• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Dạy Baba Phản Diện Làm Người (1 Viewer)

  • Chương 19: Không cứu nổi, chờ chết đi!

Hoắc Tiểu Tiểu rất tức giận!

Cũng không biết đời trước cô hủy diệt trái đất hay là không đỡ ông cụ nào đó ngã xuống mà đời này phải giày vò cô như thế, phát cho cô một ông bố như thế.

Đó là tiếng người sao?

Đó là việc làm của con người sao?

Lấy dây dắt chó để dắt cô? Không có dây giữ người sao!

Xem cô là chó mà dắt à!

Cô là chó, thế Hoắc Tùy Thành là gì?

Chó bố sao?!

Hoắc Tiểu Tiểu phẫn nộ nhìn Hoắc Tùy Thành, mắt trừng lên như chuông đồng, b ắn ra sự khôn khéo như tia chớp, cô đưa tay hất một cái, dây thừng dẫn dắt trên tay biến thành một gợn sóng, cong lại như con rắn mà lay động về phía cổ tay Hoắc Tùy Thành.

Nhưng bởi vì cô người nhỏ sức lực không đủ lên gợn sóng lắng lại ở giữa đường, không đến gần Hoắc Tùy Thành được một chút nào.

Hoắc Tùy Thành cũng không nghĩ tới sợi dây mà mình tiện tay lấy vậy mà lại cùng một kiểu dáng, màu sắc với dây dắt chó của cô gái trước mặt.

Nhìn đôi mắt trừng lên giống như chuông đồng của Hoắc Tiểu Tiểu, anh liền biết có giải thích thế nào thì tiểu quỷ thù dai này cũng sẽ không nghe.

Trong lòng nó đã nhận định rằng mình coi nó là chó.

“Bố vì sao!” Hoắc Tiểu Tiểu chỉ dây thừng dẫn dắt trên tay mình, tức giận đến mức nổi trận lôi đình: “Mở ra!”

Chỗ này chính là bãi cát ở bờ biển, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, thả dây dẫn ra, nó vắt chân lên cổ chạy lung tung thì nguy hiểm cỡ nào?

Hoắc Tùy Thành không hề nghĩ ngợi liền không thương tiếc gì mà từ chối yêu cầu này: “Không được, mở ra thì đi về.”

“...”

Cách đó từ ba đến năm mét, cô gái dắt Golden tới gần.

“Gâu gâu ----”

Golden ôn hòa thuần hậu hướng về phía Hoắc Tiểu Tiểu kêu lên.

Trước mặt Golden khổng lồ, Hoắc Tiểu Tiểu cao tới đỉnh đầu nó, hình thể hoàn toàn khác nhau.

Golden vừa kêu lên, thân thể Hoắc Tiểu Tiểu liền cứng lại.

Vù một tiếng, cô bước một bước dài, chạy về phía sau với vẻ mặt hoảng sợ, ôm lấy đùi Hoắc Tùy Thành một cách chuẩn xác, đề phòng nhìn quái vật Golden khổng lồ trước mặt, hai cái chân nhỏ của cô đang run lên một cách rõ ràng.

Cô sợ nhất chính là chó, không sủa còn tốt, sủa lớn như vậy, hồn của cô suýt chút nữa bay đi rồi, không tè ra quần đã là sự dũng cảm cuối cùng của cô rồi.

Đợi đã ----

Hoắc Tiểu Tiểu lặng lẽ sờ lên quần của mình.

Khô ráo.

Không có nước tiểu.

Cô thở phào nhẹ nhõm, yên tâm rồi.

Người phụ nữ mặc váy đỏ kéo dây dắt chó, thấp giọng khiển trách Golden, đồng thời tràn đầy áy náy mà xin lỗi Hoắc Tùy Thành: “Ngại quá, Tiểu Kim bị tôi làm hư rồi, thấy người lạ liền sủa, con gái anh không bị dọa sợ chứ?”

“Gâu gâu gâu gâu ----”

Golden không nghe lời một lần nữa hướng về phía Hoắc Tiểu Tiểu điên cuồng sủa, thậm chí còn muốn xông về phía Hoắc Tiểu Tiểu.

Sức lực của cô gái kia nhỏ, bàn tay nắm lấy dây dắt chó mơ hồ có chút cố sức.

Golden vừa sủa, Hoắc Tiểu Tiểu nhớ lại sự hoảng sợ lúc trước khi bị chó rượt năm dặm đường, cô ôm đùi Hoắc Tùy Thành, run rẩy kịch liệt hơn.

“Cô… cô còn không mau dắt nó đi, cô không nhìn thấy… nhìn thấy… chân của cháu đều đang phát run sao!”

“Ngại quá,” Cô gái liên tục nói xin lỗi, khiển trách Golden: “Tiểu Kim! Không được sủa lung tung!”

Hoắc Tùy Thành khom người ôm Hoắc Tiểu Tiểu vào trong lòng rồi lui lại hai bước.

Hoắc Tiểu Tiểu run lẩy bẩy ôm chặt cổ Hoắc Tùy Thành, không chịu quay đầu.

Cảm nhận được thân thể Tiểu Tiểu run rẩy, Hoắc Tùy Thành nhíu mày, một chút kinh diễm nơi đáy mắt lập tức tiêu tan, anh vuốt v e tấm lưng đang run rẩy của Tiểu Tiểu, giọng điệu cũng không quá hữu hảo mà chất vấn: “Nơi này là bãi biển riêng, cô vào bằng cách nào?”

Hoắc Tùy Thành thấy cô gái trước mặt này có chút quen mắt, anh có chút ấn tượng, hình như là đã thấy ở đây đó, nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì lại không có bất cứ hồi ức gì liên quan tới cô gái trước mặt.

Vẻ mặt xấu hổ trên mặt cô gái dần dần dày đặc: “Chào anh, tôi tên là Tô Nguyên Thanh, thật sự rất xin lỗi, tôi không biết nơi này là bãi biển riêng, tôi bị Tiểu Kim kéo tới từ bãi biển bên cạnh, không có ý quấy rầy hai người, bây giờ tôi đi ngay.”

Chiếc váy màu đỏ này vô cùng nổi bật giữa biển cả mênh mông rộng lớn và núi non tươi tốt ở phía sau.

Dáng dấp Tô Nguyên Thanh thanh thuần xinh đẹp, mặc váy màu đỏ cũng không làm vẻ thanh thuần kia giảm đi một chút nào, ngược lại là càng khiến người ta kinh diễm.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cằm nhọn, gió biển thổi vào, mái tóc dài hỗn loạn trượt bên quai hàm, khoảnh khắc rũ mi khiếp đảm khiến cho người ta có loại thương tiếc, thấy mà yêu.

Tô Nguyên Thanh?

Anh nhạy cảm nhớ tới trước kia lúc ở hội sở Ung Hòa, cái tên này từng xuất hiện trong lời nói của quản lý.

Ngày đó, người ngoài không thể đi vào sân phòng riêng, mà Tô Nguyên Thanh này lại có thể tiến vào một cách công khai, lại vừa vặn gặp được Tiểu Tiểu lẻ loi một mình.

Hôm nay lại là một người một chó xông vào bãi biển riêng.

Hành động của hai lần này chứa ý tứ sâu xa.

Trùng hợp như vậy?

Hoắc Tùy Thành không tin.

Anh không phản ứng lại Tô Nguyên Thanh, ôm Tiểu Tiểu xoay người rời đi.

Tô Nguyên Thanh không hiểu, đồng thời hướng về phía bóng lưng anh lo lắng kêu lên: “Tôi thật sự không cố ý xông tới!”

Lúc Hoắc Tùy Thành ở dốc núi xa xa quay người, khóe mắt anh liếc nhìn bóng đỏ trên bờ cát kia.

Cảm giác đã từng quen biết càng rõ ràng hơn.

Anh nhớ ra rồi.

Có lẽ là trước kia anh đã từng nhìn thấy Tô Nguyên Thanh.

Lần trước trong tiệc rượu, Tô Nguyên Thanh cũng mặc trang phục màu đỏ, ở trong vườn hoa.

Chỉ có điều là lúc ấy, anh nhận được cuộc gọi của Hoắc lão tiên sinh, Tiểu Tiểu bị bệnh nằm viện nên mới rời khỏi tiệc rượu.

Quá tam ba bận, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy.

Anh quay người đưa ánh mắt về phía cách đó không xa, hai vệ sĩ từ sau tảng đá ngầm đi ra, anh cho hai tên vệ sĩ một chữ: “Tra.”

Dần dần đi xa, lúc này Hoắc Tiểu Tiểu dám ngóc đầu dậy từ vai của Hoắc Tùy Thành, lặng lẽ nhìn thoáng qua cô gái còn ở bãi cát bị vệ sĩ vặn hỏi.

Vừa rồi cô quá sợ hãi nên không chú ý đến, bây giờ mới kịp phản ứng lại, cô gái này lại chính là Tô Nguyên Thanh. Người phụ nữ làm ông bố khốn kiếp say mê đến choáng váng đầu óc.

Có điều phản ứng vừa rồi của bố cô cũng rất có ý tứ.

Người phụ nữ xinh đẹp như vậy mà lại không chút động lòng nào, càng không thương hương tiếc ngọc mà bảo vệ sĩ vặn hỏi cô ta?

Kỳ lạ, sao đột nhiên lại đổi tính rồi?

Ánh mắt cô chạm đến dây dẫn trên tay mình, lửa giận bị Golden dọa cho tắt mất của Hoắc Tiểu Tiểu một lần nữa cháy hừng hực.

Trận này, cô nhất định phải lấy lại!

Cô đá đá Hoắc Tùy Thành, ra hiệu để bố thả mình xuống.

Cô được thả xuống trên mặt đất bằng.

Vừa chạm đất, Hoắc Tiểu Tiểu nhanh chóng chạy đến phía trước Hoắc Tùy Thành, kéo dây dẫn, hưng phấn hô lên: “Bố! Đi!”

Hoắc Tùy Thành biết cô ‘ôm hận trong lòng’ vì mình dùng dây dẫn cùng kiểu với dây dắt chó, anh không so đo với trẻ con, chỉ nói một câu: “Con Golden vừa rồi trên bãi cát hình như cũng ở phía trước kéo người chạy.”

“...” Hoắc Tiểu Tiểu uất ức: “Con muốn… con muốn nói cho ông nội biết, bố… bố…”

“Muốn nói chuyện với ông nội?” Hoắc Tùy Thành cười rồi sờ lên gáy của cô: “Phong cảnh chỗ này quả thật không tệ, ngày đầu tiên vừa tới giải sầu con liền tốt rồi, sau này về nhà bố mời thêm gia sư cho con.”

Hoắc Tiểu Tiểu im lặng.

Vì không muốn tiếp tục học với gia sư mà cô đã giả ngu rất lâu rồi, biểu hiện giống với một đứa trẻ hai tuổi bình thường, cơ bản là không nói chuyện với người khác.

Nếu như cô tìm ông nội để cáo trạng tố khổ, miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt thì chẳng phải là chứng tỏ mình đã tốt rồi sao?

Âm hiểm!

Xảo trá!

Lòng dạ sâu!

Tâm cơ nặng!

Không từ thủ đoạn!

Một tay che trời!

Cứu vớt ông bố này?

Trùm phản diện cực kỳ hung ác, ngay cả con gái mình mà cũng không tha thì cứu với vớt cái gì!

Không cứu nổi, chờ chết đi!

Hoắc Tiểu Tiểu càng tự bế hơn.

Cô rầu rĩ không vui đi theo Hoắc Tùy Thành trở về biệt thự, Hoắc lão tiên sinh kinh ngạc vì sao hai người sao lại về nhanh như vậy.

Hoắc Tùy Thành cười nói: “Tiểu Tiểu mệt rồi nên quay về.”

Ánh mắt u oán của Hoắc Tiểu Tiểu nhìn qua ông bố nhà mình.

Bố không được thì đừng nói là con không được.

“Mệt rồi thì chúng ta đi nghỉ, nghỉ ngơi tốt rồi ngày mai lại ra ngoài chơi, có được không?”

Hoắc Tiểu Tiểu rưng rưng gật đầu, sự tủi thân nơi đáy mắt sắp tràn ra rồi.

“Làm sao vậy? Ai bắt nạt cháu gái bảo bối của ông?”

Hoắc Tiểu Tiểu im lặng nhìn về phía Hoắc Tùy Thành.

Cô cấp bách hy vọng ông nội có thể thay cô mắng ông bố khốn kiếp này một trận!

Hoắc Tùy Thành không nhanh không chậm mà giải thích: “Ở bãi biển có một cô gái dắt một con chó, làm nó sợ hãi.”

“Bị dọa sợ rồi?” Hoắc lão tiên sinh đau lòng mà sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu: “Không sao không sao, một con chó mà thôi, có ông nội đây, không sợ.”

Hoắc Tiểu Tiểu rất hưởng thụ sự từ ái của Hoắc lão tiên sinh, cô cũng ở trong lòng hào phóng bày tỏ tha thứ cho Hoắc Tùy Thành.

Hoắc lão tiên sinh dỗ dành xong thì quay người dặn dò Hoắc Tùy Thành: “Ở đây không có nôi, buổi tối Tiểu Tiểu ngủ với con, đừng ngủ say quá, ban đêm chú ý một chút.”

Hoắc Tùy Thành gật đầu đáp lời.

Đi đường mệt mỏi, cả buổi chiều lão tiên sinh đều tự nhốt mình trong phòng nghỉ ngơi, đã dặn dò không cho người khác quấy rầy.

Hoắc Tùy Thành ở thư phòng không biết là bận rộn cái gì.

Hoắc Tiểu Tiểu thì được dì Triệu lên lầu trên của biệt thự.

Ở sân thượng tại lầu ba, tầm nhìn rất tốt, có thể ngắm biển cả ở xa xa không sót cái gì.

Đúng là một nơi tốt để giải sầu.

Chiều hôm dần buông xuống, mặt trời màu quýt nhuộm đẫm đường chân trời, rồi từ từ chìm xuống mặt biển, nhường chỗ cho vầng trăng non lơ lửng giữa bầu trời.

Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào bên cửa sổ nhìn vầng trăng sáng treo trên bờ biển, hài lòng đến mức quên hết cả phiền não.

Buổi tối bên biển rất dễ chịu, gió thổi hiu hiu, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ cuồn cuộn.

Hoắc Tùy Thành đẩy cửa đi vào, nhìn thấy đứa trẻ ghé vào bên cửa sổ đón gió biển, sợ cô bị bệnh, anh ôm lấy cô rồi đóng cửa sổ lại: “Đi ngủ.”

Bởi vì chuyện ngày hôm nay mà tạm thời Hoắc Tiểu Tiểu vẫn không muốn nói chuyện với bố.

“Không ngủ!”

“Vừa rồi dì Triệu nói với bố, mỗi lúc trời tối trước khi ngủ dì ấy đều sẽ kể chuyện cho con nghe, muốn nghe không?”

Kể chuyện?

Hoắc Tiểu Tiểu liếc qua.

Bố biết kể chuyện?

Hoắc Tiểu Tiểu không tin tưởng ông bố nhà mình cho lắm.

“Nào, bố kể chuyện cho con nghe, kể chuyện xong chúng ta liền đi ngủ.”

Hoắc Tiểu Tiểu do dự ba giây, cuối cùng vẫn bò tới.

Đương nhiên, nếu như cô sớm biết Hoắc Tùy Thành kể chuyện gì thì cô tuyệt đối sẽ không do dự.

Hoắc Tùy Thành từ nhỏ đến lớn chưa từng được ai kể chuyện cho, anh tìm kiếm trong đầu một lát: “Bố kể cho con nghe câu chuyện người nông dân và con rắn.”

“Ngày xưa có một người nông dân, nhặt được một con rắn lạnh đến cứng ngắc ở ven đường…”

Hoắc Tiểu Tiểu ngáp một cái, thật là một câu chuyện quê mùa.

“Thế là ông ấy mang con rắn về nhà, làm một bữa rắn ngon lành.”

“?”

Cái ngáp của Hoắc Tiểu Tiểu dừng giữa không trung, trên mặt là một dấu chấm hỏi to đùng.

Còn chưa kịp nhận ra không đúng chỗ nào liền nghe thấy Hoắc Tùy Thành nói tiếp: “Nhưng rất nhiều loài rắn đều có độc, sau khi người nông dân ăn xong thì trúng độc chết, trước khi chết người nông dân nói, bởi vì ăn một con rắn độc đáng thương liền nhận lấy báo ứng như thế này. Con biết câu chuyện này nói cho chúng ta biết đạo lý gì không?”

“???” Đầu Hoắc Tiểu Tiểu đầy dấu chấm hỏi, vẻ mặt mờ mịt, không hiểu gì cả.

“Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, đừng ăn thịt rắn, đặc biệt là rắn hoang dã gặp phải trên đường, có độc, nhớ rõ chưa?”

Cỏ* (Một loại thực vật).

*Tác giả chơi chữ đồng âm, “mẹ nó” trong tiếng Trung phát âm giống từ “cỏ”.

Trong lúc nhất thời, Hoắc Tiểu Tiểu không biết hình dung sự rung động trong lòng mình như thế nào.

Đợi đã ---

Để cô giải thích. Câu chuyện người nông dân và con rắn, cuối cùng người nông dân quả thực chết rồi, nhưng mà hình như cô lại nghe nói là bị rắn cắn chết mà không phải là do ăn rắn độc mà chết?

Ồ… người nông dân hình như cũng đúng là bị rắn độc chết.

Bố cô nói như vậy dường như cũng không sai, có chút đạo lý, cũng không tính là bịa chuyện.

Đây, đây là câu chuyện người nông dân và con rắn?

Đỉnh.

Quá đỉnh*.

Đỉnh của chóp**.

*Nguyên văn là 天秀: Là một từ phổ biến trên mạng, ý nghĩa phổ biến là ca ngợi ai đó tuyệt vời, đỉnh, xuất sắc.

**Nguyên văn là 造化神钟秀: Là một câu thơ được lấy trong bài thơ “Vọng Nhạc” của Đỗ Phủ. Có thể hiểu là tinh hoa của tự nhiên kết tinh thành.

Quả thật làm cho người ta nhìn mà than thở.

Hay cho một câu chuyện người nông dân và con rắn.

Cứ mở miệng là ăn nói hàm hồ.

Bố ơi, không hổ là bố!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom