-
Chương 105: C105: Ngoại truyện 27theo đuổi
Hoắc Tiểu Tiểu về đến nhà đã là mười một giờ đêm, lúc trước bố cô không cho phép cô buổi tối ở bên ngoài sau chín giờ rưỡi, hễ cô về nhà muộn thì nhất định sẽ bị bố cô xách tới thư phòng nói một trận.
Nhưng lúc cô ở công ty tăng ca, cô đã gửi tin nhắn phải tăng ca cho Hoắc Tùy Thành, hơn nữa quan trọng nhất chính là cô trưởng thành rồi, giờ giới nghiêm này cũng không thể tính nữa nhỉ?
Nghĩ vậy, Hoắc Tiểu Tiểu ưỡn thẳng sống lưng đi lên lầu.
Cô vừa mới đi tới đầu cầu thang lầu ba liền thấy bố cô từ trong thư phòng đi ra, trên người còn mặc áo sơ mi đen, thắt cà vạt, rõ ràng là còn chưa rửa mặt nghỉ ngơi, đứng phía xa nhìn cô.
“Tăng ca đến bây giờ?”
“Không có, tám giờ là đi rồi, buổi tối ăn bữa cơm với Dịch Khiêm và Lục Tĩnh Nhất.” Hoắc Tiểu Tiểu hỏi bố mình: “Bố, sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Muộn như vậy mới về, bố có từng nói…”
“Bố, con đã thành niên rồi, người trưởng thành có bạn bè của mình, có vòng xã giao của mình, về nhà muộn không phải là rất bình thường sao? Bố ơi, bố còn thường xuyên trời Nam đất Bắc, bay khắp nơi, có khi mấy tháng cũng không về, lúc này mới mấy giờ, con cảm thấy bố nên hủy bỏ giờ giới nghiêm đi, dù sao con cũng trưởng thành rồi, bố thấy sao?”
Trước cửa thư phòng, Hoắc Tùy Thành trong lúc nhất thời không lên tiếng, Hoắc Tiểu Tiểu cũng không nhìn thấy nét mặt của bố, nhưng hậu tri hậu giác thấy lời này của mình có vẻ như đang tranh cãi, cô chậm rãi cúi đầu: “Bố ơi, con xin lỗi, sau này con sẽ về sớm một chút.”
Khoảng cách quá xa, Hoắc Tùy Thành thở dài một tiếng rất nhỏ, đến mức không đủ để nghe thấy, Hoắc Tiểu Tiểu không nghe được, cô chỉ nghe Hoắc Tùy Thành nói: “Con nói đúng, con đã lớn rồi, bố không nên hà khắc với con giống như khi còn bé, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Hoắc Tiểu Tiểu còn muốn nói điều gì đó, Hoắc Tùy Thành đã quay người trở về phòng.
“...” Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, tối nay bố cô nói hơi ít, lúc trước không có như vậy, có lần nào mà bố cô không nói cô đến mức cô á khẩu không trả lời được?
Trở về phòng, sau khi tắm xong, Hoắc Tiểu Tiểu bật máy tính lên.
Nhìn bản vẽ thiết kế mà mình làm ở công ty, cô rơi vào trầm tư.
Một vài bức tranh cô vẽ lung tung lúc nhỏ vẫn còn được treo trong thư phòng và phòng ngủ của bố cô, được người ta nhắm mắt tán thưởng là có thiên phú. Được người ta tâng bốc quá nhiều, tài năng cũng từ từ tăng lên, cho nên năm đó cô ra nước ngoài học chính là học chuyên ngành mỹ thuật.
Sau đó đi thăm vô số công trình kiến trúc xuất, sắc hùng vĩ ở nước ngoài, cô nảy sinh ý nghĩ muốn làm một nhà thiết kế kiến trúc. Cô tiền trảm hậu tấu, ở sau lưng bố cô đổi chuyên ngành, bị mắng một trận rồi cũng không đề cập tới chuyện này nữa.
Mười hai giờ rưỡi đêm, Hoắc Tùy Thành từ trong thư phòng đi ra, lúc đi ngang qua phòng Hoắc Tiểu Tiểu, anh nhìn thấy ở cửa phòng lộ ra ánh đèn, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, rất nhanh cửa phòng đã bị kéo ra, Hoắc Tiểu Tiểu ở bên trong cánh cửa nhìn anh: “Bố, sao vậy?”
Con gái lớn rồi, có sự riêng tư của mình, có rất nhiều chỗ không tiện, người làm bố cũng không thể tùy ý ra vào.
Hoắc Tùy Thành cũng đứng ở cửa, hỏi cô: “Đã trễ thế này rồi, sao còn chưa nghỉ ngơi?”
“Công việc của con còn chưa làm xong, phải giao trước giờ đi làm ngày mai, xong ngay thôi.”
Thấy là công việc, Hoắc Tùy Thành nhìn thoáng qua bên trong, ánh sáng màn hình máy tính đặt trên bàn sách chiếu trên cửa sổ sát đất, anh không nói gì: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng, bố ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu đóng cửa lại.
Hoắc Tùy Thành đứng ở cửa, sau khi im lặng một lát thì quay người trở về phòng.
- --
Tối hôm qua bởi vì công việc mà Hoắc Tiểu Tiểu ngủ muộn, buổi sáng đồng hồ báo thức trong điện thoại vang lên, cô lại tắt đi, lại mơ màng nằm xuống, mở mắt ra lần nữa đã là nửa tiếng sau, nhìn thời gian, hồn suýt nữa bay mất.
Trải qua hai ngày đi làm này, cô xem như là đã lần mò được đường đến công ty.
Đừng nghĩ đến chuyện bắt xe, giờ cao điểm buổi sáng hoàn toàn không bắt được xe, xe buýt thì đông, tàu điện ngầm thì chen chúc, muốn không đến muộn thì ít nhất cô phải thức dậy đi làm sớm hơn bố cô nửa tiếng.
Đây là một thử thách lớn đối với những người không thể dậy sớm.
Sau này tìm cơ hội ở Nhất Phẩm Lan Đình là được rồi, Hoắc Tiểu Tiểu vừa rửa mặt vừa nghĩ, chỗ đó ở trung tâm thành phố, cũng gần công ty, đoạn đường tầm mười phút, rất khả thi.
Sau khi rửa mặt, cô tùy tiện thay đồ rồi chạy xuống lầu.
“Ông nội, bố, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, sao hôm nay thức dậy trễ thế?”
“Tối hôm qua bận làm thiết kế một đêm, dì Triệu, lấy cho con hai trái trứng gà, con ăn trên đường.”
Hoắc lão tiên sinh nghe xong thì không vui: “Không phải là còn sớm sao? Ngồi xuống ăn cơm đàng hoàng.”
“Không ăn đâu, ông nội không biết đâu, buổi sáng rất khó bắt taxi, con lại không chen lên xe buýt được, dễ đến trễ.”
“Vậy thì lái xe đi.”
“Không được!” Hoắc Tiểu Tiểu nhân lúc dì Triệu lấy trứng gà cho cô, cô bưng ly sữa lên, đổ vào miệng: “Xe trong nhà làm sao lái ra ngoài được, vừa đến công ty là lộ tẩy, không được, không được.”
Hoắc lão tiên sinh đè cô lại: “Vậy đợi chút nữa ngồi xe bố con đến công ty, kịp mà, sẽ không đến trễ.”
“Vậy thì càng không được, bố nói rồi, không thể để người trong công ty biết thân phận của con, nếu không sẽ ngừng thẻ tín dụng của con.”
Hoắc lão tiên sinh nhìn về phía Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tùy Thành đạm nhiên gật đầu.
Ông cụ đau lòng cho cháu gái: “Vậy thì buổi sáng cũng không thể ăn ít như vậy được.”
“Ông nội, không sao, nhiêu đây là đủ rồi.” Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: “Bố, nếu không trong khoảng thời gian này con đến Nhất Phẩm Lan Đình ở nhé, chỗ ấy gần công ty.”
Hoắc Tùy Thành từ chối: “Không được.”
Hoắc lão tiên sinh cũng lắc đầu: “Như vậy sao được? Ở đó ai chăm sóc con?”
Dì Triệu cầm hai trái trứng gà và hộp cơm tiện lợi cho cô: “Con ở Nhất Phẩm Lan Đình thì sau này không được ăn cơm dì Triệu làm nữa.”
“Vậy… bố mua cho con chiếc Scooter* đi? Không cần quá đắt, hơn hai mươi vạn là được.”
*Scooter còn được gọi là xe lười dùng để chỉ phương tiện đi lại và các công cụ phụ trợ cho mục đích di chuyển, ở Trung Quốc đôi khi có thể dùng để chỉ ô tô, xe đạp điện, xe máy điện, xe cân bằng tự động 2 bánh và xe cân bằng một bánh.
“Bố cho người đi mua.”
“Cảm ơn bố.”
Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu nhận lấy bữa sáng và hộp cơm dì Triệu chuẩn bị cho cô rồi suốt ruột ra cửa.
Hoắc Tiểu Tiểu vừa đi, Hoắc Tùy Thành cũng không ăn nữa.
“Bố, con đến công ty.”
“Đi đi.”
Hoắc Tùy Thành và Hoắc Tiểu Tiểu chân trước, chân sau đi ra ngoài, xe dừng ở cửa ra vào, anh lên xe rồi rời khỏi Hoắc Công Quán, lúc rẽ vào một giao lộ ở đường lớn, tài xế tinh mắt, nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu đứng trước trạm dừng xe buýt cách đó không xa.
“Hoắc tiên sinh, là Hoắc tiểu thư.”
Hoắc Tùy Thành nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy Hoắc Tiểu Tiểu đứng trước trạm xe nhón chân lên nhìn về phía đường lớn.
Thật không dễ gì mới chờ được một chiếc xe buýt, lại là một chiếc xe chở đầy người, Hoắc Tiểu Tiểu và người trước trạm xe cùng nhau chen chúc, hồi lâu cũng không chen lên được, trong khoảnh khắc cửa xe buýt đóng lại, Hoắc Tiểu Tiểu trong lúc chen chúc lên xe bị cửa kẹp cánh tay.
“Không lên được nữa, không lên được nữa, chờ chuyến sau đi!” Tài xế xe buýt hô to về phía những người còn chưa chen lên xe được, đồng thời đóng cửa xe lại.
Hoắc Tiểu Tiểu xoa cánh tay bị kẹp, mắt nhìn thời gian, giờ này đi xe buýt không kịp nữa, phải đi chen tàu điện ngầm mới được.
Vừa định đi thẳng đến trạm tàu điện ngầm, một chiếc Bentley dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe ở chỗ ngồi phía sau hạ xuống, Hoắc Tùy Thành nói với cô: “Lên xe.”
“Bố?”
“Hôm nay chở con đi công ty, sáng mai dậy sớm một chút.”
Hoắc Tiểu Tiểu có thể từ chối sao?
Đương nhiên là không thể!
Cô lên xe bố cô quá giang, xuống xe cách công ty một con đường rồi đi bộ đến công ty, gắng sức đuổi theo, thành công quẹt thẻ ở một phút cuối cùng. Chuyện đầu tiên sau khi cô đến công ty chính là gửi vào hòm thư tổ trưởng linh cảm đột kích lúc cô thiết kế sơ đồ phác thảo vào tối hôm qua.
Dự án của Giang Dực có lượng công việc lớn, hơn nữa thời gian cấp bách, cả nhóm của Hoắc Tiểu Tiểu loay hoay sứt đầu mẻ trán, rơi vào đường cùng thì mượn nhà thiết kế của nhóm khác cùng tham gia vào dự án này.
Có lẽ là bởi vì thời gian quá gấp, trong buổi họp, bản thảo thiết kế của mấy đồng nghiệp trong nhóm bị Triệu Lộ phê bình đến mức không còn gì, Hoắc Tiểu Tiểu trốn được một kiếp.
Bị tổ trưởng phê bình, mấy đồng nghiệp không cam lòng.
“Tổ trưởng, tôi cảm thấy trong dự án này, công ty bên A cho chúng ta thời gian quá ngắn, không nói đến thành quả một tháng trước đó của chúng ta trôi theo dòng nước, chỉ nói đến thời hạn ba ngày này, không có đoàn đội thiết kế nào sẽ khoan dung yêu cầu như vậy.”
“Ý của cậu là tôi nhận dự án này quá qua loa đúng không?”
“Tôi không cảm thấy đây là vấn đề của chị, nhưng tôi cảm thấy chúng ta phải thương lượng lại vấn đề thời gian với đối phương.”
Trong lúc nhất thời Triệu Lộ không nói gì, sau khi trầm tư một lát, chị ta nói: “Các cậu về làm việc trước đi, chuyện này tôi thương lượng lại một chút với đối phương.”
Mấy nhân viên trong phòng họp lần lượt rời đi.
“Hoắc Tiểu Tiểu, hoa của em gửi ở lễ tân này.”
Hoắc Tiểu Tiểu vừa trở lại vị trí làm việc thì chị nhân viên lễ tân liền cười, đến gọi cô.
“Hoa?”
“Đúng, có người tặng hoa cho em.”
Tặng hoa?
Ai tặng hoa cho cô?
Hoắc Tiểu Tiểu mờ mịt đi theo chị gái kia đến chỗ lễ tân, một bó hoa hồng đỏ tươi được đóng gói tinh tế đặt ở lễ tân, tùy ý liếc mắt, đoán chừng có 99 bông.
Hoắc Tiểu Tiểu tìm tấm thẻ trong bó hoa, nhưng không có gì cả.
“Ngại quá, xin hỏi hoa này là do ai đặt?”
Chị gái nhân viên lễ tân lắc đầu: “Chuyện này chị không rõ lắm, vừa rồi một người đưa hoa tới, đặt bó hoa ở đây rồi đi, không để lại số điện thoại.” Không để lại số điện thoại, cũng không tìm được tấm thẻ, Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, chụp một tấm ảnh hoa hồng rồi gửi cho mấy người Dịch Khiêm, hỏi xem là ai tặng.
Rất nhanh, Wechat lần lượt có tin nhắn trả lời cô.
Lục Tĩnh Nhất: Con mẹ nó? Dịch Khiêm, cây vạn tuế ra hoa cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi?
Lục Tĩnh Nhất: Bố rất vui mừng!
Dịch Khiêm:?
Dịch Khiêm: Hoa hồng? Ai tặng cho em?
Lục Tinh Thần vẫn không có hồi âm.
Mấy người khác cũng mang vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn màn kịch hay này, nhất trí cho rằng tên trai thẳng Dịch Khiêm này cuối cùng cũng biết lãng mạn rồi.
Lãng mạn con khỉ!
Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu bực dọc không vui, cô úp điện thoại xuống bàn.
“Woa, Tiểu Tiểu, ai tặng hoa vậy?”
Trở lại vị trí làm việc, Hoắc Tiểu Tiểu vừa ngồi xuống liền nhận được sự vây xem của không ít đồng nghiệp xung quanh.
“Tôi cũng không biết, không có ký tên.”
“Bạn trai! Chắc chắn là bạn trai!”
Hoắc Tiểu Tiểu bất đắc dĩ: “Tôi không có bạn trai.”
Vừa nói xong, điện thoại rung lên, nhảy ra một tin nhắn.
Cô mở ra xem, vậy mà lại là Giang Dực gửi tới.
“Thích hoa hồng không?”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu nhìn tin nhắn Wechat Giang Dực gửi tới, lại nhìn bó hoa hồng to ở trước mặt, cô nhắn tin trả lời: “Anh tặng?”
“Đương nhiên.”
Hoắc Tiểu Tiểu đang gõ chữ, muốn trả lại hoa hồng này cho anh ta thì Wechat của Giang Dực lại gửi tin nhắn tới.
“Đồ anh đã tặng rồi thì không có đạo lý trả lại, chuyện anh muốn theo đuổi em rõ ràng như vậy, bảy năm trước anh đã nói với em rồi, anh nghĩ bây giờ có lẽ em cũng có thể nhìn ra được.”
Hoắc Tiểu Tiểu im lặng nhìn hàng chữ trong Wechat, nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn gửi một hàng chữ từ chối: “Đáp án bảy năm trước của tôi chính là đáp án hiện tại của tôi, sau này đừng tặng nữa, tôi không thích.”
Trả lời xong, Giang Dực không nhắn tin tới nữa.
Triệu Lộ một tay cầm tài liệu tới, nhìn thấy hoa hồng trên bàn Hoắc Tiểu Tiểu, chị ta cười khen một câu: “Hoa hồng rất đẹp, bạn trai cô không tồi.”
Hoắc Tiểu Tiểu vừa định giải thích thì nghe thấy Triệu Lộ nói tiếp: “Đi theo tôi một chút, có chuyện tôi muốn nói với cô.”
Hoắc Tiểu Tiểu đi theo chị ta tiến vào phòng họp.
“Là thế này, tôi đã xem qua bản phác thảo thiết kế mà tối hôm qua cô gửi cho tôi, không tồi, tiếp tục cố gắng, còn có một việc… buổi tối tôi đã hẹn người của công ty Hằng Dương để đàm phán về thời gian của dự án, cô có rảnh không?”
“Tôi?”
“Công ty đối tác điểm danh bảo cô cùng đi, có điều cô yên tâm, hoàn cảnh này không chỉ có hai chúng ta, sẽ không để cô có bất kỳ sự bối rối nào.”
“Điểm danh bảo tôi đi… là Giang Dực bảo tôi đi sao?”
“Làm sao cô biết?”
“Trước đó tôi đã gặp Giang Dực mấy lần.”
Triệu Lộ hiểu ra: “Như vậy…”
Nếu là người quen cũ, đi thì sẽ dễ nói chuyện hơn một chút.
Nhưng Triệu Lộ nhìn sắc mặt Hoắc Tiểu Tiểu, trong lòng chị ta rõ ràng, giữa Hoắc Tiểu Tiểu và Giang Dực chỉ sợ là có gì đó không thoải mái.
“Công ty của chúng ta vốn không có bộ phận thiết kế, là ba năm trước đây đột nhiên thành lập, không bằng những văn phòng chuyên nghiệp có danh tiếng. Hơn nữa cô cũng biết, mỗi bộ phận đều có cơ chế cạnh tranh, cho nên mỗi một dự án, bộ phận chúng ta đều phải dốc hết toàn lực thực hiện, huống chi dự án của Hằng Dương là dự án lớn. Tiểu Tiểu, tôi biết có thể lời tôi nói khiến trong lòng cô không thoải mái, nhưng dự án này tôi không thể làm hỏng được, điều kiện của đối phương quá hà khắc, chúng ta nhất định phải thông qua đàm phán lấy thêm thời gian, cô hiểu không?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
“Cảm ơn cô.”
Nhưng lúc cô ở công ty tăng ca, cô đã gửi tin nhắn phải tăng ca cho Hoắc Tùy Thành, hơn nữa quan trọng nhất chính là cô trưởng thành rồi, giờ giới nghiêm này cũng không thể tính nữa nhỉ?
Nghĩ vậy, Hoắc Tiểu Tiểu ưỡn thẳng sống lưng đi lên lầu.
Cô vừa mới đi tới đầu cầu thang lầu ba liền thấy bố cô từ trong thư phòng đi ra, trên người còn mặc áo sơ mi đen, thắt cà vạt, rõ ràng là còn chưa rửa mặt nghỉ ngơi, đứng phía xa nhìn cô.
“Tăng ca đến bây giờ?”
“Không có, tám giờ là đi rồi, buổi tối ăn bữa cơm với Dịch Khiêm và Lục Tĩnh Nhất.” Hoắc Tiểu Tiểu hỏi bố mình: “Bố, sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Muộn như vậy mới về, bố có từng nói…”
“Bố, con đã thành niên rồi, người trưởng thành có bạn bè của mình, có vòng xã giao của mình, về nhà muộn không phải là rất bình thường sao? Bố ơi, bố còn thường xuyên trời Nam đất Bắc, bay khắp nơi, có khi mấy tháng cũng không về, lúc này mới mấy giờ, con cảm thấy bố nên hủy bỏ giờ giới nghiêm đi, dù sao con cũng trưởng thành rồi, bố thấy sao?”
Trước cửa thư phòng, Hoắc Tùy Thành trong lúc nhất thời không lên tiếng, Hoắc Tiểu Tiểu cũng không nhìn thấy nét mặt của bố, nhưng hậu tri hậu giác thấy lời này của mình có vẻ như đang tranh cãi, cô chậm rãi cúi đầu: “Bố ơi, con xin lỗi, sau này con sẽ về sớm một chút.”
Khoảng cách quá xa, Hoắc Tùy Thành thở dài một tiếng rất nhỏ, đến mức không đủ để nghe thấy, Hoắc Tiểu Tiểu không nghe được, cô chỉ nghe Hoắc Tùy Thành nói: “Con nói đúng, con đã lớn rồi, bố không nên hà khắc với con giống như khi còn bé, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Hoắc Tiểu Tiểu còn muốn nói điều gì đó, Hoắc Tùy Thành đã quay người trở về phòng.
“...” Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, tối nay bố cô nói hơi ít, lúc trước không có như vậy, có lần nào mà bố cô không nói cô đến mức cô á khẩu không trả lời được?
Trở về phòng, sau khi tắm xong, Hoắc Tiểu Tiểu bật máy tính lên.
Nhìn bản vẽ thiết kế mà mình làm ở công ty, cô rơi vào trầm tư.
Một vài bức tranh cô vẽ lung tung lúc nhỏ vẫn còn được treo trong thư phòng và phòng ngủ của bố cô, được người ta nhắm mắt tán thưởng là có thiên phú. Được người ta tâng bốc quá nhiều, tài năng cũng từ từ tăng lên, cho nên năm đó cô ra nước ngoài học chính là học chuyên ngành mỹ thuật.
Sau đó đi thăm vô số công trình kiến trúc xuất, sắc hùng vĩ ở nước ngoài, cô nảy sinh ý nghĩ muốn làm một nhà thiết kế kiến trúc. Cô tiền trảm hậu tấu, ở sau lưng bố cô đổi chuyên ngành, bị mắng một trận rồi cũng không đề cập tới chuyện này nữa.
Mười hai giờ rưỡi đêm, Hoắc Tùy Thành từ trong thư phòng đi ra, lúc đi ngang qua phòng Hoắc Tiểu Tiểu, anh nhìn thấy ở cửa phòng lộ ra ánh đèn, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, rất nhanh cửa phòng đã bị kéo ra, Hoắc Tiểu Tiểu ở bên trong cánh cửa nhìn anh: “Bố, sao vậy?”
Con gái lớn rồi, có sự riêng tư của mình, có rất nhiều chỗ không tiện, người làm bố cũng không thể tùy ý ra vào.
Hoắc Tùy Thành cũng đứng ở cửa, hỏi cô: “Đã trễ thế này rồi, sao còn chưa nghỉ ngơi?”
“Công việc của con còn chưa làm xong, phải giao trước giờ đi làm ngày mai, xong ngay thôi.”
Thấy là công việc, Hoắc Tùy Thành nhìn thoáng qua bên trong, ánh sáng màn hình máy tính đặt trên bàn sách chiếu trên cửa sổ sát đất, anh không nói gì: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng, bố ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu đóng cửa lại.
Hoắc Tùy Thành đứng ở cửa, sau khi im lặng một lát thì quay người trở về phòng.
- --
Tối hôm qua bởi vì công việc mà Hoắc Tiểu Tiểu ngủ muộn, buổi sáng đồng hồ báo thức trong điện thoại vang lên, cô lại tắt đi, lại mơ màng nằm xuống, mở mắt ra lần nữa đã là nửa tiếng sau, nhìn thời gian, hồn suýt nữa bay mất.
Trải qua hai ngày đi làm này, cô xem như là đã lần mò được đường đến công ty.
Đừng nghĩ đến chuyện bắt xe, giờ cao điểm buổi sáng hoàn toàn không bắt được xe, xe buýt thì đông, tàu điện ngầm thì chen chúc, muốn không đến muộn thì ít nhất cô phải thức dậy đi làm sớm hơn bố cô nửa tiếng.
Đây là một thử thách lớn đối với những người không thể dậy sớm.
Sau này tìm cơ hội ở Nhất Phẩm Lan Đình là được rồi, Hoắc Tiểu Tiểu vừa rửa mặt vừa nghĩ, chỗ đó ở trung tâm thành phố, cũng gần công ty, đoạn đường tầm mười phút, rất khả thi.
Sau khi rửa mặt, cô tùy tiện thay đồ rồi chạy xuống lầu.
“Ông nội, bố, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, sao hôm nay thức dậy trễ thế?”
“Tối hôm qua bận làm thiết kế một đêm, dì Triệu, lấy cho con hai trái trứng gà, con ăn trên đường.”
Hoắc lão tiên sinh nghe xong thì không vui: “Không phải là còn sớm sao? Ngồi xuống ăn cơm đàng hoàng.”
“Không ăn đâu, ông nội không biết đâu, buổi sáng rất khó bắt taxi, con lại không chen lên xe buýt được, dễ đến trễ.”
“Vậy thì lái xe đi.”
“Không được!” Hoắc Tiểu Tiểu nhân lúc dì Triệu lấy trứng gà cho cô, cô bưng ly sữa lên, đổ vào miệng: “Xe trong nhà làm sao lái ra ngoài được, vừa đến công ty là lộ tẩy, không được, không được.”
Hoắc lão tiên sinh đè cô lại: “Vậy đợi chút nữa ngồi xe bố con đến công ty, kịp mà, sẽ không đến trễ.”
“Vậy thì càng không được, bố nói rồi, không thể để người trong công ty biết thân phận của con, nếu không sẽ ngừng thẻ tín dụng của con.”
Hoắc lão tiên sinh nhìn về phía Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tùy Thành đạm nhiên gật đầu.
Ông cụ đau lòng cho cháu gái: “Vậy thì buổi sáng cũng không thể ăn ít như vậy được.”
“Ông nội, không sao, nhiêu đây là đủ rồi.” Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: “Bố, nếu không trong khoảng thời gian này con đến Nhất Phẩm Lan Đình ở nhé, chỗ ấy gần công ty.”
Hoắc Tùy Thành từ chối: “Không được.”
Hoắc lão tiên sinh cũng lắc đầu: “Như vậy sao được? Ở đó ai chăm sóc con?”
Dì Triệu cầm hai trái trứng gà và hộp cơm tiện lợi cho cô: “Con ở Nhất Phẩm Lan Đình thì sau này không được ăn cơm dì Triệu làm nữa.”
“Vậy… bố mua cho con chiếc Scooter* đi? Không cần quá đắt, hơn hai mươi vạn là được.”
*Scooter còn được gọi là xe lười dùng để chỉ phương tiện đi lại và các công cụ phụ trợ cho mục đích di chuyển, ở Trung Quốc đôi khi có thể dùng để chỉ ô tô, xe đạp điện, xe máy điện, xe cân bằng tự động 2 bánh và xe cân bằng một bánh.
“Bố cho người đi mua.”
“Cảm ơn bố.”
Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu nhận lấy bữa sáng và hộp cơm dì Triệu chuẩn bị cho cô rồi suốt ruột ra cửa.
Hoắc Tiểu Tiểu vừa đi, Hoắc Tùy Thành cũng không ăn nữa.
“Bố, con đến công ty.”
“Đi đi.”
Hoắc Tùy Thành và Hoắc Tiểu Tiểu chân trước, chân sau đi ra ngoài, xe dừng ở cửa ra vào, anh lên xe rồi rời khỏi Hoắc Công Quán, lúc rẽ vào một giao lộ ở đường lớn, tài xế tinh mắt, nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu đứng trước trạm dừng xe buýt cách đó không xa.
“Hoắc tiên sinh, là Hoắc tiểu thư.”
Hoắc Tùy Thành nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy Hoắc Tiểu Tiểu đứng trước trạm xe nhón chân lên nhìn về phía đường lớn.
Thật không dễ gì mới chờ được một chiếc xe buýt, lại là một chiếc xe chở đầy người, Hoắc Tiểu Tiểu và người trước trạm xe cùng nhau chen chúc, hồi lâu cũng không chen lên được, trong khoảnh khắc cửa xe buýt đóng lại, Hoắc Tiểu Tiểu trong lúc chen chúc lên xe bị cửa kẹp cánh tay.
“Không lên được nữa, không lên được nữa, chờ chuyến sau đi!” Tài xế xe buýt hô to về phía những người còn chưa chen lên xe được, đồng thời đóng cửa xe lại.
Hoắc Tiểu Tiểu xoa cánh tay bị kẹp, mắt nhìn thời gian, giờ này đi xe buýt không kịp nữa, phải đi chen tàu điện ngầm mới được.
Vừa định đi thẳng đến trạm tàu điện ngầm, một chiếc Bentley dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe ở chỗ ngồi phía sau hạ xuống, Hoắc Tùy Thành nói với cô: “Lên xe.”
“Bố?”
“Hôm nay chở con đi công ty, sáng mai dậy sớm một chút.”
Hoắc Tiểu Tiểu có thể từ chối sao?
Đương nhiên là không thể!
Cô lên xe bố cô quá giang, xuống xe cách công ty một con đường rồi đi bộ đến công ty, gắng sức đuổi theo, thành công quẹt thẻ ở một phút cuối cùng. Chuyện đầu tiên sau khi cô đến công ty chính là gửi vào hòm thư tổ trưởng linh cảm đột kích lúc cô thiết kế sơ đồ phác thảo vào tối hôm qua.
Dự án của Giang Dực có lượng công việc lớn, hơn nữa thời gian cấp bách, cả nhóm của Hoắc Tiểu Tiểu loay hoay sứt đầu mẻ trán, rơi vào đường cùng thì mượn nhà thiết kế của nhóm khác cùng tham gia vào dự án này.
Có lẽ là bởi vì thời gian quá gấp, trong buổi họp, bản thảo thiết kế của mấy đồng nghiệp trong nhóm bị Triệu Lộ phê bình đến mức không còn gì, Hoắc Tiểu Tiểu trốn được một kiếp.
Bị tổ trưởng phê bình, mấy đồng nghiệp không cam lòng.
“Tổ trưởng, tôi cảm thấy trong dự án này, công ty bên A cho chúng ta thời gian quá ngắn, không nói đến thành quả một tháng trước đó của chúng ta trôi theo dòng nước, chỉ nói đến thời hạn ba ngày này, không có đoàn đội thiết kế nào sẽ khoan dung yêu cầu như vậy.”
“Ý của cậu là tôi nhận dự án này quá qua loa đúng không?”
“Tôi không cảm thấy đây là vấn đề của chị, nhưng tôi cảm thấy chúng ta phải thương lượng lại vấn đề thời gian với đối phương.”
Trong lúc nhất thời Triệu Lộ không nói gì, sau khi trầm tư một lát, chị ta nói: “Các cậu về làm việc trước đi, chuyện này tôi thương lượng lại một chút với đối phương.”
Mấy nhân viên trong phòng họp lần lượt rời đi.
“Hoắc Tiểu Tiểu, hoa của em gửi ở lễ tân này.”
Hoắc Tiểu Tiểu vừa trở lại vị trí làm việc thì chị nhân viên lễ tân liền cười, đến gọi cô.
“Hoa?”
“Đúng, có người tặng hoa cho em.”
Tặng hoa?
Ai tặng hoa cho cô?
Hoắc Tiểu Tiểu mờ mịt đi theo chị gái kia đến chỗ lễ tân, một bó hoa hồng đỏ tươi được đóng gói tinh tế đặt ở lễ tân, tùy ý liếc mắt, đoán chừng có 99 bông.
Hoắc Tiểu Tiểu tìm tấm thẻ trong bó hoa, nhưng không có gì cả.
“Ngại quá, xin hỏi hoa này là do ai đặt?”
Chị gái nhân viên lễ tân lắc đầu: “Chuyện này chị không rõ lắm, vừa rồi một người đưa hoa tới, đặt bó hoa ở đây rồi đi, không để lại số điện thoại.” Không để lại số điện thoại, cũng không tìm được tấm thẻ, Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, chụp một tấm ảnh hoa hồng rồi gửi cho mấy người Dịch Khiêm, hỏi xem là ai tặng.
Rất nhanh, Wechat lần lượt có tin nhắn trả lời cô.
Lục Tĩnh Nhất: Con mẹ nó? Dịch Khiêm, cây vạn tuế ra hoa cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi?
Lục Tĩnh Nhất: Bố rất vui mừng!
Dịch Khiêm:?
Dịch Khiêm: Hoa hồng? Ai tặng cho em?
Lục Tinh Thần vẫn không có hồi âm.
Mấy người khác cũng mang vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn màn kịch hay này, nhất trí cho rằng tên trai thẳng Dịch Khiêm này cuối cùng cũng biết lãng mạn rồi.
Lãng mạn con khỉ!
Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu bực dọc không vui, cô úp điện thoại xuống bàn.
“Woa, Tiểu Tiểu, ai tặng hoa vậy?”
Trở lại vị trí làm việc, Hoắc Tiểu Tiểu vừa ngồi xuống liền nhận được sự vây xem của không ít đồng nghiệp xung quanh.
“Tôi cũng không biết, không có ký tên.”
“Bạn trai! Chắc chắn là bạn trai!”
Hoắc Tiểu Tiểu bất đắc dĩ: “Tôi không có bạn trai.”
Vừa nói xong, điện thoại rung lên, nhảy ra một tin nhắn.
Cô mở ra xem, vậy mà lại là Giang Dực gửi tới.
“Thích hoa hồng không?”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu nhìn tin nhắn Wechat Giang Dực gửi tới, lại nhìn bó hoa hồng to ở trước mặt, cô nhắn tin trả lời: “Anh tặng?”
“Đương nhiên.”
Hoắc Tiểu Tiểu đang gõ chữ, muốn trả lại hoa hồng này cho anh ta thì Wechat của Giang Dực lại gửi tin nhắn tới.
“Đồ anh đã tặng rồi thì không có đạo lý trả lại, chuyện anh muốn theo đuổi em rõ ràng như vậy, bảy năm trước anh đã nói với em rồi, anh nghĩ bây giờ có lẽ em cũng có thể nhìn ra được.”
Hoắc Tiểu Tiểu im lặng nhìn hàng chữ trong Wechat, nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn gửi một hàng chữ từ chối: “Đáp án bảy năm trước của tôi chính là đáp án hiện tại của tôi, sau này đừng tặng nữa, tôi không thích.”
Trả lời xong, Giang Dực không nhắn tin tới nữa.
Triệu Lộ một tay cầm tài liệu tới, nhìn thấy hoa hồng trên bàn Hoắc Tiểu Tiểu, chị ta cười khen một câu: “Hoa hồng rất đẹp, bạn trai cô không tồi.”
Hoắc Tiểu Tiểu vừa định giải thích thì nghe thấy Triệu Lộ nói tiếp: “Đi theo tôi một chút, có chuyện tôi muốn nói với cô.”
Hoắc Tiểu Tiểu đi theo chị ta tiến vào phòng họp.
“Là thế này, tôi đã xem qua bản phác thảo thiết kế mà tối hôm qua cô gửi cho tôi, không tồi, tiếp tục cố gắng, còn có một việc… buổi tối tôi đã hẹn người của công ty Hằng Dương để đàm phán về thời gian của dự án, cô có rảnh không?”
“Tôi?”
“Công ty đối tác điểm danh bảo cô cùng đi, có điều cô yên tâm, hoàn cảnh này không chỉ có hai chúng ta, sẽ không để cô có bất kỳ sự bối rối nào.”
“Điểm danh bảo tôi đi… là Giang Dực bảo tôi đi sao?”
“Làm sao cô biết?”
“Trước đó tôi đã gặp Giang Dực mấy lần.”
Triệu Lộ hiểu ra: “Như vậy…”
Nếu là người quen cũ, đi thì sẽ dễ nói chuyện hơn một chút.
Nhưng Triệu Lộ nhìn sắc mặt Hoắc Tiểu Tiểu, trong lòng chị ta rõ ràng, giữa Hoắc Tiểu Tiểu và Giang Dực chỉ sợ là có gì đó không thoải mái.
“Công ty của chúng ta vốn không có bộ phận thiết kế, là ba năm trước đây đột nhiên thành lập, không bằng những văn phòng chuyên nghiệp có danh tiếng. Hơn nữa cô cũng biết, mỗi bộ phận đều có cơ chế cạnh tranh, cho nên mỗi một dự án, bộ phận chúng ta đều phải dốc hết toàn lực thực hiện, huống chi dự án của Hằng Dương là dự án lớn. Tiểu Tiểu, tôi biết có thể lời tôi nói khiến trong lòng cô không thoải mái, nhưng dự án này tôi không thể làm hỏng được, điều kiện của đối phương quá hà khắc, chúng ta nhất định phải thông qua đàm phán lấy thêm thời gian, cô hiểu không?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
“Cảm ơn cô.”
Bình luận facebook