• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đế Quốc Chiến Thần (4 Viewers)

  • Chương 221-222

Chương 221. Bất đắc dĩ


Tên cao tầng kia ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tôi cũng không muốn tàn phá bông hoa của tổ quốc, nhưng là do cậu dám uy hiếp tôi, tôi phải tính sổ thôi.”


“Chặt một bàn tay, thế nào?” Gã cười lạnh một tiếng, hù dọa Tiết Minh Dương.


Đây là chiến thuật tâm lý của tên cao tầng, trước tiên là dọa sợ Tiết Minh Dương, tránh để cậu giở trò.


“Không thể chặt.” Giờ phút này Tiết Minh Dương bình tĩnh lạ thường, thẳng thắn đáp lại một câu.


Tên cao tầng nghe thế sắc mặt thay đổi, gã ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại: “Sao lại không thể chặt?”


Trạng thái kia giống như đang muốn đẩy người ta vào chỗ chết vậy.


“Nếu anh chặt tay tôi, chỉ sợ tôi sẽ không tình nguyện làm việc cho anh, thậm chí có thể còn đâm sau lưng anh đó.” Tiết Minh Dương nhìn thẳng tên cao tầng, gằn từng tiếng vô cùng kiên định.


Tên cao tầng nghe thế lập tức cười lạnh một tiếng: “Cậu nói như vậy, chẳng lẽ nếu tôi không chặt tay cậu, vậy cậu sẽ không đâm sau lưng tôi sao?”


Vừa nghe thấy thế, Tiết Minh Dương bình tĩnh đáp: “Đương nhiên là không.”


“Thứ nhất, bây giờ tôi đã là tù nhân, sống chết toàn bộ là dựa vào một câu của anh. Không giết tôi, tôi đương nhiên là cảm kích, sẽ quý trọng sinh mạng này.”


“Thứ hai, anh đã dám dùng tôi, vậy chắc chắn là có nhược điểm, nếu không thì anh cũng không dễ dàng xúi giục tôi ra tay với Chu Hàn.”


Tiết Minh Dương cố ý thay đổi xưng hô, cố gắng bày tỏ thái độ của mình.


Trên thực tế là chỉ vì lừa gạt tên cao tầng mà thôi.


Mặc kệ là ngoài miệng xưng hô thế nào, nhưng trong lòng Tiết Minh Dương vẫn mãi mãi vô cùng kính trọng Chu Hàn.


“Ha ha ha…” Tên cao tầng nghe thế lập tức cất tiếng cười to: “Không tồi không tồi, tuổi còn nhỏ mà có thể làm được đến nước này, sau này chắc chắn là một nhân tài.”


Gã cười ha ha một tiếng, sau đó nói tiếp: “Nghe nói y thuật của cậu rất cao, không biết có hứng thú gia nhập Như Liệt đoàn hay không?”


Tên cao tầng nhiệt tình mời Tiết Minh Dương, đương nhiên là vô cùng thích dáng vẻ của cậu ta.


Nhưng chưa kịp đợi Tiết Minh Dương trả lời, mấy người Tony Bond bên cạnh đã giành lên tiếng trước: “Tên phản bội.”


“Tiết Minh Dương, cậu dám gọi thẳng tên của Nguyên soái?” Nét mặt của Tề Họa Mi tái mét, cô ta tức giận đến mức cả người phát run.


Tony Bond thì lại như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm Tiết Minh Dương, trạng thái như đang đợi thời cơ để cắn trả cậu một ngụm vậy.


Tiết Minh Dương cũng không để tâm tới thái độ của mọi người đối với mình, cũng không nháy mắt với bọn họ để biểu lộ rõ ràng lập trường và ý đồ thật sự của mình.


Tiết Minh Dương lo lắng rằng đầu óc ba người này không đủ nhanh nhạy, nếu để bọn họ thấy được ý đồ thật của mình, chỉ sợ sẽ bị tên cao tầng của Như Liệt đoàn nhìn thấu.


Dù sao thì lúc này ngoài những người ở ngoài sáng đang nhìn mình chằm chằm ra thì ở trong tối cũng có không ít người đang ngấm ngầm nhìn.


Lần này Tiết Minh Dương không thể để thất bại được.


Nỗi khổ của cậu chỉ có mình cậu biết.


Người ta có câu, đã diễn thì phải diễn cho trót.


Lúc này, đối mặt với lời đe dọa của mấy người Tony Bond, Tiết Minh Dương phải phản bác.


Nếu không thì sẽ bị cao tầng của Như Liệt đoàn nhìn ra được sơ hở.


Cứ như thế chỉ sợ chuyện sẽ trở nên náo loạn, đây là cảnh mà cậu không hề muốn nhìn thấy.


Tiết Minh Dương đang cố gắng làm cho Như Liệt đoàn tin tưởng mình, nếu một chi tiết nhỏ bị phát hiện, sẽ khiến mình không thể nào cứu chữa được.


Mà nếu cậu cứ như vậy mà ngã ngựa, chắc chắn Chu Hàn sẽ thiếu một trợ thủ đắc lực.


Cho nên lúc này, Tiết Minh Dương chỉ có thể kiên nhẫn, giả vờ làm dạng người mà cậu ghét nhất.


“Hai người nước ngoài cứ líu ríu gì vậy?” Tiết Minh Dương hít sâu một hơn, sau đó làm bộ tức giận nói với hai người Tony Bond: “Bớt nói nhảm đi, không khéo tôi lại giết hai người đấy.”


“Hơn nữa, tôi đã quyết định gia nhập Như Liệt đoàn rồi, đây là vinh dự của tôi, hai người không sợ chết, còn tôi vẫn còn trẻ, tôi sợ chết.”


Dứt lời, cậu dời mắt nhìn về phía Tề Họa Mi.


“Còn cô, cô nghĩ mình là ai? Suốt ngày chỉ biết gào thét, sớm đã chướng mắt cô rồi.” Tiết Minh Dương tức giận, lên tiếng uy hiếp: “Con đàn bà thối, bớt nói nhảm đi, tôi cào nát mặt cô bây giờ.”


Tiết Minh Dương cứ thế mà dọa sợ ba người, lúc này cậu chỉ muốn ba người này mau ngậm miệng lại.


Nếu bọn họ tiếp tục nói nhảm nữa thì tất cả mọi người sẽ vì bọn họ mà bị cuốn vào nguy hiểm.


Cái gọi là họa từ miệng mà ra, thế nhưng ba người Tony Bond lại không chịu hiểu.


Tiết Minh Dương thất vọng vô cùng, mấy câu vừa rồi là do cậu thật sự tức giận.


“Hay lắm.” Tề Họa Mi lập tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta chỉ tay vào Tiết Minh Dương, chửi ầm lên: “Cái đồ lang băm cậu, ỷ vào chuyện mình có năng lực, đi theo Chu nguyên soái để hưởng lợi, bây giờ gặp chuyện lại muốn qua cầu rút ván…”


Tề Họa Mi cứ như thế không biết sống chết, còn mắng chửi không ngừng.


Tiết Minh Dương lập tức nổi giận, cậu nhìn chằm chằm Tề Họa Mi, sau đó hung hăng huých vào cô ta một cái.


Lúc này dây thừng trói Tiết Minh Dương vẫn chưa được cởi ra, nếu không phải do bị dây thừng trói, chỉ sợ vừa rồi Tề Hòa Mi không phải chỉ nhận một cái huých mà là một cái tát.


Cao tầng của Như Liệt đoàn thấy thế lập tức mừng trong lòng.


Gã hoàn toàn có thể nhìn ra được sự thù hận của Tiết Minh Dương đối với ba người Tony Bond.


Tiết Minh Dương đã thành công lừa gạt được cao tầng của Như Liệt đoàn, dùng sự phẫn nộ của bản thân để che mắt đối phương, khiến đối phương nghĩ mình thật sự về phe gã.


“Người đâu, cởi trói cho cậu ta.” Cao tầng của Như Liệt đoàn vung tay lên, sau đó một gã sát thủ nhanh chóng đi đến trước mắt Tiết Minh Dương.


Người nọ rút cao ra, thoải mái cắt đứt dây thừng trên người Tiết Minh Dương.


Dây thường rơi xuống, chớp mắt Tiết Minh Dương đã được tự do.


Cậu không nói hai lời mà đưa tay tát vào mặt Tề Hòa Mi, còn cố ý bày ra dáng vẻ hung ác.


Tiết Minh Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô dám chửi tôi thêm một lần nữa xem?”
Dứt lời, cậu quay đầu nhìn về phía tên sát thủ đứng phía sau kia.


Sau đó khách sáo lên tiếng nói: “Anh trai này, cho tôi mượn dao một chút.”


Rõ ràng là bắt nạt kẻ yếu. Ánh mắt ba người Tony Bond nhìn về phía Tiết Minh Dương như là ba ngọn lửa.


Mà Tiết Minh Dương sao có thể nhịn? Cậu vì muốn thành công lừa gạt lấy được sự tín nhiệm của cao tầng Như Liệt đoàn, những hành động lúc này đều là do cậu cố gắng kiềm nén sự ghét bỏ mà làm.


Tiết Minh Dương cảm thấy bản thân mình thật đáng xấu hổ, chỉ là hiện tại cậu không còn lựa chọn nào khác.


“Khốn nạn.” Tony Bond bên cạnh thấy thế giãy dụa định chạy đến liều mạng với Tiết Minh Dương.


Tony Panghsang cũng như thế, hai anh em vọt đến trước mặt Tiết Minh Dương, học theo cách cậu huých Tề Họa Mi mà hung hăng huých cậu.


Nhưng hai người Tony Bond chưa kịp đụng đến người Tiết Minh Dương, họ đã bị tên sát thủ kia đá một phát ngã lăn quay xuống đất.


Tiết Minh Dương nhận lấy dao từ trong tay sát thủ, sau đó xông lên đá cho hai người Tony Bond mỗi người một cái, hơn nữa là còn nhắm ngay mặt để đá.


Hai người dưới chân chốc lát đã ngất xỉu.


Sau khi đối phó với hai người xong, Tiết Minh Dương lại bước nhanh về hướng Tề Họa Mi.


Tay cậu không ngừng vuốt ve con dao nhỏ, dự định sẽ ra tay với mặt của Tề Họa Mi.


“Làm tốt lắm.” Tên cao tầng của Như Liệt đoàn ở một bên vỗ tay khen ngợi, gã càng ngày càng thích thanh niên này.


Thật đúng là dám làm dám chịu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.


Hiện giờ Như Liệt đoàn rất thiếu những nhân tài như vậy, thậm chí trong lòng gã còn hạ quyết tâm phải bồi dưỡng Tiết Minh Dương một phen mới được.


“Cám ơn đã khen.” Tiết Minh Dương cũng không quay đầu lại, cứ thế mà khách sáo đáp lại một tiếng, lúc này cậu vung dao về phía Tề Họa Mi.


“A.” Tề Họa Mi sợ đến mức hét lên một tiếng, sau đó ngất ngay tại chỗ.


Tiết Minh Dương khó khăn lắm mới dừng dao lại, trong lòng cậu lúc này đang rất kinh hoảng.


Vừa rồi cậu đúng là muốn dọa Tề Họa Mi.


Bây giờ đã thành công dọa cho đối phương ngất xỉu rồi, coi như cũng đã làm xong chuyện.


Tiết Minh Dương bày ra dáng vẻ cứng cỏi xong, lúc này đưa dao cho tên sát thủ kia.


Ngay lúc cậu đang định mở miệng giải thích vì sao mình lại không ra tay với Tề Hòa Mi, tên sát thủ kia lên tiếng nói: “Sao? Không ra tay à?”


Tên cao tầng của Như Liệt đoàn cũng nheo mắt lại, trong phòng có bao nhiêu người thì bấy nhiêu ánh mắt đều đổ dồn lên người Tiết Minh Dương.


Tất cả mọi người như hổ rình mồi mà nhìn cậu.


“Không.” Vẻ mặt Tiết Minh Dương đầy lạnh lùng đáp lại: “Cô ta đã bị dọa cho ngất rồi, muốn hủy dung nhan cô ta thì cũng phải đợi cô ta tỉnh lại, để cô ta cảm nhận một phen mới được.”


Tiết Minh Dương cố nén lại cơn quặn đau trong lòng, nói hết những gì cần nói.


Tên cao tầng của Như Liệt đoàn bên cạnh nghe thấy thế, lập tức giơ ngón tay cái với Tiết Minh Dương: “Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy.”


Dứt lời, gã nói tiếp: “Đi thôi, đích thân tôi dẫn cậu vào bàn, chúng ta cùng nhau uống vài ly, đêm nay chúng ta hợp tác với nhau đối phó Chu Hàn.”


Chương 222. Tuổi trẻ đầy hứa hẹn


“Được.” Tiết Minh Dương lập tức đồng ý ngay: “Đa tạ đại ca nể tình.”


“Ha ha ha…” Tên cao tầng Như Liệt đoàn nghe vậy liền bật cười ha hả.


Cùng lúc đó, ở một nơi khác.


Chu Hàn đã một mình đi vào xưởng đóng tàu phía Nam.


Anh muốn trước khi bước vào cuộc chiến ác liệt thì phải cứu bốn người Tony Bond ra trước.


Hơn nữa, thời gian cụ thể giao hàng chỉ có Tiết Minh Dương mới nắm rõ.


Những hàng hoá này vẫn luôn khiến anh lo lắng, Chu Hàn giao toàn quyền cho Tiết Minh Dương đến xử lý.


Rất nhanh, Chu Hàn ẩn vào chỗ tối lẻn vào căn phòng nhỏ tối đen, tìm thấy ba người Tony Bond.


Hai mắt anh hơi nhíu một chút, ánh mắt không ngừng quan sát trên người ba người họ.


Một lúc sau, xác định ba người họ chỉ là bị đánh ngất xỉu, cũng không có xuất hiện biểu hiện nguy hiểm tính mạng, lúc này mới thở phào một hơi.


Chỉ là, trái tim Chu Hàn lại đột nhiên nhảy một cái.


Bởi vì anh không phát hiện bóng dáng của Tiết Minh Dương, chẳng lẽ Tiểu Tiết đã bị hại?


Mí mặt Chu Hàn giật giật, trong lòng có chút khó chịu không yên.


Ngay lúc anh lộ diện, mấy tên trông coi Tony Bond trong nháy mắt quay đầu nhìn về phía Chu Hàn.


Dường như trong giây lát ánh mắt của bọn chúng va vào Chu Hàn, một thanh đao quân đội lập tức hiện lên.


Không đợi mấy tên sát thủ kịp phản ứng, thanh đao quân đội cũng đã cắt vỡ cổ họng của bọn chúng, trong nháy mắt đưa bọn chúng vào chỗ chết.


Giải quyết hết mấy tên sát thủ, bảo đảm về sau không lộ ra tin đồn, Chu Hàn nhanh chóng bước lại trước mặt mấy người Tonny Bond.


Cùng lúc cởi dây trói cho mấy người họ, Chu Hàn cũng không vội vàng đánh thức bọn họ.


Bởi vì một chút nữa bên ngoài còn có rất nhiều sát thủ chia từng nhóm từng nhóm trở lại tuần tra.


Cho nên lúc này Chu Hàn cũng không vội cứu người ra, ngược lại là dự định giấu bọn họ đi trước, chỉ cần có thể bảo đảm sự an toàn của mấy người họ, sống xót qua trận chiến khốc liệt đêm này là được rồi.


Đang lúc Chu Hàn hít sâu một hơi, chuẩn bị chui vào chỗ tối tìm nơi giấu bọn Tony Bond, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.


Chu Hàn nhướng mày, quay đầu nhìn lại.


Trong nháy mắt chỉ thấy cánh cửa của căn phòng nhỏ màu đen bị mở ra, bản thân Chu Hàn đã bại lộ rồi, lúc này liền tiếp tục ra tay.


Lúc này, Tiết Minh Dương đang cùng tên cao tầng Như Liệt đoàn uống rượu, đột nhiên nghe thấy một thanh âm vang lên.


Cậu đã uống không ít rượu, mà tên cao tầng Như Liệt đoàn cũng tận lực rót rượu, muốn sau khi Tiết Minh Dương quá chén, để cậu say rượu mà nói ra lời thật.


Nhưng Tiết Minh Dương nhìn qua một cái đã biết mưu kế của gã liền tương kế tựu kế, dứt khoát uống từng ngụm lớn.


Trong lúc đó thừa dịp đi vệ sinh, nhét vào trong miệng một viên thuốc nâng cao tinh thần mang theo bên người, để bản thân luôn tỉnh táo


Đang lúc tên cao tầng Như Liệt đoàn lại lần nữa xác thực Tiết Minh Dương rốt cuộc có phải thật lòng quy thuận không.


Một tên sát thủ đột nhiên vô cùng lo lắng lao đến, mặt mũi gã đầy vẻ kinh hoảng nói: “Tên họ Chu lén vào nội bộ cứu người đi rồi.”


“Hoảng cái gì, đã sớm nằm trong dự liệu”. Tên cao tầng Như Liệt đoàn vung tay lên, cười ha ha một tiếng, đồng thời xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Tiết Minh Dương .


Giờ phút này mặt mũi Tiết Minh Dương tràn đầy đắc ý, nghiễm nhiên trưng ra bộ dạng đã đoán trước.


Vừa rồi lúc cùng đối phương uống rượu, cậu cũng đã đoán được Chu Hàn sẽ mạo hiểm tới cứu người, đồng thời đem việc này thông báo cho đối phương.


Mà tên cao tầng Như Liệt đoàn kia cũng tin lời nói của Tiết Minh Dương, bây giờ càng chứng thực được ý nghĩ của Tiết Minh Dương.


“Tôi hiểu rõ Chu Hàn nhất, ngài yên tâm, tiếp theo chỉ cần phối hợp tốt với tôi là được.” Tiết Minh Dương nháy nháy mắt về phía tên cao tầng đó, mặt mũi tràn đầy thần bí lên tiếng nói với gã.


Tên cao tầng kia nghe vậy càng cười lớn, lúc này gã nói với Tiết Minh Dương: “Tới đi.”


Tiết Minh Dương gật đầu nói: “Được.”


Dứt lời, cậu chộp lấy vũ khí nóng đã chuẩn bị từ lâu trên bàn, bước nhanh đến trước mặt tên tên cao tầng đó.


Sát thủ đứng bên cạnh thấy thế, lập tức mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, gã ra vẻ muốn ra tay với Tiết Minh Dương.


Nhưng tên cao tầng Như Liệt đoàn kia lại lên tiếng nói: “Không được ra tay.”


“Đây là một cuộc chơi có chủ đích đã sắp đặt của tên họ Chu”.


Tên sát thủ kia nghe vậy, sắc mặt lúc này mới có chút hoà hoãn lại.


“Đi thôi, Tiết lão đệ.” Tên cao tầng Như Liệt đoàn lúc này vung tay về phía Tiết Minh Dương, ra hiệu đã sẵn sàng chơi.


Tiết Minh Dương nhẹ gật đầu, lúc này dùng vũ khí nóng chĩa vào đầu của tên cao tầng Như Liệt đoàn, nắm lấy gã bước nhanh đến căn phòng nhỏ màu đen.


Rất nhanh, Tiết Minh Dương đã bắt được tên cao tầng Như Liệt đoàn đi vào phòng tối.


“Chu Nguyên soái.” Tiết Minh Dương lúc này hướng về phía Chu Hàn hô to một tiếng: “Ngài chạy mau, không cần lo cho tôi.”


Chu Hàn thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi.


“Tiểu Tiết, sao cậu lại mạo hiểm như vậy?” Chu Hàn lúc này hỏi Tiết Minh Dương.


Nhưng Tiết Minh Dương lại nói: “Nguyên soái, đi mau.”


Chu Hàn giờ phút này đã tức giận, anh thấy tên cao tầng Như Liệt đoàn bị Tiết Minh Dương bắt lấy, cái này chẳng phải là một cái cơ hội quá tốt sao?


Chỉ cần bắt được tên cao tầng Như Liệt đoàn, lúc do tất cả sát thủ trên trận đều sẽ trở thành rắn mất đầu.


Cứ như vậy, Chu Hàn liền chiếm lấy quyền chủ động.


Sau khi nắm chắc quyền chủ động, đối phó với những sát thủ này chẳng phải giống với trò đùa thôi sao


Chu Hàn tốc độ rất nhanh, đảo mắt đi đến trước mặt tên cao tầng đó.


Mà Tiết Minh Dương thấy thế, trong lòng vô cùng vui mừng.


Tên cao tầng Như Liệt đoàn bên cạnh càng không nhúc nhích, nghiễm nhiên bày ra một trạng thái tuỳ ý làm hại.


Chu Hàn xông lên một tay bóp lấy cổ của tên cao tầng Như Liệt đoàn, anh lên tiếng quát lớn một đám sát thủ: “Tất cả đừng nhúc nhích. Nếu không tôi bóp chết gã.”


Tên cao tầng Như Liệt đoàn đang phối hợp với Tiết Minh Dương diễn trò, lúc này cũng không giãy dụa, ngược lại còn tỏ vẻ sợ hãi.


Gã đã thương lượng với Tiết Minh Dương, Tiết Minh Dương làm bộ bắt gã lại, ném gã cho Chu Hàn làm con ác chủ bài.


Một khi Chu Hàn buông lỏng cảnh giác, lúc tự cho rằng đã nắm chắc toàn cục, Tiết Minh Dương liền thừa cơ dùng súng bắn vào đầu Chu Hàn.


Đang lúc Tên cao tầng Như Liệt đoàn mặt ngoài sợ hãi trong lòng đắc ý, Tiết Minh Dương lại thờ ơ làm thinh.


Mà Chu Hàn giờ phút này đã hoàn toàn nắm giữ thế cục, một đám sát thủ đều mắt nhìn chòng chọc vào anh, không có người nào dám động thủ.


Tên cao tầng Như Liệt đoàn hung hăng hướng về phía Tiết Minh Dương nháy mắt, để cậu nhanh nổ súng.


Nhưng Tiết Minh Dương lại ngơ ra tại chỗ, cũng không có vội vã động thủ, cái này khiến tên cao tầng Như Liệt đoàn trong nháy mắt phát điên.


Gã thậm chí không nhịn được la lên một câu: “Tranh thủ thời gian ra tay đi.”


Chu Hàn nghe vậy nhướng mày, dùng khóe mắt liếc qua đánh giá Tiết Minh Dương một chút.


Kết quả lại phát hiện, Tiết Minh Dương đưa tay nổ súng bắn mấy tên sát thủ.


“Cậu làm cái gì thế?” Tên cao tầng Như Liệt đoàn kia lập tức lo lắng đến đỏ bừng cả mắt.


Nhưng một giây sau, họng súng của Tiết Minh Dương lại ấn vào trên trán của gã.


Tiết Minh Dương tràn đầy kiên định, gằn từng chữ một: “Anh có phải thật sự cho rằng tôi sẽ phản bội Nguyên soái không?”


“Vậy anh thật quá ngây thơ rồi”.


Dứt lời, Tiết Minh Dương còn trêu tức cười một tiếng.


Tên cao tầng Như Liệt đoàn mắt càng trợn tròn, gã phẫn nộ, không cam lòng, tuyệt vọng…


Đủ loại cảm xúc ập thẳng vào nội tâm của gã, làm gã như sắp phát điên, cả người đều trở nên mâu thuẫn phức tạp.


“Thằng nhãi ranh, dám chơi tôi?” Tên cao tầng Như Liệt đoàn hướng về phía Tiết Minh Dương gầm rú.


“Có gì không dám?” Tiết Minh Dương hỏi lại một tiếng: “Hôm nay tôi chính là chơi anh đấy, thì sao nào?”


Nói đến một nửa, lời nói của cậu thay đổi: “Tôi còn dám bắn bể đầu heo của anh đấy. Anh tin hay không?”


“Trong mắt tôi, anh chính là một cái đầu óc heo, dáng dấp lại còn tai to mặt lớn, khiến người cảm thấy vô cùng buồn nôn.”


Tiết Minh Dương không chỉ có khí thế hùng hổ, còn mở miệng châm chọc tên cao tầng Như Liệt đoàn.


Điều này làm gã tức giận đến toàn thân phát run, thậm chí hận không thể giết chết Tiết Minh Dương.


Gã không bao giờ có thể nghĩ tới nước này, gã đã nhìn rõ ràng tên nhóc này chính là một tên liều lĩnh, rõ ràng chính là hạng người ham sống sợ chết.


Thế nhưng tại sao bản thân lại bị lừa dễ dàng như vậy?


Cái này nào giống như là hạng người ham sống sợ chết? Cái này rõ ràng chính là một con hồ ly già.


Lúc này tên cao tầng Như Liệt đoàn đang suy nghĩ, Tiết Minh Dương quả thực chính là một lão già đội lốt một tên nhóc con.


Thậm chí gã bắt đầu hoài nghi tuổi tác của Tiết Minh Dương. Cái này rõ ràng chính là biểu hiện điên cuồng.


Tên cao tầng Như Liệt đoàn phát điên, giờ phút này gã tức giận đến nỗi thiếu chút nữa muốn phát nổ tại chỗ


Tiết Minh Dương ngược lại không thèm quan tâm đến thái độ của gã.


“Nguyên soái, diệt gã không?” Tiết Minh Dương ở bên cạnh cung kính hỏi Chu Hàn.


Chỉ cần Chu Hàn gật đầu, Tiết Minh Dương lúc nào cũng có thể bóp cò.


Cậu nghe lời Chu Hàn răm rắp, cái này không chỉ là bắt nguồn từ sự bội phục của bản thân với Chu Hàn.


Mà bởi vì xuất phát từ tình cảm với Chu Xung.


Tiết Minh Dương từ nhỏ đến lớn đều được Chu Xung nuôi dưỡng, cho nên cậu tự nhiên nghe lời Chu Xung.


Thậm chí, cậu đi theo Chu Hàn cũng là một cách để báo đáp Chu Xung.


Lúc Tiết Minh Dương suy xét, dường như chỉ có cố gắng trung thành với Chu Hàn, cậu mới xứng đáng với công ơn dưỡng dục của Chu Xung.


Chỉ là, cậu từ trước đến nay chưa từng nghĩ cho bản thân mình.cv
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom