Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 335
Chương 335:
Cố Thế Hoành đi lên trước hai bước, liền thấy một người mặc áo giáp đi vào cửa, ông ta cũng chưa nhìn tỉ mỉ, đã vội vàng vái chào, “Thảo dân Cố Thế Hoành bái kiến Bùi Tướng quân.”
Lưng Cố Thế Hoành vẫn chưa cúi hẳn xuống, liền cảm thấy trên cánh tay truyền tới một luồng lực, kiên quyết đỡ ông ta lên, ngay sau đó ông ta ngẩng đầu lên thấy một ánh mắt trong veo, một cậu thiếu niên mặt mũi tinh xảo mà anh tuấn.
“Cố Thế thúc, người không cần phải hành lễ với ta, ta phải bái kiến Thế thúc mới đúng.” Bùi Khởi Đường quy củ bái lạy Cố Thế Hoành.
Cố Thế Hoành không khỏi ngẩn ra tại chỗ, Bùi Tướng quân sao lại lễ phép với ông ta như vậy, ông ta có tài đức gì mà có thể được tôn kính như thế chứ.
“Thế thúc,” Ánh mắt Bùi Khởi Đường thâm sâu, “Người không nhớ ta sao?”
Cố Thế Hoành bị hỏi vậy cũng hơi ngẩn người, ông ta chưa từng qua lại với Bùi gia, nhìn tuổi tác của Bùi tiểu Tướng quân… lúc ông ta rời khỏi Đại Tề Bùi Khởi Đường mới chỉ có vài tuổi thôi!
Bọn họ làm sao có thể quen biết nhau.
Nhưng Bùi tiểu Tướng quân nói như vậy, Cố Thế Hoành vẫn thật sự có chút cảm giác, người trước mặt nhìn có chút quen mắt.
“Cố thúc thực sự không nhớ sao ạ, trước đây người còn dặn dò Mục Đầu, nếu như ta có chuyện gì, thì đến Cố gia tìm Mục Đầu giúp đỡ.”
Mục Đầu là nhũ danh mà ông ta đã đặt cho Tiêu Ấp.
Cố Thế Hoành cẩn thận quan sát Bùi Khởi Đường, trong lòng giống như là có một tia chớp xẹt qua, ngay sau đó sắc mặt cũng thay đổi theo, “Cháu là… Triệu… ”
Đúng, Bùi tiểu Tướng quân là bà con xa của Khánh Vương mà ông ta đã gặp ở phủ Khánh Vương.
Bộ dạng này, thần thái này, mặc dù đã rất khác trước kia, nhưng sau khi được nhắc nhở, cẩn thận nhìn lại bắt đầu có thể nhận ra.
Chính là tiểu gia năm đó của Triệu gia.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tiểu gia của Triệu gia làm sao lại có thể biến thành Bùi Tướng quân, những năm vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.
Sau khi Khánh Vương bị triều đình định tội mưu phản, những người có quan hệ với Khánh Vương đều bị triều đình thẩm tra, ông ta chỉ biết là Tiểu gia của Triệu gia đã mang theo mấy người hầu trung thành ẩn náu ở Giang Triết.
Ông ta nói với mấy người hầu trung thành của Triệu gia, nếu như Tiểu gia của Triệu gia cần giúp đỡ, nhất định phải tới Cố gia tìm ông ta, Cố gia có mấy điền trang, đều có thể giấu người.
Ông ta sợ lúc mình không có nhà, người Triệu gia tới nhờ giúp đỡ, cố tình dặn dò Tiêu Ấp, chỉ cần có người nói là người của Triệu gia, lại có thể gọi được biệt danh của Tiêu Ấp, liền để cho Tiêu Ấp thu xếp chỗ ẩn thân thích đáng cho hắn.
Tiêu Ấp hỏi ông ta việc những người của Triệu gia tới, ông ta nói dối Tiêu Ấp rằng lúc ông ta ở Sơn Đông thu mua hạt giống gặp phải trộm cướp, Tiểu gia của Triệu gia đó chính là ân nhân cứu mạng của ông ta.
Những lời này không phải đều là giả, sau khi Khánh Vương bị bắt, ông ta mạo hiểm đi nghe ngóng tung tích của Khánh Vương, đúng là gặp phải trộm cướp, được hạ nhân của Triệu gia cứu giúp.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó… triều đình cứ như bị điên vậy.
Từ gây ra tin đồn tạo phản tới việc truy bắt khắp nơi, giết người, rồi lại dần dần lắng xuống, mất hơn bốn năm, trước khi ông ta tới Tây Hạ, nha môn Giang Chiết động một chút lại phái người đi bắt phản tặc, thật ra người bị bắt đều là bách tính không nộp đủ thuế lương.
“Thế thúc,” Bùi Khởi Đường nhẹ giọng nói, “Chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi!”
Lúc này Cố Thế Hoành mới lấy lại tinh thần, lập tức dặn dò Tiêu ma ma, “Đóng cửa cẩn thận, ta và Bùi Tướng quân phải nói với nhau mấy câu,” Nói rồi dừng lại một chút, “Đến giáo trường gọi Chu Thăng về đây,” Có Chu Thăng và Tiêu Ấp trông coi mới có thể không xảy ra sai sót.
Lang Hoa đứng ở cửa, nhìn thấy phụ thân đón Bùi Khởi Đường vào trong nhà.
Bùi Khởi Đường đúng là da mặt dầy, phụ thân vừa mới tới, hắn đã tìm tới cửa rồi.
Lại nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt phụ thân, hiển nhiên là kinh ngạc vì thân phận của Bùi Khởi Đường.
Cửa được đóng lại, Cố Thế Hoành mới nói: “Tính ra Khánh Vương gia đã mất năm sáu năm rồi.” Nói tới đây ông ta nhìn Lang Hoa ở bên cạnh một cái, trên mặt hiện lên vẻ do dự.
Lang Hoa bưng trà nóng cho Cố Thế Hoành.
Không đợi Cố Thế Hoành nói thêm, Bùi Khởi Đường đã nói: “Thế thúc yên tâm, ta đã nói tất cả mọi chuyện cho Đại tiểu thư rồi.”
Cố Thế Hoành đi lên trước hai bước, liền thấy một người mặc áo giáp đi vào cửa, ông ta cũng chưa nhìn tỉ mỉ, đã vội vàng vái chào, “Thảo dân Cố Thế Hoành bái kiến Bùi Tướng quân.”
Lưng Cố Thế Hoành vẫn chưa cúi hẳn xuống, liền cảm thấy trên cánh tay truyền tới một luồng lực, kiên quyết đỡ ông ta lên, ngay sau đó ông ta ngẩng đầu lên thấy một ánh mắt trong veo, một cậu thiếu niên mặt mũi tinh xảo mà anh tuấn.
“Cố Thế thúc, người không cần phải hành lễ với ta, ta phải bái kiến Thế thúc mới đúng.” Bùi Khởi Đường quy củ bái lạy Cố Thế Hoành.
Cố Thế Hoành không khỏi ngẩn ra tại chỗ, Bùi Tướng quân sao lại lễ phép với ông ta như vậy, ông ta có tài đức gì mà có thể được tôn kính như thế chứ.
“Thế thúc,” Ánh mắt Bùi Khởi Đường thâm sâu, “Người không nhớ ta sao?”
Cố Thế Hoành bị hỏi vậy cũng hơi ngẩn người, ông ta chưa từng qua lại với Bùi gia, nhìn tuổi tác của Bùi tiểu Tướng quân… lúc ông ta rời khỏi Đại Tề Bùi Khởi Đường mới chỉ có vài tuổi thôi!
Bọn họ làm sao có thể quen biết nhau.
Nhưng Bùi tiểu Tướng quân nói như vậy, Cố Thế Hoành vẫn thật sự có chút cảm giác, người trước mặt nhìn có chút quen mắt.
“Cố thúc thực sự không nhớ sao ạ, trước đây người còn dặn dò Mục Đầu, nếu như ta có chuyện gì, thì đến Cố gia tìm Mục Đầu giúp đỡ.”
Mục Đầu là nhũ danh mà ông ta đã đặt cho Tiêu Ấp.
Cố Thế Hoành cẩn thận quan sát Bùi Khởi Đường, trong lòng giống như là có một tia chớp xẹt qua, ngay sau đó sắc mặt cũng thay đổi theo, “Cháu là… Triệu… ”
Đúng, Bùi tiểu Tướng quân là bà con xa của Khánh Vương mà ông ta đã gặp ở phủ Khánh Vương.
Bộ dạng này, thần thái này, mặc dù đã rất khác trước kia, nhưng sau khi được nhắc nhở, cẩn thận nhìn lại bắt đầu có thể nhận ra.
Chính là tiểu gia năm đó của Triệu gia.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tiểu gia của Triệu gia làm sao lại có thể biến thành Bùi Tướng quân, những năm vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.
Sau khi Khánh Vương bị triều đình định tội mưu phản, những người có quan hệ với Khánh Vương đều bị triều đình thẩm tra, ông ta chỉ biết là Tiểu gia của Triệu gia đã mang theo mấy người hầu trung thành ẩn náu ở Giang Triết.
Ông ta nói với mấy người hầu trung thành của Triệu gia, nếu như Tiểu gia của Triệu gia cần giúp đỡ, nhất định phải tới Cố gia tìm ông ta, Cố gia có mấy điền trang, đều có thể giấu người.
Ông ta sợ lúc mình không có nhà, người Triệu gia tới nhờ giúp đỡ, cố tình dặn dò Tiêu Ấp, chỉ cần có người nói là người của Triệu gia, lại có thể gọi được biệt danh của Tiêu Ấp, liền để cho Tiêu Ấp thu xếp chỗ ẩn thân thích đáng cho hắn.
Tiêu Ấp hỏi ông ta việc những người của Triệu gia tới, ông ta nói dối Tiêu Ấp rằng lúc ông ta ở Sơn Đông thu mua hạt giống gặp phải trộm cướp, Tiểu gia của Triệu gia đó chính là ân nhân cứu mạng của ông ta.
Những lời này không phải đều là giả, sau khi Khánh Vương bị bắt, ông ta mạo hiểm đi nghe ngóng tung tích của Khánh Vương, đúng là gặp phải trộm cướp, được hạ nhân của Triệu gia cứu giúp.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó… triều đình cứ như bị điên vậy.
Từ gây ra tin đồn tạo phản tới việc truy bắt khắp nơi, giết người, rồi lại dần dần lắng xuống, mất hơn bốn năm, trước khi ông ta tới Tây Hạ, nha môn Giang Chiết động một chút lại phái người đi bắt phản tặc, thật ra người bị bắt đều là bách tính không nộp đủ thuế lương.
“Thế thúc,” Bùi Khởi Đường nhẹ giọng nói, “Chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi!”
Lúc này Cố Thế Hoành mới lấy lại tinh thần, lập tức dặn dò Tiêu ma ma, “Đóng cửa cẩn thận, ta và Bùi Tướng quân phải nói với nhau mấy câu,” Nói rồi dừng lại một chút, “Đến giáo trường gọi Chu Thăng về đây,” Có Chu Thăng và Tiêu Ấp trông coi mới có thể không xảy ra sai sót.
Lang Hoa đứng ở cửa, nhìn thấy phụ thân đón Bùi Khởi Đường vào trong nhà.
Bùi Khởi Đường đúng là da mặt dầy, phụ thân vừa mới tới, hắn đã tìm tới cửa rồi.
Lại nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt phụ thân, hiển nhiên là kinh ngạc vì thân phận của Bùi Khởi Đường.
Cửa được đóng lại, Cố Thế Hoành mới nói: “Tính ra Khánh Vương gia đã mất năm sáu năm rồi.” Nói tới đây ông ta nhìn Lang Hoa ở bên cạnh một cái, trên mặt hiện lên vẻ do dự.
Lang Hoa bưng trà nóng cho Cố Thế Hoành.
Không đợi Cố Thế Hoành nói thêm, Bùi Khởi Đường đã nói: “Thế thúc yên tâm, ta đã nói tất cả mọi chuyện cho Đại tiểu thư rồi.”
Bình luận facebook