-
Chương 16-20
Chương 16: Vậy thì đi mua thuốc hối hận đi
Chương 16: Vậy thì đi mua thuốc hối hận đi
Tái hôn?
Diệp Trường Thanh lẩm bẩm hai từ này, vẻ đau khổ hiện lên trên mặt.
Anh thở dài: “Hầy, tôi đã từng cầu xin cô đừng ly hôn vì tôi.
Tôi đã từng cầu xin cô đừng ly hôn vì con gái.
Nhưng cô cứ nhất quyết phải ly hôn.
Tôi đã bảo lúc tới cô đừng hối hận rồi mà.
Cô coi những gì tôi nói đều là trò đùa à?”
Kim Ngọc Dung vội hét lên: “Trường Thanh, lúc đó do đầu óc em mê muội.
Nên không suy nghĩ được nhiều, bây giờ em hối hận rồi, chúng ta tái hôn đi!”
Diệp Trường Thanh khẽ lắc đầu:
“Cô hối hận rồi hả?
Vậy thì đi mua thuốc hối hận đi!”
Nói xong, Diệp Trường Thanh quay lưng sải bước đi về phía biệt thự, anh thật sự thất vọng về Kim Ngọc Dung, bất kể cô ta nói gì đi chăng nữa.
Đều không thể sưởi ấm trái tim anh.
Anh bước đi rất dứt khoát.
Tốc độ rất nhanh.
Nhìn Diệp Trường Thanh rời đi, Kim Ngọc Dung có cảm giác như cả thế giới đều bỏ rơi mình.
Cô ta sốt ruột đến mức khóc oà lên, hét lớn: “Trường Thanh, em biết anh yêu em.
Em nhớ cái lúc anh mỉm cười bước về phía em khi mới ra tù.
Muốn ôm em.
Anh đã hứa rằng sẽ không ly hôn, bây giờ em đồng ý ở bên cạnh anh, em biết lỗi rồi.
Trường Thanh, đừng đi mà, em xin anh đấy…”
Mãi đến khi Diệp Trường Thanh biến mất, cô ta mới từ từ ngừng khóc.
Cô ta chậm chạp đứng dậy, nhìn căn biệt thự vẫn còn đóng rèm: “Rõ ràng trong lòng anh còn yêu tôi, tôi đã xin lỗi rồi, dựa vào đâu lại không chịu tái hôn chứ?
Một người đàn ông không chịu nghĩ cho bản thân, dù có vì con cái, đáng lẽ anh cũng phải tái hôn chứ!
Anh không muốn tái hôn, thế có nghĩ cho tâm trạng của con cái hay không?
Tôi không tin không thể tái hôn được!”
Trong biệt thự.
Diệp Trường Thanh lẳng lặng ngồi đó.
Triệu Phong Niên bưng một ly trà qua: “Trường Thanh à, cảm ơn anh đã cứu tôi nhé, nếu không nhờ có anh thì chắc cuộc đời tôi đã chấm dứt rồi.”
Diệp Trường Thanh nhận ly trà: “Sau này ông không được làm công việc trí óc nữa.
Cũng không được thức khuya, không được quá kích động, càng không được để cảm xúc thay đổi thất thường.
Nếu như có thể thì ông ra phố đánh cờ tướng, trà chanh chém gió với mấy ông cụ để giải toả tâm trạng.”
Triệu Phong Niên cau mày, có lẽ vấn đề mà Diệp Trường Thanh nói người bình thường rất dễ làm được.
Nhưng ông ta không làm được, mặt ngoài tập đoàn Phong Niên là một doanh nghiệp lớn, nhưng đi đôi với nó là công việc bề bộn.
Điều quan trọng hơn nữa là chưa có người thừa kế thích hợp.
Con trai và cháu trai đều chẳng có lấy một người giỏi giang, chỉ có Triệu Thu Yên có năng lực, đáng tiếc là con gái.
Mấy đứa con trai và cháu trai trong gia đình đều không phục.
Khi nhìn sang Diệp Trường Thanh, hai mắt ông ta đột nhiên toả sáng: “Mai tôi sẽ bảo Thu Yên về thủ đô một chuyến.
Anh đi gặp ba mẹ Thu Yên có được không?”
Mục đích thật sự của ông ta là nhờ Diệp Trường Thanh giúp Thu Yên ngồi vững trên ghế chủ tịch.
Diệp Trường Thanh do dự: “Tôi mới ra tù vài ngày, chưa được ở bên ba mẹ đủ.
Mỗi ngày còn phải chở Linh Linh đi học.”
Triệu Phong Niên cười đáp: “Ngày mai tôi đi chơi cờ với ba cậu, để tôi chở Linh Linh đi học giúp cậu luôn.
Cậu cứ yên tâm.”
Nếu có ai nhìn thấy Triệu Phong Niên đồng ý làm bảo mẫu.
Chỉ vì nhờ Diệp Trường Thanh đến thủ đô một chuyến.
Chắc chắn sẽ há hốc mồm vì kinh ngạc.
Diệp Trường Thanh nhìn lướt qua Triệu Thu Yên: “Hai chúng tôi mới quen biết nhau chưa bao lâu.
Có phải hơi nhanh rồi không.”
Triệu Phong Niên cười: “Ta còn cảm thấy chậm quá đây.
Đã nhiều ngày rồi mà vẫn chưa đi lẻ hai về thành một đôi.
Phải tăng tốc thêm mới được!
Mai cậu đi thủ đô một chuyến với Thu Yên, không mất nhiều thời gian đâu.”
Mấy ngày vừa qua Triệu Thu Yên đã hiểu hơn về Diệp Trường Thanh, cũng như cảm thấy nhân phẩm của người đàn ông này cũng không tệ lắm.
Với lại ông nội luôn đánh giá cao Diệp Trường Thanh, cô ấy tin vào mắt nhìn của ông nội mình.
Đôi mắt đẹp nhìn chăm chăm vào Diệp Trường Thanh để chờ đợi kết quả.
Diệp Trường Thanh không thể từ chối, những vấn đề mà anh nói Triệu Phong Niên đều giải quyết giúp anh: “Được, tôi sẽ đi thủ đô một chuyến.”
Ba người ngồi trò chuyện một lúc lâu, Diệp Trường Thanh mới về nhà.
Triệu Phong Niên lập tức dặn cháu gái: “Thu Yên, lần này về thủ đô phải nhớ rằng cháu và Diệp Trường Thanh phải tỏ ra yêu nhau hết mực.
Để chú bác anh em biết hai đứa gắn bó như keo sơn nhé.”
Vẻ lo âu hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của Triệu Thu Yên: “Bọn cháu mới quen biết mấy ngày thôi, còn xa lạ lắm, không được đâu ạ.”
Triệu Phong Niên cười bảo: “Diễn, diễn yêu nhau một chút thôi được không?”
Triệu Thu Yên tỏ vẻ lo lắng: “Cháu sẽ thử xem.”
Ngày hôm sau.
Sau khi Diệp Trường Thanh và Triệu Thu Yên gặp nhau, hai người lên đường tới thủ đô.
Diệp Trường Thanh cứ cảm thấy Triệu Thu Yên hơi là lạ, cô ấy liên tục nhích lại gần, dáng người đầy đặn nóng bỏng kia cách anh rất gần.
Gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, có thể cảm nhận được dáng người nóng bỏng của cô ấy.
Nhất là khi sắp tới nhà, Triệu Thu Yên đột nhiên ôm lấy cánh tay của anh.
Diệp Trường Thanh lập tức cảm nhận được cánh tay mình áp sát vào bộ ngực đẫy đà của Triệu Thu Yên, cảm giác mềm mại khiến anh bối rối.
Không biết vì sao hôm nay Triệu Thu Yên lại như vậy, sau khi quan sát, anh càng nhìn càng thấy lo lắng: “Thu Yên, cô đang có vấn đề về sức khoẻ.”
Lần đầu tiên Triệu Thu Yên ôm cánh tay đàn ông nên tim cứ đập thình thịch.
Nghe Diệp Trường Thanh nói như vậy, cô ấy hơi lo lắng: “Vấn đề gì?”
Diệp Trường Thanh ho khan một tiếng: “Cô bị đau mỗi khi có kinh nguyệt phải không?”
Triệu Thu Yên lập tức đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Diệp Trường Thanh hỏi tiếp: “Có phải cô thường ủ rũ, mất ngủ, thi thoảng cảm thấy não nề, sẽ khó chịu rất lâu chỉ vì một chuyện rất nhỏ không?”
Triệu Thu Yên gật đầu: “Hình như là vậy, có gì sao?”
Diệp Trường Thanh hơi xấu hổ: “Tôi trả lời cô đừng giận nhé.”
Triệu Thu Yên cười đáp: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không giận đâu.”
Cô ấy ghi nhớ lời dặn của ông nội, bất kể thế nào đi chăng nữa cũng phải diễn như một cặp đôi.
Cô ấy làm thân còn không kịp nữa kìa, sao có thể giận được.
Diệp Trường Thanh mỉm cười: “Cô… đang cần đàn ông à ừm…”
Đôi lông mày thanh tú của Triệu Thu Yên hơi chau lại, cô ấy càng thêm khó hiểu: “Cái gì, anh nói rõ hơn xem, đừng có ậm ờ nữa.”
Mặt Diệp Trường Thanh bắt đầu đỏ bừng, anh cắn răng, quyết định nói thẳng: “Cô đang cần đàn ông tưới tắm ấy mà.”
Triệu Thu Yên ngạc nhiên, sau đó chợt hiểu ra, giận đến mức đôi mắt hạnh trợn to lên, lông mày dựng thẳng: “Này tên họ Diệp, anh… đồ háo sắc, anh lại bại lộ bản tính nữa đấy à!”
Diệp Trường Thanh vội giải thích: “Tôi nói thật mà…”
Không đợi anh dứt lời, Triệu Thu Yên đã thở phì phò quay lưng bỏ đi.
Đáng ghét thật, lại đi nói cô ấy thiếu… Chỉ có cầm thú mới có thể nói ra những lời này.
Diệp Trường Thanh rất bất đắc dĩ, phụ nữ đến tuổi cần điều hoà âm dương, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ.
Anh biết được những điều này sau khi học Trung y.
Hiển nhiên Triệu Thu Yên đã hiểu lầm.
Anh sải bước đuổi theo: “Cô nghe tôi giải thích đã, không phải như cô nghĩ đâu.”
Khi đi tới chỗ cách cổng chính nhà họ Triệu khoảng chừng bốn đến năm mét, Triệu Thu Yên sực nhớ lại lời dặn của ông nội.
Nhưng đó là một tên háo sắc, làm sao để hoà thuận được đây?
Ken két!
Cổng nhà họ Triệu hé mở, một người đàn ông bước từ trong cửa ra.
Vừa thấy anh họ Triệu Thu Sơn, nhân lúc chưa bị nhìn thấy, Triệu Thu Yên nhanh chóng chủ động khoác tay Diệp Trường Thanh.
Cô ấy giả vờ như rất thân mật chào hỏi Triệu Thu Sơn: “Anh họ, anh đi đâu vậy?”
Khi thấy Triệu Thu Yên, Triệu Thu Sơn nhíu mày: “Sao em lại về rồi?
Đây là ai thế?”
Triệu Thu Yên cười giới thiệu: “Đây là bạn trai em, tên là Diệp Trường Thanh, ông nội chọn cho em đấy.”
Triệu Thu Sơn nhíu mày, anh ta ghét nhất khi ông nội thiên vị Triệu Thu Yên: “Ồ, tôi là con trai cả của nhà họ Triệu, cũng là anh cả của Thu Yên.
Tất cả mọi chuyện ở nhà họ Triệu đều do tôi quyết định, nếu sau này cậu có vấn đề gì ở nhà họ Triệu thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giải quyết giúp cậu.”
Tự giới thiệu đơn giản, đồng thời nói thẳng địa vị của mình ở nhà họ Triệu.
Trong lời nói thoang thoảng mùi thuốc súng.
Diệp Trường Thanh làm bộ không hiểu, cười đáp: “Dạ vâng.”
Anh lễ phép chào hỏi, sau đó dắt Triệu Thu Yên đi vào nhà.
Nhìn theo hai người đi vào nhà, nụ cười trên mặt Triệu Thu Sơn lập tức biến mất.
Thay vào đó là vẻ thù hằn, anh ta lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số: “A lô, anh Lưu, anh điều tra Diệp Trường Thanh giúp tôi nhé.
Tôi muốn có tất tần tật thông tin về cậu ta, bao gồm cả việc có mấy cô bạn gái, tài sản bao nhiêu, thích ăn gì uống gì, ba mẹ gia đình gồm những ai, có lai lịch gì.
Điều tra rõ hết cho tôi."
Chương 17: Đánh Diệp Trường Thanh
Chương 17: Đánh Diệp Trường Thanh
Anh Lưu đồng ý lia lịa: “Chủ tịch Triệu yên tâm, một ngày cậu ta ăn mấy bữa tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng.”
Triệu Thu Sơn cười: “Tôi rất yên tâm về cách làm việc của anh, sau này con anh tốt nghiệp đại học, tôi sẽ sắp xếp công việc cho thằng bé.”
Sau khi cúp máy, Triệu Thu Sơn quay lưng đi vào sân.
Vừa đi được vài bước, anh ta lại bước ra khỏi cửa, lấy điện thoại ra: “Trương Bưu, cậu ra đây một lát, tôi có việc cần tìm cậu.”
Năm phút sau, một người đàn ông có thân hình như xe tăng đi tới, khi thấy Triệu Thu Sơn, anh ta cung kính hỏi: “Chủ tịch Triệu, anh có việc gì cần căn dặn ạ?”
Triệu Thu Sơn nói nhỏ: “Con bé Thu Yên đưa bạn trai về nhà. Tôi cho cậu một nhiệm vụ, khi nào Thu Yên với cậu ta tách ra, cậu giả vờ không biết cậu ta rồi gây sự với cậu ta.”
Trương Bưu nhíu mày: “Chủ tịch Triệu, anh muốn làm cho cậu ta bẽ mặt thật hả? Vậy tôi sẽ dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời để ra oai phủ đầu với cậu ta.”
Triệu Thu Sơn lắc đầu: “Nếu chỉ cần như vậy thì tôi tìm người khác được. Cậu là vệ sĩ nên biết võ, đương nhiên phải phát huy ưu thế của cậu rồi. Cậu đánh cho cậu ta một trận, đánh mạnh tay vào.”
Trương Bưu gật đầu, lời của Triệu Thu Sơn là mệnh lệnh, anh ta làm việc ở nhà họ Triệu thì bắt buộc phải nghe lời Triệu Thu Sơn.
Nhưng anh ta chẳng biết gì về bạn trai của Triệu Thu Yên cả: “Chủ tịch Triệu, cậu ta làm nghề gì thế? Có phải người tập võ không ạ?”
Anh ta muốn hỏi cho rõ ràng để lúc ra tay không có sơ hở nào.
Dáng vẻ Diệp Trường Thanh cười chào hỏi khi nhìn thấy Triệu Thu Sơn hiện lên trong đầu anh ta.
Văn vẻ lịch sự.
Anh ta trả lời một cách khẳng định: “Là kiểu nhìn yếu đuối mỏng manh, chắc bản lĩnh đều dùng lúc lên giường với phụ nữ rồi. Tập võ… chắc chắn không phải đâu. Cậu cứ đánh cậu ta như đang chơi thôi.”
Trong đầu Trương Bưu đã có kế hoạch, bây giờ anh ta muốn biết Triệu Thu Sơn yêu cầu kết quả như thế nào: “Chủ tịch Triệu, cần đánh cho tàn phế hay đánh chết luôn ạ?”
Với mức độ đánh cho tàn phế, anh ta không hề lo lắng về mặt tâm lý.
Nếu như xảy ra vấn đề, nhà họ Triệu sẽ chịu trách nhiệm.
Còn về đánh chết, anh ta chỉ nói bừa thôi.
Đây chỉ là một cách để anh ta nịnh bợ Triệu Thu Sơn, chứng minh lòng trung thành của mình.
Được!
Triệu Thu Sơn rất hài lòng về thái độ của Trương Bưu, anh ta tán thưởng gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Không cần đánh cho tàn phế, cũng không cần đánh chết. Nhưng phải làm cho cậu ta bẽ mặt. Lúc đánh cậu ta nhớ đánh vào mặt, tốt nhất là bầm một con mắt, đánh cậu ta sứt môi gãy mũi gì đó. Nếu có thể thì đánh cho cậu ta gãy thêm mấy cái răng, càng thảm càng tốt!”
Trương Bưu giơ ngón cái lên đúng lúc: “Cách này hay, con rể đến nhà đàn gái gặp mẹ vợ thì bị đánh bầm dập mặt mũi, gãy mấy cái răng, để xem cậu ta còn mặt mũi ở lại nữa hay không!”
Triệu Thu Sơn cười gằn: “Đúng thế, tôi cần hiệu quả như vậy đấy, bạn trai bị bẽ mặt, cô ta cũng mất luôn thể diện.”
Lần đầu tiên Diệp Trường Thanh nhìn thấy nhà kiểu tứ hợp viện nên cứ ngó dáo dác.
Khoảng sân này được ghép từ mấy căn tứ hợp viện lại với nhau, anh có cảm giác như lạc vào mê cung vậy.
Đi theo Triệu Thu Yên vào trong, băng qua mấy cái sân, sau đó cô ấy chỉ vào khoảng sân cuối cùng: “Đây là nhà của tôi.”
Nghĩ đến việc sắp phải gặp mặt ba mẹ vợ, Diệp Trường Thanh đột nhiên thấy hơi hồi hộp, bước đi cũng chậm hơn.
Triệu Thu Yên đi vào trong sân trước, gọi vài tiếng ba mẹ nhưng chẳng có ai trả lời.
Cô ấy lấy điện thoại gọi một cú điện thoại mới biết ba mẹ mình đã đi siêu thị, bèn quay sang nói với Diệp Trường Thanh: “Ba mẹ tôi đi siêu thị rồi, anh ở nhà nghỉ ngơi chút đi, tôi đi siêu thị đón họ.”
Khi biết ba mẹ vợ tạm thời không có ở nhà, cảm xúc hồi hộp trong lòng Diệp Trường Thanh vơi đi phần nào: “Cô đi đi, để tôi ở nhà chờ.”
Sau khi Triệu Thu Yên đi, anh đi dạo trong sân một lúc, chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy ai về.
Anh bèn đi ra sân trước, lúc vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy một người đi tới từ phía đối diện.
Người nọ trông thấy anh thì sửng sốt, sau đó hỏi một câu: “Ơ, cậu ở sân nào thế?”
Sân nào?
Diệp Trường Thanh nghĩ thoáng cái đã hiểu ngay: “Tôi ở sân này…”
Trương Bưu nói thẳng ngắt lời Diệp Trường Thanh: “Vớ vẩn, cậu ở sân này thì tại sao tôi lại không biết chứ? Cậu có nhầm không đấy!”
Khi thấy dáng vẻ nói chuyện mà cứ lên mặt nạt người của anh ta, Diệp Trường Thanh hơi khó chịu: “Không nhầm đâu, tôi là bạn trai của Triệu Thu Yên.”
Trương Bưu thầm cười khẩy, nhóc à, lỗi của cậu nằm ở thân phận bạn trai của Triệu Thu Yên đấy.
Kể từ khi đặt chân vào sân này, cậu đã xui xẻo rồi.
Trong lòng nghĩ vậy, ngoài mặt anh ta vẫn đang diễn, hơn nữa còn diễn khá là khoa trương, anh ta chỉ thẳng vào mặt Diệp Trường Thanh: “Vớ vẩn! Sao chủ tịch Triệu có thể thích loại người như cậu được? Cậu… Cậu tới đây ăn trộm chứ gì? Mấy ngày trước trong nhà mới có ăn trộm, mất mẹ nó một cái đồng hồ đeo tay, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!”
Lúc nói, anh ta định lại gần ra tay.
Diệp Trường Thanh cảm thấy hành vi cử chỉ của người này hơi bộp chộp, bèn vội lùi về sau: “Đừng ra tay, tôi là bạn trai của Triệu Thu Yên, anh có thể gọi cho Triệu Thu Yên để xác minh.”
Trương Bưu cười thầm trong lòng, ông đây muốn đánh cậu bầm mắt, gãy mũi, sứt môi, rụng răng, muốn cho cậu lên hương đây này.
Trong lòng anh ta nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại cứ bô lô ba la: “Cậu còn dám nói dối tôi nữa à, số người theo đuổi chủ tịch Triệu không tới một trăm thì cũng tám mươi. Nhưng chủ tịch Triệu đều không thích, bởi vì trên thế giới này không có người đàn ông nào xứng đôi với cô ấy. Cậu lại càng không xứng! Cậu đừng hòng gạt tôi, đứng lại! Nếu cậu không chịu đứng lại thì tôi sẽ đánh cậu đấy!”
Thấy giải thích không có tác dụng, Diệp Trường Thanh đành phải lùi về sau.
Trương Bưu cảm thấy lửa cũng cháy đủ lâu rồi, bèn sải bước tiến lại gần Diệp Trường Thanh, tay phải nắm thành cú đấm đánh về phía huyệt Thái Dương của anh.
Diệp Trường Thanh nhanh chóng lùi lại, vừa lùi vừa la lên: “Hiểu lầm, hiểu lầm thật mà, anh có thể đi tìm Triệu Thu Sơn để xác minh, anh ta biết tôi đấy.”
Anh lùi liên tục về sau mấy bước, cuối cùng lùi tới chân tường, không thể tiếp tục lùi được nữa.
Trương Bưu thấy thế thì biết cơ hội đã đến, tay đánh càng nhanh hơn.
Một cú đấm về phía huyệt Thái Dương của Diệp Trường Thanh.
Diệp Trường Thanh vẫn thấy là lạ, anh đã giải thích rồi mà anh chàng này lại không chịu gọi điện thoại để xác minh tính chân thực?
Lại còn nhắm ngay vào điểm yếu hại!
Thấy cú đấm đang tới, anh không tránh được nữa, bỗng một tia sáng lạnh lướt qua trong mắt.
Anh nhích sang bên cạnh nửa bước rồi nghiêng người về phía trước, tung một cú đấm về phía bụng của Trương Bưu.
Bốp!
Một tiếng động trầm vang lên, Trương Bưu văng ra xa hơn hai mét như một cái bao rách rồi ngã phịch xuống đất.
Sau đó anh ta ôm bụng, đau đến mức co người lại như một con tôm.
Tại góc tường cách đó không xa.
Triệu Thu Sơn đang hào hứng xem, đột nhiên nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc há hốc mồm.
Hồi lâu sau vẫn chưa khép miệng lại được.
Cậu ta dữ vậy sao?
Ở cửa sân, Triệu Thu Yên dẫn một cặp vợ chồng trung niên vừa đi vào đã nhìn thấy cảnh này.
Triệu Thu Yên không rõ tình huống ra sao: “Có chuyện gì vậy?”
Thấy Triệu Thu Yên trở về, phản ứng đầu tiên của Trương Bưu là thay đổi sắc mặt, biết mình xui xẻo rồi, sau đó anh ta chợt nhanh trí ôm bụng kêu rên: “Chủ tịch Triệu, có trộm lẻn vào sân này. Tôi định bắt cậu ta lại nhưng cậu ta bảo mình là bạn trai của cô. Hạng người tào lao thế này sao có thể xứng làm bạn trai của cô chứ. Đến lúc tôi hỏi thì cậu ta lại ra tay đánh tôi, chủ tịch Triệu, cô mau chạy đi, nhanh lên. Cậu ta có xu hướng bạo lực, nếu cô không đi sẽ muộn đấy.”
Triệu Thu Yên vừa định hỏi Diệp Trường Thanh có chuyện gì xảy ra?
Ba cô ấy là Triệu Minh Đào nghe nói Diệp Trường Thanh có xu hướng bạo lực bèn lập tức cau mày, nhìn về phía Diệp Trường Thanh.
Thấy lúc này Diệp Trường Thanh vẫn còn cầm nắm đấm như thể chưa đánh đủ và vẫn chưa thoả mãn.
Vẻ chán ghét thoáng qua trong mắt ông ấy: “Cậu là Diệp Trường Thanh à?”
Diệp Trường Thanh lườm Trương Bưu, tên khốn này nói anh là kẻ trộm trước, bây giờ lại còn gán cho anh cái mác bạo lực.
Nhưng lúc này anh không có thời gian tính sổ với anh ta.
Anh phải ứng phó với ba vợ trước đã: “Dạ vâng, cháu là Diệp Trường Thanh, lúc nãy chỉ xảy ra chút hiểu lầm thôi ạ.”
Triệu Minh Đào liếc nhìn dáng vẻ đau đến mức muốn chết đi cho xong của Trương Bưu, sau đó khịt mũi với Diệp Trường Thanh: “Hiểu lầm nên đánh người ta à?”
Chương 18: Thân phận bí mật của Diệp Trường Thanh bị bại lộ
Diệp Trường Thanh nhíu mày, ba vợ nói kiểu này cứ như đang có ý trách móc vậy.
Có lẽ ông ta tin tên kia nói anh có xu hướng bạo lực.
Vấn đề này khó rồi đây.
“Bác nghe cháu giải thích đã, đừng tin lời của anh ta, anh ta ra tay trước. Cháu bị buộc phải tự vệ đánh trả, không hề có xu hướng bạo lực đâu ạ.”
Triệu Minh Đào ngờ vực nhìn Diệp Trường Thanh chằm chằm: “Nhà cậu ở đâu?”
Triệu Thu Yên đứng bên cạnh giải thích: “Ba, con nói với ba rồi mà? Sao giờ ba còn hỏi nữa?”
Triệu Minh Đào lườm Triệu Thu Yên: “Im lặng!”
Ư!
Triệu Thu Yên không nói nữa.
Thấy thế, Diệp Trường Thanh đành tự giới thiệu: “Nhà cháu ở thôn Sa Tỉnh, khu Bi Lâm, thành phố Tùng Giang.”
Thôn Sa Tỉnh?
Triệu Minh Đào nhướng mày: “Nông thôn?”
Diệp Trường Thanh gật đầu: “Vâng, là vùng nông thôn ạ.”
Vẻ khinh bỉ hiện lên trên mặt Triệu Minh Đào: “Hoá ra là nông thôn, bảo sao lại có xu hướng bạo lực.”
Diệp Trường Thanh xụ mặt, bạo lực liên quan gì tới nông thôn?
Nhưng lần đầu gặp ba vợ, anh không muốn làm to chuyện, bèn chỉ tay vào Trương Bưu: “Thật ra đều do tên này nói dối, chính anh ta là người ra tay trước.”
Triệu Minh Đào khịt mũi: “Cậu ta đánh nên cậu cũng đánh theo à?”
Tôi…
Diệp Trường Thanh cạn lời, cũng đâu thể đứng yên đó cho người ta đánh chứ.
Lúc này anh đã biết được ba vợ tương lai của mình đang cố tình gây sự, anh không muốn nói gì nữa.
Trong tình huống này, dù anh có nói gì đi chăng nữa cũng đều sai.
Triệu Minh Đào lắc đầu như thể rất thất vọng, quay đầu sang chất vấn Triệu Thu Yên: “Đây là cậu bạn trai mà con tìm đấy à? Đã không biết lý lẽ rồi mà còn không lễ phép, cách giáo dục ở nông thôn không ổn chút nào. Ba bảo con phải tìm người ở thủ đô, ra khỏi thủ đô là sẽ không chọn được. Sao con không chịu nghe lời nhỉ?”
Triệu Thu Yên đưa tay đẩy ba mình: “Ba, con đã dặn ba rồi cơ mà, ba nói ít lại thôi.”
Triệu Minh Đào lắc đầu: “Anh chàng này… ba không thích, ba đề nghị con nên chọn ở thủ đô thì hơn!”
Trong lúc nói, ông ta đi thẳng vào trong sân.
Mẹ Triệu Thu Yên muốn nói lại thôi, đi theo vào trong sân.
Triệu Thu Yên liên tiếp ra hiệu cho Diệp Trường Thanh đừng để bụng, kéo anh đi vào theo.
Diệp Trường Thanh cực kỳ xấu hổ, cũng may Triệu Thu Yên liên tục an ủi nên cũng đỡ, bèn đi theo vào.
Một chân vừa bước vào cửa.
Bỗng nhiên Triệu Minh Đào quay đầu lại quát anh: “Ai cho cậu vào đấy hả!”
…
Diệp Trường Thanh sửng sốt, anh nhịn hết lần này tới lần khác, vậy mà giờ ông ta thậm chí còn chẳng cho anh vào cửa.
Vậy anh sẽ không vào nữa.
Anh quay lưng bỏ đi.
Triệu Minh Đào “hừ” một tiếng: “Cậu còn muốn bước vào cửa nhà họ Triệu á, mơ đi!”
Khi thấy Diệp Trường Thanh bị đuổi đi, Trương Bưu cảm thấy ăn một đấm này cũng không uổng.
Phá huỷ cuộc hôn nhân của Triệu Thu Yên, chắc Triệu Thu Sơn sẽ thưởng cho anh ta.
Ở phía xa, Triệu Thu Sơn hơi bất ngờ, không ngờ anh ta còn chưa ra tay.
Mà chú anh ta đã chia rẽ cuộc hôn nhân của em họ rồi.
Nét mặt của Triệu Thu Yên cực kỳ khó coi, cô ấy cứ tưởng ba mình chỉ nói vài câu thôi, không ngờ ông ấy lại dứt khoát đến vậy.
Nhìn Diệp Trường Thanh rời đi, cô ấy lập tức sốt ruột, ông nội còn dặn cô và Diệp Trường Thanh phải thể hiện tình cảm gắn bó như keo sơn kìa.
Ai ngờ ba cô lại chặn Diệp Trường Thanh ngoài cửa trước.
Có đôi lời không thể không nói: “Ba, không phải Diệp Trường Thanh theo đuổi con. Là ông nội dẫn con tới nhà Diệp Trường Thanh xin xem mắt đấy ạ.”
Ơ!
Triệu Minh Đào kinh ngạc thốt lên, ba ông ta Triệu Phong Niên là một người cực kỳ kiêu ngạo.
Bảo ông ấy gác thể diện sang bên để dẫn Thu Yên tới nhà người khác xem mắt.
Ông ta lập tức sợ đến mức mặt biến sắc, không biết vì sao ông cụ lại làm như vậy.
Nhưng ông ta không dám làm hỏng kế hoạch của ông cụ, thấy Diệp Trường Thanh chưa đi xa bèn vội la lên: “Này cậu gì đó ơi… Diệp Trường Thanh, cậu khoan hãy đi, dừng lại, tôi có lời muốn nói.”
Nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, Diệp Trường Thanh dừng bước: “Có gì à?”
Người ta đã tỏ vẻ không chào đón, anh không thể nhiệt tình lấn tới để bị thờ ơ được.
Anh không thể vứt bỏ danh dự của mình để níu kéo một cuộc hôn nhân.
Không bao giờ.
Biểu cảm trên mặt Triệu Minh Đào thất thường, nhưng ông ta không dám làm trái lời của ông cụ: “Này cậu, cậu vào đi.”
Diệp Trường Thanh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh biết rõ thái độ của Triệu Minh Đào vừa rồi: “Thôi, tôi không phải người thủ đô, tôi nên về nông thôn thì hơn.”
Triệu Minh Đào làm sao dám để Diệp Trường Thanh đi, ông cụ lựa chọn hôn nhân cho con gái ông ta không biết vì mục đích gì.
Ông ta không rảnh để ý tới thể diện nữa, đỏ mặt nói: “Trường Thanh, lúc nãy bác nói nhầm thôi. Còn về vấn đề có phải người thủ đô hay không là cũng đối với người khác, bác thấy cháu đẹp trai, cách ăn nói cũng sang, cảm thấy cháu có tướng làm rể hiền của nhà họ Triệu. Cháu và con gái bác quả là một cặp trời sinh.”
Triệu Thu Yên cũng cười chạy tới trước mặt Diệp Trường Thanh, kéo tay anh đi vào trong: “Trường Thanh, mau về nhà đi.”
Ông nội dặn cô ấy phải tỏ ra thân mật, cô ấy vẫn chưa từng quên.
Lúc này cô ấy diễn vô cùng nhập tâm.
Triệu Minh Đào nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc.
Đứa con gái lạnh như băng thường ngày của ông nay lại chủ động khoác tay đàn ông đi vào nhà.
Ông ta càng cảm thấy thân phận của Diệp Trường Thanh không tầm thường.
Nếu không ông cụ sẽ không có thái độ như vậy, con gái ông ta cũng sẽ không nhiệt tình như vậy rồi.
Ông ta cũng nở nụ cười, mời đi vào trong: “Cậu mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, để tôi rót ly nước cho cậu.”
Thấy thế, Trương Bưu sửng sốt.
Sao Triệu Minh Đào lại có thái độ như vậy, có chuyện gì xảy ra rồi ư?
Ở phía xa, Triệu Thu Sơn cũng trợn mắt ngoác mồm, lúc nãy đã đuổi đi rồi cơ mà, tại sao lại mời vào lại?
Trong lúc anh ta đang khó hiểu thì anh Lưu gọi đến: “A lô, nhanh thế à, điều tra rõ chưa?”
Trong điện thoại, anh Lưu tỏ vẻ như đang tranh công: “Điều tra được rồi ạ, rõ từng cọng lông sợi tóc luôn. Diệp Trường Thanh là người ở thôn Sa Tỉnh, khu Bi Lâm, thành phố Tùng Giang, là một nông dân, ba mẹ cậu ta đều là nông dân.
Hồi tiểu học… Ba năm trước cậu ta đi tù, vừa mới ra tù mấy ngày trước. Vợ cậu ta ly hôn với cậu ta, ban đầu hai người họ cùng nhau thành lập công ty Trường Thanh.
Cậu ta hiện đang là một người đàn ông đã ly hôn và có một đứa con, hơn nữa còn là tội phạm cải tạo lao động, không có nghề nghiệp, không có thu nhập.”
Triệu Thu Sơn cúp máy, khiếp sợ đến mức há hốc mồm.
Mặc dù anh ta không phục Triệu Thu Yên quản lý công ty, nhưng cô em họ này là một trong bốn mỹ nhân nứt tiếng thủ đô.
Cô ta có tiếng là mỹ nhân lạnh lùng.
Người theo đuổi cô ta không giàu thì cũng sang, nhiều không đếm xuể.
Ai nấy cũng đều đẹp trai giỏi giang.
Không ngờ em họ lại chọn một người đàn ông là tội phạm hiện đang cải tạo lao động, đã ly dị vợ lại còn là gà trống nuôi con, không có bất cứ nguồn thu nhập nào.
Sau cơn khiếp sợ, anh ta chợt nghĩ ra cách đối phó với Triệu Thu Yên.
Chỉ với bí mật thân phận này, nếu anh ta tung tin vào thời khắc mấu chốt.
Triệu Thu Yên sẽ mất sạch danh dự, nhà họ Triệu cũng sẽ mất thể diện.
Cô ta muốn tiếp tục giữ ghế chủ tịch cũng không thể, tất cả thành viên nhà họ Triệu sẽ phản đối!
Anh ta mừng thầm: “Đây là vũ khí bí mật của mình, mình phải sử dụng vào thời khắc quan trọng mới được. Một chiêu trí mạng để giành vị trí chủ tịch.”
Trong phòng khách.
Triệu Minh Đào và vợ ông ta Trương Ngọc Phân đang trò chuyện với Diệp Trường Thanh.
“Trường Thanh, cháu đến thật đúng lúc, ngày mốt là sinh nhật của bác nên sẽ có rất nhiều người thân bạn bè đến tham dự. Cháu là bạn trai của Thu Yên, là khách mời quan trọng nhất, cháu phải để ý hình tượng của mình nhé.”
Chương 19: Tranh chức
Sinh nhật?
Diệp Trường Thanh không ngờ lại trùng hợp như vậy, anh đang định lên tiếng thì Triệu Thu Yên ở bên cạnh đã mở miệng nói: "Ba, con vừa mới tiếp quản nhà họ Triệu, chú bác và anh họ đều không phục. Bọn họ sẽ nhân bữa tiệc này để liên minh chống lại con. Phải làm sao bây giờ?"
Triệu Minh Đào nghe thấy vậy, ánh mắt ông ta trở nên sắc bén: "Chức vụ chủ tịch là do ông truyền cho con, ai dám phản đối? Triệu Minh Đào này không có con trai nên luôn bị bọn họ mỉa mai. Bây giờ tương lai của con rộng mở, ba đã nhẫn nhịn hơn hai mươi năm, bây giờ cũng nên hưởng thụ vinh quang rồi. Con mau đi thông báo với mấy nhà bọn họ, mời bọn họ tham gia tiệc sinh nhật ngày mai."
Triệu Thu Yên thấy ba nhắc đến chuyện nhẫn nhịn hơn hai mươi năm, cô ấy biết có muốn cản ba cũng không được, đành phải dẫn Diệp Trường Thanh ra ngoài thông báo với từng nhà.
Hai người cùng đi ra ngoài.
Diệp Trường Thanh cau mày, ba vợ tương lai tức giận khôn nguôi, muốn nở mày nở mặt nhân dịp Triệu Thu Yên nhậm chức chủ tịch.
Người của ba nhà còn lại phản đối Triệu Thu Yên nhậm chức chủ tịch, tiệc sinh nhật ngày mai sẽ trở thành một chiến trường.
Hai người giữ yên lặng, khi đi ra khỏi khuôn viên, đột nhiên Triệu Thu Yên mở lời: "Tôi đã nắm toàn bộ công ty trong tay. Nhưng chuyện trong nhà không nắm hết được. Dựa trên chuyện vừa nãy anh và Trương Bưu nảy sinh mâu thuẫn, tôi biết ngay là có người cố ý gây chuyện. Cho nên anh đánh anh ta thành như thế, tôi cũng chẳng muốn hỏi một tiếng. Thế nhưng... ba tôi lại nhân đó gây phiền phức cho anh."
Đây là xin lỗi?
Hay là giải thích?
Lời nói lạnh như băng, không hề có sự áy náy nào, cảm giác như một ngọn núi băng nơi Bắc Cực hoang vu lạnh lẽo, khiến không ai dám tới gần.
Diệp Trường Thanh nhớ đến chẩn đoán lúc trước, cô vợ tương lai này rất cần hoan ái giữa nam nữ để điều hòa, nếu không thì tính cách sẽ chỉ ngày càng lạnh lùng hơn.
Anh thả chậm bước chân, nhìn Triệu Thu Yên đi đường, lắc qua lắc lại, ưỡn cao vòng hai như hai ngọn núi lửa, vừa nhìn đã thấy lòng sục sôi.
Anh xoa đôi bàn tay, phải ra tay nhanh một chút mới được, nếu không tình thế sẽ nghiêm trọng hơn.
Triệu Thu Yên đi một lúc, đột nhiên phát hiện bên cạnh không có ai, cô ấy dừng bước, quay đầu thúc giục: "Sao không đi tiếp?"
Diệp Trường Thanh nhìn dung nhan xinh đẹp quyến rũ cùng với vẻ mặt lạnh lẽo, anh chợt ngẩn ra, buột miệng hỏi: "Đêm nay tôi ngủ ở đâu?"
Ngủ hả?
Đây là lần đầu tiên Triệu Thu Yên nghĩ đến vấn đề này, ông nội muốn cô ấy tỏ ra gần gũi với Diệp Trường Thanh.
Trong nhà có giúp việc và đầu bếp, nếu như ngủ riêng thì chẳng mấy chốc tin đồn sẽ truyền xa. Nhưng nếu như ngủ chung một phòng, nghĩ tới chuyện tên này nói mình phải làm chuyện đó với đàn ông, cô ấy bỗng thấy do dự.
Cần làm chuyện đó với đàn ông, cô không tin đây là một loại bệnh, chắc chắn là do tên háo sắc Diệp Trường Thanh kia viện cớ. Ngủ chung một phòng không khác gì đưa dê vào miệng cọp.
Cô ấy do dự một lát, cảm thấy lời của ông nội quan trọng hơn nên bèn nói:
"Hôm nay, anh ngủ cùng phòng với tôi."
...
Diệp Trường Thanh sửng sốt, tự dưng đột ngột quá.
Chắc chắn là do để ý đến căn bệnh mà mình nói đây mà. Vừa nghĩ đến chuyện đêm nay có thể ôm người phụ nữ nóng bỏng này vào lòng, anh chợt thấy kích động.
Ba năm không chạm vào phụ nữ khiến mình sắp quên hết cảm giác.
"Được, tôi nghe theo cô."
Đôi mày trên gương mặt lạnh lùng của Triệu Thu Yên nhíu lại, như thể nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Trường Thanh, cô ấy hừ lạnh một tiếng.
Hai người đi đến một ngôi nhà xây kiểu tứ hợp viện, Triệu Thu Yên khoác tay Diệp Trường Thanh: "Đây là nhà bác cả của tôi - Triệu Minh Phong, từ giờ bớt nói đi."
Diệp Trường Thanh gật đầu.
Trong phòng sách, Triệu Minh Phong nghe tin tức mà con trai nói, ông ta lập tức kinh ngạc: "Tội phạm đang bị cải tạo, ly hôn, dẫn theo con riêng, không có sự nghiệp. Thu Yên vốn kiêu ngạo, sao lại tìm một tên ăn hại như vậy? Con có nhầm không?"
Triệu Thu Sơn lấy điện thoại di động ra: "Ba, đây là tin tức mà anh Lưu điều tra được, Diệp Trường Thanh từng ngồi tù vào thời gian nào, lý do ngồi tù, đều được điều tra rất rõ ràng. Cả lý do ly hôn cũng có, anh ta bị vợ đá, có cả ảnh chụp nhà anh ta, chỉ là một ngôi nhà nhỏ ở nông thôn. Không thể nhầm được!"
Triệu Minh Phong cẩn thận xem xét tin tức, càng xem nụ cười bên khóe miệng càng tươi: "Con trai, cơ hội của con đến rồi!"
Lúc này, Triệu thu Sơn mới bừng tỉnh: "Ba, ba muốn con nhân cơ hội này giành lại chức chủ tịch? Nhưng ông nội còn chưa mất mà làm vậy thì không hay lắm."
Triệu Minh Phong trừng mắt nhìn con trai: "Ba nguyền rủa ông già đó đấy thì sao, ông già đó cũng không sống được bao lâu, đó là sự thật mà người nhà họ Triệu chúng ta hay mấy nhà hợp tác với chúng ta cũng đều biết. Tương lai ai có thể nắm giữ tập đoàn Phong Niên, hợp tác với ai sẽ tối đa hóa được lợi ích, con nghĩ bọn họ sẽ lựa chọn ai?"
Triệu Thu Sơn nghe vậy thì kích động: "Ba, ba nói xem nên làm thế nào đây?"
Triệu Minh Phong nói rất hùng hồn: "Tổ chức một buổi tiệc gặp mặt nhân dịp Thu Yên vừa về, tập trung anh em bạn bè của chúng ta, cả đối tác làm ăn nữa. Sau đó đưa ra quyết định ngay tại chỗ xem ai là người sẽ nắm giữ tập đoàn Phong Niên."
Cảm xúc của Triệu Thu Sơn bùng nổ: "Hay, đó là cách hay, người nhà họ Triệu coi ba như trời, những đối tác làm ăn kia cũng rất thân thiết với ba. Người nhà họ Triệu chúng ta lấy cổ phiếu trong tay để đẩy nó ra khỏi chức chủ tịch. Đồng thời nói đối tác không hợp tác với Thu Yên nữa. Dưới áp lực từ hai phía, nó chỉ có thể đầu hàng!"
Triệu Minh Phong gật đầu: "Ý của ba chính là thế, đương nhiên, cố gắng không làm lớn chuyện lên. Nếu không tin đồn linh tinh sẽ gây bất lợi cho danh tiếng nhà họ Triệu. Thế này đi, con đi tìm Thu Yên, để ba nói chuyện với nó, nếu nó không thức thời thì đừng trách bác cả này tuyệt tình!"
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng sách chợt vang lên tiếng gõ.
Có giọng nói xuất hiện ở bên ngoài: "Thu Yên dẫn bạn trai đến gặp bác."
Triệu Minh Phong nhìn con trai: "Con xem, một khi thuận buồm xuôi gió thì đến cả trời cũng giúp chúng ta, đang cần tìm nó thì nó tự đến trước cửa."
Trong phòng khách.
Diệp Trường Thanh đánh giá quanh phòng, đồ nội thất trong phòng của tứ hợp viện cổ kính này đều được làm từ gỗ.
Triệu Thu Yên nhíu mày rất chặt, dường như cô ấy đang lo lắng.
Diệp Trường Thanh phát hiện từ khi trở về, cô ấy vẫn luôn nhăn mày, xem ra nhà họ Triệu tạo áp lực rất lớn cho cô ấy.
Nghĩ đến chuyện ngủ chung đêm nay, anh cảm thấy mình là đàn ông, nên đứng ra gánh một phần trách nhiệm.
Diệp Trường Thanh ngồi bên cạnh an ủi: "Không cần lo lắng, có tôi ở đây rồi."
Lông mày Triệu Thu Yên nhíu chặt hơn: "Anh chỉ là một bác sĩ."
Cô ấy chỉ nói một câu như vậy rồi thôi.
Diệp Trường Thanh cười hỏi: "Bác sĩ thì sao? Có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cô!"
Triệu Thu Yên không bày tỏ thái độ, sự thật quá mất lòng.
Cô ấy không muốn chặn họng Diệp Trường Thanh, nhưng ngoài cứu người ra thì bác sĩ còn làm gì được?
Trong cuộc tranh đấu gia tộc thì chẳng là cái thá gì, cũng không giúp được gì cho cô ấy.
Cộp cộp.
Trước cửa vang lên tiếng bước chân.
Triệu Minh phong và Triệu Thu Sơn mở cửa đi ra.
Triệu Thu Yên đứng lên: "Bác cả, Thu Yên tới không báo trước đã phiền bác rồi."
Diệp Trường Thanh cũng đứng lên, từ lời nói khách sao của Triệu Thu Yên, anh biết quan hệ của hai nhà không khác gì người qua đường, mà thậm chí còn không bằng người qua đường. Nếu không cách nói chuyện giữa bác cả và cháu gái sao lại khách sáo như vậy.
Triệu Minh Phong đưa tay mời Triệu Thu Yên ngồi: "Thu Yên tới rồi."
Triệu Thu Yên nhanh chóng giới thiệu Diệp Trường Thanh: "Bác cả, đây là bạn trai cháu, Diệp..."
Cô ấy vẫn chưa nói xong, Triệu Minh Phong đã nghiêm mặt ngắt lời: "Được rồi, không cần giới thiệu, loại người không ra gì như thế này không xứng để tôi phải quen biết."
Không xứng?
Ánh mắt Diệp Trường Thanh bỗng trở nên sắc bén.
Diệp Trường Thanh này đã nhìn thấy đủ loại người trên đời, đến cả Triệu Phong Niên cũng phải quỳ xuống xin anh chữa bệnh. Những nhân vật lớn ở Bắc Kinh tìm anh chữa bệnh ít nhất cũng phải mười người, ai nấy đều dâng tiền lên, thái độ rất cung kính.
Triệu Minh Phong chỉ là một thành viên của nhà họ Triệu mà lại dám khinh miệt anh như vậy, đúng là không biết lượng sức mình.
Mặc dù Diệp Trường Thanh rất tức giận nhưng anh không lên tiếng.
Hôm nay anh là khách, có chuyện cũng nên để Triệu Thu Yên xử lý.
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Thu Yên đanh lại, ông ta dám sỉ nhục Diệp Trường Thanh như thế trước mặt cô ấy, thực chất là đang nhắm vào cô ấy: "Bác cả, bác muốn làm gì?"
Triệu Minh Phong nhàn nhã nhìn Triệu Thu Yên, ra vẻ mèo vờn chuột: "Làm gì? Cô nói xem tôi muốn làm gì? Cô phải lập gia đình, không còn là người nhà họ Triệu tôi nữa! Cô cũng nên từ chức chủ tịch đi!
Chương 20: Trở mặt
Từ chức?
Triệu Thu Yên nhìn bác cả Triệu Minh Phong đầy kinh ngạc.
Trước đây cô ấy biết đám người bác cả vẫn luôn ngấp nghé chức vị chủ tịch, cô ấy cũng từng lo lắng về chuyện này, thậm chí còn nghĩ đến đủ khả năng có thể xảy ra khi bệnh tình của ông nội trở nặng. Nhưng lúc này ông nội vẫn còn đó mà bác cả lại muốn đuổi cô ấy khỏi ghế chủ tịch.
"Bác cả, cái ghế chủ tịch này là do ông nội cho tôi ngồi, tôi không cho bác được!"
Triệu Minh Phong lạnh lùng nói: "Đừng có mang ông nội cô ra dọa tôi, ông cô không sống được mấy ngày nữa. Sau này tôi chính là chủ của nhà họ Triệu, cái nhà này do tôi quyết định."
Không sống được mấy ngày nữa?
Triệu Thu Yên thoáng giật mình, ông nội được Diệp Trường Thanh chữa trị nên sức khỏe đã không còn trở ngại gì.
Chẳng lẽ ông nội giấu bác cả chuyện này? Nhưng vì sao phải giấu bác cả?
Triệu Thu Yên nghĩ mãi mà không rõ, mắt thấy nhà họ Triệu sắp đấu đá nội bộ, cô ấy quyết định nói ra để ổn định tình hình: "Bệnh của ông nội đã đỡ rồi, bây giờ ông đã khỏi hẳn. Với tình trạng sức khỏe bây giờ, ông hoàn toàn có thể sống đến một trăm tuổi."
Trên mặt Triệu Minh Phong lộ vẻ khinh thường: "Thu Yên, vì níu giữ chức chủ tịch mà cô dám nói ra chuyện hoang đường thế này, có thần tiên giáng trần cũng không chữa nổi bệnh của ông nội cô. Chỗ dựa của cô đã mất, cô xong đời rồi. Nếu cô chủ động từ chức, tôi sẽ để lại cho cô ít thể diện. Còn không thì đừng trách tôi vô tình!"
Diệp Trường Thanh tức giận đến mức nghiến chặt răng, bác cả không quan tâm đến sức khỏe của ông nội, ông ta chỉ muốn cướp chức vụ chủ tịch, lại còn không từ mọi thủ đoạn: "Được, tôi còn muốn xem ông dùng cách gì."
Lúc này Triệu Minh Phong như điên lên: "Hay lắm, nếu cô đã không chịu nhường lại thì cũng đừng trách tôi. Đám bác hai và chú tư của cô không đời nào lại ủng hộ một đứa con gái gả đi. Còn nữa, mấy công ty hợp tác với cái nhà này đều là bạn bè của tôi. Cô lấy gì để đấu với tôi? Cô cứ đợi đó mà nếm mùi thất bại đí!"
Triệu Thu Yên cũng bị khơi dậy ý chí chiến đấu: "Sinh nhật mẹ tôi vào ngày mai sẽ mời bạn bè thân quen và đối tác tới tham gia bữa tiệc, đến lúc đó xem bọn họ ủng hộ ai!"
Bị ép đến bước đường cùng, cô ấy chỉ có thể liều mạng một lần.
Triệu Minh Phong không ngờ còn có chuyện tốt như vậy: "Được thôi, vậy đợi ngày mai sẽ rõ. Nếu cô thua thì cô và tên bạn trai này cuốn xéo đi, au này nhà họ Triệu không chào đón cô nữa!"
Triệu Thu Yên tức giận đập bàn: "Nhà họ Triệu không phải nhà bác, tôi cũng mang họ Triệu, ba tôi cũng họ Triệu! Bác không quản được chuyện tôi có về nhà hay không!"
Cô ấy nói xong bèn kêu Diệp Trường Thanh rời đi trong cơn giận dữ.
Triệu Thu Sơn bất mãn với thái độ của Triệu Thu Yên: "Con nhóc này càng ngày càng không biết lễ nghĩa, cướp chức chủ tịch rồi còn dám dập bàn với ba."
Triệu Minh Phong cười, như thể đã quên cuộc cãi vã vừa rồi: "Nổi giận càng tốt. Chứng tỏ con nhóc này không đủ thâm sâu, nói mấy câu đã nhảy dựng lên, bắt đầu mất hết lý trí. Tiệc sinh nhật của mẹ nó vào ngày mai chính là sân khấu của con, là lúc con lên sân đóng vai nhân vật chính."
Triệu Thu Sơn càng ngày càng phục tài trí củaba: "Bây giờ chúng ta làm gì ạ?"
Triệu Minh Phong nói: "Đối tác làm ăn quan trọng nhất của nhà họ Triệu chính là nhà họ Lưu và nhà họ Vương. Đi thôi, nhân lúc con nhóc kia đang giận quá mất khôn, chúng ta đến gặp nhà họ Vương và nhà họ Lưu. Chỉ cần hai nhà bọn họ ủng hộ thì việc con nhậm chức chủ tịch như ván đã đóng thuyền."
Diệp Trường Thanh đi theo sau Triệu Thu Yên, nhìn thấy cô ấy tức thở hổn hển.
Lúc anh đang định an ủi vài câu, bỗng nhiên Triệu Thu Yên lại mỉm cười, giống như một con hồ ly nhỏ đã đạt được mục đích. Hành động này khiến Diệp Trường Thanh không hiểu ra sao: "Cô cười cái gì?"
Triệu Thu Yên như quên mất sự tồn tại của Diệp Trường Thanh. Khi nghe thấy anh hỏi, cô ấy giấu đi nụ cười rất nhanh, trở lại vẻ lạnh lùng như trước: "Không có gì. Bác cả muốn giành chức chủ tịch cho Thu Sơn, tôi cũng muốn thu dọn một ít mảnh vụn của nhà họ Triệu này. Ngày mai tôi muốn bác cả thua tâm phục khẩu phục."
Ấy.
Diệp Trường Thanh phải nhìn cô ấy bằng con mắt khác, quả nhiên cô nhóc này có tài năng nên mới được giao cho chức vụ chủ tịch.
Điều duy nhất làm anh tò mò đó là cách mà cô nhóc này sử dụng..
Anh đã từng xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng nên đương nhiên biết Triệu Minh Phong dám giành chức chủ tịch là đã có kế hoạch chắc chắn. Anh muốn biết Triệu Thu Yên dùng cách gì để đấu lại ông ta: "Cô có kế hoạch gì?"
Triệu Thu Yên lấy điện thoại di động ra: "Ông nội vẫn còn sống, tôi sẽ gọi cho ông, chỉ cần ông xuất hiện, người nhà họ Triệu và đối tác làm ăn sẽ ủng hộ tôi."
Cô ấy vừa nói chuyện vừa gọi điện thoại.
Diệp Trường Thanh gật đầu, đây là cách nhanh nhất mà lại hiệu quả.
Anh đứng bên cạnh nhìn Triệu Thu Yên gọi điện thoại, điện thoại vừa kết nối, trên mặt Triệu Thu Yên vẫn cười rất tươi, thậm chí còn hơi đắc ý.
Nhưng dần dà, vẻ mặt của Triệu Thu Yên thay đổi, sau khi ngắt điện thoại, trên mặt cô ấy chỉ còn lại sự thất vọng.
Anh cảm thấy lo lắng, bèn hỏi: "Làm sao vậy, ông cô đã nói gì với cô?"
Trên gương mặt yêu kiều của cô ấy xuất hiện vẻ u sầu: "Ông tôi nói ông ấy mặc kệ. Đây là bài kiểm tra dành cho tôi, nếu tôi còn không lấy được chức chủ tịch thì sao đối mặt được với các kiểu cạnh tranh sau này."
Diệp Trường Thanh âm thầm nể phục hành động của ông cụ.
Nhưng những lời này để sau đi, bây giờ anh phải an ủi cô ấy: "Không sao, đừng sợ. Có tôi ở đây mà, tôi sẽ giúp cô."
Triệu Thu Yên nhìn Diệp Trường Thanh, cảm thấy mất hy vọng hơn: "Đây không phải chuyện trị bệnh cứu người. Đây là cuộc chiến trên thương trường, anh chỉ là một bác sĩ, có nói với anh mấy chuyện này cũng không ích gì. Ài…"
Bây giờ lòng cô ấy đang rối bời mà Diệp Trường Thanh lại còn nói linh tinh.
Diệp Trường Thanh cảm thấy anh cần phải để lộ một vài chuyện: "Tôi quen biết mấy người ở Bắc Kinh, họ đều là những người rất tài giỏi. Nếu cô cần giúp đỡ, tôi có thể giới thiệu với cô, đảm bảo cô sẽ thắng trong lần cạnh tranh này."
Triệu Thu Yên lắc đầu: "Bây giờ không phải sức khỏe tôi có vấn đề, mà là sự nghiệp có vấn đề. Những bác sĩ mà anh quen có thể giúp được tôi ư? Đừng làm loạn thêm nữa được không. Nếu như lần này thua, tôi sẽ không về nhà họ Triệu được nữa, ông nội tôi cũng hết cách."
Cô ấy nói xong bèn nhận ra không thể ngồi đây chờ chết: "Tôi phải đi gặp nhà họ Lưu. Chỉ cần bọn họ đồng ý ủng hộ tôi, tôi vẫn còn năm mươi phần trăm phần thắng."
Nhà họ Lưu?
Diệp Trường Thanh nhớ tới một người, người đó tên Lưu Hằng Dự.
Năm ngoái, Lưu Hằng Dự mắc phải bệnh lạ nên tìm anh chữa bệnh.
Diệp Trường Thanh đã chữa trị tận gốc sau ba lần điều trị, Lưu Hằng Dự rất biết ơn anh, thi thoảng còn đến thăm, từng kể với anh về lịch sử gia tộc. Ông ấy nói trước đây ông nội của ông ấy cùng với chiếc đòn gánh đã đi bán hàng khắp hang cùng ngõ hẻm vào thời nhà Thanh, sau này mở cửa hàng kinh doanh ở khắp nơi. Ông ấy là gia chủ thế hệ này của nhà họ Lưu, nhà họ Lưu bọn họ cũng trở thành Lưu đòn gánh.
Nếu nhà họ Lưu mà Triệu Thu Yên nói chính là nhà họ Lưu đòn gánh này thì mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rồi.
"Thu Yên, cô nói đến nhà họ Lưu đòn gánh hả?"
Triệu Thu Yên gật đầu: "Đúng vậy, ở Bắc Kinh hay còn gọi là nhà họ Lưu. Đến cả Lưu đòn gánh mà anh cũng từng nghe, danh tiếng của nhà họ Lưu thực sự vang dội."
Diệp Trường Thanh mừng thầm trong lòng: "Là nhà họ Lưu đòn gánh thì dễ rồi, cứ để chuyện này cho tôi, chỉ cần một câu nói thôi là xong."
Triệu Thu Yên nhíu mày, lại bắt đầu khoác lác.
Cuối cùng cô ấy cũng tìm được khuyết điểm lớn nhất của Diệp Trường Thanh, đó là thích ba hoa lắm lời, chủ động gánh trách nhiệm, kiểu đàn ông thế này thực ra rất ngây thơ.
Cho dù ông nội Triệu Phong Niên đến bàn chuyện hợp tác với nhà họ Lưu cũng chưa chắc đã được mà Diệp Trường Thanh lại dám nói như vậy.
"Diệp Trường Thanh, đừng làm tôi rối thêm được không. Việc nhà họ Lưu ủng hộ hay không liên quan đến vận mệnh của tôi và nhà họ Triệu. Nếu để công ty cho Triệu Thu Sơn, nhà họ Triệu sẽ sụp đổ ngay lập tức. Tôi biết anh chỉ là một bác sĩ, tôi không cần anh giúp tôi, xin anh đừng nói ra những lời làm trò cười cho thiên hạ nữa."
Diệp Trường Thanh muốn giải thích thêm nhưng thấy Triệu Thu Yên đã đi mở xe, không có ý định nghe anh nói, anh cũng lười giải thích.
Triệu Thu Yên lái xe dẫn Diệp Trường Thanh đi đến nhà họ Lưu.
Trên đường Vĩnh Định ở phía đông ngoại thành có một ngôi nhà cổ kính.
Phía trên cửa treo một cái đòn gánh, dưới đòn gánh có bảng hiệu ghi phủ Lưu.
Trên tấm bảng có chằng chịt rất nhiều dấu vết, có thể thấy nó đã ở đây nhiều năm.
Triệu Thu Yên mỉm cười, nói rõ mục đích đến với bảo vệ: "Tôi là Triệu Thu Yên, chủ tịch tập đoàn Phong Niên, tôi muốn gặp tổng giám đốc Lưu - Lưu Thụy."
Bảo vệ nói cô ấy chờ một lát rồi vào trong hỏi thăm.
Trong lúc họ đang đợi thì ba con Triệu Minh phong và Triệu Thu Sơn đến.
Triệu Minh Phong hơi giật mình: "Không ngờ con nhóc này phản ứng nhanh như vậy, còn đến sớm hơn chúng ta một bước."
Triệu Thu Sơn cười: "Ba, không phải ba gọi điện rồi sao? Nó đến cũng bị đuổi về thôi."
Triệu Thu Yên nhìn thấy bác cả và anh họ, nét mặt cô ấy trở nên nghiêm nghị, chuyện lần này phức tạp hơn rồi.
Triệu Minh Phong cười nói: "Thu Yên à, tổng giám đốc Lưu bận tiếp khách quý, không có thời gian tiếp cô đâu! Quay về đi!"
Triệu Thu Yên hừ lạnh một tiếng: "Tổng giám đốc Lưu vẫn chưa trả lời, bác dựa vào đâu mà nói như vậy?"
Không lâu sau, bảo vệ đã quay lại.
Triệu Thu Yên cười nói: "Làm phiền anh rồi, tổng giám đốc Lưu đồng ý gặp tôi rồi nhỉ."
Bảo vệ trả lời rất thẳng thắn: "Tổng giám đốc Lưu đồng ý gặp, nhưng không phải cô mà là mời chủ tịch Triệu - Triệu Minh Phong vào trao đổi."
...
Mặt mày Triệu Thu Yên như tro tàn.
Triệu Minh Phong cười nói: "Thu Yên, tổng giám đốc Lưu là người bận rộn, sao có thời gian gặp con nhóc như cô. Cô vẫn nên kết hôn với tên nít ranh mà tôi không thèm biết tên này đi. Tôi vào uống trà với tổng giám đốc Lưu trước."
Chương 16: Vậy thì đi mua thuốc hối hận đi
Tái hôn?
Diệp Trường Thanh lẩm bẩm hai từ này, vẻ đau khổ hiện lên trên mặt.
Anh thở dài: “Hầy, tôi đã từng cầu xin cô đừng ly hôn vì tôi.
Tôi đã từng cầu xin cô đừng ly hôn vì con gái.
Nhưng cô cứ nhất quyết phải ly hôn.
Tôi đã bảo lúc tới cô đừng hối hận rồi mà.
Cô coi những gì tôi nói đều là trò đùa à?”
Kim Ngọc Dung vội hét lên: “Trường Thanh, lúc đó do đầu óc em mê muội.
Nên không suy nghĩ được nhiều, bây giờ em hối hận rồi, chúng ta tái hôn đi!”
Diệp Trường Thanh khẽ lắc đầu:
“Cô hối hận rồi hả?
Vậy thì đi mua thuốc hối hận đi!”
Nói xong, Diệp Trường Thanh quay lưng sải bước đi về phía biệt thự, anh thật sự thất vọng về Kim Ngọc Dung, bất kể cô ta nói gì đi chăng nữa.
Đều không thể sưởi ấm trái tim anh.
Anh bước đi rất dứt khoát.
Tốc độ rất nhanh.
Nhìn Diệp Trường Thanh rời đi, Kim Ngọc Dung có cảm giác như cả thế giới đều bỏ rơi mình.
Cô ta sốt ruột đến mức khóc oà lên, hét lớn: “Trường Thanh, em biết anh yêu em.
Em nhớ cái lúc anh mỉm cười bước về phía em khi mới ra tù.
Muốn ôm em.
Anh đã hứa rằng sẽ không ly hôn, bây giờ em đồng ý ở bên cạnh anh, em biết lỗi rồi.
Trường Thanh, đừng đi mà, em xin anh đấy…”
Mãi đến khi Diệp Trường Thanh biến mất, cô ta mới từ từ ngừng khóc.
Cô ta chậm chạp đứng dậy, nhìn căn biệt thự vẫn còn đóng rèm: “Rõ ràng trong lòng anh còn yêu tôi, tôi đã xin lỗi rồi, dựa vào đâu lại không chịu tái hôn chứ?
Một người đàn ông không chịu nghĩ cho bản thân, dù có vì con cái, đáng lẽ anh cũng phải tái hôn chứ!
Anh không muốn tái hôn, thế có nghĩ cho tâm trạng của con cái hay không?
Tôi không tin không thể tái hôn được!”
Trong biệt thự.
Diệp Trường Thanh lẳng lặng ngồi đó.
Triệu Phong Niên bưng một ly trà qua: “Trường Thanh à, cảm ơn anh đã cứu tôi nhé, nếu không nhờ có anh thì chắc cuộc đời tôi đã chấm dứt rồi.”
Diệp Trường Thanh nhận ly trà: “Sau này ông không được làm công việc trí óc nữa.
Cũng không được thức khuya, không được quá kích động, càng không được để cảm xúc thay đổi thất thường.
Nếu như có thể thì ông ra phố đánh cờ tướng, trà chanh chém gió với mấy ông cụ để giải toả tâm trạng.”
Triệu Phong Niên cau mày, có lẽ vấn đề mà Diệp Trường Thanh nói người bình thường rất dễ làm được.
Nhưng ông ta không làm được, mặt ngoài tập đoàn Phong Niên là một doanh nghiệp lớn, nhưng đi đôi với nó là công việc bề bộn.
Điều quan trọng hơn nữa là chưa có người thừa kế thích hợp.
Con trai và cháu trai đều chẳng có lấy một người giỏi giang, chỉ có Triệu Thu Yên có năng lực, đáng tiếc là con gái.
Mấy đứa con trai và cháu trai trong gia đình đều không phục.
Khi nhìn sang Diệp Trường Thanh, hai mắt ông ta đột nhiên toả sáng: “Mai tôi sẽ bảo Thu Yên về thủ đô một chuyến.
Anh đi gặp ba mẹ Thu Yên có được không?”
Mục đích thật sự của ông ta là nhờ Diệp Trường Thanh giúp Thu Yên ngồi vững trên ghế chủ tịch.
Diệp Trường Thanh do dự: “Tôi mới ra tù vài ngày, chưa được ở bên ba mẹ đủ.
Mỗi ngày còn phải chở Linh Linh đi học.”
Triệu Phong Niên cười đáp: “Ngày mai tôi đi chơi cờ với ba cậu, để tôi chở Linh Linh đi học giúp cậu luôn.
Cậu cứ yên tâm.”
Nếu có ai nhìn thấy Triệu Phong Niên đồng ý làm bảo mẫu.
Chỉ vì nhờ Diệp Trường Thanh đến thủ đô một chuyến.
Chắc chắn sẽ há hốc mồm vì kinh ngạc.
Diệp Trường Thanh nhìn lướt qua Triệu Thu Yên: “Hai chúng tôi mới quen biết nhau chưa bao lâu.
Có phải hơi nhanh rồi không.”
Triệu Phong Niên cười: “Ta còn cảm thấy chậm quá đây.
Đã nhiều ngày rồi mà vẫn chưa đi lẻ hai về thành một đôi.
Phải tăng tốc thêm mới được!
Mai cậu đi thủ đô một chuyến với Thu Yên, không mất nhiều thời gian đâu.”
Mấy ngày vừa qua Triệu Thu Yên đã hiểu hơn về Diệp Trường Thanh, cũng như cảm thấy nhân phẩm của người đàn ông này cũng không tệ lắm.
Với lại ông nội luôn đánh giá cao Diệp Trường Thanh, cô ấy tin vào mắt nhìn của ông nội mình.
Đôi mắt đẹp nhìn chăm chăm vào Diệp Trường Thanh để chờ đợi kết quả.
Diệp Trường Thanh không thể từ chối, những vấn đề mà anh nói Triệu Phong Niên đều giải quyết giúp anh: “Được, tôi sẽ đi thủ đô một chuyến.”
Ba người ngồi trò chuyện một lúc lâu, Diệp Trường Thanh mới về nhà.
Triệu Phong Niên lập tức dặn cháu gái: “Thu Yên, lần này về thủ đô phải nhớ rằng cháu và Diệp Trường Thanh phải tỏ ra yêu nhau hết mực.
Để chú bác anh em biết hai đứa gắn bó như keo sơn nhé.”
Vẻ lo âu hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của Triệu Thu Yên: “Bọn cháu mới quen biết mấy ngày thôi, còn xa lạ lắm, không được đâu ạ.”
Triệu Phong Niên cười bảo: “Diễn, diễn yêu nhau một chút thôi được không?”
Triệu Thu Yên tỏ vẻ lo lắng: “Cháu sẽ thử xem.”
Ngày hôm sau.
Sau khi Diệp Trường Thanh và Triệu Thu Yên gặp nhau, hai người lên đường tới thủ đô.
Diệp Trường Thanh cứ cảm thấy Triệu Thu Yên hơi là lạ, cô ấy liên tục nhích lại gần, dáng người đầy đặn nóng bỏng kia cách anh rất gần.
Gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, có thể cảm nhận được dáng người nóng bỏng của cô ấy.
Nhất là khi sắp tới nhà, Triệu Thu Yên đột nhiên ôm lấy cánh tay của anh.
Diệp Trường Thanh lập tức cảm nhận được cánh tay mình áp sát vào bộ ngực đẫy đà của Triệu Thu Yên, cảm giác mềm mại khiến anh bối rối.
Không biết vì sao hôm nay Triệu Thu Yên lại như vậy, sau khi quan sát, anh càng nhìn càng thấy lo lắng: “Thu Yên, cô đang có vấn đề về sức khoẻ.”
Lần đầu tiên Triệu Thu Yên ôm cánh tay đàn ông nên tim cứ đập thình thịch.
Nghe Diệp Trường Thanh nói như vậy, cô ấy hơi lo lắng: “Vấn đề gì?”
Diệp Trường Thanh ho khan một tiếng: “Cô bị đau mỗi khi có kinh nguyệt phải không?”
Triệu Thu Yên lập tức đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Diệp Trường Thanh hỏi tiếp: “Có phải cô thường ủ rũ, mất ngủ, thi thoảng cảm thấy não nề, sẽ khó chịu rất lâu chỉ vì một chuyện rất nhỏ không?”
Triệu Thu Yên gật đầu: “Hình như là vậy, có gì sao?”
Diệp Trường Thanh hơi xấu hổ: “Tôi trả lời cô đừng giận nhé.”
Triệu Thu Yên cười đáp: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không giận đâu.”
Cô ấy ghi nhớ lời dặn của ông nội, bất kể thế nào đi chăng nữa cũng phải diễn như một cặp đôi.
Cô ấy làm thân còn không kịp nữa kìa, sao có thể giận được.
Diệp Trường Thanh mỉm cười: “Cô… đang cần đàn ông à ừm…”
Đôi lông mày thanh tú của Triệu Thu Yên hơi chau lại, cô ấy càng thêm khó hiểu: “Cái gì, anh nói rõ hơn xem, đừng có ậm ờ nữa.”
Mặt Diệp Trường Thanh bắt đầu đỏ bừng, anh cắn răng, quyết định nói thẳng: “Cô đang cần đàn ông tưới tắm ấy mà.”
Triệu Thu Yên ngạc nhiên, sau đó chợt hiểu ra, giận đến mức đôi mắt hạnh trợn to lên, lông mày dựng thẳng: “Này tên họ Diệp, anh… đồ háo sắc, anh lại bại lộ bản tính nữa đấy à!”
Diệp Trường Thanh vội giải thích: “Tôi nói thật mà…”
Không đợi anh dứt lời, Triệu Thu Yên đã thở phì phò quay lưng bỏ đi.
Đáng ghét thật, lại đi nói cô ấy thiếu… Chỉ có cầm thú mới có thể nói ra những lời này.
Diệp Trường Thanh rất bất đắc dĩ, phụ nữ đến tuổi cần điều hoà âm dương, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ.
Anh biết được những điều này sau khi học Trung y.
Hiển nhiên Triệu Thu Yên đã hiểu lầm.
Anh sải bước đuổi theo: “Cô nghe tôi giải thích đã, không phải như cô nghĩ đâu.”
Khi đi tới chỗ cách cổng chính nhà họ Triệu khoảng chừng bốn đến năm mét, Triệu Thu Yên sực nhớ lại lời dặn của ông nội.
Nhưng đó là một tên háo sắc, làm sao để hoà thuận được đây?
Ken két!
Cổng nhà họ Triệu hé mở, một người đàn ông bước từ trong cửa ra.
Vừa thấy anh họ Triệu Thu Sơn, nhân lúc chưa bị nhìn thấy, Triệu Thu Yên nhanh chóng chủ động khoác tay Diệp Trường Thanh.
Cô ấy giả vờ như rất thân mật chào hỏi Triệu Thu Sơn: “Anh họ, anh đi đâu vậy?”
Khi thấy Triệu Thu Yên, Triệu Thu Sơn nhíu mày: “Sao em lại về rồi?
Đây là ai thế?”
Triệu Thu Yên cười giới thiệu: “Đây là bạn trai em, tên là Diệp Trường Thanh, ông nội chọn cho em đấy.”
Triệu Thu Sơn nhíu mày, anh ta ghét nhất khi ông nội thiên vị Triệu Thu Yên: “Ồ, tôi là con trai cả của nhà họ Triệu, cũng là anh cả của Thu Yên.
Tất cả mọi chuyện ở nhà họ Triệu đều do tôi quyết định, nếu sau này cậu có vấn đề gì ở nhà họ Triệu thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giải quyết giúp cậu.”
Tự giới thiệu đơn giản, đồng thời nói thẳng địa vị của mình ở nhà họ Triệu.
Trong lời nói thoang thoảng mùi thuốc súng.
Diệp Trường Thanh làm bộ không hiểu, cười đáp: “Dạ vâng.”
Anh lễ phép chào hỏi, sau đó dắt Triệu Thu Yên đi vào nhà.
Nhìn theo hai người đi vào nhà, nụ cười trên mặt Triệu Thu Sơn lập tức biến mất.
Thay vào đó là vẻ thù hằn, anh ta lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số: “A lô, anh Lưu, anh điều tra Diệp Trường Thanh giúp tôi nhé.
Tôi muốn có tất tần tật thông tin về cậu ta, bao gồm cả việc có mấy cô bạn gái, tài sản bao nhiêu, thích ăn gì uống gì, ba mẹ gia đình gồm những ai, có lai lịch gì.
Điều tra rõ hết cho tôi."
Chương 17: Đánh Diệp Trường Thanh
Chương 17: Đánh Diệp Trường Thanh
Anh Lưu đồng ý lia lịa: “Chủ tịch Triệu yên tâm, một ngày cậu ta ăn mấy bữa tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng.”
Triệu Thu Sơn cười: “Tôi rất yên tâm về cách làm việc của anh, sau này con anh tốt nghiệp đại học, tôi sẽ sắp xếp công việc cho thằng bé.”
Sau khi cúp máy, Triệu Thu Sơn quay lưng đi vào sân.
Vừa đi được vài bước, anh ta lại bước ra khỏi cửa, lấy điện thoại ra: “Trương Bưu, cậu ra đây một lát, tôi có việc cần tìm cậu.”
Năm phút sau, một người đàn ông có thân hình như xe tăng đi tới, khi thấy Triệu Thu Sơn, anh ta cung kính hỏi: “Chủ tịch Triệu, anh có việc gì cần căn dặn ạ?”
Triệu Thu Sơn nói nhỏ: “Con bé Thu Yên đưa bạn trai về nhà. Tôi cho cậu một nhiệm vụ, khi nào Thu Yên với cậu ta tách ra, cậu giả vờ không biết cậu ta rồi gây sự với cậu ta.”
Trương Bưu nhíu mày: “Chủ tịch Triệu, anh muốn làm cho cậu ta bẽ mặt thật hả? Vậy tôi sẽ dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời để ra oai phủ đầu với cậu ta.”
Triệu Thu Sơn lắc đầu: “Nếu chỉ cần như vậy thì tôi tìm người khác được. Cậu là vệ sĩ nên biết võ, đương nhiên phải phát huy ưu thế của cậu rồi. Cậu đánh cho cậu ta một trận, đánh mạnh tay vào.”
Trương Bưu gật đầu, lời của Triệu Thu Sơn là mệnh lệnh, anh ta làm việc ở nhà họ Triệu thì bắt buộc phải nghe lời Triệu Thu Sơn.
Nhưng anh ta chẳng biết gì về bạn trai của Triệu Thu Yên cả: “Chủ tịch Triệu, cậu ta làm nghề gì thế? Có phải người tập võ không ạ?”
Anh ta muốn hỏi cho rõ ràng để lúc ra tay không có sơ hở nào.
Dáng vẻ Diệp Trường Thanh cười chào hỏi khi nhìn thấy Triệu Thu Sơn hiện lên trong đầu anh ta.
Văn vẻ lịch sự.
Anh ta trả lời một cách khẳng định: “Là kiểu nhìn yếu đuối mỏng manh, chắc bản lĩnh đều dùng lúc lên giường với phụ nữ rồi. Tập võ… chắc chắn không phải đâu. Cậu cứ đánh cậu ta như đang chơi thôi.”
Trong đầu Trương Bưu đã có kế hoạch, bây giờ anh ta muốn biết Triệu Thu Sơn yêu cầu kết quả như thế nào: “Chủ tịch Triệu, cần đánh cho tàn phế hay đánh chết luôn ạ?”
Với mức độ đánh cho tàn phế, anh ta không hề lo lắng về mặt tâm lý.
Nếu như xảy ra vấn đề, nhà họ Triệu sẽ chịu trách nhiệm.
Còn về đánh chết, anh ta chỉ nói bừa thôi.
Đây chỉ là một cách để anh ta nịnh bợ Triệu Thu Sơn, chứng minh lòng trung thành của mình.
Được!
Triệu Thu Sơn rất hài lòng về thái độ của Trương Bưu, anh ta tán thưởng gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Không cần đánh cho tàn phế, cũng không cần đánh chết. Nhưng phải làm cho cậu ta bẽ mặt. Lúc đánh cậu ta nhớ đánh vào mặt, tốt nhất là bầm một con mắt, đánh cậu ta sứt môi gãy mũi gì đó. Nếu có thể thì đánh cho cậu ta gãy thêm mấy cái răng, càng thảm càng tốt!”
Trương Bưu giơ ngón cái lên đúng lúc: “Cách này hay, con rể đến nhà đàn gái gặp mẹ vợ thì bị đánh bầm dập mặt mũi, gãy mấy cái răng, để xem cậu ta còn mặt mũi ở lại nữa hay không!”
Triệu Thu Sơn cười gằn: “Đúng thế, tôi cần hiệu quả như vậy đấy, bạn trai bị bẽ mặt, cô ta cũng mất luôn thể diện.”
Lần đầu tiên Diệp Trường Thanh nhìn thấy nhà kiểu tứ hợp viện nên cứ ngó dáo dác.
Khoảng sân này được ghép từ mấy căn tứ hợp viện lại với nhau, anh có cảm giác như lạc vào mê cung vậy.
Đi theo Triệu Thu Yên vào trong, băng qua mấy cái sân, sau đó cô ấy chỉ vào khoảng sân cuối cùng: “Đây là nhà của tôi.”
Nghĩ đến việc sắp phải gặp mặt ba mẹ vợ, Diệp Trường Thanh đột nhiên thấy hơi hồi hộp, bước đi cũng chậm hơn.
Triệu Thu Yên đi vào trong sân trước, gọi vài tiếng ba mẹ nhưng chẳng có ai trả lời.
Cô ấy lấy điện thoại gọi một cú điện thoại mới biết ba mẹ mình đã đi siêu thị, bèn quay sang nói với Diệp Trường Thanh: “Ba mẹ tôi đi siêu thị rồi, anh ở nhà nghỉ ngơi chút đi, tôi đi siêu thị đón họ.”
Khi biết ba mẹ vợ tạm thời không có ở nhà, cảm xúc hồi hộp trong lòng Diệp Trường Thanh vơi đi phần nào: “Cô đi đi, để tôi ở nhà chờ.”
Sau khi Triệu Thu Yên đi, anh đi dạo trong sân một lúc, chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy ai về.
Anh bèn đi ra sân trước, lúc vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy một người đi tới từ phía đối diện.
Người nọ trông thấy anh thì sửng sốt, sau đó hỏi một câu: “Ơ, cậu ở sân nào thế?”
Sân nào?
Diệp Trường Thanh nghĩ thoáng cái đã hiểu ngay: “Tôi ở sân này…”
Trương Bưu nói thẳng ngắt lời Diệp Trường Thanh: “Vớ vẩn, cậu ở sân này thì tại sao tôi lại không biết chứ? Cậu có nhầm không đấy!”
Khi thấy dáng vẻ nói chuyện mà cứ lên mặt nạt người của anh ta, Diệp Trường Thanh hơi khó chịu: “Không nhầm đâu, tôi là bạn trai của Triệu Thu Yên.”
Trương Bưu thầm cười khẩy, nhóc à, lỗi của cậu nằm ở thân phận bạn trai của Triệu Thu Yên đấy.
Kể từ khi đặt chân vào sân này, cậu đã xui xẻo rồi.
Trong lòng nghĩ vậy, ngoài mặt anh ta vẫn đang diễn, hơn nữa còn diễn khá là khoa trương, anh ta chỉ thẳng vào mặt Diệp Trường Thanh: “Vớ vẩn! Sao chủ tịch Triệu có thể thích loại người như cậu được? Cậu… Cậu tới đây ăn trộm chứ gì? Mấy ngày trước trong nhà mới có ăn trộm, mất mẹ nó một cái đồng hồ đeo tay, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!”
Lúc nói, anh ta định lại gần ra tay.
Diệp Trường Thanh cảm thấy hành vi cử chỉ của người này hơi bộp chộp, bèn vội lùi về sau: “Đừng ra tay, tôi là bạn trai của Triệu Thu Yên, anh có thể gọi cho Triệu Thu Yên để xác minh.”
Trương Bưu cười thầm trong lòng, ông đây muốn đánh cậu bầm mắt, gãy mũi, sứt môi, rụng răng, muốn cho cậu lên hương đây này.
Trong lòng anh ta nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại cứ bô lô ba la: “Cậu còn dám nói dối tôi nữa à, số người theo đuổi chủ tịch Triệu không tới một trăm thì cũng tám mươi. Nhưng chủ tịch Triệu đều không thích, bởi vì trên thế giới này không có người đàn ông nào xứng đôi với cô ấy. Cậu lại càng không xứng! Cậu đừng hòng gạt tôi, đứng lại! Nếu cậu không chịu đứng lại thì tôi sẽ đánh cậu đấy!”
Thấy giải thích không có tác dụng, Diệp Trường Thanh đành phải lùi về sau.
Trương Bưu cảm thấy lửa cũng cháy đủ lâu rồi, bèn sải bước tiến lại gần Diệp Trường Thanh, tay phải nắm thành cú đấm đánh về phía huyệt Thái Dương của anh.
Diệp Trường Thanh nhanh chóng lùi lại, vừa lùi vừa la lên: “Hiểu lầm, hiểu lầm thật mà, anh có thể đi tìm Triệu Thu Sơn để xác minh, anh ta biết tôi đấy.”
Anh lùi liên tục về sau mấy bước, cuối cùng lùi tới chân tường, không thể tiếp tục lùi được nữa.
Trương Bưu thấy thế thì biết cơ hội đã đến, tay đánh càng nhanh hơn.
Một cú đấm về phía huyệt Thái Dương của Diệp Trường Thanh.
Diệp Trường Thanh vẫn thấy là lạ, anh đã giải thích rồi mà anh chàng này lại không chịu gọi điện thoại để xác minh tính chân thực?
Lại còn nhắm ngay vào điểm yếu hại!
Thấy cú đấm đang tới, anh không tránh được nữa, bỗng một tia sáng lạnh lướt qua trong mắt.
Anh nhích sang bên cạnh nửa bước rồi nghiêng người về phía trước, tung một cú đấm về phía bụng của Trương Bưu.
Bốp!
Một tiếng động trầm vang lên, Trương Bưu văng ra xa hơn hai mét như một cái bao rách rồi ngã phịch xuống đất.
Sau đó anh ta ôm bụng, đau đến mức co người lại như một con tôm.
Tại góc tường cách đó không xa.
Triệu Thu Sơn đang hào hứng xem, đột nhiên nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc há hốc mồm.
Hồi lâu sau vẫn chưa khép miệng lại được.
Cậu ta dữ vậy sao?
Ở cửa sân, Triệu Thu Yên dẫn một cặp vợ chồng trung niên vừa đi vào đã nhìn thấy cảnh này.
Triệu Thu Yên không rõ tình huống ra sao: “Có chuyện gì vậy?”
Thấy Triệu Thu Yên trở về, phản ứng đầu tiên của Trương Bưu là thay đổi sắc mặt, biết mình xui xẻo rồi, sau đó anh ta chợt nhanh trí ôm bụng kêu rên: “Chủ tịch Triệu, có trộm lẻn vào sân này. Tôi định bắt cậu ta lại nhưng cậu ta bảo mình là bạn trai của cô. Hạng người tào lao thế này sao có thể xứng làm bạn trai của cô chứ. Đến lúc tôi hỏi thì cậu ta lại ra tay đánh tôi, chủ tịch Triệu, cô mau chạy đi, nhanh lên. Cậu ta có xu hướng bạo lực, nếu cô không đi sẽ muộn đấy.”
Triệu Thu Yên vừa định hỏi Diệp Trường Thanh có chuyện gì xảy ra?
Ba cô ấy là Triệu Minh Đào nghe nói Diệp Trường Thanh có xu hướng bạo lực bèn lập tức cau mày, nhìn về phía Diệp Trường Thanh.
Thấy lúc này Diệp Trường Thanh vẫn còn cầm nắm đấm như thể chưa đánh đủ và vẫn chưa thoả mãn.
Vẻ chán ghét thoáng qua trong mắt ông ấy: “Cậu là Diệp Trường Thanh à?”
Diệp Trường Thanh lườm Trương Bưu, tên khốn này nói anh là kẻ trộm trước, bây giờ lại còn gán cho anh cái mác bạo lực.
Nhưng lúc này anh không có thời gian tính sổ với anh ta.
Anh phải ứng phó với ba vợ trước đã: “Dạ vâng, cháu là Diệp Trường Thanh, lúc nãy chỉ xảy ra chút hiểu lầm thôi ạ.”
Triệu Minh Đào liếc nhìn dáng vẻ đau đến mức muốn chết đi cho xong của Trương Bưu, sau đó khịt mũi với Diệp Trường Thanh: “Hiểu lầm nên đánh người ta à?”
Chương 18: Thân phận bí mật của Diệp Trường Thanh bị bại lộ
Diệp Trường Thanh nhíu mày, ba vợ nói kiểu này cứ như đang có ý trách móc vậy.
Có lẽ ông ta tin tên kia nói anh có xu hướng bạo lực.
Vấn đề này khó rồi đây.
“Bác nghe cháu giải thích đã, đừng tin lời của anh ta, anh ta ra tay trước. Cháu bị buộc phải tự vệ đánh trả, không hề có xu hướng bạo lực đâu ạ.”
Triệu Minh Đào ngờ vực nhìn Diệp Trường Thanh chằm chằm: “Nhà cậu ở đâu?”
Triệu Thu Yên đứng bên cạnh giải thích: “Ba, con nói với ba rồi mà? Sao giờ ba còn hỏi nữa?”
Triệu Minh Đào lườm Triệu Thu Yên: “Im lặng!”
Ư!
Triệu Thu Yên không nói nữa.
Thấy thế, Diệp Trường Thanh đành tự giới thiệu: “Nhà cháu ở thôn Sa Tỉnh, khu Bi Lâm, thành phố Tùng Giang.”
Thôn Sa Tỉnh?
Triệu Minh Đào nhướng mày: “Nông thôn?”
Diệp Trường Thanh gật đầu: “Vâng, là vùng nông thôn ạ.”
Vẻ khinh bỉ hiện lên trên mặt Triệu Minh Đào: “Hoá ra là nông thôn, bảo sao lại có xu hướng bạo lực.”
Diệp Trường Thanh xụ mặt, bạo lực liên quan gì tới nông thôn?
Nhưng lần đầu gặp ba vợ, anh không muốn làm to chuyện, bèn chỉ tay vào Trương Bưu: “Thật ra đều do tên này nói dối, chính anh ta là người ra tay trước.”
Triệu Minh Đào khịt mũi: “Cậu ta đánh nên cậu cũng đánh theo à?”
Tôi…
Diệp Trường Thanh cạn lời, cũng đâu thể đứng yên đó cho người ta đánh chứ.
Lúc này anh đã biết được ba vợ tương lai của mình đang cố tình gây sự, anh không muốn nói gì nữa.
Trong tình huống này, dù anh có nói gì đi chăng nữa cũng đều sai.
Triệu Minh Đào lắc đầu như thể rất thất vọng, quay đầu sang chất vấn Triệu Thu Yên: “Đây là cậu bạn trai mà con tìm đấy à? Đã không biết lý lẽ rồi mà còn không lễ phép, cách giáo dục ở nông thôn không ổn chút nào. Ba bảo con phải tìm người ở thủ đô, ra khỏi thủ đô là sẽ không chọn được. Sao con không chịu nghe lời nhỉ?”
Triệu Thu Yên đưa tay đẩy ba mình: “Ba, con đã dặn ba rồi cơ mà, ba nói ít lại thôi.”
Triệu Minh Đào lắc đầu: “Anh chàng này… ba không thích, ba đề nghị con nên chọn ở thủ đô thì hơn!”
Trong lúc nói, ông ta đi thẳng vào trong sân.
Mẹ Triệu Thu Yên muốn nói lại thôi, đi theo vào trong sân.
Triệu Thu Yên liên tiếp ra hiệu cho Diệp Trường Thanh đừng để bụng, kéo anh đi vào theo.
Diệp Trường Thanh cực kỳ xấu hổ, cũng may Triệu Thu Yên liên tục an ủi nên cũng đỡ, bèn đi theo vào.
Một chân vừa bước vào cửa.
Bỗng nhiên Triệu Minh Đào quay đầu lại quát anh: “Ai cho cậu vào đấy hả!”
…
Diệp Trường Thanh sửng sốt, anh nhịn hết lần này tới lần khác, vậy mà giờ ông ta thậm chí còn chẳng cho anh vào cửa.
Vậy anh sẽ không vào nữa.
Anh quay lưng bỏ đi.
Triệu Minh Đào “hừ” một tiếng: “Cậu còn muốn bước vào cửa nhà họ Triệu á, mơ đi!”
Khi thấy Diệp Trường Thanh bị đuổi đi, Trương Bưu cảm thấy ăn một đấm này cũng không uổng.
Phá huỷ cuộc hôn nhân của Triệu Thu Yên, chắc Triệu Thu Sơn sẽ thưởng cho anh ta.
Ở phía xa, Triệu Thu Sơn hơi bất ngờ, không ngờ anh ta còn chưa ra tay.
Mà chú anh ta đã chia rẽ cuộc hôn nhân của em họ rồi.
Nét mặt của Triệu Thu Yên cực kỳ khó coi, cô ấy cứ tưởng ba mình chỉ nói vài câu thôi, không ngờ ông ấy lại dứt khoát đến vậy.
Nhìn Diệp Trường Thanh rời đi, cô ấy lập tức sốt ruột, ông nội còn dặn cô và Diệp Trường Thanh phải thể hiện tình cảm gắn bó như keo sơn kìa.
Ai ngờ ba cô lại chặn Diệp Trường Thanh ngoài cửa trước.
Có đôi lời không thể không nói: “Ba, không phải Diệp Trường Thanh theo đuổi con. Là ông nội dẫn con tới nhà Diệp Trường Thanh xin xem mắt đấy ạ.”
Ơ!
Triệu Minh Đào kinh ngạc thốt lên, ba ông ta Triệu Phong Niên là một người cực kỳ kiêu ngạo.
Bảo ông ấy gác thể diện sang bên để dẫn Thu Yên tới nhà người khác xem mắt.
Ông ta lập tức sợ đến mức mặt biến sắc, không biết vì sao ông cụ lại làm như vậy.
Nhưng ông ta không dám làm hỏng kế hoạch của ông cụ, thấy Diệp Trường Thanh chưa đi xa bèn vội la lên: “Này cậu gì đó ơi… Diệp Trường Thanh, cậu khoan hãy đi, dừng lại, tôi có lời muốn nói.”
Nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, Diệp Trường Thanh dừng bước: “Có gì à?”
Người ta đã tỏ vẻ không chào đón, anh không thể nhiệt tình lấn tới để bị thờ ơ được.
Anh không thể vứt bỏ danh dự của mình để níu kéo một cuộc hôn nhân.
Không bao giờ.
Biểu cảm trên mặt Triệu Minh Đào thất thường, nhưng ông ta không dám làm trái lời của ông cụ: “Này cậu, cậu vào đi.”
Diệp Trường Thanh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh biết rõ thái độ của Triệu Minh Đào vừa rồi: “Thôi, tôi không phải người thủ đô, tôi nên về nông thôn thì hơn.”
Triệu Minh Đào làm sao dám để Diệp Trường Thanh đi, ông cụ lựa chọn hôn nhân cho con gái ông ta không biết vì mục đích gì.
Ông ta không rảnh để ý tới thể diện nữa, đỏ mặt nói: “Trường Thanh, lúc nãy bác nói nhầm thôi. Còn về vấn đề có phải người thủ đô hay không là cũng đối với người khác, bác thấy cháu đẹp trai, cách ăn nói cũng sang, cảm thấy cháu có tướng làm rể hiền của nhà họ Triệu. Cháu và con gái bác quả là một cặp trời sinh.”
Triệu Thu Yên cũng cười chạy tới trước mặt Diệp Trường Thanh, kéo tay anh đi vào trong: “Trường Thanh, mau về nhà đi.”
Ông nội dặn cô ấy phải tỏ ra thân mật, cô ấy vẫn chưa từng quên.
Lúc này cô ấy diễn vô cùng nhập tâm.
Triệu Minh Đào nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc.
Đứa con gái lạnh như băng thường ngày của ông nay lại chủ động khoác tay đàn ông đi vào nhà.
Ông ta càng cảm thấy thân phận của Diệp Trường Thanh không tầm thường.
Nếu không ông cụ sẽ không có thái độ như vậy, con gái ông ta cũng sẽ không nhiệt tình như vậy rồi.
Ông ta cũng nở nụ cười, mời đi vào trong: “Cậu mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, để tôi rót ly nước cho cậu.”
Thấy thế, Trương Bưu sửng sốt.
Sao Triệu Minh Đào lại có thái độ như vậy, có chuyện gì xảy ra rồi ư?
Ở phía xa, Triệu Thu Sơn cũng trợn mắt ngoác mồm, lúc nãy đã đuổi đi rồi cơ mà, tại sao lại mời vào lại?
Trong lúc anh ta đang khó hiểu thì anh Lưu gọi đến: “A lô, nhanh thế à, điều tra rõ chưa?”
Trong điện thoại, anh Lưu tỏ vẻ như đang tranh công: “Điều tra được rồi ạ, rõ từng cọng lông sợi tóc luôn. Diệp Trường Thanh là người ở thôn Sa Tỉnh, khu Bi Lâm, thành phố Tùng Giang, là một nông dân, ba mẹ cậu ta đều là nông dân.
Hồi tiểu học… Ba năm trước cậu ta đi tù, vừa mới ra tù mấy ngày trước. Vợ cậu ta ly hôn với cậu ta, ban đầu hai người họ cùng nhau thành lập công ty Trường Thanh.
Cậu ta hiện đang là một người đàn ông đã ly hôn và có một đứa con, hơn nữa còn là tội phạm cải tạo lao động, không có nghề nghiệp, không có thu nhập.”
Triệu Thu Sơn cúp máy, khiếp sợ đến mức há hốc mồm.
Mặc dù anh ta không phục Triệu Thu Yên quản lý công ty, nhưng cô em họ này là một trong bốn mỹ nhân nứt tiếng thủ đô.
Cô ta có tiếng là mỹ nhân lạnh lùng.
Người theo đuổi cô ta không giàu thì cũng sang, nhiều không đếm xuể.
Ai nấy cũng đều đẹp trai giỏi giang.
Không ngờ em họ lại chọn một người đàn ông là tội phạm hiện đang cải tạo lao động, đã ly dị vợ lại còn là gà trống nuôi con, không có bất cứ nguồn thu nhập nào.
Sau cơn khiếp sợ, anh ta chợt nghĩ ra cách đối phó với Triệu Thu Yên.
Chỉ với bí mật thân phận này, nếu anh ta tung tin vào thời khắc mấu chốt.
Triệu Thu Yên sẽ mất sạch danh dự, nhà họ Triệu cũng sẽ mất thể diện.
Cô ta muốn tiếp tục giữ ghế chủ tịch cũng không thể, tất cả thành viên nhà họ Triệu sẽ phản đối!
Anh ta mừng thầm: “Đây là vũ khí bí mật của mình, mình phải sử dụng vào thời khắc quan trọng mới được. Một chiêu trí mạng để giành vị trí chủ tịch.”
Trong phòng khách.
Triệu Minh Đào và vợ ông ta Trương Ngọc Phân đang trò chuyện với Diệp Trường Thanh.
“Trường Thanh, cháu đến thật đúng lúc, ngày mốt là sinh nhật của bác nên sẽ có rất nhiều người thân bạn bè đến tham dự. Cháu là bạn trai của Thu Yên, là khách mời quan trọng nhất, cháu phải để ý hình tượng của mình nhé.”
Chương 19: Tranh chức
Sinh nhật?
Diệp Trường Thanh không ngờ lại trùng hợp như vậy, anh đang định lên tiếng thì Triệu Thu Yên ở bên cạnh đã mở miệng nói: "Ba, con vừa mới tiếp quản nhà họ Triệu, chú bác và anh họ đều không phục. Bọn họ sẽ nhân bữa tiệc này để liên minh chống lại con. Phải làm sao bây giờ?"
Triệu Minh Đào nghe thấy vậy, ánh mắt ông ta trở nên sắc bén: "Chức vụ chủ tịch là do ông truyền cho con, ai dám phản đối? Triệu Minh Đào này không có con trai nên luôn bị bọn họ mỉa mai. Bây giờ tương lai của con rộng mở, ba đã nhẫn nhịn hơn hai mươi năm, bây giờ cũng nên hưởng thụ vinh quang rồi. Con mau đi thông báo với mấy nhà bọn họ, mời bọn họ tham gia tiệc sinh nhật ngày mai."
Triệu Thu Yên thấy ba nhắc đến chuyện nhẫn nhịn hơn hai mươi năm, cô ấy biết có muốn cản ba cũng không được, đành phải dẫn Diệp Trường Thanh ra ngoài thông báo với từng nhà.
Hai người cùng đi ra ngoài.
Diệp Trường Thanh cau mày, ba vợ tương lai tức giận khôn nguôi, muốn nở mày nở mặt nhân dịp Triệu Thu Yên nhậm chức chủ tịch.
Người của ba nhà còn lại phản đối Triệu Thu Yên nhậm chức chủ tịch, tiệc sinh nhật ngày mai sẽ trở thành một chiến trường.
Hai người giữ yên lặng, khi đi ra khỏi khuôn viên, đột nhiên Triệu Thu Yên mở lời: "Tôi đã nắm toàn bộ công ty trong tay. Nhưng chuyện trong nhà không nắm hết được. Dựa trên chuyện vừa nãy anh và Trương Bưu nảy sinh mâu thuẫn, tôi biết ngay là có người cố ý gây chuyện. Cho nên anh đánh anh ta thành như thế, tôi cũng chẳng muốn hỏi một tiếng. Thế nhưng... ba tôi lại nhân đó gây phiền phức cho anh."
Đây là xin lỗi?
Hay là giải thích?
Lời nói lạnh như băng, không hề có sự áy náy nào, cảm giác như một ngọn núi băng nơi Bắc Cực hoang vu lạnh lẽo, khiến không ai dám tới gần.
Diệp Trường Thanh nhớ đến chẩn đoán lúc trước, cô vợ tương lai này rất cần hoan ái giữa nam nữ để điều hòa, nếu không thì tính cách sẽ chỉ ngày càng lạnh lùng hơn.
Anh thả chậm bước chân, nhìn Triệu Thu Yên đi đường, lắc qua lắc lại, ưỡn cao vòng hai như hai ngọn núi lửa, vừa nhìn đã thấy lòng sục sôi.
Anh xoa đôi bàn tay, phải ra tay nhanh một chút mới được, nếu không tình thế sẽ nghiêm trọng hơn.
Triệu Thu Yên đi một lúc, đột nhiên phát hiện bên cạnh không có ai, cô ấy dừng bước, quay đầu thúc giục: "Sao không đi tiếp?"
Diệp Trường Thanh nhìn dung nhan xinh đẹp quyến rũ cùng với vẻ mặt lạnh lẽo, anh chợt ngẩn ra, buột miệng hỏi: "Đêm nay tôi ngủ ở đâu?"
Ngủ hả?
Đây là lần đầu tiên Triệu Thu Yên nghĩ đến vấn đề này, ông nội muốn cô ấy tỏ ra gần gũi với Diệp Trường Thanh.
Trong nhà có giúp việc và đầu bếp, nếu như ngủ riêng thì chẳng mấy chốc tin đồn sẽ truyền xa. Nhưng nếu như ngủ chung một phòng, nghĩ tới chuyện tên này nói mình phải làm chuyện đó với đàn ông, cô ấy bỗng thấy do dự.
Cần làm chuyện đó với đàn ông, cô không tin đây là một loại bệnh, chắc chắn là do tên háo sắc Diệp Trường Thanh kia viện cớ. Ngủ chung một phòng không khác gì đưa dê vào miệng cọp.
Cô ấy do dự một lát, cảm thấy lời của ông nội quan trọng hơn nên bèn nói:
"Hôm nay, anh ngủ cùng phòng với tôi."
...
Diệp Trường Thanh sửng sốt, tự dưng đột ngột quá.
Chắc chắn là do để ý đến căn bệnh mà mình nói đây mà. Vừa nghĩ đến chuyện đêm nay có thể ôm người phụ nữ nóng bỏng này vào lòng, anh chợt thấy kích động.
Ba năm không chạm vào phụ nữ khiến mình sắp quên hết cảm giác.
"Được, tôi nghe theo cô."
Đôi mày trên gương mặt lạnh lùng của Triệu Thu Yên nhíu lại, như thể nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Trường Thanh, cô ấy hừ lạnh một tiếng.
Hai người đi đến một ngôi nhà xây kiểu tứ hợp viện, Triệu Thu Yên khoác tay Diệp Trường Thanh: "Đây là nhà bác cả của tôi - Triệu Minh Phong, từ giờ bớt nói đi."
Diệp Trường Thanh gật đầu.
Trong phòng sách, Triệu Minh Phong nghe tin tức mà con trai nói, ông ta lập tức kinh ngạc: "Tội phạm đang bị cải tạo, ly hôn, dẫn theo con riêng, không có sự nghiệp. Thu Yên vốn kiêu ngạo, sao lại tìm một tên ăn hại như vậy? Con có nhầm không?"
Triệu Thu Sơn lấy điện thoại di động ra: "Ba, đây là tin tức mà anh Lưu điều tra được, Diệp Trường Thanh từng ngồi tù vào thời gian nào, lý do ngồi tù, đều được điều tra rất rõ ràng. Cả lý do ly hôn cũng có, anh ta bị vợ đá, có cả ảnh chụp nhà anh ta, chỉ là một ngôi nhà nhỏ ở nông thôn. Không thể nhầm được!"
Triệu Minh Phong cẩn thận xem xét tin tức, càng xem nụ cười bên khóe miệng càng tươi: "Con trai, cơ hội của con đến rồi!"
Lúc này, Triệu thu Sơn mới bừng tỉnh: "Ba, ba muốn con nhân cơ hội này giành lại chức chủ tịch? Nhưng ông nội còn chưa mất mà làm vậy thì không hay lắm."
Triệu Minh Phong trừng mắt nhìn con trai: "Ba nguyền rủa ông già đó đấy thì sao, ông già đó cũng không sống được bao lâu, đó là sự thật mà người nhà họ Triệu chúng ta hay mấy nhà hợp tác với chúng ta cũng đều biết. Tương lai ai có thể nắm giữ tập đoàn Phong Niên, hợp tác với ai sẽ tối đa hóa được lợi ích, con nghĩ bọn họ sẽ lựa chọn ai?"
Triệu Thu Sơn nghe vậy thì kích động: "Ba, ba nói xem nên làm thế nào đây?"
Triệu Minh Phong nói rất hùng hồn: "Tổ chức một buổi tiệc gặp mặt nhân dịp Thu Yên vừa về, tập trung anh em bạn bè của chúng ta, cả đối tác làm ăn nữa. Sau đó đưa ra quyết định ngay tại chỗ xem ai là người sẽ nắm giữ tập đoàn Phong Niên."
Cảm xúc của Triệu Thu Sơn bùng nổ: "Hay, đó là cách hay, người nhà họ Triệu coi ba như trời, những đối tác làm ăn kia cũng rất thân thiết với ba. Người nhà họ Triệu chúng ta lấy cổ phiếu trong tay để đẩy nó ra khỏi chức chủ tịch. Đồng thời nói đối tác không hợp tác với Thu Yên nữa. Dưới áp lực từ hai phía, nó chỉ có thể đầu hàng!"
Triệu Minh Phong gật đầu: "Ý của ba chính là thế, đương nhiên, cố gắng không làm lớn chuyện lên. Nếu không tin đồn linh tinh sẽ gây bất lợi cho danh tiếng nhà họ Triệu. Thế này đi, con đi tìm Thu Yên, để ba nói chuyện với nó, nếu nó không thức thời thì đừng trách bác cả này tuyệt tình!"
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng sách chợt vang lên tiếng gõ.
Có giọng nói xuất hiện ở bên ngoài: "Thu Yên dẫn bạn trai đến gặp bác."
Triệu Minh Phong nhìn con trai: "Con xem, một khi thuận buồm xuôi gió thì đến cả trời cũng giúp chúng ta, đang cần tìm nó thì nó tự đến trước cửa."
Trong phòng khách.
Diệp Trường Thanh đánh giá quanh phòng, đồ nội thất trong phòng của tứ hợp viện cổ kính này đều được làm từ gỗ.
Triệu Thu Yên nhíu mày rất chặt, dường như cô ấy đang lo lắng.
Diệp Trường Thanh phát hiện từ khi trở về, cô ấy vẫn luôn nhăn mày, xem ra nhà họ Triệu tạo áp lực rất lớn cho cô ấy.
Nghĩ đến chuyện ngủ chung đêm nay, anh cảm thấy mình là đàn ông, nên đứng ra gánh một phần trách nhiệm.
Diệp Trường Thanh ngồi bên cạnh an ủi: "Không cần lo lắng, có tôi ở đây rồi."
Lông mày Triệu Thu Yên nhíu chặt hơn: "Anh chỉ là một bác sĩ."
Cô ấy chỉ nói một câu như vậy rồi thôi.
Diệp Trường Thanh cười hỏi: "Bác sĩ thì sao? Có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cô!"
Triệu Thu Yên không bày tỏ thái độ, sự thật quá mất lòng.
Cô ấy không muốn chặn họng Diệp Trường Thanh, nhưng ngoài cứu người ra thì bác sĩ còn làm gì được?
Trong cuộc tranh đấu gia tộc thì chẳng là cái thá gì, cũng không giúp được gì cho cô ấy.
Cộp cộp.
Trước cửa vang lên tiếng bước chân.
Triệu Minh phong và Triệu Thu Sơn mở cửa đi ra.
Triệu Thu Yên đứng lên: "Bác cả, Thu Yên tới không báo trước đã phiền bác rồi."
Diệp Trường Thanh cũng đứng lên, từ lời nói khách sao của Triệu Thu Yên, anh biết quan hệ của hai nhà không khác gì người qua đường, mà thậm chí còn không bằng người qua đường. Nếu không cách nói chuyện giữa bác cả và cháu gái sao lại khách sáo như vậy.
Triệu Minh Phong đưa tay mời Triệu Thu Yên ngồi: "Thu Yên tới rồi."
Triệu Thu Yên nhanh chóng giới thiệu Diệp Trường Thanh: "Bác cả, đây là bạn trai cháu, Diệp..."
Cô ấy vẫn chưa nói xong, Triệu Minh Phong đã nghiêm mặt ngắt lời: "Được rồi, không cần giới thiệu, loại người không ra gì như thế này không xứng để tôi phải quen biết."
Không xứng?
Ánh mắt Diệp Trường Thanh bỗng trở nên sắc bén.
Diệp Trường Thanh này đã nhìn thấy đủ loại người trên đời, đến cả Triệu Phong Niên cũng phải quỳ xuống xin anh chữa bệnh. Những nhân vật lớn ở Bắc Kinh tìm anh chữa bệnh ít nhất cũng phải mười người, ai nấy đều dâng tiền lên, thái độ rất cung kính.
Triệu Minh Phong chỉ là một thành viên của nhà họ Triệu mà lại dám khinh miệt anh như vậy, đúng là không biết lượng sức mình.
Mặc dù Diệp Trường Thanh rất tức giận nhưng anh không lên tiếng.
Hôm nay anh là khách, có chuyện cũng nên để Triệu Thu Yên xử lý.
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Thu Yên đanh lại, ông ta dám sỉ nhục Diệp Trường Thanh như thế trước mặt cô ấy, thực chất là đang nhắm vào cô ấy: "Bác cả, bác muốn làm gì?"
Triệu Minh Phong nhàn nhã nhìn Triệu Thu Yên, ra vẻ mèo vờn chuột: "Làm gì? Cô nói xem tôi muốn làm gì? Cô phải lập gia đình, không còn là người nhà họ Triệu tôi nữa! Cô cũng nên từ chức chủ tịch đi!
Chương 20: Trở mặt
Từ chức?
Triệu Thu Yên nhìn bác cả Triệu Minh Phong đầy kinh ngạc.
Trước đây cô ấy biết đám người bác cả vẫn luôn ngấp nghé chức vị chủ tịch, cô ấy cũng từng lo lắng về chuyện này, thậm chí còn nghĩ đến đủ khả năng có thể xảy ra khi bệnh tình của ông nội trở nặng. Nhưng lúc này ông nội vẫn còn đó mà bác cả lại muốn đuổi cô ấy khỏi ghế chủ tịch.
"Bác cả, cái ghế chủ tịch này là do ông nội cho tôi ngồi, tôi không cho bác được!"
Triệu Minh Phong lạnh lùng nói: "Đừng có mang ông nội cô ra dọa tôi, ông cô không sống được mấy ngày nữa. Sau này tôi chính là chủ của nhà họ Triệu, cái nhà này do tôi quyết định."
Không sống được mấy ngày nữa?
Triệu Thu Yên thoáng giật mình, ông nội được Diệp Trường Thanh chữa trị nên sức khỏe đã không còn trở ngại gì.
Chẳng lẽ ông nội giấu bác cả chuyện này? Nhưng vì sao phải giấu bác cả?
Triệu Thu Yên nghĩ mãi mà không rõ, mắt thấy nhà họ Triệu sắp đấu đá nội bộ, cô ấy quyết định nói ra để ổn định tình hình: "Bệnh của ông nội đã đỡ rồi, bây giờ ông đã khỏi hẳn. Với tình trạng sức khỏe bây giờ, ông hoàn toàn có thể sống đến một trăm tuổi."
Trên mặt Triệu Minh Phong lộ vẻ khinh thường: "Thu Yên, vì níu giữ chức chủ tịch mà cô dám nói ra chuyện hoang đường thế này, có thần tiên giáng trần cũng không chữa nổi bệnh của ông nội cô. Chỗ dựa của cô đã mất, cô xong đời rồi. Nếu cô chủ động từ chức, tôi sẽ để lại cho cô ít thể diện. Còn không thì đừng trách tôi vô tình!"
Diệp Trường Thanh tức giận đến mức nghiến chặt răng, bác cả không quan tâm đến sức khỏe của ông nội, ông ta chỉ muốn cướp chức vụ chủ tịch, lại còn không từ mọi thủ đoạn: "Được, tôi còn muốn xem ông dùng cách gì."
Lúc này Triệu Minh Phong như điên lên: "Hay lắm, nếu cô đã không chịu nhường lại thì cũng đừng trách tôi. Đám bác hai và chú tư của cô không đời nào lại ủng hộ một đứa con gái gả đi. Còn nữa, mấy công ty hợp tác với cái nhà này đều là bạn bè của tôi. Cô lấy gì để đấu với tôi? Cô cứ đợi đó mà nếm mùi thất bại đí!"
Triệu Thu Yên cũng bị khơi dậy ý chí chiến đấu: "Sinh nhật mẹ tôi vào ngày mai sẽ mời bạn bè thân quen và đối tác tới tham gia bữa tiệc, đến lúc đó xem bọn họ ủng hộ ai!"
Bị ép đến bước đường cùng, cô ấy chỉ có thể liều mạng một lần.
Triệu Minh Phong không ngờ còn có chuyện tốt như vậy: "Được thôi, vậy đợi ngày mai sẽ rõ. Nếu cô thua thì cô và tên bạn trai này cuốn xéo đi, au này nhà họ Triệu không chào đón cô nữa!"
Triệu Thu Yên tức giận đập bàn: "Nhà họ Triệu không phải nhà bác, tôi cũng mang họ Triệu, ba tôi cũng họ Triệu! Bác không quản được chuyện tôi có về nhà hay không!"
Cô ấy nói xong bèn kêu Diệp Trường Thanh rời đi trong cơn giận dữ.
Triệu Thu Sơn bất mãn với thái độ của Triệu Thu Yên: "Con nhóc này càng ngày càng không biết lễ nghĩa, cướp chức chủ tịch rồi còn dám dập bàn với ba."
Triệu Minh Phong cười, như thể đã quên cuộc cãi vã vừa rồi: "Nổi giận càng tốt. Chứng tỏ con nhóc này không đủ thâm sâu, nói mấy câu đã nhảy dựng lên, bắt đầu mất hết lý trí. Tiệc sinh nhật của mẹ nó vào ngày mai chính là sân khấu của con, là lúc con lên sân đóng vai nhân vật chính."
Triệu Thu Sơn càng ngày càng phục tài trí củaba: "Bây giờ chúng ta làm gì ạ?"
Triệu Minh Phong nói: "Đối tác làm ăn quan trọng nhất của nhà họ Triệu chính là nhà họ Lưu và nhà họ Vương. Đi thôi, nhân lúc con nhóc kia đang giận quá mất khôn, chúng ta đến gặp nhà họ Vương và nhà họ Lưu. Chỉ cần hai nhà bọn họ ủng hộ thì việc con nhậm chức chủ tịch như ván đã đóng thuyền."
Diệp Trường Thanh đi theo sau Triệu Thu Yên, nhìn thấy cô ấy tức thở hổn hển.
Lúc anh đang định an ủi vài câu, bỗng nhiên Triệu Thu Yên lại mỉm cười, giống như một con hồ ly nhỏ đã đạt được mục đích. Hành động này khiến Diệp Trường Thanh không hiểu ra sao: "Cô cười cái gì?"
Triệu Thu Yên như quên mất sự tồn tại của Diệp Trường Thanh. Khi nghe thấy anh hỏi, cô ấy giấu đi nụ cười rất nhanh, trở lại vẻ lạnh lùng như trước: "Không có gì. Bác cả muốn giành chức chủ tịch cho Thu Sơn, tôi cũng muốn thu dọn một ít mảnh vụn của nhà họ Triệu này. Ngày mai tôi muốn bác cả thua tâm phục khẩu phục."
Ấy.
Diệp Trường Thanh phải nhìn cô ấy bằng con mắt khác, quả nhiên cô nhóc này có tài năng nên mới được giao cho chức vụ chủ tịch.
Điều duy nhất làm anh tò mò đó là cách mà cô nhóc này sử dụng..
Anh đã từng xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng nên đương nhiên biết Triệu Minh Phong dám giành chức chủ tịch là đã có kế hoạch chắc chắn. Anh muốn biết Triệu Thu Yên dùng cách gì để đấu lại ông ta: "Cô có kế hoạch gì?"
Triệu Thu Yên lấy điện thoại di động ra: "Ông nội vẫn còn sống, tôi sẽ gọi cho ông, chỉ cần ông xuất hiện, người nhà họ Triệu và đối tác làm ăn sẽ ủng hộ tôi."
Cô ấy vừa nói chuyện vừa gọi điện thoại.
Diệp Trường Thanh gật đầu, đây là cách nhanh nhất mà lại hiệu quả.
Anh đứng bên cạnh nhìn Triệu Thu Yên gọi điện thoại, điện thoại vừa kết nối, trên mặt Triệu Thu Yên vẫn cười rất tươi, thậm chí còn hơi đắc ý.
Nhưng dần dà, vẻ mặt của Triệu Thu Yên thay đổi, sau khi ngắt điện thoại, trên mặt cô ấy chỉ còn lại sự thất vọng.
Anh cảm thấy lo lắng, bèn hỏi: "Làm sao vậy, ông cô đã nói gì với cô?"
Trên gương mặt yêu kiều của cô ấy xuất hiện vẻ u sầu: "Ông tôi nói ông ấy mặc kệ. Đây là bài kiểm tra dành cho tôi, nếu tôi còn không lấy được chức chủ tịch thì sao đối mặt được với các kiểu cạnh tranh sau này."
Diệp Trường Thanh âm thầm nể phục hành động của ông cụ.
Nhưng những lời này để sau đi, bây giờ anh phải an ủi cô ấy: "Không sao, đừng sợ. Có tôi ở đây mà, tôi sẽ giúp cô."
Triệu Thu Yên nhìn Diệp Trường Thanh, cảm thấy mất hy vọng hơn: "Đây không phải chuyện trị bệnh cứu người. Đây là cuộc chiến trên thương trường, anh chỉ là một bác sĩ, có nói với anh mấy chuyện này cũng không ích gì. Ài…"
Bây giờ lòng cô ấy đang rối bời mà Diệp Trường Thanh lại còn nói linh tinh.
Diệp Trường Thanh cảm thấy anh cần phải để lộ một vài chuyện: "Tôi quen biết mấy người ở Bắc Kinh, họ đều là những người rất tài giỏi. Nếu cô cần giúp đỡ, tôi có thể giới thiệu với cô, đảm bảo cô sẽ thắng trong lần cạnh tranh này."
Triệu Thu Yên lắc đầu: "Bây giờ không phải sức khỏe tôi có vấn đề, mà là sự nghiệp có vấn đề. Những bác sĩ mà anh quen có thể giúp được tôi ư? Đừng làm loạn thêm nữa được không. Nếu như lần này thua, tôi sẽ không về nhà họ Triệu được nữa, ông nội tôi cũng hết cách."
Cô ấy nói xong bèn nhận ra không thể ngồi đây chờ chết: "Tôi phải đi gặp nhà họ Lưu. Chỉ cần bọn họ đồng ý ủng hộ tôi, tôi vẫn còn năm mươi phần trăm phần thắng."
Nhà họ Lưu?
Diệp Trường Thanh nhớ tới một người, người đó tên Lưu Hằng Dự.
Năm ngoái, Lưu Hằng Dự mắc phải bệnh lạ nên tìm anh chữa bệnh.
Diệp Trường Thanh đã chữa trị tận gốc sau ba lần điều trị, Lưu Hằng Dự rất biết ơn anh, thi thoảng còn đến thăm, từng kể với anh về lịch sử gia tộc. Ông ấy nói trước đây ông nội của ông ấy cùng với chiếc đòn gánh đã đi bán hàng khắp hang cùng ngõ hẻm vào thời nhà Thanh, sau này mở cửa hàng kinh doanh ở khắp nơi. Ông ấy là gia chủ thế hệ này của nhà họ Lưu, nhà họ Lưu bọn họ cũng trở thành Lưu đòn gánh.
Nếu nhà họ Lưu mà Triệu Thu Yên nói chính là nhà họ Lưu đòn gánh này thì mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rồi.
"Thu Yên, cô nói đến nhà họ Lưu đòn gánh hả?"
Triệu Thu Yên gật đầu: "Đúng vậy, ở Bắc Kinh hay còn gọi là nhà họ Lưu. Đến cả Lưu đòn gánh mà anh cũng từng nghe, danh tiếng của nhà họ Lưu thực sự vang dội."
Diệp Trường Thanh mừng thầm trong lòng: "Là nhà họ Lưu đòn gánh thì dễ rồi, cứ để chuyện này cho tôi, chỉ cần một câu nói thôi là xong."
Triệu Thu Yên nhíu mày, lại bắt đầu khoác lác.
Cuối cùng cô ấy cũng tìm được khuyết điểm lớn nhất của Diệp Trường Thanh, đó là thích ba hoa lắm lời, chủ động gánh trách nhiệm, kiểu đàn ông thế này thực ra rất ngây thơ.
Cho dù ông nội Triệu Phong Niên đến bàn chuyện hợp tác với nhà họ Lưu cũng chưa chắc đã được mà Diệp Trường Thanh lại dám nói như vậy.
"Diệp Trường Thanh, đừng làm tôi rối thêm được không. Việc nhà họ Lưu ủng hộ hay không liên quan đến vận mệnh của tôi và nhà họ Triệu. Nếu để công ty cho Triệu Thu Sơn, nhà họ Triệu sẽ sụp đổ ngay lập tức. Tôi biết anh chỉ là một bác sĩ, tôi không cần anh giúp tôi, xin anh đừng nói ra những lời làm trò cười cho thiên hạ nữa."
Diệp Trường Thanh muốn giải thích thêm nhưng thấy Triệu Thu Yên đã đi mở xe, không có ý định nghe anh nói, anh cũng lười giải thích.
Triệu Thu Yên lái xe dẫn Diệp Trường Thanh đi đến nhà họ Lưu.
Trên đường Vĩnh Định ở phía đông ngoại thành có một ngôi nhà cổ kính.
Phía trên cửa treo một cái đòn gánh, dưới đòn gánh có bảng hiệu ghi phủ Lưu.
Trên tấm bảng có chằng chịt rất nhiều dấu vết, có thể thấy nó đã ở đây nhiều năm.
Triệu Thu Yên mỉm cười, nói rõ mục đích đến với bảo vệ: "Tôi là Triệu Thu Yên, chủ tịch tập đoàn Phong Niên, tôi muốn gặp tổng giám đốc Lưu - Lưu Thụy."
Bảo vệ nói cô ấy chờ một lát rồi vào trong hỏi thăm.
Trong lúc họ đang đợi thì ba con Triệu Minh phong và Triệu Thu Sơn đến.
Triệu Minh Phong hơi giật mình: "Không ngờ con nhóc này phản ứng nhanh như vậy, còn đến sớm hơn chúng ta một bước."
Triệu Thu Sơn cười: "Ba, không phải ba gọi điện rồi sao? Nó đến cũng bị đuổi về thôi."
Triệu Thu Yên nhìn thấy bác cả và anh họ, nét mặt cô ấy trở nên nghiêm nghị, chuyện lần này phức tạp hơn rồi.
Triệu Minh Phong cười nói: "Thu Yên à, tổng giám đốc Lưu bận tiếp khách quý, không có thời gian tiếp cô đâu! Quay về đi!"
Triệu Thu Yên hừ lạnh một tiếng: "Tổng giám đốc Lưu vẫn chưa trả lời, bác dựa vào đâu mà nói như vậy?"
Không lâu sau, bảo vệ đã quay lại.
Triệu Thu Yên cười nói: "Làm phiền anh rồi, tổng giám đốc Lưu đồng ý gặp tôi rồi nhỉ."
Bảo vệ trả lời rất thẳng thắn: "Tổng giám đốc Lưu đồng ý gặp, nhưng không phải cô mà là mời chủ tịch Triệu - Triệu Minh Phong vào trao đổi."
...
Mặt mày Triệu Thu Yên như tro tàn.
Triệu Minh Phong cười nói: "Thu Yên, tổng giám đốc Lưu là người bận rộn, sao có thời gian gặp con nhóc như cô. Cô vẫn nên kết hôn với tên nít ranh mà tôi không thèm biết tên này đi. Tôi vào uống trà với tổng giám đốc Lưu trước."
Bình luận facebook