• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đệ Nhất Thần Y!!! (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Nói tổng giám đốc Lưu đích thân đến đón tôi

Triệu Minh Phong nói xong cười ha ha, sải bước vào nhà họ Lưu.

Triệu Thu Yên tái mặt, bởi vì sự ủng hộ của nhà họ Lưu rất quan trọng. Cô ấy cứ nghĩ dựa vào thân phận chủ tịch tập đoàn Phong Niên sẽ có thể bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Lưu. Chỉ cần cô ấy trình bày kế hoạch ba năm tiếp theo thì chắc chắn sẽ được ủng hộ.

Nhưng chẳng ngờ cuối cùng không bước qua được cửa.

Thất bại rồi, hóa ra mình mơ mộng quá sớm, cũng do cô ấy quá bốc đồng.

Diệp Trường Thanh đến động viên: "Đừng lo, không phải vẫn còn tôi sao? Tôi đi nói với tổng giám đốc Lưu một tiếng, chắc chắn có thể nhận được sự ủng hộ."

Triệu Thu Yên khẽ lắc đầu: "Đến tôi mà còn không được, anh chỉ là một bác sĩ... Thôi, quên đi, bây giờ anh đừng nói gì nữa. Để tôi yên tĩnh một lát, suy nghĩ xem có cách gì khác không."

Cô ấy lấy tai xoa huyệt Thái Dương, nhíu mày suy tư.

Diệp Trường Thanh đi tới cửa, nói với bảo vệ: "Anh vào báo với tổng giám đốc Lưu một tiếng, nói Diệp Trường Thanh tới, kêu ông ấy ra tiếp đón tôi! Nhanh chân lên một chút!"

Giọng điệu ra lệnh nghiễm nhiên như một vị lãnh đạo đi thị sát công việc, kêu cấp dưới đến đón tiếp.

Bảo vệ cảm thấy hơi hoài nghi: "Anh... Anh có chắc là nói tổng giám đốc Lưu của chúng tôi tới đón anh? Có gì đó nhầm lẫn không?"

Diệp Trường Thanh quát lớn với vẻ uy nghiêm: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì! Nói tổng giám đốc Lưu của các anh nhanh chân lên! Năm phút thôi, quá hạn tôi không đợi đâu!"

Bảo vệ bị khí thế của Diệp Trường Thanh thao túng, bởi vì với thân phận của tổng giám đốc Lưu, không ai có tư cách kêu anh ta tới gặp. Nhưng giọng điệu này quá đanh thép, cảm giác như xảy ra chuyện lớn rồi. Bảo vệ sợ làm trễ nải việc lớn của tổng giám đốc Lưu nên không dám khinh thường: "Được, để tôi vào hỏi một tiếng."

Anh ta chạy chậm vào sân rồi khuất bóng, chỉ còn lại hai bảo vệ nhìn về phía Diệp Trường Thanh với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Triệu Thu Yên rất kinh ngạc vì hành động này của Diệp Trường Thanh, đợi đến khi cô ấy lấy lại tinh thần đã thấy bảo vệ rời đi.

Cô ấy tức giận phàn nàn Diệp Trường Thanh: "Diệp Trường Thanh, tôi đã nói rồi, anh chỉ cần ngồi yên là được, sao anh lại không nghe hả? Nói tổng giám đốc Lưu tới gặp anh ư, anh biết người ta có địa vị như thế nào, còn anh có địa vị như thế nào không hả? Tiêu rồi đấy, lần này thực sự đắc tội nhà Lưu rồi."

Hai bảo vệ tỏ ra khó hiểu, nhìn Diệp Trường Thanh mà lắc đầu, hành động đó như muốn nói Diệp Trường Thanh gặp xui rồi.

Diệp Trường Thanh vẫn bình tĩnh, anh không muốn giải thích, có đôi khi giải thích một vạn lần cũng không thuyết phục bằng Lưu Hằng Dự tự đến tiếp đón.

Anh nhìn vào trong sân nhà, vẫn không thấy ông ấy xuất hiện thì chợt nhíu mày, lẩm bẩm trong miệng: "Chẳng lẽ không ở nhà?"

Triệu Thu Yên lườm Diệp Trường Thanh: "Tổng giám đốc Lưu đang đón tiếp hai người bọn họ, sao lại không ở nhà?"

Diệp Trường Thanh giật mình: "Có thể là bảo vệ thấy tổng giám đốc Lưu tiếp nên không dám đến quấy rầy. Anh bảo vệ này nhát gan quá. Chúng ta đợi thêm lát nữa đi."

Hai bảo vệ khác đứng ở cổng tỏ rõ vẻ không vui, họ rất bất mãn với Diệp Trường Thanh.

Triệu Thu Yên vẫn không tin, nhưng Diệp Trường Thanh lại nói cứ như là sự thật.

Trong lòng cô ấy chợt xuất hiện một chút hy vọng mỏng manh, cô ấy hy vọng đó là sự thật.

Đây cũng là cách duy nhất để cô ấy có thể gặp được tổng giám đốc Lưu.

Hơn mười phút nữa trôi qua.

Trong sân vang lên tiếng bước chân.

Diệp Trường Thanh nhìn về phía sân, cuối cùng bảo vệ cũng đi ra, phía sau anh ta có ba người nữa. Bao gồm ba con Triệu Minh Phong và một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.

Người đàn ông kia hơi mập mạp, mặc quần áo bình thường, đang cười nói với ba con Triệu Minh Phong.

Mắt Triệu Thu Yên trợn to, tỏ ra rất khó tin.

Diệp Trường Thanh không nói điêu, anh thật sự làm được.

Tổng giám đốc Lưu đích thân đến tiếp đón!

Triệu Thu Yên nhớ ông nội từng nói mình nên thân thiết với Diệp Trường Thanh hơn, bây giờ cô ấy đã hiểu lý do vì sao.

Hóa ra thân phận của Diệp Trường Thanh không tầm thường, chỉ một câu nói đã khiến tổng giám đốc Lưu tự đến chào đón.

Cô ấy đưa tay khoác tay Diệp Trường Thanh, nói nhỏ: "Không ngờ anh chỉ cần nói một câu mà tổng giám đốc Lưu thật sự ra tiếp đón. Tôi... Tôi hiểu lầm anh rồi, anh đừng tức giận."

Diệp Trường Thanh nghe lời nói dịu dàng của cô, trong lòng anh cảm thấy rất thoải mái, nhưng anh vẫn chưa hiểu rõ tình hình lắm: "Ai là tổng giám đốc Lưu?"

Đến tận bây giờ anh vẫn chưa thấy Lưu Hằng Dự, trong lòng đã hơi bực mình.

Triệu Thu Yên nghĩ Diệp Trường Thanh vẫn đang tức giận nên bèn nói: "Trường Thanh, tôi biết vừa nãy tôi có hơi nặng lời. Anh đừng giận, sau này tôi sẽ chú ý cách nói chuyện hơn."

Khi hai người đang nói chuyện, bốn người kia đã đi đến cổng.

Bảo vệ chỉ vào Diệp Trường Thanh rồi nói với người đàn ông mập mạp mặc quần áo bình thường: "Tổng giám đốc Lưu, anh ta là người kêu anh đến tiếp đón."

Lưu Thụy đánh giá Diệp Trường Thanh từ trên xuống dưới, càng nhìn càng tức giận: "Chỉ dựa vào cậu cũng dám kêu tôi ra tiếp đón, cậu nghĩ nhà họ Lưu là nơi nào?"

Triệu Minh Phong đứng bên cạnh cũng đổ thêm dầu vào lửa: "Tôi nói rồi mà, cái đồ nít ranh này chỉ giỏi ba hoa, không có tư cách bước vào phủ Lưu nên dùng cách này để gặp mặt. Nhưng mà gặp rồi thì sao, tổng giám đốc Lưu sẽ không bao giờ hợp tác với hai người đâu!"

...

Triệu Thu Yên tái mặt, một chút hi vọng vừa được thắp lên đã vụt tắt trong chớp mắt.

Cuối cùng Diệp Trường Thanh vẫn lừa cô ấy, tất cả đều là những lời hoang đường, vô căn cứ.

Giờ thì hay rồi, chịu biết bao nhục nhã và khinh miệt.

"Diệp Trường Thanh... có cần phải như vậy không? Tại sao lại không nói thật?"

Diệp Trường Thanh cũng rất phiền muộn: "Tôi thực sự quen biết tổng giám đốc Lưu, nhưng không phải tổng giám đốc Lưu này mà là tổng giám đốc Lưu - Lưu Hằng Dự."

Khóe miệng Lưu Thụy nở nụ cười lạnh lùng: "Cậu còn muốn gặp ba tôi? Cậu còn không có tư cách để gặp tôi chứ đừng nói đến ba tôi, đừng nằm mơ nữa! Nhà họ Lưu không chào đón hai người đâu! Đi khỏi đây đi!"

Triệu Minh Phong cũng đứng bên cạnh mỉa mai: "Mau đi thôi! Hai người còn không vào được nhà họ Lưu, đừng hòng mơ tưởng được ủng hộ!"

Ông ta nói xong bèn quay đầu kêu Triệu Thu Sơn nghênh ngang rời đi.

Mặt Triệu Thu Yên đỏ tới tận mang tai. Cuộc ời cô ấy chưa khi nào mất mặt như vậy, hôm nay lại trở thành trò cười trước mặt bác cả.

Tất cả là do Diệp Trường Thanh.

Chuyện lần này khiến cô ấy hoàn toàn mất niềm tin vào Diệp Trường Thanh.

Hai năm trước ông cụ Lưu Hằng Dự bắt đầu ở ẩn không ra ngoài, ông nội mình đến cũng không gặp được chứ huống gì là một Diệp Trường Thanh không quyền không thế.

Cô ấy nhìn Diệp Trường Thanh đầy thất vọng: "Tại sao phải nói hươu nói vượn? Bây giờ mất hết hi vọng rồi, anh vui chưa?"

Nói xong, cô ấy xoay người rời đi.

Diệp Trường Thanh vội vàng giải thích: "Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm. Tôi quen Lưu Hằng Dự thật mà. Cô đừng đi!"

Triệu Thu Yên hừ lạnh một tiếng, sau đó bước lên ô tô, đánh xe rời đi, để mặc Diệp Trường Thanh ở lại đây một mình.

Lưu Thụy nhìn Diệp Trường Thanh rồi khẽ lắc đầu, dùng mấy trò mèo này lừa ông ta ra mặt, cuối cùng cũng chỉ chuốc lấy nhục nhã ê chề.

Ba bảo vệ nhìn Diệp Trường Thanh, cảm thấy hả hê.

Không khác gì một thằng hề, những lời ba hoa khoác lác đã bị vạch trần trong chốc lát.

Vẻ mặt Diệp Trường Thanh hơi khó coi, biết vậy thì trước đây đã lưu số điện thoại của lão già kia.

Bây giờ hỏng hết bánh kẹo rồi.

Bỗng nhiên, một chiếc xe hơi dừng lại, Lưu Thụy chạy chậm đến đến cửa ô tô, xoay người mở cửa xe.

Một ông lão chống batoong bước xuống xe.

Ông lão có mái tóc bạc phơ, sắc mặt hồng hào, đôi mắt khép hờ, ông ấy sở hữu khí thế khiến người khác phải sợ hãi.

Ông ấy nhìn thấy Lưu Thụy thì hơi ngạc nhiên: "Sao anh lại ở đây?"

Lưu Thụy chỉ vào Diệp Trường Thanh: "Tên nhóc này nói quen biết con để lừa con ra đây. Con chưa kịp đuổi cậu ta đi thì ba đã về. Ba à, ba đi chậm thôi."

Lưu Hằng Dự ngẩng đầu nhìn lướt qua Diệp Trường Thanh, đột nhiên sửng sốt.

Ánh mắt như dính cứng lên người Diệp Trường Thanh, không thể di chuyển được, ông ấy thốt lên: "Là... thần... thần y Diệp ư?"
Chương 22: Tổng giám đốc Lưu làm tài xế

Lưu Thụy thấy ông cụ nhìn chằm chằm Diệp Trường Thanh, còn kêu thần y gì đó thì tưởng ông ấy nhận nhầm người, trước giờ mắt ông cụ vẫn luôn kém, có đôi khi còn không nhận ra được nam hay nữ.

Anh ta bèn nói: "Ba, đây là một tên lừa đảo thôi, đừng để ý. Bây giờ trên đời loại người gì cũng có, còn dám đến nhà họ Lưu chúng ta mà lừa gạt."

Lưu Hằng Dự nheo mắt lại, quan sát cẩn thận, càng nhìn càng thấy giống: "Cậu... là thần y mà."

Diệp Trường Thanh đáp lời đầy lạnh lùng: "Sao hả, khỏe rồi là không nhận ra tôi nữa à?"

Lưu Hằng Dự nghe thấy giọng nói, lập tức đến chào đón: "Thật sự là cậu, khách quý, khách quý, cậu là khách quý nhất của phủ Lưu tôi. Thật sự vẻ vang cho kẻ hèn này mà!"

Cảnh tượng đó khiến Lưu Thụy phải nhíu mày, cứ cho là bác sĩ chữa khỏi bệnh cho ba thì cũng không cần nhiệt tình đến vậy chứ. Chữa bệnh đưa tiền, chỉ là một giao dịch thôi mà. Với địa vị của nhà họ Lưu ngày hôm nay, chẳng lẽ còn phải cung kính với một bác sĩ như vậy ?

Diệp Trường Thanh hừ lạnh một tiếng: "Đừng giả mù sa mưa. Vừa nãy con của ông còn mắng tôi, nói tôi là đồ lừa đảo. Cửa nhà họ Lưu của ông cao quá, tôi với không đến!"

Lưu Hằng Dự sững sờ, sau đó quay đầu quát lớn với Lưu Thụy: "Xin lỗi thần y Diệp mau! Đồ không có mắt, anh lại dám láo với thần y Diệp!"

Lưu Thụy nhíu mày, nơi này chẳng những có Diệp Trường Thanh, mà còn có ba bảo vệ đứng nhìn. Dù sao anh ta cũng là chủ của cả nhà họ Lưu, vậy mà không chừa cho anh ta tí thể diện nào.

Anh ta không kìm được mà phản bác: "Ba, cậu ta chỉ chữa khỏi bệnh cho ba thôi mà. Nhà ta cũng đưa tiền cho cậu ta rồi, có cần phải mang ơn như vậy không?"

Lưu Hằng Dự tức giận tới mức run rẩy: "Anh biết tôi bị bệnh gì không?"

Lưu Thụy cảm thấy không có gì lớn: "Không phải chỉ là..."

Không đợi anh ta nói dứt lời, Lưu Hằng Dự đã tát vào mặt Lưu Thụy: "Thằng ranh con, anh còn nói “không phải chỉ là”, bệnh chạy chữa khắp nước cũng không ai chữa khỏi. Vậy mà anh lại nghĩ là chuyện cỏn con sao?"

Lưu Thụy ôm mặt, nhìn ba mình với vẻ khó tin: "Ba... Ba đánh con?"

Bị tát ngay trước mặt Diệp Trường Thanh và ba bảo vệ, sao anh ta có thể chịu được nỗi nhục này.

Lưu Hằng Dự chỉ hận rèn sắt không thành thép giọng, mắng: "Mất dạy, dám bất kính với thần y Diệp nữa thì tôi đánh gãy chân anh. Tức chết mất thôi."

Lưu Thụy vẫn cảm thấy không phục, ôm mặt nói: "Ba, nhà họ Lưu hô mưa goi gió trong giới kinh doanh, mà con là chủ nhà họ Lưu, ba cũng đừng đánh con vì một tên bác sĩ chứ, sau này làm sao con quản lý cấp dưới được?"

Lưu Hằng Dự hừ lạnh: "Đồ mất dạy, cái tôi lo không phải mặt mũi của anh với cấp dưới mà tôi lo anh có thể sống được hay không. Bệnh này của tôi là bệnh di truyền, ban đầu không nói với anh là vì sợ anh nghe thấy sẽ sốc. Từ nay về sau mạng của anh phải phụ thuộc vào thần y Diệp rồi!"

...

Mặt Lưu Thụy trắng bệch, bệnh di truyền, đây là bệnh nan y đó, sẽ chết người đó.

Nếu không phải ba đến thành phố Tùng Giang một chuyến...

Nghĩ tới đây, anh ta lập tức bừng tỉnh, nhìn Diệp Trường Thanh, bây giờ anh ta đã hiểu rõ nỗi khổ tâm của ba.

Anh ta không thèm để ý đến thể diện nữa, bước vội đến cầm lấy tay Diệp Trường Thanh.

"Thần y Diệp, xin cậu mau cứu tôi, tôi không thể chết được, tôi chỉ mới bốn mươi tuổi..."

Diệp Trường Thanh hất văng tay Lưu Thụy ra: "Ai mà không phải chết, dựa vào đâu mà anh không thể chết?"

Lưu Hằng Dự đứng bên cạnh thấy vậy chỉ biết lắc đầu, thật sự rối tung lên rồi.

Tâm lý quá yếu, ài…

Nếu ông ấy có thêm một đứa con trai khác nữa thì chắc chắn không đời nào ông ấy lại truyền nhà họ Lưu lại cho Lưu Thụy.

Bịch.

Lưu Thụy sợ đến mức chân mềm nhũn, quỳ xuống đất cầu xin: "Thần y Diệp, thật sự xin lỗi, là tôi có mắt như mù. Tôi xin lỗi cậu, xin cậu đừng chấp kẻ tiểu nhân như tôi. Xin hãy cứu tôi."

Lưu Hằng Dự không nhìn nổi nữa bèn nói: "Ngu dốt, bệnh này hơn năm mươi tuổi mới xuất hiện, bây giờ anh còn chưa nhiễm bệnh, bảo thần y Diệp cứu kiểu gì?"

Ấy.

Lưu Thụy sửng sốt, muốn đứng lên nhưng cảm thấy tự đứng lên thì không hay lắm.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Diệp Trường Thanh, hi vọng anh có thể cho mình một bậc thang đi xuống.

Diệp Trường Thanh nói với vẻ khó chịu: "Nếu không có ba anh thì anh có quỳ nữa quỳ mãi, tôi cũng không thèm quan tâm."

Lưu Thụy lúng túng đứng lên: "Cảm ơn cậu, tôi… tôi thực sự có mắt như mù, không nhìn thấy núi Thái Sơn, sau này xin rút kinh nghiệm."

Lưu Hằng Dự thấy mọi việc đã kết thúc mới mời Diệp Trường Thanh vào nhà họ Lưu lần nữa.

Đến phòng khách, Lưu Thụy đuổi giúp việc đi, anh ta tự bưng trà, hầu hạ bên cạnh, nhìn Lưu Hằng Dự nói chuyện phiếm với Diệp Trường Thanh.

Hai người hàn huyên vài câu, chủ đề quay về vấn đề hiện tại: "Thần y Diệp, lúc ở ngoài cổng, thằng con bất hiếu của tôi nói cậu có việc cần tìm, chẳng hay đó là chuyện gì? Lưu Hằng Dự tôi nói rõ quan điểm trước, chỉ cần cậu muốn thì nhà họ Lưu tôi có lên núi đao xuống biển lửa cũng phải làm cho cậu."

Diệp Trường Thanh cười nói: "Không đến mức lên núi đao xuống biển lửa. Bạn gái của tôi tên Triệu Thu Yên. Bây giờ cô ấy là chủ hiện tại của nhà họ Triệu, nhưng có một số người nhà họ Triệu không phục. Tôi chỉ muốn ông ủng hộ một chút, thể hiện lập trường mà thôi."

Lưu Hằng Dự lập tức đứng dậy: "Lão già này đã lâu không xuất hiện trong giới kinh doanh. Đi thôi, tôi đích thân đến nhà họ Triệu một chuyến."

Với địa vị của nhà họ Lưu, chỉ cần một câu nói cũng là sự ủng hộ lớn nhất đối với Triệu Thu Yên.

Sự xuất hiện của Lưu Hằng Dự chính là vinh hạnh ngàn đời của nhà họ Triệu.

Diệp Trường Thanh thấy vậy bèn bước lên chắp tay: "Cảm ơn sự ủng hộ của ông, nhưng chưa cần gấp gáp như vậy. Ngày mai là sinh nhật của mẹ bạn gái tôi, ngày mai đi chưa muộn."

Lưu Hằng Dự gật đầu: "Vậy để ngày mai đi, tiện đây chuẩn bị một phần quà. tThần y Diệp, với thân phận của cậu mà cưới cô nhóc nhà họ Triệu kia, nhà họ Triệu không khác nào được tổ tiên hiển linh."

Diệp Trường Thanh bật cười, anh trò chuyện một lát nữa rồi đứng dậy chào tạm biệt.

Lưu Hằng Dự thấy thế bèn đứng lên đề nghị: "Để Tiểu Thụy lái xe đưa cậu đi. Mấy hôm nay nó rảnh rỗi, chắc chắn cậu đi lại ở Bắc Kinh phải cần xe, cứ để nó làm tài xế cho cậu."

Diệp Trường Thanh muốn từ chối nhưng Lưu Thụy vội tỏ thái độ: "Thần y Diệp, khó khăn lắm cậu mới đến Bắc Kinh một chuyến, tôi nhất định phải chăm sóc tận tình, chu đáo."

Sự nhiệt tình của anh ta thực sự khác nhau một trời một vực so với lúc mới gặp Diệp Trường Thanh.

Diệp Trường Thanh gật đầu đáp: "Cũng được, đúng là tôi cần dùng xe, trước tiên đưa tôi tới nhà họ Vương đi."

Lưu Hằng Dự hiểu mục đích của Diệp Trường Thanh: "Nhà họ Vương hơi khó nhằn, nhà bọn họ có thế lực bên quân đội, cực kỳ kiêu ngạo, không nể mặt ai bao giờ."

Diệp Trường Thanh đi tới cửa, chợt dừng bước: "Quân đội?"

Anh không biết gì về nhà họ Vương, phải nghe ngóng thêm mới được.

Lưu Hằng Dự lấy một tấm danh thiếp ra: "Đây là danh thiếp của tôi, cậu cứ cầm thử xem, tôi cũng không chắc lắm."

Diệp Trường Thanh nhận lấy danh thiếp, nó được làm bằng ngọc thạch, mỏng như cánh ve, trên đó viết “Lưu đòn gánh”.

Anh tiện tay cất vào túi: "Tôi đi thử xem sao."

Lưu Thụy lấy làm sợ hãi, nhà họ Lưu chỉ có năm tấm danh thiếp ngọc thạch. Cái này không chỉ là đại diện cho nhà họ Lưu mà còn là lời hứa của nhà họ Lưu, không phải thứ có thể mua được bằng tiền. Xem ra vì giúp Diệp Trường Thanh mà ba không tiếc thứ gì.

Một chiếc xe hơi đi ra từ nhà họ Lưu.

Lưu Thụy lái xe rất chậm, cũng rất chắc tay.

Diệp Trường Thanh ngồi ở ghế sau gọi điện cho Triệu Thu Yên: "Alô, gặp được Vương Trung Nhạc chưa?"

Ở cổng nhà họ Vương, Triệu Thu Yên đang đứng ngồi không yên: "Chưa, tôi vẫn đang chờ tin ở cổng đây."

Không chỉ Triệu Thu Yên mà Triệu Minh phong và Triệu Thu Sơn cũng đang chờ.

Bảo vệ canh cửa nói Vương Trung Nhạc đang tiếp khách ăn cơm, trong thời gian ngắn chưa thể xong được.

Diệp Trường Thanh vuốt ve danh thiếp ngọc thạch trong tay, khẳng định chắc nịch: "Cô cứ chờ đi, tôi đến ngay đây, tôi có cách để nhìn thấy ông ta."

Triệu Thu Yên nghe Diệp Trường Thanh nói có cách thì lập tức nhíu mày, cô ấy đã chịu thiệt một lần ở nhà họ Lưu. Diệp Trường Thanh nói có cách để tổng giám đốc Lưu ra tiếp đón, sau đó Lưu Thụy cũng ra, nhưng mà là ra đuổi người.

Lần này cô ấy phải ngăn không cho Diệp Trường Thanh tham dự bằng mọi cách: "Anh đừng tới đây, tuyệt đối không được tới, anh về nhà chờ tin tức của tôi đi."

Nói xong, cô ấy lập tức ngắt máy.

Diệp Trường Thanh bỏ di động vào túi, nói với Lưu Thụy: "Đến nhà họ Vương, tăng tốc đi!"
Chương 23: Triệu Thu Yên bị sốc

Triệu Thu Yên không cho Diệp Trường Thanh có cơ hội nói, liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Cô ấy lo lắng Diệp Trường Thanh tới, không gặp được Vương Trung Nhạc, cô ấy đã đủ phiền rồi, không muốn Diệp Trường Thanh tới gây thêm rắc rối.

Ngẩng đầu nhìn sắc trời.

Trời sắp tối rồi, trong lòng cô ấy càng thêm lo lắng.

Trạng thái của Triệu Minh Phong hoàn toàn ngược lại với Triệu Thu Yên, ông ta ngậm một điếu thuốc, nhàn nhã hút.

Nhìn thời gian, nói với Triệu Thu Yên: "Đừng đợi nữa, trời sắp tối rồi.”

“Sắp đến giờ ăn tối rồi, làm phiền người ta ăn cơm, sẽ càng khiến người ta chán ghét hơn."

Ông ta nói lời này có phần đắc ý.

Hôm nay đã nhận được sự ủng hộ của nhà họ Lưu, ông ta nắm chắc phần thắng.

Triệu Thu Yên mặt mày đen sì không nói gì, rõ ràng là bác cả đang khoe khoang với cô.

Ngày mai Vương Trung Nhạc phải đến quân khu họp, hôm nay là cơ hội cuối cùng.

Nếu hôm nay không gặp được.

Vị trí chủ tập đoàn này bắt buộc phải đổi người.

Hôm kia là tiệc sinh nhật của mẹ, mẹ cô ấy cả đời chỉ tổ chức lớn như vậy một lần.

Ba cô ấy không có con trai, mặc dù cô ấy là con gái, nhưng đã trở thành chủ tịch tập đoàn.

Ông ta muốn trong tiệc sinh nhật của mẹ ngẩng cao đầu.

Nếu cô ấy mất chức.

Tiệc sinh nhật của mẹ sẽ trở thành trò cười, ba cô ấy càng không ngẩng đầu lên được.

Thậm chí sự nghiệp của nhà họ Triệu cũng sẽ xuống dốc không phanh.

"Bác cả, ông nội đã cho mấy người cơ hội, nhưng kết quả thì sao.”

“Mấy người làm loạn xong, mất nhiều tiền như vậy, nhà họ Triệu đã trở thành bên ngoài mạnh mẽ bên trong rỗng tuếch rồi!”

“Tôi thật không hiểu, tại sao không thể để tôi yên ổn làm việc."

Triệu Minh Phong trừng mắt nhìn Triệu Thu Yên: "Mày đang mắng bác mày là đồ bỏ đi sao?

“Triệu Thu Yên, chức chủ tịch này bọn tao đã giành được rồi, hôm kia là tiệc sinh nhật mẹ mày.”

“Cũng chính là tiệc mừng con trai tao trở thành chủ tịch!"

Nói xong, quay người gọi con trai rời đi.

Triệu Thu Sơn chỉ vào cổng nhà họ Vương: "Chúng ta không đi gặp t Tổng giám đốc Vương ổng giám đốc Vương nữa sao?"

Triệu Minh Phong nhìn thời gian: "Hôm nay nhà họ Vương có khách quý, lại đến giờ ăn tối rồi.

“Không thể làm phiền được nữa, có sự ủng hộ của nhà họ Lưu, chúng ta đã thắng chắc rồi.”

“Đi thôi, về nhà uống rượu mừng!”

Triệu Thu Yên mặt mày xanh mét, lặng lẽ chờ đợi, cho dù biết không còn cơ hội.

Cô ấy vẫn không muốn đi, nhà họ Vương tiếp khách quý, lúc đi, Vương Trung Nhạc nhất định sẽ đích thân tiễn khách.

Cô ấy chính là đợi khoảnh khắc này, đang lúc không kiên nhẫn, bên phải truyền đến tiếng bước chân, cô vô thức quay đầu nhìn lại, lập tức ngây người.

Diệp Trường Thanh vậy mà lại đến, anh đã đắc tội với nhà họ Lưu.

Cô ấy thực sự không muốn Diệp Trường Thanh gây thêm rắc rối: "Anh đến đây làm gì?"

Diệp Trường Thanh cười nói: "Không phải cô chưa gặp được Vương Trung Nhạc sao?”

“Tôi có cách gặp được ông ta!"

Triệu Thu Yên nghe nhắc đến chuyện này liền tức giận: "Diệp Trường Thanh, anh có thể hiểu rõ thân phận của mình không.”

Anh chỉ là một bác sĩ, trước mặt những gia tộc giàu có và quyền thế như vậy chẳng là gì cả.”

“Người ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn anh lấy một cái!”

“Anh có cách gì cơ chứ?!"

Diệp Trường Thanh lấy ra tấm danh thiếp bằng ngọc mà Lưu Hằng Dự đưa: "Tôi có cái này, có lẽ có thể thử xem."

Triệu Thu Yên mặt lạnh như băng, trong mắt tràn đầy thất vọng: "Anh vẫn chưa rút ra bài học ở nhà họ Lưu sao?

"Anh nói có cách để tống giám đốc Lưu ra đón anh, kết quả tổng giám đốc Lưu ra thật.”

“Người ta bảo anh cút ngay!"

Sắc mặt Diệp Trường Thanh hơi đỏ, anh làm sao ngờ được tổng giám đốc Lưu không phải là Lưu Hằng Dự, mà lại là con trai ông ta, Lưu Thụy.

Đó chỉ là một sự hiểu lầm: "Thật ra chỉ là hiểu nhầm thôi, sau đó Lưu Hằng Dự về giải thích rõ ràng rồi.”

“Lưu Thụy đã xin lỗi tôi."

...

Triệu Thu Yên hoàn toàn cạn lời, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ chán ghét, cô ấy không muốn nói chuyện với Diệp Trường Thanh nữa.

Ấn tượng tốt đẹp ban đầu đã tiêu tan hết.

Hít sâu một hơi, cố nhịn không nổi giận: "Đừng nói những lời dối trá dễ dàng bị người ta phát hiện như vậy được không?”

“Chẳng lẽ tôi không nhìn ra những lời bịa đặt hoang đường này sao?”

“Lưu Thụy xin lỗi anh?”

“Sao anh không nói luôn là mặt trời mọc đằng tây đi?"

Thấy Triệu Thu Yên không tin, Diệp Trường Thanh chỉ vào chiếc xe đỗ đằng xa: "Cô thấy chiếc xe kia không?”

“Lưu Thụy làm tài xế, đưa tôi tới đây."

Triệu Thu Yên lắc đầu nhẹ: "Càng nói càng vô lý, tôi thực sự không nhìn nổi nữa.”

“Tổng giám đốc Lưu làm tài xế cho anh, anh đúng là dám nghĩ thật.”

“Hôm nay tôi nhất định phải vạch trần lời nói dối của anh, đi, chúng ta đến xem xem ai lái xe."

Cô ấy vừa định đi qua, thì chiếc xe đã chạy tới, dừng lại trước mặt hai người.

Lưu Thụy bước xuống xe.

...

Triệu Thu Yên há hốc miệng, không thể tin được nhìn Lưu Thụy.

Quả thực là Tổng giám đốc Lưu.

Chẳng lẽ những gì Diệp Trường Thanh nói là thật?

Lưu Thụy lái xe đưa Diệp Trường Thanh tới?

Ngay lúc cô ấy đang kinh ngạc, Lưu Thụy đi đến cửa sau, kéo cửa xe ra, một tay che trên nóc xe.

Kính cẩn nói: "Mời chủ tịch Triệu, Diệp thần y lên xe."

Triệu Thu Yên cảm thấy như đang nằm mơ, thái độ của Lưu Thụy hoàn toàn giống như một tài xế.

Nhưng Lưu Thụy lại là người mà nhà họ Triệu cô ấy phải ngước nhìn.

Thế mà lại làm tài xế cho Diệp Trường Thanh.

Cô ấy kinh ngạc đến mức đầu óc trống rỗng, cả người như chết lặng.

Diệp Trường Thanh cười nói: "Tổng giám đốc Lưu, không đi à, bạn gái tôi nghe nói anh làm tài xế cho tôi.”

“Đặc biệt đến để chào hỏi."

Ồ~

Lưu Thụy vội vàng tiến lên bắt tay Triệu Thu Yên: "Chủ tịch Triệu , hôm nay ở trước cửa nhà tôi đều là hiểu lầm.”

“Cô đừng để bụng, hôm kia là sinh nhật mẹ cô, ba tôi sẽ đích thân đến tặng quà sinh nhật.”

“Đồng thời cũng sẽ bày tỏ sự ủng hộ đối với cô."

Triệu Thu Yên nắm tay Lưu Thụy, vô cùng xúc động, ông cụ đích thân đến chúc thọ, quả thực là vinh dự lớn lao.

Chỉ bằng điểm này thôi, tiệc sinh nhật của mẹ cô ấy đã đủ long trọng rồi.

"Làm phiền ông cụ phải chạy một chuyến, cảm ơn ông cụ, chúng tôi nhất định sẽ nhiệt liệt chào đón.”

“Cũng cảm ơn anh đã đưa Diệp Trường Thanh đến đây, vất vả rồi."

“Lưu Thụy càng thêm khiêm tốn: "Được lái xe cho Diệp thần y, là vinh hạnh của tôi.”

“Cô không cần khách sáo."

Hai người khách sáo một hồi, Diệp Trường Thanh bảo Lưu Thụy trở lại xe chờ.

Anh dẫn Triệu Thu Yên đi về phía cổng nhà họ Vương: "Có lẽ tôi có cách để gặp được Vương Trung Nhạc.”

"Chúng ta thử xem."

Anh dám nói như vậy là vì trong tay có một tấm danh thiếp bằng ngọc của nhà họ Lưu.

Anh tin rằng nhà họ Vương sẽ nể mặt.

Triệu Thu Yên nhớ đến tấm danh thiếp mà Diệp Trường Thanh đưa ra: "Ý anh là tấm danh thiếp đó sao?"

Diệp Trường Thanh lấy danh thiếp ra đưa cho Triệu Thu Yên: "Đúng vậy, chính là tấm này, cô cầm đi thử xem."

Triệu Thu Yên nhận lấy tấm danh thiếp, vuốt ve trong tay.

Trời đã tối.

Không nhìn rõ tấm danh thiếp trông như thế nào, nhưng sờ vào rất thích, mát lạnh, mịn màng.

"Danh thiếp bằng ngọc, hình như tôi chưa từng nghe nói đến, tôi sẽ thử xem."

Bây giờ cô ấy rất tin tưởng Diệp Trường Thanh, đồng thời cũng rất tò mò về anh.

Cô ấy tưởng mình đã hiểu rõ Diệp Trường Thanh, không ngờ Diệp Trường Thanh lại khiến cô ấy bất ngờ.

Con người này dường như mang theo một màu sắc bí ẩn, khiến cô ấy muốn tiếp tục khám phá.

Cầm tấm danh thiếp đi đến cửa, đưa cho bảo vệ: "Xin chào, tôi là Triệu Thu Yên, tôi muốn gặp tổng giám đốc Vương."

Bảo vệ không nhận, trực tiếp từ chối: "Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, cô không hiểu sao?”

“Tổng giám đốc Vương đang tiếp khách quý.”

“Không gặp bất kỳ ai, mời cô về đi!"
Chương 24: Tạm Long Nhân

Triệu Thu Yên cũng không tức giận, cô ấy lại đưa tấm danh thiếp bằng ngọc trong tay cho họ: "Hai anh, các anh đưa tấm này cho tổng giám đốc Vương xem thử.

“Có lẽ khi ông ấy nhìn thấy tấm danh thiếp này, ông ấy sẽ gặp tôi.”

“Đừng vội từ chối, hai anh xem kỹ tấm danh thiếp này đi."

Hai bảo vệ canh cửa nhà họ Vương, cũng hiểu biết rộng, đều nhận ra sự khác thường của tấm danh thiếp.

Nhận lấy danh thiếp, xem dưới ánh đèn.

Cả hai đều giật mình, tấm danh thiếp bằng ngọc trắng, hơn nữa còn là dương chi bạch ngọc.

Cầm vào tay thấy mịn màng, mát lạnh dễ chịu.

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc, rất nhanh sau đó họ đã có quyết định.

"Chủ tịch Triệu, chúng tôi liều lĩnh bị chỉ trích, chạy một chuyến cho cô, nếu không được, thì đừng làm khó chúng tôi nữa."

Triệu Thu Yên cười cảm ơn: "Được hay không thì tôi đều cảm ơn hai anh."

Trong phòng khách lớn của nhà họ Vương.

Hai người đang ngồi, một người là trung niên khoảng bốn mươi lăm tuổi, mặt chữ điền, mày rậm mắt to, khí chất cương nghị.

Ông ta chính là gia chủ nhà họ Vương, Vương Trung Nhạc.

Đối diện ông ta ngồi một ông lão, tóc bạc trắng, tinh thần minh mẫn.

Ngồi khoanh chân, trên người mang theo sự uy nghiêm vô hình, khiến người ta tự nhiên sinh ra lòng kính trọng.

Vương Trung Nhạc vô cùng cung kính với ông ta: “Ông Mã, ông chỉ đến đâu, nhà họ Vương chúng tôi sẽ xông đến đó.”

“Tuyệt đối không do dự nửa phần, hoàn toàn phối hợp."

Ông Mã gật đầu: "Tiền thì lúc nào cũng có thể kiếm được, nhưng ông phải biết rằng có những thứ quan trọng hơn tiền.”

“Đừng làm mất mặt ba ông!"

Vương Trung Nhạc vừa định nói, thì nghe thấy tiếng bước chân, bảo vệ đi vào đại sảnh: "Tổng giám đốc Vương..."

Vương Trung Nhạc lập tức nổi trận lôi đình, mắng bảo vệ: "Cút!”

“Cút ra ngoài, không thấy tôi đang tiếp ông Mã sao?”

“Chuyện lớn đến mấy cũng đừng làm phiền!"

Bảo vệ sợ đến mức không dám nói một lời, quay người bỏ chạy.

Chạy một mạch ra đến sân, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại thấy tức giận, mình đúng là tự chuốc lấy nhục, vậy mà lại vào đúng lúc này.

Trở lại cửa, trực tiếp đưa tấm danh thiếp bằng ngọc trả lại: "Cô đi nhanh đi!"

Triệu Thu Yên nhận lấy danh thiếp, có chút thất vọng: "Là tổng giám đốc Vương xem danh thiếp rồi không muốn gặp tôi sao?"

Bảo vệ lắc đầu: "Cô nghĩ nhiều rồi, Tổng giám đốc Vương căn bản không xem danh thiếp.”

“Tôi vừa vào đã bị mắng đuổi ra ngoài."

Triệu Thu Yên bày tỏ cảm ơn, nhưng vẫn không chịu đi, nói với Diệp Trường Thanh: "Người ta thậm chí còn không xem danh thiếp, phải làm sao đây?"

Diệp Trường Thanh cũng không có cách gì hay: "Hay là đợi thêm một lát, vì ông ta đang tiếp khách quý, nên sẽ không ở lại đây qua đêm."

Triệu Thu Yên cũng nghĩ vậy, đồng ý đợi tiếp.

Trước cửa nhà họ Vương có hai ngọn đèn đường, một bên trái một bên phải, chiếu sáng trước cửa như ban ngày.

Gương mặt lạnh lùng của Triệu Thu Yên dưới ánh đèn càng thêm động lòng người, bộ ngực cao ngất ngưỡng dưới ánh đèn càng thêm nổi bật.

Ánh mắt Diệp Trường Thanh nhìn vào đó, không khỏi thấy khô miệng.

Nghĩ đến tối nay có thể ngủ cùng nhau, anh càng thêm mong chờ.

Triệu Thu Yên vẫn luôn nhìn vào trong sân, đột nhiên cô ấy khẽ nói: "Ra rồi, tổng giám đốc Vương ra rồi."

Diệp Trường Thanh nhìn vào trong sân, thấy một ông già và một người đàn ông trung niên đi ra: "Người nào là tổng giám đốc Vương?"

Có kinh nghiệm ở nhà họ Lưu, anh sợ hai thế hệ nhà họ Vương đi cùng nhau, lại nhầm lẫn thêm lần nữa.

Triệu Thu Yên tiến lại gần Diệp Trường Thanh, hạ thấp giọng: "Người đàn ông trung niên kia là tổng giám đốc Vương, lát nữa khi họ đi ra, tôi sẽ trực tiếp đến chào hỏi.”

“Anh ở bên cạnh, tuyệt đối đừng nói chuyện.”

“Tôi tự mình ứng phó."

Cô ấy vẫn lo Diệp Trường Thanh nói sai, nên đã cố ý dặn dò một câu.

Nhìn thấy Vương Trung Nhạc và ông lão đi ra, Triệu Thu Yên vội vàng tiến lên đón: "Tổng giám đốc Vương, cuối cùng cũng được gặp ông rồi."

Vương Trung Nhạc cau mày: "Tôi đã nói rồi mà, không tiếp khách, tôi và bác cả của cô là bạn học.”

“Tôi đã từ chối rồi, cô nghĩ tôi sẽ gặp cô sao?"

Bạn học sao?

Đây là lần đầu tiên Triệu Thu Yên nghe nói đến mối quan hệ này, cuối cùng cô ấy cũng biết tại sao bác cả lại đi, vì bác ấy có mối quan hệ này với nhà họ Vương, căn bản không lo cô ấy đến cướp.

Bây giờ cô ấy hoàn toàn mất hết tự tin, phải làm sao đây?

Đột nhiên nghĩ đến tấm danh thiếp bằng ngọc mà Diệp Trường Thanh đưa cho cô ấy, cô ấy vội vàng đưa cả hai tay lên: "Tổng giám đốc Vương, tôi được ông ấy giới thiệu đến."

Vương Trung Nhạc nhận lấy danh thiếp, thấy cái đòn gánh trên tấm ngọc, lập tức hiểu ra vấn đề, tiện tay đưa trả lại: "Đòn gánh nhà họ Lưu, mặc dù tôi rất kính nể cụ Lưu Hằng Dự.”

“Nhưng nhà họ Vương chúng tôi làm việc, nhà họ Lưu không có tư cách can thiệp."

Cái này...

Triệu Thu Yên biết mình không nên đưa danh thiếp, đây chính là tự chuốc lấy nhục.

"Tổng giám đốc Vương, ông có thể cho tôi mười phút không?"

Vương Trung Nhạc tỏ ra không kiên nhẫn: "Cô gái, cô về đi.”

“Nếu nhà họ Triệu muốn đàm phán, tôi chỉ đàm phán với Triệu Minh Phong."

Từ chối Triệu Thu Yên, ông ta lại nói với ông lão bên cạnh: "Ông Mã, xin lỗi, không ngờ lại có hai người không hiểu chuyện đến đây.”

“Đi thôi, tôi đưa ông đến sân bay."

Mã lão ừ một tiếng, bước ra khỏi cửa, vô tình liếc thấy chiếc nhẫn phản chiếu trên tay Diệp Trường Thanh, ông đột nhiên dừng lại.

Nhìn chiếc nhẫn trên tay Diệp Trường Thanh: "Chàng trai, cho tôi xem chiếc nhẫn trên tay cậu được không?"

Hả?

Diệp Trường Thanh không biết tại sao ông lại nhìn cái này, đưa tay trái ra, đây là chiếc nhẫn mà sư phụ đưa cho anh, không nhìn ra được làm bằng chất liệu gì, đen thui, tỏa ra ánh sáng cũng màu đen nốt.

Kiểu dáng cũng khá kỳ lạ.

Ông Mã đỡ lấy tay Diệp Trường Thanh, cẩn thận quan sát chiếc nhẫn, dần dần biểu cảm trên mặt trở nên nghiêm trọng.

Ông đỡ lấy tay Diệp Trường Thanh, bắt đầu run rẩy nhẹ, giọng nói cũng run run: "Thì ra là Tạm Long Giới... Chàng trai... Chiếc nhẫn này, ai đưa cho cậu?"

Tạm Long Giới sao?

Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Trường Thanh nghe thấy tên chiếc nhẫn, khi sư phụ đưa cho anh, chỉ tiện tay ném qua, nói rằng làm kỷ niệm.

Bây giờ anh biết chiếc nhẫn này, chắc chắn có ý nghĩa khác: "Sư phụ tôi đưa cho."

Sư phụ sao?

Mã lão càng kích động hơn, cúi người chắp tay: "Hóa ra cậu là Tạm Long Nhân của đời này.”

“Không ngờ cả đời này tôi lại được gặp Tạm Long Nhân, thật may mắn biết bao.”

“Tôi tên là Mã Hoành Đao, trong quân đội cũng được coi là một tên lính quèn.”

“Cậu cứ việc sai bảo, dù có phải chết cũng không từ!"

Vương Trung Nhạc đứng bên cạnh nhìn mà ngây người, thân phận của ông Mã như thế, vậy mà lại cung kính với thanh niên trước mặt.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ là một tin tức gây chấn động.

Trong lòng vô cùng tò mò về Tạm Long Nhân.

Tạm Long Nhân, rốt cuộc là làm gì?

Diệp Trường Thanh tỏ ra bối rối, Tạm Long Nhân là cái quái gì, sư phụ chưa từng nói đến.

Vậy mà lại khiến cho ông lão này kích động như vậy, chắc chắn có lai lịch gì đó.

Nhưng bây giờ không phải lúc hỏi về điều này, anh chỉ vào Vương Trung Nhạc, hỏi Mã Hoành Đao: "Tôi có việc tìm ông ấy, muốn ông ấy hỗ trợ một chút cho sự nghiệp của bạn gái tôi.”

“Không biết ông có thể giúp được không?"

Mã Hoành Đao kéo Vương Trung Nhạc đến gần, nói với Diệp Trường Thanh: "Có chuyện gì cứ việc sai bảo!”
Chương 25: Đừng nhúc nhích

Vương Trung Nhạc biết thân phận của ông Mã.

Vị này thế mà lại lấy mạng ra để đảm bảo với Diệp Trường Thanh, điều này khiến ông ta bị chấn động rồi.

Diệp Trường Thanh rốt cuộc có thân phận gì?

Tại sao ông Mã lại coi trọng như vậy?

Diệp Trường Thanh thấy Mã Hoành Đao nhiệt tình, ngược lại có chút ngượng ngùng: "Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là nói một câu thôi, bày tỏ sự ủng hộ.”

“Nếu có thời gian, ngày kia là sinh nhật mẹ bạn gái tôi.”

“Ông ấy có thể đến dự tiệc thì càng tốt."

Vương Trung Nhạc nghe nói là ngày kia, ông ta nhíu mày: "Tôi hoàn toàn ủng hộ bạn gái anh.”

“Nhưng ngày kia không có thời gian, tôi có việc quan trọng, ngày mai tôi sẽ rời khỏi thủ đô."

Nhiệm vụ của ông ta không thể thay đổi, dù cho ba ruột có chết cũng phải đi.

Mặc dù Vương Trung Nhạc coi trọng Diệp Trường Thanh như vậy, ông ta cũng không chút do dự từ chối.

Mã Hoành Đao giơ tay cắt ngang lời Vương Trung Nhạc: "Ngày mai ông không cần đi nữa, đó đều là chuyện nhỏ, tôi cho ông nghỉ phép.”

“Ông không cần làm gì cả, chỉ cần đợi ngày kia đi dự tiệc là được.”

“Đến lúc đó, tiện thể giúp tôi mang theo một phần quà."

Tôi...

Vương Trung Nhạc hoàn toàn ngây người, đây chính là chuyện quan trọng.

Phong ba bất động, sấm sét không lay.

Nhưng mà ông Mã lại cho ông ta nghỉ phép.

Lúc này ông ta mới thực sự nhận ra vị trí của thanh niên này trong lòng ông Mã.

Ngay lập tức tỏ thái độ: "Được, ngày kia tôi sẽ đến đúng giờ."

Diệp Trường Thanh tiến lên nắm tay ông Mã: "Cảm ơn, cảm ơn sự ủng hộ."

Ông Mã nắm chặt tay Diệp Trường Thanh: "Có thể giúp được cậu, tôi rất vui, rất vinh hạnh."

Diệp Trường Thanh lại nắm tay Vương Trung Nhạc: "Ngày kia mong được đón tiếp."

Vương Trung Nhạc nghiêm túc hứa hẹn: "Cậu khách sáo rồi, ngày kia nhất định đến."

Diệp Trường Thanh vẫy tay, cùng Triệu Thu Yên lên xe rời đi.

Xe từ từ rời đi, gần như không thấy đuôi xe nữa rồi, Mã Hoành Đao vẫn đang vẫy tay.

Vương Trung Nhạc cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Cái cậu họ Diệp kia rốt cuộc là có thân phận gì?

“Tại sao ông lại cung kính với cậu ta như vậy?"

Mã Hoành Đao lắc đầu: "Không thể nói, ông nhớ lấy, gặp cậu ta nhất định phải cung kính, ông sẽ không chịu thiệt."

Chiếc xe màu đen từ từ chạy trên đường.

Cảnh vật hai bên đường nhanh chóng lùi về phía sau.

Lúc này Triệu Thu Yên như đang nằm mơ, chuyện này lại giải quyết dễ dàng như vậy.

Cô ấy có chút không dám tin: "Ông Mã kia là ai?

Tại sao Vương Trung Nhạc lại nghe lời ông như vậy?

Tại sao ông Mã lại cung kính với anh như vậy?

Còn nữa, Tạm Long Giới là gì?

Tạm Long Nhân là gì?"

Diệp Trường Thanh biết thân phận của sư phụ không bình thường, có lẽ có chuyện gì đó vẫn chưa nói cho anh.

Nhưng loại chuyện này không thể giải thích với Triệu Thu Yên: "Tôi cũng không rõ lắm, có thể là nhận nhầm người, có lẽ sư phụ tôi nhặt được chiếc nhẫn ở đâu đó.

Nhưng dù sao thì chuyện này cũng đã giải quyết.

Đây mới là chuyện khiến người ta vui nhất."

Triệu Thu Yên gật đầu: "Cảm ơn anh, nếu không có anh, có lẽ một mình tôi cũng không mời được ai."

Khuôn mặt băng giá nở một nụ cười nhàn nhạt, tựa như hoa nở.

Rực rỡ chói mắt.

Diệp Trường Thanh nhìn mà trong lòng rung động: "Không cần khách sáo, đều là chuyện nhỏ."

Triệu Thu Yên trong lòng cười khổ, chuyện hôm nay đối với cô ấy mà nói, rất khó khăn.

Không ngờ trong mắt Diệp Trường Thanh đều là chuyện nhỏ.

Lúc đến đây, cô ấy cảm thấy Diệp Trường Thanh ngoài việc chữa bệnh ra, không có quyền không có thế, không giúp được gì cho cô ấy.

Thì ra cô ấy đã đánh giá thấp người đàn ông trước mắt.

Bây giờ cô ấy càng ngày càng tò mò, người đàn ông trước mắt còn có gì mà cô ấy không biết.

Trở về nhà họ Triệu, Diệp Trường Thanh bảo Lưu Thụy lái xe về nhà, anh và Triệu Thu Yên đi vào sân.

Đêm đã khuya, trong sân thắp mấy ngọn đèn, dưới ánh đèn, kiến trúc cổ kính càng thêm tao nhã.

Diệp Trường Thanh nhìn đến ngây người, bước chân chậm lại.

Mờ mờ thấy phía trước có một người đi bộ đi tới, đột nhiên anh cảm thấy cánh tay siết chặt, đầu mũi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.

Quay đầu nhìn lại, thấy Triệu Thu Yên đưa cánh tay ngọc ra khoác lấy cánh tay anh.

Cảnh tượng này khiến anh có chút buồn cười, tư thế của cô ấy có chút vụng về cứng ngắc, chặt chẽ ôm cánh tay anh trong ngực, ôm rất chặt, rất chắc.

Diệp Trường Thanh cảm thấy cánh tay được sự ấm áp bao bọc.

Không khỏi tâm hồn xao động, cánh tay như rơi vào chốn ôn nhu, lúc đi, Triệu Thu Yên lắc lư qua lại, cảm giác như đang được mát xa.

Đi được vài bước, gặp người nhà họ Triệu, Triệu Thu Yên đều cười nói vài câu mới rời đi.

Mãi đến khi vào sân nhà mình, Triệu Thu Yên mới đỏ mặt buông cánh tay Diệp Trường Thanh ra.

Cô ấy cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Cánh tay Diệp Trường Thanh rời khỏi chốn ôn nhu, có chút thất lạc.

Triệu Thu Yên dường như chỉ diễn cho người khác xem, mọi thứ đều là giả tạo, nhưng anh cũng có thể hiểu được, quen biết cũng chưa được bao lâu, tiến độ quá nhanh.

Thực ra bản thân anh cũng không thích Triệu Thu Yên như vậy, thậm chí còn chưa quen biết sâu về người phụ nữ này.

Sự va chạm vừa rồi, chỉ đánh thức sự khao khát phụ nữ trong cơ thể anh.

Ba năm chưa động vào phụ nữ, hơi có tiếp xúc thân thể một chút, khiến anh có chút không kiềm chế được.

Bữa tối trong nhà đã chuẩn bị xong.

Rất đơn giản, cháo hạt sen long nhãn, vài món đồ ăn nhẹ,

Triệu Minh Đào và Trương Ngọc Phân thấy hai người trở về, mới đứng dậy khỏi ghế sa lon, đi đến bên bàn ăn ngồi xuống.

Trương Ngọc Phân chủ động chào Diệp Trường Thanh: "Tiểu Diệp, ngồi xuống ăn cơm đi."

Diệp Trường Thanh nói một tiếng cảm ơn, ngồi đối diện Triệu Thu Yên.

Đợi Triệu Minh Đào cầm đũa ăn cơm, anh mới cầm đũa, vừa định ăn thì Trương Ngọc Phân lên tiếng: "Tiểu Diệp à, bác nghe nói cháu là bác sĩ.”

“Bác sĩ kiếm không được nhiều tiền, cũng không có quyền thế gì, không thể so sánh với Yên Yên.”

“Không cầu cháu giúp Yên Yên nhà bác, nhưng xin đừng liên lụy đến con bé."

Diệp Trường Thanh nhíu mày, mẹ vợ tương lai này vẫn luôn không nói gì.

Không ngờ vừa mở miệng đã là khinh thường và xem thường anh như vậy.

Anh định nói chuyện thì Triệu Thu Yên bên cạnh đã nhanh miệng nói trước: "Mẹ, không phải như vậy, anh ấy đã giúp con rất nhiều."

Hôm nay nếu không phải Diệp Trường Thanh giúp cô ấy.

Có lẽ cô ấy sẽ không nhận được sự ủng hộ của nhà họ Lưu và nhà họ Vương, vị trí chủ tịch sẽ đổi người.

Cô ấy vẫn biết ơn Diệp Trường Thanh.

Trương Ngọc Phân trừng mắt nhìn con gái: "Con đừng nói!"

Triệu Thu Yên ồ một tiếng: "Ồ, con không nói, mẹ cũng ăn đi."

Cô ấy lo lắng mẹ mình sẽ tiếp tục nói ra những lời khiến Diệp Trường Thanh khó xử.

Trương Ngọc Phân lại cầm đũa, bắt đầu ăn cơm.

Triệu Thu Yên ăn rất ít, cô ấy nhanh chóng đứng dậy, nói một câu đi tắm, liền rời đi.

Trương Ngọc Phân thấy con gái đi rồi, liền buông đũa: "Tiểu Diệp, tướng ăn của cháu…không được đẹp mắt.”

“Đàn ông ngồi không có dáng ngồi, ăn không có dáng ăn.”

“Đây là nhà họ Triệu, nhà họ Triệu coi trọng lễ nghi nhất, hôm kia là tiệc sinh nhật của bác, cháu như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của nhà họ Triệu.”

“Hơn nữa nghề nghiệp, thu nhập và gia đình của cháu, dường như đều kém cỏi hơn một chút.”

“Bạn bè thân thích hỏi đến, bác thực sự không biết nói sao.”

“Thôi vậy, đến ngày sinh nhật, cháu đừng tham gia nữa.”

“Cháu ra ngoài phố đi dạo, đợi tiệc sinh nhật xong, cháu hãy quay lại.”

Diệp Trường Thanh nghe xong tức giận, quá đáng quá rồi.

Đã như vậy, anh không cần thiết phải tiếp tục qua lại với Triệu Thu Yên nữa.

Anh đi tìm bạn gái, chứ không phải đến để chịu nhục, đứng dậy định đi.

Triệu Thu Yên lại chạy về, cô ấy đi đến trước mặt Diệp Trường Thanh: "Anh đi tắm trước đi.”

“Ngày mai tôi sẽ đưa anh đi mua quần áo, nhất định phải mặc thật đẹp.”

“Đến ngày sinh nhật mẹ tôi, khách quan trọng nhất là nhà họ Vương và nhà họ Lưu, anh đi tiếp khách giúp tôi."

Diệp Trường Thanh lắc đầu: "Thôi bỏ đi.”

“Chính cô tiếp khách đi, bác nói tôi ảnh hưởng đến hình ảnh của nhà họ Triệu, nghề nghiệp và thu nhập của tôi đều làm mất mặt nhà họ Triệu.”

“Không cho tôi tham gia tiệc sinh nhật."

Triệu Thu Yên tức giận nhìn Trương Ngọc Phân: "Mẹ..."

Trương Ngọc Phân vội vàng giải thích: "Mẹ không phản đối hôn sự mà ông bà đã định cho con.”

“Mẹ chỉ không cho cậu ta tham gia tiệc sinh nhật thôi."

Triệu Thu Yên thở dài: "Mẹ, bác cả, bác hai, bác tư của con, họ đều phản đối con làm chủ tịch, Triệu Thu Sơn trực tiếp nói với con, anh ta sẽ tranh chức chủ tịch với con.”

“Để giữ được vị trí, con đã đi bái kiến nhà họ Lưu và nhà họ Vương, hai đối tác quan trọng nhất này.”

“Kết quả là sau khi con đến đó, thậm chí còn không vào được cửa.”

“Cuối cùng vẫn là Trường Thanh giúp con, mới nhận được sự ủng hộ của hai nhà.”

“Nếu anh ấy không giúp con, ngày kia con sẽ phải từ chức.”

“Trong tiệc sinh nhật, bố và mẹ không những không thể ngẩng cao đầu.”

“Mà còn mất mặt!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom