Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 334
Chương 334:
“Nhất định là như vậy, gặp mặt là khóc rồi.”
Lúc này Lang Hoa mới nhớ tới, bên cạnh vẫn còn bao nhiêu người đang nhìn.
“Hài tử nhà ta cũng lớn tầm như Đại tiểu thư vậy, lúc ra đi muốn ôm nó một chút, nó còn núp ở đằng sau lưng mẹ nó, lúc đó ta cảm thấy, hài tử còn chưa hiểu gì cả, có lẽ… đó sẽ là kỷ niệm cuối cùng ta lưu lại cho nó.”
“Nào ngờ chúng ta lại đánh thắng trận, qua hai ngày nữa chỉ cần trở về Ngân Châu, chúng ta lập tức có thể trở về nhà rồi.”
“Đúng vậy, Tiểu Thất của chúng ta vừa mới thành thân, lúc ra đi còn nhớ mãi không quên đêm động phòng hoa chúc…” Lời còn chưa dứt đã bị người ta đập một cái lên đầu.
“Không có não à, ở trước mặt đại tiểu thư còn nói những lời này.”
Người bị đánh ngượng ngùng cười.
“Nói đi không sao đâu,” Lang Hoa nhìn mấy người vừa mới nói chuyện, “Ai mà còn chạy ra ngoài uống trộm rượu, ta sẽ để người đó ở lại đồn bảo vệ của biên ải một tháng, để người đó dưỡng thương thật tốt rồi mới được về nhà.”
Sắc mặt mấy người lập tức trở nên xanh mét.
Xung quanh vang lên tiếng cười to, “Chỉ có mấy kẻ khốn kiếp các người, còn muốn lừa gạt để vượt qua cửa à.”
Trong tiếng cười vui mừng Lang Hoa đã thay xong thuốc cho thương binh, mới theo Cố Thế Hoành trở lại chỗ ở.
Tiêu ma ma đã sai người chuẩn bị thức ăn, cười híp mắt hầu hạ Lang Hoa và Cố Thế Hoành ngồi xuống, đang muốn kêu A Mạt bày mấy đôi đũa.
Tiêu Ấp đã vào trong viện muốn thỉnh an Cố Thế Hoành.
“Đều đã lớn như vậy rồi,” Cố Thế Hoành nhìn Tiêu Ấp chợt nói, “Không trách đã có thể theo Lang Hoa làm việc.”
Ánh mắt Tiêu Ấp hồng hồng, không biết phải nói gì, chỉ lặp đi lặp lại nói: “Đại lão gia trở về là tốt rồi, đại lão gia trở về là tốt rồi.”
Tiêu ma ma nháy mắt với Tiêu Ấp, Tiêu Ấp lại không nhìn thấy, đứng ở đó ngây ngốc nhìn Cố Thế Hoành cười ha ha, Tiêu ma ma chỉ có thể lặng lẽ đi qua nhéo Tiêu Ấp một cái, Tiêu Ấp mới trở lại bình thường.
Đây là bữa cơm đầu tiên sau khi lão gia và đại tiểu thư gặp nhau, hắn ở chỗ này cản trở làm cái gì.
Tiêu Ấp sờ đầu lui xuống.
A Mạt bưng thức ăn nóng hổi đặt lên bàn.
Thức ăn của Tây Hạ không giống thức ăn của Đại Tề, các món ăn đa số đều dùng thịt dê bò tanh nồng, ban đầu Lang Hoa không quen, sau đó di chuyển khắp nơi cùng đồn bảo vệ, mỗi ngày nhìn thấy đều là bánh khô và quân lương, được ăn lại thịt dê bò, ngược lại lại cảm thấy rất ngon.
Cha con hai người vừa định ăn cơm, A Quỳnh đi vào nói: “Đại tiểu thư, Bùi Tướng quân đến rồi.”
Bữa cơm này ăn không ngon rồi.
Lang Hoa nhíu mày.
Bùi Khởi Đường cũng xí xớn tới đây làm gì.
Lang Hoa muốn bảo A Quỳnh ngăn Bùi Khởi Đường lại, nhưng Cố Thế Hoành lại đứng lên, mặt tươi cười, “Ta còn chưa ra mắt Bùi Tướng quân, mời Bùi Tướng quân qua đi…” Không đợi Lang Hoa nói gì liền đi ra ngoài nghênh đón.
Từ khi Tây Hạ và Đại Tề bắt đầu đánh nhau, ông ta đã nghe được tin thắng trận của Bùi Khởi Đường, cộng thêm những lời của Phùng sư thúc kia, nên ông ta đã vô cùng tò mò về tiểu Tướng quân họ Bùi, nếu không phải gặp con gái quá vui mừng, ông ta nhất định sẽ đi bái kiến Bùi tiểu Tướng quân.
Tổ tiên Bùi gia là võ tướng của Thái tổ, mặc dù sau đó bởi vì chính cục không thể không đổi thành quan văn, lại góp rất nhiều công sức để xây dựng thủy quân, bây giờ trong nhà lại có con cháu xuất sắc như vậy, tương lai nhất định vinh hiển.
Cố Thế Hoành vừa nghĩ vừa hối hận, quả thực không nên thất lễ như vậy, có điều lấy thân phận của ông ta, cũng không thể tùy tiện đi bái kiến Bùi tiểu Tướng quân.
Sau khi gặp mặt, ông ta làm sao để cảm tạ ơn cứu mạng của Bùi tiểu Tướng quân đây? Dĩ nhiên trước tiên phải hành lễ với Bùi tiểu Tướng quân, sau đó thành khẩn bày tỏ lòng cảm ơn.
Cố Thế Hoành nhìn về phía Tiêu ma ma, “Mau đi pha ly trà mời Bùi tiểu Tướng quân, bảo Lang Hoa cất thức ăn đi đã, đợi khách về thì chúng ta tiếp tục ăn.”
Lằng nhằng nghênh đón Bùi Khởi Đường như vậy, Tiêu ma ma tạm thời không thích ứng, có điều suy nghĩ một chút, cũng là lúc trước không làm thỏa đáng, vì vậy vội vàng đáp một tiếng, rồi dẫn A Mạt lui xuống chuẩn bị.
“Nhất định là như vậy, gặp mặt là khóc rồi.”
Lúc này Lang Hoa mới nhớ tới, bên cạnh vẫn còn bao nhiêu người đang nhìn.
“Hài tử nhà ta cũng lớn tầm như Đại tiểu thư vậy, lúc ra đi muốn ôm nó một chút, nó còn núp ở đằng sau lưng mẹ nó, lúc đó ta cảm thấy, hài tử còn chưa hiểu gì cả, có lẽ… đó sẽ là kỷ niệm cuối cùng ta lưu lại cho nó.”
“Nào ngờ chúng ta lại đánh thắng trận, qua hai ngày nữa chỉ cần trở về Ngân Châu, chúng ta lập tức có thể trở về nhà rồi.”
“Đúng vậy, Tiểu Thất của chúng ta vừa mới thành thân, lúc ra đi còn nhớ mãi không quên đêm động phòng hoa chúc…” Lời còn chưa dứt đã bị người ta đập một cái lên đầu.
“Không có não à, ở trước mặt đại tiểu thư còn nói những lời này.”
Người bị đánh ngượng ngùng cười.
“Nói đi không sao đâu,” Lang Hoa nhìn mấy người vừa mới nói chuyện, “Ai mà còn chạy ra ngoài uống trộm rượu, ta sẽ để người đó ở lại đồn bảo vệ của biên ải một tháng, để người đó dưỡng thương thật tốt rồi mới được về nhà.”
Sắc mặt mấy người lập tức trở nên xanh mét.
Xung quanh vang lên tiếng cười to, “Chỉ có mấy kẻ khốn kiếp các người, còn muốn lừa gạt để vượt qua cửa à.”
Trong tiếng cười vui mừng Lang Hoa đã thay xong thuốc cho thương binh, mới theo Cố Thế Hoành trở lại chỗ ở.
Tiêu ma ma đã sai người chuẩn bị thức ăn, cười híp mắt hầu hạ Lang Hoa và Cố Thế Hoành ngồi xuống, đang muốn kêu A Mạt bày mấy đôi đũa.
Tiêu Ấp đã vào trong viện muốn thỉnh an Cố Thế Hoành.
“Đều đã lớn như vậy rồi,” Cố Thế Hoành nhìn Tiêu Ấp chợt nói, “Không trách đã có thể theo Lang Hoa làm việc.”
Ánh mắt Tiêu Ấp hồng hồng, không biết phải nói gì, chỉ lặp đi lặp lại nói: “Đại lão gia trở về là tốt rồi, đại lão gia trở về là tốt rồi.”
Tiêu ma ma nháy mắt với Tiêu Ấp, Tiêu Ấp lại không nhìn thấy, đứng ở đó ngây ngốc nhìn Cố Thế Hoành cười ha ha, Tiêu ma ma chỉ có thể lặng lẽ đi qua nhéo Tiêu Ấp một cái, Tiêu Ấp mới trở lại bình thường.
Đây là bữa cơm đầu tiên sau khi lão gia và đại tiểu thư gặp nhau, hắn ở chỗ này cản trở làm cái gì.
Tiêu Ấp sờ đầu lui xuống.
A Mạt bưng thức ăn nóng hổi đặt lên bàn.
Thức ăn của Tây Hạ không giống thức ăn của Đại Tề, các món ăn đa số đều dùng thịt dê bò tanh nồng, ban đầu Lang Hoa không quen, sau đó di chuyển khắp nơi cùng đồn bảo vệ, mỗi ngày nhìn thấy đều là bánh khô và quân lương, được ăn lại thịt dê bò, ngược lại lại cảm thấy rất ngon.
Cha con hai người vừa định ăn cơm, A Quỳnh đi vào nói: “Đại tiểu thư, Bùi Tướng quân đến rồi.”
Bữa cơm này ăn không ngon rồi.
Lang Hoa nhíu mày.
Bùi Khởi Đường cũng xí xớn tới đây làm gì.
Lang Hoa muốn bảo A Quỳnh ngăn Bùi Khởi Đường lại, nhưng Cố Thế Hoành lại đứng lên, mặt tươi cười, “Ta còn chưa ra mắt Bùi Tướng quân, mời Bùi Tướng quân qua đi…” Không đợi Lang Hoa nói gì liền đi ra ngoài nghênh đón.
Từ khi Tây Hạ và Đại Tề bắt đầu đánh nhau, ông ta đã nghe được tin thắng trận của Bùi Khởi Đường, cộng thêm những lời của Phùng sư thúc kia, nên ông ta đã vô cùng tò mò về tiểu Tướng quân họ Bùi, nếu không phải gặp con gái quá vui mừng, ông ta nhất định sẽ đi bái kiến Bùi tiểu Tướng quân.
Tổ tiên Bùi gia là võ tướng của Thái tổ, mặc dù sau đó bởi vì chính cục không thể không đổi thành quan văn, lại góp rất nhiều công sức để xây dựng thủy quân, bây giờ trong nhà lại có con cháu xuất sắc như vậy, tương lai nhất định vinh hiển.
Cố Thế Hoành vừa nghĩ vừa hối hận, quả thực không nên thất lễ như vậy, có điều lấy thân phận của ông ta, cũng không thể tùy tiện đi bái kiến Bùi tiểu Tướng quân.
Sau khi gặp mặt, ông ta làm sao để cảm tạ ơn cứu mạng của Bùi tiểu Tướng quân đây? Dĩ nhiên trước tiên phải hành lễ với Bùi tiểu Tướng quân, sau đó thành khẩn bày tỏ lòng cảm ơn.
Cố Thế Hoành nhìn về phía Tiêu ma ma, “Mau đi pha ly trà mời Bùi tiểu Tướng quân, bảo Lang Hoa cất thức ăn đi đã, đợi khách về thì chúng ta tiếp tục ăn.”
Lằng nhằng nghênh đón Bùi Khởi Đường như vậy, Tiêu ma ma tạm thời không thích ứng, có điều suy nghĩ một chút, cũng là lúc trước không làm thỏa đáng, vì vậy vội vàng đáp một tiếng, rồi dẫn A Mạt lui xuống chuẩn bị.