Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2541
- San nhi, hảo hảo đánh xe cho tốt.
Thiết Thụ Ông phân phó đồ đệ mình.
- Sư phụ!
Nhìn thấy sư phụ sủng ái mình, hiện tại cũng muốn chính mình đánh xe, chuyện này làm cho Trầm Hiểu San cảm thấy thập phần ủy khuất, muốn cầu tình sư phụ.
Thiết Thụ Ông trầm giọng nói:
- Việc này quan hệ tới hưng suy của Thiết Thụ Môn chúng ta, nên đối đãi tốt với tiên sinh, nếu người nào không tôn kính, trục xuất sư môn.
Lúc này thần sắc Thiết Thụ Ông hết sức nghiêm túc, lời nói hết sức trịnh trọng.
Sư phụ rất sủng ái mình, Trầm Hiểu San cũng nhìn thấy thần thái sư phụ nghiêm trọng, hiện tại sư phụ đã lên tiếng, cho dù Trầm Hiểu San có bất mãn cũng phải nuốt vào bụng.
Nhưng mà Trầm Hiểu San đem oán khí của mình áp lên người Lý Thất Dạ, trong lòng hận Lý Thất Dạ nghiến răng nghiến lợi.
Trầm Hiểu San tức giận đến nghiến răng ngứa, nàng là đại đệ tử Thiết Thụ Môn lại đi đánh xe cho một tên ăn mày, cho dù nàng không phải một vị công chúa, nhưng ở Thiết Thụ Môn cũng được sủng ái như công chúa, hiện tại ngược lại tốt rồi, vậy mà đánh xe cho một tên phàm nhân.
Tuy Trầm Hiểu San tức giận đến nghiến răng ngứa, hận không thể đánh tên phàm nhân trước mặt này, nhưng nàng không dám không theo, sư phụ nàng trịnh trọng như thế, nàng không dám làm trái.
So với hai đồ đệ của mình, Thiết Thụ Ông cung kính hơn rất nhiều, hắn có việc cầu Lý Thất Dạ, hắn xem ra phàm nhân như Lý Thất Dạ có thể làm thay đổi Thiết Thụ Môn.
Cho nên Thiết Thụ Ông rất kỳ vọng vào Lý Thất Dạ, tuy Thiết Thụ Môn không dám khát vọng mình có thể làm lớn mạnh Thiết Thụ Môn như thế nào, nhưng ít ra hắn có thể tích lũy vốn liếng cho Thiết Thụ Môn, cho nên đây là nguyên nhân hắn cung kính với Lý Thất Dạ.
Mà Thiết Thụ Ông xem ra, Lý Thất Dạ chính là người giúp Thiết Thụ Môn cá vượt long môn.
Thiết Thụ Môn là tiểu môn tiểu phái trong Thanh Châu, có thể nói Thiết Thụ Môn bị xem nhẹ, toàn bộ Thiết Thụ Môn cũng chỉ có mấy ngàn đệ tử mà thôi, hơn nữa đạo hạnh cao nhất Thiết Thụ Môn chính là Thiết Thụ Ông.
Hắn là cường giả Đạo Vương, Thiết Thụ Ông đã là chưởng môn Thiết Thụ Môn, cũng là đệ nhất cao thủ của Thiết Thụ Môn. Mặc dù nói Thiết Thụ Ông là cường giả mạnh nhất Thiết Thụ Môn, hắn ở trong Thiết Thụ Môn và vung quận phủ rất có danh tiếng.
Nhưng hắn có thực lực Đạo Vương, không nói cả mười ba châu, cho dù phóng nhãn cả Thanh Châu hắn cũng không tính là cái gì, trong các đế thống tiên môn ở Thanh Châu, đệ tử Đạo Vương cũng chỉ là đệ tử bình thường mà thôi.
Ở phía tây Thanh Châu đều là địa bàn của Tề Lâm Đế gia, mà Thiết Thụ Môn chỉ là môn phái nhỏ trong rất nhiều môn phái nhỏ ở đây.
Hơn nữa tây phía tây tuy là địa bàn của Tề Lâm Đế gia, mà Thiết Thụ Môn nhỏ đến mức không có tư cách phụ thuộc Tề Lâm Đế gia, Thiết Thụ Môn nằm trong cương quốc dưới trướng Tề Lâm Đế gia, mà cương quốc này tên là Tây Đà quốc.
Mà Tây Đà quốc chỉ là một trong hơn ba trăm cương quốc bám vào Tề Lâm Đế gia, có thể nghĩ ranh giới của Thiết Thụ Môn nhỏ bé cỡ nào, cũng có thể nhìn ra Tề Lâm Đế gia khổng lồ bao nhiêu.
Xe ngựa do thần câu lôi kéo, tốc độ đi rất nhanh, ra khỏi hỏa thêu bích chạy nửa ngày là tới Thiết Thụ Môn.
Đến Thiết Thụ Môn, Thiết Thụ Ông cung kính mời Lý Thất Dạ vào trong Thiết Thụ Môn, an bài hắn trong tiểu viện khách quý trong môn phái.
Cao thấp Thiết Thụ Môn hết sức kỳ quái, vì cái gì chưởng môn lại cung kính với một tên phàm nhân? Có môn hạ đệ tử hết sức tò mò, thậm chí có đệ tử muốn hỏi Đại sư tỷ Trầm Hiểu San, lúc này Trầm Hiểu San tức giận một bụng nhưng không có trả lời.
Sau khi đi vào đại sảnh, Lý Thất Dạ đại mã kim đao ngồi xuống, vung tay lên, nói với Thiết Thụ Ông:
- Ngươi cần ta hỗ trợ, cứ lấy ra đi.
- Chuyện này....
Thiết Thụ Ông giật mình, nói ra:
- Tiên sinh đi xe mệt nhọc, không ngại nghỉ ngơi một chút, chờ tinh thần tiên sinh tốt bàn chuyện cũng không muộn, cũng không vội nhất thời."
Lý Thất Dạ nhìn hắn, chậm rãi nói ra:
- Như thế nào, ngươi cảm thấy ta không có năng lực kia sao?
- A, a, a, không, không, không phải.
Thiết Thụ Ông vội vàng nói:
- Lão hủ không có ý tứ này, nhưng mà tiên sinh mệt nhọc, không ngại nghỉ ngơi trong chốc lát.
- Không cần, lấy ra đi, nếu không phải chuyện khó gì, ta chỉ năm ba câu là giải quyết xong, cũng đừng lãng phí thời gian của ta.
Lý Thất Dạ khoát tay nói ra.
Thấy Lý Thất Dạ kiên trì như thế, Thiết Thụ Ông cũng không nói cái gì nữa, lập tức đi một lúc lâu, Thiết Thụ Ông ôm một cái hộp nhỏ tới, cái hộp nhỏ này khóa chặt và gia trì phong ấn qua..
Thần thái Thiết Thụ Ông rất cẩn thận, cũng thập phần ngưng trọng, thấy thần thái Thiết Thụ Ông như vậy có thể nhìn ra được, đồ vật trong hộp nhỏ chắc chắn bất phàm.
Thiết Thụ Ông mở hộp nhỏ ra, sau đó lấy một bức đồ án ra, hắn cẩn thận đặt ở trước mặt Lý Thất Dạ, sau đó nhẹ nhàng mở ra, nói:
- Tiên sinh, đồ án này ghi chép phù văn khó hiểu, thỉnh tiên sinh xem qua tìm hiểu ảo diệu trong đo,s
Nhìn thấy phù văn trên đồ án ly kỳ cổ quái, những phù văn này thác loạn không có quy luật, căn bản không thể xem hiểu ảo diệu trong đó, nhìn kỹ những phù văn này giống như lạc ấn trên hố trời, nhưng có phải hay không thì không ai biết rõ.
Lý Thất Dạ vừa nhìn thấy phù văn trên đồ án này, ánh mắt của hắn sáng ngời, lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Thiết Thụ Ông, chậm rãi nói ra:
- Ngươi có được thứ này từ chỗ nào?
Lúc này Lý Thất Dạ là một phàm nhân, nhưng mà ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào, Thiết Thụ Ông cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Nam tử trước mặt rõ ràng chỉ là phàm nhân, tay trói gà không chặt, nhưng ánh mắt của hắn lăng lệ, lập tức làm cho người ta sợ hãi, hai chân như nhũn ra, loại cảm giác này làm Thiết Thụ Ông không thể tin được, chính mình là cường giả Đạo Vương lại bị một phàm nhân hù sợ.
- Chuyện này...
Thiết Thụ Ông cười khan một tiếng, không tốt trả lời Lý Thất Dạ.
- Loại vật này không phải ngươi có thể có! Cũng không phải môn phái như Thiết Thụ Môn có khả năng có được!
Lý Thất Dạ lạnh giọng nói.
Lý Thất Dạ nhìn thẳng vào mình, trong lòng Thiết Thụ Ông sợ hãi, hắn đành phải nói:
- Không dối gạt tiên sinh, vật ấy xác thực không thuộc về Thiết Thụ Môn chúng ta, nó là từ nơi khác đưa tới. Ta có hảo hữu ở Tây Đà quốc, những phù văn này là ta từ chỗ Tây Đà quốc sao chép lại.
- Tây Đà quốc, cương quốc này cũng không có tư cách có được thứ này!
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói.
Lý Thất Dạ nói lời này làm Thiết Thụ Ông hoảng sợ, nói:
- Tiên sinh, tiên sinh làm sao biết?
- Tại sao ngươi tìm tới ta?
Lý Thất Dạ lãnh đạm nói:
- Đơn giản vì ngươi cân nhắc những lạc ấn ở hố trời kia, mà vì cái gì Chung Nam Thần Đế là Đại Đế đỉnh phong lại đi tới hố trời? Đồ vật trong đo không phải Thiết Thụ Môn hoặc là Tây Đà quốc có thể nghiên cứu thảo luận! Cho nên mới sao chép nó lại, không phải là của Thiết Thụ Môn, cũng không phải Tây Đà quốc có thể có được!Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thiết Thụ Ông phân phó đồ đệ mình.
- Sư phụ!
Nhìn thấy sư phụ sủng ái mình, hiện tại cũng muốn chính mình đánh xe, chuyện này làm cho Trầm Hiểu San cảm thấy thập phần ủy khuất, muốn cầu tình sư phụ.
Thiết Thụ Ông trầm giọng nói:
- Việc này quan hệ tới hưng suy của Thiết Thụ Môn chúng ta, nên đối đãi tốt với tiên sinh, nếu người nào không tôn kính, trục xuất sư môn.
Lúc này thần sắc Thiết Thụ Ông hết sức nghiêm túc, lời nói hết sức trịnh trọng.
Sư phụ rất sủng ái mình, Trầm Hiểu San cũng nhìn thấy thần thái sư phụ nghiêm trọng, hiện tại sư phụ đã lên tiếng, cho dù Trầm Hiểu San có bất mãn cũng phải nuốt vào bụng.
Nhưng mà Trầm Hiểu San đem oán khí của mình áp lên người Lý Thất Dạ, trong lòng hận Lý Thất Dạ nghiến răng nghiến lợi.
Trầm Hiểu San tức giận đến nghiến răng ngứa, nàng là đại đệ tử Thiết Thụ Môn lại đi đánh xe cho một tên ăn mày, cho dù nàng không phải một vị công chúa, nhưng ở Thiết Thụ Môn cũng được sủng ái như công chúa, hiện tại ngược lại tốt rồi, vậy mà đánh xe cho một tên phàm nhân.
Tuy Trầm Hiểu San tức giận đến nghiến răng ngứa, hận không thể đánh tên phàm nhân trước mặt này, nhưng nàng không dám không theo, sư phụ nàng trịnh trọng như thế, nàng không dám làm trái.
So với hai đồ đệ của mình, Thiết Thụ Ông cung kính hơn rất nhiều, hắn có việc cầu Lý Thất Dạ, hắn xem ra phàm nhân như Lý Thất Dạ có thể làm thay đổi Thiết Thụ Môn.
Cho nên Thiết Thụ Ông rất kỳ vọng vào Lý Thất Dạ, tuy Thiết Thụ Môn không dám khát vọng mình có thể làm lớn mạnh Thiết Thụ Môn như thế nào, nhưng ít ra hắn có thể tích lũy vốn liếng cho Thiết Thụ Môn, cho nên đây là nguyên nhân hắn cung kính với Lý Thất Dạ.
Mà Thiết Thụ Ông xem ra, Lý Thất Dạ chính là người giúp Thiết Thụ Môn cá vượt long môn.
Thiết Thụ Môn là tiểu môn tiểu phái trong Thanh Châu, có thể nói Thiết Thụ Môn bị xem nhẹ, toàn bộ Thiết Thụ Môn cũng chỉ có mấy ngàn đệ tử mà thôi, hơn nữa đạo hạnh cao nhất Thiết Thụ Môn chính là Thiết Thụ Ông.
Hắn là cường giả Đạo Vương, Thiết Thụ Ông đã là chưởng môn Thiết Thụ Môn, cũng là đệ nhất cao thủ của Thiết Thụ Môn. Mặc dù nói Thiết Thụ Ông là cường giả mạnh nhất Thiết Thụ Môn, hắn ở trong Thiết Thụ Môn và vung quận phủ rất có danh tiếng.
Nhưng hắn có thực lực Đạo Vương, không nói cả mười ba châu, cho dù phóng nhãn cả Thanh Châu hắn cũng không tính là cái gì, trong các đế thống tiên môn ở Thanh Châu, đệ tử Đạo Vương cũng chỉ là đệ tử bình thường mà thôi.
Ở phía tây Thanh Châu đều là địa bàn của Tề Lâm Đế gia, mà Thiết Thụ Môn chỉ là môn phái nhỏ trong rất nhiều môn phái nhỏ ở đây.
Hơn nữa tây phía tây tuy là địa bàn của Tề Lâm Đế gia, mà Thiết Thụ Môn nhỏ đến mức không có tư cách phụ thuộc Tề Lâm Đế gia, Thiết Thụ Môn nằm trong cương quốc dưới trướng Tề Lâm Đế gia, mà cương quốc này tên là Tây Đà quốc.
Mà Tây Đà quốc chỉ là một trong hơn ba trăm cương quốc bám vào Tề Lâm Đế gia, có thể nghĩ ranh giới của Thiết Thụ Môn nhỏ bé cỡ nào, cũng có thể nhìn ra Tề Lâm Đế gia khổng lồ bao nhiêu.
Xe ngựa do thần câu lôi kéo, tốc độ đi rất nhanh, ra khỏi hỏa thêu bích chạy nửa ngày là tới Thiết Thụ Môn.
Đến Thiết Thụ Môn, Thiết Thụ Ông cung kính mời Lý Thất Dạ vào trong Thiết Thụ Môn, an bài hắn trong tiểu viện khách quý trong môn phái.
Cao thấp Thiết Thụ Môn hết sức kỳ quái, vì cái gì chưởng môn lại cung kính với một tên phàm nhân? Có môn hạ đệ tử hết sức tò mò, thậm chí có đệ tử muốn hỏi Đại sư tỷ Trầm Hiểu San, lúc này Trầm Hiểu San tức giận một bụng nhưng không có trả lời.
Sau khi đi vào đại sảnh, Lý Thất Dạ đại mã kim đao ngồi xuống, vung tay lên, nói với Thiết Thụ Ông:
- Ngươi cần ta hỗ trợ, cứ lấy ra đi.
- Chuyện này....
Thiết Thụ Ông giật mình, nói ra:
- Tiên sinh đi xe mệt nhọc, không ngại nghỉ ngơi một chút, chờ tinh thần tiên sinh tốt bàn chuyện cũng không muộn, cũng không vội nhất thời."
Lý Thất Dạ nhìn hắn, chậm rãi nói ra:
- Như thế nào, ngươi cảm thấy ta không có năng lực kia sao?
- A, a, a, không, không, không phải.
Thiết Thụ Ông vội vàng nói:
- Lão hủ không có ý tứ này, nhưng mà tiên sinh mệt nhọc, không ngại nghỉ ngơi trong chốc lát.
- Không cần, lấy ra đi, nếu không phải chuyện khó gì, ta chỉ năm ba câu là giải quyết xong, cũng đừng lãng phí thời gian của ta.
Lý Thất Dạ khoát tay nói ra.
Thấy Lý Thất Dạ kiên trì như thế, Thiết Thụ Ông cũng không nói cái gì nữa, lập tức đi một lúc lâu, Thiết Thụ Ông ôm một cái hộp nhỏ tới, cái hộp nhỏ này khóa chặt và gia trì phong ấn qua..
Thần thái Thiết Thụ Ông rất cẩn thận, cũng thập phần ngưng trọng, thấy thần thái Thiết Thụ Ông như vậy có thể nhìn ra được, đồ vật trong hộp nhỏ chắc chắn bất phàm.
Thiết Thụ Ông mở hộp nhỏ ra, sau đó lấy một bức đồ án ra, hắn cẩn thận đặt ở trước mặt Lý Thất Dạ, sau đó nhẹ nhàng mở ra, nói:
- Tiên sinh, đồ án này ghi chép phù văn khó hiểu, thỉnh tiên sinh xem qua tìm hiểu ảo diệu trong đo,s
Nhìn thấy phù văn trên đồ án ly kỳ cổ quái, những phù văn này thác loạn không có quy luật, căn bản không thể xem hiểu ảo diệu trong đó, nhìn kỹ những phù văn này giống như lạc ấn trên hố trời, nhưng có phải hay không thì không ai biết rõ.
Lý Thất Dạ vừa nhìn thấy phù văn trên đồ án này, ánh mắt của hắn sáng ngời, lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Thiết Thụ Ông, chậm rãi nói ra:
- Ngươi có được thứ này từ chỗ nào?
Lúc này Lý Thất Dạ là một phàm nhân, nhưng mà ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào, Thiết Thụ Ông cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Nam tử trước mặt rõ ràng chỉ là phàm nhân, tay trói gà không chặt, nhưng ánh mắt của hắn lăng lệ, lập tức làm cho người ta sợ hãi, hai chân như nhũn ra, loại cảm giác này làm Thiết Thụ Ông không thể tin được, chính mình là cường giả Đạo Vương lại bị một phàm nhân hù sợ.
- Chuyện này...
Thiết Thụ Ông cười khan một tiếng, không tốt trả lời Lý Thất Dạ.
- Loại vật này không phải ngươi có thể có! Cũng không phải môn phái như Thiết Thụ Môn có khả năng có được!
Lý Thất Dạ lạnh giọng nói.
Lý Thất Dạ nhìn thẳng vào mình, trong lòng Thiết Thụ Ông sợ hãi, hắn đành phải nói:
- Không dối gạt tiên sinh, vật ấy xác thực không thuộc về Thiết Thụ Môn chúng ta, nó là từ nơi khác đưa tới. Ta có hảo hữu ở Tây Đà quốc, những phù văn này là ta từ chỗ Tây Đà quốc sao chép lại.
- Tây Đà quốc, cương quốc này cũng không có tư cách có được thứ này!
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói.
Lý Thất Dạ nói lời này làm Thiết Thụ Ông hoảng sợ, nói:
- Tiên sinh, tiên sinh làm sao biết?
- Tại sao ngươi tìm tới ta?
Lý Thất Dạ lãnh đạm nói:
- Đơn giản vì ngươi cân nhắc những lạc ấn ở hố trời kia, mà vì cái gì Chung Nam Thần Đế là Đại Đế đỉnh phong lại đi tới hố trời? Đồ vật trong đo không phải Thiết Thụ Môn hoặc là Tây Đà quốc có thể nghiên cứu thảo luận! Cho nên mới sao chép nó lại, không phải là của Thiết Thụ Môn, cũng không phải Tây Đà quốc có thể có được!Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook