• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New DẠO BƯỚC PHỒN HOA (4 Viewers)

  • Chương 330

Chương 330:





Cố Thế Hoành vẫn không nói gì.





Đông Bình Trưởng Công chúa nói: “Cố gia có con gái như vậy, tương lai nhất định sẽ đông con nhiều cháu, vinh hoa phú quý.”





Từ Tùng Nguyên không khỏi nhớ tới lời của mẫu thân, Cố Lang Hoa tùy ý làm bậy như vậy, Cố gia sau này nhất định là tai họa không ngừng, nữ tử nên có dáng vẻ của nữ tử, nếu không sẽ dẫn đến thị phi.





Bây giờ nhớ lại, trên mặt giống như bị tát một cái.





Mẫu thân tránh Cố gia như ôn thần, Cố lão thái thái đến cửa bái kiến, đều bị chặn ở ngoài cửa, nhất định không nghĩ tới nếu như không có Cố gia, sợ rằng ông ta đã chết ở Tây Hạ rồi.





Ông ta thật sự không ngờ tới, đứa nhỏ lúc sinh ra bé xíu như vậy, bây giờ lại xuất sắc thế này.





Từ Tùng Nguyên nhìn về phía Cố Thế Hoành, không khỏi sinh lòng hâm mộ.











Ninh Lệnh không khỏi cảm thán trong lòng, cuộc chiến này đánh quá uất ức.





Bọn họ là vương sư ngự giá thân chinh, lúc đi ra khí thế hung hăng, sau khi trở về nhưng lại giống như chó rơi xuống nước vậy, chỉ có thể cụp đuôi chạy trốn.





Đội ngũ của Bộc vương, Thư vương ngăn cản ở trước mặt, khiến cho bọn họ không cách nào đến gần phủ Tây Bình được, quân đội Đại Tề lại từ phía sau giáp công, muốn phá vòng vây trừ phi phải mở một con đường máu.





Nhưng đi ra ngoài thì có thể làm gì? Lúc nào mới có thể đánh về đô thành?





Hoàng thượng tức giận công tâm, vết thương trên cánh tay trúng tên cũng bộc phát nghiêm trọng, hôm nay đã không thể cưỡi ngựa rồi, đội ngũ này vốn là lòng quân tan rã, bây giờ lạ càng không gượng dậy nổi.





“Tướng quân, lại có người trốn đi rồi,” Phó tướng tới bẩm báo, “Chúng ta có cần đuổi theo không?”





Còn đuổi cái gì.





Ninh Lệnh lắc đầu một cái, “Kệ bọn họ đi đi!” Ngày ngày giết kẻ đào ngũ, sớm muộn cũng sẽ giết sạch người.





“Người Tề chuẩn bị tấn công chưa?” Ninh Lệnh hỏi.





Phó tướng nói: “Vẫn không thấy có động tĩnh gì, chỉ một đường đi theo như vậy, cũng không động thủ không biết là muốn làm gì.”





Rốt cuộc Bùi Khởi Đường đang tính toán gì.





Người Tề đánh giặc vẫn luôn rất chính thống, rõ ràng Bùi Khởi Đường không xuất chiêu theo lẽ thường, chẳng lẽ người này xuất thân từ dân gian? Nhưng hắn lại là một tên con nhà giàu đường đường chính chính.





“Những đồn bảo vệ của người Tề kia… ” Phó tướng mặt đầy vẻ chần chừ, “Giống như là cố tình tới thu nhặt thương binh của chúng ta, cả đoạn đường này, không biết có bao nhiêu người chạy qua đó.





Những người đó chẳng những được chữa lành vết thương, còn phân phát tiền bạc cho trở về nhà.





Cái này mới là đáng sợ nhất.





Chiến tranh mà đánh tới mức này, căn bản không phải là đang đánh nhau nữa, mà là đang bị người ta làm nhục.





Ninh Lệnh không hiểu, người Tề luôn không tiến công, rốt cuộc đang đợi cái gì?





Nghĩ đến đây, chỉ nghe bên ngoài truyền tới tiếng nói, “Bệ hạ đến rồi.”





Ninh Lệnh lập tức buông địa đồ trong tay xuống đi nghênh đón.





Mới vừa đi tới cửa, liền thấy Lý Thường Hiển sắc mặt tái xanh, trong tay nằm chặt một phong thư, thấy Ninh Lệnh lập tức lớn tiếng hô, “Đè Ninh Lệnh xuống cho Trẫm, Trẫm phải giết hắn.”





Ninh Lệnh ngẩn người tại chỗ, hắn không thể nào ngờ được Hoàng thượng sẽ muốn giết hắn.





Lý Thường Hiển ném thư cho Ninh Lệnh, “Ngươi đã sớm có thư từ qua lại với Bình Chiêu Hoàng hậu.”





Bình Chiêu Hoàng hậu viết thư cho hắn, nhưng lá thư đó đã bị hắn đốt rồi, làm sao có thể ở trong tay Hoàng thượng.





“Ngươi khuyên Trẫm tạm thời không nên hạ thủ với Bình Chiêu Hoàng hậu, tương lai còn có thể dùng nàng ta để trói buộc người Tề,” Thường Hiển cười lạnh một tiếng, “Uổng công Trẫm tin tưởng ngươi.”





“Hoàng thượng,” Ninh Lệnh nói, “Đó là Bùi Khởi Đường dùng kế ly gián.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom