• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đệ Nhất Thần Vương (5 Viewers)

  • Chương 56-60

Chương 56: Lai lịch của ba Diệp

“Vương ngự y, người bớt giận, chúng tôi sẽ...”

Ngay lập tức, bà cụ Đường sợ đến mức định giao công thức của đan Trú Nhan.

Nhưng chưa kịp nói ra thì đã bị Diệp Phàm ngắt lời.

“Muốn nghiên cứu ra thuốc trường sinh cho bệ hạ, vậy thì phải dựa vào bản lĩnh của mấy người, đừng chạy tới đây cướp thành quả của người khác, hành vi không biết xấu hổ như thế này cũng xứng được xưng là ngự y? Đúng là mất mặt giới thầy thuốc!”

Diệp Phàm nhìn vị ngự y vương triều, không chút khách khí mắng

“Ranh con, lại là mày!”

“Lá gan của mày cũng to lắm, dám mắng ngự y đương triều!”

Hứa Thanh Lai chỉ vào Diệp Phàm nói.

“Câm miệng!”

Bà cụ Diệp đen mặt, quát Diệp Phàm.

“Này cậu, cậu lại định hại chết nhà họ Đường chúng tôi sao?”

Dương Ngọc Lan mắng Diệp Phàm.

“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Người trẻ tuổi, có vài lời không thể nói linh tinh, cậu có biết những lời vừa rồi sẽ mang tới hậu quả gì cho cậu không?

Vương ngự y trầm mặt, nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ tức giận.

“Hậu quả, tôi cũng rất muốn biết có hậu quả gì?”

Diệp Phàm cười xem thường.

“Ranh con, mày chết chắc rồi, mày...”

Bộp!!!

Hứa Thanh Lai chỉ vào Diệp Phàm hét lớn, nhưng vừa mở miệng đã bị Diệp Phàm tát một bạt tai, nửa hàm răng văng ra ngoài.

“Thanh Lai!”

Vương ngự y thấy đồ đệ của mình bị đánh, ông ta tức giận chỉ vào Diệp Phàm: “Cậu...”

Lúc này, Vương ngự y bị chọc tức tới không nói nên lời.

Bộp!!!

Diệp Phàm cũng không hề khách khí, tát luôn Vương ngự y một bạt tai.

“Vương ngự y!”

Vẻ mặt của hai người đàn ông đi cùng Vương ngự y thay đổi.

Bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt lộ ra sát khí, trực tiếp tấn công Diệp Phàm.

Diệp Phàm vừa vung tay, hai người họ lập tức bay ngược ra ngoài, đập xuống đất nôn ra máu.

“Mày...thằng oắt con, mày dám đánh lão ngự y, lão già này nhất định sẽ bẩm báo lên bệ hạ, chu di cửu tộc!”

Lúc này Vương ngự y vừa giận vừa sợ nhìn chằm chằm về phía Diệp Phàm.

“Tùy ông!”

Diệp Phàm cũng không để ý.

“Vương ngự y, ngài bớt giận!”

Lúc này, Đường Chính Đạo vội vàng chạy lên đỡ ông ta.

“Hừ!”

“Còn cả nhà họ Đường các người, lão già nãy sẽ nhớ kỹ nhục nhã ngày hôm nay!”

Vương ngự y hất thẳng cánh tay đang đỡ của Đường Chính Đạo ra, mang theo đồ đệ và hai người đàn ông kia rời khỏi nơi này!

“Thằng ranh kia, mày gây ra tội lớn rồi, đánh ngự y đương chiều là tội chết.”

“Một khi bệ hạ tức giận, đừng nói tới cậu, cả nhà họ Đường cũng sẽ bị chu di cửu tộc!”

Đường Chính Đạo nhìn Diệp Phàm, không kiềm chế được tức giận nói.

“Đúng là khốn nạn, cậu chính là sao chổi của nhà họ Đường chúng tôi!”

“Cậu cút ngay cho tôi!!!”

Bà cụ Đường chỉ thẳng vào Diệp Phàm, tức giận quát.

“Bà xã, chúng ta đi!”

Diệp Phàm kéo Đường Sở Sở rời khỏi đây.

Lúc này, bà cụ Đường tức tới thở không ra hơi.

“Mẹ, mẹ bớt giận!”

Đường Chính Nhân vội vàng bước lên đỡ.

“Tất cả đều do cô con gái ngoan của anh tìm được cái thứ vô liêm sỉ, cậu ta phải khiến cho họ Đường tan cửa nát nhà thì mới chịu bỏ qua!”

Bà cụ Đường tức giận mắng luôn cả Đường Chính Nhân.

“Mẹ, mẹ đừng lo, bây giờ con sẽ đi liên hệ với Vương ngự y, nghĩ cách xoa dịu cơn giận của ông ấy!”

Đường Chính Đạo nói với bà cụ Đường.

“Chính Đạo, con mau đi, dùng mọi cách để làm Vương ngự y bớt giận, cho dù là đưa công thức đan Trú Nhan cho ông ấy!”

Bà cụ Đường vội vàng nói.

“Con biết rồi!”

“Nhưng mà mẹ, không thể cho thằng oắt kia ở bên Sở Sở nữa!”

“Con muốn tìm cho Sở Sở một mối hôn sự mới, mẹ thấy thế nào?”

Đường Chính Đạo nói.

“Kết hôn với người khác? Con tìm được người nào thích hợp chưa?”

Bà cụ Đường nhìn Đường Chính Đạo nói.

“Có, con tìm được một người, dù là thân phận địa vị hay là năng lực thì đều thuộc bậc anh tài trẻ tuổi của Long Quốc, cực kỳ xứng đôi với Sở Sở.”

“Hơn nữa, nếu như Sở Sở thành đôi với cậu ấy thì nhà họ Đường chúng ta sẽ có thêm chỗ dựa vững chắc, trở thành gia tộc hạng nhất ở Long Quốc là không thành vấn đề!”

Đường Chính Đạo nói.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá!”

Bà cụ Đường lập tức vui mừng.

“Em ba, người mà em nói là ai? Giỏi như vậy sao?”

Dương Ngọc Lan tò mò hỏi.

“Chị dâu, trước tiên em phải giữ bí mật, đợi chắc chắn thì sẽ nói cho mọi người biết!”

Đường Chính Đạo đáp.

“Em ba, Sở Sở có tình cảm rất sâu đậm với Tiểu Phàm, con bé sẽ không chấp nhận người đàn ông khác đâu!”

Đường Chính Nhân nhíu mày nói.

“Anh cả, thằng oắt kia không quyền không thế, căn bản không xứng với Sở Sở nhà chúng ta, hơn nữa cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, chỉ cần anh chị đồng ý thì cho dù Sở Sở không chấp nhận thì cũng chẳng làm gì được!”

“Anh cả, anh không thể vì cậu ta chữa khỏi chân cho mình mà cho phép chúng nó được!”

Đường Chính Đạo khuyên nhủ Đường Chính Nhân.

“Nói không sai, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, Sở Sở không muốn cũng không được!”

“Chính Đạo, mối hôn sự này giao cho con đó, nhất định phải thành!”

Bà cụ Đường nghiêm nghị nói.

“Vâng!”

Đường Chính Đạo gật đầu đáp.

Bên kia, Diệp Phàm rời khỏi nhà họ Đường, trở về biệt thự ở Thiên Hải

“Dì Thẩm!!!”

Diệp Phàm vừa bước vào đã nhìn thấy một vị phu nhân.

Người này chính là hầu gái của mẹ Diệp Phàm – Thẩm Nhan.

Sau khi Diệp Phàm mang Thẩm Nhan từ thành phố Giang trở về Thiên Hải, hắn nhờ Xuân Lan sắp xếp chỗ ở, còn tìm chuyên gia tới chăm sóc!

“Tiểu Phàm!”

Thẩm Nhan mỉm cười nhìn Diệp Phàm.

Sau mấy ngày dưỡng thương, thân thể Thẩm Nhan cơ bản đã khôi phục, so với lúc ở thành phố Giang, Thẩm Diễn thì giống như hai người khác nhau!

“Dì Thẩm, dì ở đây có quen không, có cần thêm thứ gì không?”

Diệp Phàm nhìn Thẩm Nhan nói.

“Ở đây cái gì cũng có, lại có người chăm sóc, dì không cần thêm gì cả!”

“Nhưng mà Tiểu Phàm, biệt thự to như vậy chỉ có một mình dì, có phải lãng phí quá không, hay là dì đổi chỗ ở khác nhé!”

Thẩm Nhan nói.

“Dì Thẩm, dì cứ yên tâm ở đây đi, bây giờ cháu không thiếu tiền, dì không cần phải lo lắng vấn đề tiền bạc đâu!”

“Mấy năm nay dì chịu khổ rồi, bây giờ dì cũng nên hưởng thụ thôi!”

Diệp Phàm cười đáp.

“Nếu như bà chủ thấy được bây giờ cháu có bản lĩnh như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ!”

Thẩm Nhan vui mừng nhìn Diệp Phàm.

“Dì Thẩm, dì có biết rốt cuộc năm đó ai đã ra tay với nhà họ Diệp không?”

“Ba mẹ cháu có kẻ thù không”

Diệp Phàm đột nhiên hỏi.

Hiện tại Bách Hoa Lâu vẫn chưa tra ra được người đứng sau, thế nên Diệp Phàm hỏi thử xem có tìm được manh mối gì từ Thẩm Nhan không!

“Chuyện này có lẽ là liên quan tới thân phận của ông chủ!”

Thẩm Nhan trầm mặc đáp.

“Thân phận của ba cháu?”

Diệp Phàm sững người.

“Chuyện tới nước này, cháu cũng nên biết một số chuyện!”

Thẩm Nhan nhìn Diệp Phàm nói.

“Chuyện gì?”

Diệp Phàm dò hỏi.

Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được một bí mật lớn sắp được hé lộ.

“Thật ra, ông chủ không phải người thành phố Giang, ông ấy tới từ Đế Đô, cũng là người thừa kế của gia tộc cổ xưa thần bí ở Đế Đô!”

Thẩm Nhan nói.

“Chuyện này...”

Nghe vậy, Diệp Phàm kinh ngạc.

“Năm đó, ông chủ và bà chủ yêu nhau, nhưng lại bị nhà ông chủ phản đối.”

“Ông chủ vì bà chủ, không chỉ từ bỏ thân phận người thừa kế, còn cắt đứt quan hệ với người nhà, mang theo bà chủ tới thành phố Giang sống, sau này ông chỉ lập nên nhà họ Diệp, đồng thời cũng sinh ra cháu!”

Thẩm Nhan nhìn Diệp Phàm nói.

“Dì Thẩm, những gì dì nói đều là thật sao?”

Lúc này, Diệp Phàm vô cùng khiếp sợ.

“Những chuyện dì vừa nói đều là do bà chủ nói với dì, hoàn toàn là sự thật!”

Thẩm Nhan gật đầu đáp.

“Dì Thẩm, dì nghi ngờ người diệt nhà họ Diệp năm đó có liên quan tới gia tộc của ba cháu sao?”

Diệp Phàm thấp giọng nói.

“Dì chỉ cảm thấy hẳn là có chút quan hệ, cụ thể như thế nào thì dì không rõ!”

Thẩm Nhan nhẹ giọng đáp.

“Vậy dì Thẩm có biết ba cháu đến từ dòng họ nào không?”

Diệp Phàm hỏi.

“Cái này thì dì không nắm được!”

Thẩm Nhan lắc đầu.

Lúc này, ánh mắt Diệp Phàm không ngừng lóe lên.

Hắn lấy điện thoại gọi cho Xuân Lan.

“Xuân Lan, giúp tôi điều tra một chút, ở Đế Đô có gia tộc nào họ Diệp không?”

Diệp Phàm trực tiếp nói.

“Vâng thưa thiếu chủ!”

“À đúng rồi thiếu chủ, tôi vừa nhận được tin tức, quân chủ quân Bạch Hổ đã phái một ngàn binh sĩ tinh nhuệ hướng về Thiên Hải, không đến một tiếng nữa sẽ đến nơi.”

“Bọn họ hẳn là tới tìm thiếu gia, có cần thuộc hạ triệu tập người của Bách Hoa Lâu chặn đường họ không?”

Xuân Lan hỏi.

“Quân Bạch Hổ?”

“Một mình tôi đối phó với bọn họ là đủ rồi, các cô không cần ra tay!”

Diệp Phàm hững hờ đáp.

“Thiếu chủ có muốn tôi lấy danh nghĩa Bạch Hoa Lâu cảnh cáo quân chủ quân Bạch Hổ?”

Xuân Lan nói.

“Không cần đâu, muốn chết thì cứ để cho bọn họ tới!”

Diệp Phàm nói xong thì cúp máy.

“Dì Thẩm, cháu còn có chút chuyện, cháu đi trước đây!”

“Hôm khác cháu lại tới thăm dì!”

Diệp Phàm nói với Thẩm Nhan rồi rời khỏi biệt thự.
Chương 57: Một mệnh lệnh trấn áp nghìn quân!

Tại một ngã tư trong thành phố.

Triệu Hữu Dung đang đứng chỉ huy giao thông thì bất ngờ có một chiếc taxi chạy ngang qua trước mặt cô.

Ngồi trên xe là Diệp Phạm, xe của anh bị Giang Tuyết đụng phải, còn đang sửa nên chỉ có thể bắt taxi.

“Là anh ta!”

Triệu Hữu Dung vừa nhìn thấy Diệp Phàm thì hai mắt đã sáng lên!

Lập tức, Triệu Hữu Dung cưỡi mô tô bên cạnh đuổi theo.

Diệp Phàm bắt taxi tới một con đường cách thành phố mấy chục dặm.

Hắn lặng lẽ đứng sang một bên chờ cái gì đó.

Rất nhanh, Triệu Hữu Dung đã cưỡi xe mô tô tới.

Cô dừng xe, cởi mũ bảo hiểm rồi đi về phía Diệp Phàm.

“Sao lại là anh?”

“Tôi cũng đâu có lái xe!”

Diệp Phàm bĩu môi nhìn Triệu Hữu Dung.

“Anh chạy tới đây làm gì?”

Triệu Hữu Dung nói.

“Tôi tới đây là phạm pháp à?”

“Cô quản hơi nhiều rồi thì phải!”

Diệp Phàm đáp.

“Anh...”

Thấy thái độ của Diệp Phàm, Triệu Hữu Dung giận không chỗ phát tiết.

“Tên khốn nhà anh, tôi phải đưa anh tới Lưu Ly Quốc mới phải!”

Triệu Hữu Dung hừ một tiếng.

“Sao cô biết chuyện này? Lẽ nào cô cũng là người của chiến bộ Long Quốc?”

Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn Triệu Hữu Dung.

“Hừ, chút chuyện như vậy, sao bản tiểu thư lại không biết, nhưng tôi sẽ nói anh biết bí kỹ của chiến thần Thiên Sách, anh với ông ấy có quan hệ gì?”

Đột nhiên, Triệu Hữu Dung tò mò hỏi Diệp Phàm.

“Không liên quan tới cô!”

Nghe Diệp Phàm nói xong, Triệu Hữu Dung tức tới mức hận không thể đánh cho hắn một trận.

Vút vút vút!!!

Lúc này có tiếng xe ô tô vang lên.

Mấy chục xe tải lớn từ xa đi tới nối thành một hàng dài, trông cực kỳ hoành tráng!

“Tôi còn chuyện phải làm, nếu cô không có việc gì thì có thể đi!”



Diệp Phàm nhìn lướt qua Triệu Hữu Dung, đi về phía giữa đường, đứng ngay trước đống xe tải.

“Anh làm cái gì thế?”

Triệu Hữu Dung thấy Diệp Phàm đứng giữa đường thì giật mình gọi lớn.

Kít kít kít!!!

Lúc này, tài xế dẫn đầu thấy Diệp Phàm đang đứng giữa đường thì đạp phanh gấp, một hồi tiếng phanh gấp vang lên, hàng xe tải phía sau đều dừng lại.

Một đám người mặc chiến giáp màu trắng trực tiếp bước xuống xe, xếp thành từng hàng, khoảng chừng một nghìn người.

Bọn họ là những chiến sĩ tinh anh nhất của quân Bạch Hổ!

“Thằng ranh này muốn chết à?”

“Lại dám đứng ở đây?”

Một gã đàn ông cao lớn, dữ như hổ bước xuống quát Diệp Phàm.

Hắn ta là một trong ngũ hổ dưới trướng quân chủ quân Bạch Hổ.

“Mấy người không phải tới giết tôi sao? Tôi đặc biệt tự dâng tới cửa, đỡ cho mấy người phải đi nhiều như vậy!”

Diệp Phàm thản nhiên nói.

Nghe Diệp Phàm nói như vậy, ánh mắt Chiến Hổ nheo lại, lộ ra vẻ sát ý.

“Cậu chính là Diệp Phàm kia?”

Chiến Hổ lớn tiếng quát.

“Ngay cả mục tiêu muốn giết cũng không nhận ra, năng lực nghiệp vụ của các người cũng quá kém rồi!”

Diệp Phàm lắc đầu.

“Oắt con, cậu cũng có chút bản lĩnh, còn biết cả chúng tôi tới đây!”

“Cậu giết bao nhiêu người của quân Bạch Hổ như vậy, hôm nay Chiến Hổ tôi và nghìn quân Bạch Hổ sẽ cho cậu biết, thế nào là thực lực chân chính!”

Chiến Hổ nhìn Diệp Phàm với ánh mắt muốn giết người.

Hắn ta phất tay, một nghìn quân Bạch Hổ trực tiếp xông tới.

Một nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ, từng người từng người đều mang vẻ mặt cay nghiệt, ánh mắt sắc như dao, hung ác như hổ, bọn họ toát ra ý giết chóc, giống như một đám yêu ma bước ra từ trong biển máu, so với các chiến binh Bạch Hổ trước đó còn đáng sợ hơn gấp mấy lần.

“Bạch Hổ Doanh”

“Đó không phải là những tử sĩ đáng sợ nhất của quân Bạch Hổ sao?”

Triệu Hữu Dung nghe thấy Chiến Hổ nói như vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Lúc trước, cô từng nghe tới Bạch Hổ Doanh của quân Bạch Hổ.

Bạch Hổ Doanh chính là sự tồn tại đáng sợ nhất của quân Bạch Hổ.

Chiến sĩ thuộc Bạch Hổ Doanh có thể xem như tử sĩ, một khi ra tay, không giết được kẻ thù thì sẽ không bỏ qua.

Vì để giết người, bọn họ không tiếc trả bất cứ cái giá nào, bao gồm cả việc bỏ qua tính mạng của mình!

Bạch Hổ Doanh đáng sợ thế nào, cả chiến bộ Long Quốc đều biết!

Chỉ là không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy chiến sĩ Bạch Hổ Doanh ở nơi này, hơn nữa lại còn là một nghìn người!

“Khoan đã!”

Triệu Hữu Dung trực tiếp che chắn trước người Diệp Phàm, nói với đám người Chiến Hổ.

“Cô là ai? Tránh ra!”

Chiến Hổ quát Triệu Hữu Dung.

“Quân Bạch Hổ các người sao có thể điều động quân đội, tự ý rời khỏi nơi đóng quân? Các người đây là đang vi phạm quy định của chiến bộ!”

Triệu Hữu Dung nói với Chiến Hổ.

“Con ranh này ở đâu ra vậy, dám quản chuyện của Bạch Hổ Doanh!”

Chiến Hổ nhìn Triệu Hữu Dung khinh thường nói.

“Này cô, bảo cô đi cô còn chặn ở đây làm gì, vướng víu!”

Diệp Phàm trực tiếp xách lấy áo của Triệu Hữu Dung, ném qua một bên.

“Người này, tôi đang giúp anh đấy anh không biết à!”

Triệu Hữu Dung bị quăng trên mặt đất, tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Mặc dù cô biết thực lực của Diệp Phàm rất mạnh, nhưng đối mặt với hắn lúc này chính là Bạch Hổ Doanh hung hãn rất của quân Bạch Hổ, hơn nữa còn có tới một nghìn người!

Hổ có mạnh tới đâu cũng không ngăn được đàn sói!

Cho dù thực lực người này có mạnh, muốn một mình địch một nghìn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh, đây là điều không thể, huống chi còn có Chiến Hổ, một trong ngũ hổ của quân Bạch Hổ.

Ngoại trừ quân chủ, ngũ hổ là năm vị tướng lĩnh mạnh nhất quân Bạch Hổ, họ đều rất hung hãn!

Ngoài Chiến Hổ còn có một nghìn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh.

Với đội hình này, tìm toàn bộ Long Quốc cũng không có ai đơn thương độc mã chống lại được.

Chỉ là tên khốn này không biết điều mà ném cô ra ngoài, Triệu Hữu Dung tức giận đến đau cả ngực!

“Giết!!!”

Chiến Hổ nhìn Diệp Phàm, hạ mệnh lệnh.

Một nghìn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh đồng loạt hét lên, cầm trong tay vũ khí, giết xông về phía Diệp Phàm.

Một nghìn người này phát ra sát khí đáng sợ, trong mắt tràn đầy ý muốn giết người, lao về phía Diệp Phàm, vẻ mặt hung dữ không thể địch lại!

Lúc này, dù là cường giả khi đối mặt với chiến trận này, e là cũng sẽ bị sợ tới nhũn hai chân!

Nhưng Diệp Phàm lại rất thoải mái, lộ ra vẻ bình tĩnh.

Bịch bịch bịch!!!

Rất nhanh, Diệp Phàm đã ra tay.

Hắn vừa ra tay, binh lính của Bạch Hổ Doanh lần lượt bay ra ngoài, ngã xuống đất kêu gào, không mất tay thì cũng gãy chân!

Nhưng mà, cảnh tượng này cũng không hề làm đám binh lính Bạch Hổ Doanh hoảng sợ, ngược lại càng xông tới hung hãn hơn, bọn họ đều trong trạng thái không sợ hãi, lao về phía Diệp Phạm, muốn giết chết hắn!

Trong nháy mắt, Diệp Phàm đã bị đám binh lính Bạch Hổ Doanh bao vây, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của hắn.

“Tên này chết chắc rồi!”

Triệu Hữu Dung lắc lắc đầu.

“Vì sao anh ta xảy ra chuyện, mình lại có chút trống vắng thế nhỉ?”

Lúc này, Triệu Hữu Dung nhíu mày.

Cô và Diệp Phàm mới chỉ gặp nhau chưa tới ba lần, nhưng hiện tại trông thấy đối phương xảy ra chuyện, trong lòng cô lại thấy vắng vẻ!

Ầm!!!

Nhưng ngay lúc này, một đinh ai nhức óc vang lên.

Đám chiến sĩ Bạch Hổ Doanh đang bao vây Diệp Phàm bỗng nhiên bay ngược ra ngoài, từng người từng người ngã lăn trên mặt đất, không ngững nôn ra máu, mất đi năng lực chiến đấu.

Diệp Phàm đứng ở nơi đó, bình an vô sự, toàn thân có một luồng năng lượng vô hình dâng trào.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Chiến Hổ trầm xuống, hắn có chút kinh ngạc trước thực lực của Diệp Phàm, nhưng hắn cũng không sợ, gầm lên một tiếng rồi vung quyền đánh Diệp Phàm.

Nắm đấm của gã ta được làm bằng găng tay kim loại, phía trên còn có gai, một khi đánh trúng người, chỉ riêng găng tay cũng đủ gây ra sát thương lớn, chưa kể sức mạnh của gã ta còn như mãnh hổ, liệu có bao nhiêu người có thể cú đấm của Chiến Hổ!

“Cút!!!”

Nhưng mà Diệp Phàm không hề có ý ra tay, mà chỉ quát lên một tiếng, hắn giơ chân lên, một cỗ sức mạnh vô hình đạp thẳng vào người Chiến Hổ.

Phụt phụt!!!

Chiến Hổ như bị giáng một đòn cực mạnh, cả người bay ngược ra ngoài, đập xuống mặt đất nôn ra máu, hôn mê ngay tại chỗ!

Những chiến sĩ còn lại của Bạch Hổ Doanh cũng bị luồng không khí vô hình này tác động, bọn họ đều bay ra ngoài rồi ngã xuống đất, phun ra máu.

Trong chớp mắt, một ngàn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh và Chiến Hổ, một trong năm ngũ hổ của quân Bạch Hổ, đều ngã xuống đất, bị thương nặng!

Diệp Phàm lại không bị tổn hại, ngay cả vị trí đứng cũng không hề thay đổi.

Triệu Hữu Dung nhìn thấy cảnh này thì cả người ngây như phỗng, vẻ mặt cứng ngắc!

Sức mạnh của Diệp Phàm vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cô!

“Trốn trốn cái gì, không dám xuất hiện sao?”

Đột nhiên, Diệp Phàm nhìn vào cánh rừng không xa, quát lớn.

Hắn vung tay, một cây ngân châm lao phút ra ngoài.

Đột nhiên, có vài bóng người phi ra, đứng ở trước mặt Diệp Phàm.



Tổng cộng có năm người, tất cả đều mặc đồ đen, trên mặt mang theo mặt nạ màu đỏ, ánh mắt lạnh lẽo.

“Các người không phải quân Bạch Hổ đúng không?”

Diệp Phàm hờ hững nói với bọn họ.

“Không ngờ, thằng nhóc nhà họ Diệp chỉ biết khóc vào mười tám trước, nay lại trở nên mạnh mẽ như vậy, quả nhiên là con trai của Diệp Thiên Long!”

Một trong năm người nhìn Diệp Phàm, cười lạnh nói.

Nghe thấy những lời này, ánh mắt Diệp Phàm thay đổi, trên người hắn bộc phát ra một cỗ sát khí đáng sợ, khiến người ta hít thở không thông!
Chương 58: Người đứng phía sau!

“Năm đó, chính bọn mày đã diệt nhà họ Diệp?”

Khuôn mặt của Diệp Phàm tràn đầy sát khí, nhìn chằm chằm vào năm người này, trên người tản ra khí thế quyết đoán bao phủ không gian nơi này, làm người có cảm giác như đứng trong núi xác biển máu, hít thở không thông!

“Đúng vậy, năm đó chính bọn tao đã tiêu diệt nhà họ Diệp, đáng tiếc đã để một đứa nhóc là mày chạy thoát!”

“Tao còn tưởng rằng mày đã chết ở một góc xó xỉnh nào đó rồi cơ, không ngờ không chỉ còn sống, lại còn học được võ nghệ, có chút bản lĩnh!”

“Nhưng đáng tiếc, mày vẫn phải chết!”

“Để mày sống lâu mười tám năm cũng coi như ơn huệ của ông trời dành cho mày!”

“Hôm nay…”

Người đàn ông đeo mặt nạ mặc vest đen cầm đầu năm người kia, lạnh lùng quát to.

Nhưng người này còn chưa nói xong, Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt người này, duỗi tay bóp chặt cổ hắn ta.

Người này còn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi hắn ta lấy lại phản ứng, thân thể đã không thể động đậy, cổ bị Diệp Phàm bóp chặt không thể hô hấp.

Lúc này, sắc mặt của bốn người còn lại thay đổi, bọn họ trực tiếp ra tay với Diệp Phàm.

“Quỳ xuống!!!”

Diệp Phàm gầm lên, sát khí khủng bố như núi lửa phun trào, hoàn toàn bộc phát ra, đè ép bốn người này quỳ rạp xuống mặt đất.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Lúc này, bốn vị cường giả bị sát khí của Diệp Phàm trấn áp, quỳ trên mặt đất phun máu.

Mặt nạ trên mặt bọn họ bị hơi thở đáng sợ này đập vụn, lộ ra khuôn mặt dữ tợn thống khổ.

Sắc mặt bọn họ tràn đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

Không ngờ chỉ dựa vào sát khí trên người mà người này có thể trấn áp bọn họ quỳ xuống đất, thực lực của người này khủng bố đến mức nào?

Hắn mới chỉ hai mươi mấy tuổi, sao có thể mạnh như vậy được?

Ở phía xa, sắc mặt của Triệu Hữu Dung cũng dại ra.

“Nói, chủ mưu đứng phía sau bọn mày là ai, tại sao lại muốn tiêu diệt nhà họ Diệp?”

Diệp Phàm bóp cổ người đàn ông trước mặt này, lạnh băng quát to.

“Không… Không ngờ thực lực của mày lại mạnh như vậy?”

“Không lẽ mày đã…”

“Tao không muốn nghe vô nghĩa!”

Người đàn ông này nhìn Diệp Phàm với ánh mắt khó có thể tin.

Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, Diệp Phàm lại dùng sức bóp chặt cổ tay, tức giận quát.

“Mày muốn biết?”

“Vậy xuống địa ngục hỏi ba mẹ mày đi!”

Người đàn ông này thở gấp nói.

Rắc rắc!

Diệp Phàm vặn gãy cổ của người này, vứt xác sang một bên, nhìn về phía bốn người còn lại: “Mấy người nói!!!”

Kết quả bốn người này không nói gì, cắn lưỡi tự sát.

Diệp Phàm nhăn mày lại, sát khí biến mất, đi lên kiểm tra thi thể của bọn họ.

Sau đó Diệp Phàm phát hiện một chữ phạt trên người bọn họ, ngoài ra không còn tin tức gì nữa.

Diệp Phàm nhăn mày lại, hắn gọi điện cho Xuân Lan, cho người đến mang năm cái xác này đi, làm Bách Hoa Lâu điều tra lai lịch của năm người này.

“Ba, mẹ!”

“Xem ra con sắp có thể báo thù cho hai người rồi!”

Lúc này, Diệp Phàm nhìn trời cao, lẩm bẩm tự nói.

Bây giờ chắc chắn người đứng sau vụ diệt nhà họ Diệp đã biết đến sự tồn tại của hắn, cho nên mới cho người đến giết hắn bịt miệng.

Lần này đối phương thất bại, khẳng định sẽ còn cho người đến.

Đến lúc đó Diệp Phàm có thể tìm hiểu nguồn gốc, hoàn toàn tìm được người đứng phía sau, báo thù cho ba mẹ!

“Cô còn đứng ở đây làm gì?”

Ngay sau đó, Diệp Phàm chú ý đến Triệu Hữu Dung, đi đến trước mặt cô, lạnh nhạt nói.

“Rốt cuộc anh là ai?”

Triệu Hữu Dung lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Phàm, hỏi.

“Sao hả? Cô cảm thấy hứng thú với tôi?”

“Tôi nhắc nhở cô một câu, đừng cảm thấy hứng thú với tôi, nếu không tôi sợ cô sẽ yêu tôi!”

Diệp Phàm mỉm cười nhìn Triệu Hữu Dung, trực tiếp rời đi.

“Tên khốn!”

“Còn muốn mình yêu anh ta, đúng là nằm mơ!”

Triệu Hữu Dung nghe thấy Diệp Phàm nói vậy, tức giận nói.

Nói xong, nhìn về phía chiến sĩ Bạch Hổ Doanh nằm đầy đất, nhăn mày lại: “Gọi điện cho anh cả, tên này rất đáng sợ!”

Tập đoàn Đường thị.

Trong văn phòng của chủ tịch.

Một người đàn ông mặc vest, đeo kính màu vàng, tay cầm một cốc trà, cả người tản ra khí thế của người đứng đầu!

Đường Sở Sở ngồi trước mặt đối phương, nói: “Không biết tổng giám đốc Từ đến đây có chuyện gì?”

“Hôm nay tôi đến để mua sắm phương pháp luyện chế đan Trú Nhan của tập đoàn Đường thị, Từ thị có thể ra giá 10 tỷ!”

Từ Uy đặt cốc trà xuống, nói.

“Dùng 10 tỷ mua sắm phương pháp luyện chế đan Trú Nhan?”

“Tổng giám đốc Từ đang nói đùa sao?”

Đường Sở Sở nhăn mày lại.

“Tổng giám đốc Đường, chỉ cần cô nguyện ý bán phương pháp luyện chế đan Trú Nhan, không những có thể có được 10 tỷ, còn có thể có được hợp đồng hợp tác mọi mặt với Từ thị, đến lúc đó ích lợi các cô thu được không chỉ dừng ở con số 10 tỷ!”

Từ Uy mỉm cười.

“Nhưng nếu tôi không bán phương pháp luyện chế đan Trú Nhan, Đường thị có thể có được càng nhiều!”

“Đúng vậy, đan Trú Nhan có tác dụng kinh người, có thể mang đến ích lợi rất lớn cho Đường thị, nhưng nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, với trí tuệ của tổng giám đốc Đường, có lẽ biết rất rõ.”

“Đan Trú Nhan không chỉ có thể mang đến lợi ích khổng lồ cho Đường thị, đồng thời nó cũng mang đến tai họa rất lớn cho Đường thị, bây giờ thế lực trên các nơi đều đang theo dõi đan Trú Nhan của các cô.”

“Trong số đó không chỉ có các công ty tập đoàn lớn, còn có các gia tộc hào môn, thậm chí cả Đế Dô cũng có người theo dõi đan Trú Nhan.”

“Nếu tổng giám đốc Đường còn muốn Đường thị tiếp tục phát triển, vẫn nên bán phương pháp luyện chế đan Trú Nhan cho tôi nhân lúc còn sớm, như vậy các người còn có thể tiếp tục kiếm tiền, nếu không chỉ sợ đến lúc đó không chiếm được gì cả!”

Từ Uy đẩy mắt kính, nở nụ cười tự tin.

“Nếu như tôi vẫn không đồng ý thì sao?”

Đường Sở Sở nói.

Sắc mặt Từ Uy lạnh lùng nói: “Vậy tập đoàn Từ thị và tất cả thương hội Giang Nam sẽ lập tức tiến hành chế tài chèn ép tập đoàn Đường thị, khiến Đường thị các người hoàn toàn hủy diệt trong vòng 3 ngày!”

“Hơn nữa tôi cũng không ngại nói cho cô, sau lưng tập đoàn Từ thị là Ngụy lão của sơn trang Ngụy thị, ngay cả bốn hào môn lớn quận Giang Nam cũng không dám chọc phải Ngụy lão, với chút thực lực của Đường thị các người, cho dù sau lưng cô là nhà họ Đường cũng không đủ cho tôi chơi!”

“Tổng giám đốc Đường, tôi cho cô thêm một ngày để suy nghĩ, hy vọng cô có thể cho tôi một câu trả lời vừa lòng!”

Từ Uy lạnh lùng nói.

“Không cần một ngày, hiện tại tôi có thể cho anh một câu trả lời, anh có thể cút rồi!”

Đột nhiên, Diệp Phàm đi vào văn phòng.

“Mày là ai?”

Từ Uy nhìn Diệp Phàm, nhăn mày lại.

“Đông Mai, vứt tên này ra, không cho phép hắn ta lại bước vào Đường thị nửa bước!”

Diệp Phàm quát to.

“Vâng!”

Đông Mai xuất hiện, túm Từ Uy kéo ra bên ngoài.

“Các người thật to gan!”

Sắc mặt của Từ Uy thay đổi, nhưng không làm được gì cả, Đông Mai túm hắn ta như túm một con gà, biến mất trong văn phòng!

“Anh Tiểu Phàm, sao anh lại đến đây?”

Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, đứng dậy nói

“Anh đến gặp em!”

“Không ngờ lại có người theo dõi đan Trú Nhan!”

Diệp Phàm đi lên ôm lấy Đường Sở Sở.

“Đúng vậy, lúc trước là ngự y triều đình, bây giờ lại là tập đoàn Từ thị đứng thứ ba quận Giang Nam, hơn nữa tổng giám đốc Từ còn là thành viên chủ chốt của thương hội Giang Nam, sau lưng còn có một Ngụy lão thần bí!”

Đường Sở Sở nói.

“Ngụy lão? Tên thái giám kia?”

Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên.

“A? Thái giám gì cơ?”

Đường Sở Sở sửng sốt.

“Không có gì, em không cần để ý đến đám người này, sau này còn có người dám đến muốn phương pháp luyện chế đan Trú Nhan, em bảo Đông Mai ném ra ngoài!”

Diệp Phàm nói thẳng.

“Vâng!”

Đường Sở Sở gật đầu.
Chương 59: Tổ chức Thiên Phạt!

Trong một căn phòng khách sạn.

Vương ngự y từng xuất hiện ở nhà họ Đường gọi xong một cuộc điện thoại, ngồi xuống.

“Sư phụ, sao rồi?”

Hứa Thanh Lai vội vàng hỏi.

“Ta đã liên lạc với người bên kia rồi, ngày mai sẽ có người đến niêm phong tập đoàn Đường thị, còn tên nhóc kia và Đường Sở Sở cũng sẽ bị bắt lại!”

Vương ngự y lạnh lùng nói.

“Tốt quá, lần này chắc chắn con phải xả giận!”

Hứa Thanh Lai lạnh lùng nói.

Lúc này, điện thoại của Hứa Thanh Lai vang lên, cầm lấy, nói: “Sư phụ, Đường Chính Hạo gọi đến, có nhận hay không!”

“Cúp!”

“Ta đã cho bọn họ một cơ hội, nếu bọn họ không quý trọng, còn dám làm nhục hai thầy trò chúng ta như vậy, vậy đừng trách ta nhẫn tâm!”

“Lần này chắc chắn ta sẽ tính sổ mọi chuyện với bọn họ, nếu không để người của viện Ngự Y biết được, ta còn mặt mũi ở lại viện Ngự Y?”

Sắc mặt của Vương ngự y đen như mực, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.

Nhà họ Kim ở Lưu Ly.

“Muốn chiến thì chiến?”

“Long Quốc đúng là miệng rộng!”

“Bọn họ thật sự tưởng rằng bây giờ còn là thời đại của chiến thần Thiên Sách?”

“Thực sự quá ngông cuồng!”

Sắc mặt của lão gia nhà họ Kim cực kỳ lạnh lẽo.

“Ba, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Kim Thiên Dật nhìn ba mình, nói.

“Nếu Long Quốc muốn chiến, vậy chiến!”

“Con đi liên lạc với bốn nước khác, ba muốn gặp mặt với thống soái của chiến bộ bọn họ!”

“Mười mấy năm rồi, đây là lúc đòi lại sự sỉ nhục của liên minh năm nước năm đó!”

“Còn có gọi điện cho Lang Quốc, u Quốc, Thịnh Quốc giúp ba, lần này ba phải tạo thành liên minh tám nước, hoàn toàn diệt trừ Thiên Sách!”

Trong mắt lão gia nhà họ Kim lóe lên sát ý lạnh băng.

“Vâng, ba, nhưng còn tên giết hại Tú Thành thì xử lý thế nào?”

Kim Thiên Dật nói.

“Con cho người đi đem tên đó về đây, chôn cùng với Tú Thành!”

Lão già nhà họ Kim lạnh lùng nói.

“Vâng ạ!”

Kim Thiên Dật gật đầu.

“Long Quốc, ngày tận thế của các người đã đến rồi!”

Lúc này trong mắt của lão gia nhà họ Kim tràn đầy dã tâm.

Màn đêm buông xuống.

Diệp Phàm và Đường Sở Sở trở về biệt thự.

A?

“Sao không bật được điện vậy? Mất điện sao?”

Đường Sở Sở mở chốt mở, phát hiện đèn không sáng, khó hiểu hỏi.

Vút!

Một tiếng xé gió rất nhỏ vang lên.

Một ánh sáng lạnh lẽo nở rộ trong màn đêm, bay thẳng đến giữa trán của Đường Sở Sở.

Ầm!!!

Thời khắc quan trọng, Diệp Phàm ra tay.

Một âm thanh nặng nề và tiếng đánh vang lên.

Sau đó, đèn trong biệt thự sáng lên.

Một người đàn ông mặc đồ đen nện mạnh lên bàn trà, trong miệng phun máu.

“Mày là ai?”

Đường Sở Sở nhìn người này, sắc mặt thay đổi.

“Sát thủ!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói, đi đến phía người kia.

“Mày… Sao mày lại phát hiện ra tao?”

Lúc này, tên sát thủ kia cực kỳ chấn động, với tốc độ ám sát của hắn ta, vậy mà lại bị người đánh gục trong nháy mắt, sao có thể?

“Với bản lĩnh ám sát này của mày cũng dám làm sát thủ!”

Diệp Phàm nhìn sát thủ, nở nụ cười lạnh lùng.

Ngay lập tức, tên sát thủ tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Tên khốn này, dù sao hắn ta cũng là sát thủ kim bài, chưa bao giờ bị sỉ nhục đến như vậy!

“Tao chính là sát thủ kim bài trong giới sát thủ!”

Tên sát thủ quát to.

“Sát thủ kim bài? Với trình độ này của mày!”

“Không phải Tứ sư phụ từng nói sát thủ kim bài trong giới sát thủ rất lợi hại hay sao? Sao mày lại rác rưởi như vậy nhỉ?”

Diệp Phàm bĩu môi, tò mò hỏi.

Phụt!

Trong nháy mắt, vị sát thủ kim bài này bị Diệp Phàm chọc giận phun máu.

“Nói đi, ai sai mày đến?”

Diệp Phàm tiếp tục nói.

“Tao có nguyên tắc nghề nghiệp!”

Tên sát thủ này nói.

“Một sát thủ còn dám nói nguyên tắc nghề nghiệp với tao?”

Diệp Phàm lạnh lùng nói, trực tiếp vươn tay vặn đứt cổ đối phương.

Lúc này, Xuân Lan gọi điện.

“Alo!”

Diệp Phàm bắt máy.

“Thiếu chủ, đã điều tra ra thân phận của năm người lúc trước, bọn họ đều là người của tổ chức Thiên Phạt!”

Xuân Lan nói.

“Tổ chức Thiên Phạt?”

“Đây là tổ chức gì vậy?”

Diệp Phàm nhăn mày lại.

“Tổ chức Thiên Phạt là một tổ chức hắn ám cực kỳ thần bí, người của tổ chức này đều khắc một chữ phạt lên trên mặt, thể hiện thân phận của mình.”

“Bọn họ thường xuyên nhận các loại nhiệm vụ, lớn như là giết chết người đứng đầu một nước, nhỏ như là giết chết người đứng đầu một phương, chỉ cần bọn họ nhận nhiệm vụ, chưa bao giờ không hoàn thành.”

“Hơn nữa bọn họ còn tự xưng chính mình được trời cao đến trách phạt chúng sinh, cho nên mới gọi là Thiên Phạt, cũng vì vậy tổ chức Thiên Phạt cực kỳ nổi tiếng trong thế giới hắc ám, các gia tộc tài phiệt lớn, các tổ chức ngầm cũng không dám đắc tội bọn họ.”

Xuân Lan nói.

Diệp Phàm nghe xong, ánh mắt lóe lên.

“Không lẽ hung thủ tiêu diệt nhà họ Diệp chính là tổ chức Thiên Phạt?”

Diệp Phàm thầm suy đoán.

“Biết chủ nhân của tổ chức Thiên Phạt là ai không?”

Diệp Phàm hỏi.

“Tổ chức Thiên Phạt rất thần bí, không ai biết tổng bộ ở đâu, cũng không ai biết chủ nhân là ai, ngay cả trong hồ sơ của Bách Hoa Lâu cũng không có bất cứ tin tức gì về chủ nhân của Thiên Phạt.”

“Nhưng tôi đã liên lạc với vài vị quản sự của Bách Hoa Lâu, cho bọn họ vận dụng lực lượng tình báo cao cấp nhất của Bách Hoa Lâu điều tra mọi tin tức có liên quan đến Thiên Phạt, đến lúc đó sẽ báo cáo tình huống với thiếu chủ!”

Xuân Lan nói.

“Được, chắc chắn phải điều tra rõ tổ chức Thiên Phạt này!”

“Nếu năm đó thật sự là bọn họ diệt nhà họ Diệp, tôi muốn bọn họ nợ máu trả bằng máu!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Đúng rồi, thiếu chủ, đã điều tra ra thân phận của mấy tên tấn công thiếu phu nhân, chính là thuộc hạ của Nhị gia Đường Chính Nghĩa, hơn nữa tôi còn tra được, Đường Chính Nghĩa đã đi tìm một sát thủ Kim Bài trên internet ngầm, có lẽ muốn ra tay với thiếu phu nhân!”

Xuân Lan nói.

“Vậy mà lại là ông ta!”

Trong mắt Diệp Phàm lóe lên tia sáng lạnh.

Còn internet ngầm, có lẽ đây là một trang web phục vụ thế giới ngầm!

Mọi chuyện xảy ra trong thế giới ngầm đều sẽ được đổi mới ở internet ngầm trước, trong đó có nhiều tin tức liên quan đến các tổ chức lớn, sát thủ.

Tóm lại, muốn làm bất cứ chuyện gì không thể đưa ra ánh sáng đều có thể thực hiện trên internet ngầm!

Lúc trước ở trên núi, Tứ sư phụ từng nói cho Diệp Phàm rất nhiều chuyện về thế giới ngầm, bao hồm internet ngầm!

Sau đó, Diệp Phàm cúp điện thoại, nhìn về phía Đường Sở Sở: “Sở Sở, em biết ai đã sai sát thủ này đến không?”

“Ai vậy?”

Đường Sở Sở tò mò hỏi.

“Chú hai Đường Chính Nghĩa của em!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Cái gì? Chú hai, sao có thể?”

Sắc mặt Đường Sở Sở thay đổi.

“Mấy người đến giết em lúc trước cũng do chú hai em phái đến!”

Diệp Phàm nói.

“Tại sao chú hai lại muốn làm như vậy?”

Sắc mặt của Đường Sở Sở trắng bệch, không thể tin được.

“Có lẽ muốn lấy vị trí chủ tịch Đường thị, dù sao ông ta vẫn luôn muốn thay thế được em!”

“Ngày mai anh sẽ đi giải quyết ông ta!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Không cần, dù sao ông ấy cũng là chú hai của em, nếu giết ông ta, bà nội sẽ rất đau lòng!”

Đường Sở Sở nói.

Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở, biết đối phương mềm lòng, nói: “Có thể không giết ông ta, nhưng cần thiết cho ông ta một bài học!”

Nhà họ Đường.

Đường Chính Nghĩa đang ngồi uống trà, đột nhiên cốc trà trong tay rơi xuống.

“Ba, sao vậy?”

Đường Phong nhìn Đường Chính Nghĩa, hỏi.

“Không biết tại sao, đột nhiên có cảm giác lo lắng!”

Đường Chính Nghĩa nhăn mày lại.

“Ba, Đường Sở Sở kia sắp chết, ba còn lo lắng gì, chỉ cần ngồi chờ quản lý tập đoàn Đường thị thôi!”

Đường Phong cười nói.

Hôm sau!

Đường Sở Sở đang ăn sáng, đột nhiên nhận được điện thoại của bí thư.

“Chủ tịch, công ty đã xảy ra chuyện, cô nhanh đến đây đi!”

Tôn Tiểu Tiểu gấp gáp nói.

“Công ty đã xảy ra chuyện?”

Sắc mặt Đường Sở Sở thay đổi, không kịp ăn sáng đã rời đi.

“Anh đi theo em!”

Diệp Phàm đi theo Đường Sở Sở đến công ty!
Chương 60: Ai dám niêm phong Đường thị?

Tập đoàn Đường thị.

Lúc này một đoàn người mặc vest tụ tập trước cổng lớn của tập đoàn Đường thị.

Bọn họ vây quanh cửa, làm cho người qua đường vây xem.

Rất nhanh, Diệp Phàm và Đường Sở Sở cũng đến.

Đường Sở Sở nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt thay đổi, đi vào trong công ty, lại bị đám người mặc vest kia ngăn lại.

“Tôi là chủ tịch tập đoàn Đường thị, mấy người là ai?”

Đường Sở Sở lạnh nhạt nói.

“Cho bọn họ vào!”

Một người mặc vest đứng trong công ty nói.

Diệp Phàm và Đường Sở Sở đi vào trong công ty.

Lúc này trong công ty, một đám mặc vest đứng trong đó.

“Chủ tịch, cuối cùng cô cũng đến rồi!”

Tôn Tiếu Tiếu đi đến bên cạnh Đường Sở Sở, sắc mặt khó coi.

“Có chuyện gì vậy? Bọn họ là ai?”

Đường Sở Sở hỏi.

“Chúng tôi là sở tuần tra, tôi là người phụ trách tuần tra phân bộ Thiên Hải, Giang Đào!”

Một người đàn ông bụng to mặc vest đi đến, nhìn Đường Sở Sở nói.

“Sở tuần tra!”

Sắc mặt Đường Sở Sở thay đổi.

Sở tuần tra là một cơ cấu quyền lực rất lớn ở Long Quốc, chuyên phụ trách tra xét các hành vi trái pháp luật của các thương nghiệp, chỉ cần công ty nào có hành vi trái pháp luật đều thuộc quyền quản lý của bọn họ.

Một khi sở tuần tra ra tay, cho dù là tập đoàn đã đưa ra thị trường đều có thể bị niêm phong.

“Thì ra là ngài Giang, không biết hôm nay ngài dẫn người đến vì chuyện gì?”

“Tập đoàn Đường thị của chúng tôi luôn tuân thủ pháp luật, chắc sẽ không có chỗ nào trái pháp luật đúng không?”

Đường Sở Sở nhìn Giang Đào, cung kính nói.

“Chúng tôi điều tra được tập đoàn Đường thị bị nghi ngờ có liên quan đến việc bán ra các sản phẩm vi phạm quy định nên hôm nay cố ý đến niêm phong công ty của các người, chúng tôi sẽ điều tra toàn diện!”

Giang Đào nhìn Đường Sở Sở, lạnh lùng nói.

“Cái gì? Sao có thể?”

“Sản phẩm mà tập đoàn Đường thị chúng tôi bán ra đều hợp pháp, sao có thể vi phạm quy định? Ngài Giang, có phải ngài đã lầm hay không?”

Đường Sở Sở nói.

“Lầm hay không lầm, chờ đi vào sẽ biết!”

“Từ giờ trở đi, tập đoàn Đường thị chính thức bị niêm phong, tất cả hoạt động và sản xuất của các người đều bị đình chỉ, cô cũng phải đi theo chúng tôi để điều tra!”

Giang Đào lạnh nhạt nói.

Sắc mặt các công nhân của tập đoàn Đường thị cực kỳ khó coi.

“Ông nói niêm phong là niêm phong? Ai cho mấy người dũng khí đó?”

Diệp Phàm nhìn Giang Đào, lạnh nhạt nói.

“Tôi là người phụ trách tuần tra Thiên Hải, tôi nói niêm phong là niêm phong, sao hả? Cậu có ý kiến?”

Giang Đào liếc nhìn Diệp Phàm, kiêu ngạo nói.

Bốp!!!

Đột nhiên, Diệp Phàm giơ tay tát người này bay ra ngoài.

“Tôi muốn xem hôm nay ai dám niêm phong Đường thị?”

Diệp Phàm quát.

Phụt!!!

Giang Đào bị tát ngã nhào xuống mặt đất, trong miệng phun máu.

“Ngài Giang!”

Mấy người khác của sở tuần tra vội vàng đi lên đỡ Giang Đào dậy.

“Thằng chó, mày dám đánh tao!”

Giang Đào tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Ông ta là người phụ trách của sở tuần tra Thiên Hải, quan hàm bát phẩm.

Cho dù đám chủ tịch của mấy công ty lớn nhìn thấy ông ta cũng phải cung kính, bây giờ một tên nhãi mới mọc lông cũng dám đánh ông ta!

“Bắt lại!”

Giang Đào tức giận chỉ vào Diệp Phàm, quát.

Ngay lập tức đám người của sở tuần tra lao đến chỗ Diệp Phàm, lại bị anh đánh ngã xuống đất.

“Mày… Mày cũng dám ra tay với quan viên triều đình, mày chết chắc rồi!”

Giang Đào nhìn thấy thuộc hạ của mình bị đánh ngã, sắc mặt cực kỳ khó coi, chỉ vào Diệp Phàm quát to.

Đúng lúc này, một nhóm người cầm theo vũ khí, cả người tan ra hơi thở lạnh băng, đây là thành viên sở tuần tra, trong số người đến còn có Vương ngự y và đệ tử Hứa Thanh Lai.

“Ngài Lưu, ngài đến đúng lúc lắm, người này to gan ra tay với tôi, còn đánh thương rất nhiều thành viên của sở tuần tra, xin hãy bắt lại!”

Giang Đào nhìn người đàn ông trung niên cầm đầu một đống người của sở tuần tra, vội vàng kêu lên.

Người đàn ông này là Lưu Thành, người phụ trách sở tuần tra ở Thiên Hải.

“Dám ra tay với quan viên triều đình, nhãi ranh, rất to gan!”

Lưu Thành nhìn Diệp Phàm, uy nghiêm quát.

“Ngài Lưu, tên này chính là người từng đánh tôi!”

Vương ngự y liếc nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.

“Thì ra mày là người đã đánh Vương ngự y, la gan rất lớn, cũng dám đánh ngự y triều đình!”

“Bắt lại, dám phản kháng, tử hình tại chỗ!”

Lưu Thành ra lệnh.

Ngay lập tức đám thành viên sở tuần tra xông lên, ra tay với Diệp Phàm.

“Cút!!!”

Diệp Phàm khinh bỉ nói, một dòng khí vô hình lan tràn, trực tiếp đánh bay đám thành viên sở tuần tra, một đám nện mạnh xuống đất phun máu, bao gồm cả Lưu Thành cũng bị đánh bay ra ngoài va mạnh lên vách tường, hộc máu.

“Xem ra tất cả mọi chuyện hôm nay đều do ông làm!”

Diệp Phàm nhìn về phía Vương ngự y, sắc mặt lạnh băng đi đến chỗ đối phương.

“Mày… Mày muốn làm gì?”

“Tao nói cho mày biết, đừng làm bậy!”

Vương ngự y nhìn Diệp Phàm, sợ hãi nói.

“Nhãi ranh, chủ nhân sở tuần tra phân bộ quận Giang Nam sắp đến, nếu mày dám làm bậy, hôm nay mày chắc chắn phải chết!”

Khóe miệng Lưu Thành chảy máu, bò dậy từ trên mặt đất, nhìn Diệp Phàm quát.

“Đúng vậy, mày dám ra tay với tao, chắc chắn sẽ chết!”

Vương ngự y chỉ vào Diệp Phàm, kêu lên.

Diệp Phàm bóp chặt cổ của Vương ngự y, nhấc lên, tứ chi của đối phương không ngừng giãy giụa.

“Lúc trước đã tha cho ông một mạng nhưng không biết quý trọng, vậy ông cũng không cần sống nữa!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Dừng tay!”

Một âm thanh lạnh băng vang lên.

Lý Kiến, người phụ trách sở tuần tra phân bộ quận Giang Nam đi đến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, khi ông ta nhìn thấy Diệp Phàm đang bóp cổ Vương ngự y, sắc mặt biến đổi.

“Ngài Lý, nhanh bắt tên này lại, hắn ta điên rồi!”

Lưu Thành nhìn về phía Lý Kiến, kêu to.

“Ngài Lý, hãy cứu sư phụ tôi!”

Hứa Thanh Lai cũng nhìn về phía Lý Kiến, cầu xin.

“Diệp Phàm, thả Vương ngự y ra!”

Lý Kiến quát to.

“Ông bảo tôi thả thì tôi sẽ thả?”

Diệp Phàm khinh thường nói.

“Cậu biết người trong tay cậu chính là ngự y của triều đình Long Quốc, nếu cậu dám giết ngự y, chính là tội chết, cho dù cậu quen biết người của điện Long Vương và Bách Hoa Lâu cũng chắc chắn sẽ phải chết!”

Lý Kiến lạnh lùng nói.

“Anh Tiểu Phàm, thôi bỏ đi!:

“Nơi này nhiều người như vậy, giết người sẽ ảnh hưởng xấu đến Đường thị!”

Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.

Ầm!!!

Ngay sau đó, Diệp Phàm vung tay lên, ném văng Vương ngự y ra ngoài, nện trên mặt đất, phun máu.

“Sư phụ!”

Hứa Thanh Lai lao đến, kêu lên.

“Hôm nay tôi không giết ông, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói, vung tay, một cây ngân châm bắn ra, đâm vào trong cơ thể của Vương ngự y.

Thân thể của Vương ngự y run lên, cứng đờ, đôi mắt trừng to, đầu lưỡi phun ra ngoài, không nói gì, bộ dáng như bị tê liệt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom