• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New DẠO BƯỚC PHỒN HOA (2 Viewers)

  • Chương 332

Chương 332:





Ninh Lệnh nhìn bốn phía, trên mặt tướng sĩ đều là vẻ mệt mỏi, hoảng hốt. truyện ngôn tình





Bùi Khởi Đường khẽ mỉm cười, bốn phía lộ ra vô số cung nỏ.





Ninh Lệnh hoàn toàn hiểu ra, hoá ra người Tề đã sớm có chuẩn bị, ngay tại lúc hắn do dự, đã mất đi cơ hội cuối cùng.





Cho dù hắn có thể mở một đường máu, Lý Thường Hiển sẽ tin tưởng hắn, rời đi cùng hắn sao?





Hắn bây giờ đã không có gì nữa, còn lấy cái gì đi đánh với Bùi Khởi Đường.





Bùi Khởi Đường lãnh đạm nói: “Bình Chiêu Hoàng hậu xưa nay tán thưởng tài đức của ngươi, nếu như ngươi có thể lấy công chuộc tội, tướng sĩ bên cạnh ngươi nhất định cũng sẽ có chốn trở về.”





Ý của Bùi Khởi Đường là bảo hắn giao Lý Thường Hiển ra.





Ninh Lệnh ngẩng đầu lên.





Bùi Khởi Đường thẳng lưng trên ngựa, trên mặt là vẻ ngạo nghễ, giống như một thanh bảo kiếm, lưu quang tràn ra, làm cho không kẻ nào có thể ngang hàng.





Giết người không bằng giết tâm.





Mặc dù Bùi Khởi Đường không giết bọn họ, nhưng để lại sợ hãi trong lòng bọn họ. Bởi vì hắn chẳng những có thể ra trận giết địch, còn có thể thoải mái tung hoành, bốn lạng đánh bạt được cả ngàn cân.





Hôm nay hắn thua tâm phục khẩu phục, từ nay về sau hắn cũng không cần giao đấu với Bùi Khởi Đường nữa.





Ninh Lệnh buông tay ra, đao trong tay rơi xuống đất.





Âm thanh ồn ào truyền ra từ doanh trướng, Lý Thường Hiển bị trói tay chân trợn to hai mắt nhìn tất cả trước mắt, hắn không thể nào ngờ được tất cả mọi người lại phản bội hắn như vậy.”





“Trẫm là Hoàng đế của Đại Hạ.” Lý Thường Hiển gầm lên giận dữ.





Bùi Khởi Đường thản nhiên nói, “Từ nay về sau, trên quốc sử Đại Hạ ngươi chỉ là một tên loạn thần tặc tử.”





Mỗi một người đều phải chấp nhận số phận của mình.











Cố Thế Hoành nhìn quân trướng cách đó không xa, đã không kiềm chế được sự mừng rỡ trong lòng: “Ngay ở phía trước sao?”





Ngô Đồng gật đầu một cái, “Đại tiểu thư chắc là ở chỗ đó.”





Cố Thế Hoành lập tức giục ngựa tiến lên.





Cha con bọn họ đã sắp gặp nhau ở nơi đất khách rồi.





“Đại lão gia, bên kia có người hầu của Cố gia chúng ta,” Ngô Đồng nói, “Đều là theo chân triều đình vận chuyển dược liệu tới.”





Cố Thế Hoành tung người xuống ngựa, lập tức đi về phía trước.





Ngô Đồng kéo một bà tử hỏi, “Có nhìn thấy Đại tiểu thư không?”





Bà tử nói: “Đại tiểu thư sao, vừa rồi vẫn còn ở chỗ này… những dược liệu này chính là Đại tiểu thư phân xuống, ngươi tìm trong các quân trướng xem.”





Cố Thế Hoành từng bước một đi về phía trước.





Chợt nhớ tới hình dáng Lang Hoa khi còn bé được ông ta đỡ trên tay, đôi mắt sáng ngời, nhìn ông ta cười.





“Cố Đại tiểu thư sao? Ở trước mặt đó!”





Ông ta nghe người qua người lại nói tên Lang Hoa.





Cuối cùng, cánh tay ông ta lần nữa vén một đỉnh quân trướng lên, bên trong quân trướng một bóng dáng mảnh khảnh khom người đang kiểm tra vết thương của thương binh, “Lành miệng rất tốt, ngày mai cũng không cần thay thuốc nữa.”





Trong giọng nói của nàng mang theo mấy phần vui mừng.





Hài tử mười mấy tuổi, không sợ vất vả thế này, qua lại ở trại lính trong đồn bảo vệ chữa bệnh cho thương binh.





“Cám ơn Cố Đại tiểu thư.”





Lang Hoa của ông ta, chính là Lang Hoa của ông ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom