Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3863
Triệu Trí Đình không yên tâm để Quách Giai Tuệ bò thần sơn một mình, vì trăm ngàn vạn năm nay Hộ Sơn tông không còn ai bò lên thần sơn.
Quách Giai Tuệ nhẹ lắc đầu không nói gì.
Triệu Trí Đình biết mình không thể giúp gì cho Quách Giai Tuệ, đành bảo:
- Vậy ta đưa ngươi đến chân núi.
Quách Giai Tuệ nhẹ gật đầu, sau đó báo cáo với sư phụ.
Sư phụ Quách Giai Tuệ nghe nàng nói muốn bò thần sơn, còn cõng phế nhân leo núi liền nạt nàng:
- Bậy bạ, vớ vẩn hết sức!
Sư phụ choi rằng đó là chuyện không thể, là tự sát. Đừng nói đệ tử bình thường như Quách Giai Tuệ, cường giả như gã cũng không thể leo thần sơn.
Bị sư phụ quát nạt nhưng Quách Giai Tuệ kiên quuyết muốn bò thần sơn. Sư phụ bó tay với nàng, Hộ Sơn tông không có quy định không cho đệ tử môn hạ bò thần sơn. Thật ra đệ tử nào cũng được phép leo thần sơn, nhưng sống chết tự chịu trách nhiệm.
Cuối cùng sư phụ Quách Giai Tuệ trầm giọng nói:
- Ngươi có biết khi leo lên trên thần sơn nếu không chịu nổi lực lượng trấn áp sẽ bị nghiền thành huyết vụ?
Quách Giai Tuệ gật đầu không đáp, nàng không lộ việc Lý Thất Dạ cho sư phụ biết.
Thấy đồ đệ của mình cứng đầu như lừa, đã quyết định là không kéo về được, sư phụ bất đắc dĩ bàn bạc với mấy vị trưởng lão trong tông môn, cuối cùng đồng ý cho Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ leo thần sơn. Tông môn không cấm đệ tử đi bò Quách Giai Tuệ, nên Quách Giai Tuệ muốn leo hoàn toàn được phép.
Sư phụ Quách Giai Tuệ bất đắc dĩ nói:
- Các trưởng lão đồng ý nhưng sống chết tự chịu trách nhiệm. Giờ ngươi bỏ cuộc còn kịp, gần đây ngươi tinh tiến đạo hạnh, biểu hiện tiềm lực không tầm thường, sau này tiếp tục tu luyện thì thành tựu sẽ rất khả quan, cần gì tự tìm đường chết.
Sư phụ của Quách Giai Tuệ cảm thấy nàng cõng phế nhân bò lên thần sơn là chết chắc, phàm nhân tàn phế chết thì thôi đi, đệ tử như nàng chết trên thần sơn thì rất đáng tiếc. Huống chi gần đây Quách Giai Tuệ tu hành rất giỏi, sư phụ hơi chờ mong vào nàng.
Quách Giai Tuệ im lặng, đã quyết định leo thần sơn.
Sư phụ không khuyên thêm được, dặn dò:
- Vậy ngươi trở lại chuẩn bị đi.
Quách Giai Tuệ rời đi, chuẩn bị một số đồ dùng cần thiết khi leo núi. Quách Giai Tuệ không biết phải bò bao lâu nên mang theo nhiều lương khô, đan dược chữa thương.
Sư phụ của Quách Giai Tuệ biết quan tâm đồ đệ, dù không đồng ý nàng leo thần sơn nhưng đặc biệt tặng một bình đan dược cho nàng, khi cần thiết có thể cứu mạng nàng.
Chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa rồi Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ xuất phát đi thần sơn.
Các đồng môn sư huynh đệ nghe nói Quách Giai Tuệ muốn cõng phế nhân Lý Thất Dạ leo thần sơn thì đều khó hiểu, quá đáng, không nói lý. Đừng nói đệ tử bình thường bọn họ, dù là các vị lão tổ Hộ Sơn tông cũng không bò lên thần sơn nổi, càng dừng nói cõng phế nhân leo núi.
Một số sư huynh đệ đồng môn đánh giá Quách Giai Tuệ là:
- Không biết tự lượng sức mình, không biết sống chết.
Quách Giai Tuệ không quá nổi bật trong Hộ Sơn tông, nàng chỉ là đệ tử bình thường, việc nàng leo thần sơn gợi lên thảo luận khá nhiều nhưng không bao nhiêu người thật lòng quan tâm nàng.
Một số đồng môn tình cảm tốt với Quách Giai Tuệ thì khuyên nhủ một phen, hy vọng nàng từ bỏ cách làm điên cuồng đó. Quách Giai Tuệ từ chối hết, làm mọi người bó tay. Triệu Trí Đình không khuyên Quách Giai Tuệ, nàng biết là Lý Thất Dạ quyết định, chuyện này là cơ hội tốt thử thách Quách Giai Tuệ.
Khi Quách Giai Tuệ sắp lên đường, Triệu Trí Đình lo trong lo ngoài cho nàng, chuẩn bị các vật cần thiết để leo núi, tỉ mỉ còn hơn bản thân leo núi. Triệu Trí Đình lấy ra binh khí, báu vật của mình cho Quách Giai Tuệ mượn, phòng ngừa khi có nguy hiểm còn giữ mạng được.
Chuẩn bị xong xuôi hết, Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ lên đường.
Ngày Quách Giai Tuệ lên đường, một số đồng môn sư huynh sư muội chơi thân đến tiễn nàng, cũng có nhiều người khác xem náo nhiệt.
Sư huynh trông thấy chuyện như vậy lắc đầu nói, cảm thấy vô lý hết sức:
- Điên thật, có chút thực lực mà đi leo thần sơn, đó là tự tìm đường chết.
Sư tỷ khinh thường nói:
- Ha, Quách sư muội vốn là quái thai, đang yên lành đi nuôi một phàm nhân tàn phế, hiện tại không biết sống chết cõng tàn phế leo thần sơn, người như vậy thật là tâm lý biến thái.
Đại sư huynh Lý Kiến Khôn trầm giọng quát:
- Câm mồm! Quách sư muội tấm lòng lương thiện, cứu chết dìu thương, không làm sai. Có thể leo thần sơn đều là người có quyết tâm lớn.
Lý Kiến Khôn tạm dừng rồi nói tiếp:
- Không phải ai đều có can đảm khiêu chiến nó!
Lý Kiến Khôn là đại sư huynh, có tầm mắt cao hơn sư đệ, sư muội đồng môn.
Bị Lý Kiến Khôn nạt, các sư huynh sư tỷ không dám nói thêm cái gì.
Mấy sư huynh sư tỷ thân với Quách Giai Tuệ đến tiễn nàng.
Trước khi đi sư tỷ đặc biệt nói nhỏ dặn dò:
- Nếu không bò lên nổi thì đừng miễn cưỡng, giữa đường quay về là được, không ai cười sư muội. Nếu gặp nguy hiểm gì hãy ném người cõng trên lưng, lo mà chạy đi.
Nghe sư tỷ nói, Triệu Trí Đình sợ hết hồn vội chặn lại:
- Đừng nói nhảm!
Người khác không biết chứ Triệu Trí Đình hiểu rất rõ Lý Thất Dạ không phải phàm nhân tàn phế, hắn là cao nhân sâu không lường được. Lỡ chọc giận Lý Thất Dạ thì nguyên Hộ Sơn tông đều có nguy hiểm.
Quách Giai Tuệ không đáp lời, cõng Lý Thất Dạ lên đường, luôn vẫy tay chào sư huynh đệ.
Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ từng bước tiến lên, Triệu Trí Đình đi mãi đưa tiễn.
Tuy đứng trong Hộ Sơn tông nhìn ra xa thì thần sơn như ở trước mặt, rất gần mình, dường như đi không lâu sẽ đến chân núi. Nhưng sự thật thì thần sơn cách sơn môn Hộ Sơn tông rất xa, phải đi thời gian khá dài.
Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ đi tới, Triệu Trí Đình đi chung, dọc đường không gặp trắc trở gì vì nàng dù sao là tu sĩ.
Quách Giai Tuệ không phải cường giả gì nhưng nàng là người tu luyện nhiều năm, dù công lực bình thường nhưng nàng cõng một người đi đường không khó.
Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ đi rất lâu sau rốt cuộc đến dưới thần sơn.
Đứng ở chân núi ngước lên nhìn mới cảm nhận thần sơn nguy nga cao lớn. Nguyên thần sơn sừng sững trong thiên địa, còn lâu mới đến giữa sờn núi. Mây trắng bay qua sườn núi, nhìn lên trên nữa thấy thần sơn đâm vào vũ trụ, dường như thần sơn là trung tâm vũ trụ.
Từ chân núi có đường đá nhỏ ngoằn ngèo chạy lên trên đỉnh núi, đường đá này chật hẹp quanh co, gập ghềnh cheo leo, chỉ một người đi được.
Đứng dưới chân núi, Triệu Trí Đình kiểm tra tỉ mỉ giúp Quách Giai Tuệ, siết chặt dây thừng cột Lý Thất Dạ.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Quách Giai Tuệ nhẹ lắc đầu không nói gì.
Triệu Trí Đình biết mình không thể giúp gì cho Quách Giai Tuệ, đành bảo:
- Vậy ta đưa ngươi đến chân núi.
Quách Giai Tuệ nhẹ gật đầu, sau đó báo cáo với sư phụ.
Sư phụ Quách Giai Tuệ nghe nàng nói muốn bò thần sơn, còn cõng phế nhân leo núi liền nạt nàng:
- Bậy bạ, vớ vẩn hết sức!
Sư phụ choi rằng đó là chuyện không thể, là tự sát. Đừng nói đệ tử bình thường như Quách Giai Tuệ, cường giả như gã cũng không thể leo thần sơn.
Bị sư phụ quát nạt nhưng Quách Giai Tuệ kiên quuyết muốn bò thần sơn. Sư phụ bó tay với nàng, Hộ Sơn tông không có quy định không cho đệ tử môn hạ bò thần sơn. Thật ra đệ tử nào cũng được phép leo thần sơn, nhưng sống chết tự chịu trách nhiệm.
Cuối cùng sư phụ Quách Giai Tuệ trầm giọng nói:
- Ngươi có biết khi leo lên trên thần sơn nếu không chịu nổi lực lượng trấn áp sẽ bị nghiền thành huyết vụ?
Quách Giai Tuệ gật đầu không đáp, nàng không lộ việc Lý Thất Dạ cho sư phụ biết.
Thấy đồ đệ của mình cứng đầu như lừa, đã quyết định là không kéo về được, sư phụ bất đắc dĩ bàn bạc với mấy vị trưởng lão trong tông môn, cuối cùng đồng ý cho Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ leo thần sơn. Tông môn không cấm đệ tử đi bò Quách Giai Tuệ, nên Quách Giai Tuệ muốn leo hoàn toàn được phép.
Sư phụ Quách Giai Tuệ bất đắc dĩ nói:
- Các trưởng lão đồng ý nhưng sống chết tự chịu trách nhiệm. Giờ ngươi bỏ cuộc còn kịp, gần đây ngươi tinh tiến đạo hạnh, biểu hiện tiềm lực không tầm thường, sau này tiếp tục tu luyện thì thành tựu sẽ rất khả quan, cần gì tự tìm đường chết.
Sư phụ của Quách Giai Tuệ cảm thấy nàng cõng phế nhân bò lên thần sơn là chết chắc, phàm nhân tàn phế chết thì thôi đi, đệ tử như nàng chết trên thần sơn thì rất đáng tiếc. Huống chi gần đây Quách Giai Tuệ tu hành rất giỏi, sư phụ hơi chờ mong vào nàng.
Quách Giai Tuệ im lặng, đã quyết định leo thần sơn.
Sư phụ không khuyên thêm được, dặn dò:
- Vậy ngươi trở lại chuẩn bị đi.
Quách Giai Tuệ rời đi, chuẩn bị một số đồ dùng cần thiết khi leo núi. Quách Giai Tuệ không biết phải bò bao lâu nên mang theo nhiều lương khô, đan dược chữa thương.
Sư phụ của Quách Giai Tuệ biết quan tâm đồ đệ, dù không đồng ý nàng leo thần sơn nhưng đặc biệt tặng một bình đan dược cho nàng, khi cần thiết có thể cứu mạng nàng.
Chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa rồi Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ xuất phát đi thần sơn.
Các đồng môn sư huynh đệ nghe nói Quách Giai Tuệ muốn cõng phế nhân Lý Thất Dạ leo thần sơn thì đều khó hiểu, quá đáng, không nói lý. Đừng nói đệ tử bình thường bọn họ, dù là các vị lão tổ Hộ Sơn tông cũng không bò lên thần sơn nổi, càng dừng nói cõng phế nhân leo núi.
Một số sư huynh đệ đồng môn đánh giá Quách Giai Tuệ là:
- Không biết tự lượng sức mình, không biết sống chết.
Quách Giai Tuệ không quá nổi bật trong Hộ Sơn tông, nàng chỉ là đệ tử bình thường, việc nàng leo thần sơn gợi lên thảo luận khá nhiều nhưng không bao nhiêu người thật lòng quan tâm nàng.
Một số đồng môn tình cảm tốt với Quách Giai Tuệ thì khuyên nhủ một phen, hy vọng nàng từ bỏ cách làm điên cuồng đó. Quách Giai Tuệ từ chối hết, làm mọi người bó tay. Triệu Trí Đình không khuyên Quách Giai Tuệ, nàng biết là Lý Thất Dạ quyết định, chuyện này là cơ hội tốt thử thách Quách Giai Tuệ.
Khi Quách Giai Tuệ sắp lên đường, Triệu Trí Đình lo trong lo ngoài cho nàng, chuẩn bị các vật cần thiết để leo núi, tỉ mỉ còn hơn bản thân leo núi. Triệu Trí Đình lấy ra binh khí, báu vật của mình cho Quách Giai Tuệ mượn, phòng ngừa khi có nguy hiểm còn giữ mạng được.
Chuẩn bị xong xuôi hết, Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ lên đường.
Ngày Quách Giai Tuệ lên đường, một số đồng môn sư huynh sư muội chơi thân đến tiễn nàng, cũng có nhiều người khác xem náo nhiệt.
Sư huynh trông thấy chuyện như vậy lắc đầu nói, cảm thấy vô lý hết sức:
- Điên thật, có chút thực lực mà đi leo thần sơn, đó là tự tìm đường chết.
Sư tỷ khinh thường nói:
- Ha, Quách sư muội vốn là quái thai, đang yên lành đi nuôi một phàm nhân tàn phế, hiện tại không biết sống chết cõng tàn phế leo thần sơn, người như vậy thật là tâm lý biến thái.
Đại sư huynh Lý Kiến Khôn trầm giọng quát:
- Câm mồm! Quách sư muội tấm lòng lương thiện, cứu chết dìu thương, không làm sai. Có thể leo thần sơn đều là người có quyết tâm lớn.
Lý Kiến Khôn tạm dừng rồi nói tiếp:
- Không phải ai đều có can đảm khiêu chiến nó!
Lý Kiến Khôn là đại sư huynh, có tầm mắt cao hơn sư đệ, sư muội đồng môn.
Bị Lý Kiến Khôn nạt, các sư huynh sư tỷ không dám nói thêm cái gì.
Mấy sư huynh sư tỷ thân với Quách Giai Tuệ đến tiễn nàng.
Trước khi đi sư tỷ đặc biệt nói nhỏ dặn dò:
- Nếu không bò lên nổi thì đừng miễn cưỡng, giữa đường quay về là được, không ai cười sư muội. Nếu gặp nguy hiểm gì hãy ném người cõng trên lưng, lo mà chạy đi.
Nghe sư tỷ nói, Triệu Trí Đình sợ hết hồn vội chặn lại:
- Đừng nói nhảm!
Người khác không biết chứ Triệu Trí Đình hiểu rất rõ Lý Thất Dạ không phải phàm nhân tàn phế, hắn là cao nhân sâu không lường được. Lỡ chọc giận Lý Thất Dạ thì nguyên Hộ Sơn tông đều có nguy hiểm.
Quách Giai Tuệ không đáp lời, cõng Lý Thất Dạ lên đường, luôn vẫy tay chào sư huynh đệ.
Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ từng bước tiến lên, Triệu Trí Đình đi mãi đưa tiễn.
Tuy đứng trong Hộ Sơn tông nhìn ra xa thì thần sơn như ở trước mặt, rất gần mình, dường như đi không lâu sẽ đến chân núi. Nhưng sự thật thì thần sơn cách sơn môn Hộ Sơn tông rất xa, phải đi thời gian khá dài.
Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ đi tới, Triệu Trí Đình đi chung, dọc đường không gặp trắc trở gì vì nàng dù sao là tu sĩ.
Quách Giai Tuệ không phải cường giả gì nhưng nàng là người tu luyện nhiều năm, dù công lực bình thường nhưng nàng cõng một người đi đường không khó.
Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ đi rất lâu sau rốt cuộc đến dưới thần sơn.
Đứng ở chân núi ngước lên nhìn mới cảm nhận thần sơn nguy nga cao lớn. Nguyên thần sơn sừng sững trong thiên địa, còn lâu mới đến giữa sờn núi. Mây trắng bay qua sườn núi, nhìn lên trên nữa thấy thần sơn đâm vào vũ trụ, dường như thần sơn là trung tâm vũ trụ.
Từ chân núi có đường đá nhỏ ngoằn ngèo chạy lên trên đỉnh núi, đường đá này chật hẹp quanh co, gập ghềnh cheo leo, chỉ một người đi được.
Đứng dưới chân núi, Triệu Trí Đình kiểm tra tỉ mỉ giúp Quách Giai Tuệ, siết chặt dây thừng cột Lý Thất Dạ.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook