dứt lời, Chu Hàn đang muốn cúp điện thoại, nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện, lúc này vội vàng lên tiếng hỏi: “Đường Minh Minh đang ở đâu?”





Hội trưởng ở đầu dây bên kia nghe vậy có chút kinh ngạc.





Chỉ là ông ta vẫn nhanh chóng trả lời: “Lúc đó chỉ lo cứu tiểu Trân, cho nên không quá để ý đến Đường Minh Minh.”





“Nghe các đệ tử nói tình hình, Đường Minh Minh bị đánh đến không thể động đậy.”





Nói được một nửa, hội trưởng đột nhiên hiểu ra được điều gì, lập tức nói : “Tôi sẽ phái người đi bắt cậu ấy.”





“Không cần.” Chu Hàn nói ra hai chữ, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.





Đối với Đường Minh Minh, Chu Hàn còn chưa tính tới việc lấy mạng anh ta.





Nhưng hôm nay người này lại dám làm chuyện vô liêm sỉ như vậy với tiểu Trân……





Chu Hàn có chút do dự, đối với Đường Trường Não, anh sẽ không cho ông ta một chút mặt mũi.





Nhưng mà, Chu Hàn lại có thể hiểu được sự bất lực của Đường Trường Não với tư cách là một người cha.





Hơn nữa, Đường Trường Não đối với Chu Hàn vẫn luôn cung kính, hôm nay ông ta đau răng nên tới bệnh viện kiểm tra.





Kết quả gặp được Chu Hàn, ông ta cực kỳ nhiệt tình giúp đỡ, còn tìm bác sĩ Lê đến đây hỗ trợ.





Chứ Hàn nhìn ra được tâm tư của Đường Trường Não.





Cho nên, cũng không vội vàng lấy mạng Đường Minh Minh.





Cuối cùng, anh quyết định để cho người làm cha như Đường Trường Não tự mình giải quyết.





Sau khi đã quyết định xong, Chu Hàn nhanh chóng gửi cho Đường Trường Não một tin nhắn, đem chuyện của Đường Minh Minh nói cho ông ta biết.





Nhưng lúc này, Đường Trường Não nửa ngày cũng không thấy trả lời tin nhắn.





Nếu là bình thường, chỉ sợ người này đã sớm hấp tấp chạy đến lấy lòng, thậm chí còn gọi điện thoại cho Chu Hàn để lôi kéo làm quen.





Việc như lúc này, thật sự rất khác thường.





Điều này chứng tỏ, Đường Trường Não rất quan tâm đến chuyện này, đồng thời chìm đắm trong suy tư và vướng mắc.





Đối với chuyện này, Chu Hàn cũng không suy nghĩ nhiều.





Anh chỉ im lặng chờ đợi.





Mà bác sĩ Lê thấy thế, không nhịn được mà thúc giục: “Này, cậu trai trẻ, không biết cậu có thể cùng tôi đi chữa bệnh cũ cho cụ Vương không?”





Bác sĩ Lê mặt đầy tha thiết, đôi mắt nhìn về phía Tiết Minh Dương phảng phất như có ánh sáng phát ra.





Trạng thái này, thật giống như Tiết Minh Dương là báu vật trong mắt ông ta.





“Việc này còn phải xem ý của Chu Nguyên soái.” Tiết Minh Dương trực tiếp nói ra một câu.





Đồng thời, anh ta mặt đầy cung kính nhìn về phía Chu Hàn.





Khả năng phán đoán tình huống của Tiết Minh Dương rất tốt, cậu ta biết rõ trong trường hợp này bản thân nên nói gì, làm gì.





Cậu ta biết rõ bản thân đang làm việc cho Chu Hàn, cho nên những việc lớn như thế này, nhất định phải nghe theo sự an bài của Chu Hàn.





“Tôi đi xem xét trước.” Chu Hàn hơi hơi trầm ngâm một tiếng: “Tiết Minh Dương ở lại, đợi lát nữa giúp tiểu Trân giải độc.”





Ý của Chu Hàn vô cùng rõ ràng, anh muốn cho Tiết Minh Dương cứu tiểu Trân trước.





Tiết Minh Dương trông lòng nghi hoặc không biết tiểu Trân là xảy ra chuyện gì, nhưng ngoài miệng cậu ta cũng không hỏi quá nhiều.





Cậu ta chỉ cung kính gật đầu trả lời một tiếng: “Vâng!”





Mà bác sĩ Lê khi thấy Chu Hàn muốn đi gặp mặt ông cụ Vương, sắc mặt hơi đổi.





Rất rõ ràng, ông ta không quá tin tưởng Chu Hàn.





Tuy là như thế, nhưng kết quả này đối với bác sĩ Lê mà nói đã rất tốt.





Dù sao, ít nhất Chu Hàn cũng đã đáp ứng xem qua bệnh.





Còn nữa, Tiết Minh Dương lại không phải không qua xem bệnh, chỉ là chờ một lát sẽ qua, kết quả cũng giống nhau mà thôi.





Đối với việc này, trong lòng bác sĩ Lê hiểu rõ.





Ông ta lập tức nhiệt tình gật đầu nói: “Vậy cũng được, phiền Chu nguyên soái qua đó trước.”





Chu Hàn có thể thấy rõ sự bất mãn giấu sâu trong đôi mắt của bác sĩ Lê.





Chỉ là Chu Hàn không nói gì, coi như không có chuyện gì xảy ra.





Mà bác sĩ Lê lại càng không phát hiện Chu Hàn đã sớm nhìn thấu ông ta, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, liền mời Chu Hàn đến khu y tế đặc biệt nơi ông cụ Vương nằm.





“Cụ Vương!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom