-
Chương 61-65
Chương 61: Quân đoàn thi đấu!
“Cậu đã làm gì ông ấy rồi?”
Lý Kiến thay đổi sắc mặt, nói với Diệp Phàm.
“Không có gì, chẳng qua tôi chỉ làm ông ta bị tê liệt thôi, tránh cho ông ta lại đi ra gây chuyện nữa, đương nhiên nếu y thuật của các ngự y khác trong ngự y viện bọn họ đủ lợi hại thì vẫn có thể chữa khỏi cho ông ta!”
Diệp Phàm bĩu môi
Lúc này, sắc mặt Lý Kiến trầm xuống, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Phàm: “Này thanh niên, cậu làm hơi quá rồi đấy, lần trước tôi tha cho cậu một mạng, bây giờ xem ra tôi đã sai lầm rồi, nếu đã như vậy, hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cho cậu nữa!”
Một giây sau, Lý Kiến lập tức muốn ra tay với Diệp Phàm, kết quả, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai ông ta buộc ông ta phải dừng lại.
Lý Kiến quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông sắc mặt lãnh khốc đứng ở phía sau.
“Quân Đao!”
Mà Lý Kiến nhìn người đàn ông này, sắc mặt thay đổi, kinh ngạc nói.
Người đàn ông này chính là cường giả chiến bộ Quân Đao đã từng xuất hiện trước đó.
“Bắt đầu từ hôm nay, không được ra tay với cậu ta nữa!”
Quân Đao lạnh lùng nói.
Nghe Quân Đao nói vậy, Lý Kiến nhíu mày, trầm giọng nói: “Quân Đao, cậu ở chiến bộ, tôi ở sở tuần tra, hình như cậu còn chưa có tư cách quản tôi thì phải. Hơn nữa, người này làm ra hành vi nguy hại đến ngự y đương triều, còn làm thành viên của sở tuần tra tôi bị thương, nếu tôi không bắt giữ cậu ta thì uy nghiêm của sở tuần tra để ở đâu chứ?”
“Ông muốn tôi mời Long Soái đến nói chuyện với ông sao?”
Quân Đao lạnh lùng nói.
Này!
Nghe nhắc đến Long Soái, sắc mặt Lý Kiến thay đổi, ánh mắt lóe lên vài giây rồi nói: “Rút lui!”
Ngay sau đó, Lưu Thành dẫn theo thuộc hạ rời khỏi nơi này, mà Vương ngự y cũng bị người ta khiêng đi.
Còn đám người của sở tuần tra nhìn thấy tình huống này, càng không dám chờ lâu mà bỏ chạy mất dạng.
“Anh còn tới đây làm gì?”
Giờ phút này, Diệp Phàm lạnh lùng nói với Quân Đao.
“Tôi muốn nói chuyện phiếm với cậu, có thời gian không?”
Ánh mắt Quân Đao nhìn chăm chú vào Diệp Phàm.
“Bà xã, em làm việc bình thường đi!”
Diệp Phàm nói với Đường Sở Sở một câu, sau đó cùng Quân Đao đi ra ngoài.
“Được rồi, không sao đâu!”
Lúc này, Đường Sở Sở nhìn nhân viên ở đây rồi mở miệng nói, nhưng lập tức nghĩ đến gì đó, cô nói: “Còn về chuyện xảy ra vừa rồi, tôi hy vọng ngoại trừ những người có mặt ở đây ra thì sẽ không có người nào khác biết nữa. Nếu để tôi biết người nào nói ra những chuyện không nên nói, tôi sẽ lập tức đuổi việc, mãi mãi không tuyển dụng nữa!”
“Hiểu chưa?”
Đường Sở Sở nhìn lướt qua đám nhân viên này, một sự uy nghiêm vô hình tràn ngập.
“Vâng, thưa Chủ tích!”
Đám nhân viên này run lẩy bẩy, nhao nhao gật đầu.
Mà ở bên ngoài Đường Thị, Diệp Phàm nhìn Quân Đao: “Nói đi, anh tìm tôi làm gì? Nếu vẫn muốn giao tôi cho Lưu Ly Quốc, vậy thì đừng lãng phí nước bọt nữa!”
“Yên tâm đi, chiến bộ Long Quốc đã từ chối yêu cầu của Lưu Ly Quốc!”
“Lần này tôi tới đây chỉ là muốn biết chiến thần Thiên Sách Chiến hiện giờ có khoẻ không? Ông ấ đang ở đâu?”
Quân Đao nhìn Diệp Phàm nói.
“Không thể trả lời!”
Diệp Phàm thẳng thắn trả lời bốn chữ làm cho Quân Đao nhíu mày.
“Hiện giờ Long Quốc rất cần ông ấy, nếu cậu biết ông ấy ở đâu thì hy vọng cậu có thể mời ông ấy trở về!”
Quân Đao trầm giọng nói.
“Long Quốc lớn như vậy, dân số tận mấy tỷ người mà còn thiếu một chiến thần Thiên Sách sao?”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
“Ông ấy chính là tín ngưỡng của toàn bộ quân nhân Long Quốc, còn là thần bảo vệ của Long Quốc, sự tồn tại của ông ấy rất quan trọng đối với Long Quốc!”
“Nhất là quân Thiên Sách rất cần ông ấy.”
“Từ sau khi chiến thần Thiên Sách biến mất, sĩ khí của quân Thiên Sách lập tức giảm đi, cộng thêm chiến bộ điều động phân chia, hiện giờ chín đại quân đoàn của quân Thiên Sách ở Long Quốc đã từ vị trí đệ nhất ban đầu trượt xuống thành tình trạng top 5 cũng khó mà lọt vào!”
Quân Đao lên tiếng nói.
“Quân Thiên Sách kém vậy sao?”
Lúc này Diệp Phàm nhướng mày.
Lúc ở trên núi, hắn cũng thường xuyên nghe Lục sư phụ nói đến quân Thiên Sách.
Năm đó, quân Thiên Sách dưới sự dẫn đầu của Lục sư phụ đánh đâu thắng đó, là tồn tại bách chiến bách thắng, được xưng là quân đoàn mạnh nhất Long Quốc, không ai có thể sánh bằng!”
Bây giờ sao lại tệ như vậy?
“Chiến thần Thiên Sách chính là xương sống của quân Thiên Sách, không có ông ấy, quân Thiên Sách sẽ như rắn mất đầu, đương nhiên không bằng trước kia. Hơn nữa, hiện giờ cấp trên đã điều đi rất nhiều cốt cán tinh nhuệ của quân Thiên Sách, dẫn đến thực lực của quân Thiên Sách lập tức yếu bớt một phần lớn!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Quân Đao nói.
“Chẳng phải quân Thiên Sách còn có cửu đại quân đoàn trưởng sao?”
Diệp Phàm nhướng mày, trầm giọng nói.
Trong quân Thiên Sách, ngoại trừ chiến thần Thiên Sách ra thì còn có cửu đại quân đoàn trưởng!
Mỗi một người trong cửu đại quân đoàn trưởng này đều là cường giả siêu cấp cả họ được nhờ, kinh nghiệm sa trường dày dặn, giết chóc hàng ngàn hàng vạn, rất khủng bố!
Mặc dù quân Thiên Sách không có chiến thần Thiên Sách, nhưng có cửu đại quân đoàn trưởng ở đây, cũng không thể nào kém cỏi như thế chứ!
“Hơn phân nửa cửu đại quân đoàn trưởng đã bị thương nặng trong trận chiến giữa quân Thiên Sách và liên quân năm nước, thực lực kém xa trước kia, có mấy người đã dứt khoát giải ngũ, mấy người còn lại cũng có người bị điều rời khỏi quân Thiên Sách.”
“Hôm nay quân Thiên Sách chỉ còn lại có ba vị quân đoàn trưởng chống đỡ, cộng thêm trận chiến lúc trước đã đánh mất hết lực lượng trung kiên của quân Thiên Sách, dẫn đến rất nhiều thành viên trong quân Thiên Sách sau này đều có thành tích không tốt trong cuộc tỷ võ quân đoàn.”
“Mà kết quả này đã khiến cho rất nhiều chiến sĩ tinh anh có thiên phú cường đại cũng không muốn gia nhập quân Thiên Sách, dưới vòng luẩn quẩn như vậy, quân Thiên Sách đương nhiên càng ngày càng tệ, hiện giờ ở trong cửu đại quân đoàn trưởng thậm chí còn không xếp hàng nổi vào top 5.”
“Thậm chí trong cuộc tỷ võ quân đoàn lần này, quân Thiên Sách không thể đạt được thành tích tốt, chỉ e cấp trên sẽ quyết định hủy bỏ phiên hiệu của quân Thiên Sách, sáp nhập nó vào những quân đoàn khác, đến lúc đó sẽ hoàn toàn không còn quân Thiên Sách tồn tại nữa!”
Quân Đao nói cặn kẽ.
“Không được!”
Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh lùng, quát lên.
Quân Thiên Sách chính là niềm kiêu hãnh cả đời của Lục sư phụ, sao có thể cứ bãi bỏ như thế được?
Nếu đến lúc đó Lục sư phụ biết quân Thiên Sách không còn nữa, ông sẽ đau lòng cỡ nào đây?
“Hiện giờ chỉ có chiến thần Thiên Sách mới có thể cứu vớt quân Thiên Sách, cho nên nếu cậu biết chiến thần Thiên Sách ở đâu thì mau nói cho tôi biết đi!”
Quân Đao nhìn Diệp Phàm trầm giọng nói.
“Cuộc tỷ võ quân đoàn mà anh vừa nói là cái gì?”
Diệp Phàm nhìn Quân Đao.
“Cuộc tỷ võ quân đoàn chính là trận so tài để kiểm tra thực lực của các đại quân đoàn do chiến bộ định ra, ba năm một lần, mỗi lần cử hành, cửu đại quân đoàn đều phái ra một vài người trẻ tuổi có thực lực đủ mạnh để đến tiến hành đấu võ cá nhân hoặc là tập thể.”
“Nếu đến lúc đó đạt được thành tích tốt, sẽ nhận được các loại phần thưởng và sự hỗ trợ từ chiến bộ, ngược lại nếu thành tích kém, không chỉ bị những quân đoàn khác chế giễu, hơn nữa sẽ không được bất kỳ chiến bộ nào ủng hộ, thậm chí đãi ngộ về mọi mặt đều sẽ bị cắt giảm.”
“Mà quân Thiên Sách đã liên tục ba lần xếp hạng áp chót trong cuộc tỷ võ quân đoàn, bởi vậy đãi ngộ về mọi mặt của quân Thiên Sách cho đến hôm nay bất luận là về vũ khí, phúc lợi hay hậu cần đều cực lý ít ỏi.”
“Hơn nữa cấp trên đã hạ mệnh lệnh, nếu lần này quân Thiên Sách không có bất kỳ tiến bộ gì ở trong cuộc tỷ võ quân đoàn thì sẽ bị hủy bỏ phiên hiệu quân đoàn, tất cả mọi người phải sáp nhập vào quân đoàn khác.”
“Hiện giờ, thời gian cách cuộc tỷ võ quân đoàn còn chưa tới ba tháng, nếu chiến thần Thiên Sách không xuất hiện, vậy quân Thiên Sách thật sự xong rồi!”
Vẻ mặt Quân Đao buồn rầu nói.
“Quân Thiên Sách sẽ không bị huỷ đâu!”
“Không phải chỉ là một cuộc tỷ võ quân đoàn thôi sao sao? Có gì phải sợ!”
“Anh chỉ cần chờ đến ngày quân Thiên Sách đánh bại tất cả các quân đoàn khác trong cuộc tỷ võ quân đoàn là được!”
“Đến lúc đó bọn họ sẽ biết, quân Thiên Sách mãi mãi là quân đoàn đệ nhất Long Quốc!”
Vẻ mặt Diệp Phàm cường thế quát.
Chương 62: Trừng phạt Đường Thị!
“Ý cậu là sao?”
Quân Đao nghe Diệp Phàm nói vậy thì nhướng mày.
“Anh có thể đi rồi!”
Diệp Phàm dứt khoát nói.
“Tôi còn muốn hỏi một vấn đề nữa!”
“Cậu có phải là đệ tử của chiến thần Thiên Sách không?”
Ánh mắt Quân Đao nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, trong mắt lộ ra sự cấp bách.
“Hình như anh rất quan tâm chuyện tôi có phải là đệ tử của chiến thần Thiên Sách không nhỉ, chuyện này có liên quan gì đến anh sao? Hay là anh có quan hệ gì với chiến thần Thiên Sách?”
Diệp Phàm nói với Quân Đao, Lục sư phụ vẫn chưa từng nhắc tới Quân Đao với hắn, nhưng nhìn bộ dáng của Quân Đao, hình như là mối quan hệ giữa hắn ta với Lục sư phụ không hề đơn giản.
“Tôi chỉ hỏi cho biết thôi!”
Vẻ mặt của Quân Đao hơi thay đổi.
“Không thể trả lời!”
Diệp Phàm lại nói.
“Nếu cậu không muốn nói thì thôi vậy.”
“Nhưng tôi nghe nói hôm qua cậu có một trận đại chiến với một ngàn chiến sĩ quân Bạch Hổ của Bạch Hổ Doanh, đánh cho tất cả bọn họ tàn phế, cậu cũng mạnh quá nhỉ, tôi đã cảnh cáo quân chủ Bạch Hổ rồi, bọn họ sẽ không ra tay với cậu nữa!”
Lúc này, Quân Đao trầm giọng nói.
“Cảm ơn!”
Diệp Phàm nói một câu rồi rời đi.
Lúc này, Quân Đao nhìn chăm chú vào bóng lưng Diệp Phàm, ánh mắt liên tục chớp chớp.
Mà ở trong quân đội Bạch Hổ.
Quân chủ của quân Bạch Hổ là Quân Dương Thiên Hổ bày ra vẻ mặt khó lường.
“Quân chủ, hiện giờ Chiến Hổ vẫn đang hôn mê, một ngàn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh đều tàn phế, chẳng lẽ cứ thế bỏ qua chuyện này sao?”
Giờ phút này, Hỏa Hổ, một trong ngũ hổ của quân Bạch Hổ, vẻ mặt hắn ta không cam lòng quát lên.
“Quân Đao tự mình gửi tin tức tới, bảo quân chủ không được ra tay với tên Diệp Phàm kia, thậm chí còn lấy Long Soái ra để gây áp lực, có thể thấy được thân phận của thằng nhóc này không đơn giản, chúng ta phải thận trọng!”
Trí Hổ - một trong ngũ hổ, ánh mắt thâm sâu nói.
“Thằng nhóc này nhất định phải chết, nhưng nếu Quân Đao đã lên tiếng thì cứ để cho hắn sống thêm vài ngày nữa, trước mắt quan trọng nhất là việc sắp tổ chức cuộc tỷ võ quân đoàn.”
“Cuộc tỷ võ lần này, chúng ta nhất định phải bước vào top 3, lúc đó quân Bạch Hổ chúng ta có thể mở rộng lần nữa. Đến lúc đó, cho dù Quân Đao ở trước mặt quân chủ cũng chẳng là cái thá gì!”
Dương Thiên Hổ lạnh lùng quát.
“Quân chủ yên tâm đi, lần này quân Bạch Hổ chắc chắn có thể tiến vào top 3, ngược lại quân Thiên Sách, lần này chỉ e là lại lót đáy rồi!”
Hỏa Hổ cười lạnh.
“Nếu lần này quân Thiên Sách vẫn không có tiến bộ gì thì sẽ bị rút quân đoàn, toàn bộ người của quân Thiên Sách đều phải sáp nhập vào quân đoàn khác, chúng ta có nên chiêu mộ một nhóm thành viên của quân Thiên Sách vào quân đoàn không?”
Trí Hổ hỏi.
“Hiện giờ quân Thiên Sách chỉ còn lại một đám già cả ốm yếu, có cái gì tốt mà cần chứ!”
Hỏa Hổ khinh thường nói.
“Không thể nói thế được, quân Thiên Sách vẫn có chút nội tình đấy, ví dụ như ba vị quân đoàn trưởng kia, thực lực của bọn họ vẫn rất mạnh, còn có Thiên Sách Vệ, đây chính là lực lượng tinh nhuệ nhất của quân Thiên Sách. Tuy là hiện giờ đã hết thời kỳ đỉnh phong nhưng cũng là một lực lượng không nhỏ, nếu chúng ta có thể chiếm được, cũng có thể tăng thêm mấy phần thực lực cho quân Bạch Hổ!”
Trí Hổ ôn tồn nói.
“Trí Hổ nói không sai, ngươi tìm một thời gian, âm thầm liên hệ với ba vị quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách, chỉ cần bọn họ nguyện ý dẫn theo Thiên Sách Vệ đến quân Bạch Hổ ta, bọn họ muốn cái gì, ta đều có thể cho!”
Trong mắt Dương Thiên Hổ sáng lên, trầm giọng nói.
“Vâng, quân chủ!”
Trí Hổ gật đầu.
Hắn ta chính là người nhiều mưu trí nhất bên cạnh Dương Thiên Hổ, Dương Thiên Hổ hết sức yên tâm khi giao cho hắn ta những chuyện thế này!
Mà ở Thiên Hải.
Tập đoàn Đường Thị vừa mới vượt qua chuyện từ sở tuần tra, không bao lâu sau lại xảy ra một chuyện lớn.
Thương hội Giang Nam lấy tập đoàn Từ Thị dẫn đầu liên hợp với mấy chục công ty tập đoàn khác cùng nhau tuyên bố sẽ tiến hành trừng phạt Đường Thị, hễ công ty nào hợp tác với Đường Thị chính là kẻ thù của Thương hội Giang Nam.
Tuyên bố này vừa xuất hiện đã chấn động giới kinh doanh quận Giang Nam.
Ở quận Giang Nam, Thương hội Giang Nam chính là Thương hội đứng đầu, nắm trong tay bảy mươi phần trăm kinh tế của quận Giang Nam, mà những công ty tập đoàn trong Thương hội Giang Nam chỉ cần tùy tiện ra mặt một cái thì đều là bá chủ của một ngành nghề nào đó ở quận Giang Nam.
Nhất là Từ Thị, chính là tập đoàn cao cấp đứng trong top 3 quận Giang Nam, tài sản lên đến mấy trăm tỷ, chính là một con cá khổng lồ thật sự trong giới kinh doanh, không ai dám đắc tội.
Hiện giờ Từ Thị lại liên hợp với nhiều công ty tập đoàn của Thương hội Giang để phát biểu như vậy, vậy rất rõ ràng là muốn thật sự chèn ép trừng phạt Đường Thị.
Vừa xuất hiện tuyên bố này, toàn bộ các công ty lớn có hợp tác với Đường Thị đều tuyên bố cắt đứt hợp tác với Đường Thị, mặc dù phải bồi thường tiền phạt vi phạm hợp đồng nhưng bọn họ cũng không tiếc giải trừ hợp tác với Đường Thị, rõ ràng bọn họ đều không dám đắc tội với Thương hội Giang Nam.
Ở Quận Giang Nam mà đắc tội với Thương hội Giang Nam, đó đơn thuần là muốn chết!
Chẳng mấy chốc, giá trị thị trường của Đường Thị vừa mới tăng vọt nhờ đan Trú Nhan thì giờ lại bắt đầu giảm mạnh!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Và tại văn phòng Chủ tịch tập đoàn Đường Thị.
Khi Đường Sở Sở biết được tin tức này, lông mày cô nhíu lại, vẻ mặt nghiêm trọng.
Cô biết chuyện này là do Từ Uy bắt đầu trả thù!
Chỉ là cô không ngờ sự trả thù này lại tới nhanh như thế!
“Chủ tịch, hiện giờ trong tất cả các công ty hợp tác với Đường Thị, ngoại trừ tập đoàn Thiên Dương ra thì những công ty khác đều đã tuyên bố giải trừ hiệp ước với chúng ta, hiện tại nhân viên trên dưới Đường Thị đều hoảng hốt, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Vẻ mặt Tôn Tiểu Tiểu bối rối đứng ở trước mặt Đường Sở Sở báo cáo.
“Trước tiên hãy ổn định nhân viên, nói cho bọn họ biết, Đường Thị sẽ không sao!”
Đường Sở Sở trầm giọng nói.
“Vâng!”
Tôn Tiểu Tiểu gật đầu.
Lúc này, điện thoại di động của Đường Sở Sở vang lên, cô vừa nhìn thì thấy là Diệp Phàm gọi tới.
“Anh Tiểu Phàm!”
Lúc này, Đường Sở Sở nhận điện thoại.
“Bà xã, anh đã biết chuyện của Thương hội Giang Nam, em không cần lo lắng, anh sẽ xử lý tốt!”
Diệp Phàm nói rất kiên định.
“Em tin tưởng anh!”
Đường Sở Sở gật gật đầu.
Mà cuộc gọi điện thoại này của Diệp Phàm chưa đầy mười phút.
Tập đoàn Thiên Dương và mấy tập đoàn lớn khác của quận Giang Nam đều công khai tuyên bố tẩy chay loại hành vi độc tài này của Thương hội Giang Nam, đồng thời bọn họ lại càng tuyên bố đồng loạt rời khỏi Thương hội Giang Nam, hơn nữa sẽ cùng Đường Thị tiến hành hợp tác toàn diện!
Tin tức này vừa xuất hiện khiến cho toàn bộ giới kinh doanh ở quận Giang Nam chấn động!
Tập đoàn Thiên Dương cũng không thua kém tập đoàn siêu cấp Từ Thị, càng là một trong những thành viên nòng cốt của Thương hội Giang Nam. Ngày hôm nay tập đoàn Thiên Dương cùng mấy tập đoàn siêu cấp khác rời khỏi Thương hội Giang Nam, hơn nữa còn muốn hợp tác với Đường Thị, vậy chẳng phải ngang nhiên muốn đối đầu với các tập đoàn về phe Từ Thị sao?
Trong chốc lát, toàn bộ giới kinh doanh quận Giang Nam đều trở nên náo nhiệt đến tột cùng.
Các công ty lớn bắt đầu suy nghĩ xem nên đứng về phe nào!
Mà ở trong phân điện của điện Long Vương ở quận Giang Nam.
Giờ phút này, một người đàn ông trung niên đang ngồi ở vị trí đầu tiên, vẻ mặt lạnh lùng.
Khương Uyên thì cung kính đứng trước mặt người đàn ông trung niên đó, cúi đầu nói: “Thương Liệt Long Tướng đến đây, thuộc hạ không kịp nghênh đón từ xa, xin thứ lỗi!”
Người đàn ông trung niên trước mắt này chính là Thương Liệt Long Tướng, một trong tám đại long thủ của điện Long Vương.
“Quỳ xuống!!”
Thương Liệt Long Tướng nhìn Khương Uyên, vẻ mặt lạnh như băng quát.
Này!
Nghe Thương Liệt Long Tướng nói thế, Khương Uyên thay đổi sắc mặt, trực tiếp quỳ xuống đất, mở miệng nói: “Thương Liệt Long Tướng, không biết thuộc hạ phạm phải sai lầm gì?”
Chương 63: Cô gái đáng yêu!
“Phạm sai lầm gì?”
“Người đứng đầu phân điện của điện Long Vương ở quận Giang Nam đã chết, chuyện lớn như thế mà ông lại không báo, còn tự ý tiếp quản toàn bộ phân điện ở quận Giang Nam, ai cho ông lá gan lớn như vậy chứ?”
“Nói, Tả Thiên Dương có phải bị ông hại chết không?”
Thương Liệt Long Tướng nhìn Khương Uyên, gằn từng chữ quát.
“Long Tướng đại nhân, xin ngài điều tra rõ ràng, cái chết của Tả đại nhân thật sự không liên quan gì đến tôi, mấy ngày nay tôi vẫn luôn hết lòng ổn định thế cục phân điện ở quận Giang Nam, cho nên mới không báo cáo kịp thời, xin Long Tướng đại nhân thứ tội!”
Khương Uyên quỳ trên mặt đất nói.
“Vậy Tả Thiên Dương chết như thế nào?”
Thương Liệt Long Tướng lạnh lùng nói.
“Thuộc hạ cũng đang điều tra chuyện này, lúc trước, Tả đại nhân đã bị người ta sát hại ngay trong biệt thự của hắn ta, ngay cả những hộ vệ bên cạnh hắn ta cũng đều chết hết, còn về hung thủ là ai thì vẫn chưa điều tra ra được!”
Khương Uyên trầm giọng nói, vẫn chưa nói ra tên Diệp Phàm.
“Tất cả điều ông nói đều là sự thật sao?”
“Hoàn toàn chính xác!”
Mà Thương Liệt Long Tướng vừa mở miệng, Khương Uyên đã thốt ra lời thề son sắt.
“Với thực lực của Tả Thiên Dương mà có thể giết chết hắn ta, xem ra thực lực của đối phương không thấp nhỉ, chỉ là ai lại có lá gan lớn vậy, dám giết người của điện Long Vương ta?”
Ánh mắt của Thương Liệt Long Tướng chớp liên tục.
“Thuộc hạ vẫn luôn điều tra chuyện này, nếu có kết quả sẽ báo ngay cho Long Tướng đại nhân!”
Khương Uyên nói.
“Tôi sẽ sai người tự mình đi điều tra, nếu để tôi biết ông nói dối thì ông biết rõ hậu quả là gì rồi đấy!”
“Còn nữa, tôi nghe nói điện Long Vương ở quận Giang Nam nắm trong tay mấy tập đoàn lớn, hôm nay đã rời khỏi Thương hội Giang Nam, còn ngang nhiên đối đầu với tập đoàn Từ Thị, chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải do ông bày mưu tính kế không? Chẳng lẽ ông không biết sau lưng Từ Thị chính là Lão Ngụy sao?”
Thương Liệt Long Tướng nhìn Khương Uyên lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Khương Uyên trầm giọng nói: “Long Tướng đại nhân, sở dĩ tập đoàn Thiên Dương bọn họ rời khỏi Thương hội Giang Nam và đối đầu với Từ Thị đối kháng là vì lúc trước bọn họ đã ký kết rất nhiều hợp đồng với Đường Thị, một khi Đường Thị không còn, tập đoàn Thiên Dương bọn họ sẽ chịu tổn thất rất lớn cho nên mới làm như vậy, tôi thật sự không hề bày mưu tính kế để bọn họ làm như vậy!”
“Bảo bọn họ ngừng đối đầu với Từ Thị ngay lập tức, một khi chọc giận Lão Ngụy thì ông không gánh nổi hậu quả đâu. Hơn nữa, một trong những mục đích tôi đến đây lần này chính là đại diện cho Phần Diễm Long Thủ đi chúc thọ Lão Ngụy, nếu là vì chuyện này mà khiến tôi khó chịu, tôi sẽ giết ông đầu tiên đấy!”
Thương Liệt Long Tướng quát lên, vẻ mặt lạnh như băng cường thế.
“Vâng, thuộc hạ đã hiểu!”
“Đúng rồi, không biết lần này Long Tướng đại nhân đến quận Giang Nam có còn chuyện gì khác hay không, có cần thuộc hạ làm gì không?”
Khương Uyên nói.
“Lần này tôi tới, một là tham gia sinh nhật của Lão Ngụy, hai là để tham dự hội đấu giá Thiên Long sắp tới ở quận Giang Nam!”
Thương Liệt Long Tướng nói.
“Hội đấu giá Thiên Long? Chẳng lẽ Long Tướng muốn bán đấu giá cái gì sao?”
Về chuyện này, Khương Uyên tò mò hỏi.
“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi!”
Thương Liệt Long Tướng nhìn lướt qua Khương Uyên.
“Vâng!”
Lúc này Khương Uyên gật gật đầu.
Mà ở trong sơn trang của Nguỵ Thị.
Ngụy Thiên Hiền ngồi ở đây, khuôn mặt u ám làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Một người đàn ông trung niên bước nhanh tới, khom người với Ngụy Thiên Hiền rồi nói: “Chủ nhân, đã điều tra ra hung thủ sát hại cậu Ngụy rồi!”
“Là ai?”
Ôi!!
Trong nháy mắt, ánh mắt Ngụy Thiên Hiền bắn ra từng tia sắc lạnh như chim ưng, làm cho người ta không rét mà run.
“Người này chính là chồng của Chủ tịch tập đoàn Đường Thị ở Thiên Hải - Đường Sở Sở, tên là Diệp Phàm, thực lực của hắn rất mạnh.”
“Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, lúc trước việc nhà họ Bạch bị diệt chính là do hắn làm, mà không biết thế nào mà hắn lại quen biết với cô chủ nhà họ Giang, đêm đó chính là hắn xuất hiện ở nhà họ Giang rồi sát hại cậu Ngụy và Lão Tôn!”
Người đàn ông này nói.
“Diệp Phàm!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ngụy Thiên Hiền đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói.
“Chủ nhân, có cần tôi lập tức điều động Ưng Vệ không, đi trước để bắt hắn!”
Người đàn ông này nói.
“Không cần, đưa thư mời cho nhà họ Giang và Đường Thị, mời bọn họ đến tham dự tiệc sinh nhật của lão phu!”
Ngụy Thiên Hiền lạnh lùng nói.
“Mời họ đến bữa tiệc sinh nhật?”
“Chủ nhân là muốn?”
Trong mắt người đàn ông này lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tôi muốn tự tay giết chết bọn họ ở trong tiệc sinh nhật, hiến tế cho linh hồn của con tôi trên trời!”
Trên người Ngụy Thiên Hiền toát ra khí tức khủng bố, vẻ mặt thâm sâu nói.
“Nhưng chủ nhân, nếu bọn họ biết thân phận của cậu Ngụy, chỉ e sẽ không tới!”
Người đàn ông nhướng mày.
“Không đến? Vậy thì giết thẳng tay đi!”
Ngụy Thiên Hiền quả quyết nói.
“Đã hiểu!”
“Đúng rồi, chủ nhân, bên phía Độc Tông truyền đến tin tức, Độc Tông thiếu chủ xuống núi rồi, muốn đến đây chúc thọ chủ nhân!”
Sau đó, người đàn ông này nói.
“Độc Tông thiếu chủ?”
“Có thể là hắn ta đến đây vì Long Ngọc thôi!”
Trong mắt Ngụy Thiên Hiền lóe ra quang mang.
Mà ở Thiên Hải, trên đường phố.
Giờ phút này, một thiếu nữ cả người mặc trang phục đáng yêu, cao khoảng 1m6, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, trong miệng ngậm một cây kẹo mút, đôi mắt xinh đẹp quan sát chung quanh, dáng vẻ vô cùng tò mò.
Cô gái đáng yêu xinh đẹp này vừa xuất hiện đã khiến cho không ít người qua đường vây xem, nhất là phái nam cứ nhìn chằm chằm cô gái, ánh mắt sáng lên.
Ngay sau đó, mấy chàng trai nhuộm tóc vàng đi tới trước mặt cô gái đáng yêu, trêu đùa: “Này em gái nhỏ, đi dạo phố một mình à, có muốn mấy anh đi cùng em không?”
“Mấy anh trai à, ở đây nhàm chán quá, các anh có biết nơi nào thú vị không?”
Cô gái đáng yêu liếm liếm kẹo mút, cười ngọt ngào nhìn mấy chàng trai này.
Mấy chàng trai nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ cảm giác một luồng máu nóng dâng lên trong lòng, ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt.
“Đương nhiên biết chứ, em gái nhỏ, em đi theo bọn anh đi!”
Mấy chàng trai này thẳng thắn nói.
Cô gái đáng yêu này không có bất kỳ lời từ chối nào về việc này, cô ấy đi theo bọn họ tới một ngõ nhỏ hẻo lánh.
“Anh trai à, chỗ này có gì thú vị thế?”
Cô gái đáng yêu bĩu môi nói.
“Em gái nhỏ, em sẽ được trải nghiệm chuyện vui nhất trên đời này ngay đây!”
Mấy chàng trai tóc vàng cười gian xảo nhìn cô gái đáng yêu rồi nói.
“Đại ca, đừng nói nhảm nữa, cô gái này nhìn có vẻ kích thích đấy, xông thẳng lên đi!”
Mấy chàng trai còn lại bày ra bộ dáng gấp gáp, cởi quần áo tại chỗ, muốn xuống tay ngay với cô gái đáng yêu này ngay lập tức.
“Dơ bẩn!”
Mà cô gái đáng yêu đối mặt với trận chiến này lại không có bất kỳ bối rối nào, mà còn bày ra bộ dáng ghét bỏ.
Ngay lúc cô gái đáng yêu vừa dứt lời, đột nhiên có từng đạo hàn quang loé ra.
Một giây sau, mấy chàng trai tóc vàng này lập tức ngừng cử động.
Phập phập phập!
Ngay sau đó, máu tươi trên người bọn họ bắn ra tung toé.
Chẳng mấy chốc, thân thể bọn họ chia làm hơn mười mảnh, rải rác trên mặt đất.
Mấy tên này đến chết cũng không kịp biết là mình chết như thế nào!
Mà ở phía sau mấy chàng trai này có bốn người mặc đồ đen kín mít đang đứng đó, chỉ lộ ra một đôi mắt, bày ra dáng vẻ trong tay cầm đao võ sĩ.
“Kính chào cô chủ!”
Bốn người này quỳ xuống chào hỏi cô gái đáng yêu.
“Đàn ông Long Quốc đều dơ bẩn như vậy sao?”
Cô gái đáng yêu bĩu môi, cắn kẹo mút, dáng vẻ ngây thơ ung dung đi ra ngoài.
Mười mấy phút sau, trong một biệt thự xa hoa ở Thiên Hải.
Cô gái đáng yêu ngồi trên ghế sofa ăn thạch trái cây.
“Oa, thạch trái cây này có vị ngon quá đi!”
Cô gái ăn rất say mê!
Mà ở trước mặt cô gái có một người đàn ông trung niên để râu cá trê đang đứng đó, còn có không ít người đang đứng xung quanh.
Người đàn ông trung niên nhìn cô gái và nói: “Cô chủ, chúng ta mới đến, vẫn không nên tùy ý xuất đầu lộ diện, để tránh gây ra một vài rắc rối không cần thiết, đến lúc đó có thể sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với nhiệm vụ lần này của chúng ta!”
“Ông đang dạy dỗ tôi sao?”
Cô gái ăn xong miếng thạch trái cây cuối cùng, sau đó liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên này.
Một cái liếc mắt này đã làm cho sắc mặt người đàn ông trung niên biến đổi, trong lòng run rẩy, quỳ mạnh xuống đất rồi dập đầu nói: “Thuộc hạ không dám, kính xin cô chủ tha tội!”
“Ông làm cho tâm trạng của tôi không tốt!”
Cô gái thản nhiên nói, một cái nĩa bằng nhựa để ăn thạch trái cây trong tay cô ấy đột nhiên bắn ra, đâm thẳng xuyên qua mi tâm người đàn ông này.
Ánh mắt của người đàn ông này trợn tròn, ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt!
Những người khác trong biệt thự nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt biến đổi, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, cúi đầu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh!
“Để tôi xem xem ngày mai nên đi đâu chơi!”
Sau khi cô gái đáng yêu phất tay giết một người lại không có bất kỳ sự khó chịu nào, ngược lại là lấy điện thoại di động ra để duyệt qua những chỗ vui vẻ ở Thiên Hải.
“Disneyland, chỗ này có vẻ không tệ!”
Cô gái đáng yêu lẩm bẩm nói.
Chương 64: Đại hội Long Vương!
Thiên Hải, trên một chiếc xe.
Đường Phong nhìn Đường Chính Nghĩa và nói: "Ba, chẳng phải ba nói là đã tìm một sát thủ đầu bảng ư? Sao con nhóc kia vẫn còn sống?"
"Không biết xảy ra chuyện gì nữa, ba không liên lạc được với tên sát thủ kia."
Đường Chính Nghĩa nhíu mày.
Két!
Đột nhiên, xe của bọn họ phanh gấp.
Hai ba con chúi đầu về phía trước.
"Lái xe kiểu gì thế?"
Đường Phong quát tài xế.
"Thiếu gia, phía trước đột nhiên xuất hiện một người!"
Tài xế giải thích.
Đường Chính Nghĩa và Đường Phong nhìn về phía trước, chỉ thấy một cô gái đứng trước đầu xe của bọn họ, chính là Thu Cúc của Bách Hoa Lâu.
Đường Phong lập tức xuống xe, chỉ vào cô gái đó: "Cô muốn chết à?"
Bốp!
Đáp lại lời mắng chửi của Đường Phong là một cái tát. Anh ta ngã lộn nhào, răng rớt một đống.
"Phong!"
Đường Chính Nghĩa vội vàng xuống xe, nhìn Thu Cúc chòng chọc: "Cô là ai mà dám đánh con tôi?"
Thu Cúc không nói nhảm, tung ra một cú đá vào một cái chân của Đường Chính Nghĩa.
Rắc!
Chân Đường Chính Nghĩa bị đá gãy tại chỗ, gập lại chín mươi độ, khớp xương cũng lòi ra.
Á!
Tức thì Đường Chính Nghĩa kêu gào thảm thiết, nằm lăn ra đất.
"Ba!"
Đường Phong thấy ba mình bị đánh gãy chân thì mặt biến sắc, nhìn chằm chằm vào Thu Cúc: "Rốt cuộc cô là ai? Vì sao phải đánh ba tôi tàn nhẫn như vậy?"
"Có người bảo tôi chuyển lời cho các người, nếu còn dám động vào người không nên động vào thì không chỉ một cái chân bị gãy thôi đâu."
Thu Cúc bỏ lại một câu rồi biến mất.
"Cô ta có ý gì?"
Đường Phong hoang mang.
"Là thằng khốn Diệp Phàm! Chắc là nó biết ba thuê sát thủ đi giết Đường Sở Sở, đây là nó đang cảnh cáo ba!"
Vẻ mặt Đường Chính Nghĩa dữ tợn, biểu cảm đau đớn.
"Thằng khốn kia á?"
"Nó thật to gan!"
"Con tuyệt đối sẽ không tha cho nó!"
Đường Phong giận dữ nói.
Sau đó, anh ta vội vàng gọi 120 đưa Đường Chính Nghĩa đi bệnh viện!
Mà lúc này, Đường Sở Sở vừa mới về nhà thì biết chuyện Đường Chính Nghĩa vào viện.
"Anh Tiểu Phàm, chú hai vừa mới bị người ta đánh gãy chân phải vào viện, là anh tìm người làm sao?"
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm.
"Đây là một bài học nhỏ cho ông ta thôi. Nếu ông ta vẫn không nhớ lâu thì lần sau sẽ vào thẳng nhà tang lễ."
Diệp Phàm tỏ ý xem thường.
"Hai người đang nói gì đó?"
Lúc này, Trần Tiểu Manh từ trên lầu đi xuống. Cô ấy mặc đồ ngủ mát mẻ, như ẩn như hiện.
"Con nhóc này đúng thật không coi anh là người ngoài mà!"
Diệp Phàm liếc nhìn Trần Tiểu Manh, trêu chọc.
"Sợ gì chứ? Dù sao anh cũng chỉ có thể nhìn, cho anh thèm chết!"
Trần Tiểu Manh kiêu ngạo hừ mũi, còn chìa đôi chân dài trắng như tuyết đến trước mặt Diệp Phàm, bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo lắc qua lắc lại.
"Con nhóc này, anh là một người đàn ông bình thường đấy, em đừng có đùa với lửa!"
Diệp Phàm trợn mắt trừng Trần Tiểu Manh.
"Vậy thì anh triển đi, có cần em tối nay để cửa cho anh không?"
Trần Tiểu Manh to gan nói.
"Thôi khỏi, anh chẳng có hứng thú với một cô bé."
Diệp Phàm bĩu môi.
"Em bé chỗ nào?"
Trần Tiểu Manh bất mãn ưỡn ngực.
"Được rồi, Tiểu Manh, đừng quậy nữa!"
Đường Sở Sở vội vàng lên tiếng.
"Chị ơi ngày mai em nghỉ, chị đi chơi với em nhé! Lâu rồi em không ra ngoài chơi!"
Trần Tiểu Manh ngồi xuống bên cạnh Đường Sở Sở, kéo tay cô năn nỉ.
"Chị còn phải làm việc, không có thời gian đi chơi."
"Ngày nào chị cũng làm việc, nên nghỉ xả hơi rồi đó!"
Đường Sở Sở vừa mới nói xong, Trần Tiểu Manh vội vàng cất lời.
"Con nhóc này nói không sai. Sở Sở à, em nghỉ ngơi một ngày đi."
"Vừa hay anh đến Thiên Hải lâu như vậy mà không được ở bên em nhiều. Ngày mai anh sẽ cùng em ra ngoài chơi thỏa thích, thả lỏng chút!"
Diệp Phàm nói với Đường Sở Sở.
"Dạ vâng!"
Đường Sở Sở gật đầu.
"Chị à, em bảo chị nghỉ ngơi thì chị không chịu, tên này vừa mở lời chị liền đồng ý ngay. Xem ra em không còn là người quan trọng nhất trong lòng chị nữa. Em giận rồi!"
Trần Tiểu Manh đột nhiên bĩu môi, hai tay chống nạnh, hừ mũi.
"Đương nhiên người quan trọng nhất trong lòng bà xã là anh, em chỉ đứng thứ hai thôi!"
Diệp Phàm cười đắc ý.
"Anh..."
Trần Tiểu Manh giận run người.
"Được rồi Tiểu Manh, đừng giận nữa. Ngày mai em muốn mua gì, chị bao tất!"
Đường Sở Sở dỗ dành Trần Tiểu Manh.
"Thật sao? Tuyêt quá! Bản tiểu thư tuyên bố không giận nữa!"
Thoắt cái Trần Tiểu Manh đã cười hì hì.
Lúc này, điện thoại của Diệp Phàm đổ chuông, là Khương Uyên gọi tới.
"Alo!"
Diệp Phàm vừa đi về phòng vừa nghe máy.
"Thiếu chủ, Thương Liệt sắp đến rồi."
Khương Uyên báo cho Diệp Phàm chuyện xảy ra lúc trước.
"Thiếu chủ, tôi chưa từng nhắc tới ngài, hơn nữa tôi đã xử lý hết những người từng nhìn thấy ngài trong điện Long Vương lúc trước."
Khương Uyên nói.
"Làm tốt lắm."
Diệp Phàm khen ngợi. Hắn khá tán thưởng Khương Uyên.
"Nhưng thiếu chủ à, Thương Liệt yêu cầu tôi thông báo cho tập đoàn Thiên Dương dừng đối đầu với Từ Thị. Một trong những mục đích hắn đến đây lần này là đại diện cho long đầu Phần Diệm đi chúc thọ Ngụy Thiên Hiền. Còn mấy ngày nữa là tới đại thọ bảy mươi tuổi của Ngụy Thiên Hiền!"
Khương Uyên nói.
"Đường đường là long đầu điện Long Vương mà lại phải chúc thọ một tên thái giám. Tên thái giám này lợi hại như vậy sao?"
Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.
"Dù sao trước đây Ngụy Thiên Hiền cũng là tổng quản đại nội của hoàng thất Long quốc, quản lý mọi việc lớn nhỏ trong hoàng thất, quen biết rất nhiều quý tộc hoàng thất. Mặc dù bây giờ ông ta đã lui xuống, nhưng thân phận và địa vị vẫn không suy giảm."
"Hơn nữa, nghe nói ông ta có thực lực phi phàm, trước kia là cao thủ đứng đầu trong hoàng thất long đầu Phần Diệm làm như vậy e là muốn lôi kéo ông ta. Dù sao không bao lâu nữa là tới ngày đại hội Long Vương rồi!"
Khương Uyên trầm giọng giải thích.
"Đại hội Long Vương là gì?"
Ánh mắt Diệp Phàm chăm chú.
"Mỗi năm điện Long Vương sẽ tổ chức đại hội Long Vương một lần. Đến lúc đó, tầng lớp cấp cao trong điện Long Vương sẽ tập trung tại tổng bộ điện Long Vương để báo cáo tình hình phát triển của điện Long Vương. Tuy lão điện chủ đã biến mất nhiều năm, nhưng đại hội Long Vương vẫn được tổ chức hàng năm."
"Mà năm nay, điện Long Vương đã truyền ra tin tức bốn long quân, tám long đầu và các lãnh đạo cấp cao ở trung tâm sẽ cùng bỏ phiếu để chọn ra một vị long vương mới kế nhiệm vị trí điện chủ điện Long Vương. Vì vậy, mấy long đầu đều đang âm thầm lôi kéo quyền quý khắp nơi nhằm tăng lợi thế cạnh tranh cho mình!"
Chương 65: Đại hội Long Vương! (2)
Khương Uyên giới thiệu tường tận.
"Ai cũng muốn làm long vương, dã tâm không nhỏ!"
Diệp Phàm cười gằn.
"À phải rồi, lúc nãy ông nói lần này Thương Liệt đến còn có mục đích khác hả? Hắn muốn làm gì?"
Diệp Phàm hỏi.
"Một mục đích khác là Thương Liệt đến vì buổi đấu giá Thiên Long!"
Khương Uyên trả lời.
"Buổi đấu giá Thiên Long?"
Hai mắt Diệp Phàm lóe sáng.
"Đúng vậy. Buổi đấu giá Thiên Long là buổi đấu giá cấp bậc cao nhất Long quốc. Vật phẩm bán đấu giá trong buổi đấu giá Thiên Long đều là vật báu hiếm thấy có giá trên trời."
"Vì vậy mỗi lần buổi đấu giá Thiên Long diễn ra đều nhận được sự quan tâm từ khắp mọi nơi. Không lâu sau hội đấu giá Thiên Long sẽ tổ chức một buổi đấu giá ở quận Giang Nam, hẳn là Thương Liệt đến vì một món đồ đấu giá nào đó."
Khương Uyên nói.
"Ông có biết hắn muốn mua gì không?"
Diệp Phàm hỏi, Khương Uyên thẳng thắn trả lời: "Thuộc hạ vẫn đang điều tra chuyện này."
"Tra rõ đi!"
Diệp Phàm nói thẳng.
...
Ngày hôm sau.
Diệp Phàm đi cùng Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh ra ngoài, bắt đầu một ngày vui chơi.
Đầu tiên họ tới một trung tâm thương mại, mua sắm thả ga.
Chưa đầy hai tiếng, trên người Diệp Phàm đã treo đầy túi.
"Con nhóc này còn muốn mua bao nhiêu thứ nữa!"
Diệp Phàm đâm chọc Trần Tiểu Manh.
"Hiếm có khi chị họ chủ chi, đương nhiên tôi phải mua nhiều chút!"
"Dù sao chị họ cũng có nhiều tiền!"
Trần Tiểu Manh không hề khách sáo.
"Con nhóc này, em nói chị keo kiệt hả?"
Đường Sở Sở lườm Trần Tiểu Manh.
"Chị họ đâu có keo kiệt, chị tốt với em nhất!"
Trần Tiểu Manh kéo tay Đường Sở Sở cười khúc khích.
"Anh Tiểu Phàm, em cũng mua cho anh thêm mấy bộ quần áo nhé!"
Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.
"Cảm ơn bà xã!"
Diệp Phàm mỉm cười.
"Cái tên này, tôi chỉ thấy chị họ mua đồ cho anh, chẳng thấy anh tặng gì cho chị tôi cả!"
Trần Tiểu Manh hừ mũi nhìn Diệp Phàm.
"Cái gì chị cũng có, không cần anh Tiểu Phàm tặng đồ!"
Đường Sở Sở vội vàng lên tiếng.
Nhưng Diệp Phàm lại đang suy nghĩ nên mua gì tặng Đường Sở Sở.
Quả thật hắn chưa từng tặng đối phương cái gì.
Có điều quà hắn tặng chắc chắn không thể quá đơn giản, nhất định phải là độc nhất vô nhị.
Vì vậy hắn phải suy nghĩ kỹ càng.
Sau đó, Trần Tiểu Manh và Đường Sở Sở lại mua sắm thêm một tiếng, trên người Diệp Phàm không còn treo nổi nữa, hắn chỉ đành gọi người đến mang đồ về biệt thự trước.
Mua sắm xong, ba người lại tìm một phố ăn vặt đánh chén một bữa no nê.
Nháy mắt đã nửa ngày trôi qua.
"Chị họ, chúng ta đi Disneyland chơi nhé, lâu rồi em không tới đó chơi!"
Tiếp theo, Trần Tiểu Manh lại kéo Đường Sở Sở đến Disneyland. Tất nhiên Diệp Phàm cũng đi cùng.
Trong Disneyland, ba người bung xõa thỏa thích.
"Búp bê đẹp quá!"
Sau khi chơi hết các trò giải trí trong khu vui chơi, ba người Diệp Phàm đi tới một nơi bán các loại búp bê.
Trần Tiểu Manh nhìn một con búp bê dễ thương trong đó bằng đôi mắt sáng lấp lánh, thẳng thắn khen ngợi.
Khi cô ấy định mua con búp bê này, đột nhiên một cánh tay trắng như tuyết vươn ra cầm lấy nó.
"Tôi muốn con búp bê này."
Một giọng nói trong trẻo êm tai vang lên.
Trần Tiểu Manh nhìn sang, một cô gái đáng yêu đứng đó, tay cầm con búp bê kia.
"Ơ kìa, tôi nhìn thấy con búp bê này trước mà!"
Trần Tiểu Manh nhìn đối phương, bất mãn nói.
"Nhưng tôi cũng thích nó."
Cô gái đáng yêu nhẹ nhàng nói.
"Có biết thứ tự trước sau không hả?"
Trần Tiểu Manh lẩm bẩm, vươn tay lấy con búp bê kia.
Lúc này, trong mắt cô gái đáng yêu kia lộ vẻ lạnh lùng.
Hàn quang lóe lên!
“Cậu đã làm gì ông ấy rồi?”
Lý Kiến thay đổi sắc mặt, nói với Diệp Phàm.
“Không có gì, chẳng qua tôi chỉ làm ông ta bị tê liệt thôi, tránh cho ông ta lại đi ra gây chuyện nữa, đương nhiên nếu y thuật của các ngự y khác trong ngự y viện bọn họ đủ lợi hại thì vẫn có thể chữa khỏi cho ông ta!”
Diệp Phàm bĩu môi
Lúc này, sắc mặt Lý Kiến trầm xuống, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Phàm: “Này thanh niên, cậu làm hơi quá rồi đấy, lần trước tôi tha cho cậu một mạng, bây giờ xem ra tôi đã sai lầm rồi, nếu đã như vậy, hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cho cậu nữa!”
Một giây sau, Lý Kiến lập tức muốn ra tay với Diệp Phàm, kết quả, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai ông ta buộc ông ta phải dừng lại.
Lý Kiến quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông sắc mặt lãnh khốc đứng ở phía sau.
“Quân Đao!”
Mà Lý Kiến nhìn người đàn ông này, sắc mặt thay đổi, kinh ngạc nói.
Người đàn ông này chính là cường giả chiến bộ Quân Đao đã từng xuất hiện trước đó.
“Bắt đầu từ hôm nay, không được ra tay với cậu ta nữa!”
Quân Đao lạnh lùng nói.
Nghe Quân Đao nói vậy, Lý Kiến nhíu mày, trầm giọng nói: “Quân Đao, cậu ở chiến bộ, tôi ở sở tuần tra, hình như cậu còn chưa có tư cách quản tôi thì phải. Hơn nữa, người này làm ra hành vi nguy hại đến ngự y đương triều, còn làm thành viên của sở tuần tra tôi bị thương, nếu tôi không bắt giữ cậu ta thì uy nghiêm của sở tuần tra để ở đâu chứ?”
“Ông muốn tôi mời Long Soái đến nói chuyện với ông sao?”
Quân Đao lạnh lùng nói.
Này!
Nghe nhắc đến Long Soái, sắc mặt Lý Kiến thay đổi, ánh mắt lóe lên vài giây rồi nói: “Rút lui!”
Ngay sau đó, Lưu Thành dẫn theo thuộc hạ rời khỏi nơi này, mà Vương ngự y cũng bị người ta khiêng đi.
Còn đám người của sở tuần tra nhìn thấy tình huống này, càng không dám chờ lâu mà bỏ chạy mất dạng.
“Anh còn tới đây làm gì?”
Giờ phút này, Diệp Phàm lạnh lùng nói với Quân Đao.
“Tôi muốn nói chuyện phiếm với cậu, có thời gian không?”
Ánh mắt Quân Đao nhìn chăm chú vào Diệp Phàm.
“Bà xã, em làm việc bình thường đi!”
Diệp Phàm nói với Đường Sở Sở một câu, sau đó cùng Quân Đao đi ra ngoài.
“Được rồi, không sao đâu!”
Lúc này, Đường Sở Sở nhìn nhân viên ở đây rồi mở miệng nói, nhưng lập tức nghĩ đến gì đó, cô nói: “Còn về chuyện xảy ra vừa rồi, tôi hy vọng ngoại trừ những người có mặt ở đây ra thì sẽ không có người nào khác biết nữa. Nếu để tôi biết người nào nói ra những chuyện không nên nói, tôi sẽ lập tức đuổi việc, mãi mãi không tuyển dụng nữa!”
“Hiểu chưa?”
Đường Sở Sở nhìn lướt qua đám nhân viên này, một sự uy nghiêm vô hình tràn ngập.
“Vâng, thưa Chủ tích!”
Đám nhân viên này run lẩy bẩy, nhao nhao gật đầu.
Mà ở bên ngoài Đường Thị, Diệp Phàm nhìn Quân Đao: “Nói đi, anh tìm tôi làm gì? Nếu vẫn muốn giao tôi cho Lưu Ly Quốc, vậy thì đừng lãng phí nước bọt nữa!”
“Yên tâm đi, chiến bộ Long Quốc đã từ chối yêu cầu của Lưu Ly Quốc!”
“Lần này tôi tới đây chỉ là muốn biết chiến thần Thiên Sách Chiến hiện giờ có khoẻ không? Ông ấ đang ở đâu?”
Quân Đao nhìn Diệp Phàm nói.
“Không thể trả lời!”
Diệp Phàm thẳng thắn trả lời bốn chữ làm cho Quân Đao nhíu mày.
“Hiện giờ Long Quốc rất cần ông ấy, nếu cậu biết ông ấy ở đâu thì hy vọng cậu có thể mời ông ấy trở về!”
Quân Đao trầm giọng nói.
“Long Quốc lớn như vậy, dân số tận mấy tỷ người mà còn thiếu một chiến thần Thiên Sách sao?”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
“Ông ấy chính là tín ngưỡng của toàn bộ quân nhân Long Quốc, còn là thần bảo vệ của Long Quốc, sự tồn tại của ông ấy rất quan trọng đối với Long Quốc!”
“Nhất là quân Thiên Sách rất cần ông ấy.”
“Từ sau khi chiến thần Thiên Sách biến mất, sĩ khí của quân Thiên Sách lập tức giảm đi, cộng thêm chiến bộ điều động phân chia, hiện giờ chín đại quân đoàn của quân Thiên Sách ở Long Quốc đã từ vị trí đệ nhất ban đầu trượt xuống thành tình trạng top 5 cũng khó mà lọt vào!”
Quân Đao lên tiếng nói.
“Quân Thiên Sách kém vậy sao?”
Lúc này Diệp Phàm nhướng mày.
Lúc ở trên núi, hắn cũng thường xuyên nghe Lục sư phụ nói đến quân Thiên Sách.
Năm đó, quân Thiên Sách dưới sự dẫn đầu của Lục sư phụ đánh đâu thắng đó, là tồn tại bách chiến bách thắng, được xưng là quân đoàn mạnh nhất Long Quốc, không ai có thể sánh bằng!”
Bây giờ sao lại tệ như vậy?
“Chiến thần Thiên Sách chính là xương sống của quân Thiên Sách, không có ông ấy, quân Thiên Sách sẽ như rắn mất đầu, đương nhiên không bằng trước kia. Hơn nữa, hiện giờ cấp trên đã điều đi rất nhiều cốt cán tinh nhuệ của quân Thiên Sách, dẫn đến thực lực của quân Thiên Sách lập tức yếu bớt một phần lớn!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Quân Đao nói.
“Chẳng phải quân Thiên Sách còn có cửu đại quân đoàn trưởng sao?”
Diệp Phàm nhướng mày, trầm giọng nói.
Trong quân Thiên Sách, ngoại trừ chiến thần Thiên Sách ra thì còn có cửu đại quân đoàn trưởng!
Mỗi một người trong cửu đại quân đoàn trưởng này đều là cường giả siêu cấp cả họ được nhờ, kinh nghiệm sa trường dày dặn, giết chóc hàng ngàn hàng vạn, rất khủng bố!
Mặc dù quân Thiên Sách không có chiến thần Thiên Sách, nhưng có cửu đại quân đoàn trưởng ở đây, cũng không thể nào kém cỏi như thế chứ!
“Hơn phân nửa cửu đại quân đoàn trưởng đã bị thương nặng trong trận chiến giữa quân Thiên Sách và liên quân năm nước, thực lực kém xa trước kia, có mấy người đã dứt khoát giải ngũ, mấy người còn lại cũng có người bị điều rời khỏi quân Thiên Sách.”
“Hôm nay quân Thiên Sách chỉ còn lại có ba vị quân đoàn trưởng chống đỡ, cộng thêm trận chiến lúc trước đã đánh mất hết lực lượng trung kiên của quân Thiên Sách, dẫn đến rất nhiều thành viên trong quân Thiên Sách sau này đều có thành tích không tốt trong cuộc tỷ võ quân đoàn.”
“Mà kết quả này đã khiến cho rất nhiều chiến sĩ tinh anh có thiên phú cường đại cũng không muốn gia nhập quân Thiên Sách, dưới vòng luẩn quẩn như vậy, quân Thiên Sách đương nhiên càng ngày càng tệ, hiện giờ ở trong cửu đại quân đoàn trưởng thậm chí còn không xếp hàng nổi vào top 5.”
“Thậm chí trong cuộc tỷ võ quân đoàn lần này, quân Thiên Sách không thể đạt được thành tích tốt, chỉ e cấp trên sẽ quyết định hủy bỏ phiên hiệu của quân Thiên Sách, sáp nhập nó vào những quân đoàn khác, đến lúc đó sẽ hoàn toàn không còn quân Thiên Sách tồn tại nữa!”
Quân Đao nói cặn kẽ.
“Không được!”
Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh lùng, quát lên.
Quân Thiên Sách chính là niềm kiêu hãnh cả đời của Lục sư phụ, sao có thể cứ bãi bỏ như thế được?
Nếu đến lúc đó Lục sư phụ biết quân Thiên Sách không còn nữa, ông sẽ đau lòng cỡ nào đây?
“Hiện giờ chỉ có chiến thần Thiên Sách mới có thể cứu vớt quân Thiên Sách, cho nên nếu cậu biết chiến thần Thiên Sách ở đâu thì mau nói cho tôi biết đi!”
Quân Đao nhìn Diệp Phàm trầm giọng nói.
“Cuộc tỷ võ quân đoàn mà anh vừa nói là cái gì?”
Diệp Phàm nhìn Quân Đao.
“Cuộc tỷ võ quân đoàn chính là trận so tài để kiểm tra thực lực của các đại quân đoàn do chiến bộ định ra, ba năm một lần, mỗi lần cử hành, cửu đại quân đoàn đều phái ra một vài người trẻ tuổi có thực lực đủ mạnh để đến tiến hành đấu võ cá nhân hoặc là tập thể.”
“Nếu đến lúc đó đạt được thành tích tốt, sẽ nhận được các loại phần thưởng và sự hỗ trợ từ chiến bộ, ngược lại nếu thành tích kém, không chỉ bị những quân đoàn khác chế giễu, hơn nữa sẽ không được bất kỳ chiến bộ nào ủng hộ, thậm chí đãi ngộ về mọi mặt đều sẽ bị cắt giảm.”
“Mà quân Thiên Sách đã liên tục ba lần xếp hạng áp chót trong cuộc tỷ võ quân đoàn, bởi vậy đãi ngộ về mọi mặt của quân Thiên Sách cho đến hôm nay bất luận là về vũ khí, phúc lợi hay hậu cần đều cực lý ít ỏi.”
“Hơn nữa cấp trên đã hạ mệnh lệnh, nếu lần này quân Thiên Sách không có bất kỳ tiến bộ gì ở trong cuộc tỷ võ quân đoàn thì sẽ bị hủy bỏ phiên hiệu quân đoàn, tất cả mọi người phải sáp nhập vào quân đoàn khác.”
“Hiện giờ, thời gian cách cuộc tỷ võ quân đoàn còn chưa tới ba tháng, nếu chiến thần Thiên Sách không xuất hiện, vậy quân Thiên Sách thật sự xong rồi!”
Vẻ mặt Quân Đao buồn rầu nói.
“Quân Thiên Sách sẽ không bị huỷ đâu!”
“Không phải chỉ là một cuộc tỷ võ quân đoàn thôi sao sao? Có gì phải sợ!”
“Anh chỉ cần chờ đến ngày quân Thiên Sách đánh bại tất cả các quân đoàn khác trong cuộc tỷ võ quân đoàn là được!”
“Đến lúc đó bọn họ sẽ biết, quân Thiên Sách mãi mãi là quân đoàn đệ nhất Long Quốc!”
Vẻ mặt Diệp Phàm cường thế quát.
Chương 62: Trừng phạt Đường Thị!
“Ý cậu là sao?”
Quân Đao nghe Diệp Phàm nói vậy thì nhướng mày.
“Anh có thể đi rồi!”
Diệp Phàm dứt khoát nói.
“Tôi còn muốn hỏi một vấn đề nữa!”
“Cậu có phải là đệ tử của chiến thần Thiên Sách không?”
Ánh mắt Quân Đao nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, trong mắt lộ ra sự cấp bách.
“Hình như anh rất quan tâm chuyện tôi có phải là đệ tử của chiến thần Thiên Sách không nhỉ, chuyện này có liên quan gì đến anh sao? Hay là anh có quan hệ gì với chiến thần Thiên Sách?”
Diệp Phàm nói với Quân Đao, Lục sư phụ vẫn chưa từng nhắc tới Quân Đao với hắn, nhưng nhìn bộ dáng của Quân Đao, hình như là mối quan hệ giữa hắn ta với Lục sư phụ không hề đơn giản.
“Tôi chỉ hỏi cho biết thôi!”
Vẻ mặt của Quân Đao hơi thay đổi.
“Không thể trả lời!”
Diệp Phàm lại nói.
“Nếu cậu không muốn nói thì thôi vậy.”
“Nhưng tôi nghe nói hôm qua cậu có một trận đại chiến với một ngàn chiến sĩ quân Bạch Hổ của Bạch Hổ Doanh, đánh cho tất cả bọn họ tàn phế, cậu cũng mạnh quá nhỉ, tôi đã cảnh cáo quân chủ Bạch Hổ rồi, bọn họ sẽ không ra tay với cậu nữa!”
Lúc này, Quân Đao trầm giọng nói.
“Cảm ơn!”
Diệp Phàm nói một câu rồi rời đi.
Lúc này, Quân Đao nhìn chăm chú vào bóng lưng Diệp Phàm, ánh mắt liên tục chớp chớp.
Mà ở trong quân đội Bạch Hổ.
Quân chủ của quân Bạch Hổ là Quân Dương Thiên Hổ bày ra vẻ mặt khó lường.
“Quân chủ, hiện giờ Chiến Hổ vẫn đang hôn mê, một ngàn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh đều tàn phế, chẳng lẽ cứ thế bỏ qua chuyện này sao?”
Giờ phút này, Hỏa Hổ, một trong ngũ hổ của quân Bạch Hổ, vẻ mặt hắn ta không cam lòng quát lên.
“Quân Đao tự mình gửi tin tức tới, bảo quân chủ không được ra tay với tên Diệp Phàm kia, thậm chí còn lấy Long Soái ra để gây áp lực, có thể thấy được thân phận của thằng nhóc này không đơn giản, chúng ta phải thận trọng!”
Trí Hổ - một trong ngũ hổ, ánh mắt thâm sâu nói.
“Thằng nhóc này nhất định phải chết, nhưng nếu Quân Đao đã lên tiếng thì cứ để cho hắn sống thêm vài ngày nữa, trước mắt quan trọng nhất là việc sắp tổ chức cuộc tỷ võ quân đoàn.”
“Cuộc tỷ võ lần này, chúng ta nhất định phải bước vào top 3, lúc đó quân Bạch Hổ chúng ta có thể mở rộng lần nữa. Đến lúc đó, cho dù Quân Đao ở trước mặt quân chủ cũng chẳng là cái thá gì!”
Dương Thiên Hổ lạnh lùng quát.
“Quân chủ yên tâm đi, lần này quân Bạch Hổ chắc chắn có thể tiến vào top 3, ngược lại quân Thiên Sách, lần này chỉ e là lại lót đáy rồi!”
Hỏa Hổ cười lạnh.
“Nếu lần này quân Thiên Sách vẫn không có tiến bộ gì thì sẽ bị rút quân đoàn, toàn bộ người của quân Thiên Sách đều phải sáp nhập vào quân đoàn khác, chúng ta có nên chiêu mộ một nhóm thành viên của quân Thiên Sách vào quân đoàn không?”
Trí Hổ hỏi.
“Hiện giờ quân Thiên Sách chỉ còn lại một đám già cả ốm yếu, có cái gì tốt mà cần chứ!”
Hỏa Hổ khinh thường nói.
“Không thể nói thế được, quân Thiên Sách vẫn có chút nội tình đấy, ví dụ như ba vị quân đoàn trưởng kia, thực lực của bọn họ vẫn rất mạnh, còn có Thiên Sách Vệ, đây chính là lực lượng tinh nhuệ nhất của quân Thiên Sách. Tuy là hiện giờ đã hết thời kỳ đỉnh phong nhưng cũng là một lực lượng không nhỏ, nếu chúng ta có thể chiếm được, cũng có thể tăng thêm mấy phần thực lực cho quân Bạch Hổ!”
Trí Hổ ôn tồn nói.
“Trí Hổ nói không sai, ngươi tìm một thời gian, âm thầm liên hệ với ba vị quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách, chỉ cần bọn họ nguyện ý dẫn theo Thiên Sách Vệ đến quân Bạch Hổ ta, bọn họ muốn cái gì, ta đều có thể cho!”
Trong mắt Dương Thiên Hổ sáng lên, trầm giọng nói.
“Vâng, quân chủ!”
Trí Hổ gật đầu.
Hắn ta chính là người nhiều mưu trí nhất bên cạnh Dương Thiên Hổ, Dương Thiên Hổ hết sức yên tâm khi giao cho hắn ta những chuyện thế này!
Mà ở Thiên Hải.
Tập đoàn Đường Thị vừa mới vượt qua chuyện từ sở tuần tra, không bao lâu sau lại xảy ra một chuyện lớn.
Thương hội Giang Nam lấy tập đoàn Từ Thị dẫn đầu liên hợp với mấy chục công ty tập đoàn khác cùng nhau tuyên bố sẽ tiến hành trừng phạt Đường Thị, hễ công ty nào hợp tác với Đường Thị chính là kẻ thù của Thương hội Giang Nam.
Tuyên bố này vừa xuất hiện đã chấn động giới kinh doanh quận Giang Nam.
Ở quận Giang Nam, Thương hội Giang Nam chính là Thương hội đứng đầu, nắm trong tay bảy mươi phần trăm kinh tế của quận Giang Nam, mà những công ty tập đoàn trong Thương hội Giang Nam chỉ cần tùy tiện ra mặt một cái thì đều là bá chủ của một ngành nghề nào đó ở quận Giang Nam.
Nhất là Từ Thị, chính là tập đoàn cao cấp đứng trong top 3 quận Giang Nam, tài sản lên đến mấy trăm tỷ, chính là một con cá khổng lồ thật sự trong giới kinh doanh, không ai dám đắc tội.
Hiện giờ Từ Thị lại liên hợp với nhiều công ty tập đoàn của Thương hội Giang để phát biểu như vậy, vậy rất rõ ràng là muốn thật sự chèn ép trừng phạt Đường Thị.
Vừa xuất hiện tuyên bố này, toàn bộ các công ty lớn có hợp tác với Đường Thị đều tuyên bố cắt đứt hợp tác với Đường Thị, mặc dù phải bồi thường tiền phạt vi phạm hợp đồng nhưng bọn họ cũng không tiếc giải trừ hợp tác với Đường Thị, rõ ràng bọn họ đều không dám đắc tội với Thương hội Giang Nam.
Ở Quận Giang Nam mà đắc tội với Thương hội Giang Nam, đó đơn thuần là muốn chết!
Chẳng mấy chốc, giá trị thị trường của Đường Thị vừa mới tăng vọt nhờ đan Trú Nhan thì giờ lại bắt đầu giảm mạnh!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Và tại văn phòng Chủ tịch tập đoàn Đường Thị.
Khi Đường Sở Sở biết được tin tức này, lông mày cô nhíu lại, vẻ mặt nghiêm trọng.
Cô biết chuyện này là do Từ Uy bắt đầu trả thù!
Chỉ là cô không ngờ sự trả thù này lại tới nhanh như thế!
“Chủ tịch, hiện giờ trong tất cả các công ty hợp tác với Đường Thị, ngoại trừ tập đoàn Thiên Dương ra thì những công ty khác đều đã tuyên bố giải trừ hiệp ước với chúng ta, hiện tại nhân viên trên dưới Đường Thị đều hoảng hốt, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Vẻ mặt Tôn Tiểu Tiểu bối rối đứng ở trước mặt Đường Sở Sở báo cáo.
“Trước tiên hãy ổn định nhân viên, nói cho bọn họ biết, Đường Thị sẽ không sao!”
Đường Sở Sở trầm giọng nói.
“Vâng!”
Tôn Tiểu Tiểu gật đầu.
Lúc này, điện thoại di động của Đường Sở Sở vang lên, cô vừa nhìn thì thấy là Diệp Phàm gọi tới.
“Anh Tiểu Phàm!”
Lúc này, Đường Sở Sở nhận điện thoại.
“Bà xã, anh đã biết chuyện của Thương hội Giang Nam, em không cần lo lắng, anh sẽ xử lý tốt!”
Diệp Phàm nói rất kiên định.
“Em tin tưởng anh!”
Đường Sở Sở gật gật đầu.
Mà cuộc gọi điện thoại này của Diệp Phàm chưa đầy mười phút.
Tập đoàn Thiên Dương và mấy tập đoàn lớn khác của quận Giang Nam đều công khai tuyên bố tẩy chay loại hành vi độc tài này của Thương hội Giang Nam, đồng thời bọn họ lại càng tuyên bố đồng loạt rời khỏi Thương hội Giang Nam, hơn nữa sẽ cùng Đường Thị tiến hành hợp tác toàn diện!
Tin tức này vừa xuất hiện khiến cho toàn bộ giới kinh doanh ở quận Giang Nam chấn động!
Tập đoàn Thiên Dương cũng không thua kém tập đoàn siêu cấp Từ Thị, càng là một trong những thành viên nòng cốt của Thương hội Giang Nam. Ngày hôm nay tập đoàn Thiên Dương cùng mấy tập đoàn siêu cấp khác rời khỏi Thương hội Giang Nam, hơn nữa còn muốn hợp tác với Đường Thị, vậy chẳng phải ngang nhiên muốn đối đầu với các tập đoàn về phe Từ Thị sao?
Trong chốc lát, toàn bộ giới kinh doanh quận Giang Nam đều trở nên náo nhiệt đến tột cùng.
Các công ty lớn bắt đầu suy nghĩ xem nên đứng về phe nào!
Mà ở trong phân điện của điện Long Vương ở quận Giang Nam.
Giờ phút này, một người đàn ông trung niên đang ngồi ở vị trí đầu tiên, vẻ mặt lạnh lùng.
Khương Uyên thì cung kính đứng trước mặt người đàn ông trung niên đó, cúi đầu nói: “Thương Liệt Long Tướng đến đây, thuộc hạ không kịp nghênh đón từ xa, xin thứ lỗi!”
Người đàn ông trung niên trước mắt này chính là Thương Liệt Long Tướng, một trong tám đại long thủ của điện Long Vương.
“Quỳ xuống!!”
Thương Liệt Long Tướng nhìn Khương Uyên, vẻ mặt lạnh như băng quát.
Này!
Nghe Thương Liệt Long Tướng nói thế, Khương Uyên thay đổi sắc mặt, trực tiếp quỳ xuống đất, mở miệng nói: “Thương Liệt Long Tướng, không biết thuộc hạ phạm phải sai lầm gì?”
Chương 63: Cô gái đáng yêu!
“Phạm sai lầm gì?”
“Người đứng đầu phân điện của điện Long Vương ở quận Giang Nam đã chết, chuyện lớn như thế mà ông lại không báo, còn tự ý tiếp quản toàn bộ phân điện ở quận Giang Nam, ai cho ông lá gan lớn như vậy chứ?”
“Nói, Tả Thiên Dương có phải bị ông hại chết không?”
Thương Liệt Long Tướng nhìn Khương Uyên, gằn từng chữ quát.
“Long Tướng đại nhân, xin ngài điều tra rõ ràng, cái chết của Tả đại nhân thật sự không liên quan gì đến tôi, mấy ngày nay tôi vẫn luôn hết lòng ổn định thế cục phân điện ở quận Giang Nam, cho nên mới không báo cáo kịp thời, xin Long Tướng đại nhân thứ tội!”
Khương Uyên quỳ trên mặt đất nói.
“Vậy Tả Thiên Dương chết như thế nào?”
Thương Liệt Long Tướng lạnh lùng nói.
“Thuộc hạ cũng đang điều tra chuyện này, lúc trước, Tả đại nhân đã bị người ta sát hại ngay trong biệt thự của hắn ta, ngay cả những hộ vệ bên cạnh hắn ta cũng đều chết hết, còn về hung thủ là ai thì vẫn chưa điều tra ra được!”
Khương Uyên trầm giọng nói, vẫn chưa nói ra tên Diệp Phàm.
“Tất cả điều ông nói đều là sự thật sao?”
“Hoàn toàn chính xác!”
Mà Thương Liệt Long Tướng vừa mở miệng, Khương Uyên đã thốt ra lời thề son sắt.
“Với thực lực của Tả Thiên Dương mà có thể giết chết hắn ta, xem ra thực lực của đối phương không thấp nhỉ, chỉ là ai lại có lá gan lớn vậy, dám giết người của điện Long Vương ta?”
Ánh mắt của Thương Liệt Long Tướng chớp liên tục.
“Thuộc hạ vẫn luôn điều tra chuyện này, nếu có kết quả sẽ báo ngay cho Long Tướng đại nhân!”
Khương Uyên nói.
“Tôi sẽ sai người tự mình đi điều tra, nếu để tôi biết ông nói dối thì ông biết rõ hậu quả là gì rồi đấy!”
“Còn nữa, tôi nghe nói điện Long Vương ở quận Giang Nam nắm trong tay mấy tập đoàn lớn, hôm nay đã rời khỏi Thương hội Giang Nam, còn ngang nhiên đối đầu với tập đoàn Từ Thị, chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải do ông bày mưu tính kế không? Chẳng lẽ ông không biết sau lưng Từ Thị chính là Lão Ngụy sao?”
Thương Liệt Long Tướng nhìn Khương Uyên lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Khương Uyên trầm giọng nói: “Long Tướng đại nhân, sở dĩ tập đoàn Thiên Dương bọn họ rời khỏi Thương hội Giang Nam và đối đầu với Từ Thị đối kháng là vì lúc trước bọn họ đã ký kết rất nhiều hợp đồng với Đường Thị, một khi Đường Thị không còn, tập đoàn Thiên Dương bọn họ sẽ chịu tổn thất rất lớn cho nên mới làm như vậy, tôi thật sự không hề bày mưu tính kế để bọn họ làm như vậy!”
“Bảo bọn họ ngừng đối đầu với Từ Thị ngay lập tức, một khi chọc giận Lão Ngụy thì ông không gánh nổi hậu quả đâu. Hơn nữa, một trong những mục đích tôi đến đây lần này chính là đại diện cho Phần Diễm Long Thủ đi chúc thọ Lão Ngụy, nếu là vì chuyện này mà khiến tôi khó chịu, tôi sẽ giết ông đầu tiên đấy!”
Thương Liệt Long Tướng quát lên, vẻ mặt lạnh như băng cường thế.
“Vâng, thuộc hạ đã hiểu!”
“Đúng rồi, không biết lần này Long Tướng đại nhân đến quận Giang Nam có còn chuyện gì khác hay không, có cần thuộc hạ làm gì không?”
Khương Uyên nói.
“Lần này tôi tới, một là tham gia sinh nhật của Lão Ngụy, hai là để tham dự hội đấu giá Thiên Long sắp tới ở quận Giang Nam!”
Thương Liệt Long Tướng nói.
“Hội đấu giá Thiên Long? Chẳng lẽ Long Tướng muốn bán đấu giá cái gì sao?”
Về chuyện này, Khương Uyên tò mò hỏi.
“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi!”
Thương Liệt Long Tướng nhìn lướt qua Khương Uyên.
“Vâng!”
Lúc này Khương Uyên gật gật đầu.
Mà ở trong sơn trang của Nguỵ Thị.
Ngụy Thiên Hiền ngồi ở đây, khuôn mặt u ám làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Một người đàn ông trung niên bước nhanh tới, khom người với Ngụy Thiên Hiền rồi nói: “Chủ nhân, đã điều tra ra hung thủ sát hại cậu Ngụy rồi!”
“Là ai?”
Ôi!!
Trong nháy mắt, ánh mắt Ngụy Thiên Hiền bắn ra từng tia sắc lạnh như chim ưng, làm cho người ta không rét mà run.
“Người này chính là chồng của Chủ tịch tập đoàn Đường Thị ở Thiên Hải - Đường Sở Sở, tên là Diệp Phàm, thực lực của hắn rất mạnh.”
“Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, lúc trước việc nhà họ Bạch bị diệt chính là do hắn làm, mà không biết thế nào mà hắn lại quen biết với cô chủ nhà họ Giang, đêm đó chính là hắn xuất hiện ở nhà họ Giang rồi sát hại cậu Ngụy và Lão Tôn!”
Người đàn ông này nói.
“Diệp Phàm!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ngụy Thiên Hiền đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói.
“Chủ nhân, có cần tôi lập tức điều động Ưng Vệ không, đi trước để bắt hắn!”
Người đàn ông này nói.
“Không cần, đưa thư mời cho nhà họ Giang và Đường Thị, mời bọn họ đến tham dự tiệc sinh nhật của lão phu!”
Ngụy Thiên Hiền lạnh lùng nói.
“Mời họ đến bữa tiệc sinh nhật?”
“Chủ nhân là muốn?”
Trong mắt người đàn ông này lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tôi muốn tự tay giết chết bọn họ ở trong tiệc sinh nhật, hiến tế cho linh hồn của con tôi trên trời!”
Trên người Ngụy Thiên Hiền toát ra khí tức khủng bố, vẻ mặt thâm sâu nói.
“Nhưng chủ nhân, nếu bọn họ biết thân phận của cậu Ngụy, chỉ e sẽ không tới!”
Người đàn ông nhướng mày.
“Không đến? Vậy thì giết thẳng tay đi!”
Ngụy Thiên Hiền quả quyết nói.
“Đã hiểu!”
“Đúng rồi, chủ nhân, bên phía Độc Tông truyền đến tin tức, Độc Tông thiếu chủ xuống núi rồi, muốn đến đây chúc thọ chủ nhân!”
Sau đó, người đàn ông này nói.
“Độc Tông thiếu chủ?”
“Có thể là hắn ta đến đây vì Long Ngọc thôi!”
Trong mắt Ngụy Thiên Hiền lóe ra quang mang.
Mà ở Thiên Hải, trên đường phố.
Giờ phút này, một thiếu nữ cả người mặc trang phục đáng yêu, cao khoảng 1m6, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, trong miệng ngậm một cây kẹo mút, đôi mắt xinh đẹp quan sát chung quanh, dáng vẻ vô cùng tò mò.
Cô gái đáng yêu xinh đẹp này vừa xuất hiện đã khiến cho không ít người qua đường vây xem, nhất là phái nam cứ nhìn chằm chằm cô gái, ánh mắt sáng lên.
Ngay sau đó, mấy chàng trai nhuộm tóc vàng đi tới trước mặt cô gái đáng yêu, trêu đùa: “Này em gái nhỏ, đi dạo phố một mình à, có muốn mấy anh đi cùng em không?”
“Mấy anh trai à, ở đây nhàm chán quá, các anh có biết nơi nào thú vị không?”
Cô gái đáng yêu liếm liếm kẹo mút, cười ngọt ngào nhìn mấy chàng trai này.
Mấy chàng trai nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ cảm giác một luồng máu nóng dâng lên trong lòng, ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt.
“Đương nhiên biết chứ, em gái nhỏ, em đi theo bọn anh đi!”
Mấy chàng trai này thẳng thắn nói.
Cô gái đáng yêu này không có bất kỳ lời từ chối nào về việc này, cô ấy đi theo bọn họ tới một ngõ nhỏ hẻo lánh.
“Anh trai à, chỗ này có gì thú vị thế?”
Cô gái đáng yêu bĩu môi nói.
“Em gái nhỏ, em sẽ được trải nghiệm chuyện vui nhất trên đời này ngay đây!”
Mấy chàng trai tóc vàng cười gian xảo nhìn cô gái đáng yêu rồi nói.
“Đại ca, đừng nói nhảm nữa, cô gái này nhìn có vẻ kích thích đấy, xông thẳng lên đi!”
Mấy chàng trai còn lại bày ra bộ dáng gấp gáp, cởi quần áo tại chỗ, muốn xuống tay ngay với cô gái đáng yêu này ngay lập tức.
“Dơ bẩn!”
Mà cô gái đáng yêu đối mặt với trận chiến này lại không có bất kỳ bối rối nào, mà còn bày ra bộ dáng ghét bỏ.
Ngay lúc cô gái đáng yêu vừa dứt lời, đột nhiên có từng đạo hàn quang loé ra.
Một giây sau, mấy chàng trai tóc vàng này lập tức ngừng cử động.
Phập phập phập!
Ngay sau đó, máu tươi trên người bọn họ bắn ra tung toé.
Chẳng mấy chốc, thân thể bọn họ chia làm hơn mười mảnh, rải rác trên mặt đất.
Mấy tên này đến chết cũng không kịp biết là mình chết như thế nào!
Mà ở phía sau mấy chàng trai này có bốn người mặc đồ đen kín mít đang đứng đó, chỉ lộ ra một đôi mắt, bày ra dáng vẻ trong tay cầm đao võ sĩ.
“Kính chào cô chủ!”
Bốn người này quỳ xuống chào hỏi cô gái đáng yêu.
“Đàn ông Long Quốc đều dơ bẩn như vậy sao?”
Cô gái đáng yêu bĩu môi, cắn kẹo mút, dáng vẻ ngây thơ ung dung đi ra ngoài.
Mười mấy phút sau, trong một biệt thự xa hoa ở Thiên Hải.
Cô gái đáng yêu ngồi trên ghế sofa ăn thạch trái cây.
“Oa, thạch trái cây này có vị ngon quá đi!”
Cô gái ăn rất say mê!
Mà ở trước mặt cô gái có một người đàn ông trung niên để râu cá trê đang đứng đó, còn có không ít người đang đứng xung quanh.
Người đàn ông trung niên nhìn cô gái và nói: “Cô chủ, chúng ta mới đến, vẫn không nên tùy ý xuất đầu lộ diện, để tránh gây ra một vài rắc rối không cần thiết, đến lúc đó có thể sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với nhiệm vụ lần này của chúng ta!”
“Ông đang dạy dỗ tôi sao?”
Cô gái ăn xong miếng thạch trái cây cuối cùng, sau đó liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên này.
Một cái liếc mắt này đã làm cho sắc mặt người đàn ông trung niên biến đổi, trong lòng run rẩy, quỳ mạnh xuống đất rồi dập đầu nói: “Thuộc hạ không dám, kính xin cô chủ tha tội!”
“Ông làm cho tâm trạng của tôi không tốt!”
Cô gái thản nhiên nói, một cái nĩa bằng nhựa để ăn thạch trái cây trong tay cô ấy đột nhiên bắn ra, đâm thẳng xuyên qua mi tâm người đàn ông này.
Ánh mắt của người đàn ông này trợn tròn, ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt!
Những người khác trong biệt thự nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt biến đổi, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, cúi đầu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh!
“Để tôi xem xem ngày mai nên đi đâu chơi!”
Sau khi cô gái đáng yêu phất tay giết một người lại không có bất kỳ sự khó chịu nào, ngược lại là lấy điện thoại di động ra để duyệt qua những chỗ vui vẻ ở Thiên Hải.
“Disneyland, chỗ này có vẻ không tệ!”
Cô gái đáng yêu lẩm bẩm nói.
Chương 64: Đại hội Long Vương!
Thiên Hải, trên một chiếc xe.
Đường Phong nhìn Đường Chính Nghĩa và nói: "Ba, chẳng phải ba nói là đã tìm một sát thủ đầu bảng ư? Sao con nhóc kia vẫn còn sống?"
"Không biết xảy ra chuyện gì nữa, ba không liên lạc được với tên sát thủ kia."
Đường Chính Nghĩa nhíu mày.
Két!
Đột nhiên, xe của bọn họ phanh gấp.
Hai ba con chúi đầu về phía trước.
"Lái xe kiểu gì thế?"
Đường Phong quát tài xế.
"Thiếu gia, phía trước đột nhiên xuất hiện một người!"
Tài xế giải thích.
Đường Chính Nghĩa và Đường Phong nhìn về phía trước, chỉ thấy một cô gái đứng trước đầu xe của bọn họ, chính là Thu Cúc của Bách Hoa Lâu.
Đường Phong lập tức xuống xe, chỉ vào cô gái đó: "Cô muốn chết à?"
Bốp!
Đáp lại lời mắng chửi của Đường Phong là một cái tát. Anh ta ngã lộn nhào, răng rớt một đống.
"Phong!"
Đường Chính Nghĩa vội vàng xuống xe, nhìn Thu Cúc chòng chọc: "Cô là ai mà dám đánh con tôi?"
Thu Cúc không nói nhảm, tung ra một cú đá vào một cái chân của Đường Chính Nghĩa.
Rắc!
Chân Đường Chính Nghĩa bị đá gãy tại chỗ, gập lại chín mươi độ, khớp xương cũng lòi ra.
Á!
Tức thì Đường Chính Nghĩa kêu gào thảm thiết, nằm lăn ra đất.
"Ba!"
Đường Phong thấy ba mình bị đánh gãy chân thì mặt biến sắc, nhìn chằm chằm vào Thu Cúc: "Rốt cuộc cô là ai? Vì sao phải đánh ba tôi tàn nhẫn như vậy?"
"Có người bảo tôi chuyển lời cho các người, nếu còn dám động vào người không nên động vào thì không chỉ một cái chân bị gãy thôi đâu."
Thu Cúc bỏ lại một câu rồi biến mất.
"Cô ta có ý gì?"
Đường Phong hoang mang.
"Là thằng khốn Diệp Phàm! Chắc là nó biết ba thuê sát thủ đi giết Đường Sở Sở, đây là nó đang cảnh cáo ba!"
Vẻ mặt Đường Chính Nghĩa dữ tợn, biểu cảm đau đớn.
"Thằng khốn kia á?"
"Nó thật to gan!"
"Con tuyệt đối sẽ không tha cho nó!"
Đường Phong giận dữ nói.
Sau đó, anh ta vội vàng gọi 120 đưa Đường Chính Nghĩa đi bệnh viện!
Mà lúc này, Đường Sở Sở vừa mới về nhà thì biết chuyện Đường Chính Nghĩa vào viện.
"Anh Tiểu Phàm, chú hai vừa mới bị người ta đánh gãy chân phải vào viện, là anh tìm người làm sao?"
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm.
"Đây là một bài học nhỏ cho ông ta thôi. Nếu ông ta vẫn không nhớ lâu thì lần sau sẽ vào thẳng nhà tang lễ."
Diệp Phàm tỏ ý xem thường.
"Hai người đang nói gì đó?"
Lúc này, Trần Tiểu Manh từ trên lầu đi xuống. Cô ấy mặc đồ ngủ mát mẻ, như ẩn như hiện.
"Con nhóc này đúng thật không coi anh là người ngoài mà!"
Diệp Phàm liếc nhìn Trần Tiểu Manh, trêu chọc.
"Sợ gì chứ? Dù sao anh cũng chỉ có thể nhìn, cho anh thèm chết!"
Trần Tiểu Manh kiêu ngạo hừ mũi, còn chìa đôi chân dài trắng như tuyết đến trước mặt Diệp Phàm, bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo lắc qua lắc lại.
"Con nhóc này, anh là một người đàn ông bình thường đấy, em đừng có đùa với lửa!"
Diệp Phàm trợn mắt trừng Trần Tiểu Manh.
"Vậy thì anh triển đi, có cần em tối nay để cửa cho anh không?"
Trần Tiểu Manh to gan nói.
"Thôi khỏi, anh chẳng có hứng thú với một cô bé."
Diệp Phàm bĩu môi.
"Em bé chỗ nào?"
Trần Tiểu Manh bất mãn ưỡn ngực.
"Được rồi, Tiểu Manh, đừng quậy nữa!"
Đường Sở Sở vội vàng lên tiếng.
"Chị ơi ngày mai em nghỉ, chị đi chơi với em nhé! Lâu rồi em không ra ngoài chơi!"
Trần Tiểu Manh ngồi xuống bên cạnh Đường Sở Sở, kéo tay cô năn nỉ.
"Chị còn phải làm việc, không có thời gian đi chơi."
"Ngày nào chị cũng làm việc, nên nghỉ xả hơi rồi đó!"
Đường Sở Sở vừa mới nói xong, Trần Tiểu Manh vội vàng cất lời.
"Con nhóc này nói không sai. Sở Sở à, em nghỉ ngơi một ngày đi."
"Vừa hay anh đến Thiên Hải lâu như vậy mà không được ở bên em nhiều. Ngày mai anh sẽ cùng em ra ngoài chơi thỏa thích, thả lỏng chút!"
Diệp Phàm nói với Đường Sở Sở.
"Dạ vâng!"
Đường Sở Sở gật đầu.
"Chị à, em bảo chị nghỉ ngơi thì chị không chịu, tên này vừa mở lời chị liền đồng ý ngay. Xem ra em không còn là người quan trọng nhất trong lòng chị nữa. Em giận rồi!"
Trần Tiểu Manh đột nhiên bĩu môi, hai tay chống nạnh, hừ mũi.
"Đương nhiên người quan trọng nhất trong lòng bà xã là anh, em chỉ đứng thứ hai thôi!"
Diệp Phàm cười đắc ý.
"Anh..."
Trần Tiểu Manh giận run người.
"Được rồi Tiểu Manh, đừng giận nữa. Ngày mai em muốn mua gì, chị bao tất!"
Đường Sở Sở dỗ dành Trần Tiểu Manh.
"Thật sao? Tuyêt quá! Bản tiểu thư tuyên bố không giận nữa!"
Thoắt cái Trần Tiểu Manh đã cười hì hì.
Lúc này, điện thoại của Diệp Phàm đổ chuông, là Khương Uyên gọi tới.
"Alo!"
Diệp Phàm vừa đi về phòng vừa nghe máy.
"Thiếu chủ, Thương Liệt sắp đến rồi."
Khương Uyên báo cho Diệp Phàm chuyện xảy ra lúc trước.
"Thiếu chủ, tôi chưa từng nhắc tới ngài, hơn nữa tôi đã xử lý hết những người từng nhìn thấy ngài trong điện Long Vương lúc trước."
Khương Uyên nói.
"Làm tốt lắm."
Diệp Phàm khen ngợi. Hắn khá tán thưởng Khương Uyên.
"Nhưng thiếu chủ à, Thương Liệt yêu cầu tôi thông báo cho tập đoàn Thiên Dương dừng đối đầu với Từ Thị. Một trong những mục đích hắn đến đây lần này là đại diện cho long đầu Phần Diệm đi chúc thọ Ngụy Thiên Hiền. Còn mấy ngày nữa là tới đại thọ bảy mươi tuổi của Ngụy Thiên Hiền!"
Khương Uyên nói.
"Đường đường là long đầu điện Long Vương mà lại phải chúc thọ một tên thái giám. Tên thái giám này lợi hại như vậy sao?"
Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.
"Dù sao trước đây Ngụy Thiên Hiền cũng là tổng quản đại nội của hoàng thất Long quốc, quản lý mọi việc lớn nhỏ trong hoàng thất, quen biết rất nhiều quý tộc hoàng thất. Mặc dù bây giờ ông ta đã lui xuống, nhưng thân phận và địa vị vẫn không suy giảm."
"Hơn nữa, nghe nói ông ta có thực lực phi phàm, trước kia là cao thủ đứng đầu trong hoàng thất long đầu Phần Diệm làm như vậy e là muốn lôi kéo ông ta. Dù sao không bao lâu nữa là tới ngày đại hội Long Vương rồi!"
Khương Uyên trầm giọng giải thích.
"Đại hội Long Vương là gì?"
Ánh mắt Diệp Phàm chăm chú.
"Mỗi năm điện Long Vương sẽ tổ chức đại hội Long Vương một lần. Đến lúc đó, tầng lớp cấp cao trong điện Long Vương sẽ tập trung tại tổng bộ điện Long Vương để báo cáo tình hình phát triển của điện Long Vương. Tuy lão điện chủ đã biến mất nhiều năm, nhưng đại hội Long Vương vẫn được tổ chức hàng năm."
"Mà năm nay, điện Long Vương đã truyền ra tin tức bốn long quân, tám long đầu và các lãnh đạo cấp cao ở trung tâm sẽ cùng bỏ phiếu để chọn ra một vị long vương mới kế nhiệm vị trí điện chủ điện Long Vương. Vì vậy, mấy long đầu đều đang âm thầm lôi kéo quyền quý khắp nơi nhằm tăng lợi thế cạnh tranh cho mình!"
Chương 65: Đại hội Long Vương! (2)
Khương Uyên giới thiệu tường tận.
"Ai cũng muốn làm long vương, dã tâm không nhỏ!"
Diệp Phàm cười gằn.
"À phải rồi, lúc nãy ông nói lần này Thương Liệt đến còn có mục đích khác hả? Hắn muốn làm gì?"
Diệp Phàm hỏi.
"Một mục đích khác là Thương Liệt đến vì buổi đấu giá Thiên Long!"
Khương Uyên trả lời.
"Buổi đấu giá Thiên Long?"
Hai mắt Diệp Phàm lóe sáng.
"Đúng vậy. Buổi đấu giá Thiên Long là buổi đấu giá cấp bậc cao nhất Long quốc. Vật phẩm bán đấu giá trong buổi đấu giá Thiên Long đều là vật báu hiếm thấy có giá trên trời."
"Vì vậy mỗi lần buổi đấu giá Thiên Long diễn ra đều nhận được sự quan tâm từ khắp mọi nơi. Không lâu sau hội đấu giá Thiên Long sẽ tổ chức một buổi đấu giá ở quận Giang Nam, hẳn là Thương Liệt đến vì một món đồ đấu giá nào đó."
Khương Uyên nói.
"Ông có biết hắn muốn mua gì không?"
Diệp Phàm hỏi, Khương Uyên thẳng thắn trả lời: "Thuộc hạ vẫn đang điều tra chuyện này."
"Tra rõ đi!"
Diệp Phàm nói thẳng.
...
Ngày hôm sau.
Diệp Phàm đi cùng Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh ra ngoài, bắt đầu một ngày vui chơi.
Đầu tiên họ tới một trung tâm thương mại, mua sắm thả ga.
Chưa đầy hai tiếng, trên người Diệp Phàm đã treo đầy túi.
"Con nhóc này còn muốn mua bao nhiêu thứ nữa!"
Diệp Phàm đâm chọc Trần Tiểu Manh.
"Hiếm có khi chị họ chủ chi, đương nhiên tôi phải mua nhiều chút!"
"Dù sao chị họ cũng có nhiều tiền!"
Trần Tiểu Manh không hề khách sáo.
"Con nhóc này, em nói chị keo kiệt hả?"
Đường Sở Sở lườm Trần Tiểu Manh.
"Chị họ đâu có keo kiệt, chị tốt với em nhất!"
Trần Tiểu Manh kéo tay Đường Sở Sở cười khúc khích.
"Anh Tiểu Phàm, em cũng mua cho anh thêm mấy bộ quần áo nhé!"
Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.
"Cảm ơn bà xã!"
Diệp Phàm mỉm cười.
"Cái tên này, tôi chỉ thấy chị họ mua đồ cho anh, chẳng thấy anh tặng gì cho chị tôi cả!"
Trần Tiểu Manh hừ mũi nhìn Diệp Phàm.
"Cái gì chị cũng có, không cần anh Tiểu Phàm tặng đồ!"
Đường Sở Sở vội vàng lên tiếng.
Nhưng Diệp Phàm lại đang suy nghĩ nên mua gì tặng Đường Sở Sở.
Quả thật hắn chưa từng tặng đối phương cái gì.
Có điều quà hắn tặng chắc chắn không thể quá đơn giản, nhất định phải là độc nhất vô nhị.
Vì vậy hắn phải suy nghĩ kỹ càng.
Sau đó, Trần Tiểu Manh và Đường Sở Sở lại mua sắm thêm một tiếng, trên người Diệp Phàm không còn treo nổi nữa, hắn chỉ đành gọi người đến mang đồ về biệt thự trước.
Mua sắm xong, ba người lại tìm một phố ăn vặt đánh chén một bữa no nê.
Nháy mắt đã nửa ngày trôi qua.
"Chị họ, chúng ta đi Disneyland chơi nhé, lâu rồi em không tới đó chơi!"
Tiếp theo, Trần Tiểu Manh lại kéo Đường Sở Sở đến Disneyland. Tất nhiên Diệp Phàm cũng đi cùng.
Trong Disneyland, ba người bung xõa thỏa thích.
"Búp bê đẹp quá!"
Sau khi chơi hết các trò giải trí trong khu vui chơi, ba người Diệp Phàm đi tới một nơi bán các loại búp bê.
Trần Tiểu Manh nhìn một con búp bê dễ thương trong đó bằng đôi mắt sáng lấp lánh, thẳng thắn khen ngợi.
Khi cô ấy định mua con búp bê này, đột nhiên một cánh tay trắng như tuyết vươn ra cầm lấy nó.
"Tôi muốn con búp bê này."
Một giọng nói trong trẻo êm tai vang lên.
Trần Tiểu Manh nhìn sang, một cô gái đáng yêu đứng đó, tay cầm con búp bê kia.
"Ơ kìa, tôi nhìn thấy con búp bê này trước mà!"
Trần Tiểu Manh nhìn đối phương, bất mãn nói.
"Nhưng tôi cũng thích nó."
Cô gái đáng yêu nhẹ nhàng nói.
"Có biết thứ tự trước sau không hả?"
Trần Tiểu Manh lẩm bẩm, vươn tay lấy con búp bê kia.
Lúc này, trong mắt cô gái đáng yêu kia lộ vẻ lạnh lùng.
Hàn quang lóe lên!
Bình luận facebook